Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ được chăm sóc từ đầu đến chân, từ trang điểm trên mặt đến giày dưới chân, từ tóc đến móng tay. Thậm chí sau khi sửa soạn xong, phu nhân Sandy còn đặc biệt dạy cô vào động tác lễ nghi cơ bản.
Cung Ngũ có chút không thích ứng với kiểu đối đãi này, cô nhìn sang Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải sau này mỗi lần em đi học đều phải vất vả như vậy không?”
Khi cô được người ta trang điểm, Công tước đại nhân đứng ở bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách, chậm rãi lật từng trang, nghe thấy Cung Ngũ hỏi, anh ngước đầu nhìn cô, nói: “Tiểu Ngũ hôm nay không phải đến trường, mà là đến cung điện.”
Cung Ngũ sững sờ: “Hả?”
“Tất cả sinh viên trước khi vào học ở trường quý tộc đều sẽ tiếp kiến quốc vương để thể hiện sự tôn trọng.”
“Nhưng em sợ lời nói hành động của em không thích hợp, lỡ mạo phạm người ta thì phải làm sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ có thể nghĩ đến điểm này, anh tin Tiểu Ngũ nhất định sẽ chú ý.”
Cung Ngũ thở dài: “Em sẽ rất cẩn thận, nhưng mà em sợ lỡ em bất cẩn lại làm anh mất mặt.”
Cô đáng thương nhìn anh, Công tước đại nhân mặt nở nụ cười rạng rỡ hơn: “Không sao, anh sẽ nhắc nhở Tiểu Ngũ.”
Mang tâm trạng vô cùng tôn kính, Cung Ngũ cùng Công tước đại nhân lên xe, lúc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cô liền nhẹ nhõm, ríu rít nói không ngừng: “Anh Tiểu Bảo, cây súng em nói hôm qua thật sự rất có giá trị sao?”
Công tước đại nhân liền có chút lo lắng lỡ ngày nào đó có người muốn mua, nói không chừng cô sẽ mang nó đem bán. Anh nhìn cô, gật đầu: “Ừ, rất đáng giá.”
Cung Ngũ cảm thán nói: “Thật không nhìn ra một cây súng lại đáng giá như vậy! Không phải chỉ là một cây súng thôi sao? Ôi chao…”
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô: “Đừng nhớ tới cây súng đó nữa, đó là do anh thiết kế nên anh đáng giá hơn nó.”
Cung Ngũ chớp mắt, hùa theo: “Em cũng cảm thấy anh Tiểu Bảo mới là đáng giá nhất.”
Cung điện của quốc vương Gaddles không lớn như trong tưởng tượng của Cung Ngũ mà là một kiến trúc cổ được xây bằng đá màu xám trắng, vừa nhìn đã biết trải qua nhiều năm lịch sử. Cung điện được xây dựa vào núi, phía sau là vách núi dựng đứng, phía trước là quần thể kiến trúc cổ kiểu bậc thang, hai bên cửa lớn phía trước là trụ La Mã hùng vĩ tráng lệ, chính giữa trụ là cửa lớn cung điện nơi có rất nhiều ô tô xếp hàng.
Sau khi người ngồi ở ghế phụ giao nộp giấy thông hành, xe liền trực tiếp chạy vào trong.
Cung Ngũ rất hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh Tiểu Bảo, quốc vương là người như thế nào?”
“Là người rất tốt, sau khi gặp em sẽ biết.”
“Thật chứ?”
Cung điện vô cùng lớn, vì sau khi vào cung điện xe còn chạy hơn mười phút nữa mới dừng lại. Có người mở cửa xe ra, Cung Ngũ thuận theo động tác của người đó mà xuống xe. Công tước đại nhân nhấc tay lên, Cung Ngũ mỉm cười đưa tay mình vòng qua cánh tay hơi cong của anh.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Cô Cung thân mến, bây giờ cô có cảm thấy căng thẳng không?”
“Đi cùng với anh Tiểu Bảo nên dù có căng thẳng nhưng em không thấy sợ chút nào!”
Công tước đại nhân mỉm cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng, dẫn cô từ từ đi về phía trước. Không khí không hề nghiêm túc trang trọng mà Cung Ngũ đã nghĩ trước đó mà rất thoải mái, hoàn toàn không giống như trong phim truyền hình.
“Người rất tốt” mà Công tước đại nhân nói xem ra không phải là người dễ dàng hòa hợp, đó là một người đàn ông trẻ tuổi hơi gầy để hai chùm râu thật dài. Da ông ta trắng như bị bệnh, đặc biệt là ông ta có một đôi mắt rất khắt khe, nhưng khi nhìn Công tước đại nhân, ông ta lại mỉm cười rất nhiệt tình, “Xem ai đến kìa! Người anh em Edward của ta, cuối cùng ta cũng đợi được cậu và vị hôn thê của cậu rồi. Ôi, cô ấy rất xinh đẹp, rất xứng với cậu. Ta rất hi vọng Gloria có thể nhìn thấy những chuyện này, cậu cũng biết cô ấy luôn không chịu chấp nhận thành ý của ta.”
Quốc vương nói bằng ngôn ngữ Gaddles, Cung Ngũ nghe như thiên thư, một chữ cũng không hiểu, nhưng có thể thấy được dường như ông ta và Công tước đại nhân có mối quan hệ rất tốt.
Công tước đại nhân nở nụ cười hòa nhã và đúng mực, chậm rãi hưởng ứng sự chào đón nhiệt tình của quốc vương. Anh bước lên phía trước, ôm lấy quốc vương, “Cảm ơn, thần tin sẽ có một ngày Gloria sẽ hiểu bệ hạ mới là người yêu cô ấy nhất trên đời. Đây là vị hôn thể của thần.”Anh giơ tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, qua đây!”
Cung Ngũ đi qua, cẩn trọng mỉm cười, những thứ mà giáo viên lễ nghi dạy cho cô lúc sáng quả nhiên được dùng cho lúc này. Cô nhẹ nhàng nhấc váy, khom lưng hành lễ, “Xin chào quốc vương bệ hạ.”
Công tước đại nhân phiên dịch, “Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của thần, cô ấy chào bệ hạ.”
Quốc vương giơ cánh tay trắng gầy gò ra, nhiệt tình ôm lấy Cung Ngũ một cái. Công tước đại nhân hơi híp mắt, quốc vương buông tay ra, nói với Công tước đại nhân: “Cậu giống hệt ba cậu, thích mỹ nhân phương Đông, tuy nhiên ta cảm thấy bọn họ hơi gầy, giống như Gloria mới là mỹ nhân đạt tiêu chuẩn.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng vậy, nên trong mắt thần mẹ thần luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới. Hiện giờ thần cảm thấy vị hôn thê của thần cũng là một trong những người đẹp nhất trên đời.”
Cung Ngũ hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, điềm tĩnh mỉm cười. Đây cũng là thứ mà người phụ nữ hung dữ kia dạy, nghe không hiểu cũng chả sao nhưng phải giữ nụ cười đúng mực.
Cung Ngũ không thích không khí thế này cho lắm, vì cô đứng được vài phút thì phát hiện tuy không khí ở đây không trang trọng nghiêm túc nhưng nụ cười của mọi người xung quanh đều cứng đờ. Họ cũng không thoải mái như cô.
Ngoài quốc vương và Công tước đại nhân nói cười tự nhiên, những người khác đều giữ đúng chức trách bổn phận của mình.
Quốc vương gầy ốm cao ráo, hơi khom lưng, dáng đứng như một con tôm, người còn cao hơn Công tước đại nhân một chút. Ông ta ôm lấy vai Công tước đại nhân, nhiệt tình nói chuyện với anh, toàn bộ đều là ngôn ngữ Gaddles, nhưng từ biểu cảm có thể đoán được bọn họ đang nói chuyện quan trọng.
Cung Ngũ đợi cả nửa giờ đồng hồ, chân cô sắp mềm nhũn, khó khăn lắm cuộc trò chuyện của Công tước đại nhân và quốc vương mới kết thúc.
Công tước đại nhân đi qua phía cô, hỏi: “Em đợi mệt lắm phải không?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không đâu. Anh Tiểu Bảo, em phát hiện ra rằng anh đẹp trai nhất ở đây!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Thật không? Anh rất vui vì anh có một ưu điểm khiến Tiểu Ngũ không thể nào quên.”
Sự vui mừng từ đáy lòng hiện ra trong mắt cô khiến Công tước đại nhân có chút xúc động, anh giơ tay xoa mặt cô: “Cảm ơn.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn lên môi cô.
Cung Ngũ vội vàng lén nhìn người xung quanh, thấy quốc vương và những người khác đều mỉm cười.
Nhất cử nhất động của Cung Ngũ đều học theo Công tước đại nhân, động tác của Công tước đại nhân luôn rất chậm rãi từ tốn, thậm chí lúc cắt bò bít tết động tác cũng mang chút nho nhã khéo léo. Anh cắt phần thịt trước mặt mình xong thì đưa sang cho Cung Ngũ, động tác rất tự nhiên lưu loát giống như đã làm rất nhiều lần, lúc đổi đĩa thịt thậm chí còn đang nói chuyện với quốc vương.
Cung Ngũ vẫn ngồi bên phía khách mời nữ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Công tước đại nhân như vậy, dù là ở trước mặt quốc vương, anh cũng là người ưu út nhất nổi bật nhất. Ánh mắt sắc bén, tinh thần tập trung, toàn thân anh toát ra một hơi thở cấm dục khiến người ta mê hoặc. Cử chỉ lời nói nho nhã, nụ cười khi anh nói chuyện và lắng nghe người khác nói chuyện, khí chất toàn thân anh toát ra nổi bật trong không khí cung điện vừa nghiêm trang vừa tư tại này.
Đây là Công tước đại nhân mà Cung Ngũ chưa từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không giống với người trầm ngâm kiệm lời ở Thanh Thành. Anh thành thạo ứng phó với những người xung quanh, trên là quốc vương dưới là thị nữ dọn thức ăn lên. Có đôi lúc Cung Ngũ có một loại ảo giác, dường như trên đời này chẳng có ai anh không ứng phó được.
Cung Ngũ dừng động tác lại, sững sờ nhìn người đối diện. Cô đột nhiên cảm thấy mẹ cô nói đúng, cô và Công tước đại nhân không phải là người ở cùng một thế giới. Dù cô có ăn mặc sang trọng thế nào, trang điểm xinh đẹp bao nhiêu, bất luận mối quan hệ giữa cô và Yến Đại Bảo có tốt bao nhiêu thì cô và Công tước đại nhân cũng có một khoảng cách không thể nào bước qua được.
Cô không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải là người thông minh nhất, không có bối cảnh xuất thân sạch sẽ, còn có một số tin tức không tốt, cô có tư cách gì mà đứng bên cạnh anh?
Công tước đại nhân nói cấp bậc do con người tạo ra, cô cảm thấy không sai, nhưng tại sao con người lại tạo ra cấp bậc như vậy? Tại sao có năm bảy loại người với những tầng lớp khác nhau?
Cô hít thật sâu một hơi, nhìn vào tầm mắt của Công tước đại nhân đang nhìn qua. Anh mỉm cười với cô, gửi cô một ánh mắt an ủi. Cung Ngũ mỉm cười với anh, tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Nhưng cô gái vốn không biết trời cao đất dày đã bị đả kích lớn, có lẽ cả đời của cô cũng không theo kịp Công tước đại nhân.
Mẹ cô từng nói, người sau này cô lấy điều kiện sẽ không tệ nhưng tuyệt đối không thể quá tốt. Anh Tiểu Bảo thế này đã không còn là quá tốt mà đã đạt tới mức vô cùng tốt. Cung Ngũ cảm thấy con đường phía trước rất mịt mù.
Vị trí ngồi trong bữa tiệc có thể nhìn ra được địa vị quan trọng của Công tước đại nhân ở Gaddles. Anh ngồi bên tay trái quốc vương, ông ta luôn nói chuyện với anh. Cung Ngũ lướt mắt nhìn những đồ trang trí hoa lệ xung quanh. Thì ra tất cả những thứ này mới tương xứng với Công tước đại nhân, trước kia cô cái gì cũng không biết
Cung Ngũ có chút không thích ứng với kiểu đối đãi này, cô nhìn sang Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải sau này mỗi lần em đi học đều phải vất vả như vậy không?”
Khi cô được người ta trang điểm, Công tước đại nhân đứng ở bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách, chậm rãi lật từng trang, nghe thấy Cung Ngũ hỏi, anh ngước đầu nhìn cô, nói: “Tiểu Ngũ hôm nay không phải đến trường, mà là đến cung điện.”
Cung Ngũ sững sờ: “Hả?”
“Tất cả sinh viên trước khi vào học ở trường quý tộc đều sẽ tiếp kiến quốc vương để thể hiện sự tôn trọng.”
“Nhưng em sợ lời nói hành động của em không thích hợp, lỡ mạo phạm người ta thì phải làm sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ có thể nghĩ đến điểm này, anh tin Tiểu Ngũ nhất định sẽ chú ý.”
Cung Ngũ thở dài: “Em sẽ rất cẩn thận, nhưng mà em sợ lỡ em bất cẩn lại làm anh mất mặt.”
Cô đáng thương nhìn anh, Công tước đại nhân mặt nở nụ cười rạng rỡ hơn: “Không sao, anh sẽ nhắc nhở Tiểu Ngũ.”
Mang tâm trạng vô cùng tôn kính, Cung Ngũ cùng Công tước đại nhân lên xe, lúc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cô liền nhẹ nhõm, ríu rít nói không ngừng: “Anh Tiểu Bảo, cây súng em nói hôm qua thật sự rất có giá trị sao?”
Công tước đại nhân liền có chút lo lắng lỡ ngày nào đó có người muốn mua, nói không chừng cô sẽ mang nó đem bán. Anh nhìn cô, gật đầu: “Ừ, rất đáng giá.”
Cung Ngũ cảm thán nói: “Thật không nhìn ra một cây súng lại đáng giá như vậy! Không phải chỉ là một cây súng thôi sao? Ôi chao…”
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô: “Đừng nhớ tới cây súng đó nữa, đó là do anh thiết kế nên anh đáng giá hơn nó.”
Cung Ngũ chớp mắt, hùa theo: “Em cũng cảm thấy anh Tiểu Bảo mới là đáng giá nhất.”
Cung điện của quốc vương Gaddles không lớn như trong tưởng tượng của Cung Ngũ mà là một kiến trúc cổ được xây bằng đá màu xám trắng, vừa nhìn đã biết trải qua nhiều năm lịch sử. Cung điện được xây dựa vào núi, phía sau là vách núi dựng đứng, phía trước là quần thể kiến trúc cổ kiểu bậc thang, hai bên cửa lớn phía trước là trụ La Mã hùng vĩ tráng lệ, chính giữa trụ là cửa lớn cung điện nơi có rất nhiều ô tô xếp hàng.
Sau khi người ngồi ở ghế phụ giao nộp giấy thông hành, xe liền trực tiếp chạy vào trong.
Cung Ngũ rất hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh Tiểu Bảo, quốc vương là người như thế nào?”
“Là người rất tốt, sau khi gặp em sẽ biết.”
“Thật chứ?”
Cung điện vô cùng lớn, vì sau khi vào cung điện xe còn chạy hơn mười phút nữa mới dừng lại. Có người mở cửa xe ra, Cung Ngũ thuận theo động tác của người đó mà xuống xe. Công tước đại nhân nhấc tay lên, Cung Ngũ mỉm cười đưa tay mình vòng qua cánh tay hơi cong của anh.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Cô Cung thân mến, bây giờ cô có cảm thấy căng thẳng không?”
“Đi cùng với anh Tiểu Bảo nên dù có căng thẳng nhưng em không thấy sợ chút nào!”
Công tước đại nhân mỉm cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng, dẫn cô từ từ đi về phía trước. Không khí không hề nghiêm túc trang trọng mà Cung Ngũ đã nghĩ trước đó mà rất thoải mái, hoàn toàn không giống như trong phim truyền hình.
“Người rất tốt” mà Công tước đại nhân nói xem ra không phải là người dễ dàng hòa hợp, đó là một người đàn ông trẻ tuổi hơi gầy để hai chùm râu thật dài. Da ông ta trắng như bị bệnh, đặc biệt là ông ta có một đôi mắt rất khắt khe, nhưng khi nhìn Công tước đại nhân, ông ta lại mỉm cười rất nhiệt tình, “Xem ai đến kìa! Người anh em Edward của ta, cuối cùng ta cũng đợi được cậu và vị hôn thê của cậu rồi. Ôi, cô ấy rất xinh đẹp, rất xứng với cậu. Ta rất hi vọng Gloria có thể nhìn thấy những chuyện này, cậu cũng biết cô ấy luôn không chịu chấp nhận thành ý của ta.”
Quốc vương nói bằng ngôn ngữ Gaddles, Cung Ngũ nghe như thiên thư, một chữ cũng không hiểu, nhưng có thể thấy được dường như ông ta và Công tước đại nhân có mối quan hệ rất tốt.
Công tước đại nhân nở nụ cười hòa nhã và đúng mực, chậm rãi hưởng ứng sự chào đón nhiệt tình của quốc vương. Anh bước lên phía trước, ôm lấy quốc vương, “Cảm ơn, thần tin sẽ có một ngày Gloria sẽ hiểu bệ hạ mới là người yêu cô ấy nhất trên đời. Đây là vị hôn thể của thần.”Anh giơ tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, qua đây!”
Cung Ngũ đi qua, cẩn trọng mỉm cười, những thứ mà giáo viên lễ nghi dạy cho cô lúc sáng quả nhiên được dùng cho lúc này. Cô nhẹ nhàng nhấc váy, khom lưng hành lễ, “Xin chào quốc vương bệ hạ.”
Công tước đại nhân phiên dịch, “Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của thần, cô ấy chào bệ hạ.”
Quốc vương giơ cánh tay trắng gầy gò ra, nhiệt tình ôm lấy Cung Ngũ một cái. Công tước đại nhân hơi híp mắt, quốc vương buông tay ra, nói với Công tước đại nhân: “Cậu giống hệt ba cậu, thích mỹ nhân phương Đông, tuy nhiên ta cảm thấy bọn họ hơi gầy, giống như Gloria mới là mỹ nhân đạt tiêu chuẩn.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng vậy, nên trong mắt thần mẹ thần luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới. Hiện giờ thần cảm thấy vị hôn thê của thần cũng là một trong những người đẹp nhất trên đời.”
Cung Ngũ hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, điềm tĩnh mỉm cười. Đây cũng là thứ mà người phụ nữ hung dữ kia dạy, nghe không hiểu cũng chả sao nhưng phải giữ nụ cười đúng mực.
Cung Ngũ không thích không khí thế này cho lắm, vì cô đứng được vài phút thì phát hiện tuy không khí ở đây không trang trọng nghiêm túc nhưng nụ cười của mọi người xung quanh đều cứng đờ. Họ cũng không thoải mái như cô.
Ngoài quốc vương và Công tước đại nhân nói cười tự nhiên, những người khác đều giữ đúng chức trách bổn phận của mình.
Quốc vương gầy ốm cao ráo, hơi khom lưng, dáng đứng như một con tôm, người còn cao hơn Công tước đại nhân một chút. Ông ta ôm lấy vai Công tước đại nhân, nhiệt tình nói chuyện với anh, toàn bộ đều là ngôn ngữ Gaddles, nhưng từ biểu cảm có thể đoán được bọn họ đang nói chuyện quan trọng.
Cung Ngũ đợi cả nửa giờ đồng hồ, chân cô sắp mềm nhũn, khó khăn lắm cuộc trò chuyện của Công tước đại nhân và quốc vương mới kết thúc.
Công tước đại nhân đi qua phía cô, hỏi: “Em đợi mệt lắm phải không?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không đâu. Anh Tiểu Bảo, em phát hiện ra rằng anh đẹp trai nhất ở đây!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Thật không? Anh rất vui vì anh có một ưu điểm khiến Tiểu Ngũ không thể nào quên.”
Sự vui mừng từ đáy lòng hiện ra trong mắt cô khiến Công tước đại nhân có chút xúc động, anh giơ tay xoa mặt cô: “Cảm ơn.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn lên môi cô.
Cung Ngũ vội vàng lén nhìn người xung quanh, thấy quốc vương và những người khác đều mỉm cười.
Nhất cử nhất động của Cung Ngũ đều học theo Công tước đại nhân, động tác của Công tước đại nhân luôn rất chậm rãi từ tốn, thậm chí lúc cắt bò bít tết động tác cũng mang chút nho nhã khéo léo. Anh cắt phần thịt trước mặt mình xong thì đưa sang cho Cung Ngũ, động tác rất tự nhiên lưu loát giống như đã làm rất nhiều lần, lúc đổi đĩa thịt thậm chí còn đang nói chuyện với quốc vương.
Cung Ngũ vẫn ngồi bên phía khách mời nữ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Công tước đại nhân như vậy, dù là ở trước mặt quốc vương, anh cũng là người ưu út nhất nổi bật nhất. Ánh mắt sắc bén, tinh thần tập trung, toàn thân anh toát ra một hơi thở cấm dục khiến người ta mê hoặc. Cử chỉ lời nói nho nhã, nụ cười khi anh nói chuyện và lắng nghe người khác nói chuyện, khí chất toàn thân anh toát ra nổi bật trong không khí cung điện vừa nghiêm trang vừa tư tại này.
Đây là Công tước đại nhân mà Cung Ngũ chưa từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không giống với người trầm ngâm kiệm lời ở Thanh Thành. Anh thành thạo ứng phó với những người xung quanh, trên là quốc vương dưới là thị nữ dọn thức ăn lên. Có đôi lúc Cung Ngũ có một loại ảo giác, dường như trên đời này chẳng có ai anh không ứng phó được.
Cung Ngũ dừng động tác lại, sững sờ nhìn người đối diện. Cô đột nhiên cảm thấy mẹ cô nói đúng, cô và Công tước đại nhân không phải là người ở cùng một thế giới. Dù cô có ăn mặc sang trọng thế nào, trang điểm xinh đẹp bao nhiêu, bất luận mối quan hệ giữa cô và Yến Đại Bảo có tốt bao nhiêu thì cô và Công tước đại nhân cũng có một khoảng cách không thể nào bước qua được.
Cô không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải là người thông minh nhất, không có bối cảnh xuất thân sạch sẽ, còn có một số tin tức không tốt, cô có tư cách gì mà đứng bên cạnh anh?
Công tước đại nhân nói cấp bậc do con người tạo ra, cô cảm thấy không sai, nhưng tại sao con người lại tạo ra cấp bậc như vậy? Tại sao có năm bảy loại người với những tầng lớp khác nhau?
Cô hít thật sâu một hơi, nhìn vào tầm mắt của Công tước đại nhân đang nhìn qua. Anh mỉm cười với cô, gửi cô một ánh mắt an ủi. Cung Ngũ mỉm cười với anh, tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Nhưng cô gái vốn không biết trời cao đất dày đã bị đả kích lớn, có lẽ cả đời của cô cũng không theo kịp Công tước đại nhân.
Mẹ cô từng nói, người sau này cô lấy điều kiện sẽ không tệ nhưng tuyệt đối không thể quá tốt. Anh Tiểu Bảo thế này đã không còn là quá tốt mà đã đạt tới mức vô cùng tốt. Cung Ngũ cảm thấy con đường phía trước rất mịt mù.
Vị trí ngồi trong bữa tiệc có thể nhìn ra được địa vị quan trọng của Công tước đại nhân ở Gaddles. Anh ngồi bên tay trái quốc vương, ông ta luôn nói chuyện với anh. Cung Ngũ lướt mắt nhìn những đồ trang trí hoa lệ xung quanh. Thì ra tất cả những thứ này mới tương xứng với Công tước đại nhân, trước kia cô cái gì cũng không biết
/939
|