“Đến cậu rồi đến cậu rồi!” Yến Đại Bảo nhảy nhót bên cạnh.
Cung Ngũ đánh, Yến Đại Bảo cố sức trừng mắt nhìn cô, hi vọng có thể khiến cô run tay mà đánh thua mình. Nhưng Cung Ngũ đánh vào liên tục ba bi, Yến Đại Bảo sốt ruột, nói: “Được rồi được rồi! Đến lượt tớ rồi!”
“Đến lượt cậu cái gì? Tớ đánh vào rồi, giờ vẫn là lượt tớ đánh chứ.”
Yến Đại Bảo vội kêu lên om sòm: “Không được không được, cậu không được đánh nữa! Cậu đã vào năm bi còn tớ thì chỉ mới vào hai bi!”
Bên trong phòng kính có động tĩnh lớn, người bên ngoài đều đồng loạt nhìn qua. Cung Ngũ sau khi nhận thấy sự chú ý bên ngoài thì cảm thấy vô cùng khó xử, không khỏi lạnh sống lưng. Cô lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng mở miệng: “Vậy được… cậu đánh đi.”
Yến Đại Bảo múa may cả buổi mới đánh một cơ nhưng không vào, cô nhìn Cung Ngũ với ánh mặt hình viên đạn.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Vậy tớ nhường cậu thêm một lượt.”
Yến Đại Bảo lập tức cười híp mắt, “Tiểu Ngũ cậu thật tốt!”
Hai người đang đánh với khí thế ngút trời, trước cửa phòng kính không biết tự bao giờ có một người đứng đó, tư thế ngẩng đầu thẳng lưng, dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Một lúc lâu sau, Yến Đại Bảo mới chỉ tay vào mặt anh ta hét lên: “Anh bánh bao, sao anh lại ở đây?”
Cung Ngũ nghe thấy tiếng của Yến Đại Bảo liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Tư Không đang khó khăn buông tay xuống, nói: “Mệt chết anh rồi! Hai người hay nhỉ? Anh đứng tạo dáng cả buổi mà hai đứa không thèm quay lại nhìn!”
Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn Lý Tư Không, “Cậu Hai Lý, Yến Đại Bảo, hai người quen biết sao?”
Lý Tư Không học theo ngữ khí của cô: “Tiểu Ngộ Không, Yến Đại Bảo, hai người quen biết sao?”
Yến Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia: “Anh Màn Thầu, Tiểu Ngộ Không, hai người quen biết sao?”
Yến Đại Bảo nói xong, liền nhìn Lý Tư Không đứng đối diện, sau đó hai người cùng cười nghiêng ngả: “Hahaha……”
Cung Ngũ trừng mắt, “Thú vị lắm sao?”
Yến Đại Bảo nói: “Thú vị!”
Lý Tư Không cũng gật đầu: “Rất thú vị, hahaha!”
“Hai người quen biết nhau thật sao?”
Yến Đại Bảo chạy qua kéo lấy cánh tay Lý Tư Không, nói: “Đây là anh Màn Thầu, con của dì tớ.” Sau đó cô chạy đến ghé vào tai Cung Ngũ nói nhỏ: “Chính là người anh bị tớ lén ăn mất bánh, sau đó anh ấy tức đến ba tháng không ngủ cũng không thèm để ý đến tớ…”
Cô nhìn Yến Đại Bảo, “Anh Màn Thầu?”
Yến Đại Bảo gật đầu nói to: “Màn Thầu là biệt danh của anh ấy do dì tớ đặt đấy, nghe hay không?”
Cung Ngũ cố gắng giữ mặt nghiêm túc, nhưng không kìm nổi xoay người chống vào bàn bi-a. Sau đó cô cười không đứng thẳng lưng nổi.
Lý Tư Không mặt tái xanh. Yến Đại Bảo, “Sao thế?”
Cung Ngũ vừa cười vừa xoay người qua, chắp tay nhìn Lý Tư Không, nói: “Chào anh Màn Thầu! Hahahaha…”
Cả đại sảnh đều nghe thấy tiếng cười sặc sụa của cô, Lý Tư Không mặt càng xám xịt.
“Cô còn cười nữa, có tin tôi bóp chết cô không?”
Yến Đại Bảo vội kéo vạt áo Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu đừng cười nữa, anh Màn Thầu tức giận rồi kìa!”
“Sao thế, không cho người ta cười sao?” Cô liếc nhìn anh ta mấy cái, muốn cười nhưng vội vàng kiềm lại, giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Tư Không trừng mắt nhìn Cung Ngũ: “Cô còn cười tôi sẽ bóp chết cô thật đấy!”
“Anh đánh không?” Cung Ngũ hỏi.
Lý Tư Không nhìn cô, lại nhìn sang Yến Đại Bảo, giơ tay cầm lấy cơ, hiên ngang nói: “Tôi với Đại Bảo một đội, đánh cho cô tơi bời khói lửa luôn!”
Yến Đại Bảo vội chạy đến bên cạnh Lý Tư Không, hùa theo: “Ok!”
Cung Ngũ: “Hai người hay nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!” Lý Tư Không cầm lấy cơ do người bên ngoài mang vào, nói: “Nhanh lên!”
Cung Ngũ khinh thường, lấy bi ra, bày lại lên bàn, bắt đầu đánh với hai người họ. Hai anh em họ còn thì thầm thương lượng.
Cung Ngũ ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt vô cùng buồn chán. Yến Đại Bảo đột nhiên bước qua, ngồi xổm trước mắt cô, cười hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu muốn ăn kem không?”
Cung Ngũ: “Ai trả tiền?”
“Keo kiệt! Ai thua người đó mua, được không?”
“Ok, không được giở trò nha!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Không giở trò.” Rồi giơ tay ra móc ngoéo với Cung Ngũ: “Ngoéo tay treo cổ trăm năm không được thay đổi!”
Trong lúc đó, Lý Tư Không sau lưng Yến Đại Bảo vội bày bi của mình vào vị trí dễ đánh. Yến Đại Bảo nghe thấy một tiếng “tách”, cô đứng thẳng lưng dậy: “Ơ? Lại vào rồi!” rồi giơ ngón cái ra lắc lư: “Anh Màn Thầu thật lợi hại!”
Lý Tư Không nhìn Cung Ngũ đầy khiêu khích, rồi tiếp tục đánh.
Cung Ngũ vốn không chú ý, cô biết kỹ thuật của Lý Tư Không rất tệ. Sau khi nghe lời của Yến Đại Bảo, cô vội vàng đứng dậy nhìn, đường bóng này của anh ta thật tốt, nếu không xảy ra lỗi, có lẽ sẽ vào được hết.
Yến Đại Bảo đứng kế bên lén cười thầm, Lý Tư Không đánh vô cùng nghênh ngang kiêu ngạo, trán Cung Ngũ đổ mồ hôi.
Cô còn chưa kiếm được đồng nào đã sắp tốn tiền mua kem rồi sao?
Lý Tư Không và Yến Đại Bảo bày mưu cùng nhau, giành chiến thắng. Tâm trạng của Lý Tư Không rất thoải mái, đi ra quầy rượu bên ngoài, nói: “Đem kem cao cấp nhất của các người ra đây, ba cây!”
Cung Ngũ vội mở miệng: “Dừng! Sao lại là ba cây! Chỉ có hai người thôi mà!”
“Cô không ăn sao?” Lý Tư Không hỏi.
Cung Ngũ do dự một hồi rồi kiên quyết lắc đầu: “Tôi không ăn!”
Yến Đại Bảo nằm nhoài lên quầy rượu, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải cậu sẽ lại mất ngủ không? Kem đó 50 đồng một cây đó!”
Cung Ngũ như sét đánh ngang tai: “Vô lý thật! Kem gì mà đắt vậy? Làm từ thịt rồng hả? Sao tận 50 đồng một cây? Nhà sản xuất đó giết người hay sao?”
“Tớ thích ăn, đó là công ty ba tớ mở!”
Cung Ngũ: “…”
Nhìn thấy phản ứng của Cung Ngũ, cô gái thu ngân ở quầy run rẩy nói: “Tiểu Ngũ, cái này… ở bên ngoài bán năm mươi đồng nhưng ở chỗ chúng ta bán bảy mươi lăm đồng một cây…”
“Bao nhiêu?!” Cổ họng của Cung Ngũ cất cao đến 10 dB, “Lừa người ta sao?”
Lý Tư Không đã xé vỏ cây kem ra đưa cho Yến Đại Bảo, lại xé thêm một cây nhét vào tay Cung Ngũ, sau đó lại xé thêm một cây, cắn “rắc” một cái, “Ngon!”
Cung Ngũ cảm thấy bản thân đã rơi vào khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời. Lúc cô còn chưa phản ứng lại, đã bị người khác lừa mất hai cây kem bảy mươi lắm đồng. Cô cúi đầu nhìn vào cây kem trên tay… ba cây bảy mươi lăm đồng!
Ba cây kem bảy mươi lăm đồng tổng cộng bao nhiêu tiền?
“Chị ơi, tổng cộng bao nhiêu?”
“225 đồng.”
Cung Ngũ ngẩn người, cô hít mũi hỏi: “Em có thể mang ba cây giống hệt thế này trả lại cho chị không?”
“Cái đó…”
“Giống hệt luôn, em đảm bảo kích cỡ cũng giống. Một cây kem mà em phải tốn thêm hai mươi lăm đồng, chị có nỡ hay không?” Cung Ngũ nài nỉ hết lời: “Chúng ta đều là người nhà, người nhà lại không giúp đỡ nhau sao? Chị nói đi? Lần này chị giúp em, sau này em sẽ mang đồ ngon đến cho chị được không?”
Cô đứng ở cửa quầy rượu không đi, nài nỉ một hồi, sau cùng nhân viên quầy rượu cũng gật đầu: “Được, nhưng phải nhanh mang tới. Mỗi tuần sẽ kiểm tra sổ sách một lần, nếu không khớp thì sẽ không ổn.”
“Ngày mai em sẽ mang tới, chị yên tâm đi!”
Cung Ngũ cảm thấy cây kem trên tay nặng ngàn cân nên mỗi lần cắn vào rất thận trọng.
Yến Đại Bảo và Lý Tư Không đứng nhìn biểu cảm khó xử của Cung Ngũ, một người tỏ ra đồng tình, một người thì cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, nếu cậu mất ngủ thì phải làm sao?”
Cung Ngũ buồn bã nhìn cô, cắn một miếng kem giá trên trời, quay trở lại phòng kính rầu rĩ. Chuyện đau lòng nhất thế gian này chính là người thì mập ra, ví tiền thì xẹp đi.
Cung Ngũ đánh, Yến Đại Bảo cố sức trừng mắt nhìn cô, hi vọng có thể khiến cô run tay mà đánh thua mình. Nhưng Cung Ngũ đánh vào liên tục ba bi, Yến Đại Bảo sốt ruột, nói: “Được rồi được rồi! Đến lượt tớ rồi!”
“Đến lượt cậu cái gì? Tớ đánh vào rồi, giờ vẫn là lượt tớ đánh chứ.”
Yến Đại Bảo vội kêu lên om sòm: “Không được không được, cậu không được đánh nữa! Cậu đã vào năm bi còn tớ thì chỉ mới vào hai bi!”
Bên trong phòng kính có động tĩnh lớn, người bên ngoài đều đồng loạt nhìn qua. Cung Ngũ sau khi nhận thấy sự chú ý bên ngoài thì cảm thấy vô cùng khó xử, không khỏi lạnh sống lưng. Cô lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng mở miệng: “Vậy được… cậu đánh đi.”
Yến Đại Bảo múa may cả buổi mới đánh một cơ nhưng không vào, cô nhìn Cung Ngũ với ánh mặt hình viên đạn.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Vậy tớ nhường cậu thêm một lượt.”
Yến Đại Bảo lập tức cười híp mắt, “Tiểu Ngũ cậu thật tốt!”
Hai người đang đánh với khí thế ngút trời, trước cửa phòng kính không biết tự bao giờ có một người đứng đó, tư thế ngẩng đầu thẳng lưng, dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Một lúc lâu sau, Yến Đại Bảo mới chỉ tay vào mặt anh ta hét lên: “Anh bánh bao, sao anh lại ở đây?”
Cung Ngũ nghe thấy tiếng của Yến Đại Bảo liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Tư Không đang khó khăn buông tay xuống, nói: “Mệt chết anh rồi! Hai người hay nhỉ? Anh đứng tạo dáng cả buổi mà hai đứa không thèm quay lại nhìn!”
Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn Lý Tư Không, “Cậu Hai Lý, Yến Đại Bảo, hai người quen biết sao?”
Lý Tư Không học theo ngữ khí của cô: “Tiểu Ngộ Không, Yến Đại Bảo, hai người quen biết sao?”
Yến Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia: “Anh Màn Thầu, Tiểu Ngộ Không, hai người quen biết sao?”
Yến Đại Bảo nói xong, liền nhìn Lý Tư Không đứng đối diện, sau đó hai người cùng cười nghiêng ngả: “Hahaha……”
Cung Ngũ trừng mắt, “Thú vị lắm sao?”
Yến Đại Bảo nói: “Thú vị!”
Lý Tư Không cũng gật đầu: “Rất thú vị, hahaha!”
“Hai người quen biết nhau thật sao?”
Yến Đại Bảo chạy qua kéo lấy cánh tay Lý Tư Không, nói: “Đây là anh Màn Thầu, con của dì tớ.” Sau đó cô chạy đến ghé vào tai Cung Ngũ nói nhỏ: “Chính là người anh bị tớ lén ăn mất bánh, sau đó anh ấy tức đến ba tháng không ngủ cũng không thèm để ý đến tớ…”
Cô nhìn Yến Đại Bảo, “Anh Màn Thầu?”
Yến Đại Bảo gật đầu nói to: “Màn Thầu là biệt danh của anh ấy do dì tớ đặt đấy, nghe hay không?”
Cung Ngũ cố gắng giữ mặt nghiêm túc, nhưng không kìm nổi xoay người chống vào bàn bi-a. Sau đó cô cười không đứng thẳng lưng nổi.
Lý Tư Không mặt tái xanh. Yến Đại Bảo, “Sao thế?”
Cung Ngũ vừa cười vừa xoay người qua, chắp tay nhìn Lý Tư Không, nói: “Chào anh Màn Thầu! Hahahaha…”
Cả đại sảnh đều nghe thấy tiếng cười sặc sụa của cô, Lý Tư Không mặt càng xám xịt.
“Cô còn cười nữa, có tin tôi bóp chết cô không?”
Yến Đại Bảo vội kéo vạt áo Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu đừng cười nữa, anh Màn Thầu tức giận rồi kìa!”
“Sao thế, không cho người ta cười sao?” Cô liếc nhìn anh ta mấy cái, muốn cười nhưng vội vàng kiềm lại, giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Tư Không trừng mắt nhìn Cung Ngũ: “Cô còn cười tôi sẽ bóp chết cô thật đấy!”
“Anh đánh không?” Cung Ngũ hỏi.
Lý Tư Không nhìn cô, lại nhìn sang Yến Đại Bảo, giơ tay cầm lấy cơ, hiên ngang nói: “Tôi với Đại Bảo một đội, đánh cho cô tơi bời khói lửa luôn!”
Yến Đại Bảo vội chạy đến bên cạnh Lý Tư Không, hùa theo: “Ok!”
Cung Ngũ: “Hai người hay nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!” Lý Tư Không cầm lấy cơ do người bên ngoài mang vào, nói: “Nhanh lên!”
Cung Ngũ khinh thường, lấy bi ra, bày lại lên bàn, bắt đầu đánh với hai người họ. Hai anh em họ còn thì thầm thương lượng.
Cung Ngũ ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt vô cùng buồn chán. Yến Đại Bảo đột nhiên bước qua, ngồi xổm trước mắt cô, cười hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu muốn ăn kem không?”
Cung Ngũ: “Ai trả tiền?”
“Keo kiệt! Ai thua người đó mua, được không?”
“Ok, không được giở trò nha!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Không giở trò.” Rồi giơ tay ra móc ngoéo với Cung Ngũ: “Ngoéo tay treo cổ trăm năm không được thay đổi!”
Trong lúc đó, Lý Tư Không sau lưng Yến Đại Bảo vội bày bi của mình vào vị trí dễ đánh. Yến Đại Bảo nghe thấy một tiếng “tách”, cô đứng thẳng lưng dậy: “Ơ? Lại vào rồi!” rồi giơ ngón cái ra lắc lư: “Anh Màn Thầu thật lợi hại!”
Lý Tư Không nhìn Cung Ngũ đầy khiêu khích, rồi tiếp tục đánh.
Cung Ngũ vốn không chú ý, cô biết kỹ thuật của Lý Tư Không rất tệ. Sau khi nghe lời của Yến Đại Bảo, cô vội vàng đứng dậy nhìn, đường bóng này của anh ta thật tốt, nếu không xảy ra lỗi, có lẽ sẽ vào được hết.
Yến Đại Bảo đứng kế bên lén cười thầm, Lý Tư Không đánh vô cùng nghênh ngang kiêu ngạo, trán Cung Ngũ đổ mồ hôi.
Cô còn chưa kiếm được đồng nào đã sắp tốn tiền mua kem rồi sao?
Lý Tư Không và Yến Đại Bảo bày mưu cùng nhau, giành chiến thắng. Tâm trạng của Lý Tư Không rất thoải mái, đi ra quầy rượu bên ngoài, nói: “Đem kem cao cấp nhất của các người ra đây, ba cây!”
Cung Ngũ vội mở miệng: “Dừng! Sao lại là ba cây! Chỉ có hai người thôi mà!”
“Cô không ăn sao?” Lý Tư Không hỏi.
Cung Ngũ do dự một hồi rồi kiên quyết lắc đầu: “Tôi không ăn!”
Yến Đại Bảo nằm nhoài lên quầy rượu, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải cậu sẽ lại mất ngủ không? Kem đó 50 đồng một cây đó!”
Cung Ngũ như sét đánh ngang tai: “Vô lý thật! Kem gì mà đắt vậy? Làm từ thịt rồng hả? Sao tận 50 đồng một cây? Nhà sản xuất đó giết người hay sao?”
“Tớ thích ăn, đó là công ty ba tớ mở!”
Cung Ngũ: “…”
Nhìn thấy phản ứng của Cung Ngũ, cô gái thu ngân ở quầy run rẩy nói: “Tiểu Ngũ, cái này… ở bên ngoài bán năm mươi đồng nhưng ở chỗ chúng ta bán bảy mươi lăm đồng một cây…”
“Bao nhiêu?!” Cổ họng của Cung Ngũ cất cao đến 10 dB, “Lừa người ta sao?”
Lý Tư Không đã xé vỏ cây kem ra đưa cho Yến Đại Bảo, lại xé thêm một cây nhét vào tay Cung Ngũ, sau đó lại xé thêm một cây, cắn “rắc” một cái, “Ngon!”
Cung Ngũ cảm thấy bản thân đã rơi vào khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời. Lúc cô còn chưa phản ứng lại, đã bị người khác lừa mất hai cây kem bảy mươi lắm đồng. Cô cúi đầu nhìn vào cây kem trên tay… ba cây bảy mươi lăm đồng!
Ba cây kem bảy mươi lăm đồng tổng cộng bao nhiêu tiền?
“Chị ơi, tổng cộng bao nhiêu?”
“225 đồng.”
Cung Ngũ ngẩn người, cô hít mũi hỏi: “Em có thể mang ba cây giống hệt thế này trả lại cho chị không?”
“Cái đó…”
“Giống hệt luôn, em đảm bảo kích cỡ cũng giống. Một cây kem mà em phải tốn thêm hai mươi lăm đồng, chị có nỡ hay không?” Cung Ngũ nài nỉ hết lời: “Chúng ta đều là người nhà, người nhà lại không giúp đỡ nhau sao? Chị nói đi? Lần này chị giúp em, sau này em sẽ mang đồ ngon đến cho chị được không?”
Cô đứng ở cửa quầy rượu không đi, nài nỉ một hồi, sau cùng nhân viên quầy rượu cũng gật đầu: “Được, nhưng phải nhanh mang tới. Mỗi tuần sẽ kiểm tra sổ sách một lần, nếu không khớp thì sẽ không ổn.”
“Ngày mai em sẽ mang tới, chị yên tâm đi!”
Cung Ngũ cảm thấy cây kem trên tay nặng ngàn cân nên mỗi lần cắn vào rất thận trọng.
Yến Đại Bảo và Lý Tư Không đứng nhìn biểu cảm khó xử của Cung Ngũ, một người tỏ ra đồng tình, một người thì cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, nếu cậu mất ngủ thì phải làm sao?”
Cung Ngũ buồn bã nhìn cô, cắn một miếng kem giá trên trời, quay trở lại phòng kính rầu rĩ. Chuyện đau lòng nhất thế gian này chính là người thì mập ra, ví tiền thì xẹp đi.
/939
|