May ngày nay, tâm tình của Trương Tuyền không được tốt. Trải qua cuộc họp hôm nay, nàng càng khó chịu. Ở cuộc họp, Đàm tổng công cho rằng mình không tận tâm đi điều tra. Thậm chí còn nói rằng, mình không quan tâm tới việc Lâm Vân có tới công ty Hưng Đạt làm việc hay không.
Nhưng chỉ có nàng biết rõ, mình đã tận lực rồi. Thậm chí hận không thể mở trái tim ra cho mọi người nhìn.
Quán cafe Hắc Cát là nơi mà Trương Tuyền hay tới sau khi ly hôn. Bởi vì tâm tình không tốt, nên cũng lười về nhà nấu cơm. Đi thẳng tới tới quán cafe Hắc Cát, gọi một cốc Cappuccino, nhấm nháp hương vị đắng đắng của nó.
Ngồi được một lúc. Trương Tuyền mới điều chỉnh được tâm tình. Đang chuẩn bị về nhà, thì từ bên ngoài có bốn nam tử mặc áo đen, tới một bàn bên cạnh Trương Tuyền ngồi. Do thiết kế của quán, cho nên mỗi bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Nhưng chỉ cần từ khe hở nhìn khí chất lạnh buốt của những người kia, liền biết họ thuộc hạng người không dễ chọc. Nhất định là người của xã hội đen mới có khí thế như vậy. Trương Tuyền vì sợ hãi nên không đám đứng dậy đi qua bọn họ.
Người bán hàng trông thấy bọn họ cũng rất là sợ hãi. Tranh thủ thời gian tiến lên. Hỏi bọ họ uống gì. Một người trong đó khoát tay, người bán hàng liền vội vàng rời đi rất xa.
Bốn người vừa ngồi vào chỗ, thì có tiếng điện thoại vang lên.
- Đã tra được rồi. Hắn mới từ “Thiên Thượng Nhân Gian” đi ra, không mặc áo khoác, chỉ mang theo một cái ba lô màu xanh nhạt.
Một người thu hồi điện thoại, nói với đồng bọn.
- Vậy nên động thủ hay là tiếp tục theo dõi.
- Trước cứ theo dõi đã. Nhìn xem hắn đi tới nơi nào. Hắn đã rơi vào sự giám sát của chúng ta, cho dù hắn biết bay cũng không thể thoát đươc. Đi thôi.
Mấy người kia vừa đến, lại vội vàng rời đi.
Trương Tuyền thấy bọn họ đi ra khỏi quán, mới đứng dậy đi theo. Đột nhiên nàng có cảm giác, những người này nói về Lâm Vân. Bởi vì lần trước nàng gặp Lâm Vân, hắn cũng mang theo cái ba lô màu xanh nhạt, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất kỳ quái.
Những người này có vẻ như có lai lịch. Nếu như bọn họ nói chính là Lâm Vân, vậy thì Lâm Vân có quan hệ như thế nào với bọn họ? Lần trước gặp Lâm Vân, nàng có thể đoán ra hắn chỉ là một người dân bình thường sinh hoạt trong thành phố. Vì sao lại bị nhóm người này theo dõi? Hơn nữa, trong bốn người, còn có một người nói tiếng mà nàng nghe không hiểu, chắc không phải là người Hoa.
Trương Tuyền vừa đi ra quán café thì thấy một cỗ xe Audi màu đen đi tới. Bốn gã nam tử rất nhanh lên xe.
Biết được tin tức về Lâm Vân, Trương Tuyền rất hưng phấn. Mặc kệ những người này tìm Lâm Vân có chuyện gì, nhưng cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Liền tranh thủ thời gian lái chiếc xe Matsuda đi theo sau.
Quả nhiên, chiếc xe Audi kia đi tới “Thiên Thượng Nhân Gian”. Mặc dù đi ở đằng sau xe Audi khá xa, nhưng Trương Tuyền đã nhìn thấy một người đeo ba lô đi ra quán bar. Nhìn bóng lưng kia thì đúng là Lâm Vân. Trong nội tâm rất là hưng phấn, thậm chí quên luôn mình đang theo dõi xã hội đen.
- Hắc Đầu, mục tiêu đã phát hiện, chỉ là có một chiếc xe Matsuda đi theo chúng ta.
Lái xe là một nam tử có dáng người cao to, y đang nói chuyện với một nam tử mặt đen.
- Hừ. Tứ Bì, lần sau ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút. Người theo dõi chúng ta có vẻ như là nghe lén được chúng ta nói chuyện mà đi theo. Câu Tử, lập tức ghi lại biển số xe của xe kia. Lão Tam, chặn chiếc xe đó lại, quay về sẽ tính sổ.
Tên nam tử mặt đen quyết đoán phân phó.
- Đã rõ, Hắc Đầu.
Câu Tử là người gầy gầy, y nghe theo lời phân phó của Hắc Đầu, dùng điện thoại ghi lại bảng số xe của Trương Tuyền.
Còn người lái xe được gọi là Lão Tam kia cũng nói:
- Vâng, Hắc Đầu.
Y đột nhiên dừng xe lại, rồi từ từ lùi về phía bên phải. Từ đầu đến cuối chỉ có một nam tử có vẻ mặt hung ác, là vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Tuyền thấy chiếc xe Audi đột nhiên phanh lại, rồi đảo bánh lui về phía sau. không hề có ý đỗ xe. Liền nhớ tới mình là đang theo dõi người ta, mà nàng thì đang chuẩn bị vượt qua chiếc Audi tới ngăn lại Lâm Vân.
Bị phát hiện rồi? Nhìn chiếc xe kia lùi lại có vẻ như là cố ý. Không nghĩ nhiều thêm nữa. Trương Tuyền vội vàng đánh tay lái sang trái, oanh một tiếng, chiếc xe Matsuda lập tức đâm vào lan can ở ven đường, lao lên đường cho người đi bộ mới dừng lại. May mắn đoạn đường này không có ai, bằng không sẽ phát sinh tai nạn xe cộ.
Trương Tuyền bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Vội vàng xuống xe nhìn, thì thấy phía trước của xe Matsuda đã bị vỡ nát. Khi ngẩng đầu nhìn cỗ xe Audi kia, thì đã không thấy bóng dáng. Lâm Vân cũng không nhìn thấy. Xem ra là đi sang đường khác rồi. Lúc này, Trương Tuyền mới biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa. Tuy rất muốn đuổi theo Lâm Vân. nhưng do sợ hãi nên không dám.
Nàng không khỏi lo lắng cho Lâm Vân. Qua hành động côn đồ vừa rồi, đủ biết bọn họ không có hảo tâm gì với Lâm Vân. Như thế nào Lâm Vân lại đắc tội với những người như vậy? Chẳng lẽ...Trương Tuyền đột nhiên nghĩ tới, có phải do tài năng của Lâm Vân đã bị phát hiện, và những người này tới là để bắt cóc hắn? Nghĩ tới đây, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Không được, Lâm Vâm gặp nguy hiểm, phải gọi điện thoại báo cho Hàn Vũ Tích. Trương Tuyền lấy điện thoại, đang chuẩn bị gọi cho Hàn Vũ Tích, thì lại sững sờ. Cho dù mình gọi cho Hàn Vũ Tích thì thế nào? Gọi cho nàng ta chỉ khiến nàng ta lo lắng mà thôi. Thậm chí ngay cả nàng ấy cũng bị liên lụy vào. Chẳng lẽ Hàn Vũ Tích có năng lực đề cứu chồng của nàng ấy?
Để cho nàng ấy lo lắng suông không bằng đừng nói cho nàng ấy biết. Nếu không báo cảnh sát? Trương Tuyền lại do dự. Báo cảnh sát có tác dụng không? Nếu những người này sợ cảnh sát, thì bọn họ đã không đụng xe của mình rồi.
Trương Tuyền lâm vào hoàn cảnh khó. Thật lâu sau mới kịp phản ứng, bây giờ không phải là thời điểm lo lắng cho người khác, mà nên lo cho mình. Những người này nhất định là vì theo dõi Lâm Vân, không có thời gian để quan tâm tới mình. Một khi họ bắt được Lâm Vân, như vậy nạn nhân kế tiếp chính là mình.
Trương Tuyền lần nữa rùng mình. Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe tới kéo xe của mình đi, rồi vội vã trở về. Nàng phải nghĩ ra biện pháp. Những người đã dám đụng xe của mình, như vậy muốn tra ra mình thì rất đơn giản. Hiện tại nàng phải nghĩ biện pháp để thoát khỏi bàn tay của những người này.
Lâm Vân đi ra “Thiên Thượng Nhân Gian” không lâu, liền biết mình đã bị hai chiếc xe theo dõi. Nhưng hắn lại chứng kiến chiếc xe Audi lùi lại đụng vào chiếc xe Matsuda. liền minh bạch hai chiếc xe này không phải cùng một tổ chức.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh, tăng nhanh cước bộ, chuyển hướng sang chỗ khác. Cỗ xe Audi sau khi ngăn cản được xe Matsuda, nhìn thấy Lâm Vân tăng tốc, liền không dây dưa với Trương Tuyền nữa, mà đuổi theo sát Lâm Vân.
Nhìn cỗ xe Audi quả nhiên đi theo. Lâm Vân lại đi nhanh hơn về phương hướng nhà ga, nhưng chỗ hắn tới là chỗ mà hắn nhảy xuống xe lửa lần trước.
Trông thấy người thanh niên kia không có đi vào nhà ga, mà càng đi càng lệch, vài người trong xe đều âm thầm cao hứng. Ngươi càng tới chỗ vắng vẻ càng tốt, đỡ bị người chứng kiến. Xe Audi không nhanh không chậm đi theo Lâm Vân. Lâm Vân càng đi càng lệch, càng ngày càng nhanh. Mắt thấy trời sắp tối. Lâm Vân liền đứng lại ở chỗ nhảy xuống xe lửa lúc trước.
“Đã sắp tối rồi mà các ngươi còn làm phiền ta, vậy thì ta sẽ thanh toán luôn các ngươi một thể”
Lâm Vân âm thầm tự nhủ.
Thấy người thanh niên rõ ràng có vẻ như đang chờ bọn họ, Hắc Đầu liền có dự cảm không tốt.
Nhưng chỉ có nàng biết rõ, mình đã tận lực rồi. Thậm chí hận không thể mở trái tim ra cho mọi người nhìn.
Quán cafe Hắc Cát là nơi mà Trương Tuyền hay tới sau khi ly hôn. Bởi vì tâm tình không tốt, nên cũng lười về nhà nấu cơm. Đi thẳng tới tới quán cafe Hắc Cát, gọi một cốc Cappuccino, nhấm nháp hương vị đắng đắng của nó.
Ngồi được một lúc. Trương Tuyền mới điều chỉnh được tâm tình. Đang chuẩn bị về nhà, thì từ bên ngoài có bốn nam tử mặc áo đen, tới một bàn bên cạnh Trương Tuyền ngồi. Do thiết kế của quán, cho nên mỗi bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Nhưng chỉ cần từ khe hở nhìn khí chất lạnh buốt của những người kia, liền biết họ thuộc hạng người không dễ chọc. Nhất định là người của xã hội đen mới có khí thế như vậy. Trương Tuyền vì sợ hãi nên không đám đứng dậy đi qua bọn họ.
Người bán hàng trông thấy bọn họ cũng rất là sợ hãi. Tranh thủ thời gian tiến lên. Hỏi bọ họ uống gì. Một người trong đó khoát tay, người bán hàng liền vội vàng rời đi rất xa.
Bốn người vừa ngồi vào chỗ, thì có tiếng điện thoại vang lên.
- Đã tra được rồi. Hắn mới từ “Thiên Thượng Nhân Gian” đi ra, không mặc áo khoác, chỉ mang theo một cái ba lô màu xanh nhạt.
Một người thu hồi điện thoại, nói với đồng bọn.
- Vậy nên động thủ hay là tiếp tục theo dõi.
- Trước cứ theo dõi đã. Nhìn xem hắn đi tới nơi nào. Hắn đã rơi vào sự giám sát của chúng ta, cho dù hắn biết bay cũng không thể thoát đươc. Đi thôi.
Mấy người kia vừa đến, lại vội vàng rời đi.
Trương Tuyền thấy bọn họ đi ra khỏi quán, mới đứng dậy đi theo. Đột nhiên nàng có cảm giác, những người này nói về Lâm Vân. Bởi vì lần trước nàng gặp Lâm Vân, hắn cũng mang theo cái ba lô màu xanh nhạt, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất kỳ quái.
Những người này có vẻ như có lai lịch. Nếu như bọn họ nói chính là Lâm Vân, vậy thì Lâm Vân có quan hệ như thế nào với bọn họ? Lần trước gặp Lâm Vân, nàng có thể đoán ra hắn chỉ là một người dân bình thường sinh hoạt trong thành phố. Vì sao lại bị nhóm người này theo dõi? Hơn nữa, trong bốn người, còn có một người nói tiếng mà nàng nghe không hiểu, chắc không phải là người Hoa.
Trương Tuyền vừa đi ra quán café thì thấy một cỗ xe Audi màu đen đi tới. Bốn gã nam tử rất nhanh lên xe.
Biết được tin tức về Lâm Vân, Trương Tuyền rất hưng phấn. Mặc kệ những người này tìm Lâm Vân có chuyện gì, nhưng cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Liền tranh thủ thời gian lái chiếc xe Matsuda đi theo sau.
Quả nhiên, chiếc xe Audi kia đi tới “Thiên Thượng Nhân Gian”. Mặc dù đi ở đằng sau xe Audi khá xa, nhưng Trương Tuyền đã nhìn thấy một người đeo ba lô đi ra quán bar. Nhìn bóng lưng kia thì đúng là Lâm Vân. Trong nội tâm rất là hưng phấn, thậm chí quên luôn mình đang theo dõi xã hội đen.
- Hắc Đầu, mục tiêu đã phát hiện, chỉ là có một chiếc xe Matsuda đi theo chúng ta.
Lái xe là một nam tử có dáng người cao to, y đang nói chuyện với một nam tử mặt đen.
- Hừ. Tứ Bì, lần sau ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút. Người theo dõi chúng ta có vẻ như là nghe lén được chúng ta nói chuyện mà đi theo. Câu Tử, lập tức ghi lại biển số xe của xe kia. Lão Tam, chặn chiếc xe đó lại, quay về sẽ tính sổ.
Tên nam tử mặt đen quyết đoán phân phó.
- Đã rõ, Hắc Đầu.
Câu Tử là người gầy gầy, y nghe theo lời phân phó của Hắc Đầu, dùng điện thoại ghi lại bảng số xe của Trương Tuyền.
Còn người lái xe được gọi là Lão Tam kia cũng nói:
- Vâng, Hắc Đầu.
Y đột nhiên dừng xe lại, rồi từ từ lùi về phía bên phải. Từ đầu đến cuối chỉ có một nam tử có vẻ mặt hung ác, là vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Tuyền thấy chiếc xe Audi đột nhiên phanh lại, rồi đảo bánh lui về phía sau. không hề có ý đỗ xe. Liền nhớ tới mình là đang theo dõi người ta, mà nàng thì đang chuẩn bị vượt qua chiếc Audi tới ngăn lại Lâm Vân.
Bị phát hiện rồi? Nhìn chiếc xe kia lùi lại có vẻ như là cố ý. Không nghĩ nhiều thêm nữa. Trương Tuyền vội vàng đánh tay lái sang trái, oanh một tiếng, chiếc xe Matsuda lập tức đâm vào lan can ở ven đường, lao lên đường cho người đi bộ mới dừng lại. May mắn đoạn đường này không có ai, bằng không sẽ phát sinh tai nạn xe cộ.
Trương Tuyền bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Vội vàng xuống xe nhìn, thì thấy phía trước của xe Matsuda đã bị vỡ nát. Khi ngẩng đầu nhìn cỗ xe Audi kia, thì đã không thấy bóng dáng. Lâm Vân cũng không nhìn thấy. Xem ra là đi sang đường khác rồi. Lúc này, Trương Tuyền mới biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa. Tuy rất muốn đuổi theo Lâm Vân. nhưng do sợ hãi nên không dám.
Nàng không khỏi lo lắng cho Lâm Vân. Qua hành động côn đồ vừa rồi, đủ biết bọn họ không có hảo tâm gì với Lâm Vân. Như thế nào Lâm Vân lại đắc tội với những người như vậy? Chẳng lẽ...Trương Tuyền đột nhiên nghĩ tới, có phải do tài năng của Lâm Vân đã bị phát hiện, và những người này tới là để bắt cóc hắn? Nghĩ tới đây, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Không được, Lâm Vâm gặp nguy hiểm, phải gọi điện thoại báo cho Hàn Vũ Tích. Trương Tuyền lấy điện thoại, đang chuẩn bị gọi cho Hàn Vũ Tích, thì lại sững sờ. Cho dù mình gọi cho Hàn Vũ Tích thì thế nào? Gọi cho nàng ta chỉ khiến nàng ta lo lắng mà thôi. Thậm chí ngay cả nàng ấy cũng bị liên lụy vào. Chẳng lẽ Hàn Vũ Tích có năng lực đề cứu chồng của nàng ấy?
Để cho nàng ấy lo lắng suông không bằng đừng nói cho nàng ấy biết. Nếu không báo cảnh sát? Trương Tuyền lại do dự. Báo cảnh sát có tác dụng không? Nếu những người này sợ cảnh sát, thì bọn họ đã không đụng xe của mình rồi.
Trương Tuyền lâm vào hoàn cảnh khó. Thật lâu sau mới kịp phản ứng, bây giờ không phải là thời điểm lo lắng cho người khác, mà nên lo cho mình. Những người này nhất định là vì theo dõi Lâm Vân, không có thời gian để quan tâm tới mình. Một khi họ bắt được Lâm Vân, như vậy nạn nhân kế tiếp chính là mình.
Trương Tuyền lần nữa rùng mình. Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe tới kéo xe của mình đi, rồi vội vã trở về. Nàng phải nghĩ ra biện pháp. Những người đã dám đụng xe của mình, như vậy muốn tra ra mình thì rất đơn giản. Hiện tại nàng phải nghĩ biện pháp để thoát khỏi bàn tay của những người này.
Lâm Vân đi ra “Thiên Thượng Nhân Gian” không lâu, liền biết mình đã bị hai chiếc xe theo dõi. Nhưng hắn lại chứng kiến chiếc xe Audi lùi lại đụng vào chiếc xe Matsuda. liền minh bạch hai chiếc xe này không phải cùng một tổ chức.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh, tăng nhanh cước bộ, chuyển hướng sang chỗ khác. Cỗ xe Audi sau khi ngăn cản được xe Matsuda, nhìn thấy Lâm Vân tăng tốc, liền không dây dưa với Trương Tuyền nữa, mà đuổi theo sát Lâm Vân.
Nhìn cỗ xe Audi quả nhiên đi theo. Lâm Vân lại đi nhanh hơn về phương hướng nhà ga, nhưng chỗ hắn tới là chỗ mà hắn nhảy xuống xe lửa lần trước.
Trông thấy người thanh niên kia không có đi vào nhà ga, mà càng đi càng lệch, vài người trong xe đều âm thầm cao hứng. Ngươi càng tới chỗ vắng vẻ càng tốt, đỡ bị người chứng kiến. Xe Audi không nhanh không chậm đi theo Lâm Vân. Lâm Vân càng đi càng lệch, càng ngày càng nhanh. Mắt thấy trời sắp tối. Lâm Vân liền đứng lại ở chỗ nhảy xuống xe lửa lúc trước.
“Đã sắp tối rồi mà các ngươi còn làm phiền ta, vậy thì ta sẽ thanh toán luôn các ngươi một thể”
Lâm Vân âm thầm tự nhủ.
Thấy người thanh niên rõ ràng có vẻ như đang chờ bọn họ, Hắc Đầu liền có dự cảm không tốt.
/537
|