Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện vốn không thể so sánh được với Tịch Mịch Cốc. Nên việc Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân tiêu diệt đã khiến cả Hạt Nguyên Tinh xôn xao.
Những môn phái tham gia bố trí đại trận phong tỏa càng lo lắng bất an. Bọn họ sợ Lâm Vân kế tiếp sẽ tìm tới bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới Tu Chân đều ngó chừng động tĩnh của Lâm Vân. Giống như chỉ cần có gió thổi có lay thôi là lập tức truyền khắp thế giới Tu Chân.
Tuy nhiên Lâm Vân giống như biến mất vậy. Từ sau khi diệt Tịch Mịch Cốc, còn chưa ai nhìn thấy hắn xuất hiện. Cho dù Lâm Vân đã tạo ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng thời gian lâu dần, sóng gió cũng phải giảm bớt.
Các môn phái cũng bắt đầu yên tâm. Xem ra Lâm Vân không có ý truy giết bọn họ. Cũng đúng, những môn phái nhỏ như bọn họ, chắc Lâm Vân căn bản khinh thường hỏi tội.
Tuy nhiên, vô luận là nghĩ như thế nào, ở Hạt Nguyên Tinh, mỗi khi nhắc tới Lâm Vân, bọn họ đều gọi là Lâm tiền bối. Kể cả người có cừu oán với hắn, cũng không dám chửi mắng Lâm Vân ở chốn đông người.
Ở thế giới Tu Chân, thực lực là hết thảy. Lâm Vân liên tục tiêu diệt ba tông môn lớn, thực lực của hắn đã được cả thế giới Tu chân kính sợ.
Lâm Vân đã trở thành truyền kỳ của Hạt Nguyên Tinh, cũng trở thành một nhân vật nguy hiểm đối với tất cả hành tinh Tu Chân.
…
- Khái khái…
Lâm Vân đã dùng mọi cách, nhưng không thể tiêu trử được ba vết thương trên người. Cánh tay phải bị phế coi như xong, nhưng cái cây châm đâm vào phổi của hắn không biết là vật gì, rõ ràng không thể bức ra được.
Ngược lại chỗ xương gãy, đã chậm rãi hồi phục. Dù tốc độ rất chậm, nhưng hồi phục là tốt rồi.
Tịch Mịch Cốc đúng là nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nếu không phải thân thể Lâm Vân đã được cải tạo, thì đã sớm mất mạng rồi.
Hiện tại Lâm Vân đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng khuôn mặt nhiều hơn vẻ tiều tụy và tang thương.
Trên đầu của hắn lơ lửng một cái pháp bảo phi thuyền hình tròn. Đây là pháp bảo lấy được trong số giới chỉ của Tịch Mịch Cốc. Trong tất cả các pháp bảo phi hành mà hắn có, thì cái này là cái tốt nhất. Vì cái pháp bảo phi thuyền này mà hắn đã phải luyện chế hơn nửa năm. Đây cũng là cổ bảo, có tên là Phi Diệp.
Nếu không phải hắn bị thương nặng, thì hắn chỉ mất vài ngày là đã có thể luyện chế được Phi Diệp.
Thử một chút tốc độ phi hành của pháp báo, Lâm Vân coi như thỏa mãn. Dù không thể so sánh với Tinh Hà Trùy, nhưng vài năm là có thể trở về Địa Cầu.
Chỉ là bản đồ hành tinh trong tay hắn không có vị trí cụ thể của Địa Cầu. Tuy nhiên Lâm Vân không nóng nảy, hắn chuẩn bị tới hành tinh Thiên Hồng trước, rồi dựa theo đường cũ trở về Địa Cầu.
Lúc giết toàn bộ người ở Tịch Mịch Cốc, Lâm Vân bỗng hoài nghi với việc truy cầu tiên đạo của mình.
Lúc trước, khi hắn đứng một mình ở đống hoang tàn trong Tịch Mịch Cốc, cả tinh thần và thể xác của hắn đều trống rỗng. Lúc đó hắn đã mất đi mục tiêu. Lẽ nào, việc giết chóc chính là đại đạo mà hắn muốn truy cầu?
Lúc đó trong lòng hắn rất trống trải và cô đơn. Càng không có hứng thú trả thù Âu Dương Sơn Trang và làm các việc khác. Hắn chỉ muốn trở lại Địa Cầu cùng với người thân mà thôi.
Ở sâu trong nội tâm hắn có một thanh âm không ngừng kêu gọi hắn tỉnh lại. Nhưng hắn lại không có cách nào tỉnh lại. Công pháp Lâm Vân tu luyện là do chính hắn sáng tạo. Ngay cả thương pháp của hắn cũng là do hắn lĩnh ngộ. Ở sâu trong lòng hắn, hắn hiểu rằng cảm giác đó có liên quan tới việc hắn giết chóc quá nặng. Sát khí đã tạo thành một tia ám ảnh trong đạo tâm. Nhưng cho dù có quay ngược trở về thời gian, hắn sẽ vẫn làm như vậy.
Nếu có người uy hiếp tới tính mạng của hắn hoặc là người thân của hắn, đại đạo vứt sang một bên thì có ngại gì?
Phi Diệp đã được Lâm Vân luyện hóa hoàn toàn, đang lơ lửng trên không. Lâm Vân rất thỏa mãn. Sở dĩ lựa chọn Phi Diệp, còn có một nguyên nhân đặc biệt khác. Đó chính là có thể dùng linh thạch cực phẩm để điều khiển Phi Diệp. Hiện tại Lâm Vân đã có hơn một nghìn viên linh thạch cực phẩm.Hắn có thể ngồi trên phi thuyền để dưỡng thương, không phải mất công điều khiển.
Lại một tuần sau, Lâm Vân đi vào Phi Diệp. Lấy tám viên linh thạch cực phẩm bỏ vào khe lái. Phi Diệp lập tức giống như một tia chớp, đảo mắt đã biến mất trong vũ tru mênh mông.
Tám viên linh thạch cực phẩm là đủ cho Phi Diệp phi hành một năm. Nếu là người khác, họ không nỡ bỏ ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy. Nhưng Lâm Vân có rất nhiều, không lo thiếu thốn.
….
- Chị Thanh, đã mười năm rồi mà lão công còn chưa về. Em muốn đi tìm anh ấy.
Hàn Vũ Tích ngồi đối diện với Thanh Thanh, vẻ mặt đầy ưu sầu.
- Vũ Tích, thực ra chị cũng muốn đi, nhưng Tranh di đã nói không có cách nào khởi động được Tinh Hà Trùy. Thần thức mà Lâm Vân lưu lại đã tiêu hao hết rồi. Cho dù dùng mọi cách đều không sử dụng được cây trùy đó.
Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
- Xin lỗi mọi người, chỉ vì em mà anh rể mới tới Hạt Nguyên Tinh rồi gặp chuyện như vậy. Em…
Khuôn mặt của Hàn Vũ Đình đã trở nên gầy gò vì tưởng niệm và áy náy.
- Em chỉ sợ Lâm đại ca không biết chúng ta đang ở Khôn Truân Giới.
Liễu Nhược Sương lo lắng nói.
Tô Tĩnh Như lại lắc đầu:
- Lâm đại ca khẳng định đã biết. Năm đó em và anh ấy dùng truyền tống trận đi lại, cho nên anh ấy không thể không biết. Hơn nữa, Mạnh An vẫn ở Địa Cầu để chờ anh ấy. Một khi anh ấy trở về, thì Mạnh An sẽ nói cho anh ấy biết. Mà Lâm đại ca không xảy ra việc gì đâu, em có thể linh cảm được.
Tất cả mọi người im lặng không nói, bởi vì linh cảm của Tĩnh Như đều rất chính xác. Nếu Tĩnh Như đã nói Lâm Vân không sao, thì anh ấy khẳng định vẫn an toàn.
Mấy năm trước bởi vì linh khí của Địa Cầu quá thiếu thốn, hoàn toàn không thỏa mãn được mọi người tu luyện. Cho nên Tô Tĩnh Như đã đề nghị mọi người tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Miễn cho khi Lâm Vân trở về lại thấy tu vị của mọi người quá thấp. Huống hồ Lam Tranh đã có tu vị Hóa Thần hậu kỳ, linh khí ở Địa Cầu chẳng khác gì không có đối với bà ta.
Mặc dù Vũ Tích có tảng đá tập hợp linh khí, nhưng hiện tại nàng đã Kết Đan, tảng đá đó đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi. Tuy Hàn Vũ Tích cũng không quá vui mừng với chuyện tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Nhưng nàng vẫn đồng ý đi theo. Bởi vì nàng không muốn tu vị của mình rớt lại quá xa. Ngay cả Thanh Thanh đều đã Trúc Cơ, không nói những người khác.
Cũng may ở Khôn Truân Giới còn có sản nghiệp của Lâm Vân. Lúc mọi người tới Khôn Truân Giới, nhờ có hai người Lam Tranh và Khổng Linh có tu vị cao, cùng với sản nghiệp ở Vạn Bảo Các của Lâm Vân, mọi người rất nhanh ổn định vị trí mới. [/CHARGE][/HIDE]
Những môn phái tham gia bố trí đại trận phong tỏa càng lo lắng bất an. Bọn họ sợ Lâm Vân kế tiếp sẽ tìm tới bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới Tu Chân đều ngó chừng động tĩnh của Lâm Vân. Giống như chỉ cần có gió thổi có lay thôi là lập tức truyền khắp thế giới Tu Chân.
Tuy nhiên Lâm Vân giống như biến mất vậy. Từ sau khi diệt Tịch Mịch Cốc, còn chưa ai nhìn thấy hắn xuất hiện. Cho dù Lâm Vân đã tạo ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng thời gian lâu dần, sóng gió cũng phải giảm bớt.
Các môn phái cũng bắt đầu yên tâm. Xem ra Lâm Vân không có ý truy giết bọn họ. Cũng đúng, những môn phái nhỏ như bọn họ, chắc Lâm Vân căn bản khinh thường hỏi tội.
Tuy nhiên, vô luận là nghĩ như thế nào, ở Hạt Nguyên Tinh, mỗi khi nhắc tới Lâm Vân, bọn họ đều gọi là Lâm tiền bối. Kể cả người có cừu oán với hắn, cũng không dám chửi mắng Lâm Vân ở chốn đông người.
Ở thế giới Tu Chân, thực lực là hết thảy. Lâm Vân liên tục tiêu diệt ba tông môn lớn, thực lực của hắn đã được cả thế giới Tu chân kính sợ.
Lâm Vân đã trở thành truyền kỳ của Hạt Nguyên Tinh, cũng trở thành một nhân vật nguy hiểm đối với tất cả hành tinh Tu Chân.
…
- Khái khái…
Lâm Vân đã dùng mọi cách, nhưng không thể tiêu trử được ba vết thương trên người. Cánh tay phải bị phế coi như xong, nhưng cái cây châm đâm vào phổi của hắn không biết là vật gì, rõ ràng không thể bức ra được.
Ngược lại chỗ xương gãy, đã chậm rãi hồi phục. Dù tốc độ rất chậm, nhưng hồi phục là tốt rồi.
Tịch Mịch Cốc đúng là nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nếu không phải thân thể Lâm Vân đã được cải tạo, thì đã sớm mất mạng rồi.
Hiện tại Lâm Vân đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng khuôn mặt nhiều hơn vẻ tiều tụy và tang thương.
Trên đầu của hắn lơ lửng một cái pháp bảo phi thuyền hình tròn. Đây là pháp bảo lấy được trong số giới chỉ của Tịch Mịch Cốc. Trong tất cả các pháp bảo phi hành mà hắn có, thì cái này là cái tốt nhất. Vì cái pháp bảo phi thuyền này mà hắn đã phải luyện chế hơn nửa năm. Đây cũng là cổ bảo, có tên là Phi Diệp.
Nếu không phải hắn bị thương nặng, thì hắn chỉ mất vài ngày là đã có thể luyện chế được Phi Diệp.
Thử một chút tốc độ phi hành của pháp báo, Lâm Vân coi như thỏa mãn. Dù không thể so sánh với Tinh Hà Trùy, nhưng vài năm là có thể trở về Địa Cầu.
Chỉ là bản đồ hành tinh trong tay hắn không có vị trí cụ thể của Địa Cầu. Tuy nhiên Lâm Vân không nóng nảy, hắn chuẩn bị tới hành tinh Thiên Hồng trước, rồi dựa theo đường cũ trở về Địa Cầu.
Lúc giết toàn bộ người ở Tịch Mịch Cốc, Lâm Vân bỗng hoài nghi với việc truy cầu tiên đạo của mình.
Lúc trước, khi hắn đứng một mình ở đống hoang tàn trong Tịch Mịch Cốc, cả tinh thần và thể xác của hắn đều trống rỗng. Lúc đó hắn đã mất đi mục tiêu. Lẽ nào, việc giết chóc chính là đại đạo mà hắn muốn truy cầu?
Lúc đó trong lòng hắn rất trống trải và cô đơn. Càng không có hứng thú trả thù Âu Dương Sơn Trang và làm các việc khác. Hắn chỉ muốn trở lại Địa Cầu cùng với người thân mà thôi.
Ở sâu trong nội tâm hắn có một thanh âm không ngừng kêu gọi hắn tỉnh lại. Nhưng hắn lại không có cách nào tỉnh lại. Công pháp Lâm Vân tu luyện là do chính hắn sáng tạo. Ngay cả thương pháp của hắn cũng là do hắn lĩnh ngộ. Ở sâu trong lòng hắn, hắn hiểu rằng cảm giác đó có liên quan tới việc hắn giết chóc quá nặng. Sát khí đã tạo thành một tia ám ảnh trong đạo tâm. Nhưng cho dù có quay ngược trở về thời gian, hắn sẽ vẫn làm như vậy.
Nếu có người uy hiếp tới tính mạng của hắn hoặc là người thân của hắn, đại đạo vứt sang một bên thì có ngại gì?
Phi Diệp đã được Lâm Vân luyện hóa hoàn toàn, đang lơ lửng trên không. Lâm Vân rất thỏa mãn. Sở dĩ lựa chọn Phi Diệp, còn có một nguyên nhân đặc biệt khác. Đó chính là có thể dùng linh thạch cực phẩm để điều khiển Phi Diệp. Hiện tại Lâm Vân đã có hơn một nghìn viên linh thạch cực phẩm.Hắn có thể ngồi trên phi thuyền để dưỡng thương, không phải mất công điều khiển.
Lại một tuần sau, Lâm Vân đi vào Phi Diệp. Lấy tám viên linh thạch cực phẩm bỏ vào khe lái. Phi Diệp lập tức giống như một tia chớp, đảo mắt đã biến mất trong vũ tru mênh mông.
Tám viên linh thạch cực phẩm là đủ cho Phi Diệp phi hành một năm. Nếu là người khác, họ không nỡ bỏ ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy. Nhưng Lâm Vân có rất nhiều, không lo thiếu thốn.
….
- Chị Thanh, đã mười năm rồi mà lão công còn chưa về. Em muốn đi tìm anh ấy.
Hàn Vũ Tích ngồi đối diện với Thanh Thanh, vẻ mặt đầy ưu sầu.
- Vũ Tích, thực ra chị cũng muốn đi, nhưng Tranh di đã nói không có cách nào khởi động được Tinh Hà Trùy. Thần thức mà Lâm Vân lưu lại đã tiêu hao hết rồi. Cho dù dùng mọi cách đều không sử dụng được cây trùy đó.
Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
- Xin lỗi mọi người, chỉ vì em mà anh rể mới tới Hạt Nguyên Tinh rồi gặp chuyện như vậy. Em…
Khuôn mặt của Hàn Vũ Đình đã trở nên gầy gò vì tưởng niệm và áy náy.
- Em chỉ sợ Lâm đại ca không biết chúng ta đang ở Khôn Truân Giới.
Liễu Nhược Sương lo lắng nói.
Tô Tĩnh Như lại lắc đầu:
- Lâm đại ca khẳng định đã biết. Năm đó em và anh ấy dùng truyền tống trận đi lại, cho nên anh ấy không thể không biết. Hơn nữa, Mạnh An vẫn ở Địa Cầu để chờ anh ấy. Một khi anh ấy trở về, thì Mạnh An sẽ nói cho anh ấy biết. Mà Lâm đại ca không xảy ra việc gì đâu, em có thể linh cảm được.
Tất cả mọi người im lặng không nói, bởi vì linh cảm của Tĩnh Như đều rất chính xác. Nếu Tĩnh Như đã nói Lâm Vân không sao, thì anh ấy khẳng định vẫn an toàn.
Mấy năm trước bởi vì linh khí của Địa Cầu quá thiếu thốn, hoàn toàn không thỏa mãn được mọi người tu luyện. Cho nên Tô Tĩnh Như đã đề nghị mọi người tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Miễn cho khi Lâm Vân trở về lại thấy tu vị của mọi người quá thấp. Huống hồ Lam Tranh đã có tu vị Hóa Thần hậu kỳ, linh khí ở Địa Cầu chẳng khác gì không có đối với bà ta.
Mặc dù Vũ Tích có tảng đá tập hợp linh khí, nhưng hiện tại nàng đã Kết Đan, tảng đá đó đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi. Tuy Hàn Vũ Tích cũng không quá vui mừng với chuyện tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Nhưng nàng vẫn đồng ý đi theo. Bởi vì nàng không muốn tu vị của mình rớt lại quá xa. Ngay cả Thanh Thanh đều đã Trúc Cơ, không nói những người khác.
Cũng may ở Khôn Truân Giới còn có sản nghiệp của Lâm Vân. Lúc mọi người tới Khôn Truân Giới, nhờ có hai người Lam Tranh và Khổng Linh có tu vị cao, cùng với sản nghiệp ở Vạn Bảo Các của Lâm Vân, mọi người rất nhanh ổn định vị trí mới. [/CHARGE][/HIDE]
/537
|