Người được Bộ Sinh mời về chăm sóc cho Bộ Tiểu Bát cũng là một người khéo léo, từ thay bỉm đến ru ngủ đều làm rất tốt. Cung Ngũ muốn thay bỉm cho Bộ Tiểu Bát, nhưng cô lóng ngóng vụng về không biết làm, cô bảo mẫu phải ở ngay bên cạnh dạy.
Yến Đại Bảo chống cằm ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt ghét bỏ, “Tiểu Ngũ, tại sao trẻ con đi vệ sinh không vào nhà vệ sinh nhỉ? Bẩn chết đi được ấy!”
Cung Ngũ nghiêm túc làm việc, không để ý đến Yến Đại Bảo.
“Tiểu Ngũ, tớ thấy hình như em trai cậu có vẻ hơi ngốc một tẹo. Cậu xem cậu thay bỉm cho nó mà nó cũng không biết cảm ơn…”
Cung Ngũ thực sự không thể chịu được nữa, ngẩng đầu lên trừng mắt: “Tiểu Bát có phải là Na Tra vừa mới sinh ra đã biết nói ngay đâu. Cậu về hỏi cô Triển xem lúc mới sinh ra trông cậu thế nào.”
Yến Đại Bảo đúng là đồ ngốc mà.
Được thay bỉm xong, Bộ Tiểu Bát thoải mái hơn, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Tiểu Ngũ, cậu thực sự không cho tớ mượn Bộ Tiểu Bát chơi mấy ngày được à?”
“Đó là trẻ con, có phải là đồ chơi đâu! Nếu cậu dám lén ăn trộm em ấy đi thì tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu!”
Yến Đại Bảo vội xua tay: “Tớ là loại người đó sao?”
Cung Ngũ hoàn toàn tin Yến Đại Bảo chính là loại người đó, nhưng vì để ý đến thể diện của cô ấy, cho nên gật đầu nói: “Đương nhiên không phải rồi, tớ cũng chỉ đề phòng chẳng may thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo nằm trên giường bệnh một buổi tối cộng thêm một ngày, sức khỏe đã chuyển biến hơn nhiều.
Bộ Tiểu Bát vừa ăn sữa xong, Bộ Sinh đang cẩn thận ôm ấp vỗ lưng cậu nhóc, cô bảo mẫu nói là sợ bị trớ sữa nên phải vỗ lưng rồi mới đặt xuống được.
Sau khi Bộ Tiểu Bát ra đời, đáng lẽ ra người phải vui mừng nhất là Bộ Sinh nhưng anh ta gần như không hề thay đổi gì. Khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo tranh nhau con trai mình, anh ta dựa vào đầu giường trò chuyện cùng Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo đã sinh con xong cho nên đã thả lỏng hơn, khi nói chuyện với anh ta cũng không quá khó nghe như trước.
Bộ Sinh muốn khi Bộ Tiểu Bát được đầy tháng sẽ đưa cậu nhóc về nhà họ Bộ để mấy người lớn trong nhà yên tâm. Nhạc Mỹ Giảo không hề nghĩ ngợi liền đồng ý luôn: “Cậu mang về đi, vốn dĩ đó là con trai của cậu, cậu mang về nhà cũng là lẽ đương nhiên.”
Bộ Sinh cười, nhìn bà: “Con trai là của chúng ta, không phải là một mình tôi, tôi không tự sinh con được.”
Nhạc Mỹ Giảo lườm Bộ Sinh, tiếp tục nhìn Bộ Tiểu Bát đang nằm trên chiếc giường nhỏ, vẻ mặt có vẻ khó đoán, khiến người ta không biết rốt cuộc bà đang nghĩ gì.
Bộ Sinh lại nói: “Hộ khẩu của Tiểu Bát làm xong rồi.”
Mấy chuyện này đối với Bộ Sinh mà nói dễ như trở bàn tay, Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Nghĩ lại lúc đầu bà muốn làm hộ khẩu cho Cung Ngũ, đúng là phải nghĩ hết mọi cách. Lúc đó không biết bà đã phải chạy chọt nhờ cậy bao nhiêu người mới xử lý xong được vấn đề hộ khẩu của Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ, em đừng làm ồn nữa, để cho Tiểu Bát ngủ đi.” Cung Ngôn Đình thực sự không thể tiếp tục chịu đựng được hành vi trêu chọc Bộ Tiểu Bát của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo được nữa, nên lên tiếng nhắc nhở.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đứng lên với vẻ mặt tiếc nuối, “Bọn em chỉ nhìn thôi, có quầy rầy Tiểu Bát ngủ đâu.”
Thực ra đó chính là sự mới mẻ của trẻ con, hơn nữa bây giờ Bộ Tiểu Bát đi ngoài phân còn chưa có mùi thối nên Cung Ngũ mới không ghét, nếu thực sự phải trông nom em bé hai tháng liền chắc chắn Cung Ngũ sẽ không chịu được mà ném Bộ Tiểu Bát đi.
Ở bệnh biện ba ngày, cuối cùng cũng xuất viện, Cung Ngũ cứ đòi bế cậu nhóc kia, không cho ai chạm vào, còn lấy mũ che chặt. Bộ Sinh cũng ra tay hào phóng, mua hẳn một chiếc xe RV đến đón người, chỉ sợ Nhạc Mỹ Giảo sau khi ở cữ sẽ bị di chứng gì đó. Xe lái đến cổng bệnh viện, không ai kịp nhìn thấy mặt mũi Nhạc Mỹ Giảo ra sao thì đã trở về biệt thự.
Cung Ngũ sốt ruột vô cùng, cô được nghỉ tổng cộng năm ngày, mới chỉ chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua, ngày kia cô đã phải trở về Gaddles rồi.
Xem thời gian thì ngày mai là thứ bảy, buổi chiều Cung Ngũ gọi điện thoại cho Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh. La Tiểu Cảnh vừa nghe thấy cô trở về đã lập tức nói: “Chiều nay tớ về nhà, cậu về đúng lúc lắm, tớ sẽ đến tìm cậu!”
Bây giờ nhà La Tiểu Cảnh rất khá, ba La Tiểu Cảnh nghiễm nhiên trở thành “dân anh chị” một cõi, cũng may ba La Tiểu Cảnh tính tình thật thà chất phác, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thành dân anh chị thật luôn rồi.
Bởi vì màn náo loạn của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo kéo theo cả Yến Hồi đến lúc trước, nay nhà họ La đã trở thành nhân vật lợi hại. Việc thi công diễn ra thuận lợi, thỉnh thoảng còn có cả đoàn người đến giúp đỡ chứ không phải đến gây sự như trước nữa. Mới đầu ba La Tiểu Cảnh còn sợ chết khiếp, sau đó dần bình tĩnh hơn, nhưng đến lúc cần cảm ơn lại không hề hồ đồ chút nào. Người ta khách sáo với ông thì ông cũng khách sáo với người ta, dù sao cũng đều là người làm ăn, dù là ai cũng không tiện đắc tội.
Đương nhiên La Tiểu Cảnh biết rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến ai. Nếu như không phải là Cung Ngũ thì cả đời này gia đình cậu cũng không thể có mối quan hệ được với Yến Đại Bảo, càng không thể liên quan được gì với nhân vật mà mọi người không dám nhắc đến tên như vậy.
Nhưng Đoàn Tiêu không có thời gian về, bởi vì cậu ta đã đồng ý với Tào Thiện Thiện thứ bảy và chủ nhật sẽ ở lại trường học cùng cô ta, cộng thêm Tào Thiện Thiện vẫn luôn bài xích Cung Ngũ, Đoàn Tiêu đành phải cố nhịn không về. Cậu ta nói với Cung Ngũ một lô một lốc những lời nịnh nọt, Cung Ngũ trợn mắt: “Bận thì cậu làm đi, sau này có thời gian rồi về, đợi lần sau rồi tìm cậu nhé!”
Tắt điện thoại xong, cô thấy có chút buồn phiền, “Có lẽ là sau này Đoàn Tiêu sẽ không chơi cùng mình nữa rồi.”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh, tay cầm hộp sữa chua uống, hỏi: “Tại sao thế?”
“Thì tại vì có bạn gái rồi chứ sao nữa.”
Yến Đại Bảo chớp mắt: “La Tiểu Cảnh cũng có bạn gái rồi mà!”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Có thật không vậy? Tiểu Cảnh có nói cho tớ biết đâu!”
“Đương nhiên là thật rồi, La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách yêu nhau rồi, cậu không biết à?”
“Không biết gì hết! Tại sao không có ai nói gì cho tớ biết nhỉ? Được lắm La Tiểu Cảnh, để xem ngày mai gặp cậu ta tớ sẽ xử lý cậu ta thế nào! Dám không nói gì cho tớ biết à?”
“Tớ cũng vừa mới biết không lâu mà. An Hổ Phách cũng không nói gì, sau đó Lam Anh phát hiện ra thứ bảy chủ nhật An Hổ Phách đều không về nhà mà cứ ở ký túc xá đợi. Thì ra là La Tiểu Cảnh tuần nào cũng đến đón cậu ấy. Bọn tớ đã bắt An Hổ Phách tra hỏi, cậu ấy mới nói là La Tiểu Cảnh gửi tin nhắn cho cậu ấy, sau đó mới từ từ sập bẫy.”
Cung Ngũ không ngờ La Tiểu Cảnh còn biết chiêu này đấy. Trước đây khi cậu ấy theo đuổi nữ thần bị đá, cô còn tưởng là La Tiểu Cảnh sẽ bị ám ảnh mãi.
Yến Đại Bảo nói: “La Tiểu Cảnh còn mời bọn tớ ăn cơm rồi, tuy hơi bẩn một tẹo nhưng mà cũng ngon, còn bảo bọn tớ giữ bí mật nữa, nói là mẹ An Hổ Phách quản rất chặt, sợ cậu ấy bị mẹ đánh.”
Cô cắn ống hút, lén hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải nếu cô Nhạc biết chuyện cũng sẽ đánh cậu không?”
Cung Ngũ mím môi gật đầu: “Mẹ tớ còn nói là chắc chắn sẽ đánh gãy chân tớ, mẹ tớ mạnh tay lắm, tớ còn nghi ngờ tớ không phải là con ruột do mẹ tớ sinh ra nữa cơ.”
Yến Đại Bảo chép miệng, có chút buồn phiền nói: “Mami tớ cũng mạnh tay lắm, tớ còn bị đánh mấy lần rồi ấy.”
Cung Ngũ cảm thấy mẹ Yến Đại Bảo rất cưng chiều cô ấy, nghe Yến Đại Bảo nói cũng bị đánh liền thấy buồn phiền, “Mẹ cậu cũng đánh cậu à? Cậu làm gì mà lại bị mẹ đánh?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, vẻ mặt ấm ức nói: “Tớ đến nhà anh Bánh Bao chơi, có người nói tớ không ra gì, không giống người thì giống gì? Yêu quái chắc? Tiểu Ngũ cậu nói xem tên đó có đáng bị đánh không?”
Cung Ngũ nắm tay lại thành nắm đấm: “Ăn gan hùm rồi hay sao, dám nói Yến Đại Bảo không ra gì! Đáng đánh lắm!”
Yến Đại Bảo tức giận bất bình nói: “Sau đó mẹ tớ đánh tớ đấy.”
“Không đúng mà, cậu bị người ta mắng, mẹ cậu đáng ra phải thương cậu mới đúng chứ, ấm ức thật đấy!”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Thì thế đó! Chắc chắn là mẹ tớ nhặt tớ về rồi! Nếu không phải là nể mặt hắn ta là một vị khách quan trọng của anh Bánh Bao thì tớ đã đánh cho hắn một trận nên thân rồi!”
“Hả? Sau đó thì sao?” Cung Ngũ hỏi.
“Sau đó á? Anh Bánh Bao đến, nói là người đó muốn khen tớ xinh đẹp nhưng còn chưa nói hết câu đã bị tớ đánh rồi, thực ra cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, thế mà mẹ tớ cứ đòi đánh tớ đấy.” Yến Đại Bảo trợn mắt, “Tớ có phải cố ý làm loạn công việc làm ăn của anh Bánh Bao đâu cơ chứ.”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Chẳng trách mẹ cậu đánh cậu, nếu đổi lại là tớ thì tớ cũng đánh cậu.”
Yến Đại Bảo cực kỳ ấm ức: “Tiểu Ngũ, cậu thật là độc ác!”
Lần này cô về nước đã quên hết Công tước đại nhân, rõ ràng là anh ở Thanh Thành nhưng cô lại không hỏi han đến một tiếng. Sau đó Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo mời Công tước đại nhân và Triển Tiểu Liên đến chơi.
Có Triển Tiểu Liên cùng đi, Công tước đại nhân đương nhiên là thoải mái hơn nhiều, nếu không một người đàn ông như anh đến thăm thì rõ ràng là vô cùng đường đột, đặc biệt là sao khi Nhạc Mỹ Giảo trở về nhà rồi thì càng bất tiện.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chỉ thoáng một cái không biết đã chạy đi đâu chơi. Triển Tiểu Liên đặc biệt đến thăm Bộ Tiểu Bát, còn tặng cho cậu nhóc một bộ trang sức làm quà. Nhạc Mỹ Giảo dù có yêu tiền thế nào đi nữa cũng cảm thấy ngại ngùng, chủ yếu là vì quan hệ chưa quá thân thiết, bà còn nợ Công tước đại nhân một mối ân tình chưa trả được, nay lại thành nợ cả hai mẹ con, đương nhiên bà sẽ cảm thấy ngại.
“Mời chị Triển ngồi, bây giờ trông tôi xấu xí thế này, tạm thời chưa có thời gian để sửa soạn trang điểm, để chị phải chê cười rồi.”
Thực ra Nhạc Mỹ Giảo như vậy cũng không có gì không ổn cả. Chủ yếu là vì quần áo bà mặc cũng không hề tầm thường, cho dù đồ mặc ở nhà chủ yếu ưu tiên thoải mái nhưng chất liệu cũng là hàng cao cấp. Bà lại là người bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng giữ vững cái đẹp, thực sự không phải là những người làm mẹ bình thường có thể giữ được.
Triển Tiểu Liên ngồi xuống, “Trạng thái tinh thần khá lắm, sắc mặt cũng rất tốt. Giai đoạn ở cữ này cực kỳ quan trọng, tôi nghe tin chị sắp sinh đã lâu nhưng cũng ngại không dám đến làm phiền, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc chị sinh xong rồi đến thăm. Đúng lúc con trai tôi nhân cơ hội này về nước cùng Tiểu Ngũ, cũng nhân tiện đến thăm chị luôn.”
Nhạc Mỹ Giảo ngại ngùng nói, “Đúng là khiến chị Triển phải chê cười rồi, tôi đã từng này tuổi rồi cũng không định sinh thêm con nữa nhưng mà thực sự là hết cách…”
Triển Tiểu Liên cười: “Tôi muốn sinh mà còn không sinh được đây. Có tuổi cả rồi. Tôi ngưỡng mộ chị còn không kịp ấy, chê cười gì chứ? Chị đúng là may mắn…”
Yến Đại Bảo chống cằm ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt ghét bỏ, “Tiểu Ngũ, tại sao trẻ con đi vệ sinh không vào nhà vệ sinh nhỉ? Bẩn chết đi được ấy!”
Cung Ngũ nghiêm túc làm việc, không để ý đến Yến Đại Bảo.
“Tiểu Ngũ, tớ thấy hình như em trai cậu có vẻ hơi ngốc một tẹo. Cậu xem cậu thay bỉm cho nó mà nó cũng không biết cảm ơn…”
Cung Ngũ thực sự không thể chịu được nữa, ngẩng đầu lên trừng mắt: “Tiểu Bát có phải là Na Tra vừa mới sinh ra đã biết nói ngay đâu. Cậu về hỏi cô Triển xem lúc mới sinh ra trông cậu thế nào.”
Yến Đại Bảo đúng là đồ ngốc mà.
Được thay bỉm xong, Bộ Tiểu Bát thoải mái hơn, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Tiểu Ngũ, cậu thực sự không cho tớ mượn Bộ Tiểu Bát chơi mấy ngày được à?”
“Đó là trẻ con, có phải là đồ chơi đâu! Nếu cậu dám lén ăn trộm em ấy đi thì tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu!”
Yến Đại Bảo vội xua tay: “Tớ là loại người đó sao?”
Cung Ngũ hoàn toàn tin Yến Đại Bảo chính là loại người đó, nhưng vì để ý đến thể diện của cô ấy, cho nên gật đầu nói: “Đương nhiên không phải rồi, tớ cũng chỉ đề phòng chẳng may thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo nằm trên giường bệnh một buổi tối cộng thêm một ngày, sức khỏe đã chuyển biến hơn nhiều.
Bộ Tiểu Bát vừa ăn sữa xong, Bộ Sinh đang cẩn thận ôm ấp vỗ lưng cậu nhóc, cô bảo mẫu nói là sợ bị trớ sữa nên phải vỗ lưng rồi mới đặt xuống được.
Sau khi Bộ Tiểu Bát ra đời, đáng lẽ ra người phải vui mừng nhất là Bộ Sinh nhưng anh ta gần như không hề thay đổi gì. Khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo tranh nhau con trai mình, anh ta dựa vào đầu giường trò chuyện cùng Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo đã sinh con xong cho nên đã thả lỏng hơn, khi nói chuyện với anh ta cũng không quá khó nghe như trước.
Bộ Sinh muốn khi Bộ Tiểu Bát được đầy tháng sẽ đưa cậu nhóc về nhà họ Bộ để mấy người lớn trong nhà yên tâm. Nhạc Mỹ Giảo không hề nghĩ ngợi liền đồng ý luôn: “Cậu mang về đi, vốn dĩ đó là con trai của cậu, cậu mang về nhà cũng là lẽ đương nhiên.”
Bộ Sinh cười, nhìn bà: “Con trai là của chúng ta, không phải là một mình tôi, tôi không tự sinh con được.”
Nhạc Mỹ Giảo lườm Bộ Sinh, tiếp tục nhìn Bộ Tiểu Bát đang nằm trên chiếc giường nhỏ, vẻ mặt có vẻ khó đoán, khiến người ta không biết rốt cuộc bà đang nghĩ gì.
Bộ Sinh lại nói: “Hộ khẩu của Tiểu Bát làm xong rồi.”
Mấy chuyện này đối với Bộ Sinh mà nói dễ như trở bàn tay, Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Nghĩ lại lúc đầu bà muốn làm hộ khẩu cho Cung Ngũ, đúng là phải nghĩ hết mọi cách. Lúc đó không biết bà đã phải chạy chọt nhờ cậy bao nhiêu người mới xử lý xong được vấn đề hộ khẩu của Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ, em đừng làm ồn nữa, để cho Tiểu Bát ngủ đi.” Cung Ngôn Đình thực sự không thể tiếp tục chịu đựng được hành vi trêu chọc Bộ Tiểu Bát của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo được nữa, nên lên tiếng nhắc nhở.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đứng lên với vẻ mặt tiếc nuối, “Bọn em chỉ nhìn thôi, có quầy rầy Tiểu Bát ngủ đâu.”
Thực ra đó chính là sự mới mẻ của trẻ con, hơn nữa bây giờ Bộ Tiểu Bát đi ngoài phân còn chưa có mùi thối nên Cung Ngũ mới không ghét, nếu thực sự phải trông nom em bé hai tháng liền chắc chắn Cung Ngũ sẽ không chịu được mà ném Bộ Tiểu Bát đi.
Ở bệnh biện ba ngày, cuối cùng cũng xuất viện, Cung Ngũ cứ đòi bế cậu nhóc kia, không cho ai chạm vào, còn lấy mũ che chặt. Bộ Sinh cũng ra tay hào phóng, mua hẳn một chiếc xe RV đến đón người, chỉ sợ Nhạc Mỹ Giảo sau khi ở cữ sẽ bị di chứng gì đó. Xe lái đến cổng bệnh viện, không ai kịp nhìn thấy mặt mũi Nhạc Mỹ Giảo ra sao thì đã trở về biệt thự.
Cung Ngũ sốt ruột vô cùng, cô được nghỉ tổng cộng năm ngày, mới chỉ chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua, ngày kia cô đã phải trở về Gaddles rồi.
Xem thời gian thì ngày mai là thứ bảy, buổi chiều Cung Ngũ gọi điện thoại cho Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh. La Tiểu Cảnh vừa nghe thấy cô trở về đã lập tức nói: “Chiều nay tớ về nhà, cậu về đúng lúc lắm, tớ sẽ đến tìm cậu!”
Bây giờ nhà La Tiểu Cảnh rất khá, ba La Tiểu Cảnh nghiễm nhiên trở thành “dân anh chị” một cõi, cũng may ba La Tiểu Cảnh tính tình thật thà chất phác, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thành dân anh chị thật luôn rồi.
Bởi vì màn náo loạn của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo kéo theo cả Yến Hồi đến lúc trước, nay nhà họ La đã trở thành nhân vật lợi hại. Việc thi công diễn ra thuận lợi, thỉnh thoảng còn có cả đoàn người đến giúp đỡ chứ không phải đến gây sự như trước nữa. Mới đầu ba La Tiểu Cảnh còn sợ chết khiếp, sau đó dần bình tĩnh hơn, nhưng đến lúc cần cảm ơn lại không hề hồ đồ chút nào. Người ta khách sáo với ông thì ông cũng khách sáo với người ta, dù sao cũng đều là người làm ăn, dù là ai cũng không tiện đắc tội.
Đương nhiên La Tiểu Cảnh biết rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến ai. Nếu như không phải là Cung Ngũ thì cả đời này gia đình cậu cũng không thể có mối quan hệ được với Yến Đại Bảo, càng không thể liên quan được gì với nhân vật mà mọi người không dám nhắc đến tên như vậy.
Nhưng Đoàn Tiêu không có thời gian về, bởi vì cậu ta đã đồng ý với Tào Thiện Thiện thứ bảy và chủ nhật sẽ ở lại trường học cùng cô ta, cộng thêm Tào Thiện Thiện vẫn luôn bài xích Cung Ngũ, Đoàn Tiêu đành phải cố nhịn không về. Cậu ta nói với Cung Ngũ một lô một lốc những lời nịnh nọt, Cung Ngũ trợn mắt: “Bận thì cậu làm đi, sau này có thời gian rồi về, đợi lần sau rồi tìm cậu nhé!”
Tắt điện thoại xong, cô thấy có chút buồn phiền, “Có lẽ là sau này Đoàn Tiêu sẽ không chơi cùng mình nữa rồi.”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh, tay cầm hộp sữa chua uống, hỏi: “Tại sao thế?”
“Thì tại vì có bạn gái rồi chứ sao nữa.”
Yến Đại Bảo chớp mắt: “La Tiểu Cảnh cũng có bạn gái rồi mà!”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Có thật không vậy? Tiểu Cảnh có nói cho tớ biết đâu!”
“Đương nhiên là thật rồi, La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách yêu nhau rồi, cậu không biết à?”
“Không biết gì hết! Tại sao không có ai nói gì cho tớ biết nhỉ? Được lắm La Tiểu Cảnh, để xem ngày mai gặp cậu ta tớ sẽ xử lý cậu ta thế nào! Dám không nói gì cho tớ biết à?”
“Tớ cũng vừa mới biết không lâu mà. An Hổ Phách cũng không nói gì, sau đó Lam Anh phát hiện ra thứ bảy chủ nhật An Hổ Phách đều không về nhà mà cứ ở ký túc xá đợi. Thì ra là La Tiểu Cảnh tuần nào cũng đến đón cậu ấy. Bọn tớ đã bắt An Hổ Phách tra hỏi, cậu ấy mới nói là La Tiểu Cảnh gửi tin nhắn cho cậu ấy, sau đó mới từ từ sập bẫy.”
Cung Ngũ không ngờ La Tiểu Cảnh còn biết chiêu này đấy. Trước đây khi cậu ấy theo đuổi nữ thần bị đá, cô còn tưởng là La Tiểu Cảnh sẽ bị ám ảnh mãi.
Yến Đại Bảo nói: “La Tiểu Cảnh còn mời bọn tớ ăn cơm rồi, tuy hơi bẩn một tẹo nhưng mà cũng ngon, còn bảo bọn tớ giữ bí mật nữa, nói là mẹ An Hổ Phách quản rất chặt, sợ cậu ấy bị mẹ đánh.”
Cô cắn ống hút, lén hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải nếu cô Nhạc biết chuyện cũng sẽ đánh cậu không?”
Cung Ngũ mím môi gật đầu: “Mẹ tớ còn nói là chắc chắn sẽ đánh gãy chân tớ, mẹ tớ mạnh tay lắm, tớ còn nghi ngờ tớ không phải là con ruột do mẹ tớ sinh ra nữa cơ.”
Yến Đại Bảo chép miệng, có chút buồn phiền nói: “Mami tớ cũng mạnh tay lắm, tớ còn bị đánh mấy lần rồi ấy.”
Cung Ngũ cảm thấy mẹ Yến Đại Bảo rất cưng chiều cô ấy, nghe Yến Đại Bảo nói cũng bị đánh liền thấy buồn phiền, “Mẹ cậu cũng đánh cậu à? Cậu làm gì mà lại bị mẹ đánh?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, vẻ mặt ấm ức nói: “Tớ đến nhà anh Bánh Bao chơi, có người nói tớ không ra gì, không giống người thì giống gì? Yêu quái chắc? Tiểu Ngũ cậu nói xem tên đó có đáng bị đánh không?”
Cung Ngũ nắm tay lại thành nắm đấm: “Ăn gan hùm rồi hay sao, dám nói Yến Đại Bảo không ra gì! Đáng đánh lắm!”
Yến Đại Bảo tức giận bất bình nói: “Sau đó mẹ tớ đánh tớ đấy.”
“Không đúng mà, cậu bị người ta mắng, mẹ cậu đáng ra phải thương cậu mới đúng chứ, ấm ức thật đấy!”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Thì thế đó! Chắc chắn là mẹ tớ nhặt tớ về rồi! Nếu không phải là nể mặt hắn ta là một vị khách quan trọng của anh Bánh Bao thì tớ đã đánh cho hắn một trận nên thân rồi!”
“Hả? Sau đó thì sao?” Cung Ngũ hỏi.
“Sau đó á? Anh Bánh Bao đến, nói là người đó muốn khen tớ xinh đẹp nhưng còn chưa nói hết câu đã bị tớ đánh rồi, thực ra cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, thế mà mẹ tớ cứ đòi đánh tớ đấy.” Yến Đại Bảo trợn mắt, “Tớ có phải cố ý làm loạn công việc làm ăn của anh Bánh Bao đâu cơ chứ.”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Chẳng trách mẹ cậu đánh cậu, nếu đổi lại là tớ thì tớ cũng đánh cậu.”
Yến Đại Bảo cực kỳ ấm ức: “Tiểu Ngũ, cậu thật là độc ác!”
Lần này cô về nước đã quên hết Công tước đại nhân, rõ ràng là anh ở Thanh Thành nhưng cô lại không hỏi han đến một tiếng. Sau đó Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo mời Công tước đại nhân và Triển Tiểu Liên đến chơi.
Có Triển Tiểu Liên cùng đi, Công tước đại nhân đương nhiên là thoải mái hơn nhiều, nếu không một người đàn ông như anh đến thăm thì rõ ràng là vô cùng đường đột, đặc biệt là sao khi Nhạc Mỹ Giảo trở về nhà rồi thì càng bất tiện.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chỉ thoáng một cái không biết đã chạy đi đâu chơi. Triển Tiểu Liên đặc biệt đến thăm Bộ Tiểu Bát, còn tặng cho cậu nhóc một bộ trang sức làm quà. Nhạc Mỹ Giảo dù có yêu tiền thế nào đi nữa cũng cảm thấy ngại ngùng, chủ yếu là vì quan hệ chưa quá thân thiết, bà còn nợ Công tước đại nhân một mối ân tình chưa trả được, nay lại thành nợ cả hai mẹ con, đương nhiên bà sẽ cảm thấy ngại.
“Mời chị Triển ngồi, bây giờ trông tôi xấu xí thế này, tạm thời chưa có thời gian để sửa soạn trang điểm, để chị phải chê cười rồi.”
Thực ra Nhạc Mỹ Giảo như vậy cũng không có gì không ổn cả. Chủ yếu là vì quần áo bà mặc cũng không hề tầm thường, cho dù đồ mặc ở nhà chủ yếu ưu tiên thoải mái nhưng chất liệu cũng là hàng cao cấp. Bà lại là người bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng giữ vững cái đẹp, thực sự không phải là những người làm mẹ bình thường có thể giữ được.
Triển Tiểu Liên ngồi xuống, “Trạng thái tinh thần khá lắm, sắc mặt cũng rất tốt. Giai đoạn ở cữ này cực kỳ quan trọng, tôi nghe tin chị sắp sinh đã lâu nhưng cũng ngại không dám đến làm phiền, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc chị sinh xong rồi đến thăm. Đúng lúc con trai tôi nhân cơ hội này về nước cùng Tiểu Ngũ, cũng nhân tiện đến thăm chị luôn.”
Nhạc Mỹ Giảo ngại ngùng nói, “Đúng là khiến chị Triển phải chê cười rồi, tôi đã từng này tuổi rồi cũng không định sinh thêm con nữa nhưng mà thực sự là hết cách…”
Triển Tiểu Liên cười: “Tôi muốn sinh mà còn không sinh được đây. Có tuổi cả rồi. Tôi ngưỡng mộ chị còn không kịp ấy, chê cười gì chứ? Chị đúng là may mắn…”
/939
|