Cung Ngũ giống như một con cua bị người ta chọc, giơ nanh múa vuốt đi ngang qua.
Công tước đại nhân bưng ly rượu vang, chậm rãi đi theo sau lưng cô thấy cô chạy đến bên1cạnh người đánh đàn cúi đầu nói gì đó, sau đó người đánh đàn đột nhiên đứng dậy nhường chỗ. Cung Ngũ ngồi xuống cạnh cây đàn, mỉm cười với chỉ huy, nụ cười có chút ngại8ngùng.
Chẳng bao lâu sau, chỉ huy trở lại vị trí, có người mang micro đến cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ giơ tay vỗ vỗ micro, âm thanh phát ra rất lớn, ánh mắt của mọi người đều bị2thu hút về phía cô. Đến cả Quốc vương cũng dẫn theo vị hôn thê của ngài hiếu kì bước qua xem.
Cung Ngũ “Alo” một tiếng, bắt đầu nói: “Được rồi, các vị thân mến, tôi đến4từ quốc gia phương Đông cổ xưa thần bí. Tôi là Cung Ngộ, là vị hôn thê của Công tước Edward.” Nhìn thấy Công tước đại nhân đứng phía trước, cô cười rạng rỡ như hoa.
“Hôm nay Quốc vương bệ hạ tôn kính và vị hôn thê xinh đẹp của ngài ấy rất hạnh phúc. Theo như tính cách của người phương Đông chúng tôi, tôi hi vọng có thể được hưởng một chút không khí vui mừng. Tôi hi vọng tôi và Công tước Edward tương lai cũng sẽ giống như Quốc vương bệ hạ, hạnh phúc mỹ mãn, tràn đầy hi vọng. Chúc cho Quốc vương bệ hạ và vị hôn thê xinh đẹp của ngài bách niên giai lão.” Cô mỉm cười, mắt vẫn nhìn Công tước đại nhân của cô, nói: “Tôi cũng muốn gửi lời chúc đến Công tước Edward thân yêu của tôi, tôi vẫn đang nỗ lực, nỗ lực khiến bản thân trở thành người có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh ấy. Tôi cảm thấy Công tước Edward là ánh mặt trăng của tôi, anh ấy thần thánh như vậy, sau khi ở cạnh anh ấy, tôi cũng trở nên rực rỡ hơn.” Công tước đại nhân nở nụ cười dịu dàng, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có bóng dáng nhỏ nhắn đó. Ánh đèn chiếu chiếu lên người cô khiến cô trở nên xinh đẹp không gì sánh bằng. Cô dùng tiếng Anh lưu loát đứng nói trước mặt mọi người.
Anh nhìn thấy bàn tay cầm micro của cô đang căng thẳng mà run lên, anh nghe thấy giọng của cô hơi run, nhưng không sao cả. Cô dũng cảm đứng ở đây, trong một bữa tiệc của quý tộc hoàng gia Gaddles, thu hút mọi ánh nhìn của người khác, nỗ lực thể hiện sự tự tin của mình, lớn tiếng nói với anh rằng cô vẫn đang nỗ lực.
Bóng dáng của cô in vào trong mắt anh, bất luận là bây giờ hay sau này, anh sẽ luôn ghi nhớ cô gái của anh từng dũng cảm vì anh một lần.
“Tiếp theo...” Cô ngại ngùng mỉm cười, nói: “Tôi mời gia sư của tôi soạn lại một khúc nhạc, tặng cho những người có tình yêu trên thế giới.”
Cô đặt micro xuống, hành lễ với Quốc vương, lại nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó cô ngồi xuống, giơ tay ra đặt lên phím đàn đen trắng.
Cô bắt đầu đàn, ngón tay trắng nõn lướt trên phím đàn, dịu dàng nho nhã, vui vẻ hoạt bát.
Bài hát này Công tước đại nhân chưa từng nghe cô luyện tập qua.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô vô cùng đáng yêu, lông mày quyến rũ, gương mặt vui vẻ mỉm cười. Cô đặt tâm trạng mình vào trong tiếng đàn, để mọi người chìm đắm trong tiếng đàn của cô.
Công tước đại nhân bưng ly rượu đi về phía cô, sau đó anh giơ tay để ly rượu lên cây đàn, ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, tiếng hòa âm vang lên từ ngón tay anh.
Tiếng đàn vang lên, một cặp nam nữ ngồi cạnh cây đàn nhìn nhau tình tứ cùng hợp diễn khúc nhạc của họ, vui vẻ, bi thương, rung động lòng người, dẫn dắt mọi người xung quanh cùng hòa vào tiếng nhạc của họ.
Ngón tay của họ cùng buông xuống phím đàn, khúc nhạc kết thúc, hai người vẫn ngồi trên ghế không cử động. Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười ngọt ngào như đang bơi trong mật ong.
Công tước đại nhân cúi đầu nhìn cô, sau đó anh giơ tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng, dịu dàng.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt dành cho cặp tình nhân trẻ, Quốc vương cũng vỗ tay, ngài đi qua, “Rất hoàn mỹ, ta tin Edward và Ngũ tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc như ta và Gloria!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tạ ơn bệ hạ, thần rất vinh hạnh khi được nhận lời chúc phúc từ bệ hạ.”
Cung Ngũ hành lễ với Quốc vương: “Rất cảm ơn Quốc vương bệ hạ tôn kính...” Thấy Gloria đi qua, cô mỉm cười với Gloria: “Với lời chúc phúc của Quốc vương bệ hạ, tôi tin rằng tôi và Công tước Edward nhất định sẽ hạnh phúc.”
Công tước đại nhân đứng bên cạnh nhìn cô, nở nụ cười ánh mắt dịu dàng, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Đúng vậy, thần cũng tin...”
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh xắn híp lại như vầng trăng khuyết.
Công tước đại nhân bưng ly rượu vang, chậm rãi đi theo sau lưng cô thấy cô chạy đến bên1cạnh người đánh đàn cúi đầu nói gì đó, sau đó người đánh đàn đột nhiên đứng dậy nhường chỗ. Cung Ngũ ngồi xuống cạnh cây đàn, mỉm cười với chỉ huy, nụ cười có chút ngại8ngùng.
Chẳng bao lâu sau, chỉ huy trở lại vị trí, có người mang micro đến cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ giơ tay vỗ vỗ micro, âm thanh phát ra rất lớn, ánh mắt của mọi người đều bị2thu hút về phía cô. Đến cả Quốc vương cũng dẫn theo vị hôn thê của ngài hiếu kì bước qua xem.
Cung Ngũ “Alo” một tiếng, bắt đầu nói: “Được rồi, các vị thân mến, tôi đến4từ quốc gia phương Đông cổ xưa thần bí. Tôi là Cung Ngộ, là vị hôn thê của Công tước Edward.” Nhìn thấy Công tước đại nhân đứng phía trước, cô cười rạng rỡ như hoa.
“Hôm nay Quốc vương bệ hạ tôn kính và vị hôn thê xinh đẹp của ngài ấy rất hạnh phúc. Theo như tính cách của người phương Đông chúng tôi, tôi hi vọng có thể được hưởng một chút không khí vui mừng. Tôi hi vọng tôi và Công tước Edward tương lai cũng sẽ giống như Quốc vương bệ hạ, hạnh phúc mỹ mãn, tràn đầy hi vọng. Chúc cho Quốc vương bệ hạ và vị hôn thê xinh đẹp của ngài bách niên giai lão.” Cô mỉm cười, mắt vẫn nhìn Công tước đại nhân của cô, nói: “Tôi cũng muốn gửi lời chúc đến Công tước Edward thân yêu của tôi, tôi vẫn đang nỗ lực, nỗ lực khiến bản thân trở thành người có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh ấy. Tôi cảm thấy Công tước Edward là ánh mặt trăng của tôi, anh ấy thần thánh như vậy, sau khi ở cạnh anh ấy, tôi cũng trở nên rực rỡ hơn.” Công tước đại nhân nở nụ cười dịu dàng, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có bóng dáng nhỏ nhắn đó. Ánh đèn chiếu chiếu lên người cô khiến cô trở nên xinh đẹp không gì sánh bằng. Cô dùng tiếng Anh lưu loát đứng nói trước mặt mọi người.
Anh nhìn thấy bàn tay cầm micro của cô đang căng thẳng mà run lên, anh nghe thấy giọng của cô hơi run, nhưng không sao cả. Cô dũng cảm đứng ở đây, trong một bữa tiệc của quý tộc hoàng gia Gaddles, thu hút mọi ánh nhìn của người khác, nỗ lực thể hiện sự tự tin của mình, lớn tiếng nói với anh rằng cô vẫn đang nỗ lực.
Bóng dáng của cô in vào trong mắt anh, bất luận là bây giờ hay sau này, anh sẽ luôn ghi nhớ cô gái của anh từng dũng cảm vì anh một lần.
“Tiếp theo...” Cô ngại ngùng mỉm cười, nói: “Tôi mời gia sư của tôi soạn lại một khúc nhạc, tặng cho những người có tình yêu trên thế giới.”
Cô đặt micro xuống, hành lễ với Quốc vương, lại nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó cô ngồi xuống, giơ tay ra đặt lên phím đàn đen trắng.
Cô bắt đầu đàn, ngón tay trắng nõn lướt trên phím đàn, dịu dàng nho nhã, vui vẻ hoạt bát.
Bài hát này Công tước đại nhân chưa từng nghe cô luyện tập qua.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô vô cùng đáng yêu, lông mày quyến rũ, gương mặt vui vẻ mỉm cười. Cô đặt tâm trạng mình vào trong tiếng đàn, để mọi người chìm đắm trong tiếng đàn của cô.
Công tước đại nhân bưng ly rượu đi về phía cô, sau đó anh giơ tay để ly rượu lên cây đàn, ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, tiếng hòa âm vang lên từ ngón tay anh.
Tiếng đàn vang lên, một cặp nam nữ ngồi cạnh cây đàn nhìn nhau tình tứ cùng hợp diễn khúc nhạc của họ, vui vẻ, bi thương, rung động lòng người, dẫn dắt mọi người xung quanh cùng hòa vào tiếng nhạc của họ.
Ngón tay của họ cùng buông xuống phím đàn, khúc nhạc kết thúc, hai người vẫn ngồi trên ghế không cử động. Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười ngọt ngào như đang bơi trong mật ong.
Công tước đại nhân cúi đầu nhìn cô, sau đó anh giơ tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng, dịu dàng.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt dành cho cặp tình nhân trẻ, Quốc vương cũng vỗ tay, ngài đi qua, “Rất hoàn mỹ, ta tin Edward và Ngũ tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc như ta và Gloria!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tạ ơn bệ hạ, thần rất vinh hạnh khi được nhận lời chúc phúc từ bệ hạ.”
Cung Ngũ hành lễ với Quốc vương: “Rất cảm ơn Quốc vương bệ hạ tôn kính...” Thấy Gloria đi qua, cô mỉm cười với Gloria: “Với lời chúc phúc của Quốc vương bệ hạ, tôi tin rằng tôi và Công tước Edward nhất định sẽ hạnh phúc.”
Công tước đại nhân đứng bên cạnh nhìn cô, nở nụ cười ánh mắt dịu dàng, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Đúng vậy, thần cũng tin...”
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh xắn híp lại như vầng trăng khuyết.
/939
|