Sắp xếp hành trình thị sát mỗi năm một lần xong, Triển Tiểu Liên gọi điện thoại bảo Yến Đại Bảo về. Yến Đại Bảo sống chết không muốn về, Triển Tiểu Liên hỏi: “Con không muốn về, có phải là muốn đen sì như cục than như năm ngoái không hả? Con đen thành như vậy, ai còn dám nhận con nữa? Ba con nhìn thấy1con còn không nhận ra…”
Yến Hồi ở bên cạnh nhảy lên: “Ông đây lúc đó là không chú ý! Là không chú ý! Yến Đại Bảo, con đừng có nghe lời bà tám này nói!”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu lên: “Ông không muốn nó về đúng không?”
Yến Hồi vội vàng cúi đầu đọc báo, lỗ tai dựng thẳng lên.
Triển Tiểu Liên nhìn tờ báo trong tay ông8ta: “Cầm ngược rồi!” Sau đó lại nói với Yến Đại Bảo trong điện thoại: “Nếu như con dám không về, mẹ sẽ sai người lôi con về!”
Yến Đại Bảo: “Hu hu hu, người ta vẫn muốn chơi…”
Triển Tiểu Liên không mềm lòng: “Đã đặt xong vé máy bay rồi, trưa mai sẽ bay.”
Yến Đại Bảo: “…”
Cúp điện thoại, cô rưng rưng nước mắt, mếu máo nhìn2Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, tớ không có cách nào đi ra ngoài chơi với cậu nữa rồi, mami bắt tớ trưa mai phải về, còn nói đã đặt xong vé máy bay rồi.”
Cung Ngũ xụ mắt: “Vậy còn có thể làm thế nào nữa? Cậu về đi thôi, thuận tiện chụp nhiều ảnh của Tiểu Bát gửi cho tớ.”
Yến Đại Bảo than thở: “Nhưng mà tớ không4muốn về!” Cô cúi đầu xuống, đảo con ngươi một vòng, đột nhiên lại nói: “Tiểu Ngũ, ngày mai chúng ta bỏ nhà ra đi đi!”
Cung Ngũ trợn mắt: “Hả?”
Yến Đại Bảo hào hứng hừng hực nói: “Như vậy mami sẽ không bắt được tớ nữa!”
Cung Ngũ ngước mắt lên nhìn về phía Công tước đại nhân đứng ở cửa phòng sách, nói: “Không cần đâu, chắc chắn cô Triển sẽ tức điên mất.”
Yến Đại Bảo kéo tay Cung Ngũ cầu xin: “Tiểu Ngũ, cậu đi cùng tớ đi mà, cậu đã ở với anh tớ hai năm rồi, đi chơi với tớ mấy ngày sợ cái gì chứ?”
Cung Ngũ: “Tớ cảm thấy sẽ khiến cô Triển lo lắng, hơn nữa chắc chắn anh Tiểu Bảo cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Yến Đại Bảo: “Không sao, chúng ta không để cho anh biết không phải là được rồi à?”
Cung Ngũ: “Cái này… anh Tiểu Bảo cũng sẽ giận tớ.”
Yến Đại Bảo siết tay lại: “Không sao, cậu giơ chân nhiều thêm chút, dỗ cho anh vui vẻ là được rồi!”
Cung Ngũ than thở, chống cằm không nói gì.
Yến Đại Bảo tưởng là có hi vọng, “Tiểu Ngũ, cậu đồng ý rồi có đúng không?”
Cung Ngũ hỏi: “Vậy cậu định đi đâu?”
Yến Đại Bảo: “Gaddles lớn như vậy, còn không có chỗ cho hai chúng ta đi à? Vả lại cũng chưa chắc chúng ta sẽ ở Gaddles… Tiểu Ngũ, ngày mai hai chúng ta cùng đi máy bay rời khỏi đây có được hay không? Tớ giả vờ nghe lời mami, cậu giả vờ không nỡ nên đi tiễn tớ, sau đó hai chúng ta cùng đổi một chuyến bay khác, đổi chỗ khác chơi nhé!”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Chắc là không được đâu…”
“Tại sao?”
Cung Ngũ cúi đầu, giơ tay chỉ cửa phòng sách, “Vì anh Tiểu Bảo đã nghe thấy hết rồi.”
Yến Đại Bảo: “…”
Sau đó cô ngửa cổ về phía sau khóc: “Hu hu hu….”
Cung Ngũ ôm lấy cô: “Được rồi Yến Đại Bảo, đừng khóc nữa, nhất định là cô Triển và chú Yến nhớ cậu rồi nên hy vọng cậu quay về. Không sao cả, lúc nào được nghỉ cậu lại đến đây, nói không chừng tớ cũng sẽ trở về nữa.”
“Năm ngoái cậu đâu có về!” Yến Đại Bảo lau nước mắt, “Đến Tết cậu có về nhà không?”
Cung Ngũ chu môi: “Tạm thời vẫn chưa biết chắc chắn được, tớ phải xem chương trình học thế nào rồi mới quyết định. Ông Eugene rất lợi hại, chỉ cần tớ nghiêm túc nghe theo sắp xếp của ông ấy thì sẽ tiến bộ rất nhanh, học tập thật sự phải chú ý sao cho khoa học.”
Yến Đại Bảo hít mũi, “Cậu vứt bỏ tớ rồi!”
Cung Ngũ vỗ lưng cô: “Làm gì có chuyện đó chứ, tớ vứt bỏ ai cũng sẽ không vất bỏ Yến Đại Bảo đâu. Tớ mà vứt bỏ cậu rồi thì tớ đi đâu mà tìm một người bạn tốt vừa đáng yêu lại vừa lợi hại giống như Yến Đại Bảo được chứ?”
Cung Ngũ nâng mặt cô lên, hôn hai cái thật kêu vào hai má cô, “Được rồi! Ngày mai vui vẻ về nhà đi, đúng rồi, năm nay có thể được học bổng không?”
Yến Đại Bảo có chút vui vẻ, gật đầu: “Có thể! Tớ đều làm được hết.”
Cung Ngũ chuyển sang chủ đề khác, chẳng mấy chốc Yến Đại Bảo lại vui vẻ.
Công tước đại nhân vẫn đứng ở cửa thư phòng, nhìn Cung Ngũ mỉm cười không nói gì.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, nhân lúc Yến Đại Bảo không chú ý nhướng mày với anh, nụ cười lan ra trên mặt cực kỳ giống đóa hoa đong đưa trong gió nhẹ.
Yến Hồi ở bên cạnh nhảy lên: “Ông đây lúc đó là không chú ý! Là không chú ý! Yến Đại Bảo, con đừng có nghe lời bà tám này nói!”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu lên: “Ông không muốn nó về đúng không?”
Yến Hồi vội vàng cúi đầu đọc báo, lỗ tai dựng thẳng lên.
Triển Tiểu Liên nhìn tờ báo trong tay ông8ta: “Cầm ngược rồi!” Sau đó lại nói với Yến Đại Bảo trong điện thoại: “Nếu như con dám không về, mẹ sẽ sai người lôi con về!”
Yến Đại Bảo: “Hu hu hu, người ta vẫn muốn chơi…”
Triển Tiểu Liên không mềm lòng: “Đã đặt xong vé máy bay rồi, trưa mai sẽ bay.”
Yến Đại Bảo: “…”
Cúp điện thoại, cô rưng rưng nước mắt, mếu máo nhìn2Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, tớ không có cách nào đi ra ngoài chơi với cậu nữa rồi, mami bắt tớ trưa mai phải về, còn nói đã đặt xong vé máy bay rồi.”
Cung Ngũ xụ mắt: “Vậy còn có thể làm thế nào nữa? Cậu về đi thôi, thuận tiện chụp nhiều ảnh của Tiểu Bát gửi cho tớ.”
Yến Đại Bảo than thở: “Nhưng mà tớ không4muốn về!” Cô cúi đầu xuống, đảo con ngươi một vòng, đột nhiên lại nói: “Tiểu Ngũ, ngày mai chúng ta bỏ nhà ra đi đi!”
Cung Ngũ trợn mắt: “Hả?”
Yến Đại Bảo hào hứng hừng hực nói: “Như vậy mami sẽ không bắt được tớ nữa!”
Cung Ngũ ngước mắt lên nhìn về phía Công tước đại nhân đứng ở cửa phòng sách, nói: “Không cần đâu, chắc chắn cô Triển sẽ tức điên mất.”
Yến Đại Bảo kéo tay Cung Ngũ cầu xin: “Tiểu Ngũ, cậu đi cùng tớ đi mà, cậu đã ở với anh tớ hai năm rồi, đi chơi với tớ mấy ngày sợ cái gì chứ?”
Cung Ngũ: “Tớ cảm thấy sẽ khiến cô Triển lo lắng, hơn nữa chắc chắn anh Tiểu Bảo cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Yến Đại Bảo: “Không sao, chúng ta không để cho anh biết không phải là được rồi à?”
Cung Ngũ: “Cái này… anh Tiểu Bảo cũng sẽ giận tớ.”
Yến Đại Bảo siết tay lại: “Không sao, cậu giơ chân nhiều thêm chút, dỗ cho anh vui vẻ là được rồi!”
Cung Ngũ than thở, chống cằm không nói gì.
Yến Đại Bảo tưởng là có hi vọng, “Tiểu Ngũ, cậu đồng ý rồi có đúng không?”
Cung Ngũ hỏi: “Vậy cậu định đi đâu?”
Yến Đại Bảo: “Gaddles lớn như vậy, còn không có chỗ cho hai chúng ta đi à? Vả lại cũng chưa chắc chúng ta sẽ ở Gaddles… Tiểu Ngũ, ngày mai hai chúng ta cùng đi máy bay rời khỏi đây có được hay không? Tớ giả vờ nghe lời mami, cậu giả vờ không nỡ nên đi tiễn tớ, sau đó hai chúng ta cùng đổi một chuyến bay khác, đổi chỗ khác chơi nhé!”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Chắc là không được đâu…”
“Tại sao?”
Cung Ngũ cúi đầu, giơ tay chỉ cửa phòng sách, “Vì anh Tiểu Bảo đã nghe thấy hết rồi.”
Yến Đại Bảo: “…”
Sau đó cô ngửa cổ về phía sau khóc: “Hu hu hu….”
Cung Ngũ ôm lấy cô: “Được rồi Yến Đại Bảo, đừng khóc nữa, nhất định là cô Triển và chú Yến nhớ cậu rồi nên hy vọng cậu quay về. Không sao cả, lúc nào được nghỉ cậu lại đến đây, nói không chừng tớ cũng sẽ trở về nữa.”
“Năm ngoái cậu đâu có về!” Yến Đại Bảo lau nước mắt, “Đến Tết cậu có về nhà không?”
Cung Ngũ chu môi: “Tạm thời vẫn chưa biết chắc chắn được, tớ phải xem chương trình học thế nào rồi mới quyết định. Ông Eugene rất lợi hại, chỉ cần tớ nghiêm túc nghe theo sắp xếp của ông ấy thì sẽ tiến bộ rất nhanh, học tập thật sự phải chú ý sao cho khoa học.”
Yến Đại Bảo hít mũi, “Cậu vứt bỏ tớ rồi!”
Cung Ngũ vỗ lưng cô: “Làm gì có chuyện đó chứ, tớ vứt bỏ ai cũng sẽ không vất bỏ Yến Đại Bảo đâu. Tớ mà vứt bỏ cậu rồi thì tớ đi đâu mà tìm một người bạn tốt vừa đáng yêu lại vừa lợi hại giống như Yến Đại Bảo được chứ?”
Cung Ngũ nâng mặt cô lên, hôn hai cái thật kêu vào hai má cô, “Được rồi! Ngày mai vui vẻ về nhà đi, đúng rồi, năm nay có thể được học bổng không?”
Yến Đại Bảo có chút vui vẻ, gật đầu: “Có thể! Tớ đều làm được hết.”
Cung Ngũ chuyển sang chủ đề khác, chẳng mấy chốc Yến Đại Bảo lại vui vẻ.
Công tước đại nhân vẫn đứng ở cửa thư phòng, nhìn Cung Ngũ mỉm cười không nói gì.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, nhân lúc Yến Đại Bảo không chú ý nhướng mày với anh, nụ cười lan ra trên mặt cực kỳ giống đóa hoa đong đưa trong gió nhẹ.
/939
|