Tài xế lái xe đến, vệ sĩ ở hai xe trước sau hộ tống cô rời khỏi, Công tước đại nhân đứng trước cửa bệnh viện đưa mắt nhìn theo. Sau đó, lúc anh vừa định xoay người trở vào, Lý Nhất Địch lại từ một chiếc xe khác bước xuống: “Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân quay đầu lại, “Anh!”
Lý Nhất Địch nhìn theo hướng chiếc xe chống đạn vừa rời khỏi, anh ta mỉm cười: “Ba mẹ tôi gặp rồi sao?”
Công tước đại nhân không trả lời, biểu cảm đã nói lên tất cả. Lý Nhất Địch mỉm cười lắc đầu, “Cậu phải hiểu cho tấm lòng của ba mẹ tôi. Yên tâm đi, trên đường tôi đã sắp xếp ổn thỏa, Đại Bảo đang đợi Tiểu Ngũ ở giữa đường…”
Theo tính tình của Lý Tấn Dương, việc đầu tiên nghĩ đến tuyệt đối chính là xóa bỏ chướng ngại. Tình cảm anh em bao nhiêu năm nay, lại vì một cô gái mà xảy ra mâu thuẫn, vậy cách giải quyết đơn giản nhất đương nhiên chính là xóa bỏ người gây mâu thuẫn này, như vậy sẽ không ai có được, mâu thuẫn tự nhiên cũng được giải quyết.
Lý Nhất Địch đã quá rõ về chiêu trò của ba mình, cách đơn giản nhất tiện lợi nhất cũng chính là cách hữu hiệu nhất.
Chỉ tiếc là mấy chiêu trò của ba anh ta, Công tước đại nhân cũng hiểu rất rõ. Nếu những gì Lý Tấn Dương nghĩ đều đặt vào những chỗ u ám nhất, vậy anh ta cứ đem hết mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng. Anh không muốn làm tổn hại đến tình cảm giữa hai nhà Lý - Yến, càng không muốn gây tổn thương cho Tiểu Ngũ.
“Vết thương trên mặt cậu là sao vậy?” Lý Nhất Địch hỏi.
Công tước đại nhân đảo mắt, “Đánh nhau một trận.”
Lý Nhất Địch lại nhìn anh một cái, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Thằng nhóc Tư Không này…”
Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch cùng nhau trở vào bệnh viện. Triển Tiểu Liên và hai vợ chồng Lý Tấn Dương đang nói chuyện, bước chân của Công tước đại nhân dần chậm lại, nghe thấy Triển Tiểu Liên nói: “… Anh Lý anh nói thế là không đúng rồi, cái gì gọi là không thể vì một người ngoài làm tổn hại đến tình cảm anh em chứ? Anh Lý đừng quên, Tiểu Ngũ sắp gả cho Tiểu Bảo rồi, đó chính là con dâu của tôi, anh Lý cảm thấy con dâu của tôi là người ngoài sao?” Bà liếc nhìn Mục Hi đang rưng rưng nước mắt bên cạnh: “Này đồ ngốc, cậu cũng phải quản lý chồng của mình một chút đi. Theo cách làm của ông ấy, các cô gái trên đời này còn có đường sống sao? Nhà nào dám gả con gái yêu quý của mình vào nhà cậu chứ? Ngày nào đó nếu Đại Bảo nhà tôi phải gả đi, chồng của con bé lại có một người anh em cũng để ý đến Đại Bảo, vì để anh em hòa thuận, không lẽ phải giết Đại Bảo nhà tôi sao? Cậu đừng quên, Cơm Nắm nhà cậu sau này cũng phải làm con dâu nhà người ta đấy!”
Lý Nhất Địch đưa tay gãi gãi mũi, có chút cạn lời, biết ngay ba anh ta nhất định sẽ làm thế mà.
Biểu cảm của Công tước đại nhân có chút lạnh lùng, thần sắc cũng trở nên u ám, Lý Nhất Địch vỗ vai anh, “Cứ xem như ba tôi già hồ đồ đi.”
Công tước đại nhân nói: “Người thì đã già nhưng tâm tư thì không hề già.”
Cách giải quyết sắc bén quả quyết, hoàn toàn không chừa cho người khác đường thoát thân.
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Yên tâm, không phải còn có tôi sao? Cho dù chỉ để lấy lòng dì Triển, tôi cũng không thể khoanh tay làm ngơ.”
Mục Hi bĩu môi, ra sức kéo ống tay áo của Lý Tấn Dương, “Ông xã, sao anh có thể làm vậy? Cứ bình tĩnh nói chuyện với Tiểu Bảo. Hơn nữa, Màn Thầu thích cô gái đó như vậy, chúng ta thử hỏi xem cô ta còn có chị em gái gì không, lấy chị em gái cũng được mà.”
Lý Tấn Dương quay đầu lại nhìn Lý Tư Không đang nằm trong phòng bệnh, vừa định lên tiếng, đột nhiên điện thoại lại reo lên, ông ta bắt máy: “Alo…”
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, ông ta không đáp tiếng nào, trực tiếp đưa tay cúp máy, ngước mắt nhìn Triển Tiểu Liên.
Triển Tiểu Liên mỉm cười, đón nhận ánh mắt của ông ta, nói: “Yến Hồi nghe nói con dâu tương lai của tôi đang mang thai, muốn đón con bé về nhà ở vài ngày. Hơn nữa, Đại Bảo và Tiểu Ngũ còn là bạn tốt của nhau, quan hệ thân thiết. Luận giao tình và quan hệ, Màn Thầu vẫn còn kém một chút. Huống hồ, tôi và bên thông gia cũng đã gặp nhau rồi, sở thích cướp vợ sắp cưới của anh em này Màn Thầu phải sửa mới được.”
Lý Tấn Dương cất điện thoại đi, nói: “Đợi nó tỉnh lại rồi tính.”
Mục Hi lại hình sang Triển Tiểu Liên: “Băng dính…”
Triển Tiểu Liên ghét bỏ nhìn bà ta, “Chồng cậu đã nói đợi Màn Thầu tỉnh lại rồi tính. Tôi cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của thằng bé từ nhỏ đến lớn, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng tôi không thể vì thương thằng bé mà giương mắt nhìn con trai tôi cũng chịu đau khổ.”
Lý Nhất Địch đánh tiếng ho vài cái, từ chỗ rẽ bước ra, bên cạnh còn có Công tước đại nhân. Hai chàng trai trẻ xuất chúng trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tầm mắt Lý Tấn Dương quét qua Lý Nhất Địch.
“Ba, Màn Thầu không sao thì phải tạ ơn trời đất rồi. Con đã lục hết camera ghi hình trên đường, không hề va chạm với xe khác, là chính nó lái xe quá nhanh, làm lật xe. Xe đã hỏng hết rồi, theo mức độ báo cáo độ hư hỏng của xe, Màn Thầu có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi.”
Lý Tấn Dương liếc nhìn Công tước đại nhân: “Mang hết tất cả hành tung của nó ngày hôm qua đến cho ba, ba muốn biết nó đã làm những gì.”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Vâng, lát nữa con sẽ bảo người gửi fax sang.”
Công tước đại nhân bước đến trước cửa phòng bệnh, đứng nhìn Lý Tư Không như một xác ướp bên trong, suốt cả buổi không nhúc nhích.
Buổi trưa, sau khi phẫu thuật, cuối cùng Lý Tư Không cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là muốn ăn thịt, anh ta nhắm nghiền mắt hét: “Ông đây muốn ăn thịt, ông đây sắp đói chết rồi!”
Nghe Lý Tư Không hò hét như thế mẹ anh ta liền cuống hết cả lên, sai người đi chuẩn bị thịt cho Lý Tư Không ăn, bị Triển Tiểu Liên sầm mặt ngăn cản: “Cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của nó có thể ăn thịt sao? Cho nó ăn mấy món gì lỏng lỏng thôi.”
Mục Hi chỉ vào Lý Tư Không: “Nhưng Màn Thầu nói muốn ăn thịt mà!”
Triển Tiểu Liên chỉ vào bác sĩ nói: “Tôi không nói với cậu nữa, để bác sĩ nói chuyện với cậu.”
Kết quả bác sĩ đúng là kiến nghị không nên cho anh ta ăn thịt, nhưng có thể uống chút canh thịt hầm chẳng hạn.
Việc đầu tiên Lý Tư Không làm sau khi mở mắt chính là đòi soi gương: “Ôi mặt của ông đây! Có phải bị hủy rồi không? Mau, mau mang gương đến cho ông xem!”
Mục Hi cũng thật thà lấy gương trang điểm của mình ra, “Màn Thầu con xem, con xem, con xem, mặt của con vẫn như trước, chẳng có vấn đề gì cả, vẫn đẹp trai như trước.”
Lý Tư Không lại lớn tiếng gào rống lên, “Đầu của con sao lại băng lại thế này? Có phải kiểu tóc của con đã rối tung lên rồi không? Không thể chịu được mà! Mau! Mau bảo thợ làm tóc đến đây…”
Vẻ mặt Mục Hi khó xử nói: “Màn Thầu, sau gáy con bị thương, để băng bó cho con, phần tóc phía sau của con bị cạo mất rồi…”
“Con không thiết sống nữa! Mẹ, mẹ để con chết đi cho rồi, con không muốn sống nữa… Con có thể rơi đầu nhưng kiểu tóc thì không thể rối được… Không muốn sống nữa…” Lý Tư Không cứ kêu gào như một gã thần kinh, cứ luôn miệng đòi sống đòi chết.
Lý Nhất Địch không nhịn nổi nữa liền nói, “Mẹ, mẹ đừng đế ý đến nó, nó chỉ vì nhìn thấy mẹ nên mới làm nũng thế thôi. Mẹ mau ra đây, cứ để nó ở một mình một lúc sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Người vừa tỉnh lại, các chỉ tiêu của cơ thể cũng lập tức hồi phục về mức bình thường, ngoại trừ vị trí bị thương không thể cử động, rất nhanh Lý Tư Không đã có thể hùng hổ trở lại. Vốn dĩ nói phải nằm lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhưng bác sĩ thật sự không chịu nổi nữa. Giường ở phòng này vốn rất eo hẹp, để anh ta chiếm mãi thì rất lãng phí nên đã trực tiếp cho anh ta trở về phòng bệnh bình thường.
Một chân của Lý Tư Không bị treo lên cao, một cánh tay bị treo bên dưới cổ, trên cổ còn được quấn vòng cố định, xương sườn bị gãy một cái, vết thương lớn nhỏ trên người đều không ít, nhưng may là không có vết thương nào gây nguy hiểm đến tính mạng. Xe đã báo hỏng rồi nhưng người vẫn còn sống, chỉ có thể nói là vận số quá lớn.
Làm ầm ĩ suốt hai tiếng đồng hồ, nếu anh ta nói muốn lấy mặt trời, Mục Hi suýt chút nữa cũng hái mặt trời trên cao xuống cho anh ta, tóm lại, bình thường hung dữ với Lý Tư Không như thế nào, thì hôm nay đều bị Lý Tư Không hành trở lại.
“Mẹ, con đau chân!”
“Mẹ, con đau tay!”
“Mẹ, cổ con đau!”
“Mẹ, tâm trạng con không được tốt!”
…
Cho dù Lý Tư Không gọi bao nhiêu lần, Mục Hi đều dịu dàng như nước. Triển Tiểu Liên nhìn đến không chịu nổi. Lý Nhất Địch cũng không vào trong, cùng Công tước đại nhân đứng bên ngoài phòng bệnh. Lý Tấn Dương thì sau khi anh ta tỉnh dậy, liền trực tiếp rời đi.
Lý Tư Không la hét mệt, đột nhiên nhớ ra gì đó, “Mẹ, mẹ gọi Bảo đến đây! Mẹ gọi Bảo đến đây, ông đây muốn xem thử cậu ta còn mặt mũi nào gặp ông! Giành phụ nữ với ông, ông đây đã ra nông nỗi này rồi, cậu ta còn mặt mũi giành với ông đây?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe anh ta nói câu này, liền hỏi: “Màn Thầu, cháu thành thật nói cho dì biết, có phải cháu giành Tiểu Ngũ với Tiểu Bảo không thành, nên mới cố ý gây tai nạn cho bản thân không?”
Hai người đứng ngoài cửa lập tức đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn nhau, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lý Tư Không đánh chết cũng không thừa nhận: “Ai nói chứ? Ông đây là bị tai nạn, một tai nạn rất nghiêm trọng… Cháu mặc kệ, cháu muốn gặp Bảo, dì Triển dì gọi Bảo đến đây gặp cháu! Nhanh đi, bằng không cháu sẽ đau chết mất!”
Triển Tiểu Liên đứng dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên chân anh ta, “Màn Thầu à, Tiểu Bảo đang ở bên ngoài, cháu có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng cãi nhau, biết không?”
Lý Tư Không đột nhiên thét lên như bị chọc tiết: “Ôi! Đau chết ông đây rồi!”
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Đau sao? Sao có thể chứ? Dì Triển chỉ vỗ nhè nhẹ như vậy đã đau rồi sao? Màn Thầu à, có phải cháu yếu ớt quá rồi không?” Nói xong, bà lại vỗ nhè nhẹ mấy cái.
Công tước đại nhân quay đầu lại, “Anh!”
Lý Nhất Địch nhìn theo hướng chiếc xe chống đạn vừa rời khỏi, anh ta mỉm cười: “Ba mẹ tôi gặp rồi sao?”
Công tước đại nhân không trả lời, biểu cảm đã nói lên tất cả. Lý Nhất Địch mỉm cười lắc đầu, “Cậu phải hiểu cho tấm lòng của ba mẹ tôi. Yên tâm đi, trên đường tôi đã sắp xếp ổn thỏa, Đại Bảo đang đợi Tiểu Ngũ ở giữa đường…”
Theo tính tình của Lý Tấn Dương, việc đầu tiên nghĩ đến tuyệt đối chính là xóa bỏ chướng ngại. Tình cảm anh em bao nhiêu năm nay, lại vì một cô gái mà xảy ra mâu thuẫn, vậy cách giải quyết đơn giản nhất đương nhiên chính là xóa bỏ người gây mâu thuẫn này, như vậy sẽ không ai có được, mâu thuẫn tự nhiên cũng được giải quyết.
Lý Nhất Địch đã quá rõ về chiêu trò của ba mình, cách đơn giản nhất tiện lợi nhất cũng chính là cách hữu hiệu nhất.
Chỉ tiếc là mấy chiêu trò của ba anh ta, Công tước đại nhân cũng hiểu rất rõ. Nếu những gì Lý Tấn Dương nghĩ đều đặt vào những chỗ u ám nhất, vậy anh ta cứ đem hết mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng. Anh không muốn làm tổn hại đến tình cảm giữa hai nhà Lý - Yến, càng không muốn gây tổn thương cho Tiểu Ngũ.
“Vết thương trên mặt cậu là sao vậy?” Lý Nhất Địch hỏi.
Công tước đại nhân đảo mắt, “Đánh nhau một trận.”
Lý Nhất Địch lại nhìn anh một cái, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Thằng nhóc Tư Không này…”
Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch cùng nhau trở vào bệnh viện. Triển Tiểu Liên và hai vợ chồng Lý Tấn Dương đang nói chuyện, bước chân của Công tước đại nhân dần chậm lại, nghe thấy Triển Tiểu Liên nói: “… Anh Lý anh nói thế là không đúng rồi, cái gì gọi là không thể vì một người ngoài làm tổn hại đến tình cảm anh em chứ? Anh Lý đừng quên, Tiểu Ngũ sắp gả cho Tiểu Bảo rồi, đó chính là con dâu của tôi, anh Lý cảm thấy con dâu của tôi là người ngoài sao?” Bà liếc nhìn Mục Hi đang rưng rưng nước mắt bên cạnh: “Này đồ ngốc, cậu cũng phải quản lý chồng của mình một chút đi. Theo cách làm của ông ấy, các cô gái trên đời này còn có đường sống sao? Nhà nào dám gả con gái yêu quý của mình vào nhà cậu chứ? Ngày nào đó nếu Đại Bảo nhà tôi phải gả đi, chồng của con bé lại có một người anh em cũng để ý đến Đại Bảo, vì để anh em hòa thuận, không lẽ phải giết Đại Bảo nhà tôi sao? Cậu đừng quên, Cơm Nắm nhà cậu sau này cũng phải làm con dâu nhà người ta đấy!”
Lý Nhất Địch đưa tay gãi gãi mũi, có chút cạn lời, biết ngay ba anh ta nhất định sẽ làm thế mà.
Biểu cảm của Công tước đại nhân có chút lạnh lùng, thần sắc cũng trở nên u ám, Lý Nhất Địch vỗ vai anh, “Cứ xem như ba tôi già hồ đồ đi.”
Công tước đại nhân nói: “Người thì đã già nhưng tâm tư thì không hề già.”
Cách giải quyết sắc bén quả quyết, hoàn toàn không chừa cho người khác đường thoát thân.
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Yên tâm, không phải còn có tôi sao? Cho dù chỉ để lấy lòng dì Triển, tôi cũng không thể khoanh tay làm ngơ.”
Mục Hi bĩu môi, ra sức kéo ống tay áo của Lý Tấn Dương, “Ông xã, sao anh có thể làm vậy? Cứ bình tĩnh nói chuyện với Tiểu Bảo. Hơn nữa, Màn Thầu thích cô gái đó như vậy, chúng ta thử hỏi xem cô ta còn có chị em gái gì không, lấy chị em gái cũng được mà.”
Lý Tấn Dương quay đầu lại nhìn Lý Tư Không đang nằm trong phòng bệnh, vừa định lên tiếng, đột nhiên điện thoại lại reo lên, ông ta bắt máy: “Alo…”
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, ông ta không đáp tiếng nào, trực tiếp đưa tay cúp máy, ngước mắt nhìn Triển Tiểu Liên.
Triển Tiểu Liên mỉm cười, đón nhận ánh mắt của ông ta, nói: “Yến Hồi nghe nói con dâu tương lai của tôi đang mang thai, muốn đón con bé về nhà ở vài ngày. Hơn nữa, Đại Bảo và Tiểu Ngũ còn là bạn tốt của nhau, quan hệ thân thiết. Luận giao tình và quan hệ, Màn Thầu vẫn còn kém một chút. Huống hồ, tôi và bên thông gia cũng đã gặp nhau rồi, sở thích cướp vợ sắp cưới của anh em này Màn Thầu phải sửa mới được.”
Lý Tấn Dương cất điện thoại đi, nói: “Đợi nó tỉnh lại rồi tính.”
Mục Hi lại hình sang Triển Tiểu Liên: “Băng dính…”
Triển Tiểu Liên ghét bỏ nhìn bà ta, “Chồng cậu đã nói đợi Màn Thầu tỉnh lại rồi tính. Tôi cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của thằng bé từ nhỏ đến lớn, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng tôi không thể vì thương thằng bé mà giương mắt nhìn con trai tôi cũng chịu đau khổ.”
Lý Nhất Địch đánh tiếng ho vài cái, từ chỗ rẽ bước ra, bên cạnh còn có Công tước đại nhân. Hai chàng trai trẻ xuất chúng trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tầm mắt Lý Tấn Dương quét qua Lý Nhất Địch.
“Ba, Màn Thầu không sao thì phải tạ ơn trời đất rồi. Con đã lục hết camera ghi hình trên đường, không hề va chạm với xe khác, là chính nó lái xe quá nhanh, làm lật xe. Xe đã hỏng hết rồi, theo mức độ báo cáo độ hư hỏng của xe, Màn Thầu có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi.”
Lý Tấn Dương liếc nhìn Công tước đại nhân: “Mang hết tất cả hành tung của nó ngày hôm qua đến cho ba, ba muốn biết nó đã làm những gì.”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Vâng, lát nữa con sẽ bảo người gửi fax sang.”
Công tước đại nhân bước đến trước cửa phòng bệnh, đứng nhìn Lý Tư Không như một xác ướp bên trong, suốt cả buổi không nhúc nhích.
Buổi trưa, sau khi phẫu thuật, cuối cùng Lý Tư Không cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là muốn ăn thịt, anh ta nhắm nghiền mắt hét: “Ông đây muốn ăn thịt, ông đây sắp đói chết rồi!”
Nghe Lý Tư Không hò hét như thế mẹ anh ta liền cuống hết cả lên, sai người đi chuẩn bị thịt cho Lý Tư Không ăn, bị Triển Tiểu Liên sầm mặt ngăn cản: “Cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của nó có thể ăn thịt sao? Cho nó ăn mấy món gì lỏng lỏng thôi.”
Mục Hi chỉ vào Lý Tư Không: “Nhưng Màn Thầu nói muốn ăn thịt mà!”
Triển Tiểu Liên chỉ vào bác sĩ nói: “Tôi không nói với cậu nữa, để bác sĩ nói chuyện với cậu.”
Kết quả bác sĩ đúng là kiến nghị không nên cho anh ta ăn thịt, nhưng có thể uống chút canh thịt hầm chẳng hạn.
Việc đầu tiên Lý Tư Không làm sau khi mở mắt chính là đòi soi gương: “Ôi mặt của ông đây! Có phải bị hủy rồi không? Mau, mau mang gương đến cho ông xem!”
Mục Hi cũng thật thà lấy gương trang điểm của mình ra, “Màn Thầu con xem, con xem, con xem, mặt của con vẫn như trước, chẳng có vấn đề gì cả, vẫn đẹp trai như trước.”
Lý Tư Không lại lớn tiếng gào rống lên, “Đầu của con sao lại băng lại thế này? Có phải kiểu tóc của con đã rối tung lên rồi không? Không thể chịu được mà! Mau! Mau bảo thợ làm tóc đến đây…”
Vẻ mặt Mục Hi khó xử nói: “Màn Thầu, sau gáy con bị thương, để băng bó cho con, phần tóc phía sau của con bị cạo mất rồi…”
“Con không thiết sống nữa! Mẹ, mẹ để con chết đi cho rồi, con không muốn sống nữa… Con có thể rơi đầu nhưng kiểu tóc thì không thể rối được… Không muốn sống nữa…” Lý Tư Không cứ kêu gào như một gã thần kinh, cứ luôn miệng đòi sống đòi chết.
Lý Nhất Địch không nhịn nổi nữa liền nói, “Mẹ, mẹ đừng đế ý đến nó, nó chỉ vì nhìn thấy mẹ nên mới làm nũng thế thôi. Mẹ mau ra đây, cứ để nó ở một mình một lúc sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Người vừa tỉnh lại, các chỉ tiêu của cơ thể cũng lập tức hồi phục về mức bình thường, ngoại trừ vị trí bị thương không thể cử động, rất nhanh Lý Tư Không đã có thể hùng hổ trở lại. Vốn dĩ nói phải nằm lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhưng bác sĩ thật sự không chịu nổi nữa. Giường ở phòng này vốn rất eo hẹp, để anh ta chiếm mãi thì rất lãng phí nên đã trực tiếp cho anh ta trở về phòng bệnh bình thường.
Một chân của Lý Tư Không bị treo lên cao, một cánh tay bị treo bên dưới cổ, trên cổ còn được quấn vòng cố định, xương sườn bị gãy một cái, vết thương lớn nhỏ trên người đều không ít, nhưng may là không có vết thương nào gây nguy hiểm đến tính mạng. Xe đã báo hỏng rồi nhưng người vẫn còn sống, chỉ có thể nói là vận số quá lớn.
Làm ầm ĩ suốt hai tiếng đồng hồ, nếu anh ta nói muốn lấy mặt trời, Mục Hi suýt chút nữa cũng hái mặt trời trên cao xuống cho anh ta, tóm lại, bình thường hung dữ với Lý Tư Không như thế nào, thì hôm nay đều bị Lý Tư Không hành trở lại.
“Mẹ, con đau chân!”
“Mẹ, con đau tay!”
“Mẹ, cổ con đau!”
“Mẹ, tâm trạng con không được tốt!”
…
Cho dù Lý Tư Không gọi bao nhiêu lần, Mục Hi đều dịu dàng như nước. Triển Tiểu Liên nhìn đến không chịu nổi. Lý Nhất Địch cũng không vào trong, cùng Công tước đại nhân đứng bên ngoài phòng bệnh. Lý Tấn Dương thì sau khi anh ta tỉnh dậy, liền trực tiếp rời đi.
Lý Tư Không la hét mệt, đột nhiên nhớ ra gì đó, “Mẹ, mẹ gọi Bảo đến đây! Mẹ gọi Bảo đến đây, ông đây muốn xem thử cậu ta còn mặt mũi nào gặp ông! Giành phụ nữ với ông, ông đây đã ra nông nỗi này rồi, cậu ta còn mặt mũi giành với ông đây?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe anh ta nói câu này, liền hỏi: “Màn Thầu, cháu thành thật nói cho dì biết, có phải cháu giành Tiểu Ngũ với Tiểu Bảo không thành, nên mới cố ý gây tai nạn cho bản thân không?”
Hai người đứng ngoài cửa lập tức đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn nhau, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lý Tư Không đánh chết cũng không thừa nhận: “Ai nói chứ? Ông đây là bị tai nạn, một tai nạn rất nghiêm trọng… Cháu mặc kệ, cháu muốn gặp Bảo, dì Triển dì gọi Bảo đến đây gặp cháu! Nhanh đi, bằng không cháu sẽ đau chết mất!”
Triển Tiểu Liên đứng dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên chân anh ta, “Màn Thầu à, Tiểu Bảo đang ở bên ngoài, cháu có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng cãi nhau, biết không?”
Lý Tư Không đột nhiên thét lên như bị chọc tiết: “Ôi! Đau chết ông đây rồi!”
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Đau sao? Sao có thể chứ? Dì Triển chỉ vỗ nhè nhẹ như vậy đã đau rồi sao? Màn Thầu à, có phải cháu yếu ớt quá rồi không?” Nói xong, bà lại vỗ nhè nhẹ mấy cái.
/939
|