“Phải đó, phải đó, anh tớ đã nói đợi cậu sang đây sẽ đưa cậu đến rất nhiều nơi đẹp, cậu chắc chắn sẽ rất vui.”
Công tước đại nhân ngồi xuống đối diện với Yến Đại Bảo, ngước mắt nhìn cô. Yến Đại Bảo mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có vui không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vui, đương nhiên là vui rồi!”
La Tiểu Cảnh ở bên kia hét gọi Cung Ngũ: “Ngũ à, nguyên cả đám bọn tớ ở đây, cậu gọi điện thoại cho ai thế?”
Cung Ngũ đáp: “Gọi cho Yến Đại Bảo, cậu ấy không đến được nên đã phái cậu hai Lý thay mặt đến, tớ đang nói chuyện với cậu ấy một chút. Được rồi Yến Đại Bảo, không nói với cậu nữa, tớ cúp máy đây.”
Cúp máy xong, Cung Ngũ vui vẻ chạy sang chào hỏi: “Xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang ôm mic hát hò ầm ĩ, nghe làm cho những người khác suýt chút nữa phải vò đầu bứt tai.
Cung Ngũ cùng Lam Anh và An Hổ Phách ngồi rầu rĩ trên sofa, vốn cả ba ở cùng ký túc xác trong trường, không ngờ chỉ mới nửa học kỳ cô đã phải chuyển trường, còn họ thì vẫn phải tiếp tục ở lại ký túc xá.
Cung Ngôn Đình và mấy đứa trẻ chẳng có đề tài gì để nói, đành sang một bên ngồi nói chuyện với Lý Tư Không.
Lý Tư Không liếc nhìn ngón tay Cung Ngôn Đình, hỏi: “Anh chính là anh trai của đồ keo kiệt à?” Anh ta chỉ vào ngón tay Ngôn Đình, “Nghe nói còn vì cô ấy mà bị chặt mất một ngón tay?”
Cung Ngôn Đình có chút lúng túng che ngón tay mình lại, “Nhà của cậu Lý ở Thiết Yến sao? Thật trùng hợp, bây giờ tôi cũng đang làm việc tại Thiết Yến, không ngờ cậu Lý có quen với Tiểu Ngũ, có thời gian để tôi mời cậu Lý dùng cơm nhé.”
“Được, dù sao sau này tôi cũng có rất nhiều thời gian.”
Lý Tư Không vừa về nhà liền tố cáo với mẹ anh ta. Mẹ anh ta còn mắng cho Lý Nhất Địch một trận, xem sau này Lý Nhất Địch còn dám dạy dỗ anh ta nữa không. Nhưng đáng buồn là Lý Nhất Địch lại bảo muốn bồi dưỡng tính trách nhiệm của anh ta, muốn anh ta sau này mỗi ngày đều phải đi làm, bằng không sẽ trực tiếp đưa anh sang châu Phi.
Lý Tư Không thật muốn đâm đầu vào bồn cầu tự tử, đáng tiếc mẹ anh lại tán đồng suy nghĩ của anh trai anh ta, đã đồng ý rồi.
Lý Tư Không liền cảm thấy đau đầu, trở về anh ta sẽ nói lại với anh mình hay là cho anh ta trở về Gaddles, dù sao đồ keo kiệt cũng sắp sang đó, sau này còn có thể thường xuyên đi tìm đồ keo kiệt chơi, cũng không còn nhàm chán như trước.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Lý Tư Không liền liếc nhìn về phía Cung Ngũ.
Cung Ngôn Đình cũng thuận theo ánh mắt Lý Tư Không nhìn sang, thấy Cung Ngũ và hai cô bạn học nữ đang ngồi trên sofa nói cười nghiêng ngả.
An Hổ Phách chỉ rúc sau lưng Lam Anh, Đoàn Tiêu cười đùa trêu cô ấy, Cung Ngũ trừng mắt: “Tiêu à, cậu muốn tớ và Tiểu Cảnh mách với bạn gái của cậu à? Không được trêu An Hổ Phách nhà tớ.”
An Hổ Phách cúi đầu, đỏ mặt, không nói tiếng nào, Đoàn Tiêu vò đầu: “Tớ chỉ hỏi thôi mà, cũng đâu nói gì khác, cậu căng thẳng thế làm gì? Ngũ à, tớ trong mắt cậu là một người không đáng tin thế sao?”
Cung Ngũ quay đầu sang nói với An Hổ Phách: “An Hổ Phách, Đoàn Tiêu có bạn gái rồi, cậu đừng để ý đến cậu ta. Tiểu Cảnh chưa có đối tượng, cậu có thể suy xét.”
Thật ra Cung Ngũ cũng chỉ thuận miệng nói thế, vốn cũng chưa từng nghĩ An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh thật sự sẽ trở thành bạn bè, thế nên lúc cô nhìn thấy La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách trao đổi số điện thoại với nhau, cô còn ở bên cạnh nói: “An Hổ Phách, cậu cứ yên tâm cho đi, Tiểu Cảnh đáng tin hơn nhiều.”
Dưới sự xúi giục của Cung Ngũ, An Hổ Phách đã dè dặt đưa số điện thoại của mình cho La Tiểu Cảnh.
Đoàn Tiêu ở bên cạnh tức giận kêu gào, “Ngũ, cậu là đồ không có lương tâm, còn tớ thì sao? Sao cậu không nghĩ đến tớ?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Cậu à? Cậu đã có nữ thần của mình rồi, không thể đứng núi này trông núi nọ, nhân phẩm không tốt.”
Đoàn Tiêu chỉ vào La Tiểu Cảnh, “Cậu ấy mới là người trong lòng luôn nghĩ đến nữ thần ấy!”
La Tiểu Cảnh phủ nhận: “Nữ thần gì chứ, là tớ không có mắt, là nữ thần kinh thì có.”
Đoàn Tiêu: “...”
Công tước đại nhân ngồi xuống đối diện với Yến Đại Bảo, ngước mắt nhìn cô. Yến Đại Bảo mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu có vui không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vui, đương nhiên là vui rồi!”
La Tiểu Cảnh ở bên kia hét gọi Cung Ngũ: “Ngũ à, nguyên cả đám bọn tớ ở đây, cậu gọi điện thoại cho ai thế?”
Cung Ngũ đáp: “Gọi cho Yến Đại Bảo, cậu ấy không đến được nên đã phái cậu hai Lý thay mặt đến, tớ đang nói chuyện với cậu ấy một chút. Được rồi Yến Đại Bảo, không nói với cậu nữa, tớ cúp máy đây.”
Cúp máy xong, Cung Ngũ vui vẻ chạy sang chào hỏi: “Xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang ôm mic hát hò ầm ĩ, nghe làm cho những người khác suýt chút nữa phải vò đầu bứt tai.
Cung Ngũ cùng Lam Anh và An Hổ Phách ngồi rầu rĩ trên sofa, vốn cả ba ở cùng ký túc xác trong trường, không ngờ chỉ mới nửa học kỳ cô đã phải chuyển trường, còn họ thì vẫn phải tiếp tục ở lại ký túc xá.
Cung Ngôn Đình và mấy đứa trẻ chẳng có đề tài gì để nói, đành sang một bên ngồi nói chuyện với Lý Tư Không.
Lý Tư Không liếc nhìn ngón tay Cung Ngôn Đình, hỏi: “Anh chính là anh trai của đồ keo kiệt à?” Anh ta chỉ vào ngón tay Ngôn Đình, “Nghe nói còn vì cô ấy mà bị chặt mất một ngón tay?”
Cung Ngôn Đình có chút lúng túng che ngón tay mình lại, “Nhà của cậu Lý ở Thiết Yến sao? Thật trùng hợp, bây giờ tôi cũng đang làm việc tại Thiết Yến, không ngờ cậu Lý có quen với Tiểu Ngũ, có thời gian để tôi mời cậu Lý dùng cơm nhé.”
“Được, dù sao sau này tôi cũng có rất nhiều thời gian.”
Lý Tư Không vừa về nhà liền tố cáo với mẹ anh ta. Mẹ anh ta còn mắng cho Lý Nhất Địch một trận, xem sau này Lý Nhất Địch còn dám dạy dỗ anh ta nữa không. Nhưng đáng buồn là Lý Nhất Địch lại bảo muốn bồi dưỡng tính trách nhiệm của anh ta, muốn anh ta sau này mỗi ngày đều phải đi làm, bằng không sẽ trực tiếp đưa anh sang châu Phi.
Lý Tư Không thật muốn đâm đầu vào bồn cầu tự tử, đáng tiếc mẹ anh lại tán đồng suy nghĩ của anh trai anh ta, đã đồng ý rồi.
Lý Tư Không liền cảm thấy đau đầu, trở về anh ta sẽ nói lại với anh mình hay là cho anh ta trở về Gaddles, dù sao đồ keo kiệt cũng sắp sang đó, sau này còn có thể thường xuyên đi tìm đồ keo kiệt chơi, cũng không còn nhàm chán như trước.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Lý Tư Không liền liếc nhìn về phía Cung Ngũ.
Cung Ngôn Đình cũng thuận theo ánh mắt Lý Tư Không nhìn sang, thấy Cung Ngũ và hai cô bạn học nữ đang ngồi trên sofa nói cười nghiêng ngả.
An Hổ Phách chỉ rúc sau lưng Lam Anh, Đoàn Tiêu cười đùa trêu cô ấy, Cung Ngũ trừng mắt: “Tiêu à, cậu muốn tớ và Tiểu Cảnh mách với bạn gái của cậu à? Không được trêu An Hổ Phách nhà tớ.”
An Hổ Phách cúi đầu, đỏ mặt, không nói tiếng nào, Đoàn Tiêu vò đầu: “Tớ chỉ hỏi thôi mà, cũng đâu nói gì khác, cậu căng thẳng thế làm gì? Ngũ à, tớ trong mắt cậu là một người không đáng tin thế sao?”
Cung Ngũ quay đầu sang nói với An Hổ Phách: “An Hổ Phách, Đoàn Tiêu có bạn gái rồi, cậu đừng để ý đến cậu ta. Tiểu Cảnh chưa có đối tượng, cậu có thể suy xét.”
Thật ra Cung Ngũ cũng chỉ thuận miệng nói thế, vốn cũng chưa từng nghĩ An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh thật sự sẽ trở thành bạn bè, thế nên lúc cô nhìn thấy La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách trao đổi số điện thoại với nhau, cô còn ở bên cạnh nói: “An Hổ Phách, cậu cứ yên tâm cho đi, Tiểu Cảnh đáng tin hơn nhiều.”
Dưới sự xúi giục của Cung Ngũ, An Hổ Phách đã dè dặt đưa số điện thoại của mình cho La Tiểu Cảnh.
Đoàn Tiêu ở bên cạnh tức giận kêu gào, “Ngũ, cậu là đồ không có lương tâm, còn tớ thì sao? Sao cậu không nghĩ đến tớ?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Cậu à? Cậu đã có nữ thần của mình rồi, không thể đứng núi này trông núi nọ, nhân phẩm không tốt.”
Đoàn Tiêu chỉ vào La Tiểu Cảnh, “Cậu ấy mới là người trong lòng luôn nghĩ đến nữ thần ấy!”
La Tiểu Cảnh phủ nhận: “Nữ thần gì chứ, là tớ không có mắt, là nữ thần kinh thì có.”
Đoàn Tiêu: “...”
/939
|