- Vũ Đình, em đừng xem thường Tịch Mịch Cốc. Dù anh ở hành tinh này không lâu, nhưng anh cũng biết sự lợi hại của bọn chúng. Như vậy đi, anh quyết định đưa mọi người trở về Địa Cầu. Anh còn có một người đệ tử. Anh đã bảo y tới thành Quang Bình, nhưng vẫn chưa thấy tung tích của y đâu. Chắc là y còn chưa tới. Cho nên chúng ta không cần đợi y, rời đi càng sớm càng tốt. Tung tích của chúng ta khẳng định đã rơi vào tầm mắt của Tịch Mịch Cốc rồi.
Hắn định đợi Chung Sách đi cùng. Nhưng Chung Sách chưa tới, có lẽ y còn chưa tới thành Quang Bình. Điều này cũng đúng, y chỉ là một người tiêu sư, một quãng đường dài hàng vạn dặm như vậy, không phải như các tu sĩ, muốn tới là tới.
- Như vậy sao được, cho dù chúng ta chạy tới đó, cũng khó mà thoát khỏi sự truy kích. Còn không bằng lưu lại.
Lam Tranh lên tiếng phản đối.
- Các em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói sư phụ của các em.
Lâm Vân không trả lời Lam Tranh, mà nói với những người còn lại.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, Lâm Vân mới nói:
- Lam đại tỷ đã từng thấy thứ này chưa?
Lâm Vân vung tay lấy một pháp bảo phi hành hình cái trùy ra. Lam Tranh thấy cái trùy vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm.
- Đây là Tinh Hà Trùy.
Lâm Vân cười nói.
- Cái gì? Đây là Tinh Hà Trùy sao? Nhưng cái lúc trước tôi nhìn thấy không giống cái này.
Lam Tranh đã nhìn qua Tinh Hà Trùy không biết bao nhiêu lần. Song Tử Tông của bà ta bị diệt môn cũng vì nó.
Lâm Vân thấy Lam Tranh trợn mắt há mồm, lại vung tay lên, Tinh Hà Trùy liền thay đổi hình dạng, chuyển sang hình thoi.
Tinh Hà Trùy còn có khả năng thay đổi hình dạng sao? Chẳng lẽ Tinh Hà Trùy đúng như lời đồn, là tiên khí? Lam Tranh nhất thời sững sờ.
- Chị thử phóng thần thức vào xem. Tinh Hà Trùy đã được tôi luyện hóa.
Lâm Vân nói.
Lam Tranh không biết Lâm Vân có ý gì, nhưng vẫn phóng thần thức vào Tinh Hà Trùy. Điều khiến bà ta ngạc nhiên, đó là thần trí của bà ta không bị ngăn cản chút nào cả. Các công năng của Tinh Hà Trùy lập tức hiện rõ trong đầu bà ta.
Lam Tranh hơi hiểu ý của Lâm Vân, liền nhìn Lâm Vân với ánh mắt kinh ngạc:
- Lẽ nào cậu…
Lâm Vân gật đầu nói:
- Không sai, hiện tại chị khống chế Tinh Hà Trùy dẫn theo mấy người Vũ Đình rời đi Hạt Nguyên Tinh. Tôi ở Hạt Nguyên Tinh, ngăn cản Tịch Mịch Cốc lại.
- Cậu đã có Tinh Hà Trùy, vì sao không cùng chúng tôi rời đi? Cần gì phải ở lại ngăn cản bọn họ?
Lam Tranh lắc đầu.
Lâm Vân trầm giọng nói:
- Chị đã quá coi thường Tịch Mịch Cốc rồi. Hiện tại bọn chúng đang giám thị thành Quang Bình. Một khi chúng ta rời đi, bọn chúng lập tức sẽ vây giết. Kết quả cuối cùng là không ai chạy thoát. Nếu tôi lưu lại cản ở phía sau, mấy người còn có thể rời khỏi đây. Tôi tin rằng với năng lực của tôi, tôi hoàn toàn có thể chạy trốn. Huống hồ, bọn chúng tới rồi.
Lâm Vân đã cảm thấy mấy khí tức cường hãn đáp xuống thành Quang Bình.
Lam Tranh trầm mặc. Bà ta hiểu rằng Lâm Vân nói có lý. Bà ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nên làm những gì?
Lâm Vân nghĩ tới Thanh Thanh còn đang chờ hắn. Không ngờ tới Hạt Nguyên Tinh lại gặp chuyện như vậy. Lâm Vân thất thần trong chốc lát, mới trả lời:
- Mấy người tới hành tinh Thiên Hồng dẫn theo cả Thanh Thanh và Đặng Thư Cần. Sau đó lập tức trở về Địa Cầu.
- Hành tinh Thiên Hồng?
Lam Tranh còn chưa từng nghe qua hành tinh này.
- Chúng ta vào khắc biết.
Lâm Vân dẫn theo Lam Tranh đi vào Tinh Hà Trùy. Chỉ vào bản đồ hành tinh cho Lam Tranh . Rồi nói một vài tin tức và vị trí của Vũ Quốc. Lúc này hai người mới đi ra Tinh Hà Trùy, rồi gọi người bên ngoài vào.
- Anh rể, đây là pháp bảo phi hành gì vậy?
Mấy người Vũ Đình đi vào thì nhìn thấy Tinh Hà Trùy lơ lửng ở giữa, đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Vân nhìn mấy người, nói:
- Vũ Đình, Mông Văn và Lam đại tỷ, mỗi người cầm một cái giới chỉ. Tiểu Điệp và Tiểu Thành đã có rồi.
- Anh rể, bọn em cũng có rồi.
Vũ Đình vội vàng lấy giới chỉ mà thành chủ thành Bành Cách đã cho.
- Đúng vậy, tôi cũng có …
Lam Tranh tiếp lời.
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Đây là tâm ý của tôi, đều là người nhà cả, đừng nên khách sáo làm gì.
- Mông Văn, em không sao chứ?
Lâm Vân thấy Mông Văn luôn có vẻ ưu sầu, thậm chí đôi mắt đã sưng đỏ.
- Lâm đại ca, xin lỗi anh, em…
Mông Văn không biết nên giải thích với Lâm Vân như thế nào. Dù nàng không làm chuyện gì xin lỗi Lâm Vân, nhưng nàng vẫn cảm thấy day dứt.
Lâm Vân thở dài. Hắn đã không còn là sơ ca như ngày trước . Mặc dù không rõ sự biến hóa trong tình cảm nam nữ. Nhưng hắn cũng biết Mông Văn đã không còn là Mông Văn của lúc trước. Tuy không biết Mông Văn đã trải qua chuyện gì, nhưng Lâm Vân không trách nàng. Chuyện này rất khó nói ai đúng ai sai.
- Không có gì đâu. Nếu em nguyện ý, anh mãi mãi là Lâm đại ca của em. Em cứ nhận lấy giới chỉ đi.
Hiện tại Lâm Vân không muốn bàn tới chuyện này.
- Anh rể…
Vũ Đình nhận lấy giới chỉ, không biết nói gì cho phải.
Lâm Vân lại lấy ba cái nhẫn đưa cho Vũ Đình:
- Vũ Đình, cái nhẫn màu xanh nhạt khi em tới đại lục Thiên Hồng thì đưa cho Thanh tỷ, cô ấy cũng là vợ của anh, giống như chị của em vậy. Còn hai chiếc nhẫn, thì em bảo Thanh Thanh giao cho Đặng Thư Cần.
- Thanh tỷ là ai?
Vũ Đình thấy lại xuất hiện thêm một Thanh Thanh, trái tim như bị xiết chặt. Nàng cảm thấy mình phải tăng tốc đô, nếu không về sau sẽ không còn vị trí của nàng.
Lâm Vân trầm mặc một lúc rồi nói:
- Việc này thì em hỏi chị của em sẽ biết. Được rồi, hiện tại đã không còn sớm. Lam đại tỷ, chị dẫn mọi người rời đi thôi. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới. Tôi đoán chừng là do lão già của Âu Dương gia kia thúc dục bọn chúng.
- Anh rể, anh không đi cùng chúng em à?
Lúc này Vũ Đình mới kịp phản ứng, trong lòng liền cả kinh.
- Lâm đại ca…
Mông Văn cũng cho rằng mọi người cùng đi, không ngờ Lâm Vân lại muốn ở lại.
- Nếu cùng đi thì không có ai thoát. Anh ở lại đây thì còn có cơ hội. Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tịch Mịch Cốc. Vũ Đình, lúc em thấy Thanh tỷ, thì ngàn vạn lần đừng nói với cô ấy chuyện này. Cứ nói rằng anh không sao, bảo cô ấy tới Địa Cầu chờ anh. Anh sẽ rất nhanh quay trở lại.
Lâm Vân sợ Thanh Thanh sốt ruột, nên cố ý nhắc nhở Vũ Đình.
Mấy người cũng biết ở lại đây chỉ kéo chân Lâm Vân mà thôi. Đôi mắt của Vũ Đình đã ngập nước, nàng gật đầu nói:
- Em biết rồi.
Vừa gặp lại anh rể, lại phải tách ra, trong lòng Hàn Vũ Đình rất hận Tịch Mịch Cốc.
- Mọi người vào đi.
Lam Tranh hiểu rằng tình hình bây giờ rất nguy cấp. Càng ngày càng có nhiều khí tức cường đại xuất hiện. Nếu không đi ngay, thì nói không chừng tất cả đều chết ở đây.
Lâm Vân vừa bay lên không trung, lập tức có mấy khí tức cường hãn bao vây hắn. Lam Tranh cũng đang điều khiển Tinh Hà Trùy bay lên.
Trong hư không lập tức xuất hiện vô số vòng bảo hộ ngăn cản đường đi của Tinh Hà Trùy, khiến cho tốc độ bay của Tinh Hà Trùy rất chậm.
Hắn định đợi Chung Sách đi cùng. Nhưng Chung Sách chưa tới, có lẽ y còn chưa tới thành Quang Bình. Điều này cũng đúng, y chỉ là một người tiêu sư, một quãng đường dài hàng vạn dặm như vậy, không phải như các tu sĩ, muốn tới là tới.
- Như vậy sao được, cho dù chúng ta chạy tới đó, cũng khó mà thoát khỏi sự truy kích. Còn không bằng lưu lại.
Lam Tranh lên tiếng phản đối.
- Các em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói sư phụ của các em.
Lâm Vân không trả lời Lam Tranh, mà nói với những người còn lại.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, Lâm Vân mới nói:
- Lam đại tỷ đã từng thấy thứ này chưa?
Lâm Vân vung tay lấy một pháp bảo phi hành hình cái trùy ra. Lam Tranh thấy cái trùy vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm.
- Đây là Tinh Hà Trùy.
Lâm Vân cười nói.
- Cái gì? Đây là Tinh Hà Trùy sao? Nhưng cái lúc trước tôi nhìn thấy không giống cái này.
Lam Tranh đã nhìn qua Tinh Hà Trùy không biết bao nhiêu lần. Song Tử Tông của bà ta bị diệt môn cũng vì nó.
Lâm Vân thấy Lam Tranh trợn mắt há mồm, lại vung tay lên, Tinh Hà Trùy liền thay đổi hình dạng, chuyển sang hình thoi.
Tinh Hà Trùy còn có khả năng thay đổi hình dạng sao? Chẳng lẽ Tinh Hà Trùy đúng như lời đồn, là tiên khí? Lam Tranh nhất thời sững sờ.
- Chị thử phóng thần thức vào xem. Tinh Hà Trùy đã được tôi luyện hóa.
Lâm Vân nói.
Lam Tranh không biết Lâm Vân có ý gì, nhưng vẫn phóng thần thức vào Tinh Hà Trùy. Điều khiến bà ta ngạc nhiên, đó là thần trí của bà ta không bị ngăn cản chút nào cả. Các công năng của Tinh Hà Trùy lập tức hiện rõ trong đầu bà ta.
Lam Tranh hơi hiểu ý của Lâm Vân, liền nhìn Lâm Vân với ánh mắt kinh ngạc:
- Lẽ nào cậu…
Lâm Vân gật đầu nói:
- Không sai, hiện tại chị khống chế Tinh Hà Trùy dẫn theo mấy người Vũ Đình rời đi Hạt Nguyên Tinh. Tôi ở Hạt Nguyên Tinh, ngăn cản Tịch Mịch Cốc lại.
- Cậu đã có Tinh Hà Trùy, vì sao không cùng chúng tôi rời đi? Cần gì phải ở lại ngăn cản bọn họ?
Lam Tranh lắc đầu.
Lâm Vân trầm giọng nói:
- Chị đã quá coi thường Tịch Mịch Cốc rồi. Hiện tại bọn chúng đang giám thị thành Quang Bình. Một khi chúng ta rời đi, bọn chúng lập tức sẽ vây giết. Kết quả cuối cùng là không ai chạy thoát. Nếu tôi lưu lại cản ở phía sau, mấy người còn có thể rời khỏi đây. Tôi tin rằng với năng lực của tôi, tôi hoàn toàn có thể chạy trốn. Huống hồ, bọn chúng tới rồi.
Lâm Vân đã cảm thấy mấy khí tức cường hãn đáp xuống thành Quang Bình.
Lam Tranh trầm mặc. Bà ta hiểu rằng Lâm Vân nói có lý. Bà ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nên làm những gì?
Lâm Vân nghĩ tới Thanh Thanh còn đang chờ hắn. Không ngờ tới Hạt Nguyên Tinh lại gặp chuyện như vậy. Lâm Vân thất thần trong chốc lát, mới trả lời:
- Mấy người tới hành tinh Thiên Hồng dẫn theo cả Thanh Thanh và Đặng Thư Cần. Sau đó lập tức trở về Địa Cầu.
- Hành tinh Thiên Hồng?
Lam Tranh còn chưa từng nghe qua hành tinh này.
- Chúng ta vào khắc biết.
Lâm Vân dẫn theo Lam Tranh đi vào Tinh Hà Trùy. Chỉ vào bản đồ hành tinh cho Lam Tranh . Rồi nói một vài tin tức và vị trí của Vũ Quốc. Lúc này hai người mới đi ra Tinh Hà Trùy, rồi gọi người bên ngoài vào.
- Anh rể, đây là pháp bảo phi hành gì vậy?
Mấy người Vũ Đình đi vào thì nhìn thấy Tinh Hà Trùy lơ lửng ở giữa, đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Vân nhìn mấy người, nói:
- Vũ Đình, Mông Văn và Lam đại tỷ, mỗi người cầm một cái giới chỉ. Tiểu Điệp và Tiểu Thành đã có rồi.
- Anh rể, bọn em cũng có rồi.
Vũ Đình vội vàng lấy giới chỉ mà thành chủ thành Bành Cách đã cho.
- Đúng vậy, tôi cũng có …
Lam Tranh tiếp lời.
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Đây là tâm ý của tôi, đều là người nhà cả, đừng nên khách sáo làm gì.
- Mông Văn, em không sao chứ?
Lâm Vân thấy Mông Văn luôn có vẻ ưu sầu, thậm chí đôi mắt đã sưng đỏ.
- Lâm đại ca, xin lỗi anh, em…
Mông Văn không biết nên giải thích với Lâm Vân như thế nào. Dù nàng không làm chuyện gì xin lỗi Lâm Vân, nhưng nàng vẫn cảm thấy day dứt.
Lâm Vân thở dài. Hắn đã không còn là sơ ca như ngày trước . Mặc dù không rõ sự biến hóa trong tình cảm nam nữ. Nhưng hắn cũng biết Mông Văn đã không còn là Mông Văn của lúc trước. Tuy không biết Mông Văn đã trải qua chuyện gì, nhưng Lâm Vân không trách nàng. Chuyện này rất khó nói ai đúng ai sai.
- Không có gì đâu. Nếu em nguyện ý, anh mãi mãi là Lâm đại ca của em. Em cứ nhận lấy giới chỉ đi.
Hiện tại Lâm Vân không muốn bàn tới chuyện này.
- Anh rể…
Vũ Đình nhận lấy giới chỉ, không biết nói gì cho phải.
Lâm Vân lại lấy ba cái nhẫn đưa cho Vũ Đình:
- Vũ Đình, cái nhẫn màu xanh nhạt khi em tới đại lục Thiên Hồng thì đưa cho Thanh tỷ, cô ấy cũng là vợ của anh, giống như chị của em vậy. Còn hai chiếc nhẫn, thì em bảo Thanh Thanh giao cho Đặng Thư Cần.
- Thanh tỷ là ai?
Vũ Đình thấy lại xuất hiện thêm một Thanh Thanh, trái tim như bị xiết chặt. Nàng cảm thấy mình phải tăng tốc đô, nếu không về sau sẽ không còn vị trí của nàng.
Lâm Vân trầm mặc một lúc rồi nói:
- Việc này thì em hỏi chị của em sẽ biết. Được rồi, hiện tại đã không còn sớm. Lam đại tỷ, chị dẫn mọi người rời đi thôi. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới. Tôi đoán chừng là do lão già của Âu Dương gia kia thúc dục bọn chúng.
- Anh rể, anh không đi cùng chúng em à?
Lúc này Vũ Đình mới kịp phản ứng, trong lòng liền cả kinh.
- Lâm đại ca…
Mông Văn cũng cho rằng mọi người cùng đi, không ngờ Lâm Vân lại muốn ở lại.
- Nếu cùng đi thì không có ai thoát. Anh ở lại đây thì còn có cơ hội. Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tịch Mịch Cốc. Vũ Đình, lúc em thấy Thanh tỷ, thì ngàn vạn lần đừng nói với cô ấy chuyện này. Cứ nói rằng anh không sao, bảo cô ấy tới Địa Cầu chờ anh. Anh sẽ rất nhanh quay trở lại.
Lâm Vân sợ Thanh Thanh sốt ruột, nên cố ý nhắc nhở Vũ Đình.
Mấy người cũng biết ở lại đây chỉ kéo chân Lâm Vân mà thôi. Đôi mắt của Vũ Đình đã ngập nước, nàng gật đầu nói:
- Em biết rồi.
Vừa gặp lại anh rể, lại phải tách ra, trong lòng Hàn Vũ Đình rất hận Tịch Mịch Cốc.
- Mọi người vào đi.
Lam Tranh hiểu rằng tình hình bây giờ rất nguy cấp. Càng ngày càng có nhiều khí tức cường đại xuất hiện. Nếu không đi ngay, thì nói không chừng tất cả đều chết ở đây.
Lâm Vân vừa bay lên không trung, lập tức có mấy khí tức cường hãn bao vây hắn. Lam Tranh cũng đang điều khiển Tinh Hà Trùy bay lên.
Trong hư không lập tức xuất hiện vô số vòng bảo hộ ngăn cản đường đi của Tinh Hà Trùy, khiến cho tốc độ bay của Tinh Hà Trùy rất chậm.
/537
|