Sau hôn lễ và trải qua tuần trăng mật với cô dâu xinh đẹp xong, Quốc vương dẫn cô dâu xinh đẹp trở về Cung điện. Hai người có trở về nhà cô dâu một chuyến, vợ chồng Brod còn vui mừng hớn hở1đưa cô dâu lên xe trở về Cung điện, có lẽ hai vợ chồng họ rất hài lòng với việc gả con gái bảo bối cho Quốc vương.
Nhưng rốt cuộc cô dâu có hài lòng hay không, thật sự chỉ có bản thân cô8ta mới biết được.
Gloria chỉ có thể dùng nước mắt để rửa mặt ở chốn không người. Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Gloria phát hiện Quốc vương trẻ tuổi... bị yếu!
Bị yếu ở đây có nghĩa là... không có sức lực, không2cử động nổi.
Tóm lại cô dâu đã dùng hết sức vẫn không có tác dụng, sau đó Quốc vương ủ rũ chạy vào trong nhà vệ sinh. Gloria không biết hắn đã làm gì, nhưng khi Quốc vương quay trở ra thì liền trở4nên vô dũng mãnh.
Trong thời gian trăng mật, tình hình đó xảy ra rất thường xuyên, điều này khiến Gloria vừa hoảng sợ vừa vui mừng. Hoảng sợ là vì cô ta không biết Quốc vương đã dùng cách gì để mạnh mẽ trở lại trong thời gian ngắn, vui là vì mỗi lần như vậy thời gian thường rất dài.
Sau trăng mật trở về Cung điện, tình trạng của Quốc vương không còn như trước nữa, dường như đang sống lay lắt qua ngày.
Sau khoảng thời gian mặn nồng, sự say mê của Quốc vương đối với cô dâu mới cũng dần dần mờ nhạt. Vì hôn sự của Quốc vương tạo nên một áp lực kinh tế có thể ập tới bất cứ lúc nào, chi phí sinh hoạt sau này của Vương thất đã trở thành gánh nặng trong lòng Quốc vương.
Toàn bộ đều là họa do tiền gây ra.
Quốc vương lật sổ sách chi tiêu của Vương thật ra, tức giận lập tức xẻ quyển sổ làm hai: “tiền sao lại dùng mau hết như thế?”
Nội vụ nhặt quyển sổ lên dè dặt nói: “Quốc vương Bệ hạ tôn kính, chi phí trong thời gian trăng mật của Ngài và Vương hậu cũng được tính vào quyển sổ này”
Quốc vương tức giận nói: “Tất cả chi phí của hôn lễ đều do Edward chi trả, lẽ nào hắn ta trả thiếu?”
“Bệ hạ, ngài Edward thật sự chi trả hết chi phí cho hôn lễ, nhưng chuyển trăng mật của Ngài và Vương hậu không nằm trong phạm vi chi trả của Edward” Nội vụ dè dặt nói: “Trừ đi chi phí trăng mật của Bệ hạ, tiền lương cho người hầu trong Cung cũng cần phải thanh toán. Tất cả phải chi ra một khoản tiền khá lớn...”
Tài chính của hoàng thất và quốc gia được chia ra, quốc khố giàu có được Bộ tài chính sử dụng hợp lý, còn kho bạc nhỏ của hoàng thất được Quốc vương tự mình kiểm soát. Hắn tiêu xài phung phí, chi nhiều hơn thu, tự nhiên sẽ tạo nên áp lực kinh tế.
Chi phí cho hôn lễ của Quốc vương thật ra có sự hỗ trợ của quốc khố. Ví dụ như việc bố trí nhân viên, địa điểm và trang phục của cô dâu chú rể, tất cả đều vượt mức quy định. Những thứ có thể khiến Quốc vương và Vương hậu có thể diện đều là do Công tước Edward cung cấp.
Bây giờ, sau hôn lễ, Quốc vương lại bắt đầu đau đầu với vấn đề tài chính của hoàng thất. Hắn nhìn quyển sổ bị xé rách, lại được nội vụ nhặt lên, giơ tay điều chỉnh lại, “Hiện giờ Cung điện có bao nhiêu người hầu?”
“Cung điện hiện giờ có gần ba trăm người, người hầu của một mình Vương hậu là gần bốn mươi người, ngoài ra người hầu của Quốc vương Bệ hạ là hơn năm mươi người. Các bộ phận khác đa phần sẽ có từ năm đến mười người...”
Quốc vương nghe thấy liền đau đầu. Khi vẫn chưa đăng cơ, hắn chỉ cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Hắn là Quốc vương thứ ba thuận lợi kế thừa Vương vị, có thể ăn sung mặc sướng, không cần lo lắng cả cuộc đời. Sinh ra đã đứng ở ngôi vị cao, lúc đó chuyện hắn ngưỡng mộ nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của ba mình lúc ngồi trên Vương vị, hắn cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày được giống như ba mình.
Sau đó hắn đã phải tốn chút tâm tư, đương nhiên trong đó có sự giúp đỡ của Công tước Edward, cuối cùng hắn cũng được như ý muốn, có thể sống một cách tùy tiện, muốn sao được vậy, có du thuyền, máy bay, siêu xe để mà thay đổi, nhưng đồng thời cũng phải mang một áp lực rất lớn.
Trong ấn tượng của Quốc vương, mẹ của hắn quanh năm suốt tháng xinh đẹp tao nhã tham gia các hoạt động long trọng, mặc quần áo xinh đẹp nhất, đi giày cao gót gợi cảm nhất, dù nhiều lúc chân chảy máu biến dạng bà cũng kiên quyết đi. Lúc đó, hắn không biết vì sao, nhưng sau đó thì hắn hiểu ra, mẹ của hắn muốn lợi dụng hình ảnh của mình hỗ trợ cho việc kinh doanh. Bà lợi dụng thân phận Hoàng hậu của mình để quảng bá nhãn hiệu của đối phương, mà đối phương ngoài việc trả tiền cho bà thì còn tài trợ quần áo cho cả hoàng thất.
Sự tài trợ mà mẹ hắn giành được có thể giúp cho hoàng thất tiết kiệm được một khoản chi tiêu lớn mỗi năm, lại mang đến một nguồn thù lao hậu hĩnh. Ngoài việc đó, Vương hậu còn dẫn theo em gái xinh đẹp của hắn xuất hiện
rất nhiều nơi, vì thế bọn họ có được sự tài trợ của các nhãn hàng quần áo trẻ em. Lúc đó Quốc vương rất đố kỵ với em gái của mình.
Quốc vương dần dần hiểu ra, tất cả mọi thứ mà hoàng thất sử dụng đều không phải dùng tiền mua được mà là sự tài trợ do ba mẹ hắn giành được, nên kho bạc nhỏ của hoàng thất khi ba hắn còn tại vị luôn dồi dào. Hắn ngây thơ cho rằng đó là đặc quyền của hoàng thất, nhưng không hề biết rằng người của hoàng thất cũng phải học cách kinh doanh.
Sau khi hắn kế vị mới phát hiện chuyện mà Quốc vương phải quan tâm thật sự quá nhiều. Chuyện khiến hắn đau đầu nhất là kho bạc nhỏ của hoàng thất có hạn, tiền của hoàng thất cũng phải có nguồn gốc. Ngoài tiền lương của Quốc vương, hắn còn phải lợi dụng đặc điểm bản thân và thân phận của các thành viên khác trong hoàng thất, xây dựng nó thành hình tượng của các minh tinh đại diện thương hiệu để đổi lại sự tài trợ trang phục cho các thành viên hoàng thất từ các nhãn hiệu nổi tiếng. Bằng không, mỗi năm bọn họ đều phải lấy tiền trong kho của hoàng thất để chi trả cho số tiền dùng để may trang phục mới. Hắn giương mắt nhìn tiền trong kho của mình ngày một ít đi, có thể không sốt ruột sao?
Dã tâm mạnh mẽ của Quốc vương ngày càng to lớn trước áp lực kinh tế, tiền lấy từ đâu?
Hắn chỉ có thể nhắm vào người giàu có nhất của Gaddles, Công tước Edward.
Công tước Edward thật sự rộng rãi giống như Quốc vương đã tưởng tượng. Ban đầu, Quốc vương cảm thấy Edward là phúc tinh của hắn, nhưng rất nhanh sau đó Quốc vương phát hiện, Edward tuy có tiền, cũng đồng ý viện trợ cho hoàng thất mỗi khi cần, nhưng anh không hề cho không thứ gì.
Đến cả hôn lễ của Quốc vương, tám viên đá mà Edward tặng đi cũng rất dễ dàng nhưng cũng có mục đích. Tất cả mọi người đều truy hỏi về nguồn gốc của tám viên đá lấp lánh kia, sau đó mọi người đều biết Công tước Edward đang khai thác một mỏ bảo thạch rất lớn, muốn tạo ra những viên đá đẹp nhất thế giới. Anh đang lợi dụng thân phận Vương hậu hoàng thất của Gloria để quảng bá cho những viên đá đó.
Theo lý mà nói đó là những thứ mà anh có được từ sự tài trợ cho hôn lễ của Edward, nhưng điều khiến Quốc vương tức giận là Edward lợi dụng hôn lễ hoàng thất để quảng bá cho những sản phẩm đá quý của anh, lại còn lấy được cả mỏ vàng.
Tuy nói sau khi mỏ vàng được khai thác thì có 30% lợi nhuận được nộp lên trên, nhưng Quốc vương lại không kiếm được chút lợi ích nào. Hơn thiếu tiền, hiện giờ hắn đang là Quốc vương thiếu tiền nhất trên thế giới, sao có thể khống căm phẫn!
“Quốc vương Bệ hạ tôn kính, hiện giờ phải làm sao?” Nội vụ dè dặt nhìn Quốc vương đang chìm vào suy tư, đành phải cắn răng lên tiếng nhắc nhở.
Quốc vương tức giận nhìn sang hắn: “Không có tiền, ta phải làm sao?”
Quốc vương cố gắng hạ giọng xuống, nói: “Người hầu của Hoàng hậu giảm còn mười hai người, của ta cũng giữ lại mười hai người, người của những bộ phận khác cũng giảm xuống để giảm chi phí”
Nội vụ vội vàng trả lời: “Vâng, Bệ hạ tôn kính, chỉ là, e rằng Hoàng hậu sẽ không được vui”
Quốc vương ngập ngừng rồi trả lời: “Chuyện này ta sẽ thương lượng với Hoàng hậu, ngươi cứ đi sắp xếp chuyện cắt giảm người trước.”
Quốc vương thật sự thích Gloria, nếu không hắn sẽ không vì thể diện của cô ta mà thỏa hiệp chuyện mỏ vàng. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hắn liền có chút hối hận vì ban đầu nhất thời đồng ý thỏa hiệp.
Hắn thiếu tiền, thiếu rất rất nhiều tiền. Hắn hận không thể mang tất cả vàng để vào trong kho tiền của mình.
Edward có nhiều tiền như vậy, nhưng anh lại không nỡ chia cho hắn một ít. Năm đó khi hắn nghe nói ba của Edward qua đời, đa phần tài sản đều dâng lên cho đất nước, gia tộc Edward chỉ giữ lại một phần. Hiện giờ, Edward lại tích lũy một khối tài sản lớn như vậy, tại sao không biểu hiện bất cứ điều gì với đất nước? Ngược lại còn không ngừng cướp đoạt tài sản từ trong tay hắn!
Trước và sau khi thương lượng chuyện hôn lễ, Quốc vương đã suy nghĩ rất nhiều, đáng tiếc bản tính hắn nhát gan nhưng trong lòng lại đầy dã tâm. Nếu không phải cả bọn bá tước cổ vũ hắn ra tay, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám có ý đồ muốn giết người. Giống như năm đó khi tranh giành Vương vị, nếu không phải gia tộc Edward hùng mạnh khiến hắn vô cùng tự tin, hắn nhất định sẽ không dám làm liều.
Quốc vương cảm thấy chuyện đến nước này, tất cả mọi thứ đều là bị Edward ép buộc, anh cứ từng bước từng bước cướp đi những thứ thuộc về hắn, đến cả Gloria cũng là do hắn tranh giành lại.
Sự tồn tại của gia tộc Edward vốn là một sai lầm, nhưng trong lịch sử của Gaddles lại cứ nhất định có sự tồn tại của gia tộc Edward.
Quốc vương u ám nhìn vào một chiếc huy chương trong số nhiều chiếc huy chương đang treo trước mặt. Đó là huy chương của gia tộc Edward, hắn đột nhiên rất muốn lấy xuống.
Ở thị trấn Enjoy, người ở đây nhiều đời sống bình yên trên mảnh đất xinh đẹp này. Một đầu của thị trấn là phủ Công tước Edward có trọng binh canh giữ, vì thế những người dân ở thị trấn Enjoy cũng được lợi ích do ở gần phủ Công tước.
Nhiều năm trôi qua, những nơi khác ở Gaddles đều xảy ra các vụ án đáng sợ, nhưng chỉ mỗi thị trấn Enjoy là không có, thậm chí đến cả chuyện trộm cướp cũng rất ít gặp.
Trong suy nghĩ của người dân Gaddles, sự tồn tại của gia tộc Edward chính là con át chủ bài bảo vệ Vương vị cho Quốc vương. Nhưng mà người dân không hề biết, sự liên kết hỗ trợ cho nhau giữa gia tộc Edward và hoàng thất từ xưa đến giờ đang dần dần bị phá hủy. Tuy hai bên đều giữ thái độ hòa nhã ngoài mặt, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều tự có tính toán riêng.
Thông tin nguồn tài chính của hoàng thất bị lộ ra ngoài, đầu tiên là chuyện số người hầu của Hoàng hậu bị giảm xuống, tiếp theo là số người hầu của toàn bộ hoàng thất đều giảm. Việc này đã làm nổi dậy nhiều kháng nghị từ các thành viên khác trong hoàng thất, nhưng Quốc vương đã rất cứng rắn phản bác hết kháng nghị của bọn họ.
Tiền của hắn, hắn rõ nhất.
Nhưng khi đối mặt với Gloria, sự khó xử của Quốc vương không thể nào giấu được.
Từ sau khi Gloria trở về nhà mẹ một chuyến, đã ba ngày cô ta không quan tâm đến Quốc vương, Quốc vương vì thế mà rất đau lòng. Sau cùng trước tình hình chiến tranh lạnh của Gloria, cuối cùng số lượng người hầu của cô ta vẫn được giữ như cũ, còn những người khác vẫn tiếp tục cắt giảm.
Nhưng rốt cuộc cô dâu có hài lòng hay không, thật sự chỉ có bản thân cô8ta mới biết được.
Gloria chỉ có thể dùng nước mắt để rửa mặt ở chốn không người. Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Gloria phát hiện Quốc vương trẻ tuổi... bị yếu!
Bị yếu ở đây có nghĩa là... không có sức lực, không2cử động nổi.
Tóm lại cô dâu đã dùng hết sức vẫn không có tác dụng, sau đó Quốc vương ủ rũ chạy vào trong nhà vệ sinh. Gloria không biết hắn đã làm gì, nhưng khi Quốc vương quay trở ra thì liền trở4nên vô dũng mãnh.
Trong thời gian trăng mật, tình hình đó xảy ra rất thường xuyên, điều này khiến Gloria vừa hoảng sợ vừa vui mừng. Hoảng sợ là vì cô ta không biết Quốc vương đã dùng cách gì để mạnh mẽ trở lại trong thời gian ngắn, vui là vì mỗi lần như vậy thời gian thường rất dài.
Sau trăng mật trở về Cung điện, tình trạng của Quốc vương không còn như trước nữa, dường như đang sống lay lắt qua ngày.
Sau khoảng thời gian mặn nồng, sự say mê của Quốc vương đối với cô dâu mới cũng dần dần mờ nhạt. Vì hôn sự của Quốc vương tạo nên một áp lực kinh tế có thể ập tới bất cứ lúc nào, chi phí sinh hoạt sau này của Vương thất đã trở thành gánh nặng trong lòng Quốc vương.
Toàn bộ đều là họa do tiền gây ra.
Quốc vương lật sổ sách chi tiêu của Vương thật ra, tức giận lập tức xẻ quyển sổ làm hai: “tiền sao lại dùng mau hết như thế?”
Nội vụ nhặt quyển sổ lên dè dặt nói: “Quốc vương Bệ hạ tôn kính, chi phí trong thời gian trăng mật của Ngài và Vương hậu cũng được tính vào quyển sổ này”
Quốc vương tức giận nói: “Tất cả chi phí của hôn lễ đều do Edward chi trả, lẽ nào hắn ta trả thiếu?”
“Bệ hạ, ngài Edward thật sự chi trả hết chi phí cho hôn lễ, nhưng chuyển trăng mật của Ngài và Vương hậu không nằm trong phạm vi chi trả của Edward” Nội vụ dè dặt nói: “Trừ đi chi phí trăng mật của Bệ hạ, tiền lương cho người hầu trong Cung cũng cần phải thanh toán. Tất cả phải chi ra một khoản tiền khá lớn...”
Tài chính của hoàng thất và quốc gia được chia ra, quốc khố giàu có được Bộ tài chính sử dụng hợp lý, còn kho bạc nhỏ của hoàng thất được Quốc vương tự mình kiểm soát. Hắn tiêu xài phung phí, chi nhiều hơn thu, tự nhiên sẽ tạo nên áp lực kinh tế.
Chi phí cho hôn lễ của Quốc vương thật ra có sự hỗ trợ của quốc khố. Ví dụ như việc bố trí nhân viên, địa điểm và trang phục của cô dâu chú rể, tất cả đều vượt mức quy định. Những thứ có thể khiến Quốc vương và Vương hậu có thể diện đều là do Công tước Edward cung cấp.
Bây giờ, sau hôn lễ, Quốc vương lại bắt đầu đau đầu với vấn đề tài chính của hoàng thất. Hắn nhìn quyển sổ bị xé rách, lại được nội vụ nhặt lên, giơ tay điều chỉnh lại, “Hiện giờ Cung điện có bao nhiêu người hầu?”
“Cung điện hiện giờ có gần ba trăm người, người hầu của một mình Vương hậu là gần bốn mươi người, ngoài ra người hầu của Quốc vương Bệ hạ là hơn năm mươi người. Các bộ phận khác đa phần sẽ có từ năm đến mười người...”
Quốc vương nghe thấy liền đau đầu. Khi vẫn chưa đăng cơ, hắn chỉ cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Hắn là Quốc vương thứ ba thuận lợi kế thừa Vương vị, có thể ăn sung mặc sướng, không cần lo lắng cả cuộc đời. Sinh ra đã đứng ở ngôi vị cao, lúc đó chuyện hắn ngưỡng mộ nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của ba mình lúc ngồi trên Vương vị, hắn cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày được giống như ba mình.
Sau đó hắn đã phải tốn chút tâm tư, đương nhiên trong đó có sự giúp đỡ của Công tước Edward, cuối cùng hắn cũng được như ý muốn, có thể sống một cách tùy tiện, muốn sao được vậy, có du thuyền, máy bay, siêu xe để mà thay đổi, nhưng đồng thời cũng phải mang một áp lực rất lớn.
Trong ấn tượng của Quốc vương, mẹ của hắn quanh năm suốt tháng xinh đẹp tao nhã tham gia các hoạt động long trọng, mặc quần áo xinh đẹp nhất, đi giày cao gót gợi cảm nhất, dù nhiều lúc chân chảy máu biến dạng bà cũng kiên quyết đi. Lúc đó, hắn không biết vì sao, nhưng sau đó thì hắn hiểu ra, mẹ của hắn muốn lợi dụng hình ảnh của mình hỗ trợ cho việc kinh doanh. Bà lợi dụng thân phận Hoàng hậu của mình để quảng bá nhãn hiệu của đối phương, mà đối phương ngoài việc trả tiền cho bà thì còn tài trợ quần áo cho cả hoàng thất.
Sự tài trợ mà mẹ hắn giành được có thể giúp cho hoàng thất tiết kiệm được một khoản chi tiêu lớn mỗi năm, lại mang đến một nguồn thù lao hậu hĩnh. Ngoài việc đó, Vương hậu còn dẫn theo em gái xinh đẹp của hắn xuất hiện
rất nhiều nơi, vì thế bọn họ có được sự tài trợ của các nhãn hàng quần áo trẻ em. Lúc đó Quốc vương rất đố kỵ với em gái của mình.
Quốc vương dần dần hiểu ra, tất cả mọi thứ mà hoàng thất sử dụng đều không phải dùng tiền mua được mà là sự tài trợ do ba mẹ hắn giành được, nên kho bạc nhỏ của hoàng thất khi ba hắn còn tại vị luôn dồi dào. Hắn ngây thơ cho rằng đó là đặc quyền của hoàng thất, nhưng không hề biết rằng người của hoàng thất cũng phải học cách kinh doanh.
Sau khi hắn kế vị mới phát hiện chuyện mà Quốc vương phải quan tâm thật sự quá nhiều. Chuyện khiến hắn đau đầu nhất là kho bạc nhỏ của hoàng thất có hạn, tiền của hoàng thất cũng phải có nguồn gốc. Ngoài tiền lương của Quốc vương, hắn còn phải lợi dụng đặc điểm bản thân và thân phận của các thành viên khác trong hoàng thất, xây dựng nó thành hình tượng của các minh tinh đại diện thương hiệu để đổi lại sự tài trợ trang phục cho các thành viên hoàng thất từ các nhãn hiệu nổi tiếng. Bằng không, mỗi năm bọn họ đều phải lấy tiền trong kho của hoàng thất để chi trả cho số tiền dùng để may trang phục mới. Hắn giương mắt nhìn tiền trong kho của mình ngày một ít đi, có thể không sốt ruột sao?
Dã tâm mạnh mẽ của Quốc vương ngày càng to lớn trước áp lực kinh tế, tiền lấy từ đâu?
Hắn chỉ có thể nhắm vào người giàu có nhất của Gaddles, Công tước Edward.
Công tước Edward thật sự rộng rãi giống như Quốc vương đã tưởng tượng. Ban đầu, Quốc vương cảm thấy Edward là phúc tinh của hắn, nhưng rất nhanh sau đó Quốc vương phát hiện, Edward tuy có tiền, cũng đồng ý viện trợ cho hoàng thất mỗi khi cần, nhưng anh không hề cho không thứ gì.
Đến cả hôn lễ của Quốc vương, tám viên đá mà Edward tặng đi cũng rất dễ dàng nhưng cũng có mục đích. Tất cả mọi người đều truy hỏi về nguồn gốc của tám viên đá lấp lánh kia, sau đó mọi người đều biết Công tước Edward đang khai thác một mỏ bảo thạch rất lớn, muốn tạo ra những viên đá đẹp nhất thế giới. Anh đang lợi dụng thân phận Vương hậu hoàng thất của Gloria để quảng bá cho những viên đá đó.
Theo lý mà nói đó là những thứ mà anh có được từ sự tài trợ cho hôn lễ của Edward, nhưng điều khiến Quốc vương tức giận là Edward lợi dụng hôn lễ hoàng thất để quảng bá cho những sản phẩm đá quý của anh, lại còn lấy được cả mỏ vàng.
Tuy nói sau khi mỏ vàng được khai thác thì có 30% lợi nhuận được nộp lên trên, nhưng Quốc vương lại không kiếm được chút lợi ích nào. Hơn thiếu tiền, hiện giờ hắn đang là Quốc vương thiếu tiền nhất trên thế giới, sao có thể khống căm phẫn!
“Quốc vương Bệ hạ tôn kính, hiện giờ phải làm sao?” Nội vụ dè dặt nhìn Quốc vương đang chìm vào suy tư, đành phải cắn răng lên tiếng nhắc nhở.
Quốc vương tức giận nhìn sang hắn: “Không có tiền, ta phải làm sao?”
Quốc vương cố gắng hạ giọng xuống, nói: “Người hầu của Hoàng hậu giảm còn mười hai người, của ta cũng giữ lại mười hai người, người của những bộ phận khác cũng giảm xuống để giảm chi phí”
Nội vụ vội vàng trả lời: “Vâng, Bệ hạ tôn kính, chỉ là, e rằng Hoàng hậu sẽ không được vui”
Quốc vương ngập ngừng rồi trả lời: “Chuyện này ta sẽ thương lượng với Hoàng hậu, ngươi cứ đi sắp xếp chuyện cắt giảm người trước.”
Quốc vương thật sự thích Gloria, nếu không hắn sẽ không vì thể diện của cô ta mà thỏa hiệp chuyện mỏ vàng. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hắn liền có chút hối hận vì ban đầu nhất thời đồng ý thỏa hiệp.
Hắn thiếu tiền, thiếu rất rất nhiều tiền. Hắn hận không thể mang tất cả vàng để vào trong kho tiền của mình.
Edward có nhiều tiền như vậy, nhưng anh lại không nỡ chia cho hắn một ít. Năm đó khi hắn nghe nói ba của Edward qua đời, đa phần tài sản đều dâng lên cho đất nước, gia tộc Edward chỉ giữ lại một phần. Hiện giờ, Edward lại tích lũy một khối tài sản lớn như vậy, tại sao không biểu hiện bất cứ điều gì với đất nước? Ngược lại còn không ngừng cướp đoạt tài sản từ trong tay hắn!
Trước và sau khi thương lượng chuyện hôn lễ, Quốc vương đã suy nghĩ rất nhiều, đáng tiếc bản tính hắn nhát gan nhưng trong lòng lại đầy dã tâm. Nếu không phải cả bọn bá tước cổ vũ hắn ra tay, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám có ý đồ muốn giết người. Giống như năm đó khi tranh giành Vương vị, nếu không phải gia tộc Edward hùng mạnh khiến hắn vô cùng tự tin, hắn nhất định sẽ không dám làm liều.
Quốc vương cảm thấy chuyện đến nước này, tất cả mọi thứ đều là bị Edward ép buộc, anh cứ từng bước từng bước cướp đi những thứ thuộc về hắn, đến cả Gloria cũng là do hắn tranh giành lại.
Sự tồn tại của gia tộc Edward vốn là một sai lầm, nhưng trong lịch sử của Gaddles lại cứ nhất định có sự tồn tại của gia tộc Edward.
Quốc vương u ám nhìn vào một chiếc huy chương trong số nhiều chiếc huy chương đang treo trước mặt. Đó là huy chương của gia tộc Edward, hắn đột nhiên rất muốn lấy xuống.
Ở thị trấn Enjoy, người ở đây nhiều đời sống bình yên trên mảnh đất xinh đẹp này. Một đầu của thị trấn là phủ Công tước Edward có trọng binh canh giữ, vì thế những người dân ở thị trấn Enjoy cũng được lợi ích do ở gần phủ Công tước.
Nhiều năm trôi qua, những nơi khác ở Gaddles đều xảy ra các vụ án đáng sợ, nhưng chỉ mỗi thị trấn Enjoy là không có, thậm chí đến cả chuyện trộm cướp cũng rất ít gặp.
Trong suy nghĩ của người dân Gaddles, sự tồn tại của gia tộc Edward chính là con át chủ bài bảo vệ Vương vị cho Quốc vương. Nhưng mà người dân không hề biết, sự liên kết hỗ trợ cho nhau giữa gia tộc Edward và hoàng thất từ xưa đến giờ đang dần dần bị phá hủy. Tuy hai bên đều giữ thái độ hòa nhã ngoài mặt, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều tự có tính toán riêng.
Thông tin nguồn tài chính của hoàng thất bị lộ ra ngoài, đầu tiên là chuyện số người hầu của Hoàng hậu bị giảm xuống, tiếp theo là số người hầu của toàn bộ hoàng thất đều giảm. Việc này đã làm nổi dậy nhiều kháng nghị từ các thành viên khác trong hoàng thất, nhưng Quốc vương đã rất cứng rắn phản bác hết kháng nghị của bọn họ.
Tiền của hắn, hắn rõ nhất.
Nhưng khi đối mặt với Gloria, sự khó xử của Quốc vương không thể nào giấu được.
Từ sau khi Gloria trở về nhà mẹ một chuyến, đã ba ngày cô ta không quan tâm đến Quốc vương, Quốc vương vì thế mà rất đau lòng. Sau cùng trước tình hình chiến tranh lạnh của Gloria, cuối cùng số lượng người hầu của cô ta vẫn được giữ như cũ, còn những người khác vẫn tiếp tục cắt giảm.
/939
|