“Tiểu Ngũ?” Hiệu trưởng đi đến: “Tiểu Ngũ, có một số việc chúng tôi muốn hỏi rõ em một chút, đây là vì nghĩ đến an toàn của em, hy vọng em có thể nói đúng sự thật cho chúng tôi. Ngài Edward là người bảo đảm cho em nhập học cho nên chúng tôi phải mời ngài ấy1qua đây...”
Tin đồn bên ngoài có liên quan đến Edward và Cung Ngũ đã sớm lan truyền xôn xao ai ai cũng biết, nhưng như vậy cũng là chuyện không có cách nào cả.
Cung Ngũ nhanh chóng dời tầm mắt khỏi Công tước đại nhân, bàn tay nắm chặt cũng dần dần khôi phục lại bình thường. Cô cười8vui vẻ với hiệu trưởng, lớn tiếng trả lời: “Được ạ hiệu trưởng Page, cô có vấn đề gì cứ hỏi đi ạ, em sẽ trả lời.”
“Em ngồi xuống đã.”
Cung Ngũ nhìn một cái, trong phòng hiệu trưởng không có nhiều sofa, chiếc sofa đơn duy nhất thì có người ngồi rồi, ghế dài lại nối liền với nhau.
Cô2lắc đầu cự tuyệt ngồi chung một chỗ với Công tước đại nhân: “Hiệu trưởng, cô có vấn đề gì cứ hỏi đi là được rồi, em đứng cũng được.” Cuối cùng Công tước đại nhân cũng dời tầm mắt khỏi cô, anh ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống đất. Hiệu trưởng cười khan, cũng không biết nói4cái gì cho phải, vội vàng nhìn về phía đội trưởng David, “Đội trưởng David, anh có vấn đề gì thì hỏi em ấy đi.” Cung Ngũ nhìn đội trưởng David, đợi câu hỏi của anh ta. Đội trưởng David chỉ có thể mở miệng: “Là thế này, giai đoạn này học viện tăng cường mức độ canh gác, chúng tôi phát hiện có hai vấn đề liên tục đều liên quan đến Ngũ tiểu thư. Lần đầu tiên là học viện xuất hiện người đưa thư, lần thứ hai là tối hôm qua, đội tuần tra phát hiện điểm ngắm bắn của súng bắn tỉa trên cửa sổ phòng cô, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Chúng tôi lo lắng đến sự an toàn của Ngũ tiểu thư và các sinh viên khác trong trường học, cho nên hy vọng Ngũ tiểu thư có thể cố gắng hết sức nhớ lại chi tiết về người đưa thư kia.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Ngày hôm qua các anh đã hỏi rồi, tôi cũng đã nói rất rõ ràng. Lúc người kia xuất hiện ở cửa lớp học ăn nói hơi nhảm nhí, tôi không muốn để cho hắn nói linh tinh khiến các bạn học hiểu lầm, cho nên kéo hắn đến chỗ không có ai hỏi hắn muốn làm gì. Hắn liền nói hắn là người đưa thư, sau đó thầy giáo đến, tôi rời đi. Chuyện này các anh có thể hỏi thầy giáo, thầy ấy biết.”
Những lời này của Cung Ngũ đều ăn khớp với miêu tả của các sinh viên xung quanh, nhưng hai chuyện đều xảy ra trên người cô thì không phải là trùng hợp.
“A, là thế này, vậy Ngũ tiểu thư nhớ lại một chút xem gần đây cô có ra ngoài, hoặc là có gặp phải người lạ kỳ quái nào ở bên ngoài không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời: “Cái này hả... Trước đó tôi có ra ngoài, nhưng đi cùng với mấy người bạn, đi xem lễ hội Hải Vương, không xảy ra chuyện gì cả.” Đây rõ ràng là nói dối, cô rõ ràng là không có bằng lái xe nên bị bắt, còn dám nói là không xảy ra chuyện gì. Công tước đại nhân cúi đầu ngồi tại chỗ, không nói một lời, khiến hiệu trưởng Page cũng không nhịn được dịch sang bên cạnh một chút. Đội trưởng David lật một quyển sổ nhỏ ra, “Tôi bên này tra được một bản ghi chép, Ngũ tiểu thư trên đường tham gia lễ hội Hải Vương đã phạm phải một lỗi nhỏ, mặc dù không lập thành án, nhưng người của Cục cảnh sát vẫn còn nhớ bốn người lúc đó...”
Cung Ngũ: “...”
Người này là ăn no rửng mỡ đúng không? Tại sao phải bới lỗi sai của cô lên? Không phải là lái xe một chút thôi à, không phải là không có bằng lái xe thôi à, tại sao phải lôi ra nói ở đây?
Cung Ngũ nghiến răng: “Đúng thế. Cảnh sát nói tôi không có bằng lái xe.” Nói xong, cô lại không nhịn được tức giận nói: “Trên đường không có xe nào khác nên tôi mới muốn học lái xe, lại không ảnh hưởng đến những người khác, dựa vào cái gì không cho tôi lái xe?”
Đội trưởng David: “...”
Mọi người: “...”
Công tước đại nhân giơ tay đỡ trán. Đội trưởng David lau mồ hôi: “À... bởi vì ở Gaddles, không có bằng lái xe mà lái xe là một tội danh rất nghiêm trọng...”
Cung Ngũ mím môi, không nói gì. Rất nghiêm trọng à? Vậy là cô may mắn không bị bắt đi khởi tố...
“Nếu không có ai báo cảnh sát thì tôi chẳng có chuyện gì cả! Người bây giờ đúng là ăn no rửng mỡ” Cung Ngũ càng nghĩ càng giận, “Chắc chắn là chiếc xe đi xa xa phía sau, chính anh ta không dám lái nhanh, nhìn người khác lái nhanh còn ghen tị...”
Đội trưởng David vội vàng mở miệng ngăn cô lại: “Bình tĩnh: Bình tĩnh! Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi.”
Cung Ngũ không muốn bình tĩnh một chút nào, cô muốn rời khỏi chỗ này, thở chung một bầu không khí với Công tước đại nhân cô cũng không muốn. “Được rồi, lúc ở lễ hội Hải Vương còn xảy ra chuyện gì nữa không?” Cung Ngũ lắc đầu, “Hết rồi.”
“Hết rồi?” Đội trưởng David kinh ngạc, nhìn Cung Ngủ, lại nhìn ghi chép điều tra, “À... theo tôi được biết, thời gian lễ hội Hải Vương, Ngũ tiểu thư và ba người bạn học còn lại ở White Temple, hình như đã làm mất đồ đúng không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái: “Anh biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
Tại sao phải rườm rà như vậy? Cứ hỏi mãi hỏi mãi, bắt cô phải bán đứng Tư Đồ ra mới chịu à? Đội trưởng David cau mày, “Ngũ tiểu thư có quen cái người tìm lại đồ cho cô không?” Cung Ngũ lại lắc đầu: “Không quen. Nhưng tôi cảm thấy hắn rất đê tiện.” Đội trưởng David: “...” Mọi người: “...”
Công tước đại nhân lại hít sâu.
“... Lúc Ngũ tiểu thư ở khách sạn, hình như cũng xảy ra chuyện. Theo điều tra của chúng tôi, có khách không mời mà đến xông vào phòng khách sạn của Ngũ tiểu thư, đúng không?”
Cung Ngũ mím môi, động tác này khiến đội trưởng David cảnh giác: “Ngũ tiểu thư quả thực nhìn thấy người khách không mời mà đến đó đúng không? Ngũ tiếu thư còn có thể nhớ dáng vẻ của người đó không?”
Cung Ngũ im lặng một lúc, đột nhiên trả lời: “Không! Tôi chỉ nghe thấy tiếng động, nhưng không nhìn thấy người.”
Đội trưởng David kinh ngạc: “Ngũ tiểu thư, lời của cô rất quan trọng đối với chúng tôi.”
“Tôi biết.” Cung Ngũ trả lời: “Vốn dĩ cũng chẳng có gì là các anh quá khẩn trương thôi. Chẳng qua chỉ là một người đưa thư trẻ tuổi, nếu anh ta có thể đưa thư cho tôi, chứng minh anh ta không có ác ý, nếu không thì sẽ không trà trộn được vào trường học rồi sau còn đặc biệt đi tìm tôi thu hút sự chú ý của người khác, trực tiếp làm chuyện xấu là được. Còn về súng bắn tỉa, ai mà biết được? Nói không chừng chính là cái kẻ truy sát người đưa thư đó, nói không chừng chính là trường học quá căng thẳng, giới nghiêm toàn trường mới khiến cho người thanh niên kia nhất thời không thể rời đi được, cho nên mới khiến tay súng bắn tỉa xông vào trường học.”
Cô cụp mắt, nói lớn: “Canh gác trường học đến mức cao nhất khiến người ta mọc cánh cũng khó thoát, không bằng khôi phục lại như bình thường, nói không chừng nhân vật khả nghi nấp ở nơi nào đó sẽ nhanh chóng rời đi.” Đội trưởng David: “...”
Mặc dù nói rất có lý, nhưng như vậy tỏ ra bọn họ rất bất tài, nhiều người như vậy mà lại đến một người cũng không bắt được. Huống hồ trường học toàn là con cháu của gia tộc rất quan trọng, ngộ nhỡ mục đích của người kia là báo thù hay làm chuyện xấu gì, vậy thì hậu quả sẽ không thể lường được. Anh ta nhìn Cung Ngũ, lại nhìn hiệu trưởng, không lên tiếng.
Hiệu trưởng do dự một lúc, đi đến trước mặt Cung Ngũ thăm dò: “Tiểu Ngũ biết người đưa thư đó, cho nên em muốn bảo vệ hắn, đúng không?” Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng cũng thay đổi khiến cho người ta không thở nổi. Công tước đại nhân ngồi trên sofa cúi đầu, toàn thân phát ra sự tàn ác bức người, bàn tay vốn đặt tùy ý trên đùi biến thành siết chặt lấy tay vịn sofa, ngón tay ghim sâu vào bề mặt sofa, khớp xương nổi gồ lên, bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Hiệu trưởng run cầm cập, hình như vừa rồi bà ấy đã nói một câu không nên nói. Nhưng không phải là chia tay rồi sao? Còn sắp nửa năm rồi, cho dù Tiểu Ngũ có thiện cảm với cậu con trai nào, không phải là rất bình thường ư?
Cung Ngũ trực tiếp phủ nhận lời của hiệu trưởng: “Em đã nói là em không quen rồi. Còn có vấn đề gì nữa không ạ?” Đội trưởng David lau mồ hôi: “Tôi vẫn muốn tìm hiểu tình hình gia đình của Ngũ tiểu thư nữa, xin hỏi gia đình Ngũ tiểu thư có hòa thuận không?” Cung Ngũ trả lời: “Cũng được, rất hòa thuận, người không hòa thuận chết đã chết, tàn đã tàn, bây giờ tất cả đều hòa bình.”
Đội trưởng David: “...” Lại không nói lại được. Khóe mắt hiệu trưởng giật giật: “Tiểu Ngũ, gia tộc của em ở quê hương có đắc tội với người nào sẽ liên lụy đến em không?”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn bà ấy, nói: “Hiệu trưởng Page, cho dù gia tộc của em có đắc tội với ai cũng không liên lụy đến em, bởi vì em ở Thanh Thành không đáng coi trọng như ở Gaddles. Em sống hay chết đối với người của gia tộc em mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm, cho nên kẻ thù của gia tộc em không cần phải mạo hiểm để giết một người không quan trọng như em. Em kiên quyết cho rằng tay súng bắn tỉa kia nhất định là nhắm vào người lạ biến mất ở trong trường học đó.”
Hiệu trưởng Page có chút sầu muộn, Cung Ngũ thật sự là thế nào cũng không chịu nói!
“Hiệu trưởng Page, nếu như không có chuyện gì thì em về lớp học trước đây.” Hiệu trưởng Page vừa định mở miệng, Công tước đại nhân ngồi tại chỗ đột nhiên mở miệng: “Lá thư đó là ai gửi đến?”
Cung Ngũ đang định xoay người rời đi lập tức dừng lại, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay cũng siết lại. Cô quay đầu, cung kính trả lời anh: “Của một người bạn qua thư của tôi. Anh ấy không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này cả...”.
Còn chưa nói hết câu, tiếng xẹt xẹt đột nhiên truyền đến, mọi người nhìn qua mới phát hiện một tay của Công tước đại nhân vì dùng sức quá mạnh mà xé đứt một miếng trên tay vịn sofa. Mọi người kinh hãi: “...”
Công tước đại nhân nghiêng đầu, mặt mũi u ám mang theo nụ cười khiến cho người khác không rét mà run, hòa nhã hỏi: “Bởi vì Tiểu Ngũ không thành thật trả lời câu hỏi, bây giờ lá thư đó cực kỳ quan trọng đối với chuyện điều tra, nếu như Tiểu Ngũ không lấy lá thư đó ra, vì bảo đảm sự an toàn cho các sinh viên, chỉ có thể cẩn thận tra soát ký túc xá của từng người một.”
Tin đồn bên ngoài có liên quan đến Edward và Cung Ngũ đã sớm lan truyền xôn xao ai ai cũng biết, nhưng như vậy cũng là chuyện không có cách nào cả.
Cung Ngũ nhanh chóng dời tầm mắt khỏi Công tước đại nhân, bàn tay nắm chặt cũng dần dần khôi phục lại bình thường. Cô cười8vui vẻ với hiệu trưởng, lớn tiếng trả lời: “Được ạ hiệu trưởng Page, cô có vấn đề gì cứ hỏi đi ạ, em sẽ trả lời.”
“Em ngồi xuống đã.”
Cung Ngũ nhìn một cái, trong phòng hiệu trưởng không có nhiều sofa, chiếc sofa đơn duy nhất thì có người ngồi rồi, ghế dài lại nối liền với nhau.
Cô2lắc đầu cự tuyệt ngồi chung một chỗ với Công tước đại nhân: “Hiệu trưởng, cô có vấn đề gì cứ hỏi đi là được rồi, em đứng cũng được.” Cuối cùng Công tước đại nhân cũng dời tầm mắt khỏi cô, anh ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống đất. Hiệu trưởng cười khan, cũng không biết nói4cái gì cho phải, vội vàng nhìn về phía đội trưởng David, “Đội trưởng David, anh có vấn đề gì thì hỏi em ấy đi.” Cung Ngũ nhìn đội trưởng David, đợi câu hỏi của anh ta. Đội trưởng David chỉ có thể mở miệng: “Là thế này, giai đoạn này học viện tăng cường mức độ canh gác, chúng tôi phát hiện có hai vấn đề liên tục đều liên quan đến Ngũ tiểu thư. Lần đầu tiên là học viện xuất hiện người đưa thư, lần thứ hai là tối hôm qua, đội tuần tra phát hiện điểm ngắm bắn của súng bắn tỉa trên cửa sổ phòng cô, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Chúng tôi lo lắng đến sự an toàn của Ngũ tiểu thư và các sinh viên khác trong trường học, cho nên hy vọng Ngũ tiểu thư có thể cố gắng hết sức nhớ lại chi tiết về người đưa thư kia.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Ngày hôm qua các anh đã hỏi rồi, tôi cũng đã nói rất rõ ràng. Lúc người kia xuất hiện ở cửa lớp học ăn nói hơi nhảm nhí, tôi không muốn để cho hắn nói linh tinh khiến các bạn học hiểu lầm, cho nên kéo hắn đến chỗ không có ai hỏi hắn muốn làm gì. Hắn liền nói hắn là người đưa thư, sau đó thầy giáo đến, tôi rời đi. Chuyện này các anh có thể hỏi thầy giáo, thầy ấy biết.”
Những lời này của Cung Ngũ đều ăn khớp với miêu tả của các sinh viên xung quanh, nhưng hai chuyện đều xảy ra trên người cô thì không phải là trùng hợp.
“A, là thế này, vậy Ngũ tiểu thư nhớ lại một chút xem gần đây cô có ra ngoài, hoặc là có gặp phải người lạ kỳ quái nào ở bên ngoài không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời: “Cái này hả... Trước đó tôi có ra ngoài, nhưng đi cùng với mấy người bạn, đi xem lễ hội Hải Vương, không xảy ra chuyện gì cả.” Đây rõ ràng là nói dối, cô rõ ràng là không có bằng lái xe nên bị bắt, còn dám nói là không xảy ra chuyện gì. Công tước đại nhân cúi đầu ngồi tại chỗ, không nói một lời, khiến hiệu trưởng Page cũng không nhịn được dịch sang bên cạnh một chút. Đội trưởng David lật một quyển sổ nhỏ ra, “Tôi bên này tra được một bản ghi chép, Ngũ tiểu thư trên đường tham gia lễ hội Hải Vương đã phạm phải một lỗi nhỏ, mặc dù không lập thành án, nhưng người của Cục cảnh sát vẫn còn nhớ bốn người lúc đó...”
Cung Ngũ: “...”
Người này là ăn no rửng mỡ đúng không? Tại sao phải bới lỗi sai của cô lên? Không phải là lái xe một chút thôi à, không phải là không có bằng lái xe thôi à, tại sao phải lôi ra nói ở đây?
Cung Ngũ nghiến răng: “Đúng thế. Cảnh sát nói tôi không có bằng lái xe.” Nói xong, cô lại không nhịn được tức giận nói: “Trên đường không có xe nào khác nên tôi mới muốn học lái xe, lại không ảnh hưởng đến những người khác, dựa vào cái gì không cho tôi lái xe?”
Đội trưởng David: “...”
Mọi người: “...”
Công tước đại nhân giơ tay đỡ trán. Đội trưởng David lau mồ hôi: “À... bởi vì ở Gaddles, không có bằng lái xe mà lái xe là một tội danh rất nghiêm trọng...”
Cung Ngũ mím môi, không nói gì. Rất nghiêm trọng à? Vậy là cô may mắn không bị bắt đi khởi tố...
“Nếu không có ai báo cảnh sát thì tôi chẳng có chuyện gì cả! Người bây giờ đúng là ăn no rửng mỡ” Cung Ngũ càng nghĩ càng giận, “Chắc chắn là chiếc xe đi xa xa phía sau, chính anh ta không dám lái nhanh, nhìn người khác lái nhanh còn ghen tị...”
Đội trưởng David vội vàng mở miệng ngăn cô lại: “Bình tĩnh: Bình tĩnh! Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi.”
Cung Ngũ không muốn bình tĩnh một chút nào, cô muốn rời khỏi chỗ này, thở chung một bầu không khí với Công tước đại nhân cô cũng không muốn. “Được rồi, lúc ở lễ hội Hải Vương còn xảy ra chuyện gì nữa không?” Cung Ngũ lắc đầu, “Hết rồi.”
“Hết rồi?” Đội trưởng David kinh ngạc, nhìn Cung Ngủ, lại nhìn ghi chép điều tra, “À... theo tôi được biết, thời gian lễ hội Hải Vương, Ngũ tiểu thư và ba người bạn học còn lại ở White Temple, hình như đã làm mất đồ đúng không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái: “Anh biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
Tại sao phải rườm rà như vậy? Cứ hỏi mãi hỏi mãi, bắt cô phải bán đứng Tư Đồ ra mới chịu à? Đội trưởng David cau mày, “Ngũ tiểu thư có quen cái người tìm lại đồ cho cô không?” Cung Ngũ lại lắc đầu: “Không quen. Nhưng tôi cảm thấy hắn rất đê tiện.” Đội trưởng David: “...” Mọi người: “...”
Công tước đại nhân lại hít sâu.
“... Lúc Ngũ tiểu thư ở khách sạn, hình như cũng xảy ra chuyện. Theo điều tra của chúng tôi, có khách không mời mà đến xông vào phòng khách sạn của Ngũ tiểu thư, đúng không?”
Cung Ngũ mím môi, động tác này khiến đội trưởng David cảnh giác: “Ngũ tiểu thư quả thực nhìn thấy người khách không mời mà đến đó đúng không? Ngũ tiếu thư còn có thể nhớ dáng vẻ của người đó không?”
Cung Ngũ im lặng một lúc, đột nhiên trả lời: “Không! Tôi chỉ nghe thấy tiếng động, nhưng không nhìn thấy người.”
Đội trưởng David kinh ngạc: “Ngũ tiểu thư, lời của cô rất quan trọng đối với chúng tôi.”
“Tôi biết.” Cung Ngũ trả lời: “Vốn dĩ cũng chẳng có gì là các anh quá khẩn trương thôi. Chẳng qua chỉ là một người đưa thư trẻ tuổi, nếu anh ta có thể đưa thư cho tôi, chứng minh anh ta không có ác ý, nếu không thì sẽ không trà trộn được vào trường học rồi sau còn đặc biệt đi tìm tôi thu hút sự chú ý của người khác, trực tiếp làm chuyện xấu là được. Còn về súng bắn tỉa, ai mà biết được? Nói không chừng chính là cái kẻ truy sát người đưa thư đó, nói không chừng chính là trường học quá căng thẳng, giới nghiêm toàn trường mới khiến cho người thanh niên kia nhất thời không thể rời đi được, cho nên mới khiến tay súng bắn tỉa xông vào trường học.”
Cô cụp mắt, nói lớn: “Canh gác trường học đến mức cao nhất khiến người ta mọc cánh cũng khó thoát, không bằng khôi phục lại như bình thường, nói không chừng nhân vật khả nghi nấp ở nơi nào đó sẽ nhanh chóng rời đi.” Đội trưởng David: “...”
Mặc dù nói rất có lý, nhưng như vậy tỏ ra bọn họ rất bất tài, nhiều người như vậy mà lại đến một người cũng không bắt được. Huống hồ trường học toàn là con cháu của gia tộc rất quan trọng, ngộ nhỡ mục đích của người kia là báo thù hay làm chuyện xấu gì, vậy thì hậu quả sẽ không thể lường được. Anh ta nhìn Cung Ngũ, lại nhìn hiệu trưởng, không lên tiếng.
Hiệu trưởng do dự một lúc, đi đến trước mặt Cung Ngũ thăm dò: “Tiểu Ngũ biết người đưa thư đó, cho nên em muốn bảo vệ hắn, đúng không?” Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng cũng thay đổi khiến cho người ta không thở nổi. Công tước đại nhân ngồi trên sofa cúi đầu, toàn thân phát ra sự tàn ác bức người, bàn tay vốn đặt tùy ý trên đùi biến thành siết chặt lấy tay vịn sofa, ngón tay ghim sâu vào bề mặt sofa, khớp xương nổi gồ lên, bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Hiệu trưởng run cầm cập, hình như vừa rồi bà ấy đã nói một câu không nên nói. Nhưng không phải là chia tay rồi sao? Còn sắp nửa năm rồi, cho dù Tiểu Ngũ có thiện cảm với cậu con trai nào, không phải là rất bình thường ư?
Cung Ngũ trực tiếp phủ nhận lời của hiệu trưởng: “Em đã nói là em không quen rồi. Còn có vấn đề gì nữa không ạ?” Đội trưởng David lau mồ hôi: “Tôi vẫn muốn tìm hiểu tình hình gia đình của Ngũ tiểu thư nữa, xin hỏi gia đình Ngũ tiểu thư có hòa thuận không?” Cung Ngũ trả lời: “Cũng được, rất hòa thuận, người không hòa thuận chết đã chết, tàn đã tàn, bây giờ tất cả đều hòa bình.”
Đội trưởng David: “...” Lại không nói lại được. Khóe mắt hiệu trưởng giật giật: “Tiểu Ngũ, gia tộc của em ở quê hương có đắc tội với người nào sẽ liên lụy đến em không?”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn bà ấy, nói: “Hiệu trưởng Page, cho dù gia tộc của em có đắc tội với ai cũng không liên lụy đến em, bởi vì em ở Thanh Thành không đáng coi trọng như ở Gaddles. Em sống hay chết đối với người của gia tộc em mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm, cho nên kẻ thù của gia tộc em không cần phải mạo hiểm để giết một người không quan trọng như em. Em kiên quyết cho rằng tay súng bắn tỉa kia nhất định là nhắm vào người lạ biến mất ở trong trường học đó.”
Hiệu trưởng Page có chút sầu muộn, Cung Ngũ thật sự là thế nào cũng không chịu nói!
“Hiệu trưởng Page, nếu như không có chuyện gì thì em về lớp học trước đây.” Hiệu trưởng Page vừa định mở miệng, Công tước đại nhân ngồi tại chỗ đột nhiên mở miệng: “Lá thư đó là ai gửi đến?”
Cung Ngũ đang định xoay người rời đi lập tức dừng lại, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay cũng siết lại. Cô quay đầu, cung kính trả lời anh: “Của một người bạn qua thư của tôi. Anh ấy không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này cả...”.
Còn chưa nói hết câu, tiếng xẹt xẹt đột nhiên truyền đến, mọi người nhìn qua mới phát hiện một tay của Công tước đại nhân vì dùng sức quá mạnh mà xé đứt một miếng trên tay vịn sofa. Mọi người kinh hãi: “...”
Công tước đại nhân nghiêng đầu, mặt mũi u ám mang theo nụ cười khiến cho người khác không rét mà run, hòa nhã hỏi: “Bởi vì Tiểu Ngũ không thành thật trả lời câu hỏi, bây giờ lá thư đó cực kỳ quan trọng đối với chuyện điều tra, nếu như Tiểu Ngũ không lấy lá thư đó ra, vì bảo đảm sự an toàn cho các sinh viên, chỉ có thể cẩn thận tra soát ký túc xá của từng người một.”
/939
|