Mẹ của Bộ Sinh lập tức kêu lên: “Cô ta dám? Đó là con cháu của nhà họ Bộ! Cô ta có quyền gì mà không cần đứa trẻ! Đứa trẻ nhất định phải sinh ra! Con nuông chiều cô ta quá rồi, chuyện này không thể thỏa hiệp…”
Nhà họ Bộ không thiếu con cháu nối dõi nhưng Bộ Sinh lại thiếu con. Ba mẹ Bộ Sinh luôn trông mong anh ta nhanh chóng có con, chỉ có con của Bộ Sinh mới thân thuộc với bọn họ nhất, mới đáng để đào tạo nhất.
“Chuyện cô ấy lo lắng chính chuyện đó. Cô ấy vốn vì không tranh được con trai với chồng trước nên mới tự mình dẫn con gái ra ngoài sống riêng, hiện giờ cô ấy mang thai, sợ lại giẫm vào vết xe đổ nên không chịu sinh đứa bé ra.”
Mẹ Bộ Sinh tức giận đứng dậy, “Người phụ nữ đó thật nhẫn tâm, cốt nhục trong bụng mình cũng nỡ bỏ đi! Không được, mẹ phải tìm cô ta nói chuyện. Bộ Sinh, cô ta bây giờ đang ở đâu? Cô ta không thể không muốn sinh thì sẽ không chịu sinh được.”
Bộ Sinh lắc đầu: “Tạm thời không nói cái này…”
“Sao lại không nói? Chuyện đó không quan trọng bằng chuyện khác hay sao?” Mẹ của Bộ Sinh sốt ruột suýt chút nhảy lên, “Người phụ nữ không biết tốt xấu, con để ý cô ta là phúc phần của cô ta, vậy mà còn kén cá chọn canh, mẹ còn chưa nói cô ta lớn tuổi, cô có tư cách gì mà chê con?”
“Mẹ!”
“Lẽ nào không đúng sao? Cô ta là người phụ nữ từng ly hôn lại có con riêng. Con trai mẹ có gì không bằng người ta? Cô ta còn khôn biết ngại mà kén chọn!”
Bộ Sinh thở dài: “Cô ấy chỉ nói thay vì ở bên con, chi bằng tìm một người tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, tốt nhất cũng là người đã ly hôn có con riêng, như vậy sẽ tránh được chuyện hai bên tranh giành con.”
“Cũng rất hiểu chuyện nhỉ? Xem như cô ta cũng hiểu rõ bản thân mình. Con của cô ta nhất định phải sinh ra, tâm tư của Cung Ngôn Thanh không đơn thuần, hại người hại mình, còn hại luôn cả đứa con trong bụng, không thể trách được người khác. Người phụ nữ này xem như cũng thông minh, con sinh ra cũng sẽ không ngốc nghếch…”
Đám người vây quanh vẫn chưa giải tán, Bộ Sinh cứ muốn một người phụ nữ lớn tuổi, còn mẹ của Bộ Sinh chỉ muốn đứa con trong bụng người phụ nữ đó, nếu như vậy thì tạm thời người khác sẽ không có cơ hội, còn về sau này có thể từ từ tính kế, dù sao người phụ nữ đó muốn gả vào nhà họ Bộ cũng không dễ dàng gì.
Bộ Sinh rời khỏi nhà, khóe miệng nở nụ cười, ngồi vào xe, nói: “Về Bộ Thị.”
Thư ký xoay đầu lại: “Ngài Bộ, hiện giờ bên dưới Bộ Thị có rất nhiều phóng viên ở đó.”
“Biết rồi.”
Thư ký gật đầu với tài xế, tài xế lái xe đến tòa nhà Bộ Thị. Ký giả của các hãng truyền thông chờ sẵn ở đó vừa nhìn thấy xe của Bộ Sinh đến liền nhanh chóng xông qua, vây tròn quanh xe.
Thư ký xuống xe tuyên bố: “Nửa tiếng nữa, ở lầu một của Bộ Thị sẽ tổ chức cuộc họp báo, lúc đó ngài Bộ sẽ trả lời câu hỏi của mọi người, hoan nghênh các bạn ký giả quan tâm đến tham gia.”
Lúc nói lời này, một chiếc xe nhân cơ hội mọi người đang chú ý về phía bên này mà chạy qua, đợi bọn họ phát hiện xe này không có Bộ Sinh thì Bộ Sinh đã đi vào tòa nhà Bộ Thị.
Trong phòng làm việc đang nhốn nháo, nghe nói hôm nay Bộ Sinh trở lại làm việc, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được Bộ Sinh sẽ dùng vẻ mặt gì để đối diện với mọi người vì độ hot của tai tiếng đó vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nửa tiếng sau, cuộc họp báo của Bộ Thị diễn ra đúng như đã thông báo, Bộ Sinh vừa xuất hiện trước mặt mọi người, các ký giả đang chuẩn bị máy chụp hình, suy nghĩ câu hỏi, bàn luận với nhau liền đồng loạt đứng dậy.
Người chủ trì buổi họp báo liền giơ tay ra hiệu: “Mọi người hãy hỏi theo thứ tự, thời gian dự kiến là một tiếng, ngài Bộ sẽ lựa chọn trả lời một số câu hỏi của mọi người, xin mọi người hãy tranh thủ thời gian. Bây giờ bắt đầu câu hỏi đầu tiên, xin mời bạn mặc áo đỏ đeo kính hỏi trước.”
Nam ký giả đó đứng dậy: “Chào anh Bộ, tôi họ Trần là ký giả của tờ Nhật báo Thanh Thành, tôi muốn hỏi anh Bộ, trong quá trình qua lại với cô Cung Ngôn Thanh anh có đồng thời qua lại với bà Nhạc hay không? Có giống như những lời trên mạng nói, trước đó anh còn qua lại với cô con gái chưa thành niên của bà Nhạc? Anh cảm thấy như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến một cô bé chưa thành niên sao?”
Bộ Sinh mỉm cười, “Người duy nhất tôi yêu là cô Nhạc, trong lòng tôi, cô ấy là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ và rất có năng lực. Tôi hi vọng cô ấy là mẹ của con tôi, cũng hi vọng có một ngày cô ấy sẽ chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Còn về những chuyện khác mà anh nói đều vô căn cứ, đừng kéo người không liên can vào đây, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Cảm ơn, câu hỏi tiếp theo!”
Ngoài việc khen ngợi Nhạc Mỹ Giảo rồi bày tỏ tình cảm của mình và dự định trong tương lai thì những vấn đề khác anh ta đều không trả lời.
Cáo già!
“Anh Bộ, anh có cảm thấy tai tiếng lần này của mình sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Bộ Thị trong tương lai không?”
“Anh Bộ anh có thấy áy náy với cô Cung Ngôn Thanh không? Nghe nói cô ấy đã mang thai, anh định giải quyết thế nào đối với bào thai của hai người phụ nữ này?”
“Anh Bộ anh định kết hôn với bà Nhạc phải không? Vậy anh sẽ đối diện thế nào với con gái của bà Nhạc?”
…
Nghe qua các câu hỏi, thật sự số người quan tâm đến sự phát triển của Bộ Thị không nhiều, đa phần mọi người chỉ quan tâm đến các mối quan hệ nam nữ, lặp đi lặp lại chẳng qua chỉ là đổi cách hỏi, thật ra mục đích chỉ có một, hi vọng thông qua Bộ Sinh nghe được một ít bí mật.
Nhưng con người Bộ Sinh quá cẩn thận, từng câu trả lời đều tuân thủ nghiêm ngặt theo chiến lược định sẵn, chẳng tìm ra được chút sơ hở. Tất cả các câu trả lời của anh ta đều không xúc phạm đến bất kì ai, nhưng từ đầu đến cuối chỉ vây quanh một trọng tâm, anh ta hi vọng có thể lấy cô Nhạc làm vợ, còn về những chuyện khác anh ta chẳng chút quan tâm.
Một tiếng đồng hồ họp báo kết thúc, Bộ Sinh nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Bộ Thị, nhanh chóng biết mất không để lại dấu tích nào.
Bộ Sinh trở về biệt thự, Cung Ngũ đang nói chuyện cùng Nhạc Mỹ Giảo, trước mặt còn để vài tấm ảnh, hai người đang nhớ lại khoảng thời gian nào đó lúc Cung Ngũ còn nhỏ.
Bộ Sinh gõ cửa, mỉm cười: “Xin chào hai quý cô xinh đẹp!”
Hai mẹ con ngẩng đầu nhìn anh ta, Nhạc Mỹ Giảo chán ghét vẫy tay: “Chúng tôi đang bận, cậu đừng làm phiền.”
Bộ Sinh thở dài: “Ăn trưa chưa? Anh cho người đi làm.”
Cung Ngũ hét lên, “Thịt! Bò bít tết, sườn!”
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Con có thể ăn bao nhiêu? Chỉ được chọn một.”
Cung Ngũ phồng má không nói gì, Bộ Sinh mỉm cười, “Ừ, để tôi cho người chuẩn bị.”
Nhà họ Bộ không thiếu con cháu nối dõi nhưng Bộ Sinh lại thiếu con. Ba mẹ Bộ Sinh luôn trông mong anh ta nhanh chóng có con, chỉ có con của Bộ Sinh mới thân thuộc với bọn họ nhất, mới đáng để đào tạo nhất.
“Chuyện cô ấy lo lắng chính chuyện đó. Cô ấy vốn vì không tranh được con trai với chồng trước nên mới tự mình dẫn con gái ra ngoài sống riêng, hiện giờ cô ấy mang thai, sợ lại giẫm vào vết xe đổ nên không chịu sinh đứa bé ra.”
Mẹ Bộ Sinh tức giận đứng dậy, “Người phụ nữ đó thật nhẫn tâm, cốt nhục trong bụng mình cũng nỡ bỏ đi! Không được, mẹ phải tìm cô ta nói chuyện. Bộ Sinh, cô ta bây giờ đang ở đâu? Cô ta không thể không muốn sinh thì sẽ không chịu sinh được.”
Bộ Sinh lắc đầu: “Tạm thời không nói cái này…”
“Sao lại không nói? Chuyện đó không quan trọng bằng chuyện khác hay sao?” Mẹ của Bộ Sinh sốt ruột suýt chút nhảy lên, “Người phụ nữ không biết tốt xấu, con để ý cô ta là phúc phần của cô ta, vậy mà còn kén cá chọn canh, mẹ còn chưa nói cô ta lớn tuổi, cô có tư cách gì mà chê con?”
“Mẹ!”
“Lẽ nào không đúng sao? Cô ta là người phụ nữ từng ly hôn lại có con riêng. Con trai mẹ có gì không bằng người ta? Cô ta còn khôn biết ngại mà kén chọn!”
Bộ Sinh thở dài: “Cô ấy chỉ nói thay vì ở bên con, chi bằng tìm một người tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, tốt nhất cũng là người đã ly hôn có con riêng, như vậy sẽ tránh được chuyện hai bên tranh giành con.”
“Cũng rất hiểu chuyện nhỉ? Xem như cô ta cũng hiểu rõ bản thân mình. Con của cô ta nhất định phải sinh ra, tâm tư của Cung Ngôn Thanh không đơn thuần, hại người hại mình, còn hại luôn cả đứa con trong bụng, không thể trách được người khác. Người phụ nữ này xem như cũng thông minh, con sinh ra cũng sẽ không ngốc nghếch…”
Đám người vây quanh vẫn chưa giải tán, Bộ Sinh cứ muốn một người phụ nữ lớn tuổi, còn mẹ của Bộ Sinh chỉ muốn đứa con trong bụng người phụ nữ đó, nếu như vậy thì tạm thời người khác sẽ không có cơ hội, còn về sau này có thể từ từ tính kế, dù sao người phụ nữ đó muốn gả vào nhà họ Bộ cũng không dễ dàng gì.
Bộ Sinh rời khỏi nhà, khóe miệng nở nụ cười, ngồi vào xe, nói: “Về Bộ Thị.”
Thư ký xoay đầu lại: “Ngài Bộ, hiện giờ bên dưới Bộ Thị có rất nhiều phóng viên ở đó.”
“Biết rồi.”
Thư ký gật đầu với tài xế, tài xế lái xe đến tòa nhà Bộ Thị. Ký giả của các hãng truyền thông chờ sẵn ở đó vừa nhìn thấy xe của Bộ Sinh đến liền nhanh chóng xông qua, vây tròn quanh xe.
Thư ký xuống xe tuyên bố: “Nửa tiếng nữa, ở lầu một của Bộ Thị sẽ tổ chức cuộc họp báo, lúc đó ngài Bộ sẽ trả lời câu hỏi của mọi người, hoan nghênh các bạn ký giả quan tâm đến tham gia.”
Lúc nói lời này, một chiếc xe nhân cơ hội mọi người đang chú ý về phía bên này mà chạy qua, đợi bọn họ phát hiện xe này không có Bộ Sinh thì Bộ Sinh đã đi vào tòa nhà Bộ Thị.
Trong phòng làm việc đang nhốn nháo, nghe nói hôm nay Bộ Sinh trở lại làm việc, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được Bộ Sinh sẽ dùng vẻ mặt gì để đối diện với mọi người vì độ hot của tai tiếng đó vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nửa tiếng sau, cuộc họp báo của Bộ Thị diễn ra đúng như đã thông báo, Bộ Sinh vừa xuất hiện trước mặt mọi người, các ký giả đang chuẩn bị máy chụp hình, suy nghĩ câu hỏi, bàn luận với nhau liền đồng loạt đứng dậy.
Người chủ trì buổi họp báo liền giơ tay ra hiệu: “Mọi người hãy hỏi theo thứ tự, thời gian dự kiến là một tiếng, ngài Bộ sẽ lựa chọn trả lời một số câu hỏi của mọi người, xin mọi người hãy tranh thủ thời gian. Bây giờ bắt đầu câu hỏi đầu tiên, xin mời bạn mặc áo đỏ đeo kính hỏi trước.”
Nam ký giả đó đứng dậy: “Chào anh Bộ, tôi họ Trần là ký giả của tờ Nhật báo Thanh Thành, tôi muốn hỏi anh Bộ, trong quá trình qua lại với cô Cung Ngôn Thanh anh có đồng thời qua lại với bà Nhạc hay không? Có giống như những lời trên mạng nói, trước đó anh còn qua lại với cô con gái chưa thành niên của bà Nhạc? Anh cảm thấy như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến một cô bé chưa thành niên sao?”
Bộ Sinh mỉm cười, “Người duy nhất tôi yêu là cô Nhạc, trong lòng tôi, cô ấy là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ và rất có năng lực. Tôi hi vọng cô ấy là mẹ của con tôi, cũng hi vọng có một ngày cô ấy sẽ chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Còn về những chuyện khác mà anh nói đều vô căn cứ, đừng kéo người không liên can vào đây, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Cảm ơn, câu hỏi tiếp theo!”
Ngoài việc khen ngợi Nhạc Mỹ Giảo rồi bày tỏ tình cảm của mình và dự định trong tương lai thì những vấn đề khác anh ta đều không trả lời.
Cáo già!
“Anh Bộ, anh có cảm thấy tai tiếng lần này của mình sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Bộ Thị trong tương lai không?”
“Anh Bộ anh có thấy áy náy với cô Cung Ngôn Thanh không? Nghe nói cô ấy đã mang thai, anh định giải quyết thế nào đối với bào thai của hai người phụ nữ này?”
“Anh Bộ anh định kết hôn với bà Nhạc phải không? Vậy anh sẽ đối diện thế nào với con gái của bà Nhạc?”
…
Nghe qua các câu hỏi, thật sự số người quan tâm đến sự phát triển của Bộ Thị không nhiều, đa phần mọi người chỉ quan tâm đến các mối quan hệ nam nữ, lặp đi lặp lại chẳng qua chỉ là đổi cách hỏi, thật ra mục đích chỉ có một, hi vọng thông qua Bộ Sinh nghe được một ít bí mật.
Nhưng con người Bộ Sinh quá cẩn thận, từng câu trả lời đều tuân thủ nghiêm ngặt theo chiến lược định sẵn, chẳng tìm ra được chút sơ hở. Tất cả các câu trả lời của anh ta đều không xúc phạm đến bất kì ai, nhưng từ đầu đến cuối chỉ vây quanh một trọng tâm, anh ta hi vọng có thể lấy cô Nhạc làm vợ, còn về những chuyện khác anh ta chẳng chút quan tâm.
Một tiếng đồng hồ họp báo kết thúc, Bộ Sinh nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Bộ Thị, nhanh chóng biết mất không để lại dấu tích nào.
Bộ Sinh trở về biệt thự, Cung Ngũ đang nói chuyện cùng Nhạc Mỹ Giảo, trước mặt còn để vài tấm ảnh, hai người đang nhớ lại khoảng thời gian nào đó lúc Cung Ngũ còn nhỏ.
Bộ Sinh gõ cửa, mỉm cười: “Xin chào hai quý cô xinh đẹp!”
Hai mẹ con ngẩng đầu nhìn anh ta, Nhạc Mỹ Giảo chán ghét vẫy tay: “Chúng tôi đang bận, cậu đừng làm phiền.”
Bộ Sinh thở dài: “Ăn trưa chưa? Anh cho người đi làm.”
Cung Ngũ hét lên, “Thịt! Bò bít tết, sườn!”
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Con có thể ăn bao nhiêu? Chỉ được chọn một.”
Cung Ngũ phồng má không nói gì, Bộ Sinh mỉm cười, “Ừ, để tôi cho người chuẩn bị.”
/939
|