Cung Ngũ vui sướng nằm trong bồn tắm, cầm điện thoại trả lời: [Anh Tiểu Bảo, em đã về nhà rồi, còn cắt tóc nữa. Anh về nhà rồi đúng không?]
Công Tước đại nhân: [Ừ. Tôi làm phiền đến Tiểu Ngũ rồi đúng không?]
Cung Ngũ: [Không đâu, em cắt tóc xong rồi. Bây giờ em đang ngâm mình này, thật thoải mái!]
Công Tước đại nhân nhìn hai chữ “ngâm mình” một lúc, sau đó mới trả lời: [Ừ, ngâm mình rất thoải mái. Điện thoại của Tiểu Ngũ chống nước, chẳng may bị rơi xuống nước cũng không sao.]
Cung Ngũ: [Em không để điện thoại bị rơi xuống nước đâu. Đây là quà anh Tiểu Bảo tặng em mà.]
Công Tước đại nhân nghe giọng nói tiếng Anh bập bẹ của Cung Ngũ thì càng cười tươi hơn: [Được. Điện thoại của Tiểu Ngũ sẽ không bị rơi xuống nước.]
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ mới trả lời lại, giọng nói nghẹn ngào, buồn bã: [Anh Tiểu Bảo, điện thoại của em vừa bị rơi xuống nước rồi!]
Công Tước đại nhân: “...”
Anh an ủi: [Không sao, coi như là điện thoại của Tiểu Ngũ cũng đi tắm thôi.]
So với khi mới bắt đầu, bây giờ Cung Ngũ và Công Tước đại nhân đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, chủ đề nói chuyện cũng rộng hơn.
Tắm xong, cô cảm thấy bụng hơi đói liền thay quần áo rồi đi ăn, nhưng lại chạm mặt Cung Ngôn Thanh. Cung Ngũ cảm thấy cô và Cung Ngôn Thanh đúng là oan gia ngõ hẹp. Lúc Cung Ngũ đi vào phòng ăn, Cung Ngôn Thanh liếc xéo cô rồi cúi đầu tiếp tục uống canh, coi như không nhìn thấy cô.
Cung Ngũ chào hỏi: “Chị Ba.”
Cung Ngôn Thanh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Thời gian đúng là thứ thật thần kỳ. Nó có thể khiến người xấu biến thành người tốt, người tốt lại biến thành người xấu. Lòng hổ thẹn biến mất, thù hận cũng nhạt dần, cùng với đó dấu hiệu của thời gian trên mỗi người cũng khác nhau, có người nhanh, có người chậm.
Cung Ngôn Thanh sau một đêm nơm nớp lo sợ, tâm trạng cũng đã dần ổn định. Chuyện đã xảy ra, Bộ Sinh có muốn chối cũng không được. Điều duy nhất cô ta quan tâm bây giờ chính là cái bụng của cô ta. Một lần mà cô ta có thể mang thai luôn đó mới chính là cục diện cô ta muốn thấy.
Bộ Sinh là người sáng lập Bộ Bộ Hữu Sinh, bây giờ cũng là đương gia của nhà họ Bộ. Mỗi cử chỉ hành động của anh ta đều bị mọi người chú ý. Mặc dù đời tư của anh ta khá kín khiến mọi người suýt nữa thì quên anh ta là ông hoàng độc thân kim cương.
Cung Ngôn Thanh không dám liên lạc với Bộ Sinh. Cái tát sáng hôm đó của Bộ Sinh vẫn khiến cô ta sợ đến bây giờ nên hôm nay cô ta xin nghỉ điều chỉnh tâm trạng của mình để ngày mai có thể thản nhiên đối mặt với Bộ Sinh.
Cô ta cảm thấy mình không hiểu Bộ Sinh. Ấn tượng Bộ Sinh để lại cho cô ta luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp hào phóng, biết tận hưởng cuộc sống cao sang. Cô ta nghĩ rằng Bộ Sinh sẽ tức giận nhưng không ngờ anh ta lại ra tay đánh cô ta. Cô ta chỉ có thể không ngừng cổ vũ bản thân rằng mình chẳng có gì phải sợ. Vốn dĩ cô ta là bạn gái của Bộ Sinh, cho dù hai người họ có quan hệ thì đã sao? Đó không phải là chuyện rất bình thường sao?
Khi Cung Ngôn Thanh tự an ủi bản thân thì cô ta đã quên mất mối quan hệ như vậy phát sinh trong tình huống không bình thường chứ không phải do hai bên tự nguyện.
Với Bộ Sinh, trải qua một đêm với Cung Ngôn Thanh chỉ khiến anh ta cảm thấy ghê tởm. Cho dù là khách làng chơi cũng phải chọn người phụ nữ nào nhìn vừa mắt, đặc biệt là người kén chọn như Bộ Sinh.
Lúc đối mặt với Nhạc Mỹ Giảo, cảm giác kia khiến Bộ Sinh càng phẫn nộ. Bộ Sinh đã từng hứa với bà, sau khi có bà thì sẽ không tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác. Cung Ngôn Thanh là cái thá gì chứ?
Bộ Sinh không chắc chắn trạng thái khi đó của mình, cũng không tin mình uống say làm bừa. Nếu như anh ta đã không có chút cảm giác gì với Cung Ngôn Thanh thì sẽ càng không muốn có quan hệ thân mật như vậy. Ký ức về đêm đó của Bộ Sinh rất mơ hồ.
Hai ngày nay tính khí của Bộ Sinh có vẻ tốt hơn nhiều. Nhạc Mỹ Giảo chướng mắt anh ta, buông lời mắng chửi nhưng anh ta cũng không nói lại một lời.
Buổi chụp hình của Tạo Tinh vẫn tiếp tục. Talmon - cháu trai của nhà thiết kế Anthony luôn cầm máy quay phim đi theo. Anh ta đặc biệt chọn cách ghi hình này, sau đó biên tập lại.
Bởi vì có liên quan đến Anthony nên Nhạc Mỹ Giảo rất để ý. Mấy hôm nay ngày nào bà cũng đến công ty, hơn nữa còn ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp khiến cho Bộ Sinh lúc ở công ty cũng không yên tâm. Cuối cùng, sau khi hủy cuộc họp buổi chiều hôm đó, Bộ Sinh vội vàng đến chỗ Nhạc Mỹ Giảo.
Sau khi bị chặn ở ngoài mấy lần, anh đã thay đổi hệ thống gác cổng mới, nhân tiện làm cho mình một cái thẻ qua cổng. Bộ Sinh đi đến văn phòng làm việc của Nhạc Mỹ Giảo nhưng không thấy bà. Anh ta lại đi thẳng đến phòng tập luyện, Nhạc Mỹ Giảo đang chỉ đạo hơn mười người mẫu cách đi lại.
Bộ Sinh nhàn nhã tựa vào tay vịn trước cửa. Những tấm gương lớn ở xung quanh phòng tập luyện khiến Nhạc Mỹ Giảo nhanh chóng nhìn thấy anh ta. Bà nhíu mày, gọi những người hướng dẫn đào tạo khác đến rồi cất bước đi về phía Bộ Sinh, đè thấp giọng hỏi: “Cậu đến làm gì?”
“Nhớ em, muốn đến thăm em”
Tuổi tác và diện mạo của Bộ Sinh khiến anh ta trở thành một trong những mục tiêu bị đám phụ nữ theo đuổi. Những cô gái trẻ đứng xếp hàng trong phòng luyện tập liên tục liếc mắt đưa tình, đáng tiếc Bộ Sinh lại không hiểu tình ý của họ.
Nhưng gương mặt Bộ Sinh vẫn tươi cười, sau khi chậm rãi đi đến phía sau Nhạc Mỹ Giảo, anh ta hỏi: “Người chụp hình đâu rồi?”
“Vừa mới đi ăn. Cậu có chuyện gì? Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?”
Bộ Sinh cười: “Tôi đã nói là nhớ em mà.”
Nhạc Mỹ Giảo chán nản, nhìn tầm mắt của những cô gái đang lén lút nhìn đến, bực bội nói: “Cậu thôi đi!” Sợ lát nữa Bộ Sinh giở tính khí nói lung tung, bà vội nói: “Cậu mau quay về đi, lát nữa tôi còn phải chụp hình.”
Bộ Sinh đứng im bất động: “Tôi chỉ nhìn em, cũng không làm phiền em. Hơn nữa, nếu đã chụp hình cho công ty, dù gì tôi cũng là cổ đông của công ty, sao tôi không thể đến chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo tức trợn trừng mắt, “Cậu…” Nghĩ đây là công ty, bà cố gắng nén cơn giận sắp bùng phát, mím môi, không nói gì, cất bước đi ra ngoài, “Cậu đi theo tôi!”
Bộ Sinh liền đi theo Nhạc Mỹ Giảo đến phòng làm việc.
Nhạc Mỹ Giảo xoay người, ôm cánh tay nhìn anh ta: “Quy định mới, sau này cậu không được phép đến công ty!”
Bộ Sinh đóng cửa lại, ngón tay ấn khóa cửa lại.
“Cậu khóa cửa làm gì?”
Công Tước đại nhân: [Ừ. Tôi làm phiền đến Tiểu Ngũ rồi đúng không?]
Cung Ngũ: [Không đâu, em cắt tóc xong rồi. Bây giờ em đang ngâm mình này, thật thoải mái!]
Công Tước đại nhân nhìn hai chữ “ngâm mình” một lúc, sau đó mới trả lời: [Ừ, ngâm mình rất thoải mái. Điện thoại của Tiểu Ngũ chống nước, chẳng may bị rơi xuống nước cũng không sao.]
Cung Ngũ: [Em không để điện thoại bị rơi xuống nước đâu. Đây là quà anh Tiểu Bảo tặng em mà.]
Công Tước đại nhân nghe giọng nói tiếng Anh bập bẹ của Cung Ngũ thì càng cười tươi hơn: [Được. Điện thoại của Tiểu Ngũ sẽ không bị rơi xuống nước.]
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ mới trả lời lại, giọng nói nghẹn ngào, buồn bã: [Anh Tiểu Bảo, điện thoại của em vừa bị rơi xuống nước rồi!]
Công Tước đại nhân: “...”
Anh an ủi: [Không sao, coi như là điện thoại của Tiểu Ngũ cũng đi tắm thôi.]
So với khi mới bắt đầu, bây giờ Cung Ngũ và Công Tước đại nhân đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, chủ đề nói chuyện cũng rộng hơn.
Tắm xong, cô cảm thấy bụng hơi đói liền thay quần áo rồi đi ăn, nhưng lại chạm mặt Cung Ngôn Thanh. Cung Ngũ cảm thấy cô và Cung Ngôn Thanh đúng là oan gia ngõ hẹp. Lúc Cung Ngũ đi vào phòng ăn, Cung Ngôn Thanh liếc xéo cô rồi cúi đầu tiếp tục uống canh, coi như không nhìn thấy cô.
Cung Ngũ chào hỏi: “Chị Ba.”
Cung Ngôn Thanh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Thời gian đúng là thứ thật thần kỳ. Nó có thể khiến người xấu biến thành người tốt, người tốt lại biến thành người xấu. Lòng hổ thẹn biến mất, thù hận cũng nhạt dần, cùng với đó dấu hiệu của thời gian trên mỗi người cũng khác nhau, có người nhanh, có người chậm.
Cung Ngôn Thanh sau một đêm nơm nớp lo sợ, tâm trạng cũng đã dần ổn định. Chuyện đã xảy ra, Bộ Sinh có muốn chối cũng không được. Điều duy nhất cô ta quan tâm bây giờ chính là cái bụng của cô ta. Một lần mà cô ta có thể mang thai luôn đó mới chính là cục diện cô ta muốn thấy.
Bộ Sinh là người sáng lập Bộ Bộ Hữu Sinh, bây giờ cũng là đương gia của nhà họ Bộ. Mỗi cử chỉ hành động của anh ta đều bị mọi người chú ý. Mặc dù đời tư của anh ta khá kín khiến mọi người suýt nữa thì quên anh ta là ông hoàng độc thân kim cương.
Cung Ngôn Thanh không dám liên lạc với Bộ Sinh. Cái tát sáng hôm đó của Bộ Sinh vẫn khiến cô ta sợ đến bây giờ nên hôm nay cô ta xin nghỉ điều chỉnh tâm trạng của mình để ngày mai có thể thản nhiên đối mặt với Bộ Sinh.
Cô ta cảm thấy mình không hiểu Bộ Sinh. Ấn tượng Bộ Sinh để lại cho cô ta luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp hào phóng, biết tận hưởng cuộc sống cao sang. Cô ta nghĩ rằng Bộ Sinh sẽ tức giận nhưng không ngờ anh ta lại ra tay đánh cô ta. Cô ta chỉ có thể không ngừng cổ vũ bản thân rằng mình chẳng có gì phải sợ. Vốn dĩ cô ta là bạn gái của Bộ Sinh, cho dù hai người họ có quan hệ thì đã sao? Đó không phải là chuyện rất bình thường sao?
Khi Cung Ngôn Thanh tự an ủi bản thân thì cô ta đã quên mất mối quan hệ như vậy phát sinh trong tình huống không bình thường chứ không phải do hai bên tự nguyện.
Với Bộ Sinh, trải qua một đêm với Cung Ngôn Thanh chỉ khiến anh ta cảm thấy ghê tởm. Cho dù là khách làng chơi cũng phải chọn người phụ nữ nào nhìn vừa mắt, đặc biệt là người kén chọn như Bộ Sinh.
Lúc đối mặt với Nhạc Mỹ Giảo, cảm giác kia khiến Bộ Sinh càng phẫn nộ. Bộ Sinh đã từng hứa với bà, sau khi có bà thì sẽ không tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác. Cung Ngôn Thanh là cái thá gì chứ?
Bộ Sinh không chắc chắn trạng thái khi đó của mình, cũng không tin mình uống say làm bừa. Nếu như anh ta đã không có chút cảm giác gì với Cung Ngôn Thanh thì sẽ càng không muốn có quan hệ thân mật như vậy. Ký ức về đêm đó của Bộ Sinh rất mơ hồ.
Hai ngày nay tính khí của Bộ Sinh có vẻ tốt hơn nhiều. Nhạc Mỹ Giảo chướng mắt anh ta, buông lời mắng chửi nhưng anh ta cũng không nói lại một lời.
Buổi chụp hình của Tạo Tinh vẫn tiếp tục. Talmon - cháu trai của nhà thiết kế Anthony luôn cầm máy quay phim đi theo. Anh ta đặc biệt chọn cách ghi hình này, sau đó biên tập lại.
Bởi vì có liên quan đến Anthony nên Nhạc Mỹ Giảo rất để ý. Mấy hôm nay ngày nào bà cũng đến công ty, hơn nữa còn ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp khiến cho Bộ Sinh lúc ở công ty cũng không yên tâm. Cuối cùng, sau khi hủy cuộc họp buổi chiều hôm đó, Bộ Sinh vội vàng đến chỗ Nhạc Mỹ Giảo.
Sau khi bị chặn ở ngoài mấy lần, anh đã thay đổi hệ thống gác cổng mới, nhân tiện làm cho mình một cái thẻ qua cổng. Bộ Sinh đi đến văn phòng làm việc của Nhạc Mỹ Giảo nhưng không thấy bà. Anh ta lại đi thẳng đến phòng tập luyện, Nhạc Mỹ Giảo đang chỉ đạo hơn mười người mẫu cách đi lại.
Bộ Sinh nhàn nhã tựa vào tay vịn trước cửa. Những tấm gương lớn ở xung quanh phòng tập luyện khiến Nhạc Mỹ Giảo nhanh chóng nhìn thấy anh ta. Bà nhíu mày, gọi những người hướng dẫn đào tạo khác đến rồi cất bước đi về phía Bộ Sinh, đè thấp giọng hỏi: “Cậu đến làm gì?”
“Nhớ em, muốn đến thăm em”
Tuổi tác và diện mạo của Bộ Sinh khiến anh ta trở thành một trong những mục tiêu bị đám phụ nữ theo đuổi. Những cô gái trẻ đứng xếp hàng trong phòng luyện tập liên tục liếc mắt đưa tình, đáng tiếc Bộ Sinh lại không hiểu tình ý của họ.
Nhưng gương mặt Bộ Sinh vẫn tươi cười, sau khi chậm rãi đi đến phía sau Nhạc Mỹ Giảo, anh ta hỏi: “Người chụp hình đâu rồi?”
“Vừa mới đi ăn. Cậu có chuyện gì? Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?”
Bộ Sinh cười: “Tôi đã nói là nhớ em mà.”
Nhạc Mỹ Giảo chán nản, nhìn tầm mắt của những cô gái đang lén lút nhìn đến, bực bội nói: “Cậu thôi đi!” Sợ lát nữa Bộ Sinh giở tính khí nói lung tung, bà vội nói: “Cậu mau quay về đi, lát nữa tôi còn phải chụp hình.”
Bộ Sinh đứng im bất động: “Tôi chỉ nhìn em, cũng không làm phiền em. Hơn nữa, nếu đã chụp hình cho công ty, dù gì tôi cũng là cổ đông của công ty, sao tôi không thể đến chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo tức trợn trừng mắt, “Cậu…” Nghĩ đây là công ty, bà cố gắng nén cơn giận sắp bùng phát, mím môi, không nói gì, cất bước đi ra ngoài, “Cậu đi theo tôi!”
Bộ Sinh liền đi theo Nhạc Mỹ Giảo đến phòng làm việc.
Nhạc Mỹ Giảo xoay người, ôm cánh tay nhìn anh ta: “Quy định mới, sau này cậu không được phép đến công ty!”
Bộ Sinh đóng cửa lại, ngón tay ấn khóa cửa lại.
“Cậu khóa cửa làm gì?”
/939
|