Điện thoại của Lý Nhất Định vang lên, anh ta lấy điện thoại ra nhìn một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Đại Bảo, anh đi nghe điện thoại.”
“Dạ.”
Lý Nhất Địch cầm điện thoại đi đến chỗ vắng nghe: “Alo!”
“Anh cả, là em.” Giọng nói của Công tước đại nhân vang lên.
“Không phải về nước rồi à? Xảy ra chuyện gì?”
“Phải. Có chút phiền phức cần anh giúp đỡ.”
“Em nói đi.”
Công tước đại nhân đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một khu vườn vô tận, màu xanh mơn mởn mang theo sức sống và cảm giác của mùa xuân, điểm xuyết thêm màu xám trắng của đàn dê, bò.
“Phía tây xuất hiện một thế lực đang tập kích ba mỏ khoáng sản lớn, chủ yếu là người Hoa. Em cần một người tinh thông nhiều ngôn ngữ, năng lực xuất chúng mà có thể tin tưởng được giải quyết việc này.”
Lý Nhất Địch cười: “Nó đắc tội với em à?”
Công tước đại nhân vẫn chậm rãi: “Ý anh nói là ai?”
Lý Nhất Địch vẫn cười: “Để Tư Không đi đi, bây giờ ngoại trừ việc suốt ngày đi tán gái và dạo phố thì nó chẳng có gì, lại rất khó bắt được nó, vừa hay vứt nó qua đấy để nó tỉnh táo lại.”
Giọng nói của Công tước đại nhân có chút lo lắng: “Như vậy liệu có phải lãng phí tài năng không?”
“Nếu anh còn không dùng thì sắp thành đồ bỏ đi rồi. Yên tâm, anh sẽ giải quyết.” Dừng một chút anh ta lại hỏi: “Nó đắc tội với em à?”
Công tước đại nhân cười nhẹ một tiếng: “Anh chê cười rồi, em cũng không giống Đại Bảo suốt ngày cáo trạng.”
“Anh hiểu rồi.”
Cúp máy, anh quay đầu nhìn Yến Đại Bảo đang vừa cười vừa nói với bạn mình, bước tới: “Đại Bảo!”
“Anh nghe điện thoại xong rồi à? Anh ăn cơm với bọn em chứ?”
“Đại Bảo có muốn không?”
“Muốn.”
“Được, vậy anh sẽ ăn cơm cùng em.” Lý Nhất Địch lại ngồi xuống, cười với Cung Ngũ: “Em không ngại chứ?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên không ngại rồi, anh Lý anh khách sáo quá.”
Yến Đại Bảo tiếp tục đung đưa chân: “Anh Màn Thầu đáng ghét quá, cả ngày bắt nạt em và Tiểu Ngũ...”
Lý Nhất Địch cười: “Được, anh giúp Đại Bảo nhà chúng ta xả giận.” Sau đó anh lại hỏi: “Anh của em về nước rồi à?”
Yến Đại Bảo mới thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, chính vì cái này em mới tức giận. Anh Màn Thầu cả ngày không có việc gì làm, sao anh em lại bận như vậy chứ? Haizzz.”
Cung Ngũ cũng u sầu nói một câu: “Đi cũng không nói một câu...”
Vẫn còn nợ cô một nghìn tệ đó, hại cô ngày nào cũng nhớ đến việc anh chưa trả tiền! Rõ ràng giàu có như vậy, chỉ cần một ít thôi cũng đã đủ trả cô rồi mà, haizz!
Lý Nhất Địch hiếu kì: “Em cũng quen anh trai của Đại Bảo?”
Cung Ngũ gật đầu nói: “Có quen.”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Bữa tiệc anh trai em về nước, Tiểu Ngũ có tham dự mà. Tiệc sinh nhật của Tiểu Ngũ, anh em cũng đi đó.” Cô Lý Nhất Địch, bàn tay trắng nõn nắm nhẹ lại, đặt lên tai Lý Nhất Địch, nói nhỏ: “Anh Bánh Bao, anh không được thích Tiểu Ngũ đâu nha!”
Lý Nhất Địch cảm thấy tai ngứa ngứa, anh nhịn không động đậy, hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì Tiểu Ngũ là người của anh trai em.” Yến Đại Bảo nói xong ngồi thẳng lại, mím môi nghiêm túc nhìn Lý Nhất Địch.
“Ừ, anh biết rồi. Anh đã có người anh thích, Đại Bảo không cần lo lắng.”
Yến Đại Bảo mãn nguyện gật đầu.
Lý Nhất Địch rốt cuộc đã hiểu vì sao em trai mình lại đắc tội Công tước đại nhân.
Hai ngày hôm sau là thứ sáu, Cung Ngũ đang định học xong sẽ về nhà thì Lý Tư Không gọi điện cho cô.
Cô nghe máy: “Ai vậy?”
Lý Tư Không điên lên: “Cô không lưu số của tôi?”
“Không hiển thị. Sao thế?”
“Không sao cả, lát nữa nữa tôi đến tìm cô.” Giọng nói của Lý Tư Không có vẻ bất lực.
“Lát nữa học xong tôi phải về nhà, anh tìm tôi có việc gì?”
“Ông đây không có việc gì không được tìm cô sao? Đồ keo kiệt, cô xem cô có phải là đồ nịnh hót hay không? Lúc cô ăn cơm của tôi thì mồm rất ngọt...”
Cung Ngũ chẹp miệng: “Không phải tôi chỉ ăn mỗi một bữa của anh thôi sao?”
“Cô biết một bữa bao nhiêu tiền không?”
Cung Ngũ quyết định không tiếp tục cái vấn đề này nữa: “Vậy phải làm thế nào? Chiều tôi còn có tiết học. Vậy thì học xong anh đến tìm tôi đi.”
“Được… Không được đưa Yến Đại Bảo theo, nó là đứa chuyên mách lẻo, tôi không muốn thấy nó.”
“Yến Đại Bảo mà biết nhất định sẽ đi kể tội anh.”
Sau khi học xong, Cung Ngũ nói phải đi, Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu không đến nhà mình à?”
Đây là câu mà tối thứ sáu nào Yến Đại Bảo cũng nói, Cung Ngũ đã quen rồi: “Không đâu, tớ còn có việc, tớ đi trước đây.”
Sau khi ra khỏi kí túc, Cung Ngũ nhìn thấy Lý Tư Không đang đứng dựa vào tường. Anh ta cúi đầu, đạp tường mấy phát. Cung Ngũ cầm ba lô, đang cúi đầu móc tiền xu trong lỗ cặp: “Cậu Hai, anh có việc gì vậy?”
Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn cô: “A, đồ keo kiệt, cô đến rồi à? Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đưa cô đi ăn món ngon.”
“Anh bị sao vậy? Đang yên đang lành mời tôi ăn cơm, đừng đến lúc trả tiền lại chạy mất.”
“Cô có thể nói lời hay không? Đó là vì tôi bất đắc dĩ, anh tôi đáng sợ như vậy, tôi có thể không chạy sao? Nhất định là đầu óc tôi có vấn đề nên hôm đó mới đưa các cô đi Tuyệt Địa ăn cơm. Lần này thì hay rồi, chạy cũng không chạy nổi.” Anh ta quay người, ở nơi không xa còn có bốn năm người, vừa nhìn đã biết là đi theo anh ta.
Cung Ngũ muốn cười nhưng lại sợ anh ta tức quá đánh mình, cô nhét đống tiền lẻ vào túi: “Anh mời tôi ăn cơm, còn phải đưa tôi về nhà.”
“Đồ keo kiệt, tôi thật sự... Đi thôi, đi thôi! Đời này cô cũng đừng mong có tương lai gì...”
“Vớ vẩn! Tôi là sinh viên, sao lại không có tương lai gì?”
Lý Tư Không cười nhạo: “Hahaha, đi cửa sau để vào, cô tưởng tôi không biết à? Tôi ít nhất cũng là tự mình thi đỗ, cô xem cô ngu ngốc thế nào?”
“Tôi sắp giận rồi đấy!”
Lý Tư Không bá cổ cô, đè xuống: “Tức giận là tốt nhất! Nào, giận thêm chút nữa đi, tôi thích nhất là vẻ mặt tức giận của cô, giống như nhét hai quả trứng trà vào, xấu chết đi được!”
Cả đường hai người đấu khẩu, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm. Cung Ngũ hỏi: “Cậu Hai, anh bị sao vậy? Anh thế này... có chút không giống bình thường.”
Lý Tư Không cầm chai bia lên, uống ực một hơi hết một nửa, đặt lên bàn, cắn răng nói: “Anh tôi... vì Yến Đại Bảo mà bắt tôi ra nước ngoài ba năm. Có đáng không? Ba năm, mẹ nó! Ba năm đấy!”
Anh ta nhìn Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, tôi sắp đi rồi, cô có nên hôn tôi một cái hoặc làm gì đó để giữ kỉ niệm không?”
“Dạ.”
Lý Nhất Địch cầm điện thoại đi đến chỗ vắng nghe: “Alo!”
“Anh cả, là em.” Giọng nói của Công tước đại nhân vang lên.
“Không phải về nước rồi à? Xảy ra chuyện gì?”
“Phải. Có chút phiền phức cần anh giúp đỡ.”
“Em nói đi.”
Công tước đại nhân đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một khu vườn vô tận, màu xanh mơn mởn mang theo sức sống và cảm giác của mùa xuân, điểm xuyết thêm màu xám trắng của đàn dê, bò.
“Phía tây xuất hiện một thế lực đang tập kích ba mỏ khoáng sản lớn, chủ yếu là người Hoa. Em cần một người tinh thông nhiều ngôn ngữ, năng lực xuất chúng mà có thể tin tưởng được giải quyết việc này.”
Lý Nhất Địch cười: “Nó đắc tội với em à?”
Công tước đại nhân vẫn chậm rãi: “Ý anh nói là ai?”
Lý Nhất Địch vẫn cười: “Để Tư Không đi đi, bây giờ ngoại trừ việc suốt ngày đi tán gái và dạo phố thì nó chẳng có gì, lại rất khó bắt được nó, vừa hay vứt nó qua đấy để nó tỉnh táo lại.”
Giọng nói của Công tước đại nhân có chút lo lắng: “Như vậy liệu có phải lãng phí tài năng không?”
“Nếu anh còn không dùng thì sắp thành đồ bỏ đi rồi. Yên tâm, anh sẽ giải quyết.” Dừng một chút anh ta lại hỏi: “Nó đắc tội với em à?”
Công tước đại nhân cười nhẹ một tiếng: “Anh chê cười rồi, em cũng không giống Đại Bảo suốt ngày cáo trạng.”
“Anh hiểu rồi.”
Cúp máy, anh quay đầu nhìn Yến Đại Bảo đang vừa cười vừa nói với bạn mình, bước tới: “Đại Bảo!”
“Anh nghe điện thoại xong rồi à? Anh ăn cơm với bọn em chứ?”
“Đại Bảo có muốn không?”
“Muốn.”
“Được, vậy anh sẽ ăn cơm cùng em.” Lý Nhất Địch lại ngồi xuống, cười với Cung Ngũ: “Em không ngại chứ?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên không ngại rồi, anh Lý anh khách sáo quá.”
Yến Đại Bảo tiếp tục đung đưa chân: “Anh Màn Thầu đáng ghét quá, cả ngày bắt nạt em và Tiểu Ngũ...”
Lý Nhất Địch cười: “Được, anh giúp Đại Bảo nhà chúng ta xả giận.” Sau đó anh lại hỏi: “Anh của em về nước rồi à?”
Yến Đại Bảo mới thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, chính vì cái này em mới tức giận. Anh Màn Thầu cả ngày không có việc gì làm, sao anh em lại bận như vậy chứ? Haizzz.”
Cung Ngũ cũng u sầu nói một câu: “Đi cũng không nói một câu...”
Vẫn còn nợ cô một nghìn tệ đó, hại cô ngày nào cũng nhớ đến việc anh chưa trả tiền! Rõ ràng giàu có như vậy, chỉ cần một ít thôi cũng đã đủ trả cô rồi mà, haizz!
Lý Nhất Địch hiếu kì: “Em cũng quen anh trai của Đại Bảo?”
Cung Ngũ gật đầu nói: “Có quen.”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Bữa tiệc anh trai em về nước, Tiểu Ngũ có tham dự mà. Tiệc sinh nhật của Tiểu Ngũ, anh em cũng đi đó.” Cô Lý Nhất Địch, bàn tay trắng nõn nắm nhẹ lại, đặt lên tai Lý Nhất Địch, nói nhỏ: “Anh Bánh Bao, anh không được thích Tiểu Ngũ đâu nha!”
Lý Nhất Địch cảm thấy tai ngứa ngứa, anh nhịn không động đậy, hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì Tiểu Ngũ là người của anh trai em.” Yến Đại Bảo nói xong ngồi thẳng lại, mím môi nghiêm túc nhìn Lý Nhất Địch.
“Ừ, anh biết rồi. Anh đã có người anh thích, Đại Bảo không cần lo lắng.”
Yến Đại Bảo mãn nguyện gật đầu.
Lý Nhất Địch rốt cuộc đã hiểu vì sao em trai mình lại đắc tội Công tước đại nhân.
Hai ngày hôm sau là thứ sáu, Cung Ngũ đang định học xong sẽ về nhà thì Lý Tư Không gọi điện cho cô.
Cô nghe máy: “Ai vậy?”
Lý Tư Không điên lên: “Cô không lưu số của tôi?”
“Không hiển thị. Sao thế?”
“Không sao cả, lát nữa nữa tôi đến tìm cô.” Giọng nói của Lý Tư Không có vẻ bất lực.
“Lát nữa học xong tôi phải về nhà, anh tìm tôi có việc gì?”
“Ông đây không có việc gì không được tìm cô sao? Đồ keo kiệt, cô xem cô có phải là đồ nịnh hót hay không? Lúc cô ăn cơm của tôi thì mồm rất ngọt...”
Cung Ngũ chẹp miệng: “Không phải tôi chỉ ăn mỗi một bữa của anh thôi sao?”
“Cô biết một bữa bao nhiêu tiền không?”
Cung Ngũ quyết định không tiếp tục cái vấn đề này nữa: “Vậy phải làm thế nào? Chiều tôi còn có tiết học. Vậy thì học xong anh đến tìm tôi đi.”
“Được… Không được đưa Yến Đại Bảo theo, nó là đứa chuyên mách lẻo, tôi không muốn thấy nó.”
“Yến Đại Bảo mà biết nhất định sẽ đi kể tội anh.”
Sau khi học xong, Cung Ngũ nói phải đi, Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu không đến nhà mình à?”
Đây là câu mà tối thứ sáu nào Yến Đại Bảo cũng nói, Cung Ngũ đã quen rồi: “Không đâu, tớ còn có việc, tớ đi trước đây.”
Sau khi ra khỏi kí túc, Cung Ngũ nhìn thấy Lý Tư Không đang đứng dựa vào tường. Anh ta cúi đầu, đạp tường mấy phát. Cung Ngũ cầm ba lô, đang cúi đầu móc tiền xu trong lỗ cặp: “Cậu Hai, anh có việc gì vậy?”
Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn cô: “A, đồ keo kiệt, cô đến rồi à? Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đưa cô đi ăn món ngon.”
“Anh bị sao vậy? Đang yên đang lành mời tôi ăn cơm, đừng đến lúc trả tiền lại chạy mất.”
“Cô có thể nói lời hay không? Đó là vì tôi bất đắc dĩ, anh tôi đáng sợ như vậy, tôi có thể không chạy sao? Nhất định là đầu óc tôi có vấn đề nên hôm đó mới đưa các cô đi Tuyệt Địa ăn cơm. Lần này thì hay rồi, chạy cũng không chạy nổi.” Anh ta quay người, ở nơi không xa còn có bốn năm người, vừa nhìn đã biết là đi theo anh ta.
Cung Ngũ muốn cười nhưng lại sợ anh ta tức quá đánh mình, cô nhét đống tiền lẻ vào túi: “Anh mời tôi ăn cơm, còn phải đưa tôi về nhà.”
“Đồ keo kiệt, tôi thật sự... Đi thôi, đi thôi! Đời này cô cũng đừng mong có tương lai gì...”
“Vớ vẩn! Tôi là sinh viên, sao lại không có tương lai gì?”
Lý Tư Không cười nhạo: “Hahaha, đi cửa sau để vào, cô tưởng tôi không biết à? Tôi ít nhất cũng là tự mình thi đỗ, cô xem cô ngu ngốc thế nào?”
“Tôi sắp giận rồi đấy!”
Lý Tư Không bá cổ cô, đè xuống: “Tức giận là tốt nhất! Nào, giận thêm chút nữa đi, tôi thích nhất là vẻ mặt tức giận của cô, giống như nhét hai quả trứng trà vào, xấu chết đi được!”
Cả đường hai người đấu khẩu, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm. Cung Ngũ hỏi: “Cậu Hai, anh bị sao vậy? Anh thế này... có chút không giống bình thường.”
Lý Tư Không cầm chai bia lên, uống ực một hơi hết một nửa, đặt lên bàn, cắn răng nói: “Anh tôi... vì Yến Đại Bảo mà bắt tôi ra nước ngoài ba năm. Có đáng không? Ba năm, mẹ nó! Ba năm đấy!”
Anh ta nhìn Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, tôi sắp đi rồi, cô có nên hôn tôi một cái hoặc làm gì đó để giữ kỉ niệm không?”
/939
|