Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ đang nghiêng đầu đọc sách, anh nhấc chân đi đến cạnh cửa sổ, nhỏ tiếng nói một câu: “Vậy thì cứ chọn lại ba người mới”
Lý Tư Không mỉm cười: “Ba người đó cậu nắm chắc chứ?”
“Ừ” Công tước đại nhân trả lời, đột nhiên lại nói: “Những người được chọn phải cho tôi xem qua, tôi không bị vọng đã tốn nhiều công sức nhưng sau này vẫn còn hậu họa”
“Yên tâm. Ông đây cũng chán chỗ này lắm rồi, đồ ăn không ngon, cũng chả có gì1chơi, phụ nữ còn rất xấu!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Ừ” Cung Ngủ không nghe thấy tiếng của anh, còn nghĩ anh đã cúp điện thoại, tiện miệng hỏi một câu: “Anh Tiểu Bảo, ai gọi thế?”
Công tước đại nhân: “Lý Tư Không. Vẫn còn đang nói chuyện”
Cung Ngũ vừa nghe thấy, ra sức hét một câu: “Đồ mặt đen!” Lý Tư Không lập tức nổi điên: “Đổ keo kiệt nói gì thế? Cô đang nói gì? Nói ai là đồ mặt đen? Cô nói ai thế?”
Công tước đại nhân: “Cậu không cần để tâm8làm gì, cô ấy đang nói người da đen thôi”
Cung Ngũ cười nghiêng ngả trên sofa, Lý Tư Không suýt chút nữa hộc máu: “Bảo, cậu.”
“Không phải nói cậu” Công tước đại nhân nghiêm túc trả lời: “Tiểu Ngũ thật sự chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Dù sao thì ở trong phủ Công tước cũng có rất nhiều người da đen”
Lý Tư Không: “Ông đây không muốn sống nữa!”
Công tước đại nhân: “Làm xong việc ở đó rồi hãy chết, sau đó tôi sẽ thông báo cho chú Lý và dì Mục”
Lý Tư Không: “Hừ!”
Cúp2máy xong, Lý Tư Không ôm cả một bụng tức không có chỗ nào trút ra, thế là anh ta trực tiếp đánh tên da đen dưới chân đến bản thân bất toại.
Bên này Công tước đại nhân cúp máy xong, anh trở về bàn tiếp tục làm việc, Cung Ngũ thì vẫn cười một mình suốt cả buổi.
Một lát sau, Cung Ngũ thấy đã đến
trình tin tức quốc tế. Sau khi khai giảng năm ba, xem tin tức quốc tế bản tiếng Anh cũng là một trong những môn học của cô, không chỉ4đơn thuần là học khẩu ngữ tiếng Anh, mà còn có thể biết được những thông tin trên thế giới.
Cung Ngũ báo cho Công tước đại nhân biết rồi chạy đến phòng chiếu, một mình ngồi trên sofa, trước đó đã có người mở tivi giúp cố.
Cô ngoan ngoãn ngồi đó, nghiêm túc xem tivi, gặp phải những từ trong tin tức phát âm không giống chỗ mình ở, cô liền lặp lại một lần để sửa lại cách phát âm của mình.
Tin tức dài bốn mươi phút, mỗi lần xem Cung Ngũ đều rất nghiêm túc.
Khi Công tước đại nhân đẩy cửa đi vào, thấy cô hết sức chăm chú nhìn vào tivi, trên màn hình xuất hiện một ống kính, trên góc trái của màn hình tivi lại xuất hiện một tấm ảnh của Chiêm Húc.
Cổng tước đại nhân sững sờ: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ nhanh chóng xoay đầu lại nhìn anh, vội vàng giơ tay bảo anh hãy im lặng trước, hai mắt nhìn chăm chăm vào trong màn hình, biểu cảm rất nghiêm túc. Đợi sau khi nội dung tin tức kéo dài sáu bảy phút qua đi, Cung Ngũ mới nghiêng đầu nói: “Anh Tiểu Bảo, anh hết bận rồi?”
“Cũng chẳng có gì bận” Công tước đại nhân đi qua, ngồi xuống bên cạnh cổ, nhìn vào tivi, “Tin tức này có nghĩa gì?”
“Anh Tiểu Bảo lúc nãy không nhìn thấy sao? Đó là bức ảnh của Chiêm Húc!”
Công tước đại nhân nhíu mày: “Ừ.”
“Em vừa xem tin tức, nói Chiếm Húc đã ở tù hai năm, tối hôm qua đã trốn khỏi tù. Thủ lĩnh trung thành dưới trướng hắn ta nghĩ cách bắt được tướng quân của Chính phủ, sau đó đổi vào vị trí hắn ta.”
Công tước đại nhân: “Ừ”
Cung Ngũ nhìn anh: “Sao thế?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Không có gì. Trốn ra ngoài cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại, chỉ sợ sau này sẽ còn phiền phức. Chúng ta đừng dính líu gì đến bên đó, ở đó ám khí quá nặng, hơi ẩm thấp, anh không thích”
“Em cũng không thích, nhưng em thích trời mưa. Trước kia khi Chiêm Húc bắt cóc em, hắn ta không làm gì em cả, hắn ta cũng hứa sẽ đưa em rời khỏi, đáng tiếc lúc em đi thì chẳng kịp nói câu từ biệt, trong lòng em có chút áy này không yên”
“Có gì mà phải áy náy? Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ việc hắn bắt cóc em, nên bất luận nói thế nào thì cũng là do hắn ta nợ em”
Cũng đúng. Nếu không phải Chiêm Húc cho người bắt cô thì những chuyện sau đó nhất định sẽ không xảy ra. Nhưng sau khi tiếp xúc với người đó, Cung Ngũ cảm thấy Chiêm Húc có thể hứa thả cô đi, chứng tỏ tận sâu trong lòng hắn ta vẫn có phần lương thiện.
Vốn dĩ cô không hề ghi nhớ quá nhiều chuyện trong lòng, lời của Chiêm Húc nhất định sẽ không quên, nhưng tuyệt đối sẽ không khắc sâu trong tâm trí, hôm nay xem tivi nhìn thấy nên cô mới nhớ lại.
Trong lòng Công tước đại nhân thấy không yên, khó khăn lắm nữ bá tước kia mới rời khỏi, nhưng chớp mắt một cái Chiêm Húc lại từ tivi nhảy ra, sớm không trốn muộn không trốn, cứ trốn đúng vào lúc này. Đúng là một kẻ phá hoại!
Lý Tư Không mỉm cười: “Ba người đó cậu nắm chắc chứ?”
“Ừ” Công tước đại nhân trả lời, đột nhiên lại nói: “Những người được chọn phải cho tôi xem qua, tôi không bị vọng đã tốn nhiều công sức nhưng sau này vẫn còn hậu họa”
“Yên tâm. Ông đây cũng chán chỗ này lắm rồi, đồ ăn không ngon, cũng chả có gì1chơi, phụ nữ còn rất xấu!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Ừ” Cung Ngủ không nghe thấy tiếng của anh, còn nghĩ anh đã cúp điện thoại, tiện miệng hỏi một câu: “Anh Tiểu Bảo, ai gọi thế?”
Công tước đại nhân: “Lý Tư Không. Vẫn còn đang nói chuyện”
Cung Ngũ vừa nghe thấy, ra sức hét một câu: “Đồ mặt đen!” Lý Tư Không lập tức nổi điên: “Đổ keo kiệt nói gì thế? Cô đang nói gì? Nói ai là đồ mặt đen? Cô nói ai thế?”
Công tước đại nhân: “Cậu không cần để tâm8làm gì, cô ấy đang nói người da đen thôi”
Cung Ngũ cười nghiêng ngả trên sofa, Lý Tư Không suýt chút nữa hộc máu: “Bảo, cậu.”
“Không phải nói cậu” Công tước đại nhân nghiêm túc trả lời: “Tiểu Ngũ thật sự chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Dù sao thì ở trong phủ Công tước cũng có rất nhiều người da đen”
Lý Tư Không: “Ông đây không muốn sống nữa!”
Công tước đại nhân: “Làm xong việc ở đó rồi hãy chết, sau đó tôi sẽ thông báo cho chú Lý và dì Mục”
Lý Tư Không: “Hừ!”
Cúp2máy xong, Lý Tư Không ôm cả một bụng tức không có chỗ nào trút ra, thế là anh ta trực tiếp đánh tên da đen dưới chân đến bản thân bất toại.
Bên này Công tước đại nhân cúp máy xong, anh trở về bàn tiếp tục làm việc, Cung Ngũ thì vẫn cười một mình suốt cả buổi.
Một lát sau, Cung Ngũ thấy đã đến
trình tin tức quốc tế. Sau khi khai giảng năm ba, xem tin tức quốc tế bản tiếng Anh cũng là một trong những môn học của cô, không chỉ4đơn thuần là học khẩu ngữ tiếng Anh, mà còn có thể biết được những thông tin trên thế giới.
Cung Ngũ báo cho Công tước đại nhân biết rồi chạy đến phòng chiếu, một mình ngồi trên sofa, trước đó đã có người mở tivi giúp cố.
Cô ngoan ngoãn ngồi đó, nghiêm túc xem tivi, gặp phải những từ trong tin tức phát âm không giống chỗ mình ở, cô liền lặp lại một lần để sửa lại cách phát âm của mình.
Tin tức dài bốn mươi phút, mỗi lần xem Cung Ngũ đều rất nghiêm túc.
Khi Công tước đại nhân đẩy cửa đi vào, thấy cô hết sức chăm chú nhìn vào tivi, trên màn hình xuất hiện một ống kính, trên góc trái của màn hình tivi lại xuất hiện một tấm ảnh của Chiêm Húc.
Cổng tước đại nhân sững sờ: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ nhanh chóng xoay đầu lại nhìn anh, vội vàng giơ tay bảo anh hãy im lặng trước, hai mắt nhìn chăm chăm vào trong màn hình, biểu cảm rất nghiêm túc. Đợi sau khi nội dung tin tức kéo dài sáu bảy phút qua đi, Cung Ngũ mới nghiêng đầu nói: “Anh Tiểu Bảo, anh hết bận rồi?”
“Cũng chẳng có gì bận” Công tước đại nhân đi qua, ngồi xuống bên cạnh cổ, nhìn vào tivi, “Tin tức này có nghĩa gì?”
“Anh Tiểu Bảo lúc nãy không nhìn thấy sao? Đó là bức ảnh của Chiêm Húc!”
Công tước đại nhân nhíu mày: “Ừ.”
“Em vừa xem tin tức, nói Chiếm Húc đã ở tù hai năm, tối hôm qua đã trốn khỏi tù. Thủ lĩnh trung thành dưới trướng hắn ta nghĩ cách bắt được tướng quân của Chính phủ, sau đó đổi vào vị trí hắn ta.”
Công tước đại nhân: “Ừ”
Cung Ngũ nhìn anh: “Sao thế?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Không có gì. Trốn ra ngoài cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại, chỉ sợ sau này sẽ còn phiền phức. Chúng ta đừng dính líu gì đến bên đó, ở đó ám khí quá nặng, hơi ẩm thấp, anh không thích”
“Em cũng không thích, nhưng em thích trời mưa. Trước kia khi Chiêm Húc bắt cóc em, hắn ta không làm gì em cả, hắn ta cũng hứa sẽ đưa em rời khỏi, đáng tiếc lúc em đi thì chẳng kịp nói câu từ biệt, trong lòng em có chút áy này không yên”
“Có gì mà phải áy náy? Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ việc hắn bắt cóc em, nên bất luận nói thế nào thì cũng là do hắn ta nợ em”
Cũng đúng. Nếu không phải Chiêm Húc cho người bắt cô thì những chuyện sau đó nhất định sẽ không xảy ra. Nhưng sau khi tiếp xúc với người đó, Cung Ngũ cảm thấy Chiêm Húc có thể hứa thả cô đi, chứng tỏ tận sâu trong lòng hắn ta vẫn có phần lương thiện.
Vốn dĩ cô không hề ghi nhớ quá nhiều chuyện trong lòng, lời của Chiêm Húc nhất định sẽ không quên, nhưng tuyệt đối sẽ không khắc sâu trong tâm trí, hôm nay xem tivi nhìn thấy nên cô mới nhớ lại.
Trong lòng Công tước đại nhân thấy không yên, khó khăn lắm nữ bá tước kia mới rời khỏi, nhưng chớp mắt một cái Chiêm Húc lại từ tivi nhảy ra, sớm không trốn muộn không trốn, cứ trốn đúng vào lúc này. Đúng là một kẻ phá hoại!
/939
|