Lúc này Lam Anh đã ngồi ở bàn học lật sách xem. Yến Đại Bảo làm vệ sinh cá nhân xong, ba người mới cùng nhau cầm sách tới phòng học.
Bốn người trong phòng Cung Ngũ thuộc top xinh đẹp trong khóa này của khoa tiếng Anh. Nam sinh trong lớp đều đánh giá họ là bốn đóa hoa của khoa. An Hổ Phách thực ra cũng rất đáng yêu, nhưng cô lại thấp nên bị trừ nhiều điểm.
Nữ sinh trong khoa tiếng Anh tương đối nhiều, một lớp sáu mươi người thì có hơn bốn mươi là con gái. Sinh hoạt trong một môi trường như vậy, thú vui lớn nhất của đám nam sinh chính là bình luận về đám nữ sinh xinh đẹp trong lớp.
Đừng cho rằng trường học là một tập thể đoàn kết, thực tế mọi người đều chia bè kết phái cả. Sau khi chơi một thời gian, những người có tính cách hợp nhau sẽ tự động chơi với nhau, tạo nên tình bạn lâu dài, đương nhiên lật mặt cũng là tình trạng thường xuyên xảy ra.
Yến Đại Bảo cảm thấy mình và Cung Ngũ là hợp nhau nhất, đi vệ sinh cô cũng rủ Cung Ngũ đi cùng, cư xử y như hồi cấp ba. May mà Cung Ngũ là một người không có cơ hội cùng bạn tốt dắt tay nhau đi vệ sinh nên miễn cưỡng có thể chấp nhận thái độ nhiệt tình này của Yến Đại Bảo.
Sở thích lớn nhất của Yến Đại Bảo lúc bình thường chính là nhiệt liệt đề cử anh trai đẹp trai độc nhất vô nhị nhà mình cho Cung Ngũ. Việc đó khiến Cung Ngũ luôn nhớ tới món tiền một nghìn tệ Công tước đại nhân mượn.
Giấy nợ cô luôn mang theo bên người, Công tước đại nhân sẽ không quỵt được.
Mỗi lần nhớ đến cô đều cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động sai lầm của mình. May mà số tiền này không mất, không đến mức khiến cô cảm thấy không lấy lại được. Nguyên nhân khiến cô lo đến tỉnh lại là vì tiền không nằm trong tay cô, hơn nữa việc này lại không thể nói với Yến Đại Bảo. Ngộ nhỡ Yến Đại Bảo không giữ mồm nói với Lý Tư Không, vậy chẳng phải cô trở thành người không giữ lời hứa hay sao?
Cung Ngũ vừa nghĩ đến việc này liền cảm thấy buồn phiền. Công tước đại nhân có phải thật sự đã quên rồi không? Làm người không thể như vậy nha! Chuyện quan trọng như vậy, sao anh lại có thể quên được chứ?
Một nghìn tệ đó!
Hôm nay, lúc Cung Ngũ từ ngoài đi vào thấy Yến Đại Bảo đang cầm điện thoại quay một vòng quanh kí túc, nói: “Kí túc chỉ có một mình em...”
Điện thoại cô chuyển đến Cung Ngũ đang đứng ở cửa, cô vội vàng nói: “A, Tiểu Ngũ về rồi!”
“Yến Đại Bảo, cậu đang làm gì đấy?”
“Mình đang gọi video cho anh trai.” Cô chạy nhanh đến bên cạnh Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có muốn chào anh tớ một câu không?”
Mắt Cung Ngũ đảo một vòng, vội vàng chạy qua, đầu ghé sát vào Yến Đại Bảo, vẫy tay với Công tước đại nhân: “Anh Phí, chào anh!”
Mau trả tiền! Mau trả tiền!
Không biết có phải do camera của Công tước đại nhân để đúng chỗ hay không mà Cung Ngũ thấy hình ảnh của anh trong điện thoại rất kích thích.
Camera của Công tước đại nhân hình như là cố định, vì anh đang di chuyển nên thi thoảng lại không thấy người đâu. Mắt của Yến Đại Bảo híp lại cười, hàm răng trắng đều sáng bóng: “Anh ơi, đây là bạn học của em Tiểu Ngũ, hai người từng gặp nhau đó!”
Cung Ngũ cười cứng ngắc, anh có đẹp hơn nữa cũng phải trả tiền! Mỹ nam kế không có tác dụng với tôi! Trước mặt tiền, mỹ nam kế chỉ là phù du!
Công tước đại nhân lại ngồi xuống: “Chào Cung Ngũ, rất xin lỗi vì đi vội, chưa kịp đến chào em.”
Cung Ngũ giây trước còn nói mỹ nam kế không có tác dụng, giây sau lập tức xua tay: “Không sao không sao! Anh Phí cứ làm việc của mình đi.”
Nụ cười của Công tước đại nhân trong video và trước mặt giống hệt nhau, rất dịu dàng, khiến tim Cung Ngũ lại đập thình thịch. Anh nói: “Cảm ơn em đã lượng thứ, hi vọng tất cả mọi việc của em đều tốt lành.”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Rất tốt, rất tốt, mọi thứ đều tốt! Cái kia...” Cô do dự không biết có nên hỏi không, nhưng Yến Đại Bảo ở bên cạnh, nếu cô nói ra thì Yến Đại Bảo sẽ biết.
Cô ngốc quá, sao phải lo lắng cái đó? Nợ của anh trai, em gái trả cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nhà Yến Đại Bảo giàu như vậy, cô ấy chỉ cần bán một cái tủ lạnh hoặc tủ tiệt trùng đi là đủ trả nợ rồi.
Yến Đại Bảo mở to mắt, lúc Cung Ngũ nói chuyện với anh trai cô, cô ở bên cạnh cười như kẻ trộm, vô cùng đáng yêu.
“Anh Phí, anh làm chuyện của mình đi, chúng tôi vừa mới tan học.” Cung Ngũ nhanh chóng rút đầu lại. Không được, không mở miệng được! Công tước đại nhân thật sự quên rồi, đúng là quý nhân nhiều chuyện phải lo nghĩ. Một nghìn tệ của cô!
Cung Ngũ sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ trúng mỹ nam kế của Công tước đại nhân, chuyện này không thể được!
Yến Đại Bảo đuổi theo cô: “Tiểu Ngũ, cậu không nói chuyện với anh trai tớ nữa sao?”
Cung Ngũ cười gượng: “Chào hỏi là được rồi, haha.”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo có chút tiếc nuối, may mà Công tước đại nhân ở bên kia nói: “Được rồi, Đại Bảo, bên này không còn sớm nữa, lần sau anh lại gọi điện cho em, được không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Được ạ, em chào anh, anh ngủ sớm đi.”
Chênh lệch múi giờ thật sự hết cách, bên này bọn họ là giữa trưa, bên Công tước đại nhân đã là đêm muộn.
Yến Đại Bảo tắt máy, mắt lóe sáng nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có thấy anh tớ rất đẹp trai hay không?”
Mặt Cung Ngũ giật giật: “Đẹp trai, anh cậu rất đẹp trai!”
Yến Đại Bảo mãn nguyện.
Cung Ngũ còn đang đau lòng thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cô buồn bã rút điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn, mở ra xem: “Cung Ngũ, là tôi, xin lỗi vì lúc về nước không kịp thông báo. Tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng về số tiền tôi nợ em. Lần sau gặp lại tôi sẽ đích thân trả cho em.”
Trái tim vẫn luôn treo ngược cành cây của cô tạm thời đã yên ổn hơn rồi, thì ra Công tước đại nhân vẫn nhớ. Nhớ là được rồi, ít nhất lại thêm một tin nhắn chứng minh anh nợ cô tiền, lưu lại lưu lại!
Cô trộm nhìn Yến Đại Bảo một cái, nhắn tin trả lời: “Không sao anh Phí, đợi lần sau anh về nước trả tôi là được.”
Nghĩ một lát lại thêm một câu: “Không vội.”
Công tước đại nhân rất nhanh đã trả lời lại: “Được.”
Cung Ngũ ngây ngốc, được là ý gì? Trả lời cho câu không vội của cô sao? Thực ra cô rất vội, nhưng mà... trước mặt trai đẹp cũng phải giữ chút thể diện chứ... A a a a! Vì sao phải thêm một câu “không vội” chứ? Cô rất vội, ngày nào cô cũng nghĩ đến việc Công tước đại nhân còn thiếu mình một nghìn tệ.
Tâm trạng của Cung Ngũ lại bắt đầu không tốt, Yến Đại Bảo đã lấy một bình sữa chua từ trong tủ lạnh ra uống, con ngươi đen láy hạt cườm nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Ngũ, cậu cũng cảm thấy anh trai tớ đẹp trai đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, đẹp trai!”
Bốn người trong phòng Cung Ngũ thuộc top xinh đẹp trong khóa này của khoa tiếng Anh. Nam sinh trong lớp đều đánh giá họ là bốn đóa hoa của khoa. An Hổ Phách thực ra cũng rất đáng yêu, nhưng cô lại thấp nên bị trừ nhiều điểm.
Nữ sinh trong khoa tiếng Anh tương đối nhiều, một lớp sáu mươi người thì có hơn bốn mươi là con gái. Sinh hoạt trong một môi trường như vậy, thú vui lớn nhất của đám nam sinh chính là bình luận về đám nữ sinh xinh đẹp trong lớp.
Đừng cho rằng trường học là một tập thể đoàn kết, thực tế mọi người đều chia bè kết phái cả. Sau khi chơi một thời gian, những người có tính cách hợp nhau sẽ tự động chơi với nhau, tạo nên tình bạn lâu dài, đương nhiên lật mặt cũng là tình trạng thường xuyên xảy ra.
Yến Đại Bảo cảm thấy mình và Cung Ngũ là hợp nhau nhất, đi vệ sinh cô cũng rủ Cung Ngũ đi cùng, cư xử y như hồi cấp ba. May mà Cung Ngũ là một người không có cơ hội cùng bạn tốt dắt tay nhau đi vệ sinh nên miễn cưỡng có thể chấp nhận thái độ nhiệt tình này của Yến Đại Bảo.
Sở thích lớn nhất của Yến Đại Bảo lúc bình thường chính là nhiệt liệt đề cử anh trai đẹp trai độc nhất vô nhị nhà mình cho Cung Ngũ. Việc đó khiến Cung Ngũ luôn nhớ tới món tiền một nghìn tệ Công tước đại nhân mượn.
Giấy nợ cô luôn mang theo bên người, Công tước đại nhân sẽ không quỵt được.
Mỗi lần nhớ đến cô đều cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động sai lầm của mình. May mà số tiền này không mất, không đến mức khiến cô cảm thấy không lấy lại được. Nguyên nhân khiến cô lo đến tỉnh lại là vì tiền không nằm trong tay cô, hơn nữa việc này lại không thể nói với Yến Đại Bảo. Ngộ nhỡ Yến Đại Bảo không giữ mồm nói với Lý Tư Không, vậy chẳng phải cô trở thành người không giữ lời hứa hay sao?
Cung Ngũ vừa nghĩ đến việc này liền cảm thấy buồn phiền. Công tước đại nhân có phải thật sự đã quên rồi không? Làm người không thể như vậy nha! Chuyện quan trọng như vậy, sao anh lại có thể quên được chứ?
Một nghìn tệ đó!
Hôm nay, lúc Cung Ngũ từ ngoài đi vào thấy Yến Đại Bảo đang cầm điện thoại quay một vòng quanh kí túc, nói: “Kí túc chỉ có một mình em...”
Điện thoại cô chuyển đến Cung Ngũ đang đứng ở cửa, cô vội vàng nói: “A, Tiểu Ngũ về rồi!”
“Yến Đại Bảo, cậu đang làm gì đấy?”
“Mình đang gọi video cho anh trai.” Cô chạy nhanh đến bên cạnh Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có muốn chào anh tớ một câu không?”
Mắt Cung Ngũ đảo một vòng, vội vàng chạy qua, đầu ghé sát vào Yến Đại Bảo, vẫy tay với Công tước đại nhân: “Anh Phí, chào anh!”
Mau trả tiền! Mau trả tiền!
Không biết có phải do camera của Công tước đại nhân để đúng chỗ hay không mà Cung Ngũ thấy hình ảnh của anh trong điện thoại rất kích thích.
Camera của Công tước đại nhân hình như là cố định, vì anh đang di chuyển nên thi thoảng lại không thấy người đâu. Mắt của Yến Đại Bảo híp lại cười, hàm răng trắng đều sáng bóng: “Anh ơi, đây là bạn học của em Tiểu Ngũ, hai người từng gặp nhau đó!”
Cung Ngũ cười cứng ngắc, anh có đẹp hơn nữa cũng phải trả tiền! Mỹ nam kế không có tác dụng với tôi! Trước mặt tiền, mỹ nam kế chỉ là phù du!
Công tước đại nhân lại ngồi xuống: “Chào Cung Ngũ, rất xin lỗi vì đi vội, chưa kịp đến chào em.”
Cung Ngũ giây trước còn nói mỹ nam kế không có tác dụng, giây sau lập tức xua tay: “Không sao không sao! Anh Phí cứ làm việc của mình đi.”
Nụ cười của Công tước đại nhân trong video và trước mặt giống hệt nhau, rất dịu dàng, khiến tim Cung Ngũ lại đập thình thịch. Anh nói: “Cảm ơn em đã lượng thứ, hi vọng tất cả mọi việc của em đều tốt lành.”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Rất tốt, rất tốt, mọi thứ đều tốt! Cái kia...” Cô do dự không biết có nên hỏi không, nhưng Yến Đại Bảo ở bên cạnh, nếu cô nói ra thì Yến Đại Bảo sẽ biết.
Cô ngốc quá, sao phải lo lắng cái đó? Nợ của anh trai, em gái trả cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nhà Yến Đại Bảo giàu như vậy, cô ấy chỉ cần bán một cái tủ lạnh hoặc tủ tiệt trùng đi là đủ trả nợ rồi.
Yến Đại Bảo mở to mắt, lúc Cung Ngũ nói chuyện với anh trai cô, cô ở bên cạnh cười như kẻ trộm, vô cùng đáng yêu.
“Anh Phí, anh làm chuyện của mình đi, chúng tôi vừa mới tan học.” Cung Ngũ nhanh chóng rút đầu lại. Không được, không mở miệng được! Công tước đại nhân thật sự quên rồi, đúng là quý nhân nhiều chuyện phải lo nghĩ. Một nghìn tệ của cô!
Cung Ngũ sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ trúng mỹ nam kế của Công tước đại nhân, chuyện này không thể được!
Yến Đại Bảo đuổi theo cô: “Tiểu Ngũ, cậu không nói chuyện với anh trai tớ nữa sao?”
Cung Ngũ cười gượng: “Chào hỏi là được rồi, haha.”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo có chút tiếc nuối, may mà Công tước đại nhân ở bên kia nói: “Được rồi, Đại Bảo, bên này không còn sớm nữa, lần sau anh lại gọi điện cho em, được không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Được ạ, em chào anh, anh ngủ sớm đi.”
Chênh lệch múi giờ thật sự hết cách, bên này bọn họ là giữa trưa, bên Công tước đại nhân đã là đêm muộn.
Yến Đại Bảo tắt máy, mắt lóe sáng nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có thấy anh tớ rất đẹp trai hay không?”
Mặt Cung Ngũ giật giật: “Đẹp trai, anh cậu rất đẹp trai!”
Yến Đại Bảo mãn nguyện.
Cung Ngũ còn đang đau lòng thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cô buồn bã rút điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn, mở ra xem: “Cung Ngũ, là tôi, xin lỗi vì lúc về nước không kịp thông báo. Tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng về số tiền tôi nợ em. Lần sau gặp lại tôi sẽ đích thân trả cho em.”
Trái tim vẫn luôn treo ngược cành cây của cô tạm thời đã yên ổn hơn rồi, thì ra Công tước đại nhân vẫn nhớ. Nhớ là được rồi, ít nhất lại thêm một tin nhắn chứng minh anh nợ cô tiền, lưu lại lưu lại!
Cô trộm nhìn Yến Đại Bảo một cái, nhắn tin trả lời: “Không sao anh Phí, đợi lần sau anh về nước trả tôi là được.”
Nghĩ một lát lại thêm một câu: “Không vội.”
Công tước đại nhân rất nhanh đã trả lời lại: “Được.”
Cung Ngũ ngây ngốc, được là ý gì? Trả lời cho câu không vội của cô sao? Thực ra cô rất vội, nhưng mà... trước mặt trai đẹp cũng phải giữ chút thể diện chứ... A a a a! Vì sao phải thêm một câu “không vội” chứ? Cô rất vội, ngày nào cô cũng nghĩ đến việc Công tước đại nhân còn thiếu mình một nghìn tệ.
Tâm trạng của Cung Ngũ lại bắt đầu không tốt, Yến Đại Bảo đã lấy một bình sữa chua từ trong tủ lạnh ra uống, con ngươi đen láy hạt cườm nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Ngũ, cậu cũng cảm thấy anh trai tớ đẹp trai đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, đẹp trai!”
/939
|