Đến của nhà hàng Rubi, Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu nhìn: “Vị trí này tốt như vậy, kinh doanh cũng náo nhiệt, ông chủ dựa vào cái này cũng có thể phát tài, nghĩ như thế nào mà lại thế chấp chứ...”
Bộ Sinh nhìn bà, “Nhìn bên ngoài tốt,1trên thực tế như thế nào thì phải xem sổ sách mới biết được. Anh bế Tiểu Bát cho?”
Nhạc Mỹ Giảo trừng anh ta: “Ai cần cậu bế? Để cho cậu bóp mặt trên cho nó khóc à? Chưa từng nhìn thấy người làm ba nào như cậu cả,8thần kinh!”
Bộ Sinh: “.”
Bộ Tiểu Bát ôm chặt cổ mẹ, bởi vì ba sẽ bắt nạt nó.
Bọn họ chọn một phòng VIP nhỏ, còn đặc biệt yên tĩnh. Hiệu quả cách âm của phòng VIP cũng không tệ, sau khi ngồi vào chỗ rồi Yến Đại Bảo còn khen2một câu: “Chỗ này tốt!”
Yến Đại Bảo ăn cơm chùa không có chút áp lực nào, chủ động chịu trách nhiệm gọi đồ ăn: “Tiểu Ngũ, cậu muốn ăn cái gì? Cậu thích ăn cá không?”
Bộ Tiểu Bát ngồi ở ghế trẻ con hổ lên: “Thịt!”
Yến Đại Bảo lại4hỏi: “Tôm thì thế nào?”
Cung Ngũ: “Tớ thế nào cũng được, tớ không kén ăn”
Bộ Tiểu Bát: “Thịt! Thịt!”
Yến Đại Bảo tiếp tục hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu ăn canh ba ba không? Chúng ta gọi canh ba ba nhé”
Bộ Tiểu Bát cất cao giọng: “Ăn... thịt thịt!”
Cung Ngũ gật đầu: “Cậu gọi đi”
Bộ Tiểu Bát đập cái bát để trước ghế trẻ em, “Chị Đại Bảo... ăn thịt thịt..”
Yển Đại Bảo nhìn nó một cái, “Trẻ con không có quyền lên tiếng. Chị Đại Bảo gọi cái gì thì em ăn cái đó”
Bộ Tiểu Bát trợn mắt: “Muốn... thịt thịt...”
Cuối cùng Cung Ngũ cũng không chịu nổi nữa, “Gọi một phần thịt kho tàu, sau đó gọi thêm một phần... cái này... Thịt nướng!” Cô quay đầu lại lấy lòng Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, chị gọi cho em đó. Yeah!”
Cô giơ tay làm ra dấu chữ “V”
Bộ Tiểu Bát lập tức cũng “yeah” một tiếng, giơ bàn tay nhỏ mập ra nhưng không sao làm ra dấu chữ “V” được, bàn tay nhỏ không chịu nghe lời.
Cung Ngủ không nhịn được hôn lên má nó một cái, nhóc con trắng trẻo mũm mĩm làm ai cũng yêu thích.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi đối diện bọn họ, khoanh tay im lặng nhìn. Thấy Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát dần dần thân thiết, bà rất vui mừng. Vốn dĩ bà sợ Bộ Tiểu Bát không nhận Cung Ngũ, dù sao nó vẫn không nhớ được chuyện đã từng gặp cô lúc bé. Bà còn sợ vì Bộ Tiểu Bát không hăng hái mà khiến cho Cung Ngũ đau lòng giận dỗi, không quan tâm đến Tiểu Bát nữa.
Bộ Tiểu Bát không hiểu chuyện, nhưng Cung Ngũ hiểu chuyện. Nhạc Mỹ Giảo nhìn ra được Cung Ngũ đang tìm đủ mọi cách dỗ cho Tiểu Bát thân thiết với cô. Sự kiên nhẫn và trầm tĩnh mà có thể hiện ra khiến Nhạc Mỹ Giảo kinh ngạc.
Tính tình Cung Ngũ như thế nào bà có thể không biết sao? Đã có lúc nào có nhẫn nại đối với một đứa bé không hiểu gì như vậy chứ?
Kết luận duy nhất Nhạc Mỹ Giảo đưa ra chính là Tiểu Ngũ của bà thật sự trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi.
Cả bữa cơm Bộ Tiểu Bát rất xoắn xuýt, bởi vì luôn xuất hiện tình huống chị Đại Bảo và chị Tiểu Ngũ cùng đút cho nó ăn, nó không biết phải ăn bên nào trước mới đúng.
Nhóc mập mạp đáng thương lấy lòng chị này, lại lấy lòng chị kia, cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhưng may mà ăn no rồi, nhóc mập mạp không xoắn xuýt nữa, nó in cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ lên má Yến Đại Bảo và Cung Ngũ, cho mỗi người một nụ hôn.
Sau khi ăn cơm xong, Yến Đại Bảo Vốn dĩ định cùng Cung Ngũ tâm sự cả đêm, kết quả Yến Hồi lại đến đón Yến Đại Bảo.
Xe của Yến Hồi gầm rú lao đến, phanh gấp dừng lại, ông ta bước từ trên xe xuống.
Từ lúc bắt đầu xuống xe ông ta đã trừng Bộ Tiểu Bát trong lòng Yến Đại Bảo, trên mặt viết đầy biểu tình “Đàn ông! Đàn ông! Đàn ông! Yến Đại Bảo lại ôm một người đàn ông!”
Cung Ngũ thấy thế vội vàng cướp Bộ Tiểu Bát vào lòng mình, cười với Yến Hồi, lớn tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối chủ Yến, đây là Tiểu Bát em trai cháu, có đáng yêu không ạ? Tiểu Bát, mau chào chủ Yến đi!”
Nhưng Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Yến Hồi, lại đột nhiên “oa” một tiếng khóc lên, “Hu hu hu.”
Sát khí trên người Yến Hồi quá nặng, ông ta lại trợn mắt trừng Bộ Tiểu Bát. Trẻ con rất nhạy cảm, lập tức cảm nhận được, bị dọa khóc lên luôn.
Yến Đại Bảo thấy thế lập tức nhảy lên: “Ba! Ba không được bắt nạt Tiểu Bát! Mẹ cũng nói Tiểu Bát đáng yêu, nếu như ba bắt nạt nó, con sẽ tức giận!”
Yến Hồi lập tức di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, “Yến Đại Bảo, sau này không được bế nó nữa! Nó là đàn ông, không được ôm đàn ông!”
Cung Ngũ mím môi, nín cười, “Chú Yến, Tiểu Bát nhà cháu là trẻ con. Tất cả trẻ con dưới bảy tuổi đều không được coi là đàn ông. Đây là định luật của thế giới”
Yến Đại Bảo quay đầu lại, hả? Sao lần đầu tiên cô nghe thấy cái định luật thế giới như vậy nhỉ?
Cung Ngũ nhanh chóng nháy mắt với cô, Yến Đại Bảo lập tức phụ họa: “Đúng! Chính là như vậy, Tiểu Ngũ nói đúng! Ba, ba phải xin lỗi Tiểu Bát!”
Yến Hồi trợn mắt, nhìn về phía Bộ Tiểu Bát, hỏi: “Thằng nhóc này chưa được bảy tuổi à?”
Yến Đại Bảo lập tức nói: “Tiểu Bát mới hai tuổi, mới hai tuổi, bảy tuổi cái gì chứ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế chủ Yến, Tiểu Bát nhà cháu vẫn còn là trẻ con”
Yến Hồi nghe thấy hai người nói như vậy, chỉ nghi ngờ nhìn Bộ Tiểu Bát một cái, sau đó nói: “Vậy được rồi, nhưng không thể ôm suốt được!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Con biết rồi!” Cố đẩy Yến Hồi chạy về phía xe, “Được rồi, được rồi. Ba, chúng ta về nhà thôi!”
Cung Ngũ dỗ nó: “Tiểu Bát không sợ. Chú Yến là một người rất tốt, chúng ta phải làm em bé ngoan lễ phép, như vậy người lớn mới sẽ thích Tiểu Bát. Nào giơ tay lên nào!”
Cung Ngũ nắm bàn tay nhỏ bé của Bộ Tiểu Bát, vẫy vẫy với Yến Hồi đã ngồi vào trong xe, “Tạm biệt chú Yến, chú Yến là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới!”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Tiểu Ngũ, cậu đừng có dạy hư Tiểu Bát”
Quá nịnh bợ rồi, cô cũng không chịu nổi.
Cung Ngũ lườm cô một cái, Yến Đại Bảo biết cái gì? Đây là muốn thay Tiểu Bát lấy chút chú ý, để chủ Yến quen với sự tồn tại của Tiểu Bát, như vậy sau này nếu như Tiểu Bát trưởng thành ngộ nhỡ có chuyện gì thì cũng sẽ không sao.
Yến Hồi rung chân, khinh thường nhìn Cung Ngũ một cái, “Cái đứa mập kia xấu y như nó”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Em ấy tên là Tiểu Bát!”
Yến Hồi trợn mắt: “Tiểu Bát, Tiểu Cửu cái gì, rõ ràng chính là một thằng mập”
Ông ta thấy Cung Ngũ bế nhóc mập mạp vẫn đang vẫy tay với mình, ghét bỏ tùy ý phất tay với bên ngoài: “Ông đây nhìn mà đau cả mắt, còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lái xe đi!”
Tiễn hai ba con Yến Đại Bảo đi rồi, Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát trở về. Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo vẫn đứng im không nhúc nhích ở cạnh của nhà hàng.
Nhờ phúc của Yến Đại Bảo, ông Yến trong truyền thuyết đã nhiều lần xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Đương nhiên, Yến Hồi không coi ai ra gì hiển nhiên sẽ không thèm để ý đến bọn họ, cho nên bọn họ chỉ cần làm nên là được.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Bộ Tiểu Bát cô đang bế trong lòng, “Tiểu Ngũ, đưa Tiểu Bát lên xe đi”
Lần này Bộ Sinh không đi một mình một xe nữa, tất cả cùng lên xe RV.
Ngồi vào xe rồi, Bộ Sinh nhìn về phía Cung Ngũ, cười nói: “Đột nhiên phát hiện Tiểu Ngũ xinh đẹp hơn trước kia”
Cung Ngũ sờ mặt, cười nói: “Thật sao? Mẹ tôi cũng nói như vậy, xem ra tôi thật sự đẹp hơn rồi, vui quá!”
Bộ Tiểu Bát ngồi ở trên đùi cổ, đung đưa đôi chân nhỏ mũm mĩm, phụ họa: “Chị đẹp”
“Ô!” Cung Ngũ kinh ngạc: “Tiểu Bát, em biết nói liền một câu rồi. Tiểu Bát giỏi quá!”
Bộ Tiểu Bát đắc ý, “Lợi hại!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Ngũ ở bên ngoài đã có bạn trai chưa?”
Cung Ngũ ngẩn ra, sau đó cô cười với Nhạc Mỹ Giảo, cười đến nỗi híp hết cả mắt lại, “Mẹ đoán xem!”
Nhạc Mỹ Giảo cười: “Mẹ làm sao mà đoán được chứ? Đã có hay chưa?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Câu hỏi này để hai năm nữa hãy trả lời đi, bây giờ con từ chối trả lời
Thật ra Nhạc Mỹ Giảo chợt có linh cảm nên hỏi chứ không suy nghĩ nhiều. Ở trong lòng bà, Cung Ngũ có thể từ một đứa bé học dốt biến thành người đạt được toàn điểm A của lớp nhất định là kết quả của việc chăm chỉ học tập, nếu như vậy thì chắc cô không có thời gian yêu đương. Quan trọng nhất là chẳng nghe thấy chút tin tức nào cả, thật không dễ đoán.
Bộ Sinh ở bên cạnh cười: “Tiểu Ngũ đã lên năm thứ ba đại học rồi, qua nửa năm nữa sẽ lên năm tư, có bạn trai hay không cũng là chuyện bình thường. Nhớ đến lúc đó phải bảo mẹ em đánh giá, đừng tự mình nóng vội lên tìm một người khiến bà ấy không hài lòng, vậy thì phiền lắm”
Nhạc Mỹ Giảo trừng Bộ Sinh một cái, “Nói như tôi là hổ dữ ấy? Nó hiểu cái gì chứ? Ngộ nhỡ tìm phải một kẻ cặn bã thì làm thế nào? Chắc chắn tôi phải xem xét cho nó mới được.”
Cung Ngũ cười hì hì trả lời: “Con biết rồi. Sau này con kết hôn, mẹ con không gật đầu, con sẽ không lấy là được chứ gì?”
Bộ Tiểu Bát đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chị”
Cung Ngũ cúi đầu xuống: “Sao thế?”
Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay nhỏ ra vỗ lên ngực mình, nói: “Kết hôn... với Tiểu Bát..”
Nhạc Mỹ Giáo suýt nữa điên lên, “Ai dạy nó thế hả? Mới tí tuổi đầu đã nói linh tinh cái gì thế? Lời này là ai dạy hả?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Nếu như con đoán không sai, tám chín phần là Yến Đại Bảo”
Trước đó cô ấy còn nói muốn tìm một người nhỏ tuổi, nuôi lớn rồi kết hôn, nói không chừng cô ấy thật sự nói với Tiểu Bát như vậy.
Nhạc Mỹ Giảo: “.”
Bộ Tiểu Bát ung dung đung đưa đôi chân nhỏ tròn lẳn như củ sen, còn ngâm nga hát, cảm thấy mình sáng tạo ra một danh từ mới, rất kiêu ngạo.
Bộ Sinh nhìn bà, “Nhìn bên ngoài tốt,1trên thực tế như thế nào thì phải xem sổ sách mới biết được. Anh bế Tiểu Bát cho?”
Nhạc Mỹ Giảo trừng anh ta: “Ai cần cậu bế? Để cho cậu bóp mặt trên cho nó khóc à? Chưa từng nhìn thấy người làm ba nào như cậu cả,8thần kinh!”
Bộ Sinh: “.”
Bộ Tiểu Bát ôm chặt cổ mẹ, bởi vì ba sẽ bắt nạt nó.
Bọn họ chọn một phòng VIP nhỏ, còn đặc biệt yên tĩnh. Hiệu quả cách âm của phòng VIP cũng không tệ, sau khi ngồi vào chỗ rồi Yến Đại Bảo còn khen2một câu: “Chỗ này tốt!”
Yến Đại Bảo ăn cơm chùa không có chút áp lực nào, chủ động chịu trách nhiệm gọi đồ ăn: “Tiểu Ngũ, cậu muốn ăn cái gì? Cậu thích ăn cá không?”
Bộ Tiểu Bát ngồi ở ghế trẻ con hổ lên: “Thịt!”
Yến Đại Bảo lại4hỏi: “Tôm thì thế nào?”
Cung Ngũ: “Tớ thế nào cũng được, tớ không kén ăn”
Bộ Tiểu Bát: “Thịt! Thịt!”
Yến Đại Bảo tiếp tục hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu ăn canh ba ba không? Chúng ta gọi canh ba ba nhé”
Bộ Tiểu Bát cất cao giọng: “Ăn... thịt thịt!”
Cung Ngũ gật đầu: “Cậu gọi đi”
Bộ Tiểu Bát đập cái bát để trước ghế trẻ em, “Chị Đại Bảo... ăn thịt thịt..”
Yển Đại Bảo nhìn nó một cái, “Trẻ con không có quyền lên tiếng. Chị Đại Bảo gọi cái gì thì em ăn cái đó”
Bộ Tiểu Bát trợn mắt: “Muốn... thịt thịt...”
Cuối cùng Cung Ngũ cũng không chịu nổi nữa, “Gọi một phần thịt kho tàu, sau đó gọi thêm một phần... cái này... Thịt nướng!” Cô quay đầu lại lấy lòng Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, chị gọi cho em đó. Yeah!”
Cô giơ tay làm ra dấu chữ “V”
Bộ Tiểu Bát lập tức cũng “yeah” một tiếng, giơ bàn tay nhỏ mập ra nhưng không sao làm ra dấu chữ “V” được, bàn tay nhỏ không chịu nghe lời.
Cung Ngủ không nhịn được hôn lên má nó một cái, nhóc con trắng trẻo mũm mĩm làm ai cũng yêu thích.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi đối diện bọn họ, khoanh tay im lặng nhìn. Thấy Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát dần dần thân thiết, bà rất vui mừng. Vốn dĩ bà sợ Bộ Tiểu Bát không nhận Cung Ngũ, dù sao nó vẫn không nhớ được chuyện đã từng gặp cô lúc bé. Bà còn sợ vì Bộ Tiểu Bát không hăng hái mà khiến cho Cung Ngũ đau lòng giận dỗi, không quan tâm đến Tiểu Bát nữa.
Bộ Tiểu Bát không hiểu chuyện, nhưng Cung Ngũ hiểu chuyện. Nhạc Mỹ Giảo nhìn ra được Cung Ngũ đang tìm đủ mọi cách dỗ cho Tiểu Bát thân thiết với cô. Sự kiên nhẫn và trầm tĩnh mà có thể hiện ra khiến Nhạc Mỹ Giảo kinh ngạc.
Tính tình Cung Ngũ như thế nào bà có thể không biết sao? Đã có lúc nào có nhẫn nại đối với một đứa bé không hiểu gì như vậy chứ?
Kết luận duy nhất Nhạc Mỹ Giảo đưa ra chính là Tiểu Ngũ của bà thật sự trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi.
Cả bữa cơm Bộ Tiểu Bát rất xoắn xuýt, bởi vì luôn xuất hiện tình huống chị Đại Bảo và chị Tiểu Ngũ cùng đút cho nó ăn, nó không biết phải ăn bên nào trước mới đúng.
Nhóc mập mạp đáng thương lấy lòng chị này, lại lấy lòng chị kia, cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhưng may mà ăn no rồi, nhóc mập mạp không xoắn xuýt nữa, nó in cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ lên má Yến Đại Bảo và Cung Ngũ, cho mỗi người một nụ hôn.
Sau khi ăn cơm xong, Yến Đại Bảo Vốn dĩ định cùng Cung Ngũ tâm sự cả đêm, kết quả Yến Hồi lại đến đón Yến Đại Bảo.
Xe của Yến Hồi gầm rú lao đến, phanh gấp dừng lại, ông ta bước từ trên xe xuống.
Từ lúc bắt đầu xuống xe ông ta đã trừng Bộ Tiểu Bát trong lòng Yến Đại Bảo, trên mặt viết đầy biểu tình “Đàn ông! Đàn ông! Đàn ông! Yến Đại Bảo lại ôm một người đàn ông!”
Cung Ngũ thấy thế vội vàng cướp Bộ Tiểu Bát vào lòng mình, cười với Yến Hồi, lớn tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối chủ Yến, đây là Tiểu Bát em trai cháu, có đáng yêu không ạ? Tiểu Bát, mau chào chủ Yến đi!”
Nhưng Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Yến Hồi, lại đột nhiên “oa” một tiếng khóc lên, “Hu hu hu.”
Sát khí trên người Yến Hồi quá nặng, ông ta lại trợn mắt trừng Bộ Tiểu Bát. Trẻ con rất nhạy cảm, lập tức cảm nhận được, bị dọa khóc lên luôn.
Yến Đại Bảo thấy thế lập tức nhảy lên: “Ba! Ba không được bắt nạt Tiểu Bát! Mẹ cũng nói Tiểu Bát đáng yêu, nếu như ba bắt nạt nó, con sẽ tức giận!”
Yến Hồi lập tức di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, “Yến Đại Bảo, sau này không được bế nó nữa! Nó là đàn ông, không được ôm đàn ông!”
Cung Ngũ mím môi, nín cười, “Chú Yến, Tiểu Bát nhà cháu là trẻ con. Tất cả trẻ con dưới bảy tuổi đều không được coi là đàn ông. Đây là định luật của thế giới”
Yến Đại Bảo quay đầu lại, hả? Sao lần đầu tiên cô nghe thấy cái định luật thế giới như vậy nhỉ?
Cung Ngũ nhanh chóng nháy mắt với cô, Yến Đại Bảo lập tức phụ họa: “Đúng! Chính là như vậy, Tiểu Ngũ nói đúng! Ba, ba phải xin lỗi Tiểu Bát!”
Yến Hồi trợn mắt, nhìn về phía Bộ Tiểu Bát, hỏi: “Thằng nhóc này chưa được bảy tuổi à?”
Yến Đại Bảo lập tức nói: “Tiểu Bát mới hai tuổi, mới hai tuổi, bảy tuổi cái gì chứ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế chủ Yến, Tiểu Bát nhà cháu vẫn còn là trẻ con”
Yến Hồi nghe thấy hai người nói như vậy, chỉ nghi ngờ nhìn Bộ Tiểu Bát một cái, sau đó nói: “Vậy được rồi, nhưng không thể ôm suốt được!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Con biết rồi!” Cố đẩy Yến Hồi chạy về phía xe, “Được rồi, được rồi. Ba, chúng ta về nhà thôi!”
Cung Ngũ dỗ nó: “Tiểu Bát không sợ. Chú Yến là một người rất tốt, chúng ta phải làm em bé ngoan lễ phép, như vậy người lớn mới sẽ thích Tiểu Bát. Nào giơ tay lên nào!”
Cung Ngũ nắm bàn tay nhỏ bé của Bộ Tiểu Bát, vẫy vẫy với Yến Hồi đã ngồi vào trong xe, “Tạm biệt chú Yến, chú Yến là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới!”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Tiểu Ngũ, cậu đừng có dạy hư Tiểu Bát”
Quá nịnh bợ rồi, cô cũng không chịu nổi.
Cung Ngũ lườm cô một cái, Yến Đại Bảo biết cái gì? Đây là muốn thay Tiểu Bát lấy chút chú ý, để chủ Yến quen với sự tồn tại của Tiểu Bát, như vậy sau này nếu như Tiểu Bát trưởng thành ngộ nhỡ có chuyện gì thì cũng sẽ không sao.
Yến Hồi rung chân, khinh thường nhìn Cung Ngũ một cái, “Cái đứa mập kia xấu y như nó”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Em ấy tên là Tiểu Bát!”
Yến Hồi trợn mắt: “Tiểu Bát, Tiểu Cửu cái gì, rõ ràng chính là một thằng mập”
Ông ta thấy Cung Ngũ bế nhóc mập mạp vẫn đang vẫy tay với mình, ghét bỏ tùy ý phất tay với bên ngoài: “Ông đây nhìn mà đau cả mắt, còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lái xe đi!”
Tiễn hai ba con Yến Đại Bảo đi rồi, Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát trở về. Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo vẫn đứng im không nhúc nhích ở cạnh của nhà hàng.
Nhờ phúc của Yến Đại Bảo, ông Yến trong truyền thuyết đã nhiều lần xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Đương nhiên, Yến Hồi không coi ai ra gì hiển nhiên sẽ không thèm để ý đến bọn họ, cho nên bọn họ chỉ cần làm nên là được.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Bộ Tiểu Bát cô đang bế trong lòng, “Tiểu Ngũ, đưa Tiểu Bát lên xe đi”
Lần này Bộ Sinh không đi một mình một xe nữa, tất cả cùng lên xe RV.
Ngồi vào xe rồi, Bộ Sinh nhìn về phía Cung Ngũ, cười nói: “Đột nhiên phát hiện Tiểu Ngũ xinh đẹp hơn trước kia”
Cung Ngũ sờ mặt, cười nói: “Thật sao? Mẹ tôi cũng nói như vậy, xem ra tôi thật sự đẹp hơn rồi, vui quá!”
Bộ Tiểu Bát ngồi ở trên đùi cổ, đung đưa đôi chân nhỏ mũm mĩm, phụ họa: “Chị đẹp”
“Ô!” Cung Ngũ kinh ngạc: “Tiểu Bát, em biết nói liền một câu rồi. Tiểu Bát giỏi quá!”
Bộ Tiểu Bát đắc ý, “Lợi hại!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Ngũ ở bên ngoài đã có bạn trai chưa?”
Cung Ngũ ngẩn ra, sau đó cô cười với Nhạc Mỹ Giảo, cười đến nỗi híp hết cả mắt lại, “Mẹ đoán xem!”
Nhạc Mỹ Giảo cười: “Mẹ làm sao mà đoán được chứ? Đã có hay chưa?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Câu hỏi này để hai năm nữa hãy trả lời đi, bây giờ con từ chối trả lời
Thật ra Nhạc Mỹ Giảo chợt có linh cảm nên hỏi chứ không suy nghĩ nhiều. Ở trong lòng bà, Cung Ngũ có thể từ một đứa bé học dốt biến thành người đạt được toàn điểm A của lớp nhất định là kết quả của việc chăm chỉ học tập, nếu như vậy thì chắc cô không có thời gian yêu đương. Quan trọng nhất là chẳng nghe thấy chút tin tức nào cả, thật không dễ đoán.
Bộ Sinh ở bên cạnh cười: “Tiểu Ngũ đã lên năm thứ ba đại học rồi, qua nửa năm nữa sẽ lên năm tư, có bạn trai hay không cũng là chuyện bình thường. Nhớ đến lúc đó phải bảo mẹ em đánh giá, đừng tự mình nóng vội lên tìm một người khiến bà ấy không hài lòng, vậy thì phiền lắm”
Nhạc Mỹ Giảo trừng Bộ Sinh một cái, “Nói như tôi là hổ dữ ấy? Nó hiểu cái gì chứ? Ngộ nhỡ tìm phải một kẻ cặn bã thì làm thế nào? Chắc chắn tôi phải xem xét cho nó mới được.”
Cung Ngũ cười hì hì trả lời: “Con biết rồi. Sau này con kết hôn, mẹ con không gật đầu, con sẽ không lấy là được chứ gì?”
Bộ Tiểu Bát đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chị”
Cung Ngũ cúi đầu xuống: “Sao thế?”
Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay nhỏ ra vỗ lên ngực mình, nói: “Kết hôn... với Tiểu Bát..”
Nhạc Mỹ Giáo suýt nữa điên lên, “Ai dạy nó thế hả? Mới tí tuổi đầu đã nói linh tinh cái gì thế? Lời này là ai dạy hả?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Nếu như con đoán không sai, tám chín phần là Yến Đại Bảo”
Trước đó cô ấy còn nói muốn tìm một người nhỏ tuổi, nuôi lớn rồi kết hôn, nói không chừng cô ấy thật sự nói với Tiểu Bát như vậy.
Nhạc Mỹ Giảo: “.”
Bộ Tiểu Bát ung dung đung đưa đôi chân nhỏ tròn lẳn như củ sen, còn ngâm nga hát, cảm thấy mình sáng tạo ra một danh từ mới, rất kiêu ngạo.
/939
|