Cung Truyền Thế đứng bên cạnh nghe bắt đầu cảm thấy không đúng, “Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Sao ba không nghe thấy hai đứa nói gì? Cái gì mà giống y hệt, chẳng lẽ, lúc trước Ngôn Bồng về nhà nói với ba cái đêm Ngôn Thanh không về nhà không phải là ở lại bên cạnh Bộ Sinh, mà là hai đứa...”
Cung Ngôn Bồng vội vàng xua tay, “Không phải đâu ba, Ngôn Thanh hồ đồ thôi...”
Còn chưa dứt lời, Cung Truyền Thế đã giáng một cái tát xuống thẳng mặt Cung Ngôn Bồng, “Chính mày dung túng cho Ngôn Thanh làm vậy đúng không? Đồ khốn nạn, mày nghĩ Bộ Sinh là loại người nào hả? Mày giở mưu hèn kế bẩn mà hắn lại ngoan ngoãn chịu chết hay sao? Có mười thằng như mày cộng thêm cả Ngôn Thanh nữa cũng không chơi được một thằng Bộ Sinh, đạo lý đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu à? Đồ khốn nạn! Tao tưởng là chuyện nước chảy thành sông, hóa ra là hai đứa mày liên hợp lại chơi Bộ Sinh à? Bộ Sinh là loại người nào hả, từ nhỏ nhà họ Bộ đã mời thầy xem tướng cho hắn rồi, trời sinh thích chống đối, số mệnh ghét nhất bị người ta bày mưu tính kế sắp đặt. Nhà họ Bộ chỉ nuôi dưỡng hắn, đến năm bảy tám tuổi hắn đã tự mình làm chủ rồi. Hắn được như bây giờ, mày tưởng nhà họ Bộ giúp hắn à? Chúng mày có tính kế nổi hắn không? Không có sức mạnh của nhà họ Bộ áp chế, mày nghĩ Bộ Sinh sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng mày à? Đồ ngu xuẩn!”
Cung Ngôn Bồng há hốc mồm, “Nhưng... nhưng Bộ Sinh vẫn luôn đối xử rất tốt với Ngôn Thanh...”
“Không phỉnh nịnh nó, không để hai đứa chúng mày lơ là cảnh giác, sau đó diễn hết đoạn kịch cuối cùng, không để cho tất cả trông có vẻ như thuận theo tự nhiên thì sao hắn ra tay được chứ?” Cung Truyền Thế tức giận run lẩy bẩy, “Cho dù hắn có lòng muốn cưới Ngôn Thanh làm vợ thì cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định đó vì chuyện mà hai đứa mày làm ra. Đồ ngu, hai đứa ngu xuẩn! Sao tao lại sinh ra hai đứa con ngu xuẩn như chúng mày chứ?”
Cung Ngôn Thanh há hốc miệng, “Ba...”
“Đừng gọi tao là ba!” Cung Truyền Thế đã không khống chế được chân tay nữa, “Đồ ngu, nếu như chi thứ tư xong đời thì chắc chắn là do hai đứa ngu xuẩn chúng mày tạo thành!”
Cung Ngôn Bồng cắn răng, “Ngày mai con sẽ đi tìm Bộ Sinh, hắn ngủ với Ngôn Thanh xong phủi đít…”
“Mày câm mồm lại! Mày vẫn còn mặt mũi nói nữa cơ à? Còn chê chưa đủ mất mặt à? Mày đi tìm Bộ Sinh thì nói thế nào? Nói là hai đứa mày giở trò, hắn không nên trả thù lại à? Mày nghĩ Bộ Sinh là thằng ngu à? Mày chê chi thứ tư còn chưa đủ chuyện xấu mặt à? Đầu mày toàn phân à? Bộ Sinh mà còn để mày bắt được chứng cứ thì có còn là Bộ Sinh nữa không?”
“Ba!”
“Mày vẫn còn mặt mũi gọi tao là ba à?” Cung Truyền Thế ra sức vỗ vào tay vịn ghế, “Tao sắp bị chúng mày làm cho tức chết rồi... khụ khụ khụ... tức chết đi được! Đồ ngu! Đồ ngu... khụ khụ khụ... chuyện này tuyệt đối không thể nói ra được, không ai được nói ra ngoài hết! Nói ra thì chúng mày coi như xong đời! Bây giờ mà truyền ra ngoài cùng lắm chỉ nói là Ngôn Thanh hành vi thiếu đứng đắn, còn nếu để lộ những chuyện trước kia chúng mày làm thì mày nghĩ liệu ông nội có tha cho chúng mày không? Dù thế nào đi nữa thì nhà họ Cung cũng không cho phép dùng thứ thủ đoạn đê tiện như vậy!”
Các gia đình giàu có đều có gia quy riêng, nhà họ Cung cũng không là ngoại lệ, trước đây khi Cung Ngôn Thanh cướp Bộ Sinh từ tay Cung Ngũ, ông ta đã phải dùng các loại lý do trước mặt Cung Học Cần mới miễn cưỡng qua cửa được. Nếu như lại cộng thêm chuyện này nữa thì hai anh em Cung Ngôn Thanh đừng hòng được tiếp tục ở lại nhà họ Cung nữa.
“Vậy Ngôn Thanh...” Cung Ngôn Bồng vẫn muốn nói.
“Còn làm sao được nữa? Tự làm tự chịu! Ngôn Thanh đừng ở trong nước nữa, ra nước ngoài ngay đi, đợi sóng gió qua đi rồi lại quay về!”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu lên, “Con không muốn đi...”
“Còn đến lượt mày nói nữa sao?” Cung Truyền Thế vừa nóng nảy là lại ho kịch liệt, gương mặt cố nín nhịn đến đỏ bừng lên, “Đồ vô liêm sỉ, mày gây ra chuyện xấu này, mày còn muốn nói gì nữa?”
Cung Ngôn Thanh cắn môi, cô ta khóc lóc nói: “Ba, con không thể ra nước ngoài được, con không thể đi được... con, con...”
“Mày cái gì mà mày?” Cung Truyền Thế gần như gầm lên, “Mày vẫn còn có mặt mũi ở lại Thanh Thành nữa à? Sáng sớm ngày mai khắp phố lớn ngõ nhỏ đều sẽ bàn luận chuyện đáng xấu hổ tối nay của mày! Những chuyện trước đây mày từng làm dù tốt xấu thế nào cũng bị người ta lật tung lên, những lời đồn nhảm sẽ dìm chết mày, mày vẫn còn có mặt mũi ở lại Thanh Thành nữa à? Mày có nhưng nhà họ Cung không có, không đưa mày đi để mày lại ở đây để làm mất mặt cả dòng họ à?”
Cung Ngôn Thanh khóc lóc nói: “Ba, con có thai rồi... con có thai rồi... là con của Bộ Sinh, là con của Bộ Sinh đấy...”
“Cái gì?! Có thai rồi? Là con của Bộ Sinh? Là con của Bộ Sinh sao? Nó có biết hay không?” Cung Truyền Thế vội vàng hỏi.
“Con... con vừa mới nói với anh ấy không lâu, anh ấy đang tức giận, nên nói hoặc là con sinh đứa con ra đưa lại cho nhà họ Bộ, hoặc là bỏ đứa con đó đi...”
“Sao mày không nói trước hả? Cho dù mày không nói với nó thì ít nhất cũng nên nói với đám phụ nữ nhà họ Bộ chứ? Nhà họ Bộ đang đợi cháu đấy mày không biết hay sao? Mày đã gây ra chuyện đáng xấu hổ này mà còn mong người ta chấp nhận mày nữa à? Có cơ hội tốt như vậy... mày đúng là đồ ngu! Đồ ngu xuẩn! Đồ ngu...” Cung Truyền Thế không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ đồ ngu, cơ thể đang ngồi trên ghế cũng dần trượt xuống.
Cung Ngôn Bồng vội vàng chạy tới, “Ba!”
Cung Ngôn Thanh cũng không còn khóc nữa, bò từ trên giường dậy, “Ba...”
Cung Truyền Thế giận quá, nhất thời nghĩ không thông nên bị trúng gió, được đưa đến bệnh viện cấp cứu suốt đêm.
Vì được cấp cứu kịp thời nên cứu được, nhưng nửa người đã bị tê dại, tạm thời không thể cử động được.
Trời mới tờ mờ sáng, Cung Ngũ còn chưa tỉnh ngủ đã bị điện thoại làm ồn, vốn dĩ cô định nằm thêm một lúc sẽ dậy ôn bài, nhưng nhà họ Cung thông báo cô nhanh chóng về nhà, nói Cung Truyền Thế lâm bệnh nặng, ngay cả Cung Ngôn Đình đang ở Thiết Yến cũng vội vã trở về.
Ở phòng bệnh trong bệnh viện, Cung Ngũ nhìn thấy Cung Truyền Thế đang nằm trên giường với đủ loại ống truyền dài ngắn khác nhau. Ông ta vẫn chưa tỉnh lại, một nửa cơ thể đã mất tri giác. Cung Ngũ cảm thấy Cung Truyền Thế cũng rất đáng thương. Chỉ vừa có tuổi đã có vấn đề, xem ra sau này cô sẽ phải cố gắng hơn nữa để kiếm tiền, có vậy khi về già mới không cần phải đau đầu vì tiền, càng không phải lo lắng vì tiền nên mới bị đột quỵ, mắc bệnh tim gì gì đó.
Cung Ngũ không có tình cảm cha con gì với Cung Truyền Thế. Số lần hai chả còn gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, còn không thân thiết bằng quan hệ của cô Yến Đại Bảo, nhưng thấy ông ta thế này cô vẫn thấy đồng cảm.
Trừ Cung Ngôn Thanh, mấy người con của Cung Truyền Thế đều có mặt đông đủ. Cung Ngũ đứng ở vị trí cuối giường, nhìn một lát rồi đi ra ngoài. Cung Ngũ sắp thi nên để cô về trước, Cung Ngôn Đình cũng đang bận việc, đúng lúc công việc gấp rút, thăm xong cũng vội vàng quay về. Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang không đến được, Cung Truyền Thế đã đổ bệnh, công việc làm ăn của chi thứ tư tạm thời do hai anh em họ lo liệu, tóm lại tình hình không mấy khả quan.
Những chi khác nhà họ Cung lần lượt đến thăm, dù sao thì vẻ mặt cũng có chút... gần giống như là hả hê. Báo chí buổi sáng mới ra đều viết đầy tin tức, những người đọc được đang chụm đầu lại với nhau thảo luận, nếu như Cung Truyền Thế không đổ bệnh vì đứa con gái bất hiếu đó thì mới là lạ.
Trên đường về trường học, Cung Ngũ phát hiện ra trên ghế lái phụ có tờ báo, nhất thời thấy nhàm chán nên cầm lên xem thử.
Cô nhìn chằm chằm vào tiêu đề viết chữ “rượu” được báo chí chăm chút đẽo gọt: “Thì ra uống rượu say có thể làm ra những chuyện thế này? Xem ra sau này không nên uống rượu thì hơn...”
Nói xong, cô mới ý thức được người đó là Cung Ngôn Thanh, tâm trạng này phải nói thế nào nhỉ? Giống như cảm giác phức tạp khi có một nhận nhân vật tầm cỡ bên cạnh mình khiến mình không thấy mất mặt nhưng cũng không thấy vẻ vang gì.
Trên báo viết đủ các tiêu đề tin tức cực kỳ thu hút như:
“Giấc mơ được làm con dâu nhà họ Bộ tan tành, kết cục thê lương của cô gái phóng đãng.”
“Bữa tiệc cuối năm của Bộ Thị thành trò đùa khôi hài, vị hôn thê ngoại tình trước, xã hội ngày nay sao thế này?’
“Yêu nữ vụng trộm làm tổn thương người đàn ông si tình, ngoại tình với chàng trai trẻ tuổi ngay trước màn cầu hôn...”
Cung Ngũ cảm thấy nếu nhân vật chính không phải là Cung Ngôn Thanh thì chắc chắn cô sẽ xem rất hăng say, nhưng bởi vì là Cung Ngôn Thanh... hình như cũng ảnh hưởng đến tâm trạng xem tin tức của cô. Nếu như cô không về nhà họ Cung thì tốt biết bao, dù sao thì cũng không cần phải lo lắng đến chuyện quen biết Cung Ngôn Thanh, còn lo lắng sẽ bị danh tiếng của cô ta ảnh hưởng.
Sau khi đến trường, Cung Ngũ phát hiện ánh mắt Yến Đại Bảo nhìn cô có chút... kỳ lạ.
“Yến Đại Bảo, ánh mắt đó của cậu là sao vậy hả?”
Yến Đại Bảo không nói gì mà đặt điện thoại đến trước mặt cô. Cung Ngũ phát hiện tin tức này cũng đầy trên mạng, tiêu đề còn giật gân hơn: “Bắt gian tại trận: Tiểu thư nhà giàu giả bộ rút lui để ngụy trang, phóng đãng lén lút với cậu trai trẻ!”
Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, hình như đó là chị Ba cậu, nhưng chuyện cắm sừng được nâng cấp lên rồi, thành sừng đội sừng rồi.”
Cung Ngũ: “…”
Cung Ngôn Bồng vội vàng xua tay, “Không phải đâu ba, Ngôn Thanh hồ đồ thôi...”
Còn chưa dứt lời, Cung Truyền Thế đã giáng một cái tát xuống thẳng mặt Cung Ngôn Bồng, “Chính mày dung túng cho Ngôn Thanh làm vậy đúng không? Đồ khốn nạn, mày nghĩ Bộ Sinh là loại người nào hả? Mày giở mưu hèn kế bẩn mà hắn lại ngoan ngoãn chịu chết hay sao? Có mười thằng như mày cộng thêm cả Ngôn Thanh nữa cũng không chơi được một thằng Bộ Sinh, đạo lý đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu à? Đồ khốn nạn! Tao tưởng là chuyện nước chảy thành sông, hóa ra là hai đứa mày liên hợp lại chơi Bộ Sinh à? Bộ Sinh là loại người nào hả, từ nhỏ nhà họ Bộ đã mời thầy xem tướng cho hắn rồi, trời sinh thích chống đối, số mệnh ghét nhất bị người ta bày mưu tính kế sắp đặt. Nhà họ Bộ chỉ nuôi dưỡng hắn, đến năm bảy tám tuổi hắn đã tự mình làm chủ rồi. Hắn được như bây giờ, mày tưởng nhà họ Bộ giúp hắn à? Chúng mày có tính kế nổi hắn không? Không có sức mạnh của nhà họ Bộ áp chế, mày nghĩ Bộ Sinh sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng mày à? Đồ ngu xuẩn!”
Cung Ngôn Bồng há hốc mồm, “Nhưng... nhưng Bộ Sinh vẫn luôn đối xử rất tốt với Ngôn Thanh...”
“Không phỉnh nịnh nó, không để hai đứa chúng mày lơ là cảnh giác, sau đó diễn hết đoạn kịch cuối cùng, không để cho tất cả trông có vẻ như thuận theo tự nhiên thì sao hắn ra tay được chứ?” Cung Truyền Thế tức giận run lẩy bẩy, “Cho dù hắn có lòng muốn cưới Ngôn Thanh làm vợ thì cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định đó vì chuyện mà hai đứa mày làm ra. Đồ ngu, hai đứa ngu xuẩn! Sao tao lại sinh ra hai đứa con ngu xuẩn như chúng mày chứ?”
Cung Ngôn Thanh há hốc miệng, “Ba...”
“Đừng gọi tao là ba!” Cung Truyền Thế đã không khống chế được chân tay nữa, “Đồ ngu, nếu như chi thứ tư xong đời thì chắc chắn là do hai đứa ngu xuẩn chúng mày tạo thành!”
Cung Ngôn Bồng cắn răng, “Ngày mai con sẽ đi tìm Bộ Sinh, hắn ngủ với Ngôn Thanh xong phủi đít…”
“Mày câm mồm lại! Mày vẫn còn mặt mũi nói nữa cơ à? Còn chê chưa đủ mất mặt à? Mày đi tìm Bộ Sinh thì nói thế nào? Nói là hai đứa mày giở trò, hắn không nên trả thù lại à? Mày nghĩ Bộ Sinh là thằng ngu à? Mày chê chi thứ tư còn chưa đủ chuyện xấu mặt à? Đầu mày toàn phân à? Bộ Sinh mà còn để mày bắt được chứng cứ thì có còn là Bộ Sinh nữa không?”
“Ba!”
“Mày vẫn còn mặt mũi gọi tao là ba à?” Cung Truyền Thế ra sức vỗ vào tay vịn ghế, “Tao sắp bị chúng mày làm cho tức chết rồi... khụ khụ khụ... tức chết đi được! Đồ ngu! Đồ ngu... khụ khụ khụ... chuyện này tuyệt đối không thể nói ra được, không ai được nói ra ngoài hết! Nói ra thì chúng mày coi như xong đời! Bây giờ mà truyền ra ngoài cùng lắm chỉ nói là Ngôn Thanh hành vi thiếu đứng đắn, còn nếu để lộ những chuyện trước kia chúng mày làm thì mày nghĩ liệu ông nội có tha cho chúng mày không? Dù thế nào đi nữa thì nhà họ Cung cũng không cho phép dùng thứ thủ đoạn đê tiện như vậy!”
Các gia đình giàu có đều có gia quy riêng, nhà họ Cung cũng không là ngoại lệ, trước đây khi Cung Ngôn Thanh cướp Bộ Sinh từ tay Cung Ngũ, ông ta đã phải dùng các loại lý do trước mặt Cung Học Cần mới miễn cưỡng qua cửa được. Nếu như lại cộng thêm chuyện này nữa thì hai anh em Cung Ngôn Thanh đừng hòng được tiếp tục ở lại nhà họ Cung nữa.
“Vậy Ngôn Thanh...” Cung Ngôn Bồng vẫn muốn nói.
“Còn làm sao được nữa? Tự làm tự chịu! Ngôn Thanh đừng ở trong nước nữa, ra nước ngoài ngay đi, đợi sóng gió qua đi rồi lại quay về!”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu lên, “Con không muốn đi...”
“Còn đến lượt mày nói nữa sao?” Cung Truyền Thế vừa nóng nảy là lại ho kịch liệt, gương mặt cố nín nhịn đến đỏ bừng lên, “Đồ vô liêm sỉ, mày gây ra chuyện xấu này, mày còn muốn nói gì nữa?”
Cung Ngôn Thanh cắn môi, cô ta khóc lóc nói: “Ba, con không thể ra nước ngoài được, con không thể đi được... con, con...”
“Mày cái gì mà mày?” Cung Truyền Thế gần như gầm lên, “Mày vẫn còn có mặt mũi ở lại Thanh Thành nữa à? Sáng sớm ngày mai khắp phố lớn ngõ nhỏ đều sẽ bàn luận chuyện đáng xấu hổ tối nay của mày! Những chuyện trước đây mày từng làm dù tốt xấu thế nào cũng bị người ta lật tung lên, những lời đồn nhảm sẽ dìm chết mày, mày vẫn còn có mặt mũi ở lại Thanh Thành nữa à? Mày có nhưng nhà họ Cung không có, không đưa mày đi để mày lại ở đây để làm mất mặt cả dòng họ à?”
Cung Ngôn Thanh khóc lóc nói: “Ba, con có thai rồi... con có thai rồi... là con của Bộ Sinh, là con của Bộ Sinh đấy...”
“Cái gì?! Có thai rồi? Là con của Bộ Sinh? Là con của Bộ Sinh sao? Nó có biết hay không?” Cung Truyền Thế vội vàng hỏi.
“Con... con vừa mới nói với anh ấy không lâu, anh ấy đang tức giận, nên nói hoặc là con sinh đứa con ra đưa lại cho nhà họ Bộ, hoặc là bỏ đứa con đó đi...”
“Sao mày không nói trước hả? Cho dù mày không nói với nó thì ít nhất cũng nên nói với đám phụ nữ nhà họ Bộ chứ? Nhà họ Bộ đang đợi cháu đấy mày không biết hay sao? Mày đã gây ra chuyện đáng xấu hổ này mà còn mong người ta chấp nhận mày nữa à? Có cơ hội tốt như vậy... mày đúng là đồ ngu! Đồ ngu xuẩn! Đồ ngu...” Cung Truyền Thế không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ đồ ngu, cơ thể đang ngồi trên ghế cũng dần trượt xuống.
Cung Ngôn Bồng vội vàng chạy tới, “Ba!”
Cung Ngôn Thanh cũng không còn khóc nữa, bò từ trên giường dậy, “Ba...”
Cung Truyền Thế giận quá, nhất thời nghĩ không thông nên bị trúng gió, được đưa đến bệnh viện cấp cứu suốt đêm.
Vì được cấp cứu kịp thời nên cứu được, nhưng nửa người đã bị tê dại, tạm thời không thể cử động được.
Trời mới tờ mờ sáng, Cung Ngũ còn chưa tỉnh ngủ đã bị điện thoại làm ồn, vốn dĩ cô định nằm thêm một lúc sẽ dậy ôn bài, nhưng nhà họ Cung thông báo cô nhanh chóng về nhà, nói Cung Truyền Thế lâm bệnh nặng, ngay cả Cung Ngôn Đình đang ở Thiết Yến cũng vội vã trở về.
Ở phòng bệnh trong bệnh viện, Cung Ngũ nhìn thấy Cung Truyền Thế đang nằm trên giường với đủ loại ống truyền dài ngắn khác nhau. Ông ta vẫn chưa tỉnh lại, một nửa cơ thể đã mất tri giác. Cung Ngũ cảm thấy Cung Truyền Thế cũng rất đáng thương. Chỉ vừa có tuổi đã có vấn đề, xem ra sau này cô sẽ phải cố gắng hơn nữa để kiếm tiền, có vậy khi về già mới không cần phải đau đầu vì tiền, càng không phải lo lắng vì tiền nên mới bị đột quỵ, mắc bệnh tim gì gì đó.
Cung Ngũ không có tình cảm cha con gì với Cung Truyền Thế. Số lần hai chả còn gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, còn không thân thiết bằng quan hệ của cô Yến Đại Bảo, nhưng thấy ông ta thế này cô vẫn thấy đồng cảm.
Trừ Cung Ngôn Thanh, mấy người con của Cung Truyền Thế đều có mặt đông đủ. Cung Ngũ đứng ở vị trí cuối giường, nhìn một lát rồi đi ra ngoài. Cung Ngũ sắp thi nên để cô về trước, Cung Ngôn Đình cũng đang bận việc, đúng lúc công việc gấp rút, thăm xong cũng vội vàng quay về. Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang không đến được, Cung Truyền Thế đã đổ bệnh, công việc làm ăn của chi thứ tư tạm thời do hai anh em họ lo liệu, tóm lại tình hình không mấy khả quan.
Những chi khác nhà họ Cung lần lượt đến thăm, dù sao thì vẻ mặt cũng có chút... gần giống như là hả hê. Báo chí buổi sáng mới ra đều viết đầy tin tức, những người đọc được đang chụm đầu lại với nhau thảo luận, nếu như Cung Truyền Thế không đổ bệnh vì đứa con gái bất hiếu đó thì mới là lạ.
Trên đường về trường học, Cung Ngũ phát hiện ra trên ghế lái phụ có tờ báo, nhất thời thấy nhàm chán nên cầm lên xem thử.
Cô nhìn chằm chằm vào tiêu đề viết chữ “rượu” được báo chí chăm chút đẽo gọt: “Thì ra uống rượu say có thể làm ra những chuyện thế này? Xem ra sau này không nên uống rượu thì hơn...”
Nói xong, cô mới ý thức được người đó là Cung Ngôn Thanh, tâm trạng này phải nói thế nào nhỉ? Giống như cảm giác phức tạp khi có một nhận nhân vật tầm cỡ bên cạnh mình khiến mình không thấy mất mặt nhưng cũng không thấy vẻ vang gì.
Trên báo viết đủ các tiêu đề tin tức cực kỳ thu hút như:
“Giấc mơ được làm con dâu nhà họ Bộ tan tành, kết cục thê lương của cô gái phóng đãng.”
“Bữa tiệc cuối năm của Bộ Thị thành trò đùa khôi hài, vị hôn thê ngoại tình trước, xã hội ngày nay sao thế này?’
“Yêu nữ vụng trộm làm tổn thương người đàn ông si tình, ngoại tình với chàng trai trẻ tuổi ngay trước màn cầu hôn...”
Cung Ngũ cảm thấy nếu nhân vật chính không phải là Cung Ngôn Thanh thì chắc chắn cô sẽ xem rất hăng say, nhưng bởi vì là Cung Ngôn Thanh... hình như cũng ảnh hưởng đến tâm trạng xem tin tức của cô. Nếu như cô không về nhà họ Cung thì tốt biết bao, dù sao thì cũng không cần phải lo lắng đến chuyện quen biết Cung Ngôn Thanh, còn lo lắng sẽ bị danh tiếng của cô ta ảnh hưởng.
Sau khi đến trường, Cung Ngũ phát hiện ánh mắt Yến Đại Bảo nhìn cô có chút... kỳ lạ.
“Yến Đại Bảo, ánh mắt đó của cậu là sao vậy hả?”
Yến Đại Bảo không nói gì mà đặt điện thoại đến trước mặt cô. Cung Ngũ phát hiện tin tức này cũng đầy trên mạng, tiêu đề còn giật gân hơn: “Bắt gian tại trận: Tiểu thư nhà giàu giả bộ rút lui để ngụy trang, phóng đãng lén lút với cậu trai trẻ!”
Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, hình như đó là chị Ba cậu, nhưng chuyện cắm sừng được nâng cấp lên rồi, thành sừng đội sừng rồi.”
Cung Ngũ: “…”
/939
|