Tối nay, Cung Ngũ đương nhiên rất đắc ý, nhưng có người không được như ý muốn như Hạ Chân – người Cung Ngũ ghét cay ghét đắng.
Hạ Chân tìm nguyên cả một tối vẫn không tìm thấy anh Phí – người cô ta nghĩ trăm phương nghìn kế muốn dẫn dụ đến bữa tiệc. Cô ta giở tìm trong đống thiệp được đánh dấu, tìm thấy thiệp cô ta gửi đi, nhưng anh Phí không đến.
Thiệp mời là do Yến Đại Bảo đem về nhà. Yến Đại Bảo căn bản không quan tâm đó là cái gì, chỉ cảm thấy cái thiệp đó quen quen, hoa văn khá đẹp mắt. Sau khi về nhà cô ném nó trên bàn rồi chạy đi chơi. Công Tước đại nhân xem xong thì cảm thấy bữa tiệc này cũng không quan trọng, nhưng rồi lại nghĩ đi xem sao cũng được. Kết quả cuối cùng vì Cung Ngũ nên anh không đi, người đi là Triển Tiểu Liên.
Khách mời của bữa tiệc rất sang trọng, nếu như nhập tiệc mà không có một vài người có địa vị thế lực thì làm sao có thể thu hút nhân sĩ tầng lớp thượng lưu tham dự chứ?
Có những người nghĩ trăm phương nghìn kế muốn có được tấm thiệp mời của nhà họ Hạ ở Mặc Thành, nhưng có những người cho dù có đưa đến tay cũng không thèm tham dự. Nếu như không phải Công Tước đại nhân gọi điện đến, Triển Tiểu Liên cũng sẽ không tốn thời gian một tiếng đồng hồ đi xe đến tham dự.
Bộ Sinh cũng nhận được thiệp mời nhưng bởi vì Nhạc Mỹ Giảo nói hơi đau đầu, có lẽ là bị cảm cúm rồi nên anh ta không yên tâm, đưa bà đi bệnh viện.
Triển Tiểu Liên đến tham dự bữa tiệc nhà họ Hạ đúng là niềm vui bất ngờ. Trước đây bà không tham dự, mặc dù năm nào nhà họ Hạ cũng mời bà và Yến Hồi để biểu thị sự tôn kính nhưng cả hai đều không đến. Hạ lão gia tử đích thân ra tiếp đãi, thái độ cung kính, vui mừng.
“Cô Triển có thể đến tham dự đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi. Hoan nghênh hoan nghênh…” Ông cụ lén lút nhìn ra phía sau Triển Tiểu Liên, dè dặt hỏi: “Vậy còn… ngài Yến không đến sao?”
Triển Tiểu Liên liếc nhìn ông cụ, “Ông ấy bận chút việc, không đến được.”
Bận ở nhà treo cổ dọa Yến Đại Bảo, nhất định bắt Yến Đại Bảo phải đánh quyền với ông ta. Thật ra mục chính là thể hiện ông ta rất lợi hại để Yến Đại Bảo phải sùng bái ông ta.
Hạ lão gia tử thầm thở phào nhẹ nhõm, tên Yến Hồi biến thái đó không đến là tốt nhất. Ông ta mà đến rồi thì sẽ mất vui, may mà người đến là Triển Tiểu Liên, không cần lo lắng hoảng sợ mà vẫn có thể diện.
Vốn dĩ chủ tịch và phó chủ tịch Thương hội Mặc Thành là người được quan tâm nhất ở bữa tiệc. Bây giờ Triển Tiểu Liên đến, mấy người của Thương hội đều vội vàng đến kết giao, hai tay đưa danh thiếp: “Cô Triển, tôi là Diêm Túc – chủ tịch Thương hội Mặc Thành, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt, mong cô Triển chiếu cố nhiều hơn.”
Người này nói xong, người khác lại chen vào: “Cô Triển, tôi là Đại Quyền – phó chủ tịch Thương hội Mặc Thành. Tôi chuyên kinh doanh vật liệu thép. Sau này nếu có cơ hội mong được hợp tác với cô Triển.”
Người nọ nối tiếp người kia mọc lên như nấm thi nhau giới thiệu bản thân mình. Từ đầu đến cuối, Triển Tiểu Liên vẫn giữ nụ cười trên môi. Ai đến bà cũng gật đầu, cũng không nói nhiều. Thay vì phải đáp lại những câu giống nhau, chi bằng nhận luôn danh thiếp cho tiện, nếu thực sự có cơ hội thì có thể hợp tác.
Hạ Chân tìm một vòng nhưng không tìm thấy Công Tước đại nhân. Tham dự bữa tiệc có khá nhiều gương mặt quen thuộc, Hạ Chân dùng phương pháp loại trừ từng người một. Mất gần bốn mươi phút cô ta mới tìm thấy thiệp mời cô ta đánh dấu.
Thì ra là một người phụ nữ đã dùng thiệp mời đó.
Hạ Chân mím môi, nổi giận đùng đùng. Kế hoạch cô ta dốc hết tâm sức mới nghĩ ra được lại bị một bà già không biết từ đâu chui ra phá vỡ!
Cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh dừng lại của người phụ nữ trong video. Bà ta đến một mình, cũng không thu hút, ngay cả một người đi theo xách túi cũng không có, được một chiếc xe con bình thường đưa tới. Vừa nhìn đã biết là loại người không biết xấu hổ, nghĩ trăm phương nghìn kế để có được tấm thiệp mời, muốn đến tham dự bữa tiệc nhà họ Hạ.
Hạ Chân đứng dậy rời khỏi phòng giám sát, đi thẳng đến đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc.
Trong đại sảnh chật cứng người, Triển Tiểu Liên khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người đó. Bà ngồi ở một góc yên tĩnh ăn hoa quả. Khi bà đang cảm thấy hoa quả của nhà họ Hạ vừa thơm vừa ngọt thì có một cô gái mặt mũi hằm hằm sải bước về phía bà.
Cô gái này không cao lắm, ngực khá lớn, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng tốt, cộng thêm tố chất bẩm sinh hơn người.
Yến Đại Bảo nhà bà ăn nhiều như vậy, nuôi dưỡng cũng tốt nhưng mà vẫn không nảy nở được như cô gái này.
Bà bưng đĩa hoa quả trong tay, cười hỏi: “Cô gái, có chuyện gì thế?”
Hạ Chân lạnh lùng nhìn bà, hỏi: “Thiệp mời của cô từ đâu mà có? Tấm thiệp đó không phải của cô! Cô à, cô không biết đồ của người khác thì không được lấy hả? Không ai mời cô thì cô nên ngoan ngoãn ở nhà đi, lấy thiệp mời của người khác làm gì?”
Triển Tiểu Liên vẫn tươi cười, dịu dàng nhìn Hạ Chân nói: “Ta có thiệp mời, có phải cháu có nhầm lẫn gì không?”
Triển Tiểu Liên và Yến Hồi đều có thiệp mời, còn là loại thiệp có in tên chữ màu vàng. Thiệp mời bình thường đều không ghi rõ tên, cũng chỉ có người quan trọng mới ghi tên. Nhưng Triển Tiểu Liên vì nể mặt cuộc gọi điện nhờ vả của con trai bà nên mới cố ý cầm thiệp mời của Công Tước đại nhân đến thôi.
Hạ Chân thấy bà vẫn mặt dày tươi cười, lấy tấm thiệp ra giơ trước mặt Triển Tiểu Liên, “Đây là thiệp của cô sao? Đây là thiệp tôi mời anh Phí! Tôi còn đánh dấu, sao cô có được nó? Đồ người khác không được tùy tiện lấy, đạo lý đơn giản đó mà cô cũng không hiểu à? Cô không có bản lĩnh thì tự mà cố gắng đi, lấy đồ của người khác giỏi giang gì chứ?...”
Triển Tiểu Liên đỡ trán: “Cô gái, dừng dừng dừng! Trước tiên, ta muốn hỏi cháu là ai? Cháu có quan hệ gì với cậu Phí?”
Giọng của Hạ Chân quá lớn nên đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Có người biết Triển Tiểu Liên vội vàng chạy đi báo cho Hạ lão gia tử. Không xong rồi, cô Triển bị một con nhóc không biết từ đâu chui ra nhìn chằm chằm mắng vào mặt!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô phải hiểu được đạo lý cơ bản nhất, không phải đồ của mình thì không, được, lấy!”
Hạ Chân tìm nguyên cả một tối vẫn không tìm thấy anh Phí – người cô ta nghĩ trăm phương nghìn kế muốn dẫn dụ đến bữa tiệc. Cô ta giở tìm trong đống thiệp được đánh dấu, tìm thấy thiệp cô ta gửi đi, nhưng anh Phí không đến.
Thiệp mời là do Yến Đại Bảo đem về nhà. Yến Đại Bảo căn bản không quan tâm đó là cái gì, chỉ cảm thấy cái thiệp đó quen quen, hoa văn khá đẹp mắt. Sau khi về nhà cô ném nó trên bàn rồi chạy đi chơi. Công Tước đại nhân xem xong thì cảm thấy bữa tiệc này cũng không quan trọng, nhưng rồi lại nghĩ đi xem sao cũng được. Kết quả cuối cùng vì Cung Ngũ nên anh không đi, người đi là Triển Tiểu Liên.
Khách mời của bữa tiệc rất sang trọng, nếu như nhập tiệc mà không có một vài người có địa vị thế lực thì làm sao có thể thu hút nhân sĩ tầng lớp thượng lưu tham dự chứ?
Có những người nghĩ trăm phương nghìn kế muốn có được tấm thiệp mời của nhà họ Hạ ở Mặc Thành, nhưng có những người cho dù có đưa đến tay cũng không thèm tham dự. Nếu như không phải Công Tước đại nhân gọi điện đến, Triển Tiểu Liên cũng sẽ không tốn thời gian một tiếng đồng hồ đi xe đến tham dự.
Bộ Sinh cũng nhận được thiệp mời nhưng bởi vì Nhạc Mỹ Giảo nói hơi đau đầu, có lẽ là bị cảm cúm rồi nên anh ta không yên tâm, đưa bà đi bệnh viện.
Triển Tiểu Liên đến tham dự bữa tiệc nhà họ Hạ đúng là niềm vui bất ngờ. Trước đây bà không tham dự, mặc dù năm nào nhà họ Hạ cũng mời bà và Yến Hồi để biểu thị sự tôn kính nhưng cả hai đều không đến. Hạ lão gia tử đích thân ra tiếp đãi, thái độ cung kính, vui mừng.
“Cô Triển có thể đến tham dự đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi. Hoan nghênh hoan nghênh…” Ông cụ lén lút nhìn ra phía sau Triển Tiểu Liên, dè dặt hỏi: “Vậy còn… ngài Yến không đến sao?”
Triển Tiểu Liên liếc nhìn ông cụ, “Ông ấy bận chút việc, không đến được.”
Bận ở nhà treo cổ dọa Yến Đại Bảo, nhất định bắt Yến Đại Bảo phải đánh quyền với ông ta. Thật ra mục chính là thể hiện ông ta rất lợi hại để Yến Đại Bảo phải sùng bái ông ta.
Hạ lão gia tử thầm thở phào nhẹ nhõm, tên Yến Hồi biến thái đó không đến là tốt nhất. Ông ta mà đến rồi thì sẽ mất vui, may mà người đến là Triển Tiểu Liên, không cần lo lắng hoảng sợ mà vẫn có thể diện.
Vốn dĩ chủ tịch và phó chủ tịch Thương hội Mặc Thành là người được quan tâm nhất ở bữa tiệc. Bây giờ Triển Tiểu Liên đến, mấy người của Thương hội đều vội vàng đến kết giao, hai tay đưa danh thiếp: “Cô Triển, tôi là Diêm Túc – chủ tịch Thương hội Mặc Thành, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt, mong cô Triển chiếu cố nhiều hơn.”
Người này nói xong, người khác lại chen vào: “Cô Triển, tôi là Đại Quyền – phó chủ tịch Thương hội Mặc Thành. Tôi chuyên kinh doanh vật liệu thép. Sau này nếu có cơ hội mong được hợp tác với cô Triển.”
Người nọ nối tiếp người kia mọc lên như nấm thi nhau giới thiệu bản thân mình. Từ đầu đến cuối, Triển Tiểu Liên vẫn giữ nụ cười trên môi. Ai đến bà cũng gật đầu, cũng không nói nhiều. Thay vì phải đáp lại những câu giống nhau, chi bằng nhận luôn danh thiếp cho tiện, nếu thực sự có cơ hội thì có thể hợp tác.
Hạ Chân tìm một vòng nhưng không tìm thấy Công Tước đại nhân. Tham dự bữa tiệc có khá nhiều gương mặt quen thuộc, Hạ Chân dùng phương pháp loại trừ từng người một. Mất gần bốn mươi phút cô ta mới tìm thấy thiệp mời cô ta đánh dấu.
Thì ra là một người phụ nữ đã dùng thiệp mời đó.
Hạ Chân mím môi, nổi giận đùng đùng. Kế hoạch cô ta dốc hết tâm sức mới nghĩ ra được lại bị một bà già không biết từ đâu chui ra phá vỡ!
Cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh dừng lại của người phụ nữ trong video. Bà ta đến một mình, cũng không thu hút, ngay cả một người đi theo xách túi cũng không có, được một chiếc xe con bình thường đưa tới. Vừa nhìn đã biết là loại người không biết xấu hổ, nghĩ trăm phương nghìn kế để có được tấm thiệp mời, muốn đến tham dự bữa tiệc nhà họ Hạ.
Hạ Chân đứng dậy rời khỏi phòng giám sát, đi thẳng đến đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc.
Trong đại sảnh chật cứng người, Triển Tiểu Liên khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người đó. Bà ngồi ở một góc yên tĩnh ăn hoa quả. Khi bà đang cảm thấy hoa quả của nhà họ Hạ vừa thơm vừa ngọt thì có một cô gái mặt mũi hằm hằm sải bước về phía bà.
Cô gái này không cao lắm, ngực khá lớn, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng tốt, cộng thêm tố chất bẩm sinh hơn người.
Yến Đại Bảo nhà bà ăn nhiều như vậy, nuôi dưỡng cũng tốt nhưng mà vẫn không nảy nở được như cô gái này.
Bà bưng đĩa hoa quả trong tay, cười hỏi: “Cô gái, có chuyện gì thế?”
Hạ Chân lạnh lùng nhìn bà, hỏi: “Thiệp mời của cô từ đâu mà có? Tấm thiệp đó không phải của cô! Cô à, cô không biết đồ của người khác thì không được lấy hả? Không ai mời cô thì cô nên ngoan ngoãn ở nhà đi, lấy thiệp mời của người khác làm gì?”
Triển Tiểu Liên vẫn tươi cười, dịu dàng nhìn Hạ Chân nói: “Ta có thiệp mời, có phải cháu có nhầm lẫn gì không?”
Triển Tiểu Liên và Yến Hồi đều có thiệp mời, còn là loại thiệp có in tên chữ màu vàng. Thiệp mời bình thường đều không ghi rõ tên, cũng chỉ có người quan trọng mới ghi tên. Nhưng Triển Tiểu Liên vì nể mặt cuộc gọi điện nhờ vả của con trai bà nên mới cố ý cầm thiệp mời của Công Tước đại nhân đến thôi.
Hạ Chân thấy bà vẫn mặt dày tươi cười, lấy tấm thiệp ra giơ trước mặt Triển Tiểu Liên, “Đây là thiệp của cô sao? Đây là thiệp tôi mời anh Phí! Tôi còn đánh dấu, sao cô có được nó? Đồ người khác không được tùy tiện lấy, đạo lý đơn giản đó mà cô cũng không hiểu à? Cô không có bản lĩnh thì tự mà cố gắng đi, lấy đồ của người khác giỏi giang gì chứ?...”
Triển Tiểu Liên đỡ trán: “Cô gái, dừng dừng dừng! Trước tiên, ta muốn hỏi cháu là ai? Cháu có quan hệ gì với cậu Phí?”
Giọng của Hạ Chân quá lớn nên đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Có người biết Triển Tiểu Liên vội vàng chạy đi báo cho Hạ lão gia tử. Không xong rồi, cô Triển bị một con nhóc không biết từ đâu chui ra nhìn chằm chằm mắng vào mặt!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô phải hiểu được đạo lý cơ bản nhất, không phải đồ của mình thì không, được, lấy!”
/939
|