Yến Đại Bảo lập tức giơ tay: “Em đói rồi!” Lý Nhất Địch đưa tay về phía Yến Đại Bảo, nói: “Đi, anh đưa hai người đi ăn” Yến Đại Bảo nắm lấy của Lý Nhất Địch, tay còn lại kéo Cung Ngũ: “Đi thôi, đi ăn thôi!”
Cung Ngũ sắp được ăn chùa nên chỉ trong chớp mắt tâm trạng liền tốt lên. Lúc đợi thức ăn, Lý Nhất Địch nhìn hai cô bé ngồi đối diện, hỏi: “Tiểu Ngũ sắp ra nước ngoài đi du học đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy.” Yến Đại Bảo buồn bã nói: “Em cũng muốn đi cùng Tiểu Ngũ” Lý Nhất Địch nhìn cô không nói gì, nhân lúc hai cô gái đang líu lo nói chuyện, anh ta lấy điện thoại ra, ấn bàn phím: [Mau đem cô bé của cậu đi, hung dữ quá.] Công tước đại nhân trả lời: [Ừ.] [Cô bé đó không biết cách từ chối cho lắm.] Ù.] [Đại Bảo cũng đòi đi ra nước ngoài du học.] [Ů.] Lý Nhất Địch: “...” 1 là ý gì chứ? Cất điện thoại đi, anh ta ngước mắt nhìn Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo đang tròn mắt nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu nói xem cậu chiến thắng có phải là vì tớ ra sức cổ vũ không?” Cung Ngũ lặng lẽ cúi đầu hút hạt trái cây trong ly, không thèm giao tiếp. Yến Đại Bảo xoa xoa mũi, nghiêng đầu nói với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, có phải vì em cổ vũ nên Tiểu Ngũ mới thắng hay không?” Lý Nhất Địch dịu dàng mỉm cười, “Tiểu Ngũ vốn dĩ đánh không tệ, Đại Bảo cổ vũ sẽ cho Tiểu Ngũ thêm sĩ khí” Yến Đại Bảo hất hàm, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nghe thấy chưa?” Cung Ngủ không nói nên lời, hai đánh một người, cô nhất định phải nhận thua. Do dự một hồi, cố lặng lẽ lấy điện thoại ra: [Anh Tiểu Bảo, em lại không vui rồi.]. [Sao thế?]
[Yến Đại Bảo có anh Lý giúp đỡ, em thì chả có ai giúp! Anh Tiểu Bảo sao lại không đến chứ?] Công tước đại nhân đọc được câu này, suýt chút đứng dậy chạy đến sân bay: [Tiểu Ngũ nhở anh rồi sao?] [Nhớ chứ! Nhưng anh Tiểu Bảo nói với em năm mới sẽ không trở về vì giáng sinh đã về rồi. Đành phải đợi em đi tìm anh Tiểu Bảo thôi.] [Ừ, anh ở Gaddles đợi Tiểu Ngũ.] [Đúng rồi anh Tiểu Bảo, mẹ em hôm nay hình như lại phát điên rồi. Em và Yến Đại Bảo đánh nhau với người ta ở khu vui chơi, người quản lý ở đó báo cảnh sát, em cảm thấy tối nay em trở về nhất định sẽ bị mẹ đánh gãy chân. Cổng tước đại nhân: “...” Xem như đã thành thật nói ra sự thật rồi, nhưng tại sao chẳng thấy an tâm chút nào? [Anh Tiểu bảo, giờ em đi ăn đây, ăn xong sẽ về nhà chịu đòn. Anh đừng lo cho em, cùng lắm thì em ngồi xe lăn đến tìm anh thôi.] Công tước đại nhân: “...” [Hì hì, lừa anh Tiểu Bảo đấy. Mẹ em không đuổi kịp em đâu, hơn nữa mẹ em còn đang mang thai, Bộ Sinh nhất định sẽ không cho mẹ em chạy đâu.] [Ừ, để phòng Bộ Sinh giúp cô Nhạc đuổi đánh em, lúc trở về Tiểu Ngũ nhớ trốn trong phòng đừng đi ra, đánh chết cũng không mở cửa.] [Cách của anh Tiểu Bảo rất hay, trở về em sẽ làm theo cách đó! Được rồi, em đi ăn đây!] Cung Ngũ xoa xoa tay, vui vẻ nhìn người ta mang thức ăn đến, cầm đũa muỗng lên chuẩn bị ăn. Yến Đại Bảo cũng đang dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hai người ngồi bên này ăn, Lý Nhất Địch ngồi đối diện nhìn. Yến Đại Bảo ăn hai muỗng cảm thấy rất ngon, còn dùng muỗng múc một ít đưa đến trước mặt anh: “Anh Bánh Bao ăn cái này đi, rất ngon. Em gọi đấy!” Lý Nhất Địch há miệng nghiêng người qua, rồi nhíu mày gật đầu: “Ừ, rất ngon” Cung Ngũ vừa nghe, vội vàng đưa đầu qua, “Yến Đại Bảo, cho tớ thử với” Yến Đại Bảo hào phóng đẩy đĩa thức ăn của mình sang phía cô, “Thử đi. Rất ngon đấy!” “Ừ, ngon” Hai người ngồi so sánh xem ai chọn món ngon hơn, ăn xong thì chạy đi chơi bóng đá trên bàn, sau đó chạy đến sàn nhảy nhảy nhót điên cuồng một trận. Nếu không phải Lý Nhất Địch bám sát theo thì cũng không biết hai cô bé xinh đẹp này sẽ bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm. Đương nhiên, điều khiến Lý Nhất Địch kinh ngạc nhất là hai người lại đánh nhau với người khác. Trong lúc Lý Nhất Địch lơ đễnh, có người vì muốn bắt chuyện với Yến Đại Bảo nên để tay lên vai cô, bị cổ đạp ngã xuống đất. Cung Ngũ chạy qua giúp Yến Đại Bảo, hai người thi nhau đạp loạn xạ vào người đang nằm nhoài dưới đất. Lý Nhất Địch thấy người bị đánh không phải là Yến Đại Bảo, liên thong thả chậm rãi đi qua kéo hai cô gái ra: “Đại Bảo, dạy dỗ một chút được rồi. Chân có đau không? Yến Đại Bảo lắc đầu, “Không đau!”
Sau khi Lý Nhất Địch cho người đến thương lượng, anh ta vội vàng đưa hai người rời khỏi nơi rắc rối này. Trong phòng làm việc của Lý Nhất Địch, Cung Ngũ liên tục tỏ ra xúc động hết lần này đến lần khác: “Woa... Cái cây này đẹp quá, là giả phải không? Màu được nhuộm phải không?” Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ ngốc, đó là san hô, mọc dưới biển, màu sắc như vậy, không phải nhuộm” Cung Ngũ cũng chẳng thèm để ý, lại chạy đến bên một viên ngọc thạch, kinh ngạc: “Woa... Viên ngọc này bao nhiêu tiền thế?” Yến Đại Bảo nói với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, buổi tối anh ngủ ở đâu?”
“Ở Tuyệt Địa hoặc về nhà” Yến Đại Bảo quan sát một vòng bàn làm việc của Lý Nhất Địch, cầm bức ảnh cả gia đình lên, nhìn vào hình của Lý Tư Không, nói: “Anh Màn Thầu năm mới có về không?” Lý Nhất Địch nghiêng đầu nhìn sang cô gái trong mắt chỉ toàn là tiền và vàng, mỉm cười, nói: “Sẽ về” Yến Đại Bảo đột nhiên “ơ” một tiếng, cô ngồi lên ghế, cầm một tấm ảnh khác, nhe răng mỉm cười với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, đây là hình em mà!” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Đúng vậy, đó là hình của Đại Bảo, Tết năm ngoái Đại Bảo tặng cho anh, Đại Bảo quên rồi sao?” “Em nhớ mà.” Cố hít hít mũi, nhìn bức ảnh nói: “Nhưng không được đẹp!”
“Đại Bảo có muốn tặng anh một tấm đẹp hơn không?” “Được đó! Nhưng em vẫn chưa chụp” “Không sao, khi nào Đại Bảo muốn chụp thì đến tìm anh, anh cho người chụp cho Đại Bảo một tấm đẹp nhất” Yến Đại Bảo nói đồng ý, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy trong tủ sau bàn làm việc có một con cá voi lớn màu xanh nhạt. Cô kéo tủ ra, ôm con cá voi vào lòng. “Anh Bánh Bao!” Ánh mắt đó rõ ràng nói rằng cô muốn con cá voi này, anh ta không đồng ý cũng hết cách.
Cung Ngũ sắp được ăn chùa nên chỉ trong chớp mắt tâm trạng liền tốt lên. Lúc đợi thức ăn, Lý Nhất Địch nhìn hai cô bé ngồi đối diện, hỏi: “Tiểu Ngũ sắp ra nước ngoài đi du học đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy.” Yến Đại Bảo buồn bã nói: “Em cũng muốn đi cùng Tiểu Ngũ” Lý Nhất Địch nhìn cô không nói gì, nhân lúc hai cô gái đang líu lo nói chuyện, anh ta lấy điện thoại ra, ấn bàn phím: [Mau đem cô bé của cậu đi, hung dữ quá.] Công tước đại nhân trả lời: [Ừ.] [Cô bé đó không biết cách từ chối cho lắm.] Ù.] [Đại Bảo cũng đòi đi ra nước ngoài du học.] [Ů.] Lý Nhất Địch: “...” 1 là ý gì chứ? Cất điện thoại đi, anh ta ngước mắt nhìn Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo đang tròn mắt nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu nói xem cậu chiến thắng có phải là vì tớ ra sức cổ vũ không?” Cung Ngũ lặng lẽ cúi đầu hút hạt trái cây trong ly, không thèm giao tiếp. Yến Đại Bảo xoa xoa mũi, nghiêng đầu nói với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, có phải vì em cổ vũ nên Tiểu Ngũ mới thắng hay không?” Lý Nhất Địch dịu dàng mỉm cười, “Tiểu Ngũ vốn dĩ đánh không tệ, Đại Bảo cổ vũ sẽ cho Tiểu Ngũ thêm sĩ khí” Yến Đại Bảo hất hàm, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nghe thấy chưa?” Cung Ngủ không nói nên lời, hai đánh một người, cô nhất định phải nhận thua. Do dự một hồi, cố lặng lẽ lấy điện thoại ra: [Anh Tiểu Bảo, em lại không vui rồi.]. [Sao thế?]
[Yến Đại Bảo có anh Lý giúp đỡ, em thì chả có ai giúp! Anh Tiểu Bảo sao lại không đến chứ?] Công tước đại nhân đọc được câu này, suýt chút đứng dậy chạy đến sân bay: [Tiểu Ngũ nhở anh rồi sao?] [Nhớ chứ! Nhưng anh Tiểu Bảo nói với em năm mới sẽ không trở về vì giáng sinh đã về rồi. Đành phải đợi em đi tìm anh Tiểu Bảo thôi.] [Ừ, anh ở Gaddles đợi Tiểu Ngũ.] [Đúng rồi anh Tiểu Bảo, mẹ em hôm nay hình như lại phát điên rồi. Em và Yến Đại Bảo đánh nhau với người ta ở khu vui chơi, người quản lý ở đó báo cảnh sát, em cảm thấy tối nay em trở về nhất định sẽ bị mẹ đánh gãy chân. Cổng tước đại nhân: “...” Xem như đã thành thật nói ra sự thật rồi, nhưng tại sao chẳng thấy an tâm chút nào? [Anh Tiểu bảo, giờ em đi ăn đây, ăn xong sẽ về nhà chịu đòn. Anh đừng lo cho em, cùng lắm thì em ngồi xe lăn đến tìm anh thôi.] Công tước đại nhân: “...” [Hì hì, lừa anh Tiểu Bảo đấy. Mẹ em không đuổi kịp em đâu, hơn nữa mẹ em còn đang mang thai, Bộ Sinh nhất định sẽ không cho mẹ em chạy đâu.] [Ừ, để phòng Bộ Sinh giúp cô Nhạc đuổi đánh em, lúc trở về Tiểu Ngũ nhớ trốn trong phòng đừng đi ra, đánh chết cũng không mở cửa.] [Cách của anh Tiểu Bảo rất hay, trở về em sẽ làm theo cách đó! Được rồi, em đi ăn đây!] Cung Ngũ xoa xoa tay, vui vẻ nhìn người ta mang thức ăn đến, cầm đũa muỗng lên chuẩn bị ăn. Yến Đại Bảo cũng đang dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hai người ngồi bên này ăn, Lý Nhất Địch ngồi đối diện nhìn. Yến Đại Bảo ăn hai muỗng cảm thấy rất ngon, còn dùng muỗng múc một ít đưa đến trước mặt anh: “Anh Bánh Bao ăn cái này đi, rất ngon. Em gọi đấy!” Lý Nhất Địch há miệng nghiêng người qua, rồi nhíu mày gật đầu: “Ừ, rất ngon” Cung Ngũ vừa nghe, vội vàng đưa đầu qua, “Yến Đại Bảo, cho tớ thử với” Yến Đại Bảo hào phóng đẩy đĩa thức ăn của mình sang phía cô, “Thử đi. Rất ngon đấy!” “Ừ, ngon” Hai người ngồi so sánh xem ai chọn món ngon hơn, ăn xong thì chạy đi chơi bóng đá trên bàn, sau đó chạy đến sàn nhảy nhảy nhót điên cuồng một trận. Nếu không phải Lý Nhất Địch bám sát theo thì cũng không biết hai cô bé xinh đẹp này sẽ bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm. Đương nhiên, điều khiến Lý Nhất Địch kinh ngạc nhất là hai người lại đánh nhau với người khác. Trong lúc Lý Nhất Địch lơ đễnh, có người vì muốn bắt chuyện với Yến Đại Bảo nên để tay lên vai cô, bị cổ đạp ngã xuống đất. Cung Ngũ chạy qua giúp Yến Đại Bảo, hai người thi nhau đạp loạn xạ vào người đang nằm nhoài dưới đất. Lý Nhất Địch thấy người bị đánh không phải là Yến Đại Bảo, liên thong thả chậm rãi đi qua kéo hai cô gái ra: “Đại Bảo, dạy dỗ một chút được rồi. Chân có đau không? Yến Đại Bảo lắc đầu, “Không đau!”
Sau khi Lý Nhất Địch cho người đến thương lượng, anh ta vội vàng đưa hai người rời khỏi nơi rắc rối này. Trong phòng làm việc của Lý Nhất Địch, Cung Ngũ liên tục tỏ ra xúc động hết lần này đến lần khác: “Woa... Cái cây này đẹp quá, là giả phải không? Màu được nhuộm phải không?” Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ ngốc, đó là san hô, mọc dưới biển, màu sắc như vậy, không phải nhuộm” Cung Ngũ cũng chẳng thèm để ý, lại chạy đến bên một viên ngọc thạch, kinh ngạc: “Woa... Viên ngọc này bao nhiêu tiền thế?” Yến Đại Bảo nói với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, buổi tối anh ngủ ở đâu?”
“Ở Tuyệt Địa hoặc về nhà” Yến Đại Bảo quan sát một vòng bàn làm việc của Lý Nhất Địch, cầm bức ảnh cả gia đình lên, nhìn vào hình của Lý Tư Không, nói: “Anh Màn Thầu năm mới có về không?” Lý Nhất Địch nghiêng đầu nhìn sang cô gái trong mắt chỉ toàn là tiền và vàng, mỉm cười, nói: “Sẽ về” Yến Đại Bảo đột nhiên “ơ” một tiếng, cô ngồi lên ghế, cầm một tấm ảnh khác, nhe răng mỉm cười với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, đây là hình em mà!” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Đúng vậy, đó là hình của Đại Bảo, Tết năm ngoái Đại Bảo tặng cho anh, Đại Bảo quên rồi sao?” “Em nhớ mà.” Cố hít hít mũi, nhìn bức ảnh nói: “Nhưng không được đẹp!”
“Đại Bảo có muốn tặng anh một tấm đẹp hơn không?” “Được đó! Nhưng em vẫn chưa chụp” “Không sao, khi nào Đại Bảo muốn chụp thì đến tìm anh, anh cho người chụp cho Đại Bảo một tấm đẹp nhất” Yến Đại Bảo nói đồng ý, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy trong tủ sau bàn làm việc có một con cá voi lớn màu xanh nhạt. Cô kéo tủ ra, ôm con cá voi vào lòng. “Anh Bánh Bao!” Ánh mắt đó rõ ràng nói rằng cô muốn con cá voi này, anh ta không đồng ý cũng hết cách.
/939
|