Tiệc gia đình kéo dài gần hai tiếng, Cung Ngũ ăn no xong nhưng thấy mọi người đều đang chuyên tâm ăn phần của mình, không ai rời khỏi bàn nên cô đành phải ngồi lại. Vì điện thoại của Yến Đại Bảo mà cô trở thành tâm điểm chú ý của cả nhà rồi, tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai.
Tâm trạng của Cung Học Cần đã tốt trở lại, tươi cười nói chuyện với Cung Cửu Dương và mọi người.
Mức độ được cưng chiều của con cháu nhà họ Cung có thể nhìn thấy rất dễ dàng. Cung Cửu Dương là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, là mặt trời nhỏ, là cục cưng của Cung Học Cần. Cung Truyền Thế ngồi sau cùng thì như được nhặt về từ gốc cây bào đồng ngoài cổng làng. Đừng nói Cung Truyền Thế trong lòng khó chịu, đến cả Cung Ngũ cũng tức thay cho ông ta. Ba cô thật là thảm!
Nhưng chuyện này cũng hết cách, ai bảo Cung Truyền Thế bản thân không cố gắng. Lão nhị Cung Truyền Nguyên cũng là con vợ lẽ, nhưng Cung Học Cần cũng đối xử với ông ta rất tốt. Xét cho cùng vẫn là không đủ năng lực, không biết dùng người tài nên mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay.
Lão tam Cung Truyền Thịnh chỉ có một đứa con gái là Cung Ngôn An, nhưng sự nghiệp trong nhà không ngừng phát triển. Cung Truyền Thịnh biết cách dùng người, ban quản lý do ông ta một tay xây dựng nên, sau lưng còn có một đội cố vấn đầy kinh nghiệm.
Còn Cung Truyền Thế, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ông ta định đoạt. Cung Ngôn Bồng cũng học theo cánh tả* của ba mình, lề lối ban đầu không chỉ không ổn định mà còn phát triển theo hướng kinh doanh nhỏ. Cung Truyền Thế nhiều việc thì không nói, Cung Ngôn Bồng cũng không thể quản lý hết được. Hình thức kinh doanh của chi thứ tư đã là hình thức kinh doanh cũ, điển hình của cánh tả.
Theo như lời Cung Cửu Dương thì đó là chậm tiến, là lỗi thời. Thời đại tiến bộ nhưng bọn họ vẫn cố thủ giậm chân tại chỗ, bị thế lực mới thay thế đó là chuyện sớm muộn.
Cung Truyền Thế và mấy người con đều không phục nhưng lại không thể ngăn chặn sự xáo trộn của doanh nghiệp trong tương lai.
Cung Truyền Thế biết, tiếp theo đây sẽ có một trận đánh ác liệt lâu dài, bất luận thế nào bọn họ cũng phải giành lấy quyền kinh doanh vào tay mình, sau đó nghĩ cách tăng lợi nhuận, khiến cho Cung Cửu Dương ba hoa khoác lác kia phải im miệng.
Sau buổi tiệc, Cung Ngũ về phòng nghỉ ngơi. Cô nằm lên giường hát ngân nga, ăn no quá nên không muốn cử động.
Cung Tứ gõ cửa, Cung Ngũ uể oải hỏi: “Ai đó?”
“Tiểu Ngũ, là anh. Mở cửa đi.”
Cung Ngũ vẫn tiếp tục nằm: “Cửa không khóa, anh vào đi.”
Cung Tứ đẩy cửa vào, Cung Ngũ như con giun nằm quấn trong thảm, đầu tóc rồi bù nhìn anh: “Anh Tư, em ăn no rồi, em phải tiêu hóa thức ăn.”
“Nằm trên giường thì làm sao tiêu hóa?” Cung Tứ ngồi xuống cạnh cô: “Ngồi dậy anh dẫn em ra vườn đi dạo.”
“Không đi.” Cung Ngũ trở mình, vùng vẫy ngồi dậy nói: “Em phải giữ lại chút thịt, không đi đâu hết.”
Cung Tứ không ép, chỉ đánh dặn dò: “Cũng được, vậy thì nằm không đi.”
“Có phải anh Tư vào để mắng em không?”
Cung Tứ mỉm cười: “Em cũng biết mình đáng bị mắng sao? Anh từng nói gì với em? Em còn nhớ không?”
“Em cũng hết cách mà. Em định đi rồi nhưng chú Út cứ nói chuyện. Chú ấy là người lớn, người lớn nói chuyện với con cháu một chút, không phải rất bình thường sao? Chú quan tâm em thôi mà.”
Cung Tứ thở dài: “Chú ấy quan tâm gì em chứ? Trước đó chú ấy còn không biết đến em, chẳng qua là vì ông nội quyết định chuyện thay đổi hình thức kinh doanh, chú ấy muốn tranh thủ lôi kéo nhiều người. Trong mắt chú ấy em cũng không phải người có ích, nhưng Bộ Sinh thì phải. Bộ Sinh là nhân vật có thể quyết định chuyện tồn vong của sản nghiệp tứ phòng, nếu có thể mượn sức lực bên ngoài cứu lấy chi thứ tư thì chú Út cũng muốn mượn sức. Em phải nhớ, nếu như chú ấy muốn lợi dụng mối quan hệ của em với Bộ Sinh, ba nhất định sẽ nói em ăn cây táo rào cây sung.”
“Lại lôi em vào? Em là cái bao cát sao?”
Cung Tứ dở khóc dở cười: “Không phải bao cát, mà là lập trường của em rất có thể sẽ quyết định lập trường của Bộ Sinh. Ai cũng biết ban đầu Bộ Sinh vì em mà nhượng bộ nhà họ Cung rất nhiều. Cũng có thể nói hiện tại ba toàn bộ đều nhờ vào Bộ Sinh, nếu anh ta giở quẻ thì chúng ta xong đời. Chú Út nhất định muốn thông qua em lôi kéo Bộ Sinh, còn ba cũng muốn thông qua em để nắm chắc Bộ Sinh trong tay. Vị trí của em rất quan trọng em có biết không?”
“Bộ Sinh đâu có nghe thời em! Đừng có cái gì cũng trông chờ vào em, bản thân không có bản lĩnh lại cứ cố dựa vào người khác. Tuy em không thích chú Út, nhưng tại sao chú Út làm gì cũng có lời? Điều đó chứng tỏ chú Út có bản lĩnh đấy chứ! So với việc để chuyện kinh doanh trở nên ngày càng tệ trong tay ba và anh hai, tại sao không để chú Út ra tay cứu giúp? Như vậy không phải đối với mọi người đều tốt sao?”
“Tiểu Ngũ, em không hiểu những bí ẩn bên trong. Quyền lực mới là điều mà ba và anh hai muốn duy trì, không chỉ đơn giản là chuyện kinh doanh mà là thể diện của hai người họ. Nếu quyền kinh doanh bị cướp mất, chứng tỏ năng lực của hai người họ rất đáng nghi ngờ…”
“Vốn dĩ là không ổn! Nếu không tại sao ông nội lại ức hiếp chúng ta như vậy?”
Cung Tứ nhất thời không biết nói sao, anh lắp bắp: “Ai… ai lại chịu thừa nhận mình không bằng người khác chứ?”
Cung Ngũ ôm mặt: “Đúng là không muốn thừa nhận, nhưng đây không phải chuyện sống chết giữ lấy thể diện, thà cứ vui vẻ thừa nhận rồi xem người khác làm thế nào, mà nếu không thừa nhận thì lén học cũng được mà?” Cô khua tay múa chân một hồi, nói: “Nhiều tâm tư nhưng bản lĩnh lại không có, nắm được quyền kinh doanh thì sao? Thể diện cũng không thể kiếm tiền được!”
Cung Ngũ nói rất dễ dàng cũng là do cô không hiểu nguyên nhân bên trong, càng không hiểu suy nghĩ của Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng. Cô đang đứng trên góc độ của mình để nói ra những đạo lý dễ hiểu nhất.
Cung Ngũ nói xong lời này, nằm xuống giường, ôm tấm thảm nói: “Sao lại có nhiều chuyện như vậy? Em đã nói nhà họ Cung có rất nhiều chuyện, ở bên nhà mẹ vẫn tốt hơn, không có chuyện rắc rối gì cả!”
Cung Tứ mím môi kéo cô dậy, “Được rồi Tiểu Ngũ, không cần em phải lo lắng. Em nói đúng, Bộ Sinh không phải là người em có thể khống chế. Anh ta là một người thông minh lại có tầm nhìn xa trông rộng. Đối với chuyện làm ăn, anh ta nhất định sẽ có cách nghĩ riêng, dù em có mở miệng thì chưa chắc anh ta đã nghe em. Thay vì phiền người khác, cứ làm tốt việc của mình là được. Còn về việc kinh doanh của gia đình, dù sao em cũng không hiểu nên không cần lo lắng. Anh chỉ lo em và chú Út thân thiết, để ba phát hiện, lỡ đến lúc Bộ Sinh… em nhất định sẽ bị liên lụy.”
“Em biết rồi, anh Tư yên tâm đi, em giỏi nhất là không xen vào chuyện rắc rối của người khác.”
Cung Tứ vừa định mở miệng, đột nhiên thấy Cung Cửu Dương đang nhón chân, dựa vào cửa khoanh tay mỉm cười.
Thấy mình bị phát hiện, hắn cũng không tỏ ra ngại ngùng, còn bước vào: “Nhìn xem cháu gái hiểu chuyện chưa kìa, một cô bé vừa vào đại học còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả các người. Dù các người không có quyền kinh doanh cũng không phải không cho các người sống. Theo như điều kiện hiện giờ của các người, sau này sẽ chỉ tốt hơn hiện tại, các người đúng là kiểu sĩ diện hão. Không hổ là cháu gái của chú Út, có đầu óc, chú Út rất thích!”
Cung Ngũ mặt đầy vẻ chán ghét, chặc lưỡi, “Chú Út lén nghe chúng cháu nói chuyện, chú làm người lớn như vậy sao?”
Cung Tứ làm việc cho ba và anh hai của mình, trong lòng tự sẽ hướng về người nhà mình, lập trường cũng theo bọn họ, vì thế lời Cung Cửu Dương nói khiến anh thấy không thoải mái, “Chú Út nói chuyện cẩn thận! Tiểu Ngũ đã lớn rồi, chú tuy là người lớn nhưng không lớn tuổi hơn Tiểu Ngũ bao nhiêu, nên chú ý lời nói và hành động một chút, đừng để người khác nói ra nói vào. Còn về chuyện kinh doanh, cháu vừa vào công ty, đại diện cho lợi ích của công ty, thứ lỗi cho cháu không thể tán đồng quan điểm của chú Út.”
“Không cần cậu tán đồng, cậu không có quyền cũng không có tiền, tôi đây cần sự đồng ý của một tiểu bối như cậu sao? Nhưng mà lời của cháu gái chú Út lại thích nghe.” Hắn dựng ngón tay cái lên, đưa gần đến trước mặt Cung Ngũ, dùng sức ấn lên má cô, nói: “Một like cho cháu gái của chú!”
* Cánh tả là một xu hướng chính trị dựa trên chủ nghĩa cào bằng với mục tiêu hướng tới sự bình đẳng cho tất cả mọi người bất chấp sự khác biệt về năng lực, đặc điểm cá nhân, mức độ lao động.
Tâm trạng của Cung Học Cần đã tốt trở lại, tươi cười nói chuyện với Cung Cửu Dương và mọi người.
Mức độ được cưng chiều của con cháu nhà họ Cung có thể nhìn thấy rất dễ dàng. Cung Cửu Dương là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, là mặt trời nhỏ, là cục cưng của Cung Học Cần. Cung Truyền Thế ngồi sau cùng thì như được nhặt về từ gốc cây bào đồng ngoài cổng làng. Đừng nói Cung Truyền Thế trong lòng khó chịu, đến cả Cung Ngũ cũng tức thay cho ông ta. Ba cô thật là thảm!
Nhưng chuyện này cũng hết cách, ai bảo Cung Truyền Thế bản thân không cố gắng. Lão nhị Cung Truyền Nguyên cũng là con vợ lẽ, nhưng Cung Học Cần cũng đối xử với ông ta rất tốt. Xét cho cùng vẫn là không đủ năng lực, không biết dùng người tài nên mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay.
Lão tam Cung Truyền Thịnh chỉ có một đứa con gái là Cung Ngôn An, nhưng sự nghiệp trong nhà không ngừng phát triển. Cung Truyền Thịnh biết cách dùng người, ban quản lý do ông ta một tay xây dựng nên, sau lưng còn có một đội cố vấn đầy kinh nghiệm.
Còn Cung Truyền Thế, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ông ta định đoạt. Cung Ngôn Bồng cũng học theo cánh tả* của ba mình, lề lối ban đầu không chỉ không ổn định mà còn phát triển theo hướng kinh doanh nhỏ. Cung Truyền Thế nhiều việc thì không nói, Cung Ngôn Bồng cũng không thể quản lý hết được. Hình thức kinh doanh của chi thứ tư đã là hình thức kinh doanh cũ, điển hình của cánh tả.
Theo như lời Cung Cửu Dương thì đó là chậm tiến, là lỗi thời. Thời đại tiến bộ nhưng bọn họ vẫn cố thủ giậm chân tại chỗ, bị thế lực mới thay thế đó là chuyện sớm muộn.
Cung Truyền Thế và mấy người con đều không phục nhưng lại không thể ngăn chặn sự xáo trộn của doanh nghiệp trong tương lai.
Cung Truyền Thế biết, tiếp theo đây sẽ có một trận đánh ác liệt lâu dài, bất luận thế nào bọn họ cũng phải giành lấy quyền kinh doanh vào tay mình, sau đó nghĩ cách tăng lợi nhuận, khiến cho Cung Cửu Dương ba hoa khoác lác kia phải im miệng.
Sau buổi tiệc, Cung Ngũ về phòng nghỉ ngơi. Cô nằm lên giường hát ngân nga, ăn no quá nên không muốn cử động.
Cung Tứ gõ cửa, Cung Ngũ uể oải hỏi: “Ai đó?”
“Tiểu Ngũ, là anh. Mở cửa đi.”
Cung Ngũ vẫn tiếp tục nằm: “Cửa không khóa, anh vào đi.”
Cung Tứ đẩy cửa vào, Cung Ngũ như con giun nằm quấn trong thảm, đầu tóc rồi bù nhìn anh: “Anh Tư, em ăn no rồi, em phải tiêu hóa thức ăn.”
“Nằm trên giường thì làm sao tiêu hóa?” Cung Tứ ngồi xuống cạnh cô: “Ngồi dậy anh dẫn em ra vườn đi dạo.”
“Không đi.” Cung Ngũ trở mình, vùng vẫy ngồi dậy nói: “Em phải giữ lại chút thịt, không đi đâu hết.”
Cung Tứ không ép, chỉ đánh dặn dò: “Cũng được, vậy thì nằm không đi.”
“Có phải anh Tư vào để mắng em không?”
Cung Tứ mỉm cười: “Em cũng biết mình đáng bị mắng sao? Anh từng nói gì với em? Em còn nhớ không?”
“Em cũng hết cách mà. Em định đi rồi nhưng chú Út cứ nói chuyện. Chú ấy là người lớn, người lớn nói chuyện với con cháu một chút, không phải rất bình thường sao? Chú quan tâm em thôi mà.”
Cung Tứ thở dài: “Chú ấy quan tâm gì em chứ? Trước đó chú ấy còn không biết đến em, chẳng qua là vì ông nội quyết định chuyện thay đổi hình thức kinh doanh, chú ấy muốn tranh thủ lôi kéo nhiều người. Trong mắt chú ấy em cũng không phải người có ích, nhưng Bộ Sinh thì phải. Bộ Sinh là nhân vật có thể quyết định chuyện tồn vong của sản nghiệp tứ phòng, nếu có thể mượn sức lực bên ngoài cứu lấy chi thứ tư thì chú Út cũng muốn mượn sức. Em phải nhớ, nếu như chú ấy muốn lợi dụng mối quan hệ của em với Bộ Sinh, ba nhất định sẽ nói em ăn cây táo rào cây sung.”
“Lại lôi em vào? Em là cái bao cát sao?”
Cung Tứ dở khóc dở cười: “Không phải bao cát, mà là lập trường của em rất có thể sẽ quyết định lập trường của Bộ Sinh. Ai cũng biết ban đầu Bộ Sinh vì em mà nhượng bộ nhà họ Cung rất nhiều. Cũng có thể nói hiện tại ba toàn bộ đều nhờ vào Bộ Sinh, nếu anh ta giở quẻ thì chúng ta xong đời. Chú Út nhất định muốn thông qua em lôi kéo Bộ Sinh, còn ba cũng muốn thông qua em để nắm chắc Bộ Sinh trong tay. Vị trí của em rất quan trọng em có biết không?”
“Bộ Sinh đâu có nghe thời em! Đừng có cái gì cũng trông chờ vào em, bản thân không có bản lĩnh lại cứ cố dựa vào người khác. Tuy em không thích chú Út, nhưng tại sao chú Út làm gì cũng có lời? Điều đó chứng tỏ chú Út có bản lĩnh đấy chứ! So với việc để chuyện kinh doanh trở nên ngày càng tệ trong tay ba và anh hai, tại sao không để chú Út ra tay cứu giúp? Như vậy không phải đối với mọi người đều tốt sao?”
“Tiểu Ngũ, em không hiểu những bí ẩn bên trong. Quyền lực mới là điều mà ba và anh hai muốn duy trì, không chỉ đơn giản là chuyện kinh doanh mà là thể diện của hai người họ. Nếu quyền kinh doanh bị cướp mất, chứng tỏ năng lực của hai người họ rất đáng nghi ngờ…”
“Vốn dĩ là không ổn! Nếu không tại sao ông nội lại ức hiếp chúng ta như vậy?”
Cung Tứ nhất thời không biết nói sao, anh lắp bắp: “Ai… ai lại chịu thừa nhận mình không bằng người khác chứ?”
Cung Ngũ ôm mặt: “Đúng là không muốn thừa nhận, nhưng đây không phải chuyện sống chết giữ lấy thể diện, thà cứ vui vẻ thừa nhận rồi xem người khác làm thế nào, mà nếu không thừa nhận thì lén học cũng được mà?” Cô khua tay múa chân một hồi, nói: “Nhiều tâm tư nhưng bản lĩnh lại không có, nắm được quyền kinh doanh thì sao? Thể diện cũng không thể kiếm tiền được!”
Cung Ngũ nói rất dễ dàng cũng là do cô không hiểu nguyên nhân bên trong, càng không hiểu suy nghĩ của Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng. Cô đang đứng trên góc độ của mình để nói ra những đạo lý dễ hiểu nhất.
Cung Ngũ nói xong lời này, nằm xuống giường, ôm tấm thảm nói: “Sao lại có nhiều chuyện như vậy? Em đã nói nhà họ Cung có rất nhiều chuyện, ở bên nhà mẹ vẫn tốt hơn, không có chuyện rắc rối gì cả!”
Cung Tứ mím môi kéo cô dậy, “Được rồi Tiểu Ngũ, không cần em phải lo lắng. Em nói đúng, Bộ Sinh không phải là người em có thể khống chế. Anh ta là một người thông minh lại có tầm nhìn xa trông rộng. Đối với chuyện làm ăn, anh ta nhất định sẽ có cách nghĩ riêng, dù em có mở miệng thì chưa chắc anh ta đã nghe em. Thay vì phiền người khác, cứ làm tốt việc của mình là được. Còn về việc kinh doanh của gia đình, dù sao em cũng không hiểu nên không cần lo lắng. Anh chỉ lo em và chú Út thân thiết, để ba phát hiện, lỡ đến lúc Bộ Sinh… em nhất định sẽ bị liên lụy.”
“Em biết rồi, anh Tư yên tâm đi, em giỏi nhất là không xen vào chuyện rắc rối của người khác.”
Cung Tứ vừa định mở miệng, đột nhiên thấy Cung Cửu Dương đang nhón chân, dựa vào cửa khoanh tay mỉm cười.
Thấy mình bị phát hiện, hắn cũng không tỏ ra ngại ngùng, còn bước vào: “Nhìn xem cháu gái hiểu chuyện chưa kìa, một cô bé vừa vào đại học còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả các người. Dù các người không có quyền kinh doanh cũng không phải không cho các người sống. Theo như điều kiện hiện giờ của các người, sau này sẽ chỉ tốt hơn hiện tại, các người đúng là kiểu sĩ diện hão. Không hổ là cháu gái của chú Út, có đầu óc, chú Út rất thích!”
Cung Ngũ mặt đầy vẻ chán ghét, chặc lưỡi, “Chú Út lén nghe chúng cháu nói chuyện, chú làm người lớn như vậy sao?”
Cung Tứ làm việc cho ba và anh hai của mình, trong lòng tự sẽ hướng về người nhà mình, lập trường cũng theo bọn họ, vì thế lời Cung Cửu Dương nói khiến anh thấy không thoải mái, “Chú Út nói chuyện cẩn thận! Tiểu Ngũ đã lớn rồi, chú tuy là người lớn nhưng không lớn tuổi hơn Tiểu Ngũ bao nhiêu, nên chú ý lời nói và hành động một chút, đừng để người khác nói ra nói vào. Còn về chuyện kinh doanh, cháu vừa vào công ty, đại diện cho lợi ích của công ty, thứ lỗi cho cháu không thể tán đồng quan điểm của chú Út.”
“Không cần cậu tán đồng, cậu không có quyền cũng không có tiền, tôi đây cần sự đồng ý của một tiểu bối như cậu sao? Nhưng mà lời của cháu gái chú Út lại thích nghe.” Hắn dựng ngón tay cái lên, đưa gần đến trước mặt Cung Ngũ, dùng sức ấn lên má cô, nói: “Một like cho cháu gái của chú!”
* Cánh tả là một xu hướng chính trị dựa trên chủ nghĩa cào bằng với mục tiêu hướng tới sự bình đẳng cho tất cả mọi người bất chấp sự khác biệt về năng lực, đặc điểm cá nhân, mức độ lao động.
/939
|