Cung Ngôn Thanh cứ nghĩ để cho Cung Học Cần nhìn rõ bộ mặt thật của Cung Cửu Dương thì ông cụ sẽ nổi giận vì bị cắm sừng mà tước hết mọi ưu ái dành cho hắn. Cung Cửu Dương không có sự ủng hộ của Cung Học Cần thì hắn chẳng là cái thá gì cả. Kết quả Cung Học Cần bị chọc tức đến không gượng nổi giống như Cung Truyền Thế ban đầu, chưa nói tiếng nào đã ngã xuống. Cũng may Cung Học Cần là một người rất sợ chết, bên cạnh luôn mang theo bác sĩ riêng, được kịp thời làm thao tác cấp cứu cho đến lúc xe cứu thương đến, bằng không e rằng đã mất mạng trước khi đến được phòng phẫu thuật.
Kết cục mà Cung Ngôn Thanh mong muốn không thành công, ngược lại càng có lợi cho Cung Cửu Dương. Nếu Cung Học Cần thật sự ngã xuống, số tài sản còn đang nằm trong bàn tay quản lý của Cung Cửu Dương, ai có bản lĩnh giành về chứ?
Mấy người con trai khác của nhà họ Cung nhìn thấy cục diện này cũng chẳng dám nói tiếng nào. Cung Cửu Dương mà trở nên lưu manh thì hắn còn để tâm đó là con của ai chứ, cũng sẽ không nhận anh Hai, anh Ba gì nữa, chắc chắn sẽ cạn tàu ráo máng.
Lúc này mấy anh em của nhà họ Cung cũng chỉ dám trút giận lên người cô vợ bé của Cung Học Cần. Bây giờ họ chỉ nói với bên ngoài là vợ bé của Cung Học Cần vụng trộm, còn về việc vụng trộm với ai thì không nói. Nói như vậy cũng chỉ vì sợ lỡ như Cung Học Cần mất đi, cô vợ nhỏ này lại chạy đến đòi chia gia sản, đến lúc đó sẽ có thể lấy lý do cô ta vụng trộm, trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà, còn về những kiện cáo khác, nhà họ Cung hoàn toàn không sợ.
Đương nhiên Cung Ngôn Thanh cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Tuy đã tốn không ít công sức, cũng đã khiến nhà họ Cung suýt chút nữa thì đảo lộn, nhưng thời khắc cô ta xuất hiện thật sự khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Thế nên lúc Cung Học Cần được mọi người đưa lên xe cứu thương, Cung Cửu Dương chậm rãi mặc quần áo, đợi lúc mặc xong xuôi, việc đầu tiên chính là đi tìm Cung Ngôn Thanh. Hắn tát Cung Ngôn Thanh một cái thật mạnh khiến cô ta ngã lăn từ cửa phòng đến trước cầu thang, nụ cười trên gương mặt hắn làm cho người nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
Cung Ngôn Thanh không ngờ hắn lại đánh mình, lập tức chỉ vào hắn mắng: “Cung Cửu Dương, chú là hạng người không bằng cầm thú, chú và mẹ kế thông dâm chú còn mặt mũi…”
Cô ta còn chưa nói xong, cái tát thứ hai của Cung Cửu Dương đã giáng xuống. Cung Ngôn Thanh bị hắn đánh liên tiếp ba cái, bị dọa suýt nữa đã sợ vỡ mật, dù sao không phải ai cũng gặp phải hạng người thần kinh như thế, cả đời này Cung Ngôn Thanh mới chỉ gặp phải có Bộ Sinh và Cung Cửu Dương.
Bộ Sinh là do bản thân cô ta dụ dỗ, còn Cung Cửu Dương tuy là chú Út của cô ta nhưng cũng có quan hệ với bản thân cô ta. Bộ Sinh thì nham hiểm thủ đoạn, còn Cung Cửu Dương thì lắm quỷ kế. Hơn nữa, đối với việc đàn ông không đánh phụ nữ, hắn hiển nhiên cũng không tán đồng.
Gương mặt của Cung Ngôn Thanh ăn mấy phát tát liền sưng lên, cô ta cuộn người trên đất, giọng nói cũng run lên: “… Cháu sai rồi… Cháu sai rồi… Chú Út xin chú tha cho cháu…”
Cung Cửu Dương từ trên cao nhìn xuống, đá vào cơ thể đang co quắp trên đất, hắn mỉm cười: “Mày tưởng trên đời này chỉ có mày là thông minh nhất sao? Mày tưởng người khác đều bị mày chơi đùa trong lòng bàn tay? Bộ Sinh cho mày một cái tát vẫn chưa giúp mày rút ra bài học sao? Mày tưởng lão già đó có thể làm gì tao? Mày tưởng lão già đó lớn tuổi thì mắt cũng mù sao? Mày cảm thấy ông ta không biết gì sao? Ngu xuẩn!”
Cung Ngôn Thanh co quắp người, ngồi ôm đầu: “… Xin tha cho cháu, tha cho cháu đi. Cháu sai rồi, cháu sai rồi, chú Út xin chú tha cho cháu được không?...”
Cung Cửu Dương cười giễu cợt: “Lúc mưu sự thì to gan lắm, khí thế hùng hồn. Xảy ra chuyện thì sợ hãi, vậy sao có thể làm chuyện lớn? Tha cho mày? Yên tâm, mày vẫn không đáng để tao ra tay. Cho mày cảnh cáo cuối cùng, trở về thu dọn đồ đạc, sau mùng năm đừng để tao nhìn thấy mày ở nhà họ Cung. Con đường sau này cũng đã dọn sẵn cho mày rồi, tiền cũng thay mày chuẩn bị cả rồi, có chịu đi hay không là chuyện của mày, có thể đi an toàn hay không cũng là chuyện của mày. Nể mặt anh Tư, tao tha cho mày một lần, sau này không được may mắn như vậy đâu!”
Cung Ngôn Thanh ra sức gật đầu, hiển nhiên cô ta đã đánh giá quá cao IQ của mình và xem thường IQ của Cung Cửu Dương.
Cô ta nằm trên đất, cố chịu nỗi đau trên thân thể, ra sức gật đầu, khóc lóc nói: “Cháu biết rồi… cháu biết rồi…”
Lúc Cung Học Cần được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Cung Ngôn Thanh đang ôm cơ thể đầy thương tích nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Lại một lần nữa cô ta trở thành tội nhân của nhà họ Cung, là cô ta làm cho Cung Học Cần đổ bệnh nặng như vậy, bây giờ cũng chẳng dám lộ diện.
Những chuyện này Cung Ngũ sau khi được Cung Ngôn Đình đưa về nhà, mới nghe Bộ Sinh nói.
Vốn dĩ chỉ đơn thuần cho rằng là Cung Cửu Dương và mẹ kế lén tư tình, kết quả không ngờ trong đó còn liên quan đến Cung Ngôn Thanh.
Cung Ngũ thật sự cảm thấy chị Ba này của cô đúng là ăn no rửng mỡ, sao chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào vậy chứ? Chị ta không thấy phiền sao? Bị mọi người chán ghét như vậy, có gì tốt chứ?
Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy cô ngồi ngây ra, liền hét một tiếng: “Tiểu Ngũ, làm gì đó? Mau ăn cơm đi! Tối nay phải ngủ sớm, ngày mai còn lên máy bay nữa.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bà, “Không có gì ạ, chỉ là có chút cảm khái.” Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Mẹ, ngày mai con phải đi thật sao?”
“Không thì sao? Để con ở lại Thanh Thành, tiếp tục đánh nhau với người ta à?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô.
Cung Ngũ xụ mặt, “Làm gì có? Thỉnh thoảng con mới đánh nhau một trận mà…”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận đập bàn, “Con còn dám nói? Con hai ngày đánh nhau hai trận, cái này gọi là thỉnh thoảng? Tiểu Ngũ, mẹ nói cho con biết, đến Gaddles, nếu con dám đánh nhau, bị người ta bắt mẹ sẽ không thèm quan tâm đến con. Bộ Sinh cũng không được giúp, cứ để cảnh sát bắt con lại. Nếu bị đuổi học thì con cũng không cần học nữa, thích làm cái gì thì cứ làm cái đó, tiền của mẹ chỉ để lại cho người có bản lĩnh, con không có bản lĩnh thì tự đi mà nghĩ cách, đừng mong mẹ sẽ để lại tiền cho con.”
Cung Ngũ: “…”
Kết cục mà Cung Ngôn Thanh mong muốn không thành công, ngược lại càng có lợi cho Cung Cửu Dương. Nếu Cung Học Cần thật sự ngã xuống, số tài sản còn đang nằm trong bàn tay quản lý của Cung Cửu Dương, ai có bản lĩnh giành về chứ?
Mấy người con trai khác của nhà họ Cung nhìn thấy cục diện này cũng chẳng dám nói tiếng nào. Cung Cửu Dương mà trở nên lưu manh thì hắn còn để tâm đó là con của ai chứ, cũng sẽ không nhận anh Hai, anh Ba gì nữa, chắc chắn sẽ cạn tàu ráo máng.
Lúc này mấy anh em của nhà họ Cung cũng chỉ dám trút giận lên người cô vợ bé của Cung Học Cần. Bây giờ họ chỉ nói với bên ngoài là vợ bé của Cung Học Cần vụng trộm, còn về việc vụng trộm với ai thì không nói. Nói như vậy cũng chỉ vì sợ lỡ như Cung Học Cần mất đi, cô vợ nhỏ này lại chạy đến đòi chia gia sản, đến lúc đó sẽ có thể lấy lý do cô ta vụng trộm, trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà, còn về những kiện cáo khác, nhà họ Cung hoàn toàn không sợ.
Đương nhiên Cung Ngôn Thanh cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Tuy đã tốn không ít công sức, cũng đã khiến nhà họ Cung suýt chút nữa thì đảo lộn, nhưng thời khắc cô ta xuất hiện thật sự khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Thế nên lúc Cung Học Cần được mọi người đưa lên xe cứu thương, Cung Cửu Dương chậm rãi mặc quần áo, đợi lúc mặc xong xuôi, việc đầu tiên chính là đi tìm Cung Ngôn Thanh. Hắn tát Cung Ngôn Thanh một cái thật mạnh khiến cô ta ngã lăn từ cửa phòng đến trước cầu thang, nụ cười trên gương mặt hắn làm cho người nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
Cung Ngôn Thanh không ngờ hắn lại đánh mình, lập tức chỉ vào hắn mắng: “Cung Cửu Dương, chú là hạng người không bằng cầm thú, chú và mẹ kế thông dâm chú còn mặt mũi…”
Cô ta còn chưa nói xong, cái tát thứ hai của Cung Cửu Dương đã giáng xuống. Cung Ngôn Thanh bị hắn đánh liên tiếp ba cái, bị dọa suýt nữa đã sợ vỡ mật, dù sao không phải ai cũng gặp phải hạng người thần kinh như thế, cả đời này Cung Ngôn Thanh mới chỉ gặp phải có Bộ Sinh và Cung Cửu Dương.
Bộ Sinh là do bản thân cô ta dụ dỗ, còn Cung Cửu Dương tuy là chú Út của cô ta nhưng cũng có quan hệ với bản thân cô ta. Bộ Sinh thì nham hiểm thủ đoạn, còn Cung Cửu Dương thì lắm quỷ kế. Hơn nữa, đối với việc đàn ông không đánh phụ nữ, hắn hiển nhiên cũng không tán đồng.
Gương mặt của Cung Ngôn Thanh ăn mấy phát tát liền sưng lên, cô ta cuộn người trên đất, giọng nói cũng run lên: “… Cháu sai rồi… Cháu sai rồi… Chú Út xin chú tha cho cháu…”
Cung Cửu Dương từ trên cao nhìn xuống, đá vào cơ thể đang co quắp trên đất, hắn mỉm cười: “Mày tưởng trên đời này chỉ có mày là thông minh nhất sao? Mày tưởng người khác đều bị mày chơi đùa trong lòng bàn tay? Bộ Sinh cho mày một cái tát vẫn chưa giúp mày rút ra bài học sao? Mày tưởng lão già đó có thể làm gì tao? Mày tưởng lão già đó lớn tuổi thì mắt cũng mù sao? Mày cảm thấy ông ta không biết gì sao? Ngu xuẩn!”
Cung Ngôn Thanh co quắp người, ngồi ôm đầu: “… Xin tha cho cháu, tha cho cháu đi. Cháu sai rồi, cháu sai rồi, chú Út xin chú tha cho cháu được không?...”
Cung Cửu Dương cười giễu cợt: “Lúc mưu sự thì to gan lắm, khí thế hùng hồn. Xảy ra chuyện thì sợ hãi, vậy sao có thể làm chuyện lớn? Tha cho mày? Yên tâm, mày vẫn không đáng để tao ra tay. Cho mày cảnh cáo cuối cùng, trở về thu dọn đồ đạc, sau mùng năm đừng để tao nhìn thấy mày ở nhà họ Cung. Con đường sau này cũng đã dọn sẵn cho mày rồi, tiền cũng thay mày chuẩn bị cả rồi, có chịu đi hay không là chuyện của mày, có thể đi an toàn hay không cũng là chuyện của mày. Nể mặt anh Tư, tao tha cho mày một lần, sau này không được may mắn như vậy đâu!”
Cung Ngôn Thanh ra sức gật đầu, hiển nhiên cô ta đã đánh giá quá cao IQ của mình và xem thường IQ của Cung Cửu Dương.
Cô ta nằm trên đất, cố chịu nỗi đau trên thân thể, ra sức gật đầu, khóc lóc nói: “Cháu biết rồi… cháu biết rồi…”
Lúc Cung Học Cần được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Cung Ngôn Thanh đang ôm cơ thể đầy thương tích nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Lại một lần nữa cô ta trở thành tội nhân của nhà họ Cung, là cô ta làm cho Cung Học Cần đổ bệnh nặng như vậy, bây giờ cũng chẳng dám lộ diện.
Những chuyện này Cung Ngũ sau khi được Cung Ngôn Đình đưa về nhà, mới nghe Bộ Sinh nói.
Vốn dĩ chỉ đơn thuần cho rằng là Cung Cửu Dương và mẹ kế lén tư tình, kết quả không ngờ trong đó còn liên quan đến Cung Ngôn Thanh.
Cung Ngũ thật sự cảm thấy chị Ba này của cô đúng là ăn no rửng mỡ, sao chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào vậy chứ? Chị ta không thấy phiền sao? Bị mọi người chán ghét như vậy, có gì tốt chứ?
Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy cô ngồi ngây ra, liền hét một tiếng: “Tiểu Ngũ, làm gì đó? Mau ăn cơm đi! Tối nay phải ngủ sớm, ngày mai còn lên máy bay nữa.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bà, “Không có gì ạ, chỉ là có chút cảm khái.” Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Mẹ, ngày mai con phải đi thật sao?”
“Không thì sao? Để con ở lại Thanh Thành, tiếp tục đánh nhau với người ta à?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô.
Cung Ngũ xụ mặt, “Làm gì có? Thỉnh thoảng con mới đánh nhau một trận mà…”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận đập bàn, “Con còn dám nói? Con hai ngày đánh nhau hai trận, cái này gọi là thỉnh thoảng? Tiểu Ngũ, mẹ nói cho con biết, đến Gaddles, nếu con dám đánh nhau, bị người ta bắt mẹ sẽ không thèm quan tâm đến con. Bộ Sinh cũng không được giúp, cứ để cảnh sát bắt con lại. Nếu bị đuổi học thì con cũng không cần học nữa, thích làm cái gì thì cứ làm cái đó, tiền của mẹ chỉ để lại cho người có bản lĩnh, con không có bản lĩnh thì tự đi mà nghĩ cách, đừng mong mẹ sẽ để lại tiền cho con.”
Cung Ngũ: “…”
/939
|