“Hay là thế này đi, anh về nước trước, để Tiểu Ngũ chăm chỉ học tập, có được không?”
Biểu cảm của Cung Ngũ lại bối rối, đáng thương nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo…”
“Nếu anh ở đây làm ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ thì anh có thể về nước trước. Như vậy Tiểu Ngũ sẽ chuyên tâm ôn bài, có đúng không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Anh Tiểu Bảo.”
Công Tước đại nhân nhìn cô, ánh mắt có chút oán trách.
Cung Ngũ kéo tay anh, nói: “Hay là anh cùng ôn bài với em đi?”
Công Tước đại nhân lắc đầu: “Anh phải về nước. Dù sao anh cũng rất bận, Tiểu Ngũ cũng bận.”
Cung Ngũ lập tức cảm thấy áy náy, “Anh Tiểu Bảo, xin lỗi anh!”
Công Tước đại nhân mím môi, chỉ mỉm cười với cô, không nói gì.
“Anh Tiểu Bảo, anh đừng buồn nha…”
Công Tước đại nhân vẫn không nói gì, chỉ xoa xoa tay cô. Cung Ngũ ngồi gần vào anh, “Anh Tiểu Bảo, anh thật sự phải đi sao?”
“Chiều mai anh lên máy bay.”
Cung Ngũ cứng đờ: “Anh Tiểu Bảo, vé máy bay anh mua luôn rồi sao? Sao anh chẳng nói tiếng nào với em thế?”
Sớm biết như vậy, cô đã không nói chuyện ngừng liên lạc với anh Tiểu Bảo.
Cung Ngũ ôm lấy tay Công Tước đại nhân, kiên định nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng buồn, em xin lỗi anh, em không nên nói những lời đó, cũng không nên chê anh phiền phức!”
Gân xanh trên trán Công Tước đại nhân vui vẻ nhảy nhót. Ở bên nhau trước sau chưa được ba ngày đã chê anh phiền, cô bé này có ý gì đây?
“Em thích anh Tiểu Bảo nhất, sau này em sẽ không chê anh Tiểu Bảo phiền nữa, thật đấy!”
“Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo!”
Biểu hiện của Cung Ngũ vào tối hôm nay và tối hôm trước khác nhau một trời một vực, quả nhiên thứ gì dễ dàng có được người ta sẽ không thích, vừa nghe anh nói sắp đi thì liền có chút sốt ruột: “Anh Tiểu Bảo, có thể đừng giận nữa không? Em xin lỗi anh có được không? Anh Tiểu Bảo, anh nhìn em này.”
Công Tước đại nhân: “Ừ.”
Cung Ngũ càng thêm sốt ruột, “Anh Tiểu Bảo, sao anh không nói gì nữa? Như vậy chẳng thú vị gì cả, anh nói đi mà. Anh Tiểu Bảo…”
Công Tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ thành tâm nhận sai, “Anh Tiểu Bảo em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng giận nữa, em xin lỗi anh có được không?”
Công Tước đại nhân không nói gì.
“Anh Tiểu Bảo, em thật sự không có ý đó. Hu hu hu, người ta đã xin lỗi rồi, sao anh còn giận em như vậy!”
Công Tước đại nhân vẫn không cử động, chỉ nói: “Dù sao ngày mai anh cũng phải đi, Tiểu Ngũ cũng được tự do rồi, dù anh muốn làm phiền cũng không phiền được Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ sắp phát khóc, sau cùng kiềm lại, sà vào người Công Tước đại nhân, ôm lấy anh nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi ngủ thôi nào! Để anh vui vẻ một đêm, anh sẽ không giận em nữa có được không?”
Tròng mắt Công Tước đại nhân cử động, lướt qua người cô, không nói lời nào.
Cung Ngũ nhìn thấy, liền kiên trì nỗ lực nắm lấy, thề thốt bảo đảm: “Anh Tiểu Bảo, em nói thật đấy, anh bảo em đứng em sẽ đứng, anh bảo em nằm em sẽ nằm, anh khom lưng em sẽ khom lưng, bảo đảm sẽ phối hợp hết các yêu cầu khó khăn của anh, có được không?”
Những cái đó là cô lén vào phòng máy trong trường để lên mạng tìm kiếm, thì ra chuyện đó không chỉ đơn giản cứ lên giường là được mà còn có các yêu cầu rất cao về độ mềm dẻo của cơ thể. Sau khi cô nghiên cứu tỉ mỉ, cảm thấy bản thân dường như phải luyện tập uốn eo uốn mông một chút, để tránh anh Tiểu Bảo cảm thấy cô chẳng có chút kỹ năng.
Biểu cảm của Công Tước đại nhân cứng đờ, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, ôm chặt miệng cô, “Tiểu Ngũ, có những lời không thể nói to như vậy!”
“Vậy anh còn giận không?” Cung Ngũ hỏi, Công Tước đại nhân giơ tay kéo tay cô, “Đi!”
Cung Ngũ đi theo sau lưng anh, vừa đi vừa hỏi, “Anh Tiểu Bảo có phải anh hết giận rồi không?”
Công Tước đại nhân trả lời: “Phải xem biểu hiện của em.”
“Anh Tiểu Bảo, anh nói phải giữ lấy lời đấy.”
Công Tước đại nhân kéo thẳng cô đi ra ngoài, nhét vào trong xe, đóng cửa xe lại.
“Em quên lấy sách rồi!”
Vừa nghe thấy cô vẫn còn nhớ đến sách, sắc mặt Công Tước đại nhân liền không vui.
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ vội vàng sà qua hôn anh.
Thức ăn ngon dâng đến miệng, Công Tước đại nhân chẳng chút do dự nhận lấy.
Xe lướt nhanh trên đường, Cung Ngũ cũng chẳng quan tâm sẽ đi đâu. Cô phát hiện ra rằng bất luận anh Tiểu Bảo tức giận thế nào, chỉ cần cô sà vào lòng ôm chặt lấy anh thì anh sẽ không giận nữa, nếu cô lại chủ động hôn thì anh sẽ nhanh chóng hết giận hơn.
Xe đi thẳng vào bãi đậu xe của Hoàng Triều, cửa xe đối diện với thang máy chuyên dụng. Cung Ngũ giống như gấu Koala trèo trên người Công Tước đại nhân không buông tay. Thấy cô sắp rơi xuống đất, Công Tước đại nhân liền thuận tay đỡ lên, cửa thang máy vừa mở, ra khỏi thang máy là một tầng không gian độc lập, Công Tước đại nhân tùy tiện bước vào một căn phòng, giơ tay đóng cửa.
Cung Ngũ cuối cùng cũng trải nghiệm được cái gì gọi là gieo gió thì gặp bão.
Ruột gan cô như bị hủy sạch, quả nhiên có những lời hứa không thể tùy tiện nói ra, eo đau, chân cũng đau, toàn thân trên dưới như bị xe lu cán qua cán lại mấy lần, suýt chút nữa không thở nỗi.
Cô nằm trên giường, giống như cá thiếu nước bị sóng cuốn vào bờ, miệng khô khốc, ngắc ngoải, tóc dính mồ hôi, mềm mại dán trên mặt.
Công Tước đại nhân khom lưng, ôm cô vào lòng, dùng khăn nóng lau mặt cho cô, sau đó lau người cô một lượt. Cung Ngũ đến tức giận cũng không thể tức giận nổi nữa, ai bảo cô lỡ miệng, còn nói bảo đảm sẽ đáp ứng các tư thế với đủ độ khó của anh? Đây chính là báo ứng!
Cô phồng má, nhắm mắt. Thần linh ơi, hãy cho một dòng sấm sét đánh chết cô đi!
Cô không phải là đệ tử thành kính của thần linh nên thần linh rõ ràng không nghe thấy lời của cô.
Cô trở mình, cuộn tròn người lại, nhưng sau khi ngủ thì bị Công Tước đại nhân kéo vào lòng.
Ngày hôm sau cô ngủ đến hơn mười giờ, rất may trường cho nghỉ, nếu không giáo viên điểm danh thì cô chết chắc.
Cung Ngũ nằm nhoài trong chăn, chậm chạp ngồi dậy, tóc rối bù như tổ chim, cô giơ tay xoa mặt, nghiêng người nằm xuống lại, co ro trên gối ngủ tiếp.
Biểu cảm của Cung Ngũ lại bối rối, đáng thương nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo…”
“Nếu anh ở đây làm ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ thì anh có thể về nước trước. Như vậy Tiểu Ngũ sẽ chuyên tâm ôn bài, có đúng không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Anh Tiểu Bảo.”
Công Tước đại nhân nhìn cô, ánh mắt có chút oán trách.
Cung Ngũ kéo tay anh, nói: “Hay là anh cùng ôn bài với em đi?”
Công Tước đại nhân lắc đầu: “Anh phải về nước. Dù sao anh cũng rất bận, Tiểu Ngũ cũng bận.”
Cung Ngũ lập tức cảm thấy áy náy, “Anh Tiểu Bảo, xin lỗi anh!”
Công Tước đại nhân mím môi, chỉ mỉm cười với cô, không nói gì.
“Anh Tiểu Bảo, anh đừng buồn nha…”
Công Tước đại nhân vẫn không nói gì, chỉ xoa xoa tay cô. Cung Ngũ ngồi gần vào anh, “Anh Tiểu Bảo, anh thật sự phải đi sao?”
“Chiều mai anh lên máy bay.”
Cung Ngũ cứng đờ: “Anh Tiểu Bảo, vé máy bay anh mua luôn rồi sao? Sao anh chẳng nói tiếng nào với em thế?”
Sớm biết như vậy, cô đã không nói chuyện ngừng liên lạc với anh Tiểu Bảo.
Cung Ngũ ôm lấy tay Công Tước đại nhân, kiên định nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng buồn, em xin lỗi anh, em không nên nói những lời đó, cũng không nên chê anh phiền phức!”
Gân xanh trên trán Công Tước đại nhân vui vẻ nhảy nhót. Ở bên nhau trước sau chưa được ba ngày đã chê anh phiền, cô bé này có ý gì đây?
“Em thích anh Tiểu Bảo nhất, sau này em sẽ không chê anh Tiểu Bảo phiền nữa, thật đấy!”
“Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo!”
Biểu hiện của Cung Ngũ vào tối hôm nay và tối hôm trước khác nhau một trời một vực, quả nhiên thứ gì dễ dàng có được người ta sẽ không thích, vừa nghe anh nói sắp đi thì liền có chút sốt ruột: “Anh Tiểu Bảo, có thể đừng giận nữa không? Em xin lỗi anh có được không? Anh Tiểu Bảo, anh nhìn em này.”
Công Tước đại nhân: “Ừ.”
Cung Ngũ càng thêm sốt ruột, “Anh Tiểu Bảo, sao anh không nói gì nữa? Như vậy chẳng thú vị gì cả, anh nói đi mà. Anh Tiểu Bảo…”
Công Tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ thành tâm nhận sai, “Anh Tiểu Bảo em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng giận nữa, em xin lỗi anh có được không?”
Công Tước đại nhân không nói gì.
“Anh Tiểu Bảo, em thật sự không có ý đó. Hu hu hu, người ta đã xin lỗi rồi, sao anh còn giận em như vậy!”
Công Tước đại nhân vẫn không cử động, chỉ nói: “Dù sao ngày mai anh cũng phải đi, Tiểu Ngũ cũng được tự do rồi, dù anh muốn làm phiền cũng không phiền được Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ sắp phát khóc, sau cùng kiềm lại, sà vào người Công Tước đại nhân, ôm lấy anh nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi ngủ thôi nào! Để anh vui vẻ một đêm, anh sẽ không giận em nữa có được không?”
Tròng mắt Công Tước đại nhân cử động, lướt qua người cô, không nói lời nào.
Cung Ngũ nhìn thấy, liền kiên trì nỗ lực nắm lấy, thề thốt bảo đảm: “Anh Tiểu Bảo, em nói thật đấy, anh bảo em đứng em sẽ đứng, anh bảo em nằm em sẽ nằm, anh khom lưng em sẽ khom lưng, bảo đảm sẽ phối hợp hết các yêu cầu khó khăn của anh, có được không?”
Những cái đó là cô lén vào phòng máy trong trường để lên mạng tìm kiếm, thì ra chuyện đó không chỉ đơn giản cứ lên giường là được mà còn có các yêu cầu rất cao về độ mềm dẻo của cơ thể. Sau khi cô nghiên cứu tỉ mỉ, cảm thấy bản thân dường như phải luyện tập uốn eo uốn mông một chút, để tránh anh Tiểu Bảo cảm thấy cô chẳng có chút kỹ năng.
Biểu cảm của Công Tước đại nhân cứng đờ, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, ôm chặt miệng cô, “Tiểu Ngũ, có những lời không thể nói to như vậy!”
“Vậy anh còn giận không?” Cung Ngũ hỏi, Công Tước đại nhân giơ tay kéo tay cô, “Đi!”
Cung Ngũ đi theo sau lưng anh, vừa đi vừa hỏi, “Anh Tiểu Bảo có phải anh hết giận rồi không?”
Công Tước đại nhân trả lời: “Phải xem biểu hiện của em.”
“Anh Tiểu Bảo, anh nói phải giữ lấy lời đấy.”
Công Tước đại nhân kéo thẳng cô đi ra ngoài, nhét vào trong xe, đóng cửa xe lại.
“Em quên lấy sách rồi!”
Vừa nghe thấy cô vẫn còn nhớ đến sách, sắc mặt Công Tước đại nhân liền không vui.
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ vội vàng sà qua hôn anh.
Thức ăn ngon dâng đến miệng, Công Tước đại nhân chẳng chút do dự nhận lấy.
Xe lướt nhanh trên đường, Cung Ngũ cũng chẳng quan tâm sẽ đi đâu. Cô phát hiện ra rằng bất luận anh Tiểu Bảo tức giận thế nào, chỉ cần cô sà vào lòng ôm chặt lấy anh thì anh sẽ không giận nữa, nếu cô lại chủ động hôn thì anh sẽ nhanh chóng hết giận hơn.
Xe đi thẳng vào bãi đậu xe của Hoàng Triều, cửa xe đối diện với thang máy chuyên dụng. Cung Ngũ giống như gấu Koala trèo trên người Công Tước đại nhân không buông tay. Thấy cô sắp rơi xuống đất, Công Tước đại nhân liền thuận tay đỡ lên, cửa thang máy vừa mở, ra khỏi thang máy là một tầng không gian độc lập, Công Tước đại nhân tùy tiện bước vào một căn phòng, giơ tay đóng cửa.
Cung Ngũ cuối cùng cũng trải nghiệm được cái gì gọi là gieo gió thì gặp bão.
Ruột gan cô như bị hủy sạch, quả nhiên có những lời hứa không thể tùy tiện nói ra, eo đau, chân cũng đau, toàn thân trên dưới như bị xe lu cán qua cán lại mấy lần, suýt chút nữa không thở nỗi.
Cô nằm trên giường, giống như cá thiếu nước bị sóng cuốn vào bờ, miệng khô khốc, ngắc ngoải, tóc dính mồ hôi, mềm mại dán trên mặt.
Công Tước đại nhân khom lưng, ôm cô vào lòng, dùng khăn nóng lau mặt cho cô, sau đó lau người cô một lượt. Cung Ngũ đến tức giận cũng không thể tức giận nổi nữa, ai bảo cô lỡ miệng, còn nói bảo đảm sẽ đáp ứng các tư thế với đủ độ khó của anh? Đây chính là báo ứng!
Cô phồng má, nhắm mắt. Thần linh ơi, hãy cho một dòng sấm sét đánh chết cô đi!
Cô không phải là đệ tử thành kính của thần linh nên thần linh rõ ràng không nghe thấy lời của cô.
Cô trở mình, cuộn tròn người lại, nhưng sau khi ngủ thì bị Công Tước đại nhân kéo vào lòng.
Ngày hôm sau cô ngủ đến hơn mười giờ, rất may trường cho nghỉ, nếu không giáo viên điểm danh thì cô chết chắc.
Cung Ngũ nằm nhoài trong chăn, chậm chạp ngồi dậy, tóc rối bù như tổ chim, cô giơ tay xoa mặt, nghiêng người nằm xuống lại, co ro trên gối ngủ tiếp.
/939
|