Mỗi lần nói chuyện với Yến Đại Bảo, Cung Ngũ vừa tức vừa không biết làm sao, vừa cảm thấy buồn cười nữa.
Yến Đại Bảo chính là có bản lĩnh làm một số chuyện mà cô thấy rất ngốc, thế nhưng Lý Nhất Địch còn ở phía sau ủng hộ.
Cung Ngũ hỏi Yến Đại Bảo:1“Buổi tối anh Bánh Bao của cậu ngủ ở đâu?” Yến Đại Bảo trả lời: “Nhà tớ!”
Cung Ngũ có chút không biết nói thế nào: “B.”
“Đại Bảo, điện thoại của ai thế?” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng Lý Nhất Địch, Cung Ngũ ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra bây8giờ Lý Nhất Địch đang ở cùng với Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo ngóc đầu lên, trả lời: “Tiểu Ngũ ạ! Em nói với cậu ấy là em kiếm được tiền rồi! Đúng rồi anh Bánh Bao, lấy hai con búp bê nhé, em phải đợi thứ bảy mang qua cho Tiểu Bát, hình con2trai cho Tiểu Bát, hình con gái thì cho Tiểu Ngũ. Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ rất quan tâm đến việc làm ăn của em.” Lý Nhất Địch cười dịu dàng, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, “Ừm, Đại Bảo nhà chúng ta có một người bạn rất tốt.”
Yến Đại Bảo rất thích được4nghe người khác khen ngợi người mình thích, cô gật đầu: “Đúng thế, Tiểu Ngũ là bạn tốt của em!”
Cô ôm lấy điện thoại, cởi giày ngồi xếp bằng ở trên sofa: “Tiểu Ngũ, tối hôm nay tớ vẫn muốn đi bày hàng ra vỉa hè bán, cậu chúc tớ hôm nay bán được mấy con búp bê đi!” “Ừ ừ, chúc Yến Đại Bảo hôm nay bán được thật nhiều búp bê, kiếm được nhiều tiền.” Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng, “Ừ!” Cung Ngũ cúp điện thoại, thở dài, thật là phục Yến Đại Bảo. Cô lại tiếp tục chơi game, chơi hăng say nửa ngày trời, cuối cùng cảm thấy buồn ngủ, cũng không muốn ăn gì nữa. Cô ném điện thoại lên bàn, chui vào trong chăn nằm xuống ngủ.
Ngủ một giấc đến tối, cô tỉnh lại vì có người gõ cửa, cô ở bên trong hỏi vọng ra: “Ai thế?” Tiếng của quản lý ký túc xá truyền đến, “Ngũ tiểu thư, hình như cô chưa ăn tối đúng không?”
Cung Ngũ trợn mắt, không phải quản lý ký túc xá chỉ cần quan tâm chuyện cô có ở ký túc xá hay không thôi à? Tại sao lần nào cũng quản cả chuyện cô có ăn cơm hay không nữa? “Hôm nay tôi không đói!”
Quản lý ký túc xá có chút khó xử: “Ngũ tiểu thư, chỉ tiêu sức khỏe của cô được ghi chép lại ở trường học!”
Nhà trường phải có trách nhiệm với sức khỏe của mỗi sinh viên ở trường quý tộc. Nếu như sinh viên vì nguyên nhân sức khỏe mà xảy ra vấn đề, cho dù là người của gia tộc nào cũng sẽ không bỏ qua. Cung Ngũ mặc áo khoác và đi dép lê ra mở cửa, quản lý ký túc xá bê một cái khay trong tay, sau lưng còn có một chiếc xe đưa đồ ăn.
Quản lý ký túc xá đặt khay đồ ăn lên bàn, “Ngũ tiểu thư cứ ăn từ từ nhé, sau bốn mươi phút tôi sẽ qua thu dọn bát đũa.” Cung Ngũ thở dài, ngoan ngoãn ngồi xuống. Ăn cơm xong, cô xếp bát đũa lại thành chồng, đặt khay thức ăn lên cái bàn ở cạnh cửa.
Cô vặn một bồn nước đầy để tắm, không cẩn thận ngủ quên mất trong bồn tắm. cửa bên ngoài bị đập ầm ầm ầm, Cung Ngũ giật mình tỉnh dậy. Vừa tỉnh người đã bị trượt xuống uống “ực” một ngụm nước, cô vội vàng ngồi dậy, cuống cuồng mặc áo choàng tắm vào, thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh: “Lại là ai nữa thế?”
Tiếng quản lý ký túc xá vang lên ngoài cửa: “A... Ngũ tiểu thư, tôi nói với cô một tiếng, tôi đem bát đũa đi đây!”
Cung Ngũ phát điên: “Tôi biết rồi! Sau này không cần phải thông báo nữa, khỏi phải phiền cô!” Quản lý ký túc xá ngoài cửa đáp một tiếng, cầm khay đồ ăn đi. Cung Ngũ cầm khăn lông quấn lấy tóc, khóa cửa sổ kéo rèm cửa lại. Sau khi sấy khô tóc cô lại chui vào làm tổ trong chăn, lại âm thầm hạ quyết tâm, lần này nếu như còn có ai dám quấy nhiễu giấc mơ của cô, cô sẽ tức giận mắng người.
Cô ngủ một mạch đến tận lúc trời sáng, ngủ rất ngon. Buổi sáng lúc thức dậy tinh thần cực kỳ dồi dào.
Yến Đại Bảo chính là có bản lĩnh làm một số chuyện mà cô thấy rất ngốc, thế nhưng Lý Nhất Địch còn ở phía sau ủng hộ.
Cung Ngũ hỏi Yến Đại Bảo:1“Buổi tối anh Bánh Bao của cậu ngủ ở đâu?” Yến Đại Bảo trả lời: “Nhà tớ!”
Cung Ngũ có chút không biết nói thế nào: “B.”
“Đại Bảo, điện thoại của ai thế?” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng Lý Nhất Địch, Cung Ngũ ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra bây8giờ Lý Nhất Địch đang ở cùng với Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo ngóc đầu lên, trả lời: “Tiểu Ngũ ạ! Em nói với cậu ấy là em kiếm được tiền rồi! Đúng rồi anh Bánh Bao, lấy hai con búp bê nhé, em phải đợi thứ bảy mang qua cho Tiểu Bát, hình con2trai cho Tiểu Bát, hình con gái thì cho Tiểu Ngũ. Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ rất quan tâm đến việc làm ăn của em.” Lý Nhất Địch cười dịu dàng, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, “Ừm, Đại Bảo nhà chúng ta có một người bạn rất tốt.”
Yến Đại Bảo rất thích được4nghe người khác khen ngợi người mình thích, cô gật đầu: “Đúng thế, Tiểu Ngũ là bạn tốt của em!”
Cô ôm lấy điện thoại, cởi giày ngồi xếp bằng ở trên sofa: “Tiểu Ngũ, tối hôm nay tớ vẫn muốn đi bày hàng ra vỉa hè bán, cậu chúc tớ hôm nay bán được mấy con búp bê đi!” “Ừ ừ, chúc Yến Đại Bảo hôm nay bán được thật nhiều búp bê, kiếm được nhiều tiền.” Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng, “Ừ!” Cung Ngũ cúp điện thoại, thở dài, thật là phục Yến Đại Bảo. Cô lại tiếp tục chơi game, chơi hăng say nửa ngày trời, cuối cùng cảm thấy buồn ngủ, cũng không muốn ăn gì nữa. Cô ném điện thoại lên bàn, chui vào trong chăn nằm xuống ngủ.
Ngủ một giấc đến tối, cô tỉnh lại vì có người gõ cửa, cô ở bên trong hỏi vọng ra: “Ai thế?” Tiếng của quản lý ký túc xá truyền đến, “Ngũ tiểu thư, hình như cô chưa ăn tối đúng không?”
Cung Ngũ trợn mắt, không phải quản lý ký túc xá chỉ cần quan tâm chuyện cô có ở ký túc xá hay không thôi à? Tại sao lần nào cũng quản cả chuyện cô có ăn cơm hay không nữa? “Hôm nay tôi không đói!”
Quản lý ký túc xá có chút khó xử: “Ngũ tiểu thư, chỉ tiêu sức khỏe của cô được ghi chép lại ở trường học!”
Nhà trường phải có trách nhiệm với sức khỏe của mỗi sinh viên ở trường quý tộc. Nếu như sinh viên vì nguyên nhân sức khỏe mà xảy ra vấn đề, cho dù là người của gia tộc nào cũng sẽ không bỏ qua. Cung Ngũ mặc áo khoác và đi dép lê ra mở cửa, quản lý ký túc xá bê một cái khay trong tay, sau lưng còn có một chiếc xe đưa đồ ăn.
Quản lý ký túc xá đặt khay đồ ăn lên bàn, “Ngũ tiểu thư cứ ăn từ từ nhé, sau bốn mươi phút tôi sẽ qua thu dọn bát đũa.” Cung Ngũ thở dài, ngoan ngoãn ngồi xuống. Ăn cơm xong, cô xếp bát đũa lại thành chồng, đặt khay thức ăn lên cái bàn ở cạnh cửa.
Cô vặn một bồn nước đầy để tắm, không cẩn thận ngủ quên mất trong bồn tắm. cửa bên ngoài bị đập ầm ầm ầm, Cung Ngũ giật mình tỉnh dậy. Vừa tỉnh người đã bị trượt xuống uống “ực” một ngụm nước, cô vội vàng ngồi dậy, cuống cuồng mặc áo choàng tắm vào, thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh: “Lại là ai nữa thế?”
Tiếng quản lý ký túc xá vang lên ngoài cửa: “A... Ngũ tiểu thư, tôi nói với cô một tiếng, tôi đem bát đũa đi đây!”
Cung Ngũ phát điên: “Tôi biết rồi! Sau này không cần phải thông báo nữa, khỏi phải phiền cô!” Quản lý ký túc xá ngoài cửa đáp một tiếng, cầm khay đồ ăn đi. Cung Ngũ cầm khăn lông quấn lấy tóc, khóa cửa sổ kéo rèm cửa lại. Sau khi sấy khô tóc cô lại chui vào làm tổ trong chăn, lại âm thầm hạ quyết tâm, lần này nếu như còn có ai dám quấy nhiễu giấc mơ của cô, cô sẽ tức giận mắng người.
Cô ngủ một mạch đến tận lúc trời sáng, ngủ rất ngon. Buổi sáng lúc thức dậy tinh thần cực kỳ dồi dào.
/939
|