Yến Hồi mặc đồ đen, vóc dáng cao lớn cường tráng che mờ đi tuổi tác của ông ta, ánh mắt đầy tà khí u ám, mặt trầm ngâm, ném súng trên người lên sofa, lại chậm rãi tháo từng chiếc bao tay ra.
Vì còn chưa kịp xử lý ai thì bà tám đã gọi điện thoại đến, ngài Yến tỏ ra rất không vui.
“Ba!” Yến Đại Bảo chạy như bay xuống, “Ba, ba về rồi sao?” Ánh mắt của cô lướt qua khẩu súng bị ném tùy tiện trên sofa, “Ba, ba lại đem súng ra ngoài rồi! Như vậy là không đúng!”
Yến Hồi tiện tay cởi áo khoác ngoài ném lên sofa che súng lại, ôm lấy vai Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, ba chỉ ra ngoài dạo thôi, xem xem có thể bắt được vài con thỏ về cho con không, chỉ là đi săn bình thường thôi, không phải làm chuyện xấu. Ôi, Yến Đại Bảo, ba cảm thấy con càng ngày càng xinh đẹp đấy!”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Ba còn muốn lừa con sao?”
Yến Hồi dẫn cô lên lầu, “Đi! Đi! Đại Bảo mau đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa!”
Yến Đại Bảo bị ông ta dẫn thẳng về cửa phòng ngủ rồi đẩy cô vào trong: “Yến Đại Bảo, con gái phải ngủ sớm một chút mới đẹp, mau ngủ đi!”
Sau khi đẩy Yến Đại Bảo vào, Yến Hồi vội vàng giơ tay kéo cửa lại, còn gõ lên cửa: “Yến Đại Bảo, nếu con còn dám lẳng lặng chạy ra ngoài, ba sẽ treo cổ chết trước cửa phòng con!”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Con biết rồi, con ngủ đây!”
Cô dựa vào gối trên giường, nhìn thấy điện thoại có thông báo sáng lên, cô cầm lên xem, thấy Lý Nhất Địch gửi cho cô mấy tin nhắn. Yến Đại Bảo mở ra xem, bên trong là một loạt các hình búp bê đáng yêu. Cô trả lời: [Anh Bánh Bao em rất thích!]
Anh Bánh Bao: [Toàn bộ đều là quà anh tặng cho Đại Bảo nhà chúng ta.]
Yến Đại Bảo: [Em vui lắm!]
Cô giơ tay ôm lấy con cá heo to trên giường, vui vẻ xem hình.
Yến Hồi đưa Yến Đại Bảo về phòng, sau đó vội vàng chạy đi dỗ vợ, “Bà tám! Bà tám! Bà mập xấu xí!”
Một chiếc gối bị ném từ trong phòng ra ngoài cửa, Yến Hồi nhặt lên: “Bà lại muốn bạo lực gia đình có phải không?”
Triển Tiểu Liên liếc mắt: “Ông đi đâu đấy?”
“Ông đây chỉ đi dạo thôi, muốn săn cho Yến Đại Bảo vài con thỏ để ăn thử thôi mà.”
Triển Tiểu Liên nghiến răng: “Ông tốt vậy sao? Đại Bảo thiếu ăn hay thiếu uống? Ông ra ngoài mà không làm chuyện xấu thì tôi sẽ chặt một ngón tay của mình!”
Yến Hồi tức giận: “Bà nghĩ ông đây không dám à? Ông đây làm chuyện xấu gì chứ? Đã nói ra ngoài săn thỏ mà!”
Lại có một cái gối bay ra, bị Yến Hồi chụp lấy: “Bà mập đáng chết!”
Triển Tiểu Liên nghiến răng: “Cả nhà ông đều là mập xấu! Tôi mập chỗ nào chứ? Hôm nay ông ngủ một mình đi!”
“Dựa vào cái gì?” Yến Hồi nằm lên giường, đồ còn chưa cởi ra: “Đây là giường của ông, giường của ông đây nhất định phải có phụ nữ, kiên quyết không ngủ một mình!”
Triển Tiểu Liên cười lạnh: “Ông gầy giống như một bộ xương già, tôi sợ tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”
Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Ông đây làm gì giống bộ xương già? Cả người ông trên dưới đều chuẩn, hoàn mỹ không khuyết điểm!”
“Tôi khinh!” Triển Tiểu Liên còn thật sự phun nước bọt vào trong thùng rác bên cạnh: “Một lão già như ông, có thể đẹp chỗ nào? Lớn tuổi thì không nói, còn ngày ngày không đứng đắn. Yến Đại Bảo đã lớn vậy rồi, ông còn xem nó như đứa trẻ ba tuổi, ở tuổi của nó, nói chuyện với con trai không phải rất bình thường sao? Ông muốn nó làm người câm mỗi ngày à? Ông không cho nó thích mấy cậu con trai trẻ tuổi kia, lẽ nào bắt đó mỗi ngày phải sống với một lão già như ông?”
“Ông đây già lúc nào?” Yến Hồi nổi giận, cởi áo ngoài cho Triển Tiểu Liên nhìn cơ bắp trên người ông ta: “Bà xem xem, xem thử đi!”
Triển Tiểu Liên cười: “Hiện giờ cơ bắp cũng có thể tiêm mà, đã có rất nhiều trường hợp như vậy, ai biết được của ông là thật hay giả. Ai biết được ông có lén đi tiên sau lưng tôi không?” Bà xoa mặt mình, “Đương nhiên tôi vốn dĩ xinh đẹp, không cần phải làm những chuyện tốn công đó.”
Yến Hồi nhìn bà chằm chằm, suýt chút thì muốn bóp chết bà. Sau đó, ông ta lập tức kéo bà lên giường, bắt đầu cởi quần áo của bà: “Ông đây sẽ cho bà xem có phải là thật không…”
Sự ồn ào trong nhà Yến Đại Bảo cuối cùng cũng dừng lại. Cung Ngũ nói chuyện điện thoại với Yến Đại Bảo xong, nằm chưa được bao lâu thì liên tục nghe thấy âm thanh báo tin nhắn đến.
Cô không còn buồn ngủ nữa, cầm lấy điện thoại, ấn mở ra xem, phát hiện vẫn là tin nhắn của người tên Nhạc Dương kia. Ngoài một đoạn tin nhắn bắt đầu thì sau đó là những tin nói khá rõ ràng, nói ra những điều khó khăn của nhà họ Nhạc một cách có tình có lý.
Ban đầu Cung Ngũ tin lời của Nhạc Mỹ Giảo nói đây là những tin nhắn lừa đảo, nhưng hiện giờ sau khi đọc xong những tin nhắn này, cô ít nhiều tin rằng người tên Nhạc Dương này có thể thật sự quen biết Nhạc Mỹ Giảo. Bằng không sao ông ta lại biết nhiều chuyện của mẹ cô như vậy? Hơn nữa, người tên Nhạc Dương này họ Nhạc giống với họ của mẹ cô.
Cô nhìn vào tin nhắn, một lúc sau mới soạn tin nhắn gửi đi: [Tôi không quen biết ông, ông nói với tôi những chuyện này thì có tác dụng gì? Tôi chỉ biết là ông đang quấy nhiễu tôi. Nếu thật sự giống như ông nói, giữa ông và mẹ tôi có hiểu lầm, tại sao không thử nói rõ với bà ấy?]
Sau khi gửi đi, Cung Ngũ cảm thấy ông ta nhất định sẽ trả lời, quả nhiên một hồi sau, tin nhắn thật sự được gửi tới: [Vì mẹ cháu hiểu lầm chúng tôi rất nhiều, đã nhiều đến mức không còn muốn nghe chúng tôi giải thích bất kỳ chuyện gì, bác muốn thông qua cháu để giải thích với mẹ cháu, trên đời này có chuyện gì không thể giải quyết? Hơn nữa, mẹ cháu cũng là người nhà của bác, cũng là người họ Nhạc.]
Cung Ngũ nhanh chóng soạn tin: [Mẹ tôi họ Nhạc là vì bà ấy không biết làm sao để thay đổi họ, nếu không thì đã sớm đổi rồi. Lúc tôi còn rất nhỏ bà ấy có nói bà ấy ghét cái họ này, lúc đó tôi không biết, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nguyên do là bởi các người. Chuyện của mẹ tôi tôi không muốn hỏi đến, ông cũng đừng nhắn tin cho tôi nữa, ngày mai tôi còn có việc.]
Tuy cô đã nói như vậy nhưng Nhạc Dương vẫn trả lời lại: [Bác biết nhất định mẹ cháu rất ghét người nhà bác, nhưng chúng tôi cũng hết cách rồi. Ông ngoại cháu bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Tiền trong nhà đã dùng hết rồi, chúng tôi thật sự không nghĩ ra cách nào để có tiền. Biết được mẹ cháu bây giờ sống rất tốt, chúng tôi rất yên tâm nhưng mà cũng hi vọng mẹ cháu nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ lúc nhỏ ở nhà họ Nhạc mà ra tay giúp đỡ…]
Cung Ngũ chỉnh điện thoại thành im lặng rồi lấy hộp che lại, không để ánh sáng điện thoại làm cô mất ngủ.
Điện thoại bị hộp che lại vẫn không ngừng lóe sáng, tin nhắn được gửi tới liên tục song nó không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cung Ngũ.
Cung Ngũ suy nghĩ, gặp phải vấn đề muốn giải quyết lại đi tìm người không liên quan là không đúng. Hơn nữa cô từng hỏi qua, thái độ của Nhạc Mỹ Giảo rất rõ ràng, bà căn bản không muốn gặp đám người họ Nhạc đó. Những người đó có liên quan đến mẹ cô nhưng mẹ cô lại không muốn gặp thì có liên quan gì đến cô chứ?
Vì còn chưa kịp xử lý ai thì bà tám đã gọi điện thoại đến, ngài Yến tỏ ra rất không vui.
“Ba!” Yến Đại Bảo chạy như bay xuống, “Ba, ba về rồi sao?” Ánh mắt của cô lướt qua khẩu súng bị ném tùy tiện trên sofa, “Ba, ba lại đem súng ra ngoài rồi! Như vậy là không đúng!”
Yến Hồi tiện tay cởi áo khoác ngoài ném lên sofa che súng lại, ôm lấy vai Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, ba chỉ ra ngoài dạo thôi, xem xem có thể bắt được vài con thỏ về cho con không, chỉ là đi săn bình thường thôi, không phải làm chuyện xấu. Ôi, Yến Đại Bảo, ba cảm thấy con càng ngày càng xinh đẹp đấy!”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Ba còn muốn lừa con sao?”
Yến Hồi dẫn cô lên lầu, “Đi! Đi! Đại Bảo mau đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa!”
Yến Đại Bảo bị ông ta dẫn thẳng về cửa phòng ngủ rồi đẩy cô vào trong: “Yến Đại Bảo, con gái phải ngủ sớm một chút mới đẹp, mau ngủ đi!”
Sau khi đẩy Yến Đại Bảo vào, Yến Hồi vội vàng giơ tay kéo cửa lại, còn gõ lên cửa: “Yến Đại Bảo, nếu con còn dám lẳng lặng chạy ra ngoài, ba sẽ treo cổ chết trước cửa phòng con!”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Con biết rồi, con ngủ đây!”
Cô dựa vào gối trên giường, nhìn thấy điện thoại có thông báo sáng lên, cô cầm lên xem, thấy Lý Nhất Địch gửi cho cô mấy tin nhắn. Yến Đại Bảo mở ra xem, bên trong là một loạt các hình búp bê đáng yêu. Cô trả lời: [Anh Bánh Bao em rất thích!]
Anh Bánh Bao: [Toàn bộ đều là quà anh tặng cho Đại Bảo nhà chúng ta.]
Yến Đại Bảo: [Em vui lắm!]
Cô giơ tay ôm lấy con cá heo to trên giường, vui vẻ xem hình.
Yến Hồi đưa Yến Đại Bảo về phòng, sau đó vội vàng chạy đi dỗ vợ, “Bà tám! Bà tám! Bà mập xấu xí!”
Một chiếc gối bị ném từ trong phòng ra ngoài cửa, Yến Hồi nhặt lên: “Bà lại muốn bạo lực gia đình có phải không?”
Triển Tiểu Liên liếc mắt: “Ông đi đâu đấy?”
“Ông đây chỉ đi dạo thôi, muốn săn cho Yến Đại Bảo vài con thỏ để ăn thử thôi mà.”
Triển Tiểu Liên nghiến răng: “Ông tốt vậy sao? Đại Bảo thiếu ăn hay thiếu uống? Ông ra ngoài mà không làm chuyện xấu thì tôi sẽ chặt một ngón tay của mình!”
Yến Hồi tức giận: “Bà nghĩ ông đây không dám à? Ông đây làm chuyện xấu gì chứ? Đã nói ra ngoài săn thỏ mà!”
Lại có một cái gối bay ra, bị Yến Hồi chụp lấy: “Bà mập đáng chết!”
Triển Tiểu Liên nghiến răng: “Cả nhà ông đều là mập xấu! Tôi mập chỗ nào chứ? Hôm nay ông ngủ một mình đi!”
“Dựa vào cái gì?” Yến Hồi nằm lên giường, đồ còn chưa cởi ra: “Đây là giường của ông, giường của ông đây nhất định phải có phụ nữ, kiên quyết không ngủ một mình!”
Triển Tiểu Liên cười lạnh: “Ông gầy giống như một bộ xương già, tôi sợ tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”
Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Ông đây làm gì giống bộ xương già? Cả người ông trên dưới đều chuẩn, hoàn mỹ không khuyết điểm!”
“Tôi khinh!” Triển Tiểu Liên còn thật sự phun nước bọt vào trong thùng rác bên cạnh: “Một lão già như ông, có thể đẹp chỗ nào? Lớn tuổi thì không nói, còn ngày ngày không đứng đắn. Yến Đại Bảo đã lớn vậy rồi, ông còn xem nó như đứa trẻ ba tuổi, ở tuổi của nó, nói chuyện với con trai không phải rất bình thường sao? Ông muốn nó làm người câm mỗi ngày à? Ông không cho nó thích mấy cậu con trai trẻ tuổi kia, lẽ nào bắt đó mỗi ngày phải sống với một lão già như ông?”
“Ông đây già lúc nào?” Yến Hồi nổi giận, cởi áo ngoài cho Triển Tiểu Liên nhìn cơ bắp trên người ông ta: “Bà xem xem, xem thử đi!”
Triển Tiểu Liên cười: “Hiện giờ cơ bắp cũng có thể tiêm mà, đã có rất nhiều trường hợp như vậy, ai biết được của ông là thật hay giả. Ai biết được ông có lén đi tiên sau lưng tôi không?” Bà xoa mặt mình, “Đương nhiên tôi vốn dĩ xinh đẹp, không cần phải làm những chuyện tốn công đó.”
Yến Hồi nhìn bà chằm chằm, suýt chút thì muốn bóp chết bà. Sau đó, ông ta lập tức kéo bà lên giường, bắt đầu cởi quần áo của bà: “Ông đây sẽ cho bà xem có phải là thật không…”
Sự ồn ào trong nhà Yến Đại Bảo cuối cùng cũng dừng lại. Cung Ngũ nói chuyện điện thoại với Yến Đại Bảo xong, nằm chưa được bao lâu thì liên tục nghe thấy âm thanh báo tin nhắn đến.
Cô không còn buồn ngủ nữa, cầm lấy điện thoại, ấn mở ra xem, phát hiện vẫn là tin nhắn của người tên Nhạc Dương kia. Ngoài một đoạn tin nhắn bắt đầu thì sau đó là những tin nói khá rõ ràng, nói ra những điều khó khăn của nhà họ Nhạc một cách có tình có lý.
Ban đầu Cung Ngũ tin lời của Nhạc Mỹ Giảo nói đây là những tin nhắn lừa đảo, nhưng hiện giờ sau khi đọc xong những tin nhắn này, cô ít nhiều tin rằng người tên Nhạc Dương này có thể thật sự quen biết Nhạc Mỹ Giảo. Bằng không sao ông ta lại biết nhiều chuyện của mẹ cô như vậy? Hơn nữa, người tên Nhạc Dương này họ Nhạc giống với họ của mẹ cô.
Cô nhìn vào tin nhắn, một lúc sau mới soạn tin nhắn gửi đi: [Tôi không quen biết ông, ông nói với tôi những chuyện này thì có tác dụng gì? Tôi chỉ biết là ông đang quấy nhiễu tôi. Nếu thật sự giống như ông nói, giữa ông và mẹ tôi có hiểu lầm, tại sao không thử nói rõ với bà ấy?]
Sau khi gửi đi, Cung Ngũ cảm thấy ông ta nhất định sẽ trả lời, quả nhiên một hồi sau, tin nhắn thật sự được gửi tới: [Vì mẹ cháu hiểu lầm chúng tôi rất nhiều, đã nhiều đến mức không còn muốn nghe chúng tôi giải thích bất kỳ chuyện gì, bác muốn thông qua cháu để giải thích với mẹ cháu, trên đời này có chuyện gì không thể giải quyết? Hơn nữa, mẹ cháu cũng là người nhà của bác, cũng là người họ Nhạc.]
Cung Ngũ nhanh chóng soạn tin: [Mẹ tôi họ Nhạc là vì bà ấy không biết làm sao để thay đổi họ, nếu không thì đã sớm đổi rồi. Lúc tôi còn rất nhỏ bà ấy có nói bà ấy ghét cái họ này, lúc đó tôi không biết, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nguyên do là bởi các người. Chuyện của mẹ tôi tôi không muốn hỏi đến, ông cũng đừng nhắn tin cho tôi nữa, ngày mai tôi còn có việc.]
Tuy cô đã nói như vậy nhưng Nhạc Dương vẫn trả lời lại: [Bác biết nhất định mẹ cháu rất ghét người nhà bác, nhưng chúng tôi cũng hết cách rồi. Ông ngoại cháu bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Tiền trong nhà đã dùng hết rồi, chúng tôi thật sự không nghĩ ra cách nào để có tiền. Biết được mẹ cháu bây giờ sống rất tốt, chúng tôi rất yên tâm nhưng mà cũng hi vọng mẹ cháu nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ lúc nhỏ ở nhà họ Nhạc mà ra tay giúp đỡ…]
Cung Ngũ chỉnh điện thoại thành im lặng rồi lấy hộp che lại, không để ánh sáng điện thoại làm cô mất ngủ.
Điện thoại bị hộp che lại vẫn không ngừng lóe sáng, tin nhắn được gửi tới liên tục song nó không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cung Ngũ.
Cung Ngũ suy nghĩ, gặp phải vấn đề muốn giải quyết lại đi tìm người không liên quan là không đúng. Hơn nữa cô từng hỏi qua, thái độ của Nhạc Mỹ Giảo rất rõ ràng, bà căn bản không muốn gặp đám người họ Nhạc đó. Những người đó có liên quan đến mẹ cô nhưng mẹ cô lại không muốn gặp thì có liên quan gì đến cô chứ?
/939
|