Ngày đầu tiên đi học, Cung Ngũ được đối xử như minh tinh. Bọn họ rất hiếu kỳ với quốc gia phương Đông cổ xưa trong truyền thuyết. Các bạn nữ đua nhau kết bạn với cô. Nét đẹp của con gái phương Đông cũng khiến họ hiểu lầm cô là em gái hoặc họ hàng gần của Công tước Edward.
Định luật ít bạn trong bao nhiêu năm qua của Cung Ngũ lập tức bị phá vỡ. Mọi người đều vây lấy cô. Các nữ sinh thì muốn thông qua cô để nghe ngóng về Công tước đại nhân, còn các nam sinh thì muốn chiếm được thiện cảm của cô.
Bởi vì vẫn có rào cản ngôn ngữ nên Cung Ngũ chỉ có thể dùng những từ ngữ cô biết để biểu đạt ý của mình. Điều này cũng khiến cho cô hạ quyết tâm nhất định phải học được tiếng Anh trong thời gian ngắn nhất.
Buổi tối, có xe đến đón cô, những người đứng vây xem ở cổng trường đều biết xe đến đón cô là xe của Công tước Edward đại nhân. Chiếc xe đó chỉ có Công tước đại nhân và họ hàng thân thích quan trọng mới được ngồi.
Tính năng của xe quá tốt, ngồi lên xe mở cửa kính cũng không nghe thấy bất kì tiếng động cơ nào, êm ru không khác gì như đang ngồi trong phòng ngủ ở nhà. Nội thất bên trong xe đầy đủ đến mức khiến Cung Ngũ cảm thấy chiếc xe này còn tốt hơn cả ở nhà cô. Sau khi lên xe, cô gập bàn xuống, nhanh nhẹn lấy sách ra đọc. Cung Ngũ cảm thấy bản thân nhất định phải vượt qua rào cản ngoại ngữ trong thời gian sớm nhất, nếu không tất cả đều chỉ là viển vông.
Trong lòng cô còn có tính toán khác, không những cô phải học thành thạo tiếng Anh mà còn phải học tiếng Gaddles. Cô phải lấy Công tước đại nhân làm gương, trở thành một người càng nỗ lực càng đạt được địa vị cao.
Cung Ngũ nhoài người trên bàn nghiêm túc đọc sách. Xe chạy quá êm, cô không hề bị ảnh hưởng gì cả. Cô cảm thấy Công tước đại nhân không cho cô trọ ở kí túc xá cũng rất tốt. Bởi vì như vậy, cô có thể tận dụng thời gian bốn mươi phút đi trên đường để nghiêm túc học hành.
Về đến nhà, cô còn trịnh trọng tuyên bố với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi người phải nói chuyện với em bằng tiếng Anh 100%, không được phép nói bất cứ câu tiếng Trung nào.”
Công tước đại nhân tươi cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Em chắc chứ?”
Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Em chắc!”
Lúc ăn, Cung Ngũ vô tình nghe được Công tước đại nhân nói, hồi trước anh đi học, có người chuyên phụ trách lập kế hoạch học tập cho anh. Kế hoạch học tập khoa học không những có thể tận dụng thời gian triệt để mà cực kỳ có hiệu quả nâng cao thành tích.
Lúc này Cung Ngũ đang nóng lòng muốn học, cô lập tức ghi nhớ. Sau khi ăn xong, cô chạy đến hỏi ông Eugene – gia sư lập kế hoạch học tập cho Công tước đại nhân. Cô nhờ ông ta lập một kế hoạch học tập chi tiết cho mình.
Ông Eugene là một thầy giáo già gầy nhom đeo kính. Ông ta đẩy gọng kính, liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Một khi tôi đã lập ra kế hoạch thì cô bắt buộc phải tuân thủ một cách nghiêm túc. Tôi không thích những người từ bỏ giữa chừng.”
Cung Ngũ chớp mắt, dè dặt nói: “Tôi có một sở thích, bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn giữ sở thích đó. Cho nên tôi cảm thấy tôi là một người có nghị lực cũng rất kiên trì.”
“Ồ?” Eugene lại đẩy kính theo thói quen, hỏi: “Nói thử xem sở thích của cô là gì?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi thích tiền. Tôi thích từ nhỏ cho đến bây giờ luôn…”
Cô còn chưa nói xong, Eugene đã trừng đôi mắt híp đục ngầu, chỉ tay ra cửa: “Ra ngoài!”
Cung Ngũ ôm cột cửa không buông tay, vội vàng nói thêm: “Ông Vưu Kim, tôi vẫn chưa nói xong mà. Tôi còn thích đánh bi-a, thích cho đến tận bây giờ, tôi đánh giỏi lắm đấy! Không tin ông hỏi Công tước đại nhân mà xem!”
Eugene tỏ vẻ không tin, liếc mắt đánh giá cô: “Thật chứ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Thật 100%. Ông không tin tôi, vậy chắc ông sẽ tin Công tước đại nhân chứ?”
“Tôi sẽ hỏi Công tước đại nhân, cô không lừa được tôi đâu.”
Cung Ngũ thề thốt chân thành: “Tôi chưa bao giờ nói dối.” Rồi cô chạy đi tìm Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, anh nhất định phải nói tốt về em đấy. Căn bản của em kém như vậy, nếu như em không thể hiểu được lời giáo viên giảng bài bằng tiếng Anh trong thời gian ngắn nhất thì sau này em học làm sao được chứ?”
Công tước đại nhân ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn cô: “Tiểu Ngũ muốn học rất nhiều thứ đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng!”
Công tước đại nhân chìa tay ra, Cung Ngũ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, bị anh kéo ngồi lên đùi. Cung Ngũ ôm cổ anh nói: “Anh Tiểu Bảo, bây giờ em mới biết thời gian em từng lãng phí đáng quý biết bao! Nếu như khi đi học em học hành nghiêm chỉnh, chăm chỉ học tiếng Anh thì bây giờ em chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Công tước đại nhân mỉm cười, một bàn tay khẽ vuốt ve eo cô, “Bây giờ vẫn chưa muộn mà. Nếu em đã muốn học như vậy, anh đương nhiên sẽ ủng hộ em. Đợi lát nữa anh sẽ đi nói với Eugene. Nhưng Eugene rất nghiêm khắc, thời gian biểu ông ấy lập rất khoa học, sắp xếp thời gian một cách hợp lý. Cho nên, một khi em đã đồng ý thì chỉ có thể tiếp nhận hoàn toàn, không thể đổi ý đâu. Em đồng ý không?”
Cung Ngũ gật đầu không chút do dự: “Em đồng ý! Chỉ cần có thể giúp em học tốt tiếng Anh, em đồng ý 100%.”
“Vậy thì tốt.” Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ này, anh phải nói trước với em, nếu như giữa chừng em không muốn học nữa mà nói với anh, anh sẽ đứng về phía Eugene đấy. Bởi vì đây là chuyện em đã đồng ý, hiểu không?”
“Anh Tiểu Bảo, có phải anh thấy mặt em không có tem bảo hành không? Em chắc chắn sẽ kiên trì! Tuyệt đối sẽ không kêu khổ dù chỉ là một tiếng.”
Lúc này Cung Ngũ cho rằng Eugene chỉ lập thời gian biểu cho cô học tiếng Anh. Ai dè đợi khi ông ta lập xong, cô mới tròn mắt ngạc nhiên.
Cô chạy đến chỗ bảng thời gian biểu học tập theo tuần to vĩ đại phía trước, há hốc mồm, “Anh… anh Tiểu Bảo, bảng thời gian biểu này có phải đưa nhầm rồi không? Em chỉ muốn một thời gian biểu học tiếng Anh thôi mà! Cái này đâu phải chỉ có mỗi tiếng Anh chứ? Sao lại còn có cả cưỡi ngựa với học đàn piano nữa? Người ta đều học từ nhỏ, bây giờ em mới học có phải là hơi muộn rồi không? Anh Tiểu Bảo! Sao em còn phải học đánh golf nữa hả?”
Công tước đại nhân nhún vai với Eugene, ông ta nói tiếng Anh mang đặc sệt chất Gaddles: “Bởi vì những môn học này sẽ giúp cô Cung Ngũ tiếp xúc với tiếng Anh ở nhiều ngành nghề khác nhau như tiếng Anh trong môn cưỡi ngựa, tiếng Anh về đánh golf và các cấu trúc ngữ pháp tiếng Anh nữa. Chỉ có hòa mình vào môi trường thì mới học được một cách thấu đáo. Cô Cung Ngũ không hài lòng với thời gian biểu của tôi sao?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, hình như lời Eugene nói hoàn toàn chính xác.
“Cô muốn học tốt thì phải tận dụng thời gian hợp lý. Lẽ nào cô Cung Ngũ không cảm thấy đây là phương pháp học tập tốt nhất sao?” Eugene đẩy kính, nhìn Cung Ngũ chằm chằm, giống như chỉ cần cô nói một chữ “không”, ông ta sẽ phát điên vậy.
Cung Ngũ vội gật đầu: “Đúng, đúng. Đúng là phương pháp tốt nhất. Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì hết.”
Công tước đại nhân đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt vẫn tươi cười, im lặng nhìn Eugene xử lý cô bạn gái nhỏ chứa đầy những suy nghĩ cổ quái trong đầu mà người khác không nghĩ ra được của anh.
Eugene nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, hài lòng gật đầu: “Nếu đã như thế, vậy thì bây giờ bắt đầu thực hiện luôn.” Ông ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là bốn giờ chiều, đến giờ học đàn rồi.”
Cung Ngũ: “...”
Cô cho rằng cô mời người ta lập giúp một bảng thời gian biểu, kết quả Eugene không những đã lập xong và còn mời cả giáo viên đến luôn, căn bản cô không cần ghi nhớ trong đầu, bởi vì một khi đến giờ sẽ có người chủ động nhắc cô phải làm gì.
Cung Ngũ có cảm giác mình bị lừa.
Quan trọng nhất là Công tước đại nhân thực sự làm như lời anh nói lúc trước, hoàn toàn không can dự vào kế hoạch học tập của cô.
Cung Ngũ khóc thành một dòng sông, trong lòng có cảm giác đau xót, cô tự đào hố chôn mình rồi.
Cô bắt đầu học đàn từ căn bản. Giáo viên dạy đàn piano là một người phụ nữ trung niên tao nhã, có mái tóc nâu và làm da trắng ngần. Bà ta giảng dạy rất nhẹ nhàng từ tốn nhưng rất khuôn phép, hoàn toàn không cho phép cô lười biếng.
Bây giờ Cung Ngũ đã biết, thì ra ban đầu cô thấy Công tước đại nhân đánh đàn khoan thai, tao nhã như vậy đều là do cũng học từ cơ bản từng chút một đi lên.
Sau khi ăn xong, Cung Ngũ lại bị lôi đi học tiếng Anh. Giáo viên chuyên nghiệp hơn cô nghĩ rất nhiều, khiến cô rất có hứng thú học tập.
Định luật ít bạn trong bao nhiêu năm qua của Cung Ngũ lập tức bị phá vỡ. Mọi người đều vây lấy cô. Các nữ sinh thì muốn thông qua cô để nghe ngóng về Công tước đại nhân, còn các nam sinh thì muốn chiếm được thiện cảm của cô.
Bởi vì vẫn có rào cản ngôn ngữ nên Cung Ngũ chỉ có thể dùng những từ ngữ cô biết để biểu đạt ý của mình. Điều này cũng khiến cho cô hạ quyết tâm nhất định phải học được tiếng Anh trong thời gian ngắn nhất.
Buổi tối, có xe đến đón cô, những người đứng vây xem ở cổng trường đều biết xe đến đón cô là xe của Công tước Edward đại nhân. Chiếc xe đó chỉ có Công tước đại nhân và họ hàng thân thích quan trọng mới được ngồi.
Tính năng của xe quá tốt, ngồi lên xe mở cửa kính cũng không nghe thấy bất kì tiếng động cơ nào, êm ru không khác gì như đang ngồi trong phòng ngủ ở nhà. Nội thất bên trong xe đầy đủ đến mức khiến Cung Ngũ cảm thấy chiếc xe này còn tốt hơn cả ở nhà cô. Sau khi lên xe, cô gập bàn xuống, nhanh nhẹn lấy sách ra đọc. Cung Ngũ cảm thấy bản thân nhất định phải vượt qua rào cản ngoại ngữ trong thời gian sớm nhất, nếu không tất cả đều chỉ là viển vông.
Trong lòng cô còn có tính toán khác, không những cô phải học thành thạo tiếng Anh mà còn phải học tiếng Gaddles. Cô phải lấy Công tước đại nhân làm gương, trở thành một người càng nỗ lực càng đạt được địa vị cao.
Cung Ngũ nhoài người trên bàn nghiêm túc đọc sách. Xe chạy quá êm, cô không hề bị ảnh hưởng gì cả. Cô cảm thấy Công tước đại nhân không cho cô trọ ở kí túc xá cũng rất tốt. Bởi vì như vậy, cô có thể tận dụng thời gian bốn mươi phút đi trên đường để nghiêm túc học hành.
Về đến nhà, cô còn trịnh trọng tuyên bố với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi người phải nói chuyện với em bằng tiếng Anh 100%, không được phép nói bất cứ câu tiếng Trung nào.”
Công tước đại nhân tươi cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Em chắc chứ?”
Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Em chắc!”
Lúc ăn, Cung Ngũ vô tình nghe được Công tước đại nhân nói, hồi trước anh đi học, có người chuyên phụ trách lập kế hoạch học tập cho anh. Kế hoạch học tập khoa học không những có thể tận dụng thời gian triệt để mà cực kỳ có hiệu quả nâng cao thành tích.
Lúc này Cung Ngũ đang nóng lòng muốn học, cô lập tức ghi nhớ. Sau khi ăn xong, cô chạy đến hỏi ông Eugene – gia sư lập kế hoạch học tập cho Công tước đại nhân. Cô nhờ ông ta lập một kế hoạch học tập chi tiết cho mình.
Ông Eugene là một thầy giáo già gầy nhom đeo kính. Ông ta đẩy gọng kính, liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Một khi tôi đã lập ra kế hoạch thì cô bắt buộc phải tuân thủ một cách nghiêm túc. Tôi không thích những người từ bỏ giữa chừng.”
Cung Ngũ chớp mắt, dè dặt nói: “Tôi có một sở thích, bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn giữ sở thích đó. Cho nên tôi cảm thấy tôi là một người có nghị lực cũng rất kiên trì.”
“Ồ?” Eugene lại đẩy kính theo thói quen, hỏi: “Nói thử xem sở thích của cô là gì?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi thích tiền. Tôi thích từ nhỏ cho đến bây giờ luôn…”
Cô còn chưa nói xong, Eugene đã trừng đôi mắt híp đục ngầu, chỉ tay ra cửa: “Ra ngoài!”
Cung Ngũ ôm cột cửa không buông tay, vội vàng nói thêm: “Ông Vưu Kim, tôi vẫn chưa nói xong mà. Tôi còn thích đánh bi-a, thích cho đến tận bây giờ, tôi đánh giỏi lắm đấy! Không tin ông hỏi Công tước đại nhân mà xem!”
Eugene tỏ vẻ không tin, liếc mắt đánh giá cô: “Thật chứ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Thật 100%. Ông không tin tôi, vậy chắc ông sẽ tin Công tước đại nhân chứ?”
“Tôi sẽ hỏi Công tước đại nhân, cô không lừa được tôi đâu.”
Cung Ngũ thề thốt chân thành: “Tôi chưa bao giờ nói dối.” Rồi cô chạy đi tìm Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, anh nhất định phải nói tốt về em đấy. Căn bản của em kém như vậy, nếu như em không thể hiểu được lời giáo viên giảng bài bằng tiếng Anh trong thời gian ngắn nhất thì sau này em học làm sao được chứ?”
Công tước đại nhân ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn cô: “Tiểu Ngũ muốn học rất nhiều thứ đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng!”
Công tước đại nhân chìa tay ra, Cung Ngũ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, bị anh kéo ngồi lên đùi. Cung Ngũ ôm cổ anh nói: “Anh Tiểu Bảo, bây giờ em mới biết thời gian em từng lãng phí đáng quý biết bao! Nếu như khi đi học em học hành nghiêm chỉnh, chăm chỉ học tiếng Anh thì bây giờ em chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Công tước đại nhân mỉm cười, một bàn tay khẽ vuốt ve eo cô, “Bây giờ vẫn chưa muộn mà. Nếu em đã muốn học như vậy, anh đương nhiên sẽ ủng hộ em. Đợi lát nữa anh sẽ đi nói với Eugene. Nhưng Eugene rất nghiêm khắc, thời gian biểu ông ấy lập rất khoa học, sắp xếp thời gian một cách hợp lý. Cho nên, một khi em đã đồng ý thì chỉ có thể tiếp nhận hoàn toàn, không thể đổi ý đâu. Em đồng ý không?”
Cung Ngũ gật đầu không chút do dự: “Em đồng ý! Chỉ cần có thể giúp em học tốt tiếng Anh, em đồng ý 100%.”
“Vậy thì tốt.” Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ này, anh phải nói trước với em, nếu như giữa chừng em không muốn học nữa mà nói với anh, anh sẽ đứng về phía Eugene đấy. Bởi vì đây là chuyện em đã đồng ý, hiểu không?”
“Anh Tiểu Bảo, có phải anh thấy mặt em không có tem bảo hành không? Em chắc chắn sẽ kiên trì! Tuyệt đối sẽ không kêu khổ dù chỉ là một tiếng.”
Lúc này Cung Ngũ cho rằng Eugene chỉ lập thời gian biểu cho cô học tiếng Anh. Ai dè đợi khi ông ta lập xong, cô mới tròn mắt ngạc nhiên.
Cô chạy đến chỗ bảng thời gian biểu học tập theo tuần to vĩ đại phía trước, há hốc mồm, “Anh… anh Tiểu Bảo, bảng thời gian biểu này có phải đưa nhầm rồi không? Em chỉ muốn một thời gian biểu học tiếng Anh thôi mà! Cái này đâu phải chỉ có mỗi tiếng Anh chứ? Sao lại còn có cả cưỡi ngựa với học đàn piano nữa? Người ta đều học từ nhỏ, bây giờ em mới học có phải là hơi muộn rồi không? Anh Tiểu Bảo! Sao em còn phải học đánh golf nữa hả?”
Công tước đại nhân nhún vai với Eugene, ông ta nói tiếng Anh mang đặc sệt chất Gaddles: “Bởi vì những môn học này sẽ giúp cô Cung Ngũ tiếp xúc với tiếng Anh ở nhiều ngành nghề khác nhau như tiếng Anh trong môn cưỡi ngựa, tiếng Anh về đánh golf và các cấu trúc ngữ pháp tiếng Anh nữa. Chỉ có hòa mình vào môi trường thì mới học được một cách thấu đáo. Cô Cung Ngũ không hài lòng với thời gian biểu của tôi sao?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, hình như lời Eugene nói hoàn toàn chính xác.
“Cô muốn học tốt thì phải tận dụng thời gian hợp lý. Lẽ nào cô Cung Ngũ không cảm thấy đây là phương pháp học tập tốt nhất sao?” Eugene đẩy kính, nhìn Cung Ngũ chằm chằm, giống như chỉ cần cô nói một chữ “không”, ông ta sẽ phát điên vậy.
Cung Ngũ vội gật đầu: “Đúng, đúng. Đúng là phương pháp tốt nhất. Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì hết.”
Công tước đại nhân đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt vẫn tươi cười, im lặng nhìn Eugene xử lý cô bạn gái nhỏ chứa đầy những suy nghĩ cổ quái trong đầu mà người khác không nghĩ ra được của anh.
Eugene nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, hài lòng gật đầu: “Nếu đã như thế, vậy thì bây giờ bắt đầu thực hiện luôn.” Ông ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là bốn giờ chiều, đến giờ học đàn rồi.”
Cung Ngũ: “...”
Cô cho rằng cô mời người ta lập giúp một bảng thời gian biểu, kết quả Eugene không những đã lập xong và còn mời cả giáo viên đến luôn, căn bản cô không cần ghi nhớ trong đầu, bởi vì một khi đến giờ sẽ có người chủ động nhắc cô phải làm gì.
Cung Ngũ có cảm giác mình bị lừa.
Quan trọng nhất là Công tước đại nhân thực sự làm như lời anh nói lúc trước, hoàn toàn không can dự vào kế hoạch học tập của cô.
Cung Ngũ khóc thành một dòng sông, trong lòng có cảm giác đau xót, cô tự đào hố chôn mình rồi.
Cô bắt đầu học đàn từ căn bản. Giáo viên dạy đàn piano là một người phụ nữ trung niên tao nhã, có mái tóc nâu và làm da trắng ngần. Bà ta giảng dạy rất nhẹ nhàng từ tốn nhưng rất khuôn phép, hoàn toàn không cho phép cô lười biếng.
Bây giờ Cung Ngũ đã biết, thì ra ban đầu cô thấy Công tước đại nhân đánh đàn khoan thai, tao nhã như vậy đều là do cũng học từ cơ bản từng chút một đi lên.
Sau khi ăn xong, Cung Ngũ lại bị lôi đi học tiếng Anh. Giáo viên chuyên nghiệp hơn cô nghĩ rất nhiều, khiến cô rất có hứng thú học tập.
/939
|