Trong mắt Cung Tứ, Cung Cửu Dương chính là một tên lưu manh không biết xấu hổ. Một năm rưỡi trước hắn từ nước ngoài trở về, ngày đầu tiên khi hắn xuất hiện ở nhà họ Cung đã chạm mặt Cung Ngôn An - con gái duy nhất của lão Tam Cung Truyền Thịnh. Cung Ngôn An hai mươi tư tuổi, dáng người mảnh khảnh gương mặt xinh đẹp, còn chưa có người yêu. Khi nhìn thấy Cung Cửu Dương, Cung Ngôn An kinh ngạc trước sự khôi ngô tuấn tú của hắn, cho rằng hắn là khách nhà họ Cung mời đến nên muốn quyến rũ hắn. Kết quả là bi kịch.
Cung Tứ không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói khi đó Cung Cửu Dương cầm ly rượu vang trong tay đến gần Cung Ngôn An, kéo chỗ căng trùng ở vị trí khoét sâu trên lễ phục của cô ta ra, sau đó đổ ly rượu vào trong ngực của Cung Ngôn An.
Cung Ngũ trợn mắt há mồm: “Anh Tư, anh nói thật sao?”
Cung Tứ gật đầu: “Anh lừa em làm gì? Chính xác 100%. Anh Ba nói với anh mà. Anh ấy tận mắt chứng kiến. Chị Cung An chưa có bạn trai, muốn làm quen một chút cũng là bình thường. Chú ấy nói rõ ràng là được, sao còn đổ rượu vang chứ?”
Cung Ngũ chép miệng nói: “Chủ ý hay! Sau này nếu như chú ấy dám chòng ghẹo em, em sẽ đổ vào ba phần dưới* của chú ấy!”
Cung Tứ: “Khụ…”
Cung Ngũ vội vàng lấy khăn giấy đưa cho anh: “Anh Tư anh sao thế? Đang yên đang lành sao lại bị sặc thế?”
“Tiểu Ngũ à, chúng ta không học những thứ không tốt đó! Chúng ta học những thứ tốt đẹp một chút được chứ?” Cung Tứ vừa lau miệng vừa dở khóc dở cười nói: “Những lời này em tuyệt đối đừng nói trước mặt người khác. Em là một cô gái tốt, hiểu cái gì là ba phần dưới hả? Sau này không cho phép em nói thế nữa!”
“Em biết rồi!”
“Tiểu Ngũ, yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Em mau thay quần áo đi.”
“Em đi tắm đã rồi thay sau, em không thể để mình mờ nhạt nhất trong đám tiểu yêu tinh trang điểm lộng lẫy ngoài kia được.”
“Đúng! Phải trang điểm kỹ càng một chút, em chọn mặc bộ lễ phục nào chưa?”
“Mặc đại một bộ là được rồi chứ?”
“Đương nhiên không được. Đây là yến tiệc gia đình, khác với tham dự yến tiệc bên ngoài, phải vừa hào phóng tao nhã vừa đúng mực, không thể giọng khách át giọng chủ, dù sao chúng ta là bề dưới…”
Cung Ngũ đẩy anh đến trước tủ quần áo của mình, “Anh Tư, anh chọn giúp em một bộ đi. Em sợ em chọn đến lúc đó em lại xinh đẹp chói mắt khiến mọi người kinh ngạc, nổi bật hơn ông nội thì ông sẽ ghét em mất!”
Khóe mắt Cung Tứ giật giật, ngẩng đầu liếc nhìn cô em gái này của mình, thấy cô nói năng nghiêm túc, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào. Anh nghiêm túc chọn lễ phục cho cô. May mà Cung Ngũ còn ít tuổi, quần áo nhà họ Cung đặt may cho cô cũng không hở hang, đa số thiên về phong cách trẻ trung nên Cung Tứ cũng dễ chọn. Cuối cùng anh chọn cho cô một chiếc váy liền thân màu lam nhạt và một đôi giày da đế bằng phối kèm.
Cung Ngũ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy trên giường bày quần áo đã chọn xong, dưới sàn để một đôi giày, ngay cả dây chuyền cũng được chọn cùng màu đặt ở một bên.
Có một người anh trai đáng tin cậy quả nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều. Cung Ngũ quyết định sau này sẽ đối xử tốt hơn nữa với Cung Tứ.
Thời gian vừa kịp lúc, Cung Ngũ thay đồ xong, đang sấy tóc thì bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói của Cung Ngôn Thanh vang lên: “Tiểu Ngũ, mau lên!”
Cô đáp lại:”Xong rồi.”
Cô đi ra mở cửa, quả nhiên thấy ánh mắt của Cung Ngôn Thanh giống như ra – đa quét người cô một lượt từ trên xuống dưới, “Mau lên, em ngồi bên cạnh chị, ngồi sai vị trí sẽ bị ông nội giáo huấn, không ai giúp được em đâu.”
Cung Ngũ gật đầu đi theo sau Cung Ngôn Thanh ra ngoài.
Bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, rất nhiều người đã ngồi vào vị trí của mình. Cung Ngũ được xem như là người nhỏ tuổi nhất trong các cháu nên ngồi ở vị trí cuối cùng.
Theo lẽ thường, Cung Cửu Dương là người nhỏ tuổi nhất trong các con của Cung Học Cần, cũng phải ngồi ở cuối cùng mới đúng, nhưng hắn lại ngồi ngay phía dưới vị trí chủ tọa của Cung Học Cần, đối diện với Cung Truyền Khai – con trưởng của Cung Học Cần. Từ đó có thể thấy mức độ được cưng chiều của Cung Cửu Dương.
Cung Ngũ ngồi ở vị trí cuối cùng, không ai chú ý đến cô. Nam nữ ngồi tách biệt. Cung Tứ ngồi cùng mấy anh trai, anh lo lắng liên tục ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Cung Ngũ đang ngồi yên ổn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Ngôn Thanh ngồi đối diện với cô, bên cạnh cô là Cung Ngôn An, song cô không quen cũng không biết.
Yến tiệc gia đình chính thức bắt đầu. Cung Học Cần già cỗi vẫn có thể nói sang sảng một đống lời thừa thãi. Ăn một bữa cơm thôi mà, không biết xúc động cái gì mà giống như là tám đời chưa từng được ăn vậy!
Cung Ngũ nhìn phía thức ăn bày trên mâm trước mặt, nhưng không có cơ hội động thủ, chỉ có thể nuốt nước bọt.
Cung Tứ luôn không yên tâm về phía Cung Ngũ. Cung Ngôn Thanh đá chân anh, đè thấp giọng nhắc nhở: “Ngôn Đình, em làm gì thế? Để ông nội nhìn thấy sẽ giáo huấn em đấy.”
Cung Tứ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là một lát sau anh lại không chuyên tâm. Mí mắt anh máy liên tục, cảm thấy Tiểu Ngũ sẽ gây ra phiền phức.
Cung Ngũ muốn chơi điện tử giết thời gian, lại phát hiện mình không mang theo máy tính bảng mà chỉ mang theo điện thoại. Không có trò gì để chơi, cô thở dài, cuộc sống thật nhàm chán.
Cô đang ngẩn người thì chuông điện thoại vang lên.
Cung Học Cần đang nói đến đoạn xúc động, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đơn điệu phá vỡ cảm xúc.
“Reng Reng Reng!”
“Reng Reng Reng!”
Những người từng tham dự của nhà họ Cung đều biết, kiểu yến tiệc gia đình này, hằng năm khi sang năm mới, trong nghi thức cúng tổ tiên không được mở điện thoại.
“Của ai?” Cung Học Cần uy nghiêm hỏi: “Là ai hả?”
Tất cả mọi người đều đang tìm nơi phát ra tiếng chuông. Những người phát hiện ra đều nhìn về phía Cung Ngũ.
Cho dù là ấn nút giảm âm lượng hay là tắt máy đều sẽ có âm thanh phát ra nên Cung Ngũ không dám làm. Cô học theo những người xung quanh ngồi thẳng lưng, nhìn trái nhìn phải, tìm xem là kẻ ngốc nào giống như mọi người.
Cung Học Cần hiển nhiên khá tức giận, “Ai? Còn không đứng dậy?”
Cung Ngũ tiếp tục giả ngốc.
Cung Ngôn Thanh ngồi đối diện cười như không cười nhìn cô. Cung Ngũ tiếp tục giả vờ không biết.
Cung Ngôn An ngồi bên cạnh cũng liếc nhìn cô. Những người ngồi gần đều nghe ra âm thanh phát ra từ chỗ cô.
Cung Học Cần vẫn đang truy hỏi: “Rốt cuộc là ai? Ta đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, trong yến tiệc gia đình không được phép mở máy điện thoại, sao vẫn có người không biết?”
Lúc này Cung Tứ mới nhớ ra những mục mình đặc biệt đi nhắc nhở Tiểu Ngũ, lại quên mất chuyện này.
Bởi vì không có ai thừa nhận, Cung Học Cần lại không thể kiểm tra từng người, lão đành cho qua chuyện này.
Nhưng Cung Ngũ không ngờ, khi Cung Học Cần đang tiếp tục nhớ lại chuyện cũ thì con điện thoại đểu của cô lại kêu lên.
Theo lẽ thường thì không ai tìm Cung Ngũ cả, từ khi cô dùng điện thoại, không có mấy người gọi điện cho cô. Hôm nay cô thực sự thảm rồi!
Ở vùng ngoại ô của Thanh Thành, trong phòng khách tầng một của một khu biệt thự với kiến trúc nguy nga đồ sộ được xây dựng ở thời Dân Quốc, Yến Đại Bảo đang nằm bò trên ghế sofa, đôi chân thon dài trắng như tuyết đang đá đạp lung tung, kiên nhẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Cung Ngũ, trong miệng còn lầm bầm: “Đã nói là làm bạn tốt, cậu lại không nghe điện thoại của tớ. Tớ đau lòng quá! Không phải quảng cáo nói ‘Hàng ngày gặp Đại Bảo’** sao cậu ấy không nhận điện thoại của mình chứ? Hừ! Tớ không tin không có ai bắt máy.”
Lần thứ nhất không ai bắt máy, cô sẽ gọi lần thứ hai, nhất định phải bắt Tiểu Ngũ bắt máy mới được.
Tinh thần bền bỉ của cô thật đáng khâm phục, chỉ là hại chết kẻ đáng thương là Cung Ngũ thôi.
Lần thứ nhất Cung Học Cần không bắt được người, lần thứ hai lão bắt ngay tại trận.
Cung Học Cần tức xanh mặt: “Gia giáo ở đâu? Làm sai còn không thừa nhận? Còn muốn lấp liếm? Lão Tứ, bình thường anh dạy dỗ giáo dục con cái thế nào? Mỗi ngày anh để tâm vào cái gì hả?”
Cung Học Cần đương nhiên sẽ xử lý Cung Truyền Thế trước. Vốn dĩ lão có ý kiến với chi của Lão Tứ. Bọn họ cứ tiếp tục như vậy là muốn sau này gặm nhắm tiền của các chi khác sao? Những anh em khác đều bất mãn với Cung Truyền Thế, không mỉa mai trước mặt mọi người, chi của Lão Tứ còn có thể tiến bộ sao?
Lớn tuổi như vậy còn bị mắng trước mặt mọi người, gương mặt già nua của Cung Truyền Thế nhất thời đỏ gay. “Ba dạy dỗ rất phải, là con sơ sót. Tiểu Ngũ lần đầu tiên tham gia yến tiệc gia đình nên rất nhiều quy định không hiểu. Dạo này con bận rộn nên quên mất, lần sau con nhất định sẽ chú ý…”
“Con còn mong có lần sau?” Cung Học Cần tức giận nói: “Nó như thế sao có thể tham gia yến tiệc gia đình lần sau? Phép tắc không học xong, tham gia cũng mất mặt tổ tiên…”
Lão còn chưa nói xong, điện thoại bị Cung Ngũ tắt đi lại vang lên.
Cung Ngũ: “…”
Mọi người: “…”
* Ba phần dưới: Chỉ từ bụng trở xuống bao gồm: bụng, háng, đùi.
** Hàng ngày gặp Đại Bảo: Câu quảng cáo của hãng mỹ phẩm Đại Bảo.
Cung Tứ không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói khi đó Cung Cửu Dương cầm ly rượu vang trong tay đến gần Cung Ngôn An, kéo chỗ căng trùng ở vị trí khoét sâu trên lễ phục của cô ta ra, sau đó đổ ly rượu vào trong ngực của Cung Ngôn An.
Cung Ngũ trợn mắt há mồm: “Anh Tư, anh nói thật sao?”
Cung Tứ gật đầu: “Anh lừa em làm gì? Chính xác 100%. Anh Ba nói với anh mà. Anh ấy tận mắt chứng kiến. Chị Cung An chưa có bạn trai, muốn làm quen một chút cũng là bình thường. Chú ấy nói rõ ràng là được, sao còn đổ rượu vang chứ?”
Cung Ngũ chép miệng nói: “Chủ ý hay! Sau này nếu như chú ấy dám chòng ghẹo em, em sẽ đổ vào ba phần dưới* của chú ấy!”
Cung Tứ: “Khụ…”
Cung Ngũ vội vàng lấy khăn giấy đưa cho anh: “Anh Tư anh sao thế? Đang yên đang lành sao lại bị sặc thế?”
“Tiểu Ngũ à, chúng ta không học những thứ không tốt đó! Chúng ta học những thứ tốt đẹp một chút được chứ?” Cung Tứ vừa lau miệng vừa dở khóc dở cười nói: “Những lời này em tuyệt đối đừng nói trước mặt người khác. Em là một cô gái tốt, hiểu cái gì là ba phần dưới hả? Sau này không cho phép em nói thế nữa!”
“Em biết rồi!”
“Tiểu Ngũ, yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Em mau thay quần áo đi.”
“Em đi tắm đã rồi thay sau, em không thể để mình mờ nhạt nhất trong đám tiểu yêu tinh trang điểm lộng lẫy ngoài kia được.”
“Đúng! Phải trang điểm kỹ càng một chút, em chọn mặc bộ lễ phục nào chưa?”
“Mặc đại một bộ là được rồi chứ?”
“Đương nhiên không được. Đây là yến tiệc gia đình, khác với tham dự yến tiệc bên ngoài, phải vừa hào phóng tao nhã vừa đúng mực, không thể giọng khách át giọng chủ, dù sao chúng ta là bề dưới…”
Cung Ngũ đẩy anh đến trước tủ quần áo của mình, “Anh Tư, anh chọn giúp em một bộ đi. Em sợ em chọn đến lúc đó em lại xinh đẹp chói mắt khiến mọi người kinh ngạc, nổi bật hơn ông nội thì ông sẽ ghét em mất!”
Khóe mắt Cung Tứ giật giật, ngẩng đầu liếc nhìn cô em gái này của mình, thấy cô nói năng nghiêm túc, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào. Anh nghiêm túc chọn lễ phục cho cô. May mà Cung Ngũ còn ít tuổi, quần áo nhà họ Cung đặt may cho cô cũng không hở hang, đa số thiên về phong cách trẻ trung nên Cung Tứ cũng dễ chọn. Cuối cùng anh chọn cho cô một chiếc váy liền thân màu lam nhạt và một đôi giày da đế bằng phối kèm.
Cung Ngũ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy trên giường bày quần áo đã chọn xong, dưới sàn để một đôi giày, ngay cả dây chuyền cũng được chọn cùng màu đặt ở một bên.
Có một người anh trai đáng tin cậy quả nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều. Cung Ngũ quyết định sau này sẽ đối xử tốt hơn nữa với Cung Tứ.
Thời gian vừa kịp lúc, Cung Ngũ thay đồ xong, đang sấy tóc thì bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói của Cung Ngôn Thanh vang lên: “Tiểu Ngũ, mau lên!”
Cô đáp lại:”Xong rồi.”
Cô đi ra mở cửa, quả nhiên thấy ánh mắt của Cung Ngôn Thanh giống như ra – đa quét người cô một lượt từ trên xuống dưới, “Mau lên, em ngồi bên cạnh chị, ngồi sai vị trí sẽ bị ông nội giáo huấn, không ai giúp được em đâu.”
Cung Ngũ gật đầu đi theo sau Cung Ngôn Thanh ra ngoài.
Bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, rất nhiều người đã ngồi vào vị trí của mình. Cung Ngũ được xem như là người nhỏ tuổi nhất trong các cháu nên ngồi ở vị trí cuối cùng.
Theo lẽ thường, Cung Cửu Dương là người nhỏ tuổi nhất trong các con của Cung Học Cần, cũng phải ngồi ở cuối cùng mới đúng, nhưng hắn lại ngồi ngay phía dưới vị trí chủ tọa của Cung Học Cần, đối diện với Cung Truyền Khai – con trưởng của Cung Học Cần. Từ đó có thể thấy mức độ được cưng chiều của Cung Cửu Dương.
Cung Ngũ ngồi ở vị trí cuối cùng, không ai chú ý đến cô. Nam nữ ngồi tách biệt. Cung Tứ ngồi cùng mấy anh trai, anh lo lắng liên tục ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Cung Ngũ đang ngồi yên ổn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Ngôn Thanh ngồi đối diện với cô, bên cạnh cô là Cung Ngôn An, song cô không quen cũng không biết.
Yến tiệc gia đình chính thức bắt đầu. Cung Học Cần già cỗi vẫn có thể nói sang sảng một đống lời thừa thãi. Ăn một bữa cơm thôi mà, không biết xúc động cái gì mà giống như là tám đời chưa từng được ăn vậy!
Cung Ngũ nhìn phía thức ăn bày trên mâm trước mặt, nhưng không có cơ hội động thủ, chỉ có thể nuốt nước bọt.
Cung Tứ luôn không yên tâm về phía Cung Ngũ. Cung Ngôn Thanh đá chân anh, đè thấp giọng nhắc nhở: “Ngôn Đình, em làm gì thế? Để ông nội nhìn thấy sẽ giáo huấn em đấy.”
Cung Tứ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là một lát sau anh lại không chuyên tâm. Mí mắt anh máy liên tục, cảm thấy Tiểu Ngũ sẽ gây ra phiền phức.
Cung Ngũ muốn chơi điện tử giết thời gian, lại phát hiện mình không mang theo máy tính bảng mà chỉ mang theo điện thoại. Không có trò gì để chơi, cô thở dài, cuộc sống thật nhàm chán.
Cô đang ngẩn người thì chuông điện thoại vang lên.
Cung Học Cần đang nói đến đoạn xúc động, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đơn điệu phá vỡ cảm xúc.
“Reng Reng Reng!”
“Reng Reng Reng!”
Những người từng tham dự của nhà họ Cung đều biết, kiểu yến tiệc gia đình này, hằng năm khi sang năm mới, trong nghi thức cúng tổ tiên không được mở điện thoại.
“Của ai?” Cung Học Cần uy nghiêm hỏi: “Là ai hả?”
Tất cả mọi người đều đang tìm nơi phát ra tiếng chuông. Những người phát hiện ra đều nhìn về phía Cung Ngũ.
Cho dù là ấn nút giảm âm lượng hay là tắt máy đều sẽ có âm thanh phát ra nên Cung Ngũ không dám làm. Cô học theo những người xung quanh ngồi thẳng lưng, nhìn trái nhìn phải, tìm xem là kẻ ngốc nào giống như mọi người.
Cung Học Cần hiển nhiên khá tức giận, “Ai? Còn không đứng dậy?”
Cung Ngũ tiếp tục giả ngốc.
Cung Ngôn Thanh ngồi đối diện cười như không cười nhìn cô. Cung Ngũ tiếp tục giả vờ không biết.
Cung Ngôn An ngồi bên cạnh cũng liếc nhìn cô. Những người ngồi gần đều nghe ra âm thanh phát ra từ chỗ cô.
Cung Học Cần vẫn đang truy hỏi: “Rốt cuộc là ai? Ta đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, trong yến tiệc gia đình không được phép mở máy điện thoại, sao vẫn có người không biết?”
Lúc này Cung Tứ mới nhớ ra những mục mình đặc biệt đi nhắc nhở Tiểu Ngũ, lại quên mất chuyện này.
Bởi vì không có ai thừa nhận, Cung Học Cần lại không thể kiểm tra từng người, lão đành cho qua chuyện này.
Nhưng Cung Ngũ không ngờ, khi Cung Học Cần đang tiếp tục nhớ lại chuyện cũ thì con điện thoại đểu của cô lại kêu lên.
Theo lẽ thường thì không ai tìm Cung Ngũ cả, từ khi cô dùng điện thoại, không có mấy người gọi điện cho cô. Hôm nay cô thực sự thảm rồi!
Ở vùng ngoại ô của Thanh Thành, trong phòng khách tầng một của một khu biệt thự với kiến trúc nguy nga đồ sộ được xây dựng ở thời Dân Quốc, Yến Đại Bảo đang nằm bò trên ghế sofa, đôi chân thon dài trắng như tuyết đang đá đạp lung tung, kiên nhẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Cung Ngũ, trong miệng còn lầm bầm: “Đã nói là làm bạn tốt, cậu lại không nghe điện thoại của tớ. Tớ đau lòng quá! Không phải quảng cáo nói ‘Hàng ngày gặp Đại Bảo’** sao cậu ấy không nhận điện thoại của mình chứ? Hừ! Tớ không tin không có ai bắt máy.”
Lần thứ nhất không ai bắt máy, cô sẽ gọi lần thứ hai, nhất định phải bắt Tiểu Ngũ bắt máy mới được.
Tinh thần bền bỉ của cô thật đáng khâm phục, chỉ là hại chết kẻ đáng thương là Cung Ngũ thôi.
Lần thứ nhất Cung Học Cần không bắt được người, lần thứ hai lão bắt ngay tại trận.
Cung Học Cần tức xanh mặt: “Gia giáo ở đâu? Làm sai còn không thừa nhận? Còn muốn lấp liếm? Lão Tứ, bình thường anh dạy dỗ giáo dục con cái thế nào? Mỗi ngày anh để tâm vào cái gì hả?”
Cung Học Cần đương nhiên sẽ xử lý Cung Truyền Thế trước. Vốn dĩ lão có ý kiến với chi của Lão Tứ. Bọn họ cứ tiếp tục như vậy là muốn sau này gặm nhắm tiền của các chi khác sao? Những anh em khác đều bất mãn với Cung Truyền Thế, không mỉa mai trước mặt mọi người, chi của Lão Tứ còn có thể tiến bộ sao?
Lớn tuổi như vậy còn bị mắng trước mặt mọi người, gương mặt già nua của Cung Truyền Thế nhất thời đỏ gay. “Ba dạy dỗ rất phải, là con sơ sót. Tiểu Ngũ lần đầu tiên tham gia yến tiệc gia đình nên rất nhiều quy định không hiểu. Dạo này con bận rộn nên quên mất, lần sau con nhất định sẽ chú ý…”
“Con còn mong có lần sau?” Cung Học Cần tức giận nói: “Nó như thế sao có thể tham gia yến tiệc gia đình lần sau? Phép tắc không học xong, tham gia cũng mất mặt tổ tiên…”
Lão còn chưa nói xong, điện thoại bị Cung Ngũ tắt đi lại vang lên.
Cung Ngũ: “…”
Mọi người: “…”
* Ba phần dưới: Chỉ từ bụng trở xuống bao gồm: bụng, háng, đùi.
** Hàng ngày gặp Đại Bảo: Câu quảng cáo của hãng mỹ phẩm Đại Bảo.
/939
|