Lý Nhất Địch ngồi trong bàn làm việc ở phòng sách, trước mặt chất đầy một đống tài liệu dày, một tay anh ta dửng dưng chỉnh lại một góc tài liệu bị cong lên, mặt mang ý cười nhẹ nhàng hỏi: “Sao dì lại mắng Đại Bảo, Đại Bảo đã làm gì rồi?” Yến Đại Bảo vô cùng uất ức kể hết mọi chuyện, sau đó hỏi: “Em giúp Tiểu Ngũ đánh nhau, đám người đó ức hiếp người khác, em có chỗ nào không đúng? Anh Bánh Bao nói xem, em có chỗ nào không đúng?”
Lý Nhất Địch hỏi: “Vậy Đại Bảo đánh thắng rồi à?” “Dĩ nhiên rồi!” Yến Đại Bảo ngước quai hàm nhỏ nhắn, “Em lợi hại như vậy, sao có thể đánh không thắng?” “Đại Bảo thật giỏi. Đúng rồi, Đại Bảo có bị thương không?” Yến Đại Bảo có chút không vui nói: “Giày em bị bẩn rồi!” “Không sao” Lý Nhất Địch nói: “Ngày mai anh cho người mang đến cho Đại Bảo vài mẫu, Đại Bảo xem xem có thích hay không, có được không?” Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Bánh Bao muốn tặng quà năm mới cho em à?”
“Đúng rồi, tặng quà năm mới cho Đại Bảo, cũng là phần thưởng cho Đại Bảo đã đánh nhau thắng” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Tâm trạng của Đại Bảo đã vui lên chưa?” Yến Đại Bảo hài lòng: “Vui rồi!” Sau đó cô lại thở dài, “Đúng rồi anh Bánh Bao, có một chuyện em cũng rất buồn, Tiểu Ngũ sắp chuyển đến học ở Gaddles”
Lý Nhất Địch nhíu mày: “Bạn tốt của Đại Bảo đúng không? À, tại sao lại là Gaddles? Anh nhớ trường học ở đó có yêu cầu cao đối với học sinh. Tiểu Ngũ phù hợp yêu cầu sao?” Yến Đại Bảo híp mắt: “Hả? Em không biết, hình như là có thể, dù sao thì mẹ cậu ấy cũng đã quyết định rồi, còn nhờ anh em giúp đỡ” “Thì ra là vậy. Đại Bảo cũng muốn đi sao?” Yến Đại Bảo bĩu môi: “Ba em không cho, hôm đó em có nói với mẹ, kết quả ba đòi chết cho em xem.” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Chú Yên rất thương Đại Bảo, nếu Đại Bảo rời khỏi Thanh Thành, chú ấy nhất định sẽ rất đau lòng”
“Nhưng Tiểu Ngũ đi Gaddles, anh em cũng ở Gaddles, hai người họ vui rồi, em thì lại đau lòng! Em không có ai chơi cùng nữa rồi! Tiểu Ngũ là bạn tốt nhất của em!” Cũng là người bạn tốt duy nhất của Yến Đại Bảo từ nhỏ đến lớn. “Tiểu Ngũ nhất định phải rời khỏi Thanh Thành có đúng không? Cô ấy đi rồi nhưng vẫn có người ở bên cạnh, có người chăm sóc, có phải Đại Bảo rất yên tâm không? Đại Bảo ở lại Thanh Thành, nếu Đại Bảo cảm thấy chán, có thể đến tìm anh này” Yến Đại Bảo nhíu mày, lẩm bẩm: “Nhưng anh Bánh Bao rất bận mà” Lý Nhất Địch lướt mắt qua đống tài liệu đầy trên bàn, mỉm cười: “Lén nói với Đại Bảo này, nhiều khi giả vờ như mình rất bận mà thôi, biết tại sao không?” Yến Đại Bảo tròn mắt: “Tại sao?”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Vì như vậy ba anh mới không lo lắng anh kém cỏi vô dụng” Yến Đại Bảo trừng to mắt: “Anh Bánh Bao, ngày nào anh cũng vất vả như vậy mà còn bị nói là kém cỏi vô dụng. Vậy anh Màn Thầu có phải giống như người bại liệt trên giường không?” Lý Nhất Địch cười thành tiếng: “Có lẽ trong suy nghĩ của ba anh, thật sự là như vậy? Yến Đại Bảo bĩu môi: “Anh Bánh Bao, làm con của ba anh thật là thảm, vẫn là chị Cơm Nắm hạnh phúc.” “Anh đáng thương như vậy, Đại Bảo có muốn thường xuyên giúp anh lười biếng không? Anh đang nghĩ sẽ báo đáp Đại Bảo thế nào? Yến Đại Bảo suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi, nếu Tiểu Ngũ đi rồi, một mình em buồn chán, em sẽ đi tìm anh Bánh Bao chơi cùng”
“Ừ, vậy chúng ta có cần lén sau lưng chủ Yến không? Nếu không anh sợ một hôm nào đó đi chơi cùng Đại Bảo rồi bị chủ Yến bắn một phát.” Yến Đại Bảo nghĩ tới ba cô, cô thở một hơi dài, “Anh Bánh Bao em nói này, ba em hết cứu rồi...” Vừa nghĩ đến ba cô ngày nào cũng cầm súng nhắm vào mục tiêu, Yến Đại Bảo liền thở dài. Lý Nhất Địch ngồi trên sofa, nhỏ nhẹ kể khổ với cô bé đang than ngắn thở dài trong điện thoại. Yến Đại Bảo kể Lý Nhất Địch nghe những chuyện mà ba cô thường làm, sau đó cô buồn bã nằm ra phía sau: “Anh Bánh Bao, em cảm thấy em thật đáng thương!”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Chủ Yến rất thương Đại Bảo. À, tuy phương pháp có hơi không đúng, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận tình thương của chủ Yến giành cho Đại Bảo, đúng không?” “Được rồi, vậy em miễn cưỡng tha thứ cho ba. Giờ em đang bị cấm túc, mami không cho em ra ngoài, nói em ra ngoài sẽ dẫn theo Tiểu Ngũ đi đánh nhau” “Giờ sắp tối rồi, Đại Bảo có muốn đến Tuyệt Địa không? Anh đến đón em nhé” “Mami không cho em ra ngoài...” “Anh đến đón, dì Triển nhất định sẽ cho Đại Bảo đi. Đại Bảo có muốn đến đây không?” Tròng mắt Yến Đại Bảo xoay tròn một vòng, “Vậy đi thôi!” Cô vội vàng trèo dậy khỏi giường, “Anh Bánh Bao phải đến đấy!” “Ừ, Đại Bảo đợi anh” Cất điện thoại đi, bỏ lại đống tài liệu, Lý Nhất Địch nhanh chóng đi ra ngoài.
Cung Ngũ cùng cảnh ngộ cũng đang nằm trong chăn than thở, nói bản thân mình vô cùng đáng thương, nhưng Công tước đại nhân không dễ mắc lừa, trực tiếp hỏi: “Tiểu Ngũ bị cổ Nhạc bắt ở nhà không cho ra ngoài là vì đánh nhau?”. “Anh Tiểu Bảo, đây không phải là trọng điểm!” “Sao? Thế cái gì là trọng điểm?” “Em đánh nhau vì chính nghĩa mà!” “Tất cả các trận đánh nhau đều là vì không tìm được cách giải quyết thỏa đáng nên mới dẫn đến tranh chấp” Cổng tước đại nhân hỏi: “Đánh nhau chính nghĩa mà Tiểu Ngũ nói cũng là như vậy sao?” “Hừ... là đám người đó không đúng, bọn họ xông đến ức hiếp Tiểu Cảnh, anh nói xem bọn họ có phải là gây sự không?” “Kết quả thì sao? Tiểu Ngũ đánh nhau vì chính nghĩa thắng hay thua?” “Đương nhiên là thắng rồi!” Ngữ khí của Cung Ngũ có chút đắc ý, “Đánh nhau thua thì mất mặt lắm” Công tước đại nhân: “...”
Sau đó Cung Ngũ vội vàng nói: “Nhưng thật ra em là người yêu hòa bình, chỉ là có lúc hòa bình cần có bạo lực đúng đắn để bảo vệ. Anh không biết đâu, bây giờ nhà Tiểu Cảnh rất yên ổn, đám lưu manh trước đó ức hiếp nhà bọn họ bấy giờ đều gọi chú La là lão đại. Tiểu Cảnh còn đặc biệt gọi điện thoại đến cảm ơn em, có phải em đã làm chuyện tốt không?” Nói xong câu đó, Cung Ngũ đợi Công tước đại nhân biểu dương, kết quả Công tước đại nhân lại im lặng. Cung Ngũ chán nản: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh cũng giống như mẹ em, cảm thấy em làm không đúng?” Cổ tức giận bất bình hừ một tiếng, nói: “Anh Tiểu Bảo anh chẳng dễ thương chút nào, em không thích anh nữa!”
Lý Nhất Địch hỏi: “Vậy Đại Bảo đánh thắng rồi à?” “Dĩ nhiên rồi!” Yến Đại Bảo ngước quai hàm nhỏ nhắn, “Em lợi hại như vậy, sao có thể đánh không thắng?” “Đại Bảo thật giỏi. Đúng rồi, Đại Bảo có bị thương không?” Yến Đại Bảo có chút không vui nói: “Giày em bị bẩn rồi!” “Không sao” Lý Nhất Địch nói: “Ngày mai anh cho người mang đến cho Đại Bảo vài mẫu, Đại Bảo xem xem có thích hay không, có được không?” Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Bánh Bao muốn tặng quà năm mới cho em à?”
“Đúng rồi, tặng quà năm mới cho Đại Bảo, cũng là phần thưởng cho Đại Bảo đã đánh nhau thắng” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Tâm trạng của Đại Bảo đã vui lên chưa?” Yến Đại Bảo hài lòng: “Vui rồi!” Sau đó cô lại thở dài, “Đúng rồi anh Bánh Bao, có một chuyện em cũng rất buồn, Tiểu Ngũ sắp chuyển đến học ở Gaddles”
Lý Nhất Địch nhíu mày: “Bạn tốt của Đại Bảo đúng không? À, tại sao lại là Gaddles? Anh nhớ trường học ở đó có yêu cầu cao đối với học sinh. Tiểu Ngũ phù hợp yêu cầu sao?” Yến Đại Bảo híp mắt: “Hả? Em không biết, hình như là có thể, dù sao thì mẹ cậu ấy cũng đã quyết định rồi, còn nhờ anh em giúp đỡ” “Thì ra là vậy. Đại Bảo cũng muốn đi sao?” Yến Đại Bảo bĩu môi: “Ba em không cho, hôm đó em có nói với mẹ, kết quả ba đòi chết cho em xem.” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Chú Yên rất thương Đại Bảo, nếu Đại Bảo rời khỏi Thanh Thành, chú ấy nhất định sẽ rất đau lòng”
“Nhưng Tiểu Ngũ đi Gaddles, anh em cũng ở Gaddles, hai người họ vui rồi, em thì lại đau lòng! Em không có ai chơi cùng nữa rồi! Tiểu Ngũ là bạn tốt nhất của em!” Cũng là người bạn tốt duy nhất của Yến Đại Bảo từ nhỏ đến lớn. “Tiểu Ngũ nhất định phải rời khỏi Thanh Thành có đúng không? Cô ấy đi rồi nhưng vẫn có người ở bên cạnh, có người chăm sóc, có phải Đại Bảo rất yên tâm không? Đại Bảo ở lại Thanh Thành, nếu Đại Bảo cảm thấy chán, có thể đến tìm anh này” Yến Đại Bảo nhíu mày, lẩm bẩm: “Nhưng anh Bánh Bao rất bận mà” Lý Nhất Địch lướt mắt qua đống tài liệu đầy trên bàn, mỉm cười: “Lén nói với Đại Bảo này, nhiều khi giả vờ như mình rất bận mà thôi, biết tại sao không?” Yến Đại Bảo tròn mắt: “Tại sao?”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Vì như vậy ba anh mới không lo lắng anh kém cỏi vô dụng” Yến Đại Bảo trừng to mắt: “Anh Bánh Bao, ngày nào anh cũng vất vả như vậy mà còn bị nói là kém cỏi vô dụng. Vậy anh Màn Thầu có phải giống như người bại liệt trên giường không?” Lý Nhất Địch cười thành tiếng: “Có lẽ trong suy nghĩ của ba anh, thật sự là như vậy? Yến Đại Bảo bĩu môi: “Anh Bánh Bao, làm con của ba anh thật là thảm, vẫn là chị Cơm Nắm hạnh phúc.” “Anh đáng thương như vậy, Đại Bảo có muốn thường xuyên giúp anh lười biếng không? Anh đang nghĩ sẽ báo đáp Đại Bảo thế nào? Yến Đại Bảo suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi, nếu Tiểu Ngũ đi rồi, một mình em buồn chán, em sẽ đi tìm anh Bánh Bao chơi cùng”
“Ừ, vậy chúng ta có cần lén sau lưng chủ Yến không? Nếu không anh sợ một hôm nào đó đi chơi cùng Đại Bảo rồi bị chủ Yến bắn một phát.” Yến Đại Bảo nghĩ tới ba cô, cô thở một hơi dài, “Anh Bánh Bao em nói này, ba em hết cứu rồi...” Vừa nghĩ đến ba cô ngày nào cũng cầm súng nhắm vào mục tiêu, Yến Đại Bảo liền thở dài. Lý Nhất Địch ngồi trên sofa, nhỏ nhẹ kể khổ với cô bé đang than ngắn thở dài trong điện thoại. Yến Đại Bảo kể Lý Nhất Địch nghe những chuyện mà ba cô thường làm, sau đó cô buồn bã nằm ra phía sau: “Anh Bánh Bao, em cảm thấy em thật đáng thương!”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Chủ Yến rất thương Đại Bảo. À, tuy phương pháp có hơi không đúng, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận tình thương của chủ Yến giành cho Đại Bảo, đúng không?” “Được rồi, vậy em miễn cưỡng tha thứ cho ba. Giờ em đang bị cấm túc, mami không cho em ra ngoài, nói em ra ngoài sẽ dẫn theo Tiểu Ngũ đi đánh nhau” “Giờ sắp tối rồi, Đại Bảo có muốn đến Tuyệt Địa không? Anh đến đón em nhé” “Mami không cho em ra ngoài...” “Anh đến đón, dì Triển nhất định sẽ cho Đại Bảo đi. Đại Bảo có muốn đến đây không?” Tròng mắt Yến Đại Bảo xoay tròn một vòng, “Vậy đi thôi!” Cô vội vàng trèo dậy khỏi giường, “Anh Bánh Bao phải đến đấy!” “Ừ, Đại Bảo đợi anh” Cất điện thoại đi, bỏ lại đống tài liệu, Lý Nhất Địch nhanh chóng đi ra ngoài.
Cung Ngũ cùng cảnh ngộ cũng đang nằm trong chăn than thở, nói bản thân mình vô cùng đáng thương, nhưng Công tước đại nhân không dễ mắc lừa, trực tiếp hỏi: “Tiểu Ngũ bị cổ Nhạc bắt ở nhà không cho ra ngoài là vì đánh nhau?”. “Anh Tiểu Bảo, đây không phải là trọng điểm!” “Sao? Thế cái gì là trọng điểm?” “Em đánh nhau vì chính nghĩa mà!” “Tất cả các trận đánh nhau đều là vì không tìm được cách giải quyết thỏa đáng nên mới dẫn đến tranh chấp” Cổng tước đại nhân hỏi: “Đánh nhau chính nghĩa mà Tiểu Ngũ nói cũng là như vậy sao?” “Hừ... là đám người đó không đúng, bọn họ xông đến ức hiếp Tiểu Cảnh, anh nói xem bọn họ có phải là gây sự không?” “Kết quả thì sao? Tiểu Ngũ đánh nhau vì chính nghĩa thắng hay thua?” “Đương nhiên là thắng rồi!” Ngữ khí của Cung Ngũ có chút đắc ý, “Đánh nhau thua thì mất mặt lắm” Công tước đại nhân: “...”
Sau đó Cung Ngũ vội vàng nói: “Nhưng thật ra em là người yêu hòa bình, chỉ là có lúc hòa bình cần có bạo lực đúng đắn để bảo vệ. Anh không biết đâu, bây giờ nhà Tiểu Cảnh rất yên ổn, đám lưu manh trước đó ức hiếp nhà bọn họ bấy giờ đều gọi chú La là lão đại. Tiểu Cảnh còn đặc biệt gọi điện thoại đến cảm ơn em, có phải em đã làm chuyện tốt không?” Nói xong câu đó, Cung Ngũ đợi Công tước đại nhân biểu dương, kết quả Công tước đại nhân lại im lặng. Cung Ngũ chán nản: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh cũng giống như mẹ em, cảm thấy em làm không đúng?” Cổ tức giận bất bình hừ một tiếng, nói: “Anh Tiểu Bảo anh chẳng dễ thương chút nào, em không thích anh nữa!”
/939
|