Cung Ngũ nằm trong chăn, ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói ra ba từ: “Anh Tiểu Bảo..”
Bên ngoài truyền tới giọng của Triển Tiểu Liên và Nhạc Mỹ Giảo, trong âm thanh còn có tiếng cười, thỉnh thoảng còn có giọng ồn ào của Bộ Tiểu Bát. Chẳng bao lâu sau thì Yến Đại Bảo chạy đến gõ cửa: “Tiểu Ngũ?”
“Cửa không khóa, vào đi.”
“Tiểu Ngũ, mami tớ nói gì với cậu thế?”
“Chỉ hỏi tớ chuyện của anh Tiểu Bảo,1lo lắng anh Tiểu Bảo có chuyện gì đó giấu cô ấy, bảo tớ sau khi trở về giúp cố ấy hỏi thăm”
Yến Đại Bảo thở dài, ngồi lên giường, “Anh tớ chưa từng như vậy, lần này chọc mami tức chết rồi.”
“Yến Đại Bảo cậu đừng lo lắng, không có chuyện gì cả. Hơn nữa, chuyện anh Tiểu Bảo không muốn nói, nhất định là anh ấy cảm thấy bản thân có thể giải quyết được. Nếu không giải quyết được, nói ra sẽ càng khiến mọi người lo8lắng, cậu nói xem có đúng không?”
Yển Đại Bảo chống cằm, phồng mà nói, “Nhưng anh như vậy thật khiến người ta lo lắng. Tớ còn hỏi anh có chuyện mà không nói với mami thì anh ấy định nói với ai? Chả trách mami lo lắng
Cung Ngũ nhìn Yển Đại Bảo, đột nhiên nói: “Yến Đại Bảo, tớ thấy cậu bình thường khờ khạo ngốc nghếch, không ngờ cậu quan sát mami của cậu thật tỉ mỉ”
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt thật to, “Tớ khờ khạo ngốc nghếch?2Tớ thông minh như vậy, làm gì mà khờ khạo ngốc nghếch? Anh Bánh Bao nói rồi, tớ thông minh nhất!”
“Anh Bánh Bao của cậu nói đúng, cậu thật sự thông minh nhất, nhưng có vài chỗ khờ khạo đó là sự thật.”
“Tớ khờ khạo chỗ nào?”
“Năm mới cậu có gọi điện thoại chúc tết anh Bánh Bao của cậu chưa? Cậu có chúc tết ba mẹ của anh Bánh Bao chưa? Ba mẹ chồng tương lai của cậu, cậu phải lễ phép một chút, có biết không?”
Yến Đại Bảo4mím môi: “Chiều tớ sẽ gọi...”
“Cậu xem, cậu xem, đã mùng sáu tết rồi, cậu còn chưa gọi điện thoại, chứng tỏ cậu chẳng quan tâm đến anh Bánh Bao”
“Nhưng mà, nhưng mà anh Bánh Bao gọi cho tớ rồi” Yến Đại Bảo khoe khoang, “Không giống nhau à?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Giống nhau: Giống nhau cái gì? Đó là sự khác biệt giữa chủ động và bị động. Cậu chủ động gọi cho anh ấy và anh ấy chủ động gọi cho cậu, không hề giống nhau, hiểu chưa?”
Yển Đại Bảo hạ giọng, “Tóm lại là đã nói chuyện điện thoại rồi!”
Cung Ngũ khua tay: “Nên mới nói cậu ngốc đấy”
Yến Đại Bảo không phục: “Tiểu Ngũ, cẩn thận tớ đánh cậu đấy!”
Bộ Tiểu Bát chơi một mình bên ngoài một hồi phát hiện không thấy chị Đại Bảo đầu nữa, liền chạy qua đập cửa: “Chị Đại Bảo! Chị! Mở cửa cho Tiểu Bát vào, Tiểu Bát đang ở ngoài”
Yến Đại Bảo mở cửa ra cho cậu vào, hai chân của Bộ Tiểu Bát vừa vào đã trèo cả giày lên giường, “Tiểu Bát cũng muốn làm chăn”
Cung Ngũ nhìn Bộ Tiểu Bát, nói: “Tiểu Bát, có lẽ chị phải đến trường sớm rồi.”
Bộ Tiểu Bát sững sờ, “Đến trường làm gì?”
“Là đi học đó. Chị đột nhiên nhớ ra trong trường có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, định ngày mai đi luôn. Tiểu Bát phải đợi chị về chơi chung với em đấy, có được không?”
Bộ Tiểu Bát phòng má: “Không chịu!”
Cung Ngũ hôn lên má cậu một cái, “Tiểu Bát không vui sao? Chị thích Tiểu Bát nhất, nếu chị không đến trường thì sau này chị không có cách nào kiếm được nhiều tiền để mua quà cho Tiểu Bát, đến lúc đó thì phải làm sao?”
Bộ Tiểu Bát phồng má, mặt ấm ức, chớp chớp mắt không biết nên làm thế nào mới ổn.
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Tiểu Bát đừng sợ, vẫn còn chị Đại Bảo ở đây, chị Đại Bảo sẽ chơi với Tiểu Bát”
Bộ Tiểu Bát vẫn có chút đau lòng, cậu giơ bàn tay mập nhỏ ôm lấy Cung Ngũ, “Yêu chị”
Cung Ngũ xoa mặt của cậu, “Chị cũng yêu Tiểu Bát. Tiểu Bát ngoan ngoãn ở nhà đợi chị. Lần sau chị về, chị sẽ mang thật nhiều quần áo mới và đồ chơi dễ thương về cho Tiểu Bát, để Tiểu Bát trở nên thật đẹp trai”
Bộ Tiểu Bát mím môi, miễn cưỡng đồng ý gật đầu, “Chị phải về sớm đấy”
Còn chưa đi thì đã kêu về sớm rồi, Cung Ngũ mỉm cười gật đầu: “Ừ, được rồi!”
Nghe nói Cung Ngũ ngày mai phải đi, lại còn đặt xong cả vé máy bay, Nhạc Mỹ Giảo rất kinh ngạc: “Không phải nói con xin phép ở lại đến mùng mười mới đi à? Sao lại đi sớm thế?”
“Đột nhiên con nhớ lại mùng sáu trường cho chọn môn học, rất quan trọng nên phải trở về. Nếu để bạn học chọn hộ con, nhất định sẽ không tận tâm, lỡ chọn không đúng, điểm của con không đủ thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, hơn nữa con còn là học sinh trao đổi, rất mất mặt”
Thật ra không hề có chuyện chọn môn học, nhưng Nhạc Mỹ Giảo không biết. Bà nghe Cung Ngũ nói như vậy, sợ làm lỡ chuyện học của cô, đành phải gật đầu: “Mẹ cũng không hiểu, nếu đã quan trọng như vậy thì con hãy tự sắp xếp, đừng để lỡ chuyện học”
Triển Tiểu Liên nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ thật sự là một cô gái rất chu đáo”
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mà trợn mắt: “Sau khi con bé ra ngoài mới nghiêm túc như vậy, chứng tỏ việc lựa chọn ra nước ngoài học rất đúng đắn, biết sớm thì ban đầu đã đưa nó đi du học cho rồi”
“Cảm ơn người mẹ xinh đẹp của con đã thấu hiểu, con phải đi thu dọn đồ đạc đấy!”
Vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng trở về Gaddles, cô phải xem xem anh Tiểu Bảo rốt cuộc thế nào rồi.
Bên ngoài truyền tới giọng của Triển Tiểu Liên và Nhạc Mỹ Giảo, trong âm thanh còn có tiếng cười, thỉnh thoảng còn có giọng ồn ào của Bộ Tiểu Bát. Chẳng bao lâu sau thì Yến Đại Bảo chạy đến gõ cửa: “Tiểu Ngũ?”
“Cửa không khóa, vào đi.”
“Tiểu Ngũ, mami tớ nói gì với cậu thế?”
“Chỉ hỏi tớ chuyện của anh Tiểu Bảo,1lo lắng anh Tiểu Bảo có chuyện gì đó giấu cô ấy, bảo tớ sau khi trở về giúp cố ấy hỏi thăm”
Yến Đại Bảo thở dài, ngồi lên giường, “Anh tớ chưa từng như vậy, lần này chọc mami tức chết rồi.”
“Yến Đại Bảo cậu đừng lo lắng, không có chuyện gì cả. Hơn nữa, chuyện anh Tiểu Bảo không muốn nói, nhất định là anh ấy cảm thấy bản thân có thể giải quyết được. Nếu không giải quyết được, nói ra sẽ càng khiến mọi người lo8lắng, cậu nói xem có đúng không?”
Yển Đại Bảo chống cằm, phồng mà nói, “Nhưng anh như vậy thật khiến người ta lo lắng. Tớ còn hỏi anh có chuyện mà không nói với mami thì anh ấy định nói với ai? Chả trách mami lo lắng
Cung Ngũ nhìn Yển Đại Bảo, đột nhiên nói: “Yến Đại Bảo, tớ thấy cậu bình thường khờ khạo ngốc nghếch, không ngờ cậu quan sát mami của cậu thật tỉ mỉ”
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt thật to, “Tớ khờ khạo ngốc nghếch?2Tớ thông minh như vậy, làm gì mà khờ khạo ngốc nghếch? Anh Bánh Bao nói rồi, tớ thông minh nhất!”
“Anh Bánh Bao của cậu nói đúng, cậu thật sự thông minh nhất, nhưng có vài chỗ khờ khạo đó là sự thật.”
“Tớ khờ khạo chỗ nào?”
“Năm mới cậu có gọi điện thoại chúc tết anh Bánh Bao của cậu chưa? Cậu có chúc tết ba mẹ của anh Bánh Bao chưa? Ba mẹ chồng tương lai của cậu, cậu phải lễ phép một chút, có biết không?”
Yến Đại Bảo4mím môi: “Chiều tớ sẽ gọi...”
“Cậu xem, cậu xem, đã mùng sáu tết rồi, cậu còn chưa gọi điện thoại, chứng tỏ cậu chẳng quan tâm đến anh Bánh Bao”
“Nhưng mà, nhưng mà anh Bánh Bao gọi cho tớ rồi” Yến Đại Bảo khoe khoang, “Không giống nhau à?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Giống nhau: Giống nhau cái gì? Đó là sự khác biệt giữa chủ động và bị động. Cậu chủ động gọi cho anh ấy và anh ấy chủ động gọi cho cậu, không hề giống nhau, hiểu chưa?”
Yển Đại Bảo hạ giọng, “Tóm lại là đã nói chuyện điện thoại rồi!”
Cung Ngũ khua tay: “Nên mới nói cậu ngốc đấy”
Yến Đại Bảo không phục: “Tiểu Ngũ, cẩn thận tớ đánh cậu đấy!”
Bộ Tiểu Bát chơi một mình bên ngoài một hồi phát hiện không thấy chị Đại Bảo đầu nữa, liền chạy qua đập cửa: “Chị Đại Bảo! Chị! Mở cửa cho Tiểu Bát vào, Tiểu Bát đang ở ngoài”
Yến Đại Bảo mở cửa ra cho cậu vào, hai chân của Bộ Tiểu Bát vừa vào đã trèo cả giày lên giường, “Tiểu Bát cũng muốn làm chăn”
Cung Ngũ nhìn Bộ Tiểu Bát, nói: “Tiểu Bát, có lẽ chị phải đến trường sớm rồi.”
Bộ Tiểu Bát sững sờ, “Đến trường làm gì?”
“Là đi học đó. Chị đột nhiên nhớ ra trong trường có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, định ngày mai đi luôn. Tiểu Bát phải đợi chị về chơi chung với em đấy, có được không?”
Bộ Tiểu Bát phòng má: “Không chịu!”
Cung Ngũ hôn lên má cậu một cái, “Tiểu Bát không vui sao? Chị thích Tiểu Bát nhất, nếu chị không đến trường thì sau này chị không có cách nào kiếm được nhiều tiền để mua quà cho Tiểu Bát, đến lúc đó thì phải làm sao?”
Bộ Tiểu Bát phồng má, mặt ấm ức, chớp chớp mắt không biết nên làm thế nào mới ổn.
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Tiểu Bát đừng sợ, vẫn còn chị Đại Bảo ở đây, chị Đại Bảo sẽ chơi với Tiểu Bát”
Bộ Tiểu Bát vẫn có chút đau lòng, cậu giơ bàn tay mập nhỏ ôm lấy Cung Ngũ, “Yêu chị”
Cung Ngũ xoa mặt của cậu, “Chị cũng yêu Tiểu Bát. Tiểu Bát ngoan ngoãn ở nhà đợi chị. Lần sau chị về, chị sẽ mang thật nhiều quần áo mới và đồ chơi dễ thương về cho Tiểu Bát, để Tiểu Bát trở nên thật đẹp trai”
Bộ Tiểu Bát mím môi, miễn cưỡng đồng ý gật đầu, “Chị phải về sớm đấy”
Còn chưa đi thì đã kêu về sớm rồi, Cung Ngũ mỉm cười gật đầu: “Ừ, được rồi!”
Nghe nói Cung Ngũ ngày mai phải đi, lại còn đặt xong cả vé máy bay, Nhạc Mỹ Giảo rất kinh ngạc: “Không phải nói con xin phép ở lại đến mùng mười mới đi à? Sao lại đi sớm thế?”
“Đột nhiên con nhớ lại mùng sáu trường cho chọn môn học, rất quan trọng nên phải trở về. Nếu để bạn học chọn hộ con, nhất định sẽ không tận tâm, lỡ chọn không đúng, điểm của con không đủ thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, hơn nữa con còn là học sinh trao đổi, rất mất mặt”
Thật ra không hề có chuyện chọn môn học, nhưng Nhạc Mỹ Giảo không biết. Bà nghe Cung Ngũ nói như vậy, sợ làm lỡ chuyện học của cô, đành phải gật đầu: “Mẹ cũng không hiểu, nếu đã quan trọng như vậy thì con hãy tự sắp xếp, đừng để lỡ chuyện học”
Triển Tiểu Liên nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ thật sự là một cô gái rất chu đáo”
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mà trợn mắt: “Sau khi con bé ra ngoài mới nghiêm túc như vậy, chứng tỏ việc lựa chọn ra nước ngoài học rất đúng đắn, biết sớm thì ban đầu đã đưa nó đi du học cho rồi”
“Cảm ơn người mẹ xinh đẹp của con đã thấu hiểu, con phải đi thu dọn đồ đạc đấy!”
Vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng trở về Gaddles, cô phải xem xem anh Tiểu Bảo rốt cuộc thế nào rồi.
/939
|