Đoàn Tiêu trừng mắt xem thường, cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Ngài Bộ, ngài đợi một chút, giờ tôi sẽ ra đón ngài. Người đến đánh với Tiểu Ngũ đã bao cả câu lạc bộ, chắc là sợ bị người khác làm phiền, không tốt cho việc thi đấu.”
Có một tiếng của Lý Nhị thiếu, Đoàn Tiêu thuận lợi đón Bộ Sinh vào trong.
Bộ Sinh tỏ ra rất quen thuộc với kiểu bao trọn này, từ xa nhìn thấy Cung Ngũ đang tựa một bên người xuống bàn, hết sức chuyên tâm.
Lúc anh vào cửa, Lý Tư Không quay đầu lại nhìn anh một cái, lại khinh bỉ quay đầu đi, không thèm để ý.
Ngược lại, Mr Con Lười đang ngồi đợi bên cạnh lại chậm rãi đứng lên, khẽ gật đầu chào anh, sau đó lại ngồi xuống.
Cung Ngũ xoay lưng lại với Bộ Sinh, khom lưng nhìn về phía đối diện của bi trắng, cơ và bi đúng chuẩn, tìm vị trí tốt nhất, chiếc áo sơ mi ca rô đó lúc này cũng rơi xuống.
Sắc mặt Bộ Sinh thay đổi, anh cởi áo khoác ra, bước lên một bước, trực tiếp bọc quanh eo Cung Ngũ, tay cầm cơ của Cung Ngũ bị run lên, cơ đánh lệch hướng, bi trắng chỉ hơi di chuyển một chút liền dừng lại.
Lý Tư Không ở bên cạnh nhìn thấy, liền mỉm cười toe toét: “Đồ keo kiệt, phạm quy. Phạt phạm lỗi!”
Cung Ngũ mím môi đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn Bộ Sinh, đưa tay đẩy tay anh ra, tự mình kéo kéo lại váy, thở phì phì ngồi xuống ghế, không để ý đến anh.
“Tiểu Ngũ!” Bộ Sinh đi theo sau.
Cung Ngũ xụ mặt ngồi xuống, ngước mắt nhìn anh một cái, nói: “Em thua rồi.”
Bộ Sinh quay đầu, quả nhiên Mr Con Lười chậm rì rì nhân cơ hội đó một cú thắng cả bàn.
Ba ván thắng hai, Cung Ngũ đã thua, tâm trạng đang không tốt. Bộ Sinh kéo tay cô, cô cũng không cho anh kéo.
Lý Tư Không khoe khoang: “Đồ keo kiệt, đã biết lợi hại chưa?”
Cung Ngũ cúi đầu, không thèm để ý đến ai.
Bộ Sinh vẫn đứng bên cạnh cô: “Xin lỗi, anh không cố ý.”
“Vậy nên em mới càng giận!” Cung Ngũ phồng đôi má phúng phính lên, tức giận nói: “Vốn dĩ em có thể thắng rồi. Thật tức chết mà!”
Bên ngoài phòng kính hai cô gái mặc áo đen bước đến, giúp Mr Con Lười mặc áo khoác, sau đó anh bước đến dừng lại trước mặt Cung Ngũ: “Nói là thi đấu nhưng thật ra cũng chỉ là trò chơi. Hiếm khi tôi trở về một lần còn có thể gặp được đối thủ như Cung Ngũ tiểu thư, rất vui cũng rất vinh hạnh. Hi vọng sau này lại có cơ hội tỉ thí với Cung Ngũ tiểu thư.” Anh mỉm cười với cô: “Sau này sẽ còn gặp lại!”
Cung Ngũ cũng đứng lên, “Tạm biệt anh Phí.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu chào Bộ Sinh, “Tạm biệt.”
Bộ Sinh cũng hơi nghiêng người, bày tỏ ý tương tự: “Tạm biệt.”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng vội nở nụ cười tươi nhất của mình: “Ngài Phí, tạm biệt.”
Phí tiên sinh cùng Lý Nhị thiếu rời khỏi câu lạc bộ. Mấy người mặc áo đen đứng rải rác trong sảnh cũng nhanh chóng rời khỏi. Sảnh lớn trở về trạng thái như ban đầu.
Bộ Sinh kéo kéo cô: “Còn giận sao?” Anh kéo cô qua, khoác áo lên người cô, “Tôi xin lỗi, tôi nhất thời nóng lòng, không ngờ lại phá hoại cuộc thi của em. Tôi đảm bảo sau này sẽ cẩn thận.”
Cung Ngũ xụ mặt không nói gì.
Bộ Sinh lại nói: “Tối nay đưa em và bạn em đi ăn món ngon, muốn ăn gì cũng được, ăn bao nhiêu cũng được, có được không?”
Cung Ngũ ngước mắt, đôi hàng mi dài cong khẽ động, cô phồng má lên, nói: “Anh nói đó nhé? Không được gạt tôi đâu đấy!”
Bộ Sinh gật đầu: “Không gạt em.” Rồi mỉm cười: “Em đồng ý rồi sao?”
Cung Ngũ suy nghĩ một lúc, sau đó liếc anh: “Tôi muốn ăn tôm hùm nhỏ, còn muốn ăn cả ốc, còn cả cá hầm cải chua. Tôi còn muốn uống hai chai bia!”
Bộ Sinh giương mắt, “Bia?”
Cung Ngũ lập tức nhảy dựng lên: “Anh xem anh xem! Anh lại nói mà không giữ lời!”
“Tôi cũng đâu nói là không đồng ý. Được.” Bộ Sinh ấn vai cô: “Tôi đưa em đi ăn món em thích. Nhưng bia thì không được... ”
“Anh nói mà không giữ lời!” Cung Ngũ trừng to mắt: “Anh gạt tôi!”
Bộ Sinh thở dài: “Chỉ có thể uống một chai!”
Cung Ngũ lập tức nói với Đoàn Tiêu: “Tiêu, gọi điện cho bố cậu, chuẩn bị năm đĩa tôm hùm nhỏ, một đĩa ốc một đĩa cá hầm cải chua, tối chúng ta sẽ đến ăn! Tiểu Cảnh, bảo ba cậu đưa một thùng bia sang!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lập tức đáp: “Được!”
Bộ Sinh ôm lấy vai Cung Ngũ, nhẹ nhàng chuyển hướng cô đến phòng thay đồ: “Bây giờ, Cung Ngũ tiểu thư thân yêu của tôi, mời em đi thay quần áo lại, được không?”
Cung Ngũ phồng má, liếc anh một cái, sau đó gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi thay đây, thật lắm lời!”
Cô chạy đi thay quần áo, ông chủ và giám đốc Hứa cho người gọi cô đến, hỏi hết điều này đến điều khác, muốn thăm dò lai lịch của anh chàng trẻ tuổi vừa rồi.
“Tôi không biết nữa, đó là Lý Nhị thiếu mời đến, chỉ là rảnh rỗi luyện chơi thôi.”
Ông chủ lau mồ hôi, “Vừa mới nhờ bạn bè hỏi thăm, nhưng chẳng có ai biết ở Thanh Thành ngoài Yến Hồi ra còn có nhân vật nào như thế.”
Giám đốc Hứa đang định nói chuyện, nhìn thấy Cung Ngũ vẫn còn ở đó: “Ngài Bộ còn đang ở bên ngoài đợi cô, hôm nay cô về trước đi, ngày mai lại đến.”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng ông chủ, giám đốc Hứa, tôi đi trước đây!”
Giám đốc Hứa nhìn theo bóng dáng Cung Ngũ, quay đầu nói với ông chủ: “Cô bé này không đơn giản. Lý Nhị thiếu đưa đến, vị hôn phu là Bộ Sinh, hôm nay lại có thêm chàng trai trẻ tuổi khí thế đó, đặc biệt đến đây chỉ vì đấu một trận bida với cô ta, cứ thế sau này không biết còn dẫn những người nào đến nữa.”
Ông chủ chậc lưỡi: “Chỉ cần không gây họa, dẫn người nào đến đều được. Đúng rồi, nếu đã không đơn giản như vậy thì nên để ý một chút. Bất luận là Lý Nhị thiếu hay Bộ Sinh, một người cũng không thể đắc tội nổi, huống hồ gì là người không tra ra thân phận đó?”
“Vâng tôi biết rồi, ông cứ yên tâm.”
Cung Ngũ từ văn phòng ông chủ bước ra, chạy về phía Bộ Sinh: “Tôi xong rồi!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh kề vai sát cánh, nhe răng chờ cô ra. Hôm nay được ăn miễn phí, bọn họ còn có thể kiếm thêm tiền tiêu vặt, đương nhiên rất vui rồi.
Nhờ phúc của Cung Ngũ, lúc đến là đi xe buýt, lúc về lại được ngồi xe riêng, rất đắc ý.
Cung Ngũ và Bộ Sinh ngồi chung một xe, hai chân bắt tréo, vẻ mặt vui rạo rực.
Một bữa ăn thịnh soạn mà!
Bộ Sinh như thường lệ ngồi nhìn họ ăn, ở một bên bóc vỏ tôm, khêu ốc cho Cung Ngũ, khiến Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh vô cùng ganh tị. Đây rõ ràng là ngược cẩu độc thân mà, thật đáng ghét!
Cung Ngũ không tốn tiền nên vui vẻ ăn cho thỏa thích. Bộ Sinh bóc bao nhiêu cô ăn hết bấy nhiêu, rồi cụng ly với Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, uống hết sạch một chai bia.
Đoàn Tiêu vừa ăn vừa len lén nhìn sang Bộ Sinh, cảm thấy sắc mặt của Bộ Sinh càng ngày càng đen, vội cắt ngang trước khi Cung Ngũ định khui chai thứ hai: “Ngũ à, chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm, có phải chúng ta nên kết thúc sớm một chút không? Hai ngày nay rất nhiều việc, lỡ như sáng ra dậy không nổi thì phiền phức lắm.”
Cung Ngũ chậc lưỡi, lúc này mới phát hiện thấy sắc mặt của Bộ Sinh, đành phải gật đầu: “Vậy được rồi, không uống nữa, ăn hết đĩa tôm này thì kết thúc.”
Lúc trở về, bầu không khí trong xe có chút chùng xuống, hai mắt Cung Ngũ nhìn nghiêng sang một bên, len lén liếc sang Bộ Sinh, sắc mặt Bộ Sinh cau có, vừa nhìn là biết tâm trạng đang không tốt.
Cung Ngũ chọc chọc lên cánh tay anh, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Bộ Sinh, có phải anh cảm thấy tôi ăn nhiều quá, bắt đầu ghét bỏ tôi rồi không?”
Có một tiếng của Lý Nhị thiếu, Đoàn Tiêu thuận lợi đón Bộ Sinh vào trong.
Bộ Sinh tỏ ra rất quen thuộc với kiểu bao trọn này, từ xa nhìn thấy Cung Ngũ đang tựa một bên người xuống bàn, hết sức chuyên tâm.
Lúc anh vào cửa, Lý Tư Không quay đầu lại nhìn anh một cái, lại khinh bỉ quay đầu đi, không thèm để ý.
Ngược lại, Mr Con Lười đang ngồi đợi bên cạnh lại chậm rãi đứng lên, khẽ gật đầu chào anh, sau đó lại ngồi xuống.
Cung Ngũ xoay lưng lại với Bộ Sinh, khom lưng nhìn về phía đối diện của bi trắng, cơ và bi đúng chuẩn, tìm vị trí tốt nhất, chiếc áo sơ mi ca rô đó lúc này cũng rơi xuống.
Sắc mặt Bộ Sinh thay đổi, anh cởi áo khoác ra, bước lên một bước, trực tiếp bọc quanh eo Cung Ngũ, tay cầm cơ của Cung Ngũ bị run lên, cơ đánh lệch hướng, bi trắng chỉ hơi di chuyển một chút liền dừng lại.
Lý Tư Không ở bên cạnh nhìn thấy, liền mỉm cười toe toét: “Đồ keo kiệt, phạm quy. Phạt phạm lỗi!”
Cung Ngũ mím môi đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn Bộ Sinh, đưa tay đẩy tay anh ra, tự mình kéo kéo lại váy, thở phì phì ngồi xuống ghế, không để ý đến anh.
“Tiểu Ngũ!” Bộ Sinh đi theo sau.
Cung Ngũ xụ mặt ngồi xuống, ngước mắt nhìn anh một cái, nói: “Em thua rồi.”
Bộ Sinh quay đầu, quả nhiên Mr Con Lười chậm rì rì nhân cơ hội đó một cú thắng cả bàn.
Ba ván thắng hai, Cung Ngũ đã thua, tâm trạng đang không tốt. Bộ Sinh kéo tay cô, cô cũng không cho anh kéo.
Lý Tư Không khoe khoang: “Đồ keo kiệt, đã biết lợi hại chưa?”
Cung Ngũ cúi đầu, không thèm để ý đến ai.
Bộ Sinh vẫn đứng bên cạnh cô: “Xin lỗi, anh không cố ý.”
“Vậy nên em mới càng giận!” Cung Ngũ phồng đôi má phúng phính lên, tức giận nói: “Vốn dĩ em có thể thắng rồi. Thật tức chết mà!”
Bên ngoài phòng kính hai cô gái mặc áo đen bước đến, giúp Mr Con Lười mặc áo khoác, sau đó anh bước đến dừng lại trước mặt Cung Ngũ: “Nói là thi đấu nhưng thật ra cũng chỉ là trò chơi. Hiếm khi tôi trở về một lần còn có thể gặp được đối thủ như Cung Ngũ tiểu thư, rất vui cũng rất vinh hạnh. Hi vọng sau này lại có cơ hội tỉ thí với Cung Ngũ tiểu thư.” Anh mỉm cười với cô: “Sau này sẽ còn gặp lại!”
Cung Ngũ cũng đứng lên, “Tạm biệt anh Phí.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu chào Bộ Sinh, “Tạm biệt.”
Bộ Sinh cũng hơi nghiêng người, bày tỏ ý tương tự: “Tạm biệt.”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng vội nở nụ cười tươi nhất của mình: “Ngài Phí, tạm biệt.”
Phí tiên sinh cùng Lý Nhị thiếu rời khỏi câu lạc bộ. Mấy người mặc áo đen đứng rải rác trong sảnh cũng nhanh chóng rời khỏi. Sảnh lớn trở về trạng thái như ban đầu.
Bộ Sinh kéo kéo cô: “Còn giận sao?” Anh kéo cô qua, khoác áo lên người cô, “Tôi xin lỗi, tôi nhất thời nóng lòng, không ngờ lại phá hoại cuộc thi của em. Tôi đảm bảo sau này sẽ cẩn thận.”
Cung Ngũ xụ mặt không nói gì.
Bộ Sinh lại nói: “Tối nay đưa em và bạn em đi ăn món ngon, muốn ăn gì cũng được, ăn bao nhiêu cũng được, có được không?”
Cung Ngũ ngước mắt, đôi hàng mi dài cong khẽ động, cô phồng má lên, nói: “Anh nói đó nhé? Không được gạt tôi đâu đấy!”
Bộ Sinh gật đầu: “Không gạt em.” Rồi mỉm cười: “Em đồng ý rồi sao?”
Cung Ngũ suy nghĩ một lúc, sau đó liếc anh: “Tôi muốn ăn tôm hùm nhỏ, còn muốn ăn cả ốc, còn cả cá hầm cải chua. Tôi còn muốn uống hai chai bia!”
Bộ Sinh giương mắt, “Bia?”
Cung Ngũ lập tức nhảy dựng lên: “Anh xem anh xem! Anh lại nói mà không giữ lời!”
“Tôi cũng đâu nói là không đồng ý. Được.” Bộ Sinh ấn vai cô: “Tôi đưa em đi ăn món em thích. Nhưng bia thì không được... ”
“Anh nói mà không giữ lời!” Cung Ngũ trừng to mắt: “Anh gạt tôi!”
Bộ Sinh thở dài: “Chỉ có thể uống một chai!”
Cung Ngũ lập tức nói với Đoàn Tiêu: “Tiêu, gọi điện cho bố cậu, chuẩn bị năm đĩa tôm hùm nhỏ, một đĩa ốc một đĩa cá hầm cải chua, tối chúng ta sẽ đến ăn! Tiểu Cảnh, bảo ba cậu đưa một thùng bia sang!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lập tức đáp: “Được!”
Bộ Sinh ôm lấy vai Cung Ngũ, nhẹ nhàng chuyển hướng cô đến phòng thay đồ: “Bây giờ, Cung Ngũ tiểu thư thân yêu của tôi, mời em đi thay quần áo lại, được không?”
Cung Ngũ phồng má, liếc anh một cái, sau đó gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi thay đây, thật lắm lời!”
Cô chạy đi thay quần áo, ông chủ và giám đốc Hứa cho người gọi cô đến, hỏi hết điều này đến điều khác, muốn thăm dò lai lịch của anh chàng trẻ tuổi vừa rồi.
“Tôi không biết nữa, đó là Lý Nhị thiếu mời đến, chỉ là rảnh rỗi luyện chơi thôi.”
Ông chủ lau mồ hôi, “Vừa mới nhờ bạn bè hỏi thăm, nhưng chẳng có ai biết ở Thanh Thành ngoài Yến Hồi ra còn có nhân vật nào như thế.”
Giám đốc Hứa đang định nói chuyện, nhìn thấy Cung Ngũ vẫn còn ở đó: “Ngài Bộ còn đang ở bên ngoài đợi cô, hôm nay cô về trước đi, ngày mai lại đến.”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng ông chủ, giám đốc Hứa, tôi đi trước đây!”
Giám đốc Hứa nhìn theo bóng dáng Cung Ngũ, quay đầu nói với ông chủ: “Cô bé này không đơn giản. Lý Nhị thiếu đưa đến, vị hôn phu là Bộ Sinh, hôm nay lại có thêm chàng trai trẻ tuổi khí thế đó, đặc biệt đến đây chỉ vì đấu một trận bida với cô ta, cứ thế sau này không biết còn dẫn những người nào đến nữa.”
Ông chủ chậc lưỡi: “Chỉ cần không gây họa, dẫn người nào đến đều được. Đúng rồi, nếu đã không đơn giản như vậy thì nên để ý một chút. Bất luận là Lý Nhị thiếu hay Bộ Sinh, một người cũng không thể đắc tội nổi, huống hồ gì là người không tra ra thân phận đó?”
“Vâng tôi biết rồi, ông cứ yên tâm.”
Cung Ngũ từ văn phòng ông chủ bước ra, chạy về phía Bộ Sinh: “Tôi xong rồi!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh kề vai sát cánh, nhe răng chờ cô ra. Hôm nay được ăn miễn phí, bọn họ còn có thể kiếm thêm tiền tiêu vặt, đương nhiên rất vui rồi.
Nhờ phúc của Cung Ngũ, lúc đến là đi xe buýt, lúc về lại được ngồi xe riêng, rất đắc ý.
Cung Ngũ và Bộ Sinh ngồi chung một xe, hai chân bắt tréo, vẻ mặt vui rạo rực.
Một bữa ăn thịnh soạn mà!
Bộ Sinh như thường lệ ngồi nhìn họ ăn, ở một bên bóc vỏ tôm, khêu ốc cho Cung Ngũ, khiến Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh vô cùng ganh tị. Đây rõ ràng là ngược cẩu độc thân mà, thật đáng ghét!
Cung Ngũ không tốn tiền nên vui vẻ ăn cho thỏa thích. Bộ Sinh bóc bao nhiêu cô ăn hết bấy nhiêu, rồi cụng ly với Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, uống hết sạch một chai bia.
Đoàn Tiêu vừa ăn vừa len lén nhìn sang Bộ Sinh, cảm thấy sắc mặt của Bộ Sinh càng ngày càng đen, vội cắt ngang trước khi Cung Ngũ định khui chai thứ hai: “Ngũ à, chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm, có phải chúng ta nên kết thúc sớm một chút không? Hai ngày nay rất nhiều việc, lỡ như sáng ra dậy không nổi thì phiền phức lắm.”
Cung Ngũ chậc lưỡi, lúc này mới phát hiện thấy sắc mặt của Bộ Sinh, đành phải gật đầu: “Vậy được rồi, không uống nữa, ăn hết đĩa tôm này thì kết thúc.”
Lúc trở về, bầu không khí trong xe có chút chùng xuống, hai mắt Cung Ngũ nhìn nghiêng sang một bên, len lén liếc sang Bộ Sinh, sắc mặt Bộ Sinh cau có, vừa nhìn là biết tâm trạng đang không tốt.
Cung Ngũ chọc chọc lên cánh tay anh, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Bộ Sinh, có phải anh cảm thấy tôi ăn nhiều quá, bắt đầu ghét bỏ tôi rồi không?”
/939
|