Buổi sáng Bộ Sinh tỉnh dậy, tuy nhận thấy cơ thể không ổn lắm nhưng đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi phát hiện ra người ngồi bên cạnh mình, anh không nói gì mà giơ tay tát cô ta một cái. Hai tai Cung Ngôn Thanh kêu ong ong, cô ta lấy ga giường quấn người mình lại, cúi đầu ngồi trong chăn bất động, cho đến khi Bộ Sinh mở cửa rời đi. Sau khi ngồi lên xe, Cung Ngôn Thanh vẫn còn cảm thấy đau tai, cơ thể cô ta đau đớn, trái tim cũng đau đớn.
Cung Ngôn Bồng an ủi cô ta, “Chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Cậu ta chỉ đánh em để giải tỏa cơn giận thôi, còn có thể làm gì được nữa chứ? Ngôn Thanh, đã khiến em phải chịu ấm ức rồi.”
Cung Ngôn Thanh không biết rốt cuộc nỗi ấm ức phải chịu đựng cái tát này có đáng hay không. Biểu cảm sáng nay của Bộ Sinh vô cùng đáng sợ. Đó không phải là biểu cảm cơn giông sắp đến mà là sự phẫn nộ cực điểm đến mức bình tĩnh.
Cung Ngôn Thanh không hối hận, nhưng cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác cái lạnh lẽo thấm sâu vào xương cốt nhắc nhở cô ta về cơn giận dữ của Bộ Sinh. Cơ thể cô ta yếu ớt, công dụng của thuốc vượt xa ngoài phạm vi cô ta có thể chịu đựng được. Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, cô ta chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Cung Ngôn Bồng lái xe, còn không ngừng nói lôi thôi, Cung Ngôn Thanh không chịu được nói: “Anh Cả, em muốn nghỉ ngơi một lát.”
Cung Ngôn Bồng liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, trong lòng không vui. Chỉ ngủ với Bộ Sinh một đêm mà thái độ đã khác ngày hôm qua rồi. Nhưng nhìn sắc mặt cô ta cũng không tốt lắm, Cung Ngôn Bồng cũng không nói nhiều, lái xe đưa Cung Ngôn Thanh về nhà họ Cung.
Cung Ngôn Bồng đưa Cung Ngôn Thanh về phòng, sau đó vội vã đi tìm Cung Truyền Thế.
Cung Truyền Thế nghi hoặc: “Tối qua Ngôn Thanh không về nhà à? Nó đi đâu?”
Cung Ngôn Bồng có chút hưng phấn và chút đắc ý, anh ta cố gắng duy trì hình tượng trấn tĩnh của mình, nói: “Ba, ba đừng lo, Ngôn Thanh có còn là trẻ con nữa đâu. Em ấy là người đã có bạn trai, thỉnh thoảng một hai đêm ở lại qua đêm với bạn trai thì cũng có chuyện gì to tát đâu. Tối qua Ngôn Thanh ở chung với Bộ Sinh.”
Cung Truyền Thế ngẩn người, sau đó chợt hưng phấn: “Ngôn Thanh ở cùng với Bộ Sinh à?”
Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Đúng vậy, tối qua một người bạn của con tổ chức tiệc kết hôn, con đưa Ngôn Thanh đi dự cùng, gặp Bộ Sinh ở đó. Tối qua hình như cậu ta uống hơi nhiều, Ngôn Thanh chăm sóc Bộ Sinh nên đêm qua mới không về nhà.”
Anh ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đè thấp giọng nói: “Sáng nay Ngôn Thanh gọi điện cho con, bảo con cho người mang quần áo đến cho em ấy.”
Tin tức này đương nhiên là khiến Cung Truyền Thế vô cùng vui sướng, ông ta vỗ mạnh lên bàn, cười ha hả nói: “Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên Ngôn Thanh không làm ba phải thất vọng!” Ông ta có chút nóng vội nói: “Có thời gian thì con nói chuyện với Ngôn Thanh, bảo nó mau chóng sinh con cho Bộ Sinh, có con nối dõi mới là điều quan trọng nhất!”
Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Con biết rồi, ba yên tâm đi, con cũng đã nói với Ngôn Thanh rồi. Em ấy vừa mới về phòng nghỉ ngơi, bây giờ con không làm phiền em ấy nữa, đợi lát nữa rồi nói sau.”
Cung Ngôn Thanh về phòng tắm rửa, cô ta ngâm cả người trong bồn tắm, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Cô ta cũng không biết sau này Bộ Sinh sẽ thế nào, liệu anh ta có tức giận không? Anh ta có đối xử lạnh lùng với cô ta không? Liệu cô ta có biến lợn lành thành lợn què hay không?
Khi nằm trên giường, Cung Ngôn Thanh vẫn còn nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Bộ Sinh, liệu Bộ Sinh có giết luôn cô ta không?
Nhưng tất cả mọi thứ cô ta làm đều chỉ vì yêu anh ta mà thôi!
Cung Ngôn Thanh nghĩ đến cái tát đó của Bộ Sinh, nước mắt rưng rưng, nhưng cô ta vẫn không thấy hối hận, tuyệt đối không hối hận.
Cho dù dậy muộn nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn muốn đến công ty. Còn về Bộ Sinh, bà cố hết sức để kéo anh ta lên giường, còn những chuyện khác bà không thèm để tâm đến. Chỉ cần không chết ở nhà bà là được. Bà còn muốn ở căn nhà này thêm tám đến mười năm nữa, nếu có người chết sẽ không may mắn.
Bộ Sinh nằm trên giường, kéo tay bà không chịu buông ra, “Mỹ Giảo, tôi khó chịu quá, ở lại với tôi...”
Phản ứng của Nhạc Mỹ Giảo là hất tay anh ta ra: “Tự lo cơm trưa đi, muốn chết thì về nhà mà chết!”
Dù sao thì anh ta cũng có tiền, còn là một người có tiền chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân mình, bà không quan tâm đến nhiều việc như vậy.
Nói xong Nhạc Mỹ Giảo trang điểm đẹp đẽ rồi đến công ty.
Bộ Sinh nằm trên giường nghe thấy tiếng bà đóng cửa rời đi, đập mạnh một cái vào giường, không khống chế được bản thân nhớ lại sự ghê tởm khi nhìn thấy Cung Ngôn Thanh sáng nay.
Tối qua mất đi lý trí, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại đầu óc cũng dần hồi phục lại, nhìn thấy Cung Ngôn Thanh anh ta dường như đã đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Cảm giác chán ghét và phẫn uất đó khiến anh ta thấy buồn nôn, nhưng lại không nôn ra được.
Trên điện thoại hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Nhạc Mỹ Giảo, điều này khiến tâm trạng Bộ Sinh tốt hơn đôi chút. Dù sao thì người phụ nữ đó vẫn còn biết quan tâm đến anh ta. Anh ta không muốn trên người mình xuất hiện thứ hơi thở đáng ghê tởm đó khiến bà phát hiện ra nên đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi mới trở về.
Chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ tối qua mình ôm ấp không phải là Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh đã có cảm giác kích động muốn giết chết Cung Ngôn Thanh.
Cho dù có tìm phụ nữ, anh ta cũng phải tìm một người phụ nữ không khiến mình thấy chán ghét như vậy, Cung Ngôn Thanh là cái thá gì chứ?
Sau khi Nhạc Mỹ Giảo đi, Bộ Sinh dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại gọi điện thoại. Anh sẽ không làm chuyện vu oan cho người khác, tuy nghi ngờ nhưng anh không có chứng cứ. Nếu như do say rượu nên mất khống chế thì Bộ Sinh tình nguyện tiêu chút tiền cho xong chuyện. Chi thứ tư nhà họ Cung thiếu tiền, anh ta sẽ không hợp tác với Cung Cửu Dương nữa mà đưa tiền cho Cung Truyền Thế, coi như là đền bù cho đêm đó của Cung Ngôn Thanh. Nhưng nếu do cố ý sắp xếp… Bộ Sinh chỉ cần nghĩ đến đây đã chỉ muốn giết người, vậy thì đừng trách anh ta ra tay độc ác.
Bộ Sinh gọi điện thoại đến câu lạc bộ, cho người trích xuất hình ảnh trong toàn bộ camera giám sát, muốn tìm mấy người Bộ Sinh nói là có điểm đáng nghi.
Thực ra tối qua Bộ Sinh đã nhận thấy Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Thanh có chút kỳ lạ, dù sao thì Cung Ngôn Thanh cũng không hề quen biết nhà họ Đinh, cô ta không có lý do gì để đi đến đó, càng không có lý do gì nhận được thiệp mời.
Bây giờ nghĩ lại, ai biết có phải là cố tình đến đó vì anh ta hay không chứ?
Khi đi Nhạc Mỹ Giảo nói trưa không về nhưng đến trưa vẫn thấy bà về nhà. Bà mở cửa vào phòng, phát hiện giày và áo khoác của Bộ Sinh vẫn vứt ở bên ngoài không xê dịch thì biết ngay là Bộ Sinh vẫn còn nằm lì trên giường.
Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, vẻ mặt chán ghét khó diễn tả được bằng lời: “Cậu dậy đi, tới bệnh viện kiểm tra!”
Bộ Sinh mở mắt ra nhìn bà, không nói gì cũng không động đậy.
Nhạc Mỹ Giảo đi đến vén chăn lên: “Tôi bảo cậu đứng dậy cơ mà, cậu đi bệnh viện đi nhanh lên! Cậu gọi điện cho tài xế, bảo anh ta đến đón cậu đi đi...”
Bộ Sinh kéo Nhạc Mỹ Giảo ngã vào lòng mình rồi cười nói: “Mỹ Giảo, tôi tưởng em không về nhà nữa, em không về thì tôi cứ nằm mãi ở đây, có chết cũng phải chết trên giường của em.”
Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng: “Đồ chó điên!”
Bộ Sinh nhìn quần áo bà, có chút bất mãn: “Sao lại ăn mặc thế này?” Rồi sờ tay vào phần ngực lộ ra của bà, “Em đi hẹn hò à? Với ai hả?”
Nhạc Mỹ Giảo đẩy tay Bộ Sinh ra, muốn đứng dậy nhưng bị anh ấn chặt lấy hông. Bà vỗ lên tay Bộ Sinh: “Hôm nay có lịch chụp ảnh quay phim, đương nhiên là tôi phải trang điểm một chút rồi.”
“Đây gọi là trang điểm một chút à? Không biết còn tưởng em sắp đi thảm đỏ đấy. Ở nhà em mặc thế này không sao hết, nhưng ra ngoài không được mặc thế!”
Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến anh, lại định đứng lên nhưng vẫn bị giữ chặt lấy: “Lại là thằng nhãi nào thế? Bảo họ đổi người chụp đi, nếu không thì tôi mời ê kíp khác...”
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mắng: “Cậu bị bệnh đấy à?! Mau đi bệnh viện đi, đừng có chết ở nhà tôi! Căn nhà này của tôi còn phải để cho người ở đấy!”
Bộ Sinh cười: “Mỹ Giảo, tôi đói rồi, làm chút gì cho tôi ăn đi.”
“Đói rồi? Muốn ăn à? Tự nghĩ cách đi!”
Bộ Sinh thở dài, “Mỹ Giảo, tôi đói thật mà! Cứ coi như là làm thêm cho tôi chút đồ ăn không được à?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm một cái rồi vỗ lên tay Bộ Sinh, “Cậu cứ kéo thế này thì làm sao tôi đi làm cơm được?”
Bộ Sinh nở nụ cười, “Tôi thích nhất là món cá hấp em làm.”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói, “Cái dáng vẻ sắp chết này của cậu mà còn đòi ăn cá à? Ăn cháo!”
Nói xong, bà đứng dậy đi nấu cơm.
Tâm trạng Bộ Sinh đã tốt hẳn lên, nằm giường suốt buổi sáng tinh thần cũng đã khôi phục lại, nhưng cả đêm hôm qua và suốt sáng nay không được ăn gì nên toàn thân uể oải. Anh vén chăn lên, chân bước đi có chút tê dại, lảo đảo đi ra phòng khách, phát hiện Nhạc Mỹ Giảo đã thay quần áo đang nấu cơm.
Anh ngồi xuống sofa vui vẻ ngắm nhìn, còn tiện tay mở ti vi ra xem.
Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy động tĩnh liền quay sang nhìn, nhân tiện lườm anh ta một cái. Bộ Sinh cười với bà, Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mắng một câu: “Thần kinh!”
Nhạc Mỹ Giảo đặt cơm trưa lên bàn trà trước mặt Bộ Sinh: “Ăn cho chết đi!”
Nói xong, bà đi về phía bàn ăn.
Bộ Sinh tắt ti vi đi, một tay bưng bát, một tay bê thức ăn, ung dung đi đến, đổ đồ ăn trong bát ra đĩa, trộn lại với nhau rồi ngồi xuống, nói: “Ăn cơm cùng nhau mới là người một nhà.”
Cung Ngôn Bồng an ủi cô ta, “Chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Cậu ta chỉ đánh em để giải tỏa cơn giận thôi, còn có thể làm gì được nữa chứ? Ngôn Thanh, đã khiến em phải chịu ấm ức rồi.”
Cung Ngôn Thanh không biết rốt cuộc nỗi ấm ức phải chịu đựng cái tát này có đáng hay không. Biểu cảm sáng nay của Bộ Sinh vô cùng đáng sợ. Đó không phải là biểu cảm cơn giông sắp đến mà là sự phẫn nộ cực điểm đến mức bình tĩnh.
Cung Ngôn Thanh không hối hận, nhưng cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác cái lạnh lẽo thấm sâu vào xương cốt nhắc nhở cô ta về cơn giận dữ của Bộ Sinh. Cơ thể cô ta yếu ớt, công dụng của thuốc vượt xa ngoài phạm vi cô ta có thể chịu đựng được. Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, cô ta chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Cung Ngôn Bồng lái xe, còn không ngừng nói lôi thôi, Cung Ngôn Thanh không chịu được nói: “Anh Cả, em muốn nghỉ ngơi một lát.”
Cung Ngôn Bồng liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, trong lòng không vui. Chỉ ngủ với Bộ Sinh một đêm mà thái độ đã khác ngày hôm qua rồi. Nhưng nhìn sắc mặt cô ta cũng không tốt lắm, Cung Ngôn Bồng cũng không nói nhiều, lái xe đưa Cung Ngôn Thanh về nhà họ Cung.
Cung Ngôn Bồng đưa Cung Ngôn Thanh về phòng, sau đó vội vã đi tìm Cung Truyền Thế.
Cung Truyền Thế nghi hoặc: “Tối qua Ngôn Thanh không về nhà à? Nó đi đâu?”
Cung Ngôn Bồng có chút hưng phấn và chút đắc ý, anh ta cố gắng duy trì hình tượng trấn tĩnh của mình, nói: “Ba, ba đừng lo, Ngôn Thanh có còn là trẻ con nữa đâu. Em ấy là người đã có bạn trai, thỉnh thoảng một hai đêm ở lại qua đêm với bạn trai thì cũng có chuyện gì to tát đâu. Tối qua Ngôn Thanh ở chung với Bộ Sinh.”
Cung Truyền Thế ngẩn người, sau đó chợt hưng phấn: “Ngôn Thanh ở cùng với Bộ Sinh à?”
Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Đúng vậy, tối qua một người bạn của con tổ chức tiệc kết hôn, con đưa Ngôn Thanh đi dự cùng, gặp Bộ Sinh ở đó. Tối qua hình như cậu ta uống hơi nhiều, Ngôn Thanh chăm sóc Bộ Sinh nên đêm qua mới không về nhà.”
Anh ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đè thấp giọng nói: “Sáng nay Ngôn Thanh gọi điện cho con, bảo con cho người mang quần áo đến cho em ấy.”
Tin tức này đương nhiên là khiến Cung Truyền Thế vô cùng vui sướng, ông ta vỗ mạnh lên bàn, cười ha hả nói: “Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên Ngôn Thanh không làm ba phải thất vọng!” Ông ta có chút nóng vội nói: “Có thời gian thì con nói chuyện với Ngôn Thanh, bảo nó mau chóng sinh con cho Bộ Sinh, có con nối dõi mới là điều quan trọng nhất!”
Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Con biết rồi, ba yên tâm đi, con cũng đã nói với Ngôn Thanh rồi. Em ấy vừa mới về phòng nghỉ ngơi, bây giờ con không làm phiền em ấy nữa, đợi lát nữa rồi nói sau.”
Cung Ngôn Thanh về phòng tắm rửa, cô ta ngâm cả người trong bồn tắm, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Cô ta cũng không biết sau này Bộ Sinh sẽ thế nào, liệu anh ta có tức giận không? Anh ta có đối xử lạnh lùng với cô ta không? Liệu cô ta có biến lợn lành thành lợn què hay không?
Khi nằm trên giường, Cung Ngôn Thanh vẫn còn nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Bộ Sinh, liệu Bộ Sinh có giết luôn cô ta không?
Nhưng tất cả mọi thứ cô ta làm đều chỉ vì yêu anh ta mà thôi!
Cung Ngôn Thanh nghĩ đến cái tát đó của Bộ Sinh, nước mắt rưng rưng, nhưng cô ta vẫn không thấy hối hận, tuyệt đối không hối hận.
Cho dù dậy muộn nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn muốn đến công ty. Còn về Bộ Sinh, bà cố hết sức để kéo anh ta lên giường, còn những chuyện khác bà không thèm để tâm đến. Chỉ cần không chết ở nhà bà là được. Bà còn muốn ở căn nhà này thêm tám đến mười năm nữa, nếu có người chết sẽ không may mắn.
Bộ Sinh nằm trên giường, kéo tay bà không chịu buông ra, “Mỹ Giảo, tôi khó chịu quá, ở lại với tôi...”
Phản ứng của Nhạc Mỹ Giảo là hất tay anh ta ra: “Tự lo cơm trưa đi, muốn chết thì về nhà mà chết!”
Dù sao thì anh ta cũng có tiền, còn là một người có tiền chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân mình, bà không quan tâm đến nhiều việc như vậy.
Nói xong Nhạc Mỹ Giảo trang điểm đẹp đẽ rồi đến công ty.
Bộ Sinh nằm trên giường nghe thấy tiếng bà đóng cửa rời đi, đập mạnh một cái vào giường, không khống chế được bản thân nhớ lại sự ghê tởm khi nhìn thấy Cung Ngôn Thanh sáng nay.
Tối qua mất đi lý trí, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại đầu óc cũng dần hồi phục lại, nhìn thấy Cung Ngôn Thanh anh ta dường như đã đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Cảm giác chán ghét và phẫn uất đó khiến anh ta thấy buồn nôn, nhưng lại không nôn ra được.
Trên điện thoại hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Nhạc Mỹ Giảo, điều này khiến tâm trạng Bộ Sinh tốt hơn đôi chút. Dù sao thì người phụ nữ đó vẫn còn biết quan tâm đến anh ta. Anh ta không muốn trên người mình xuất hiện thứ hơi thở đáng ghê tởm đó khiến bà phát hiện ra nên đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi mới trở về.
Chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ tối qua mình ôm ấp không phải là Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh đã có cảm giác kích động muốn giết chết Cung Ngôn Thanh.
Cho dù có tìm phụ nữ, anh ta cũng phải tìm một người phụ nữ không khiến mình thấy chán ghét như vậy, Cung Ngôn Thanh là cái thá gì chứ?
Sau khi Nhạc Mỹ Giảo đi, Bộ Sinh dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại gọi điện thoại. Anh sẽ không làm chuyện vu oan cho người khác, tuy nghi ngờ nhưng anh không có chứng cứ. Nếu như do say rượu nên mất khống chế thì Bộ Sinh tình nguyện tiêu chút tiền cho xong chuyện. Chi thứ tư nhà họ Cung thiếu tiền, anh ta sẽ không hợp tác với Cung Cửu Dương nữa mà đưa tiền cho Cung Truyền Thế, coi như là đền bù cho đêm đó của Cung Ngôn Thanh. Nhưng nếu do cố ý sắp xếp… Bộ Sinh chỉ cần nghĩ đến đây đã chỉ muốn giết người, vậy thì đừng trách anh ta ra tay độc ác.
Bộ Sinh gọi điện thoại đến câu lạc bộ, cho người trích xuất hình ảnh trong toàn bộ camera giám sát, muốn tìm mấy người Bộ Sinh nói là có điểm đáng nghi.
Thực ra tối qua Bộ Sinh đã nhận thấy Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Thanh có chút kỳ lạ, dù sao thì Cung Ngôn Thanh cũng không hề quen biết nhà họ Đinh, cô ta không có lý do gì để đi đến đó, càng không có lý do gì nhận được thiệp mời.
Bây giờ nghĩ lại, ai biết có phải là cố tình đến đó vì anh ta hay không chứ?
Khi đi Nhạc Mỹ Giảo nói trưa không về nhưng đến trưa vẫn thấy bà về nhà. Bà mở cửa vào phòng, phát hiện giày và áo khoác của Bộ Sinh vẫn vứt ở bên ngoài không xê dịch thì biết ngay là Bộ Sinh vẫn còn nằm lì trên giường.
Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, vẻ mặt chán ghét khó diễn tả được bằng lời: “Cậu dậy đi, tới bệnh viện kiểm tra!”
Bộ Sinh mở mắt ra nhìn bà, không nói gì cũng không động đậy.
Nhạc Mỹ Giảo đi đến vén chăn lên: “Tôi bảo cậu đứng dậy cơ mà, cậu đi bệnh viện đi nhanh lên! Cậu gọi điện cho tài xế, bảo anh ta đến đón cậu đi đi...”
Bộ Sinh kéo Nhạc Mỹ Giảo ngã vào lòng mình rồi cười nói: “Mỹ Giảo, tôi tưởng em không về nhà nữa, em không về thì tôi cứ nằm mãi ở đây, có chết cũng phải chết trên giường của em.”
Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng: “Đồ chó điên!”
Bộ Sinh nhìn quần áo bà, có chút bất mãn: “Sao lại ăn mặc thế này?” Rồi sờ tay vào phần ngực lộ ra của bà, “Em đi hẹn hò à? Với ai hả?”
Nhạc Mỹ Giảo đẩy tay Bộ Sinh ra, muốn đứng dậy nhưng bị anh ấn chặt lấy hông. Bà vỗ lên tay Bộ Sinh: “Hôm nay có lịch chụp ảnh quay phim, đương nhiên là tôi phải trang điểm một chút rồi.”
“Đây gọi là trang điểm một chút à? Không biết còn tưởng em sắp đi thảm đỏ đấy. Ở nhà em mặc thế này không sao hết, nhưng ra ngoài không được mặc thế!”
Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến anh, lại định đứng lên nhưng vẫn bị giữ chặt lấy: “Lại là thằng nhãi nào thế? Bảo họ đổi người chụp đi, nếu không thì tôi mời ê kíp khác...”
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mắng: “Cậu bị bệnh đấy à?! Mau đi bệnh viện đi, đừng có chết ở nhà tôi! Căn nhà này của tôi còn phải để cho người ở đấy!”
Bộ Sinh cười: “Mỹ Giảo, tôi đói rồi, làm chút gì cho tôi ăn đi.”
“Đói rồi? Muốn ăn à? Tự nghĩ cách đi!”
Bộ Sinh thở dài, “Mỹ Giảo, tôi đói thật mà! Cứ coi như là làm thêm cho tôi chút đồ ăn không được à?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm một cái rồi vỗ lên tay Bộ Sinh, “Cậu cứ kéo thế này thì làm sao tôi đi làm cơm được?”
Bộ Sinh nở nụ cười, “Tôi thích nhất là món cá hấp em làm.”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói, “Cái dáng vẻ sắp chết này của cậu mà còn đòi ăn cá à? Ăn cháo!”
Nói xong, bà đứng dậy đi nấu cơm.
Tâm trạng Bộ Sinh đã tốt hẳn lên, nằm giường suốt buổi sáng tinh thần cũng đã khôi phục lại, nhưng cả đêm hôm qua và suốt sáng nay không được ăn gì nên toàn thân uể oải. Anh vén chăn lên, chân bước đi có chút tê dại, lảo đảo đi ra phòng khách, phát hiện Nhạc Mỹ Giảo đã thay quần áo đang nấu cơm.
Anh ngồi xuống sofa vui vẻ ngắm nhìn, còn tiện tay mở ti vi ra xem.
Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy động tĩnh liền quay sang nhìn, nhân tiện lườm anh ta một cái. Bộ Sinh cười với bà, Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mắng một câu: “Thần kinh!”
Nhạc Mỹ Giảo đặt cơm trưa lên bàn trà trước mặt Bộ Sinh: “Ăn cho chết đi!”
Nói xong, bà đi về phía bàn ăn.
Bộ Sinh tắt ti vi đi, một tay bưng bát, một tay bê thức ăn, ung dung đi đến, đổ đồ ăn trong bát ra đĩa, trộn lại với nhau rồi ngồi xuống, nói: “Ăn cơm cùng nhau mới là người một nhà.”
/939
|