Trong lớp Mathew trở thành người duy nhất chủ động chào hỏi cô, bởi vì cậu ta chủ động nói mình thích Gloria, Cung Ngũ lại là vị hôn thê trên danh nghĩa của ngài Edward, cho nên hai người có nói chuyện với nhau cũng không phải lo lắng ai khác nói ra nói vào sau lưng họ.
Có người nói chuyện cùng còn hơn không có ai để ý đến, đối với Cung Ngũ có thêm sự tồn tại của Mathew cũng rất tốt.
Điều quan trọng nhất là cô vô tình nghe Mathew nói gia đình cậu ta cũng là một xưởng chế tạo vũ khí, nhưng vì không tìm được nhà thiết kế giỏi nên công việc làm ăn không được tốt như những nhà khác.
Lúc đó Cung Ngũ đảo mắt nhìn quanh một vòng, lập tức nghĩ đến những bản thảo bị Công tước đại nhân ném trong thùng rác.
Bây giờ công việc gia sư không còn nữa, còn nợ Công tước đại nhân một khoản tiền lớn như vậy, cô phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Nhưng cô lại không thể lỗ mãng hỏi Mathew có cần mua chỗ bản thảo đó không, may mà hai ngày nay Mathew thường xuyên hỏi han cô, lần nào nói chuyện cũng nhắc đến nhiều nhất là Gloria. Đối với Mathew, Gloria chính là nữ thần, tuy sự khác biệt giữa họ giống như công chúa với hoàng tử, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sự ái mộ của Mathew dành cho Gloria.
Thực ra Cung Ngũ cũng có chút coi thường cậu ta, cô kiên quyết nhận định rằng người thích loại con gái ngực bự như Gloria chắc chắn nhân cách cũng kém cỏi, chỉ có thích người như cô mới là người có nội hàm. Ví dụ như người như Công tước đại nhân, vừa nhìn đã biết là người có nội hàm, còn Mathew chỉ có thể nói là nghèo đến kém cả kiến thức.
Cung Ngũ dù có chút coi thường Mathew nhưng vẫn còn ý tứ, không thể nói ra quá rõ ràng, bởi vì rõ ràng Mathew mê luyến Gloria đến điên cuồng. Nghe nói ngày mai Cung Ngũ sẽ về nước, thứ hai tuần sau mới về lên lớp, Mathew còn đặc biệt nhờ Cung Ngũ mang về một vài thứ đồ thích hợp với con gái, để cậu ta còn lấy lòng nịnh nọt Gloria.
Cung Ngũ lườm cậu ta: “Cô ta không thích tôi, cậu nghĩ xem nếu cô ta biết những thứ đó là do tôi mua giúp thì liệu có nhận không?”
Mathew xua tay: “Nhưng đó là tâm ý của tôi, sao cô ấy lại nỡ nhẫn tâm từ chối được chứ?”
“Cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy thế?” Cung Ngũ híp mắt lại, “Tôi thấy con gái có nhiều cách để từ chối lắm. Tôi có thể mang về cho cậu nhưng cậu phải đưa tiền cho tôi trước. Cậu biết tôi đã làm hỏng camera của trường nên phải đền rất nhiều tiền, bây giờ tôi còn nợ tiền bên ngoài nữa, tuyệt đối không thể ứng tiền ra trước để mua đồ cho cậu đâu.”
Gia tộc Hal tuy là quý tộc sa sút, thua kém hơn nhiều các gia đình quý tộc khác, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, họ chỉ không được vẻ vang như trước kia, còn những khoản chi tiêu thông thường vẫn dư sức chống đỡ. Nghe Cung Ngũ nói vậy, cậu ta có vẻ không biết nói sao, “Chẳng lẽ tôi còn ăn quỵt tiền của cậu hay sao?”
Cung Ngũ đưa tay ra: “Đưa tiền đây! Tôi nói trước nhé, tôi cần chút phí thù lao đấy nhé.”
Mathew hào phóng gật đầu: “Vì Gloria, tôi chấp nhận rút bớt chút tiền tiêu vặt hàng ngày ra mua quà cho cô ấy.”
Cung Ngũ nhắc nhở cậu ta: “Tôi cứ thấy là có lẽ cô ta sẽ không nhận đâu, nên dù sao thì cậu cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi đấy nhé.”
Mathew thẳng thắn đáp, “Không quan tâm, tôi chịu được hết!”
Cung Ngũ gật đầu: “Vậy được thôi, thế thì tùy cậu.”
Quả nhiên Công tước đại nhân đã xin phép cho cô nghỉ học, đến ngày hôm đó, Cung Ngũ cùng Công tước đại nhân đáp máy bay về Thanh Thành. Đây là lần đầu tiên Cung Ngũ biết rằng thì ra Công tước đại nhân cũng có máy bay riêng. Công tước đại nhân đúng là đồ phá của, vậy mà còn nói anh tốt hơn Bộ Sinh, bây giờ xem ra anh cũng không hơn Bộ Sinh là bao nhiêu.
Cô mím môi, cánh tay đè chặt lấy anh, thấp giọng nói: “Anh Tiểu Bảo, máy bay này của chúng ta có bao nhiêu nhân viên phục vụ như vậy, có phải là cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền không?”
Công tước đại nhân cười: “Sao lại thế được? Đây là máy bay tư nhân, không mất tiền thuê.”
Cung Ngũ sửa lại: “Vậy có phải là mua máy bay tốn rất nhiều tiền không?”
Công tước đại nhân vẫn cười: “Đây là máy bay chuyên dụng của hoàng gia, không mất tiền.”
Cung Ngũ: “…” Quả nhiên vẫn là cô quê mùa thiếu hiểu biết.
Máy bay sắp đến Thanh Thành, Cung Ngũ lại nói với anh: “Anh Tiểu Bảo, trước mặt mẹ em anh đừng có nói đến chuyện em đập vỡ camera và trèo tường nhé, em sợ mẹ em sẽ không cho em đi học nữa.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh không nói.”
“Còn nữa, chuyện em nợ anh tiền cũng không được nói, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không quỵt nợ của anh đâu.” Cung Ngũ trịnh trọng nói: “Con người em ghét nhất là ai quỵt nợ, cho nên em sẽ không làm những chuyện mà mình ghét đâu.”
Công tước đại nhân nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, không nhịn được hôn lên đó một cái: “Ừ.”
Vì món nợ này, Cung Ngũ còn đầu tư hẳn một cuốn sổ, tổng cộng cô nợ hai mươi vạn, trả được bao nhiêu cô ghi lại chừng ấy, chỉ sợ mình để sót mất khoản nợ nào.
Hai ngày trước làm gia sư, dạy mấy ngày cộng lại với nhau, người ta đưa cho cô tổng cộng năm mươi đô la Mỹ, cô còn muốn nghĩ cách đổi thành nhân dân tệ.
“Đúng rồi anh Tiểu Bảo, anh cũng không được nói cho mẹ em biết chuyện chúng ta yêu nhau đấy, chắc chắn mẹ em sẽ tức giận đến mức không thèm sinh em bé nữa mà đánh chết em luôn.” Khi Cung Ngũ nói những lời này, cô vẫn còn đang lật xem quyển sổ ghi nợ, quyết định quãng thời gian này sẽ nhét vào dưới đáy túi xách, quyết không lấy ra, nếu để mẹ cô nhìn thấy thì chắc chắn là chết thảm.
Công tước đại nhân nhìn cô không nói gì.
Cung Ngũ bỗng nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân nhìn cô cười, “Vẫn chưa được à?”
Cung Ngũ kiên quyết lắc đầu: “Tuyệt đối không được!”
Công tước đại nhân cười híp mắt lại, Cung Ngũ vẫn kiên quyết phản đối: “Anh Tiểu Bảo em nói thật đấy, không được nói cho mẹ em biết, mẹ em sẽ tức điên lên đấy. Sau đó đánh gãy chân em, lại chia rẽ chúng ta, anh thấy chúng ta có nhất thiết phải mạo hiểm như vậy không?”
Công tước đại nhân hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Vậy thì được thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy như vậy không phải là trạng thái lý tưởng nhất.”
Cung Ngũ kéo tay anh lại, vẻ mặt “bé ngoan phải nghe lời” nói: “Anh Tiểu Bảo, sau này em sẽ nói với mẹ em, còn bây giờ thì không được, chắc chắn là mẹ em còn chưa có sự chuẩn bị về tâm lý. Anh đừng giận, cũng đừng lo lắng, dù sao thì cũng là chuyện sớm muộn. Bây giờ nếu nói ra thì không tốt cho ai hết. Anh Tiểu Bảo anh muốn ăn gì nào? Sau này em sẽ mua cho anh được không? Em thích nhất là anh Tiểu Bảo hiểu lý lẽ. Nào, hôn cái nào!”
Cô chủ động chu miệng ra, đưa cái miệng nhỏ hồng xinh xắn đến trước mặt anh: “Anh Tiểu Bảo, hôn một cái đi mà!”
Công tước đại nhân: “…”
Anh nắm lấy cằm cô, hôn một cái.
Hôn xong, Cung Ngũ kéo chăn, nói: “Em buồn ngủ rồi, đến nơi anh Tiểu Bảo nhớ gọi em dậy nhé.”
Công tước đại nhân buồn bực nhìn cô, lần nào cô nhóc này cũng thế, cái chứng bệnh trêu chọc người ta xong rồi cong đuôi lên chạy bao giờ mới sửa được đây?
Cung Ngũ nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ mất, còn Công tước đại nhân oán thán thế nào cô hoàn toàn không hề hay biết.
Xuống máy bay, đã có xe đợi sẵn ở cổng sân bay, Cung Ngũ vội vàng ngồi lên xe, đi thẳng đến bệnh viện Nhạc Mỹ Giảo đang nằm.
Có người nói chuyện cùng còn hơn không có ai để ý đến, đối với Cung Ngũ có thêm sự tồn tại của Mathew cũng rất tốt.
Điều quan trọng nhất là cô vô tình nghe Mathew nói gia đình cậu ta cũng là một xưởng chế tạo vũ khí, nhưng vì không tìm được nhà thiết kế giỏi nên công việc làm ăn không được tốt như những nhà khác.
Lúc đó Cung Ngũ đảo mắt nhìn quanh một vòng, lập tức nghĩ đến những bản thảo bị Công tước đại nhân ném trong thùng rác.
Bây giờ công việc gia sư không còn nữa, còn nợ Công tước đại nhân một khoản tiền lớn như vậy, cô phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Nhưng cô lại không thể lỗ mãng hỏi Mathew có cần mua chỗ bản thảo đó không, may mà hai ngày nay Mathew thường xuyên hỏi han cô, lần nào nói chuyện cũng nhắc đến nhiều nhất là Gloria. Đối với Mathew, Gloria chính là nữ thần, tuy sự khác biệt giữa họ giống như công chúa với hoàng tử, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sự ái mộ của Mathew dành cho Gloria.
Thực ra Cung Ngũ cũng có chút coi thường cậu ta, cô kiên quyết nhận định rằng người thích loại con gái ngực bự như Gloria chắc chắn nhân cách cũng kém cỏi, chỉ có thích người như cô mới là người có nội hàm. Ví dụ như người như Công tước đại nhân, vừa nhìn đã biết là người có nội hàm, còn Mathew chỉ có thể nói là nghèo đến kém cả kiến thức.
Cung Ngũ dù có chút coi thường Mathew nhưng vẫn còn ý tứ, không thể nói ra quá rõ ràng, bởi vì rõ ràng Mathew mê luyến Gloria đến điên cuồng. Nghe nói ngày mai Cung Ngũ sẽ về nước, thứ hai tuần sau mới về lên lớp, Mathew còn đặc biệt nhờ Cung Ngũ mang về một vài thứ đồ thích hợp với con gái, để cậu ta còn lấy lòng nịnh nọt Gloria.
Cung Ngũ lườm cậu ta: “Cô ta không thích tôi, cậu nghĩ xem nếu cô ta biết những thứ đó là do tôi mua giúp thì liệu có nhận không?”
Mathew xua tay: “Nhưng đó là tâm ý của tôi, sao cô ấy lại nỡ nhẫn tâm từ chối được chứ?”
“Cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy thế?” Cung Ngũ híp mắt lại, “Tôi thấy con gái có nhiều cách để từ chối lắm. Tôi có thể mang về cho cậu nhưng cậu phải đưa tiền cho tôi trước. Cậu biết tôi đã làm hỏng camera của trường nên phải đền rất nhiều tiền, bây giờ tôi còn nợ tiền bên ngoài nữa, tuyệt đối không thể ứng tiền ra trước để mua đồ cho cậu đâu.”
Gia tộc Hal tuy là quý tộc sa sút, thua kém hơn nhiều các gia đình quý tộc khác, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, họ chỉ không được vẻ vang như trước kia, còn những khoản chi tiêu thông thường vẫn dư sức chống đỡ. Nghe Cung Ngũ nói vậy, cậu ta có vẻ không biết nói sao, “Chẳng lẽ tôi còn ăn quỵt tiền của cậu hay sao?”
Cung Ngũ đưa tay ra: “Đưa tiền đây! Tôi nói trước nhé, tôi cần chút phí thù lao đấy nhé.”
Mathew hào phóng gật đầu: “Vì Gloria, tôi chấp nhận rút bớt chút tiền tiêu vặt hàng ngày ra mua quà cho cô ấy.”
Cung Ngũ nhắc nhở cậu ta: “Tôi cứ thấy là có lẽ cô ta sẽ không nhận đâu, nên dù sao thì cậu cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi đấy nhé.”
Mathew thẳng thắn đáp, “Không quan tâm, tôi chịu được hết!”
Cung Ngũ gật đầu: “Vậy được thôi, thế thì tùy cậu.”
Quả nhiên Công tước đại nhân đã xin phép cho cô nghỉ học, đến ngày hôm đó, Cung Ngũ cùng Công tước đại nhân đáp máy bay về Thanh Thành. Đây là lần đầu tiên Cung Ngũ biết rằng thì ra Công tước đại nhân cũng có máy bay riêng. Công tước đại nhân đúng là đồ phá của, vậy mà còn nói anh tốt hơn Bộ Sinh, bây giờ xem ra anh cũng không hơn Bộ Sinh là bao nhiêu.
Cô mím môi, cánh tay đè chặt lấy anh, thấp giọng nói: “Anh Tiểu Bảo, máy bay này của chúng ta có bao nhiêu nhân viên phục vụ như vậy, có phải là cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền không?”
Công tước đại nhân cười: “Sao lại thế được? Đây là máy bay tư nhân, không mất tiền thuê.”
Cung Ngũ sửa lại: “Vậy có phải là mua máy bay tốn rất nhiều tiền không?”
Công tước đại nhân vẫn cười: “Đây là máy bay chuyên dụng của hoàng gia, không mất tiền.”
Cung Ngũ: “…” Quả nhiên vẫn là cô quê mùa thiếu hiểu biết.
Máy bay sắp đến Thanh Thành, Cung Ngũ lại nói với anh: “Anh Tiểu Bảo, trước mặt mẹ em anh đừng có nói đến chuyện em đập vỡ camera và trèo tường nhé, em sợ mẹ em sẽ không cho em đi học nữa.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh không nói.”
“Còn nữa, chuyện em nợ anh tiền cũng không được nói, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không quỵt nợ của anh đâu.” Cung Ngũ trịnh trọng nói: “Con người em ghét nhất là ai quỵt nợ, cho nên em sẽ không làm những chuyện mà mình ghét đâu.”
Công tước đại nhân nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, không nhịn được hôn lên đó một cái: “Ừ.”
Vì món nợ này, Cung Ngũ còn đầu tư hẳn một cuốn sổ, tổng cộng cô nợ hai mươi vạn, trả được bao nhiêu cô ghi lại chừng ấy, chỉ sợ mình để sót mất khoản nợ nào.
Hai ngày trước làm gia sư, dạy mấy ngày cộng lại với nhau, người ta đưa cho cô tổng cộng năm mươi đô la Mỹ, cô còn muốn nghĩ cách đổi thành nhân dân tệ.
“Đúng rồi anh Tiểu Bảo, anh cũng không được nói cho mẹ em biết chuyện chúng ta yêu nhau đấy, chắc chắn mẹ em sẽ tức giận đến mức không thèm sinh em bé nữa mà đánh chết em luôn.” Khi Cung Ngũ nói những lời này, cô vẫn còn đang lật xem quyển sổ ghi nợ, quyết định quãng thời gian này sẽ nhét vào dưới đáy túi xách, quyết không lấy ra, nếu để mẹ cô nhìn thấy thì chắc chắn là chết thảm.
Công tước đại nhân nhìn cô không nói gì.
Cung Ngũ bỗng nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân nhìn cô cười, “Vẫn chưa được à?”
Cung Ngũ kiên quyết lắc đầu: “Tuyệt đối không được!”
Công tước đại nhân cười híp mắt lại, Cung Ngũ vẫn kiên quyết phản đối: “Anh Tiểu Bảo em nói thật đấy, không được nói cho mẹ em biết, mẹ em sẽ tức điên lên đấy. Sau đó đánh gãy chân em, lại chia rẽ chúng ta, anh thấy chúng ta có nhất thiết phải mạo hiểm như vậy không?”
Công tước đại nhân hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Vậy thì được thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy như vậy không phải là trạng thái lý tưởng nhất.”
Cung Ngũ kéo tay anh lại, vẻ mặt “bé ngoan phải nghe lời” nói: “Anh Tiểu Bảo, sau này em sẽ nói với mẹ em, còn bây giờ thì không được, chắc chắn là mẹ em còn chưa có sự chuẩn bị về tâm lý. Anh đừng giận, cũng đừng lo lắng, dù sao thì cũng là chuyện sớm muộn. Bây giờ nếu nói ra thì không tốt cho ai hết. Anh Tiểu Bảo anh muốn ăn gì nào? Sau này em sẽ mua cho anh được không? Em thích nhất là anh Tiểu Bảo hiểu lý lẽ. Nào, hôn cái nào!”
Cô chủ động chu miệng ra, đưa cái miệng nhỏ hồng xinh xắn đến trước mặt anh: “Anh Tiểu Bảo, hôn một cái đi mà!”
Công tước đại nhân: “…”
Anh nắm lấy cằm cô, hôn một cái.
Hôn xong, Cung Ngũ kéo chăn, nói: “Em buồn ngủ rồi, đến nơi anh Tiểu Bảo nhớ gọi em dậy nhé.”
Công tước đại nhân buồn bực nhìn cô, lần nào cô nhóc này cũng thế, cái chứng bệnh trêu chọc người ta xong rồi cong đuôi lên chạy bao giờ mới sửa được đây?
Cung Ngũ nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ mất, còn Công tước đại nhân oán thán thế nào cô hoàn toàn không hề hay biết.
Xuống máy bay, đã có xe đợi sẵn ở cổng sân bay, Cung Ngũ vội vàng ngồi lên xe, đi thẳng đến bệnh viện Nhạc Mỹ Giảo đang nằm.
/939
|