Một lúc sau, Đoàn Tiêu đã gọi điện tới, “Tiểu Cảnh, có phải là thật không thế?” “Là thật đấy, mới đầu tớ còn không tin, tưởng là ảnh người mẫu nào đấy kiếm được trên mạng. Tiểu Ngũ còn bắt anh ta gọi điện video call đến, nói đợi khi nào anh ta về Thanh Thành sẽ mời chúng ta ăn cơm. Đúng rồi, cậu gặp anh ta rồi đấy, chính là chiếc xe bị Tiểu Ngũ đập hỏng ấy, cậu còn nhớ không? Chính là người đó.” Đoàn Tiêu nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Có thật không?” Đương nhiên là Đoàn Tiêu đã từng gặp người đó, khi họ bị chó đuổi nhếch nhác như vậy, Tiểu Ngũ còn liều mạng nhào lên xe người ta, cậu ta không yên tâm nên còn quay lại tìm. “Thật đấy.” La Tiểu Cảnh nói: “Nhưng anh ta không ở Thanh Thành, phải có thời gian mới về được” Đoàn Tiêu ngây người: “Không ở Thanh Thành à? Vậy là Tiểu Ngũ yêu xa rồi à?”
“Ừ, ở nước ngoài. Nhưng không sao cả, Tiểu Ngũ vừa nói với tớ, có thể qua năm mới cậu ấy sẽ ra nước ngoài du học, sau này chúng ta cũng không có mấy cơ hội được gặp cậu ấy nữa rồi.” Đoàn Tiểu hơi khựng lại, một lúc sau mới nói: “Tớ biết rồi, hôm khác tớ sẽ hẹn hai cậu sau” “Chỉ có ba chúng ta thôi đấy, anh em tốt đã bao năm rồi, trước khi Tiểu Ngũ đi thế nào cũng phải tụ tập một bữa” Đoàn Tiêu đáp lời: “Tớ biết rồi” Cậu ta hơi ngưng lại rồi nói tiếp: “Chuyện hôm nay, xin lỗi các cậu...” La Tiểu Cảnh cười: “Tớ với Tiểu Ngũ là người thế nào cậu còn chưa rõ hay sao hả? Được rồi, hôm khác gặp nhé, tắt máy đây!”
Tắt điện thoại, Tào Thiện Thiện hỏi: “Anh gọi điện cho ai thế?” Đoàn Tiêu nói: “Gọi Tiểu Cảnh” Đoàn Tiểu cảm thấy Tào Thiện Thiện thấy không vui vì thấy Tiểu Ngũ xinh đẹp hơn, bây giờ biết Tiểu Ngũ đã có bạn trai, nếu cô ấy biết chuyện thì chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi hay sao? “Bạn trai của Tiểu Ngũ cực kỳ đẹp trai, Tiểu Cảnh dám bảo Tiểu Ngũ không xứng với anh ta, chắc là Tiểu Ngũ sắp đánh Tiểu Cảnh đến mức quên cả đường về quê mẹ luôn rồi” Đoàn Tiêu đùa. Quả nhiên Tào Thiện Thiện thấy hứng thú, “Bạn trai cô ấy đẹp trai lắm à? Có ảnh không? Cho em xem nào!” Đoàn Tiểu mở dòng thời gian ra đưa cho cô ta: “Anh từng gặp người thật ngoài đời rồi, đẹp trai lắm đấy!” Tào Thiện Thiện im lặng cầm điện thoại xem thử, “Cũng được đấy, nhưng mà đúng là không xứng đôi thật, cảm giác giống như là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”
Một người bối cảnh phía sau là trường đua ngựa mênh mông không nhìn thấy đường chân trời, toàn thân toát lên sự cao quý tao nhã. Một người đang ở trong căn phòng của cậu con trai đã sống mười mấy năm của La Tiểu Cảnh, trên giường toàn là tất thối La Tiểu Cảnh ném khắp nơi. Gương mặt dù có xinh đẹp cỡ nào đi chăng nữa thì khi ở trong bối cảnh ấy cũng rơi cấp bậc, nói hai người ở hai thế giới khác nhau dường như cũng không có gì quá đáng cả. Đoàn Tiếu lấy lại điện thoại, cười nói: “Bây giờ là Tiểu Ngũ chưa trang điểm thôi, anh nhớ trước đây có lần vào sinh nhật của cậu ấy, Tiểu Ngũ mặc lễ phục, nhìn giống như diễn viên trên ti vi ấy”
Tào Thiện Thiện cười: “Đón sinh nhật thôi mà cũng mặc lễ phục cơ à? Kiểu cách vậy à?” Đoàn Tiêu thở dài: “Em không biết thôi, cảnh tượng vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Ngũ trông như là hôn lễ của minh tinh ấy. Em còn nhớ trước đây có tin tức một ngôi sao nam trẻ rất nổi tiếng đến Thanh Thành không? Chính là để hát tặng sinh nhật Tiểu Ngũ đấy. Nghe nói là bữa tiệc sinh nhật đó của Tiểu Ngũ tiêu tốn hơn năm triệu, họ là người có tiền mà” Thực ra Đoàn Tiểu cố ý nói ra như vậy để Tào Thiện Thiện biết thế nào mới là người ở hai thế giới khác nhau, không đến mức phải có ý thù địch rõ ràng với Tiểu Ngũ như vậy.
Tiểu Ngũ thực sự không phải là người thích ra vẻ, từ trước đến giờ dù có tiền hay không có tiền Tiểu Ngũ cũng vẫn luôn đối xử với họ rất tốt. Đoàn Tiểu cũng không muốn xa cách với Tiểu Ngũ chỉ vì Tào Thiện Thiện. Tuy bề ngoài cậu ta để Tào Thiện Thiện hài lòng, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn hướng về Tiểu Ngũ. Nhưng ai bảo cậu ta thích Tào Thiện Thiện chứ, khi ở trường học cậu ta đã tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được, còn cãi nhau mấy lần đòi chia tay, nhưng cuối cùng đều làm hòa được. Cái gì càng khó có được thì sau khi có được càng đáng trân trọng, Đoàn Tiêu vốn nghĩ như vậy. Trước kỳ nghỉ hai người từng cãi nhau, cậu ta không muốn chuyện tình cảm với Tào Thiện Thiện lại trục trặc hơn nữa.
Tào Thiện Thiện nghe Đoàn Tiêu nói xong đột nhiên đứng lên rồi xoay người đi thẳng. Đoàn Tiêu vội vàng trả tiền rồi đuổi theo, “Đang yên đang lành em lại làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tức giận thế?” Tào Thiện Thiện quay lại nhìn Đoàn Tiêu cười lạnh: “Anh hối hận rồi có đúng không? Người ta mỗi bữa tiệc sinh nhật thôi đã tiêu hết năm triệu rồi, còn em không có nhiều tiền như thế, anh đi mà đuổi theo anh em tốt của anh di!” Đoàn Tiểu cảm thấy trái tim con gái đúng là như cây kim ở đáy biển, nói gì cũng sai, nói gì cũng muốn so sánh.
Quan trọng nhất là có điều kiện để so sánh với người ta hay không? Bên này La Tiểu Cảnh và Cung Ngũ vẫn còn đang nói chuyện, Cung Ngũ nhớ lại nữ thần mà La Tiểu Cảnh nói đến trước đây, hỏi: “Cậu nói chuyện với nữ thần của cậu thế nào rồi?” La Tiểu Cảnh lắc đầu, “Tớ tỏ tình một lần nhưng bị từ chối rối. Sau hôm từ chối tớ, cô ấy công khai chuyện tình cảm với một nhân vật nổi tiếng hát hay đàn giỏi ở trong trường, còn nói với bên ngoài là nữ thần không muốn bị đám ruồi nhặng xung quanh quấy rầy cho nên mới đồng ý với người khác. Tớ mới tỏ tình có một lần, sao đã bị gọi là quấy rầy rồi chứ? Bình thường khi có việc gì cô ấy đều tìm tớ nhờ giúp đỡ, vốn dĩ tớ thấy cô ấy cũng thú vị, cô ấy tìm đến chắc chắn là tớ muốn thể hiện rồi, vậy mà lại nói như vậy. May mà không thành công, nếu không thì bây giờ chắc chắn là cực kỳ khổ”
Cung Ngũ liếc xẻo: “Không ăn được nho nên chê nho xanh đấy à?” La Tiểu Cảnh trừng mắt: “Cậu đừng nói thẳng như thế có được không? Nhưng mà nói thật nhé, mới đầu tớ còn thấy rất khó chịu khi bị người khác nói là ruồi nhặng, nhưng một thời gian sau, hình như cũng dần dần không còn khó chịu như vậy nữa. Có nhìn thấy nữa cũng chẳng có cảm giác gì nữa” “Trước đây tớ thấy cậu ngốc, bây giờ phát hiện ra Tiểu Cảnh biết nghĩ thoáng thật đấy. Tiểu Cảnh này, tớ thấy hình như cậu lại đẹp trai hơn trước nữa rồi đấy”
La Tiểu Cảnh đắc ý: “Trời sinh ra tớ đã đẹp trai ngất trời rồi, ngày nào tớ cũng bị vẻ đẹp trai này đánh thức đấy” Cung Ngủ không thèm phản bác. Thực ra La Tiểu Cảnh không hề xấu, gương mặt thanh tú, khi còn nhỏ thường xuyên bị nhận nhầm là con gái, có lẽ cả đời này cậu ta cũng không thể trở thành người như Công tước đại nhân được. Cậu ta không thích vận động, cơ thể yếu ớt mỏng manh nhưng dáng người cũng không thấp, nửa năm không gặp đã sắp cao hơn Cung Ngũ rồi.
Cậu ta thuộc tuýp dậy thì muộn, đến khi bạn bè đã phát triển ổn định rồi thì cậu mới cao lên nhanh chóng. Cậu thiếu niên mười tám tuổi không có tài trí hơn người, cũng không có sức hấp dẫn của chàng trai biết chưng diện, càng không biết ngọt ngào dỗ dành con gái, tính ra cũng không hề nổi bật trong đám đông. Khi ở chung với con gái còn hay xấu hổ, lại không có tiền để ra tay hào phóng, càng không mặt dày, miệng lưỡi không trơn tru như Đoàn Tiêu nên nhân duyên của Đoàn Tiêu xưa nay vẫn luôn tốt hơn La Tiểu Cảnh. Cung Ngũ sờ túi kẹo chip chip rồi đá La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, cậu cho tớ túi kẹo chip chip nữa đi, tớ lại khen cậu đẹp trai”
“Cậu đi chết đi!” “Đi mà, Tiểu Cảnh, hai chúng ta tình cảm anh em bao năm nay rồi, cậu nỡ lòng nào hả? Tớ sắp ra nước ngoài rồi đấy...” “Vừa nãy cậu đã nói một lần câu này rồi, kẹo cũng ăn hết rồi” Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, nói tiếp: “Khi tớ bị báo chí đưa tin, cậu cũng không gọi điện hay nhắn tin an ủi tớ lấy một câu, cậu tự nói xem lương tâm cậu ở đâu rồi hả? Tớ đáng thương thế này, cậu cho tớ một túi kẹo chip chip nữa thôi, tớ sẽ tha thứ cho cậu” La Tiểu Cảnh: “...” La Tiểu Cảnh chấp nhận đứng lên chạy vào nhà kho nhặt một túi kẹo chip chip ra, ném cho Cung Ngũ: “Ăn hết túi này cậu không được đòi nữa đâu đấy!”
Cung Ngũ cười hi hi, nhét một miếng vào miệng, nói: “Tiểu Cảnh, sao cậu ky bo vậy hả?” “Ở chung với cậu lâu rồi nên cũng bị ảnh hưởng. Cậu mà hào phóng thì tớ cũng hào phóng. Cậu có nên trả hai đồng tiền kẹo chip chip không hả?” “Cậu cũng dám mở miệng ra đòi tiền tớ cơ à? Ở nhà cậu, tớ là khách đấy nhé” “Có vị khách nào mặt dày đòi kẹo như cậu không hả?” La Tiểu Cảnh ghét bỏ phản bác. Cung Ngũ cười hi hi, ăn được kẹo chip chip là mãn nguyện rồi, bị mắng vài câu cũng vẫn vui.
“Ừ, ở nước ngoài. Nhưng không sao cả, Tiểu Ngũ vừa nói với tớ, có thể qua năm mới cậu ấy sẽ ra nước ngoài du học, sau này chúng ta cũng không có mấy cơ hội được gặp cậu ấy nữa rồi.” Đoàn Tiểu hơi khựng lại, một lúc sau mới nói: “Tớ biết rồi, hôm khác tớ sẽ hẹn hai cậu sau” “Chỉ có ba chúng ta thôi đấy, anh em tốt đã bao năm rồi, trước khi Tiểu Ngũ đi thế nào cũng phải tụ tập một bữa” Đoàn Tiêu đáp lời: “Tớ biết rồi” Cậu ta hơi ngưng lại rồi nói tiếp: “Chuyện hôm nay, xin lỗi các cậu...” La Tiểu Cảnh cười: “Tớ với Tiểu Ngũ là người thế nào cậu còn chưa rõ hay sao hả? Được rồi, hôm khác gặp nhé, tắt máy đây!”
Tắt điện thoại, Tào Thiện Thiện hỏi: “Anh gọi điện cho ai thế?” Đoàn Tiêu nói: “Gọi Tiểu Cảnh” Đoàn Tiểu cảm thấy Tào Thiện Thiện thấy không vui vì thấy Tiểu Ngũ xinh đẹp hơn, bây giờ biết Tiểu Ngũ đã có bạn trai, nếu cô ấy biết chuyện thì chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi hay sao? “Bạn trai của Tiểu Ngũ cực kỳ đẹp trai, Tiểu Cảnh dám bảo Tiểu Ngũ không xứng với anh ta, chắc là Tiểu Ngũ sắp đánh Tiểu Cảnh đến mức quên cả đường về quê mẹ luôn rồi” Đoàn Tiêu đùa. Quả nhiên Tào Thiện Thiện thấy hứng thú, “Bạn trai cô ấy đẹp trai lắm à? Có ảnh không? Cho em xem nào!” Đoàn Tiểu mở dòng thời gian ra đưa cho cô ta: “Anh từng gặp người thật ngoài đời rồi, đẹp trai lắm đấy!” Tào Thiện Thiện im lặng cầm điện thoại xem thử, “Cũng được đấy, nhưng mà đúng là không xứng đôi thật, cảm giác giống như là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”
Một người bối cảnh phía sau là trường đua ngựa mênh mông không nhìn thấy đường chân trời, toàn thân toát lên sự cao quý tao nhã. Một người đang ở trong căn phòng của cậu con trai đã sống mười mấy năm của La Tiểu Cảnh, trên giường toàn là tất thối La Tiểu Cảnh ném khắp nơi. Gương mặt dù có xinh đẹp cỡ nào đi chăng nữa thì khi ở trong bối cảnh ấy cũng rơi cấp bậc, nói hai người ở hai thế giới khác nhau dường như cũng không có gì quá đáng cả. Đoàn Tiếu lấy lại điện thoại, cười nói: “Bây giờ là Tiểu Ngũ chưa trang điểm thôi, anh nhớ trước đây có lần vào sinh nhật của cậu ấy, Tiểu Ngũ mặc lễ phục, nhìn giống như diễn viên trên ti vi ấy”
Tào Thiện Thiện cười: “Đón sinh nhật thôi mà cũng mặc lễ phục cơ à? Kiểu cách vậy à?” Đoàn Tiêu thở dài: “Em không biết thôi, cảnh tượng vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Ngũ trông như là hôn lễ của minh tinh ấy. Em còn nhớ trước đây có tin tức một ngôi sao nam trẻ rất nổi tiếng đến Thanh Thành không? Chính là để hát tặng sinh nhật Tiểu Ngũ đấy. Nghe nói là bữa tiệc sinh nhật đó của Tiểu Ngũ tiêu tốn hơn năm triệu, họ là người có tiền mà” Thực ra Đoàn Tiểu cố ý nói ra như vậy để Tào Thiện Thiện biết thế nào mới là người ở hai thế giới khác nhau, không đến mức phải có ý thù địch rõ ràng với Tiểu Ngũ như vậy.
Tiểu Ngũ thực sự không phải là người thích ra vẻ, từ trước đến giờ dù có tiền hay không có tiền Tiểu Ngũ cũng vẫn luôn đối xử với họ rất tốt. Đoàn Tiểu cũng không muốn xa cách với Tiểu Ngũ chỉ vì Tào Thiện Thiện. Tuy bề ngoài cậu ta để Tào Thiện Thiện hài lòng, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn hướng về Tiểu Ngũ. Nhưng ai bảo cậu ta thích Tào Thiện Thiện chứ, khi ở trường học cậu ta đã tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được, còn cãi nhau mấy lần đòi chia tay, nhưng cuối cùng đều làm hòa được. Cái gì càng khó có được thì sau khi có được càng đáng trân trọng, Đoàn Tiêu vốn nghĩ như vậy. Trước kỳ nghỉ hai người từng cãi nhau, cậu ta không muốn chuyện tình cảm với Tào Thiện Thiện lại trục trặc hơn nữa.
Tào Thiện Thiện nghe Đoàn Tiêu nói xong đột nhiên đứng lên rồi xoay người đi thẳng. Đoàn Tiêu vội vàng trả tiền rồi đuổi theo, “Đang yên đang lành em lại làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tức giận thế?” Tào Thiện Thiện quay lại nhìn Đoàn Tiêu cười lạnh: “Anh hối hận rồi có đúng không? Người ta mỗi bữa tiệc sinh nhật thôi đã tiêu hết năm triệu rồi, còn em không có nhiều tiền như thế, anh đi mà đuổi theo anh em tốt của anh di!” Đoàn Tiểu cảm thấy trái tim con gái đúng là như cây kim ở đáy biển, nói gì cũng sai, nói gì cũng muốn so sánh.
Quan trọng nhất là có điều kiện để so sánh với người ta hay không? Bên này La Tiểu Cảnh và Cung Ngũ vẫn còn đang nói chuyện, Cung Ngũ nhớ lại nữ thần mà La Tiểu Cảnh nói đến trước đây, hỏi: “Cậu nói chuyện với nữ thần của cậu thế nào rồi?” La Tiểu Cảnh lắc đầu, “Tớ tỏ tình một lần nhưng bị từ chối rối. Sau hôm từ chối tớ, cô ấy công khai chuyện tình cảm với một nhân vật nổi tiếng hát hay đàn giỏi ở trong trường, còn nói với bên ngoài là nữ thần không muốn bị đám ruồi nhặng xung quanh quấy rầy cho nên mới đồng ý với người khác. Tớ mới tỏ tình có một lần, sao đã bị gọi là quấy rầy rồi chứ? Bình thường khi có việc gì cô ấy đều tìm tớ nhờ giúp đỡ, vốn dĩ tớ thấy cô ấy cũng thú vị, cô ấy tìm đến chắc chắn là tớ muốn thể hiện rồi, vậy mà lại nói như vậy. May mà không thành công, nếu không thì bây giờ chắc chắn là cực kỳ khổ”
Cung Ngũ liếc xẻo: “Không ăn được nho nên chê nho xanh đấy à?” La Tiểu Cảnh trừng mắt: “Cậu đừng nói thẳng như thế có được không? Nhưng mà nói thật nhé, mới đầu tớ còn thấy rất khó chịu khi bị người khác nói là ruồi nhặng, nhưng một thời gian sau, hình như cũng dần dần không còn khó chịu như vậy nữa. Có nhìn thấy nữa cũng chẳng có cảm giác gì nữa” “Trước đây tớ thấy cậu ngốc, bây giờ phát hiện ra Tiểu Cảnh biết nghĩ thoáng thật đấy. Tiểu Cảnh này, tớ thấy hình như cậu lại đẹp trai hơn trước nữa rồi đấy”
La Tiểu Cảnh đắc ý: “Trời sinh ra tớ đã đẹp trai ngất trời rồi, ngày nào tớ cũng bị vẻ đẹp trai này đánh thức đấy” Cung Ngủ không thèm phản bác. Thực ra La Tiểu Cảnh không hề xấu, gương mặt thanh tú, khi còn nhỏ thường xuyên bị nhận nhầm là con gái, có lẽ cả đời này cậu ta cũng không thể trở thành người như Công tước đại nhân được. Cậu ta không thích vận động, cơ thể yếu ớt mỏng manh nhưng dáng người cũng không thấp, nửa năm không gặp đã sắp cao hơn Cung Ngũ rồi.
Cậu ta thuộc tuýp dậy thì muộn, đến khi bạn bè đã phát triển ổn định rồi thì cậu mới cao lên nhanh chóng. Cậu thiếu niên mười tám tuổi không có tài trí hơn người, cũng không có sức hấp dẫn của chàng trai biết chưng diện, càng không biết ngọt ngào dỗ dành con gái, tính ra cũng không hề nổi bật trong đám đông. Khi ở chung với con gái còn hay xấu hổ, lại không có tiền để ra tay hào phóng, càng không mặt dày, miệng lưỡi không trơn tru như Đoàn Tiêu nên nhân duyên của Đoàn Tiêu xưa nay vẫn luôn tốt hơn La Tiểu Cảnh. Cung Ngũ sờ túi kẹo chip chip rồi đá La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, cậu cho tớ túi kẹo chip chip nữa đi, tớ lại khen cậu đẹp trai”
“Cậu đi chết đi!” “Đi mà, Tiểu Cảnh, hai chúng ta tình cảm anh em bao năm nay rồi, cậu nỡ lòng nào hả? Tớ sắp ra nước ngoài rồi đấy...” “Vừa nãy cậu đã nói một lần câu này rồi, kẹo cũng ăn hết rồi” Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, nói tiếp: “Khi tớ bị báo chí đưa tin, cậu cũng không gọi điện hay nhắn tin an ủi tớ lấy một câu, cậu tự nói xem lương tâm cậu ở đâu rồi hả? Tớ đáng thương thế này, cậu cho tớ một túi kẹo chip chip nữa thôi, tớ sẽ tha thứ cho cậu” La Tiểu Cảnh: “...” La Tiểu Cảnh chấp nhận đứng lên chạy vào nhà kho nhặt một túi kẹo chip chip ra, ném cho Cung Ngũ: “Ăn hết túi này cậu không được đòi nữa đâu đấy!”
Cung Ngũ cười hi hi, nhét một miếng vào miệng, nói: “Tiểu Cảnh, sao cậu ky bo vậy hả?” “Ở chung với cậu lâu rồi nên cũng bị ảnh hưởng. Cậu mà hào phóng thì tớ cũng hào phóng. Cậu có nên trả hai đồng tiền kẹo chip chip không hả?” “Cậu cũng dám mở miệng ra đòi tiền tớ cơ à? Ở nhà cậu, tớ là khách đấy nhé” “Có vị khách nào mặt dày đòi kẹo như cậu không hả?” La Tiểu Cảnh ghét bỏ phản bác. Cung Ngũ cười hi hi, ăn được kẹo chip chip là mãn nguyện rồi, bị mắng vài câu cũng vẫn vui.
/939
|