Xe rời khỏi biệt thự Bộ Thị, Cung Ngũ dựa vào kính xe nhìn về phía sau, mãi một lúc sau mới quay đầu lại, buồn bã nói: “Ôi, mẹ em sau này có Bộ Tiểu Bát, có lẽ sẽ không nhìn thấy điểm tốt của em nữa rồi.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ có điểm gì tốt, nói anh nghe xem?”
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ trừng mắt: “Anh nói như vậy là không đúng! Em có rất nhiều ưu điểm đấy!”
Công tước đại nhân cúi đầu hôn môi cô, hôn một lúc lâu mới buông ra, “Anh biết ưu điểm của Tiểu Ngũ nhiều nhưng cô Nhạc lại không nghĩ như vậy. Nhưng không sao, anh nhìn thấy ưu điểm của Tiểu Ngũ, cứ để cô Nhạc chăm sóc cho Tiểu Bát, không ai tranh với anh.”
Trở về sáu ngày, cô đã ở với mẹ hơn ba ngày. Trong thời gian còn lại, một ngày thì dành cho đám bạn ăn chơi, nửa ngày thì phí phạm cho Lý Tư Không, còn nửa ngày thì chơi cùng Đại Bảo, còn lại một ngày là lúc hai người cùng trở về.
Nghĩ đến chuyện này Công tước đại nhân vô cùng buồn bã, sao cô có thể hoàn toàn không nghĩ đến anh?
Suy cho cùng, có lẽ là đã ngủ với nhau rồi nên không còn sốt ruột nữa.
Cung Ngũ mím môi, đột nhiên trèo lên ngồi lên hai chân dài của anh, ôm lấy cổ anh bắt đầu hôn loạn xạ: “Em thích anh Tiểu Bảo nhất!”
Công tước đại nhân mỉm cười, giơ tay ôm lấy eo nhỏ của cô: “Phải không? Sao anh lại không cảm thấy Tiểu Ngũ thích anh nhất?”
“Ôi, em thích anh Tiểu Bảo như vậy, anh Tiểu Bảo lại nói là không biết.”
Công tước đại nhân vẫn mỉm cười.
Cung Ngũ cảm thấy mình có thể phân biệt được rõ hàm ý trong những nụ cười của anh. Ví dụ như lúc anh gặp người ngoài, dù có tức giận anh vẫn mỉm cười, dáng vẻ lúc đó là nụ cười rất bao dung, nhưng trên thực tế Cung Ngũ phát hiện nụ cười lúc đó cơ bản không đến được đáy mắt. Nụ cười lúc anh tức giận và nụ cười lúc anh vui vẻ khác nhau rất rõ ràng. Lúc ở trường, rất nhiều người đều nói ngài Edward là một người khoan dung độ lượng không biết nổi giận. Chỉ có Cung Ngũ biết những điều đó không phải là thật. Cô biết thật ra anh Tiểu Bảo rất hẹp hòi, lúc anh tức giận mặt cũng nhăn nhó, không hề khoan dung độ lượng như người khác nói. Nếu muốn tìm một lý do để giải thích cho nụ cười lúc tức giận của anh, Cung Ngũ cảm thấy có lẽ là vì những người đó không đáng để Công tước đại nhân nổi nóng.
Đương nhiên, Cung Ngũ cũng không hề cảm thấy Công tước đại nhân nổi giận với cô là cô được vinh hạnh. Cô cảm thấy Công tước đại nhân thích bắt nạt kẻ yếu và cô chính là kẻ yếu đó.
Lúc này Cung Ngũ biết thật ra trong lòng Công tước đại nhân rất vui, vì sự dịu dàng và tình cảm dạt dào trong ánh mắt phong tình của anh, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Xe lăn bánh, ghế sau của xe là một hình ảnh ấm áp, Cung Ngũ giống như Bộ Tiểu Bát đặt hàm dưới lên vai Công tước đại nhân, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em dự cảm được nếu mẹ em biết chúng ta đang yêu nhau thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, khi mẹ biết em đã ngủ với anh rồi, nhất định sẽ đánh gãy chân em…”
Công tước đại nhân mỉm cười hỏi: “Vậy thì Tiểu Ngũ muốn thế nào?”
Cung Ngũ giơ tay vỗ lên vai anh, nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh. Đương nhiên, nếu anh không cần em chịu trách nhiệm thì em cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.”
Cánh tay Công tước đại nhân vỗ lên mông cô một cái, “Cái gì mà sẽ không miễn cưỡng bản thân? Ý là không cần anh nữa có đúng không?”
Cung Ngũ nghiêng người, vui vẻ nói: “Ý của em là em nhất định sẽ giấu chuyện này với mẹ em, một chữ cũng không nói ra, hiểu không?”
Công tước đại nhân có chút đau đầu: “Tiểu Ngũ định giấu đến khi nào?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Trước mắt cứ giấu đến trước khi em tốt nghiệp nhỉ? Anh Tiểu Bảo anh nói đi?”
Công tước đại nhân ôm lấy eo cô, nhìn vào mắt cô nói: “Tiểu Ngũ, anh không giấu mẹ anh.”
Cung Ngũ mím môi, “Nhưng mà mẹ em và cô Triển không giống nhau! Hơn nữa, em cảm thấy là mẹ em thấy em là con gái, sợ bị lừa. Anh xem anh Tư em, mẹ em chưa từng yêu cầu điều gì.”
Công tước đại nhân thở dài, “Được rồi, là anh suy nghĩ không thấu đáo.” Anh có chút buồn bã nói: “Tiểu Ngũ, nếu sau này con của chúng ta là con gái thì sẽ ra sao?”
Cung Ngũ đang không tập trung nghiêng, nghe thấy lời anh nói liền tùy tiện trả lời: “Có thể làm gì? Nuôi lớn thôi.”
Công tước đại nhân không vui nói: “Anh sợ anh sẽ giống chú Yến, ai đến gần con gái anh, anh đều sẽ giết chết người đó.”
Nhắc đến Yến Đại Bảo, Cung Ngũ có chút định thần lại, “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo cuối cùng cũng tìm được đối tượng rồi.”
Công tước đại nhân ngừng lại, vội vàng hỏi: “Ai? Tiểu Ngũ biết không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Biết chứ! Là anh trai của Lý Tư Không, Lý Nhất Địch.”
Công tước đại nhân bất ngờ trừng to mắt, “Chuyện lúc nào thế? Không phải tối hôm qua đã nói thất bại rồi sao?”
“Sau đó Yến Đại Bảo lại nói cậu ấy điện thoại cho Lý Nhất Địch, rồi nói anh ấy chưa có bạn gái, chúng ta đã hiểu lầm.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Vậy tức là tối hôm qua Đại Bảo không mời Lý Nhất Địch là vì nghĩ anh ấy đã có bạn gái?”
Cung Ngũ gật đầu, cô nằm bò trên vai anh kể lại hết một lượt mọi chuyện của Yến Đại Bảo, đột nhiên lại như nhớ lại chuyện gì đó, nói: “Nhưng anh Tiểu Bảo, anh không được nói cho chú Yến biết, nếu anh nói cho chú Yến biết thì Yến Đại Bảo không thể nào yêu được nữa. Em cảm thấy Yến Đại Bảo thật đáng thương, ngày nào cũng chỉ có một mình, còn bị ba mình quản rất chặt, nên nếu muốn đánh lạc sự chú ý của cậu ấy thì phải có một người ở bên cạnh cậu ấy. Nếu cảm thấy không hợp thì nhanh chóng chấm dứt, thật là tốt.”
“Tiểu Ngũ xác định vậy sao?”
“Nếu chú Yến mà biết thì chúng ta cũng hết cách. Tóm lại là chúng ta không được nói ra. Người xui xẻo sau cùng cũng chẳng phải Yến Đại Bảo.”
“Vậy Tiểu Ngũ không sợ Lý Nhất Địch bị chú Yến giết à?” “Yên tâm đi, chú Yến sẽ không làm gì Lý Nhất Địch đâu. Em từng gặp ba của Lý Nhất Địch, em cảm thấy hai cha con họ không chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà cảm giác mang lại cho người ta cũng rất giống nhau, không phải nói ba của Lý Nhất Địch rất lợi hại sao? Hai nhà bọn họ lợi hại như vậy, lại giống như họ hàng của nhau, chú Yến cùng lắm chỉ đánh Lý Nhất Địch một trận, có lẽ sẽ không đánh chết người. Nếu chú ấy giết người, em cảm thấy cô Triển và ba của Lý Nhất Địch nhất định sẽ không bỏ qua cho chú Yến…”
“Tiểu Ngũ chắc chắn như vậy sao?”
“Điều đó không phải rất rõ ràng sao? Yến Đại Bảo còn rất ngốc nghĩ rằng cậu ấy và Lý Nhất Địch là họ hàng, còn nói cô Triển và mẹ của Lý Nhất Địch thân như chị em, mối quan hệ rất tốt, không đến mức ảnh hưởng đến mạng người.” Cô xua tay, lại bổ sung thêm một câu: “Tuy em cảm thấy con người của chú Yến có chút… kỳ quái, nhưng em càng cảm thấy chú ấy thật sự rất thông minh, biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Đương nhiên, nếu chú ấy lỡ tay đánh chết người ta, vậy thì cũng hết cách!”
Nói đến đây, Cung Ngũ không khỏi đồng cảm với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo thật sự rất đáng thương! Mẹ em không cho em yêu đương, em còn có thể lén yêu đương.”
Công tước đại nhân bật cười: “Anh cảm thấy Tiểu Ngũ nói rất có lý.”
“Đúng không, đúng không?” Cung Ngũ ngẩng đầu, đắc ý: “Đôi mắt vô địch của em có thể nhìn thấu mọi thứ!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, anh cảm thấy Tiểu Ngũ rất giỏi!”
Yến Đại Bảo ngồi trong một cửa hàng ở sân bay, vừa nhìn thấy Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ vào, cô lập tức nhảy nhót xông ra: “Tiểu Ngũ!”
“A a, Yến Đại Bảo, sao cậu lại ở đây?”
“Sáng nay tớ đặc biệt xin nghỉ để đến tiễn cậu đấy!”
Cung Ngũ vội vàng ôm lấy cô ấy: “Yến Đại Bảo, cậu phải cố lên.”
Yến Đại Bảo thấp giọng nói: “Yên tâm đi!”
Yến Đại Bảo ôm Cung Ngũ xong, lại chạy đi ôm Công tước đại nhân, Công tước đại nhân thuận thế kéo cô ấy sang một bên, nói: “Muốn yêu đương rồi sao?”
Yến Đại Bảo mím môi, chớp mắt nhìn anh.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đại Bảo lớn rồi. Đây là chuyện tốt.”
Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức nhe răng mỉm cười, “Em còn nghĩ anh sẽ nói cho ba biết.”
“Sao có thể?” Công tước đại nhân mỉm cười: “Mỗi người đều có một ngày sẽ trưởng thành, có phải không? Đại Bảo cũng lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà có chuyện này Đại Bảo phải nhớ, đừng để một đàn ông dễ dàng có được mình, người đó sẽ không trân trọng mình nữa. Vì vậy Đại Bảo đừng dễ dàng nghe lời người khác, đặc biệt là trong những mối quan hệ thân mật, ví dụ như hôn nhau, hoặc là đối phương muốn chơi trò cởi quần áo với em, đều không được, có hiểu không?”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Em biết rồi, Tiểu Ngũ đã nói với em rồi.” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Công tước đại nhân: “Anh, lúc anh và Tiểu Ngũ ở bên nhau, có chơi trò cởi quần áo không? Chính là ngủ với nhau, có đúng không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ nói à?”
Yến Đại Bảo liếc mắt, càng khinh thường: “Có phải anh nói rất nhiều lời dễ nghe với Tiểu Ngũ đúng không? Là muốn dụ cậu ấy cởi quần áo lên giường?”
Công tước đại nhân ngước mắt nhìn Cung Ngũ đang hiếu kỳ nhìn sang bên này, đúng là lời gì cũng dám nói ra! Một người dám nói, một người dám kể lại, thật sự phục hai cô bé này rồi.
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Em sẽ không bị lừa đâu, anh Bánh Bao nếu dám cởi quần áo của em, em sẽ đánh anh ấy!”
Xem như cũng nghe được một câu an ủi trong số những lời rắc rối, “Ừ, nếu anh ấy thất lễ với Đại Bảo, Đại Bảo phải đánh anh ấy, xem anh ấy còn dám hồ đồ không!”
Yến Đại Bảo cảm thấy cô lớn đến từng tuổi này, đây là lần đầu nghe anh nói chuyện nhiều như vậy. Cô tròn xoe mắt, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, “Anh, có phải anh cảm thấy em ngốc, sợ bị người ta lừa phải không?”
Về chuyện này, Yến Đại Bảo thật sự có chút không vui, cô cảm thấy mình rất thông minh, tại sao mọi người đều lo cô sẽ bị lừa?
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ có điểm gì tốt, nói anh nghe xem?”
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ trừng mắt: “Anh nói như vậy là không đúng! Em có rất nhiều ưu điểm đấy!”
Công tước đại nhân cúi đầu hôn môi cô, hôn một lúc lâu mới buông ra, “Anh biết ưu điểm của Tiểu Ngũ nhiều nhưng cô Nhạc lại không nghĩ như vậy. Nhưng không sao, anh nhìn thấy ưu điểm của Tiểu Ngũ, cứ để cô Nhạc chăm sóc cho Tiểu Bát, không ai tranh với anh.”
Trở về sáu ngày, cô đã ở với mẹ hơn ba ngày. Trong thời gian còn lại, một ngày thì dành cho đám bạn ăn chơi, nửa ngày thì phí phạm cho Lý Tư Không, còn nửa ngày thì chơi cùng Đại Bảo, còn lại một ngày là lúc hai người cùng trở về.
Nghĩ đến chuyện này Công tước đại nhân vô cùng buồn bã, sao cô có thể hoàn toàn không nghĩ đến anh?
Suy cho cùng, có lẽ là đã ngủ với nhau rồi nên không còn sốt ruột nữa.
Cung Ngũ mím môi, đột nhiên trèo lên ngồi lên hai chân dài của anh, ôm lấy cổ anh bắt đầu hôn loạn xạ: “Em thích anh Tiểu Bảo nhất!”
Công tước đại nhân mỉm cười, giơ tay ôm lấy eo nhỏ của cô: “Phải không? Sao anh lại không cảm thấy Tiểu Ngũ thích anh nhất?”
“Ôi, em thích anh Tiểu Bảo như vậy, anh Tiểu Bảo lại nói là không biết.”
Công tước đại nhân vẫn mỉm cười.
Cung Ngũ cảm thấy mình có thể phân biệt được rõ hàm ý trong những nụ cười của anh. Ví dụ như lúc anh gặp người ngoài, dù có tức giận anh vẫn mỉm cười, dáng vẻ lúc đó là nụ cười rất bao dung, nhưng trên thực tế Cung Ngũ phát hiện nụ cười lúc đó cơ bản không đến được đáy mắt. Nụ cười lúc anh tức giận và nụ cười lúc anh vui vẻ khác nhau rất rõ ràng. Lúc ở trường, rất nhiều người đều nói ngài Edward là một người khoan dung độ lượng không biết nổi giận. Chỉ có Cung Ngũ biết những điều đó không phải là thật. Cô biết thật ra anh Tiểu Bảo rất hẹp hòi, lúc anh tức giận mặt cũng nhăn nhó, không hề khoan dung độ lượng như người khác nói. Nếu muốn tìm một lý do để giải thích cho nụ cười lúc tức giận của anh, Cung Ngũ cảm thấy có lẽ là vì những người đó không đáng để Công tước đại nhân nổi nóng.
Đương nhiên, Cung Ngũ cũng không hề cảm thấy Công tước đại nhân nổi giận với cô là cô được vinh hạnh. Cô cảm thấy Công tước đại nhân thích bắt nạt kẻ yếu và cô chính là kẻ yếu đó.
Lúc này Cung Ngũ biết thật ra trong lòng Công tước đại nhân rất vui, vì sự dịu dàng và tình cảm dạt dào trong ánh mắt phong tình của anh, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Xe lăn bánh, ghế sau của xe là một hình ảnh ấm áp, Cung Ngũ giống như Bộ Tiểu Bát đặt hàm dưới lên vai Công tước đại nhân, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em dự cảm được nếu mẹ em biết chúng ta đang yêu nhau thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, khi mẹ biết em đã ngủ với anh rồi, nhất định sẽ đánh gãy chân em…”
Công tước đại nhân mỉm cười hỏi: “Vậy thì Tiểu Ngũ muốn thế nào?”
Cung Ngũ giơ tay vỗ lên vai anh, nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh. Đương nhiên, nếu anh không cần em chịu trách nhiệm thì em cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.”
Cánh tay Công tước đại nhân vỗ lên mông cô một cái, “Cái gì mà sẽ không miễn cưỡng bản thân? Ý là không cần anh nữa có đúng không?”
Cung Ngũ nghiêng người, vui vẻ nói: “Ý của em là em nhất định sẽ giấu chuyện này với mẹ em, một chữ cũng không nói ra, hiểu không?”
Công tước đại nhân có chút đau đầu: “Tiểu Ngũ định giấu đến khi nào?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Trước mắt cứ giấu đến trước khi em tốt nghiệp nhỉ? Anh Tiểu Bảo anh nói đi?”
Công tước đại nhân ôm lấy eo cô, nhìn vào mắt cô nói: “Tiểu Ngũ, anh không giấu mẹ anh.”
Cung Ngũ mím môi, “Nhưng mà mẹ em và cô Triển không giống nhau! Hơn nữa, em cảm thấy là mẹ em thấy em là con gái, sợ bị lừa. Anh xem anh Tư em, mẹ em chưa từng yêu cầu điều gì.”
Công tước đại nhân thở dài, “Được rồi, là anh suy nghĩ không thấu đáo.” Anh có chút buồn bã nói: “Tiểu Ngũ, nếu sau này con của chúng ta là con gái thì sẽ ra sao?”
Cung Ngũ đang không tập trung nghiêng, nghe thấy lời anh nói liền tùy tiện trả lời: “Có thể làm gì? Nuôi lớn thôi.”
Công tước đại nhân không vui nói: “Anh sợ anh sẽ giống chú Yến, ai đến gần con gái anh, anh đều sẽ giết chết người đó.”
Nhắc đến Yến Đại Bảo, Cung Ngũ có chút định thần lại, “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo cuối cùng cũng tìm được đối tượng rồi.”
Công tước đại nhân ngừng lại, vội vàng hỏi: “Ai? Tiểu Ngũ biết không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Biết chứ! Là anh trai của Lý Tư Không, Lý Nhất Địch.”
Công tước đại nhân bất ngờ trừng to mắt, “Chuyện lúc nào thế? Không phải tối hôm qua đã nói thất bại rồi sao?”
“Sau đó Yến Đại Bảo lại nói cậu ấy điện thoại cho Lý Nhất Địch, rồi nói anh ấy chưa có bạn gái, chúng ta đã hiểu lầm.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Vậy tức là tối hôm qua Đại Bảo không mời Lý Nhất Địch là vì nghĩ anh ấy đã có bạn gái?”
Cung Ngũ gật đầu, cô nằm bò trên vai anh kể lại hết một lượt mọi chuyện của Yến Đại Bảo, đột nhiên lại như nhớ lại chuyện gì đó, nói: “Nhưng anh Tiểu Bảo, anh không được nói cho chú Yến biết, nếu anh nói cho chú Yến biết thì Yến Đại Bảo không thể nào yêu được nữa. Em cảm thấy Yến Đại Bảo thật đáng thương, ngày nào cũng chỉ có một mình, còn bị ba mình quản rất chặt, nên nếu muốn đánh lạc sự chú ý của cậu ấy thì phải có một người ở bên cạnh cậu ấy. Nếu cảm thấy không hợp thì nhanh chóng chấm dứt, thật là tốt.”
“Tiểu Ngũ xác định vậy sao?”
“Nếu chú Yến mà biết thì chúng ta cũng hết cách. Tóm lại là chúng ta không được nói ra. Người xui xẻo sau cùng cũng chẳng phải Yến Đại Bảo.”
“Vậy Tiểu Ngũ không sợ Lý Nhất Địch bị chú Yến giết à?” “Yên tâm đi, chú Yến sẽ không làm gì Lý Nhất Địch đâu. Em từng gặp ba của Lý Nhất Địch, em cảm thấy hai cha con họ không chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà cảm giác mang lại cho người ta cũng rất giống nhau, không phải nói ba của Lý Nhất Địch rất lợi hại sao? Hai nhà bọn họ lợi hại như vậy, lại giống như họ hàng của nhau, chú Yến cùng lắm chỉ đánh Lý Nhất Địch một trận, có lẽ sẽ không đánh chết người. Nếu chú ấy giết người, em cảm thấy cô Triển và ba của Lý Nhất Địch nhất định sẽ không bỏ qua cho chú Yến…”
“Tiểu Ngũ chắc chắn như vậy sao?”
“Điều đó không phải rất rõ ràng sao? Yến Đại Bảo còn rất ngốc nghĩ rằng cậu ấy và Lý Nhất Địch là họ hàng, còn nói cô Triển và mẹ của Lý Nhất Địch thân như chị em, mối quan hệ rất tốt, không đến mức ảnh hưởng đến mạng người.” Cô xua tay, lại bổ sung thêm một câu: “Tuy em cảm thấy con người của chú Yến có chút… kỳ quái, nhưng em càng cảm thấy chú ấy thật sự rất thông minh, biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Đương nhiên, nếu chú ấy lỡ tay đánh chết người ta, vậy thì cũng hết cách!”
Nói đến đây, Cung Ngũ không khỏi đồng cảm với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo thật sự rất đáng thương! Mẹ em không cho em yêu đương, em còn có thể lén yêu đương.”
Công tước đại nhân bật cười: “Anh cảm thấy Tiểu Ngũ nói rất có lý.”
“Đúng không, đúng không?” Cung Ngũ ngẩng đầu, đắc ý: “Đôi mắt vô địch của em có thể nhìn thấu mọi thứ!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, anh cảm thấy Tiểu Ngũ rất giỏi!”
Yến Đại Bảo ngồi trong một cửa hàng ở sân bay, vừa nhìn thấy Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ vào, cô lập tức nhảy nhót xông ra: “Tiểu Ngũ!”
“A a, Yến Đại Bảo, sao cậu lại ở đây?”
“Sáng nay tớ đặc biệt xin nghỉ để đến tiễn cậu đấy!”
Cung Ngũ vội vàng ôm lấy cô ấy: “Yến Đại Bảo, cậu phải cố lên.”
Yến Đại Bảo thấp giọng nói: “Yên tâm đi!”
Yến Đại Bảo ôm Cung Ngũ xong, lại chạy đi ôm Công tước đại nhân, Công tước đại nhân thuận thế kéo cô ấy sang một bên, nói: “Muốn yêu đương rồi sao?”
Yến Đại Bảo mím môi, chớp mắt nhìn anh.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đại Bảo lớn rồi. Đây là chuyện tốt.”
Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức nhe răng mỉm cười, “Em còn nghĩ anh sẽ nói cho ba biết.”
“Sao có thể?” Công tước đại nhân mỉm cười: “Mỗi người đều có một ngày sẽ trưởng thành, có phải không? Đại Bảo cũng lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà có chuyện này Đại Bảo phải nhớ, đừng để một đàn ông dễ dàng có được mình, người đó sẽ không trân trọng mình nữa. Vì vậy Đại Bảo đừng dễ dàng nghe lời người khác, đặc biệt là trong những mối quan hệ thân mật, ví dụ như hôn nhau, hoặc là đối phương muốn chơi trò cởi quần áo với em, đều không được, có hiểu không?”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Em biết rồi, Tiểu Ngũ đã nói với em rồi.” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Công tước đại nhân: “Anh, lúc anh và Tiểu Ngũ ở bên nhau, có chơi trò cởi quần áo không? Chính là ngủ với nhau, có đúng không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ nói à?”
Yến Đại Bảo liếc mắt, càng khinh thường: “Có phải anh nói rất nhiều lời dễ nghe với Tiểu Ngũ đúng không? Là muốn dụ cậu ấy cởi quần áo lên giường?”
Công tước đại nhân ngước mắt nhìn Cung Ngũ đang hiếu kỳ nhìn sang bên này, đúng là lời gì cũng dám nói ra! Một người dám nói, một người dám kể lại, thật sự phục hai cô bé này rồi.
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Em sẽ không bị lừa đâu, anh Bánh Bao nếu dám cởi quần áo của em, em sẽ đánh anh ấy!”
Xem như cũng nghe được một câu an ủi trong số những lời rắc rối, “Ừ, nếu anh ấy thất lễ với Đại Bảo, Đại Bảo phải đánh anh ấy, xem anh ấy còn dám hồ đồ không!”
Yến Đại Bảo cảm thấy cô lớn đến từng tuổi này, đây là lần đầu nghe anh nói chuyện nhiều như vậy. Cô tròn xoe mắt, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, “Anh, có phải anh cảm thấy em ngốc, sợ bị người ta lừa phải không?”
Về chuyện này, Yến Đại Bảo thật sự có chút không vui, cô cảm thấy mình rất thông minh, tại sao mọi người đều lo cô sẽ bị lừa?
/939
|