Gã ngồi giữa đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trong tay đang cầm một miếng thịt bò khô nhai ngấu nghiến, cơ thể cường tráng bắp thịt cuồn cuộn, ánh mắt nhìn người khác cứ như một con trâu đực đang tức giận.
Hắn từ từ nhai miếng thịt bò khô, làm cho người khác có ảo giác như hắn đang nhai thịt của chính mình vậy.
Mặt Cung Ngũ lấm1lem chỗ đen chỗ trắng, cô hít hít mũi, cẩn thận đứng trong đám đông.
Trong môi trường bốn bề đều là những gã đàn ông xa lạ đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ rình mồi sẽ bất giác khiến con người nảy sinh tâm lý lo lắng sợ hãi.
Cung Ngũ cố gắng để bản thân mình trông có vẻ không sợ hãi đến thế, ít ra thì biểu8cảm của cô vô cùng trấn tĩnh, trấn tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô đã từng chứng kiến những trường hợp tương tự như vậy rồi.
“Mày!”
Gã Trâu Đực lên tiếng, chất giọng thô lỗ và khủng bố y như con người gã, “Mày nói mày là vị hôn thê của Celt, mày có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ à…”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi không2lấy ra được chứng cứ, nhưng mà, tôi có thể chứng minh tại chỗ.”
Trâu Đực nhét miếng bò khô còn lại vào trong miệng, ra sức nuốt xuống, hắn phủi tay, “Ờ? Mày chứng minh thế nào?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi hiểu về súng! Vị hôn phu của tôi là một chuyên gia chế tạo súng, cho nên bình thường rất nhiều khi tôi đều nhìn thấy anh ấy4làm việc.
Tuy không phải là chuyên môn của tôi nhưng tôi cũng hiểu được qua loa.
Tôi cần một khẩu súng.”
Những người xung quanh cười ồ lên, Cung Ngũ chỉ nhìn gã Trâu Đực, người này mới là người đưa ra quyết định.
Gã Trâu Đực nhìn thần sắc của cô, hắn hơi nghiêng đầu: “Đưa cho cô ta một khẩu súng.”
Một lúc sau, có người ném cho cô một khẩu súng dính đầy đất cát.
Cung Ngũ ngồi xếp bằng dưới đất, cô đưa tay ra, từng chút từng chút tháo khẩu súng kia thành một bãi phế liệu.
Sau đó lại lắp ráp lại thành một khẩu súng, động tác thuần thục tự nhiên, nhưng khi chạm tay vào một cái lò xo, cô đột nhiên giơ lên nói với Trâu Đực: “Cái này quá lỏng, nếu như có thể đổi thì độ đàn hồi sẽ tốt hơn, khẩu súng này sẽ dùng được.”
Trâu Đực vẫn nhìn cô chằm chằm, hắn hất cằm với một tên, không bao lâu sau, người đó lại ném một khẩu súng cũ đến, Cung Ngũ đưa tay ra đón lấy, tháo khẩu súng đó ra, lấy đi cái lò xo trong đó.
Cô lắp vào khẩu súng trước đó với tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa súng cho người đứng gần cô nhất, nói: “Anh thử xem có dùng được không?”
Người đó nhìn về phía Trâu Đực như thể trưng cầu ý kiến.
Trâu Đực đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn vạm vỡ chèn ép khiến những người xung quanh nhanh chóng tản ra, “Để tao thử.”
Hắn bước nhanh đến, cầm lấy khẩu súng trong tay Cung Ngũ, đi thẳng ra bên ngoài.
Những người khác thấy vậy, lần lượt đi ra bên ngoài.
Cung Ngũ đứng dậy, bị ai đó đẩy một cái, cô quay lại liếc nhìn, rồi đi theo mọi người ra ngoài.
Cách đó không xa có một gò đất nhỏ, xung quanh đều là bụi cỏ xum xuê, một người cầm một cái lon cũ nát chạy về phía gò đất, đặt lên chỗ cao hơn, rồi khom lưng chạy về như con mèo.
Trâu Đực đi đến phía trước, cuối cùng hắn đứng lại một chỗ, giơ súng lên, hướng về phía cái lon kia: “Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, cái lon nẩy lên, lăn một vòng.
Một phát trúng đích.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, Cung Ngũ ra sức vỗ tay, “Giỏi quá!”
Mọi người xung quanh nhìn cô như nhìn kẻ thần kinh, Cung Ngũ vẫn đang hăng say cổ vũ.
Thấy họ đều đang nhìn mình, động tác cổ vũ của cô càng ngày càng nhẹ hơn, cuối cùng vẻ mặt ngượng nghịu đặt tay xuống: “Tôi thực sự cảm thấy anh ta rất giỏi mà…”
Trâu Đực vác khẩu súng đến, nhìn cô, rồi đi thẳng về trong lều.
Cung Ngũ lại bị kéo về trong lều, Trâu Đực đã ngồi lại vị trí.
Khẩu súng hắn vừa bắn được đặt trên bàn, hắn nói: “Mày có phải là vị hôn thê của cái tên thiên tài chế tạo súng đó hay không thì tao sẽ điều tra rõ ràng, nếu như mày nói dối thì kết cục của mày sẽ rất thảm.
Nhưng trong khoảng thời gian này mày sẽ có hai sự lựa chọn.
Một, mày có thể lựa chọn trở thành đồ chơi của chúng nó, hai là lấy tất cả súng cũ hỏng ở căn cứ làm đồ chơi của mày.”
Hắn từ từ nhai miếng thịt bò khô, làm cho người khác có ảo giác như hắn đang nhai thịt của chính mình vậy.
Mặt Cung Ngũ lấm1lem chỗ đen chỗ trắng, cô hít hít mũi, cẩn thận đứng trong đám đông.
Trong môi trường bốn bề đều là những gã đàn ông xa lạ đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ rình mồi sẽ bất giác khiến con người nảy sinh tâm lý lo lắng sợ hãi.
Cung Ngũ cố gắng để bản thân mình trông có vẻ không sợ hãi đến thế, ít ra thì biểu8cảm của cô vô cùng trấn tĩnh, trấn tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô đã từng chứng kiến những trường hợp tương tự như vậy rồi.
“Mày!”
Gã Trâu Đực lên tiếng, chất giọng thô lỗ và khủng bố y như con người gã, “Mày nói mày là vị hôn thê của Celt, mày có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ à…”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi không2lấy ra được chứng cứ, nhưng mà, tôi có thể chứng minh tại chỗ.”
Trâu Đực nhét miếng bò khô còn lại vào trong miệng, ra sức nuốt xuống, hắn phủi tay, “Ờ? Mày chứng minh thế nào?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi hiểu về súng! Vị hôn phu của tôi là một chuyên gia chế tạo súng, cho nên bình thường rất nhiều khi tôi đều nhìn thấy anh ấy4làm việc.
Tuy không phải là chuyên môn của tôi nhưng tôi cũng hiểu được qua loa.
Tôi cần một khẩu súng.”
Những người xung quanh cười ồ lên, Cung Ngũ chỉ nhìn gã Trâu Đực, người này mới là người đưa ra quyết định.
Gã Trâu Đực nhìn thần sắc của cô, hắn hơi nghiêng đầu: “Đưa cho cô ta một khẩu súng.”
Một lúc sau, có người ném cho cô một khẩu súng dính đầy đất cát.
Cung Ngũ ngồi xếp bằng dưới đất, cô đưa tay ra, từng chút từng chút tháo khẩu súng kia thành một bãi phế liệu.
Sau đó lại lắp ráp lại thành một khẩu súng, động tác thuần thục tự nhiên, nhưng khi chạm tay vào một cái lò xo, cô đột nhiên giơ lên nói với Trâu Đực: “Cái này quá lỏng, nếu như có thể đổi thì độ đàn hồi sẽ tốt hơn, khẩu súng này sẽ dùng được.”
Trâu Đực vẫn nhìn cô chằm chằm, hắn hất cằm với một tên, không bao lâu sau, người đó lại ném một khẩu súng cũ đến, Cung Ngũ đưa tay ra đón lấy, tháo khẩu súng đó ra, lấy đi cái lò xo trong đó.
Cô lắp vào khẩu súng trước đó với tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa súng cho người đứng gần cô nhất, nói: “Anh thử xem có dùng được không?”
Người đó nhìn về phía Trâu Đực như thể trưng cầu ý kiến.
Trâu Đực đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn vạm vỡ chèn ép khiến những người xung quanh nhanh chóng tản ra, “Để tao thử.”
Hắn bước nhanh đến, cầm lấy khẩu súng trong tay Cung Ngũ, đi thẳng ra bên ngoài.
Những người khác thấy vậy, lần lượt đi ra bên ngoài.
Cung Ngũ đứng dậy, bị ai đó đẩy một cái, cô quay lại liếc nhìn, rồi đi theo mọi người ra ngoài.
Cách đó không xa có một gò đất nhỏ, xung quanh đều là bụi cỏ xum xuê, một người cầm một cái lon cũ nát chạy về phía gò đất, đặt lên chỗ cao hơn, rồi khom lưng chạy về như con mèo.
Trâu Đực đi đến phía trước, cuối cùng hắn đứng lại một chỗ, giơ súng lên, hướng về phía cái lon kia: “Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, cái lon nẩy lên, lăn một vòng.
Một phát trúng đích.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, Cung Ngũ ra sức vỗ tay, “Giỏi quá!”
Mọi người xung quanh nhìn cô như nhìn kẻ thần kinh, Cung Ngũ vẫn đang hăng say cổ vũ.
Thấy họ đều đang nhìn mình, động tác cổ vũ của cô càng ngày càng nhẹ hơn, cuối cùng vẻ mặt ngượng nghịu đặt tay xuống: “Tôi thực sự cảm thấy anh ta rất giỏi mà…”
Trâu Đực vác khẩu súng đến, nhìn cô, rồi đi thẳng về trong lều.
Cung Ngũ lại bị kéo về trong lều, Trâu Đực đã ngồi lại vị trí.
Khẩu súng hắn vừa bắn được đặt trên bàn, hắn nói: “Mày có phải là vị hôn thê của cái tên thiên tài chế tạo súng đó hay không thì tao sẽ điều tra rõ ràng, nếu như mày nói dối thì kết cục của mày sẽ rất thảm.
Nhưng trong khoảng thời gian này mày sẽ có hai sự lựa chọn.
Một, mày có thể lựa chọn trở thành đồ chơi của chúng nó, hai là lấy tất cả súng cũ hỏng ở căn cứ làm đồ chơi của mày.”
/939
|