Công Tước đại nhân dí tay vào sau trán cô, “Để Tiểu Ngũ biết được, sẽ cãi nhau với em cho xem.” Nói xong, anh đứng dậy, Yến Đại Bảo quay đầu lại hỏi: “Anh, anh đi đâu vậy?” Công tước đại nhân mỉm cười, “Đi rửa tay, sẽ về nhanh thôi” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng” Lần đầu tiên Cung Ngũ đến đây, tìm mãi một vòng mới tìm thấy nhà vệ sinh, lúc từ bên trong bước ra, cô lại gặp phải anh chàng vừa nãy định tặng bạch tuộc cho cô, “Hi người đẹp!” Cung Ngũ ghét nhất người khác gọi mình là người đẹp, nên chỉ liếc anh ta một cái, rồi quay đầu bỏ đi, “Hừ!”
“Em gái em quên rồi sao, vừa rồi chúng ta đã gặp nhau. Em ở phòng nướng nào vậy? Bên phía anh cũng có mấy người bạn, hay là chúng ta gộp chung với nhau đi? Anh mời” Anh chàng đó nhiệt tình như một đốm lửa giữa mùa đông. Bây giờ đã có quá nhiều cô gái xinh đẹp nhờ trang điểm rồi, nhìn thấy cô bé với gương mặt mộc đã xinh đẹp hơn người như thế thật là hiếm thấy. Cung Ngũ bĩu môi, “Nhóm chúng tôi cũng có vài người rồi”
“Càng đông càng náo nhiệt mà” Anh ta chủ động đưa danh thiếp ra, “Đây là danh thiếp của anh, em gái, em tên gì vậy?” Đúng vào lúc này, trên vai Cung Ngũ bỗng có thêm một cánh tay ôm lấy cô: “Tiểu Ngũ, bạn của em à?” Công tước đại nhân tươi cười hỏi: “Xin chào, tôi là bạn trai của cô ấy, có thể giúp gì cho anh không?” Anh chàng kia: “.” Cung Ngũ: “...” Anh chàng kia chán nản bỏ đi, cánh tay Công tước đại nhân giữ chặt vai của Cung Ngũ, đưa cô rời khỏi đó, trên mặt vẫn nở nụ cười, dáng vẻ ấm áp như gió xuân. Cung Ngũ rụt cổ lại, xung quanh anh Tiểu Bảo dường như càng ngày càng lạnh. Công tước đại nhân không đưa cô về phía phòng nướng mà vô cùng thông thạo kéo cô vào một căn phòng trống. Cung Ngũ cảnh giác: “Làm gì vậy?” Công tước đại nhân ấn cổ lên tường, cúi đầu nhìn cô, “Tiểu Ngũ cho rằng anh muốn làm gì?” Cung Ngũ cảnh giác trừng mắt nhìn anh, thẳng thắn nói: “Nếu anh dám hôn em, em sẽ cắn chết anh!” Công tước đại nhân nói: “Giải quyết vấn đề của chúng ta đi” Cung Ngũ quay đi: “Hừ!” Công tước đại nhân gật đầu: “Là anh đã về sai thời gian”
Cung Ngũ trừng mắt, “Anh làm gì có! Rõ ràng anh đã về trước mà, hơn nữa còn cố ý hẹn với mẹ em hôm nay gặp mặt, em đã nói với anh rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ em.” “Anh biết” Công tước đại nhân nói: “Thế nên anh mới thay đổi thời gian để về sớm hơn. Vì là sinh nhật của mẹ Tiểu Ngũ nên anh hi vọng anh có thể gửi đến một lời chúc cho cổ Nhạc. Nếu là người khác, cho dù có mời anh cũng không muốn đi chuyện này. Anh chẳng qua chỉ muốn để lại một ấn tượng tốt trước mặt cô Nhạc, hi vọng sau này khi cô ấy chọn đối tượng cho Tiểu Ngũ, có thể suy xét đến anh” Cung Ngũ trừng mắt.
“Được rồi, anh thừa nhận là anh cố ý, anh muốn tặng chút quà sinh nhật bày tỏ là một mặt, chủ yếu là vì nhớ Tiểu Ngũ, muốn trở về gặp Tiểu Ngũ” Ánh mắt hung hăng của Cung Ngũ cuối cùng cũng dịu hơn một chút, cô nhìn anh, lẩm bẩm: “Thật không? Hay là anh chỉ nói những lời ngọt ngào để lừa em?” “Là thật” Công tước đại nhân nghiêm túc nói: “Nếu không phải vì Tiểu Ngũ, sao anh phải xa xôi vạn dặm bay về chứ? Tiếc rằng cô bạn gái bé nhỏ của anh vẫn mãi giận anh, chẳng thèm nhìn anh một cái, còn ở bên ngoài nói chuyện với mấy anh chàng xa lạ. Tiểu Ngũ làm thế thật sự tốt sao?”
“Em gái em quên rồi sao, vừa rồi chúng ta đã gặp nhau. Em ở phòng nướng nào vậy? Bên phía anh cũng có mấy người bạn, hay là chúng ta gộp chung với nhau đi? Anh mời” Anh chàng đó nhiệt tình như một đốm lửa giữa mùa đông. Bây giờ đã có quá nhiều cô gái xinh đẹp nhờ trang điểm rồi, nhìn thấy cô bé với gương mặt mộc đã xinh đẹp hơn người như thế thật là hiếm thấy. Cung Ngũ bĩu môi, “Nhóm chúng tôi cũng có vài người rồi”
“Càng đông càng náo nhiệt mà” Anh ta chủ động đưa danh thiếp ra, “Đây là danh thiếp của anh, em gái, em tên gì vậy?” Đúng vào lúc này, trên vai Cung Ngũ bỗng có thêm một cánh tay ôm lấy cô: “Tiểu Ngũ, bạn của em à?” Công tước đại nhân tươi cười hỏi: “Xin chào, tôi là bạn trai của cô ấy, có thể giúp gì cho anh không?” Anh chàng kia: “.” Cung Ngũ: “...” Anh chàng kia chán nản bỏ đi, cánh tay Công tước đại nhân giữ chặt vai của Cung Ngũ, đưa cô rời khỏi đó, trên mặt vẫn nở nụ cười, dáng vẻ ấm áp như gió xuân. Cung Ngũ rụt cổ lại, xung quanh anh Tiểu Bảo dường như càng ngày càng lạnh. Công tước đại nhân không đưa cô về phía phòng nướng mà vô cùng thông thạo kéo cô vào một căn phòng trống. Cung Ngũ cảnh giác: “Làm gì vậy?” Công tước đại nhân ấn cổ lên tường, cúi đầu nhìn cô, “Tiểu Ngũ cho rằng anh muốn làm gì?” Cung Ngũ cảnh giác trừng mắt nhìn anh, thẳng thắn nói: “Nếu anh dám hôn em, em sẽ cắn chết anh!” Công tước đại nhân nói: “Giải quyết vấn đề của chúng ta đi” Cung Ngũ quay đi: “Hừ!” Công tước đại nhân gật đầu: “Là anh đã về sai thời gian”
Cung Ngũ trừng mắt, “Anh làm gì có! Rõ ràng anh đã về trước mà, hơn nữa còn cố ý hẹn với mẹ em hôm nay gặp mặt, em đã nói với anh rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ em.” “Anh biết” Công tước đại nhân nói: “Thế nên anh mới thay đổi thời gian để về sớm hơn. Vì là sinh nhật của mẹ Tiểu Ngũ nên anh hi vọng anh có thể gửi đến một lời chúc cho cổ Nhạc. Nếu là người khác, cho dù có mời anh cũng không muốn đi chuyện này. Anh chẳng qua chỉ muốn để lại một ấn tượng tốt trước mặt cô Nhạc, hi vọng sau này khi cô ấy chọn đối tượng cho Tiểu Ngũ, có thể suy xét đến anh” Cung Ngũ trừng mắt.
“Được rồi, anh thừa nhận là anh cố ý, anh muốn tặng chút quà sinh nhật bày tỏ là một mặt, chủ yếu là vì nhớ Tiểu Ngũ, muốn trở về gặp Tiểu Ngũ” Ánh mắt hung hăng của Cung Ngũ cuối cùng cũng dịu hơn một chút, cô nhìn anh, lẩm bẩm: “Thật không? Hay là anh chỉ nói những lời ngọt ngào để lừa em?” “Là thật” Công tước đại nhân nghiêm túc nói: “Nếu không phải vì Tiểu Ngũ, sao anh phải xa xôi vạn dặm bay về chứ? Tiếc rằng cô bạn gái bé nhỏ của anh vẫn mãi giận anh, chẳng thèm nhìn anh một cái, còn ở bên ngoài nói chuyện với mấy anh chàng xa lạ. Tiểu Ngũ làm thế thật sự tốt sao?”
/939
|