Đối mặt với sự nhiệt tình của Triển Tiểu Liên, Cung Ngũ chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào.
Trước kia Cung Ngủ không có cảm giác gì, chỉ cho rằng Triển Tiểu Liên vô cùng thông minh, không giống với người khác. Bây giờ lại gặp nhau, Cung Ngũ có chút cẩn trọng. Đây là mẹ của anh Tiểu Bảo, là mẹ chồng tương lai của cô, cô phải biểu hiện tốt một chút. Nếu không bà ấy1không thích cô thì không phải sẽ thành mẹ chồng ác hay sao?
Triển Tiểu Liên tươi cười. Đã lâu không gặp, bà cảm thấy hình như Tiểu Ngũ đẹp hơn cũng có khí chất hơn, quan trọng nhất là đến dáng đi cũng không hấp tấp giống trước kia nữa. Không đến nỗi gọi là tiểu thư khuê các nhưng cũng đã trở nên chững chạc hơn nhiều.
“Tiểu Ngũ đi đường có vất vả không?” Triển Tiểu Liên8cười hỏi.
Cung Ngũ vẫn chưa trả lời, Lý Tư Không đã gào lên: “Di Triển, dì còn không thèm hỏi đến cháu, không công bằng! Cô ta ngủ cả đường, ngủ y như heo, dì nói cô ta có vất vả không?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu hai Lý, có phải là anh quá ức hiếp người khác rồi không hả? Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo!”
Lý Tư Không khinh thường: “Trừ chiều này ra cô2còn chiều nào khác không hả? Có biết mất mặt không hả? Lớn như vậy rồi mà động một chút là đi mách lẻo”
Cung Ngũ hừ một tiếng: “Anh cũng đi mách lẻo còn nói tôi. Cô Triển cô không biết đâu, lúc ở Gaddles cậu hai Lý luôn bắt nạt cháu, cực kỳ đáng ghét!”
Triển Tiểu Liên trợn mắt nhìn Lý Tư Không một cái: “Cháu là đàn ông đàn ang mà suốt ngày bắt nạt Tiểu4Ngũ làm gì chứ? Thú vị lắm à?”
Lý Tư Không: “Di Triển, cô ta nói cái gì dì cũng tin à? Rốt cuộc ai thân thiết với dì hơn vậy?”
Triển Tiểu Liên hếch cằm lên: “Ngoan, mau về nhà đi. Ba mẹ cháu nghe nói hôm nay cháu về thì vui lắm đó. Đã lâu như vậy không gặp cháu, chắc chắn là nhớ cháu muốn chết rồi. Mau về đi”
Cuối cùng Lý Tư Không cũng cảm nhận được cái gì gọi là đạo lý có mới nới cũ, nghĩ thôi đã thấy buồn bực rồi.
Đợi Lý Tư Không đi rồi, Cung Ngũ bị Triển Tiểu Liên giữ lại ăn cơm trưa, không cho về ngay.
Hai người ngồi trên sofa, Triển Tiểu Liên nói chuyện với cô, “Tiểu Bảo gọi điện thoại cho cô nói không về được. Ôi chao, cô vốn nghĩ là nó sẽ về cùng Tiểu Ngũ nữa. Cái thằng này đúng thật là, nói không giữ lời gì cả, người làm mẹ như cố đây cũng không vui”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cô Triển, không phải vậy đâu, anh Tiểu Bảo rất bận, cô biết không? Bây giờ anh Tiểu Bảo vẫn đang ở khách sạn bên ngoài nữa. Trong phủ Công tước phát hiện ra có một con gián, anh Tiểu Bảo không chịu nổi, nhất định phải sai người phun thuốc diệt côn trùng khắp cả phủ, thuận tiện sửa sang lại một số chỗ cũ kỹ, đến bây giờ vẫn còn chưa sửa xong hết.”
Cung Ngũ khôn khéo kể chuyện ở thị trấn Enjoy với Triển Tiểu Liên, thuận tiện còn oán trách Công tước đại nhân lãng phí.
Triển Tiểu Liên thật sự là một người rất giỏi dẫn dắt câu chuyện. Bà cười nhìn Cung Ngũ nói chuyện, thấy cô nói xong rồi, lại ném ra một vấn đề đúng lúc để hỏi cô.
Từ trong lời nói của cô, Triển Tiểu Liên thấy được tin tức trước kia Cung Ngủ không để lộ ra, ví dụ như cô bắt đầu quan tâm đến khối lượng công việc hàng ngày của Công tước đại nhân, oán trách anh buổi tối có lúc sẽ ngủ muộn, nói còn không nghe, còn có một số trường hợp dũng cảm bảo vệ mà không phải là chỉ tức giận suông...
Rất nhiều chi tiết cô nói đều để lộ ra trong thời gian hơn một năm nay, con trai của bà không còn là một người nhạt nhẽo nữa. Cô gái anh che chở dưới sự ảnh hưởng của anh đã trưởng thành, dần dần trở nên ấm áp, thay đổi tích cực hơn.
Trong mắt Triển Tiểu Liên mang theo ý cười, yên tĩnh nhìn Cung Ngũ, nghiêm túc lắng nghe cô nói. Tốt quá rồi! Một cô gái tốt khiến Tiểu Bảo vừa yêu vừa thích, thật sự rất tốt!
“Cô Triển, có lúc anh Tiểu Bảo mua đồ cũng tùy hứng, cháu đã nói đừng có tiêu tiền linh tinh rồi, có tiền cũng phải tiết kiệm, anh ấy lại cứ không nghe..”
Bình thường không có cách nào oán trách, bây giờ bất tri bất giác oán trách một lần ở trước mặt Triển Tiểu Liên, cuối cùng cô còn có chút không vui nói: “Vốn dĩ anh Tiểu Bảo còn nói năm nay cùng cháu trở về Thanh Thành, nói với mẹ cháu chuyện của cháu với anh ấy, kết quả bởi vì quá bận nên không thể về được. Mặc dù cháu không trách anh ấy, nhưng mà..” Cô gãi đầu, cảm thấy nếu như nói ra thì lại là trách anh rồi nên cố ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Triển Tiểu Liên cười nói: “Mặc dù cháu không trách, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn, đúng không?”
Cung Ngũ nhìn Triển Tiểu Liên, xụ khuôn mặt nhỏ xuống, gật đầu: “Vâng ạ?
Triển Tiểu Liên lại cười, bà làm như vô tình hỏi một câu: “Tên nhóc đó nói lúc nào thế: Là tạm thời có việc hay là nói trước với cháu rồi? Tiểu Ngũ nói cho cô biết, về cố sẽ dạy dỗ nó, sao có thể thất tín với người khác như vậy được?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, đúng thế. Từ rất lâu trước đó anh ấy nói muốn cùng nhau trở về Thanh Thành, đến lúc cháu về lại nói là không đi được nữa. Trước đó có một lần anh ấy nói không thể cùng cháu về được, nhưng sẽ về hai ngày vào dịp Tết, nói rõ ràng với mẹ cháu, kết quả lại nói Tết cũng không về được. Được rồi, cháu không thể trách anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo thật sự rất bận!”
Triển Tiểu Liên vẫn cười như cũ, lúc Cung Ngủ không chú ý, bà khẽ cau mày, sau đó cười nói: “Tiểu Ngũ thật tốt, nếu là cô gái khác đã sớm tức giận rồi, nhưng Tiểu Ngũ vẫn rất dịu dàng nói không sao?
Cung Ngũ có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra cháu cũng có chút không vui, nhưng cảm thấy chắc chắn không phải là anh Tiểu Bảo cố ý”
Nói xong cổ mím môi lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên cười tươi như hoa.
Triển Tiểu Liên không nhịn được sờ má cô một cái, “Tiểu Ngũ càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
Cung Ngũ lại có chút ngượng ngùng, “Cháu vẫn như trước đây thôi, hì hì”
Buổi trưa cô ăn cơm ở đó. Lúc ăn được một nửa thì Yến Hồi đi vào, còn vác theo một khẩu súng. Triển Tiểu Liên vừa vặn đi từ phòng vệ sinh ra: “Yến Hồi ông làm gì thế hả?”
Yến Hồi nhấc tay lên, cắm súng vào trong bình hoa cao bằng nửa người ở cạnh cửa, sau đó một tiếng “rầm” cực lớn vang lên.
Hình như là cướp cò hay gì đó, Cung Ngũ bị dọa, cảm thấy suýt nữa thì điếc cả tại, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn: “Cô Triển, tiếng gì thế?”
Cửa ngang trong phòng khách nổ tung, lúc đó Triển Tiểu Liên đang nấp trong nhà vệ sinh, không bị sao cả.
Cung Ngũ: “.”
Triển Tiểu Liên đi từ phòng vệ sinh ra, nghiến răng: “Yến Hồi!”
Yến Hồi lò dò đi ra khỏi đống đổ nát, “Cái thứ đồ nát gì thế? Lại cướp cò?” Triển Tiểu Liên tức giận muốn chết: “Là vấn đề của ông ấy!” Bà nghiêng đầu nhìn thấy Cung Ngũ đứng ngẩn ra đó, “Tiểu Ngũ, vào phòng ăn đi!”
Cung Ngủ không dám hỏi nhiều, chạy vội về phòng ăn, ngoan ngoãn ngồi đợi dọn cơm. Bên ngoài hơi ồn, còn có tiếng cáu giận của Yến Hồi: “Bà tám chết tiệt... bạo lực gia đình...”
Cung Ngũ: “...”
Qua một lúc lâu sau, Triển Tiểu Liên đi vào: “Đợi đói rồi đúng không? Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Cung Ngũ mím môi, ngoan ngoãn chuẩn bị ăn cơm.
Yến Hồi bên kia nổi giận đùng đùng đá tung cửa phòng ăn ra, còn thuận tiện trừng Cung Ngũ một cái: “Ai cho con nhóc xấu xí này đến đây hả?”
“Tôi. Ông có ý kiến gì à?” Triển Tiểu Liên liếc cô: “Tiểu Ngũ không cần để ý đến ông ta, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Bà phản quá rồi!”
Cung Ngũ vẫn ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chủ Yến, hôm nay cháu mới từ Gaddles về, tiện đi cùng xe của cậu hai Lý đến đây, làm phiền chú và cố Triển rồi.” Cô lại ngước mặt lên hỏi: “Chú Yến, buổi chiều Yến Đại Bảo có về không? Cháu rất nhớ cậu ấy”
Yến Hồi nhìn cô một cái, đột nhiên đi đến cạnh cửa. Cung Ngũ lén nhìn, phát hiện trên tường cạnh cửa có dán
một tờ giấy nhìn giống như thời khóa biểu, sau đó Yến Hồi trả lời: “Buổi chiều Yến Đại Bảo không có tiết. Bà tám, chắc chắn Yến Đại Bảo đang trên đường trở về rồi, bà lại không đợi Yến Đại Bảo của ông đây mà lén ăn cơm với con nhóc xấu xí này!”
Ông ta đi qua vỗ “rầm” một cái lên bàn, “Không được ăn, đợi Yến Đại Bảo!”
Cung Ngũ vội vàng đặt đũa xuống: “Yến Đại Bảo về rồi ạ? Tốt quá rồi! Cô Triển, chủ Yến, vậy cháu không ăn nữa, cháu đợi Yến Đại Bảo về rồi cùng ăn!”
Triển Tiểu Liên giơ tay chống đầu, “Yến Đại Bảo về ông để nó nhìn thấy phòng khách bừa bãi thế này à? Cũng không sợ trần nhà rơi xuống đập vào đầu Yến Đại Bảo hả?”
Yến Hồi nghe thấy thế lập tức xông ra ngoài, bên ngoài đã có người đang dọn dẹp rồi, trần nhà quả nhiên bị rách ra một đường, phải sửa chữa lại.
Trước kia Cung Ngủ không có cảm giác gì, chỉ cho rằng Triển Tiểu Liên vô cùng thông minh, không giống với người khác. Bây giờ lại gặp nhau, Cung Ngũ có chút cẩn trọng. Đây là mẹ của anh Tiểu Bảo, là mẹ chồng tương lai của cô, cô phải biểu hiện tốt một chút. Nếu không bà ấy1không thích cô thì không phải sẽ thành mẹ chồng ác hay sao?
Triển Tiểu Liên tươi cười. Đã lâu không gặp, bà cảm thấy hình như Tiểu Ngũ đẹp hơn cũng có khí chất hơn, quan trọng nhất là đến dáng đi cũng không hấp tấp giống trước kia nữa. Không đến nỗi gọi là tiểu thư khuê các nhưng cũng đã trở nên chững chạc hơn nhiều.
“Tiểu Ngũ đi đường có vất vả không?” Triển Tiểu Liên8cười hỏi.
Cung Ngũ vẫn chưa trả lời, Lý Tư Không đã gào lên: “Di Triển, dì còn không thèm hỏi đến cháu, không công bằng! Cô ta ngủ cả đường, ngủ y như heo, dì nói cô ta có vất vả không?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu hai Lý, có phải là anh quá ức hiếp người khác rồi không hả? Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo!”
Lý Tư Không khinh thường: “Trừ chiều này ra cô2còn chiều nào khác không hả? Có biết mất mặt không hả? Lớn như vậy rồi mà động một chút là đi mách lẻo”
Cung Ngũ hừ một tiếng: “Anh cũng đi mách lẻo còn nói tôi. Cô Triển cô không biết đâu, lúc ở Gaddles cậu hai Lý luôn bắt nạt cháu, cực kỳ đáng ghét!”
Triển Tiểu Liên trợn mắt nhìn Lý Tư Không một cái: “Cháu là đàn ông đàn ang mà suốt ngày bắt nạt Tiểu4Ngũ làm gì chứ? Thú vị lắm à?”
Lý Tư Không: “Di Triển, cô ta nói cái gì dì cũng tin à? Rốt cuộc ai thân thiết với dì hơn vậy?”
Triển Tiểu Liên hếch cằm lên: “Ngoan, mau về nhà đi. Ba mẹ cháu nghe nói hôm nay cháu về thì vui lắm đó. Đã lâu như vậy không gặp cháu, chắc chắn là nhớ cháu muốn chết rồi. Mau về đi”
Cuối cùng Lý Tư Không cũng cảm nhận được cái gì gọi là đạo lý có mới nới cũ, nghĩ thôi đã thấy buồn bực rồi.
Đợi Lý Tư Không đi rồi, Cung Ngũ bị Triển Tiểu Liên giữ lại ăn cơm trưa, không cho về ngay.
Hai người ngồi trên sofa, Triển Tiểu Liên nói chuyện với cô, “Tiểu Bảo gọi điện thoại cho cô nói không về được. Ôi chao, cô vốn nghĩ là nó sẽ về cùng Tiểu Ngũ nữa. Cái thằng này đúng thật là, nói không giữ lời gì cả, người làm mẹ như cố đây cũng không vui”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cô Triển, không phải vậy đâu, anh Tiểu Bảo rất bận, cô biết không? Bây giờ anh Tiểu Bảo vẫn đang ở khách sạn bên ngoài nữa. Trong phủ Công tước phát hiện ra có một con gián, anh Tiểu Bảo không chịu nổi, nhất định phải sai người phun thuốc diệt côn trùng khắp cả phủ, thuận tiện sửa sang lại một số chỗ cũ kỹ, đến bây giờ vẫn còn chưa sửa xong hết.”
Cung Ngũ khôn khéo kể chuyện ở thị trấn Enjoy với Triển Tiểu Liên, thuận tiện còn oán trách Công tước đại nhân lãng phí.
Triển Tiểu Liên thật sự là một người rất giỏi dẫn dắt câu chuyện. Bà cười nhìn Cung Ngũ nói chuyện, thấy cô nói xong rồi, lại ném ra một vấn đề đúng lúc để hỏi cô.
Từ trong lời nói của cô, Triển Tiểu Liên thấy được tin tức trước kia Cung Ngủ không để lộ ra, ví dụ như cô bắt đầu quan tâm đến khối lượng công việc hàng ngày của Công tước đại nhân, oán trách anh buổi tối có lúc sẽ ngủ muộn, nói còn không nghe, còn có một số trường hợp dũng cảm bảo vệ mà không phải là chỉ tức giận suông...
Rất nhiều chi tiết cô nói đều để lộ ra trong thời gian hơn một năm nay, con trai của bà không còn là một người nhạt nhẽo nữa. Cô gái anh che chở dưới sự ảnh hưởng của anh đã trưởng thành, dần dần trở nên ấm áp, thay đổi tích cực hơn.
Trong mắt Triển Tiểu Liên mang theo ý cười, yên tĩnh nhìn Cung Ngũ, nghiêm túc lắng nghe cô nói. Tốt quá rồi! Một cô gái tốt khiến Tiểu Bảo vừa yêu vừa thích, thật sự rất tốt!
“Cô Triển, có lúc anh Tiểu Bảo mua đồ cũng tùy hứng, cháu đã nói đừng có tiêu tiền linh tinh rồi, có tiền cũng phải tiết kiệm, anh ấy lại cứ không nghe..”
Bình thường không có cách nào oán trách, bây giờ bất tri bất giác oán trách một lần ở trước mặt Triển Tiểu Liên, cuối cùng cô còn có chút không vui nói: “Vốn dĩ anh Tiểu Bảo còn nói năm nay cùng cháu trở về Thanh Thành, nói với mẹ cháu chuyện của cháu với anh ấy, kết quả bởi vì quá bận nên không thể về được. Mặc dù cháu không trách anh ấy, nhưng mà..” Cô gãi đầu, cảm thấy nếu như nói ra thì lại là trách anh rồi nên cố ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Triển Tiểu Liên cười nói: “Mặc dù cháu không trách, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn, đúng không?”
Cung Ngũ nhìn Triển Tiểu Liên, xụ khuôn mặt nhỏ xuống, gật đầu: “Vâng ạ?
Triển Tiểu Liên lại cười, bà làm như vô tình hỏi một câu: “Tên nhóc đó nói lúc nào thế: Là tạm thời có việc hay là nói trước với cháu rồi? Tiểu Ngũ nói cho cô biết, về cố sẽ dạy dỗ nó, sao có thể thất tín với người khác như vậy được?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, đúng thế. Từ rất lâu trước đó anh ấy nói muốn cùng nhau trở về Thanh Thành, đến lúc cháu về lại nói là không đi được nữa. Trước đó có một lần anh ấy nói không thể cùng cháu về được, nhưng sẽ về hai ngày vào dịp Tết, nói rõ ràng với mẹ cháu, kết quả lại nói Tết cũng không về được. Được rồi, cháu không thể trách anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo thật sự rất bận!”
Triển Tiểu Liên vẫn cười như cũ, lúc Cung Ngủ không chú ý, bà khẽ cau mày, sau đó cười nói: “Tiểu Ngũ thật tốt, nếu là cô gái khác đã sớm tức giận rồi, nhưng Tiểu Ngũ vẫn rất dịu dàng nói không sao?
Cung Ngũ có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra cháu cũng có chút không vui, nhưng cảm thấy chắc chắn không phải là anh Tiểu Bảo cố ý”
Nói xong cổ mím môi lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên cười tươi như hoa.
Triển Tiểu Liên không nhịn được sờ má cô một cái, “Tiểu Ngũ càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
Cung Ngũ lại có chút ngượng ngùng, “Cháu vẫn như trước đây thôi, hì hì”
Buổi trưa cô ăn cơm ở đó. Lúc ăn được một nửa thì Yến Hồi đi vào, còn vác theo một khẩu súng. Triển Tiểu Liên vừa vặn đi từ phòng vệ sinh ra: “Yến Hồi ông làm gì thế hả?”
Yến Hồi nhấc tay lên, cắm súng vào trong bình hoa cao bằng nửa người ở cạnh cửa, sau đó một tiếng “rầm” cực lớn vang lên.
Hình như là cướp cò hay gì đó, Cung Ngũ bị dọa, cảm thấy suýt nữa thì điếc cả tại, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn: “Cô Triển, tiếng gì thế?”
Cửa ngang trong phòng khách nổ tung, lúc đó Triển Tiểu Liên đang nấp trong nhà vệ sinh, không bị sao cả.
Cung Ngũ: “.”
Triển Tiểu Liên đi từ phòng vệ sinh ra, nghiến răng: “Yến Hồi!”
Yến Hồi lò dò đi ra khỏi đống đổ nát, “Cái thứ đồ nát gì thế? Lại cướp cò?” Triển Tiểu Liên tức giận muốn chết: “Là vấn đề của ông ấy!” Bà nghiêng đầu nhìn thấy Cung Ngũ đứng ngẩn ra đó, “Tiểu Ngũ, vào phòng ăn đi!”
Cung Ngủ không dám hỏi nhiều, chạy vội về phòng ăn, ngoan ngoãn ngồi đợi dọn cơm. Bên ngoài hơi ồn, còn có tiếng cáu giận của Yến Hồi: “Bà tám chết tiệt... bạo lực gia đình...”
Cung Ngũ: “...”
Qua một lúc lâu sau, Triển Tiểu Liên đi vào: “Đợi đói rồi đúng không? Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Cung Ngũ mím môi, ngoan ngoãn chuẩn bị ăn cơm.
Yến Hồi bên kia nổi giận đùng đùng đá tung cửa phòng ăn ra, còn thuận tiện trừng Cung Ngũ một cái: “Ai cho con nhóc xấu xí này đến đây hả?”
“Tôi. Ông có ý kiến gì à?” Triển Tiểu Liên liếc cô: “Tiểu Ngũ không cần để ý đến ông ta, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Bà phản quá rồi!”
Cung Ngũ vẫn ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chủ Yến, hôm nay cháu mới từ Gaddles về, tiện đi cùng xe của cậu hai Lý đến đây, làm phiền chú và cố Triển rồi.” Cô lại ngước mặt lên hỏi: “Chú Yến, buổi chiều Yến Đại Bảo có về không? Cháu rất nhớ cậu ấy”
Yến Hồi nhìn cô một cái, đột nhiên đi đến cạnh cửa. Cung Ngũ lén nhìn, phát hiện trên tường cạnh cửa có dán
một tờ giấy nhìn giống như thời khóa biểu, sau đó Yến Hồi trả lời: “Buổi chiều Yến Đại Bảo không có tiết. Bà tám, chắc chắn Yến Đại Bảo đang trên đường trở về rồi, bà lại không đợi Yến Đại Bảo của ông đây mà lén ăn cơm với con nhóc xấu xí này!”
Ông ta đi qua vỗ “rầm” một cái lên bàn, “Không được ăn, đợi Yến Đại Bảo!”
Cung Ngũ vội vàng đặt đũa xuống: “Yến Đại Bảo về rồi ạ? Tốt quá rồi! Cô Triển, chủ Yến, vậy cháu không ăn nữa, cháu đợi Yến Đại Bảo về rồi cùng ăn!”
Triển Tiểu Liên giơ tay chống đầu, “Yến Đại Bảo về ông để nó nhìn thấy phòng khách bừa bãi thế này à? Cũng không sợ trần nhà rơi xuống đập vào đầu Yến Đại Bảo hả?”
Yến Hồi nghe thấy thế lập tức xông ra ngoài, bên ngoài đã có người đang dọn dẹp rồi, trần nhà quả nhiên bị rách ra một đường, phải sửa chữa lại.
/939
|