Hôm sau vừa mới sáng sớm, Cung Ngũ đã tỉnh dậy, cùng Nhạc Mỹ Giảo đưa Bộ Tiểu Bát đi học. Các bạn nhỏ ở cổng nhà trẻ khóc ầm ĩ y như một bản hợp tấu, mà còn toàn là âm cao.
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ mỗi người dắt một tay Bộ Tiểu Bát,1nhóc mập hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng được cô giáo đón dắt tay đi vào trong.
Bộ Tiểu Bát đã đi vào rồi lại dừng lại, mở to hai mắt nhìn cô giáo, lại nhìn Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ, đột nhiên hỏi: “Mẹ, chị, hai người không vào à?” Cung Ngũ mím8môi, nín cười, nói: “Người đi nhà trẻ là Tiểu Bát, dĩ nhiên chỉ có một mình Tiểu Bát đi thôi!” Bộ Tiểu Bát ngẩn ra, đột nhiên rụt cái tay nhỏ lại, khóc hu hu, lao ra ngoài giống như một tia chớp, “Tiểu Bát không muốn đi một mình!” Cuối cùng Cung Ngũ cũng2hài lòng. Đây mới là dáng vẻ của trẻ con bình thường. Trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, đi nhà trẻ khóc lóc mới là trẻ con ngoan.
Nhạc Mỹ Giảo đen mặt lại: “Không phải đã nói là tự đi rồi sao? Sao lại đột nhiên không muốn nữa? Con nhìn những4bạn khác đều tự mình đi kìa, con không đi còn ra cái gì chứ?”
Cảm giác thành tựu của Cung Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện, cô chớp mắt: “Tiểu Bát cố lên!” “Không muốn!” Bộ Tiểu Bát khóc hu hu, cuối cùng gia nhập vào dàn đồng ca lớn giữa trưa.
“Oa oa oa...”
“A a a...”
“Hu hu hu...”
Đủ loại tiếng khóc tập trung lại với nhau, Cung Ngũ bịt tai lại. Nhạc Mỹ Giảo vừa dỗ vừa quát, Bộ Tiểu Bát ôm bắp đùi bà không buông tay, cô giáo ở bên cạnh kéo cũng không ra. Sức của nhóc mập hình như lớn hơn những đứa bé khác, ôm không buông kéo thế nào cũng không ra, lại không thể liều mạng cưỡng ép kéo, ngộ nhỡ đứa bé bị thương thì cũng không được. Cục diện nhất thời bế tắc, Cung Ngũ ở bên cạnh bịt tai cười. Nhạc Mỹ Giảo thở hổn hển: “Con cười cái gì? Tiểu Bát như vậy con không nói, còn cười ngây ngô cái gì? Con đúng là chị gái tốt!” Cung Ngũ chỉ đành ngồi xổm xuống: “Tiểu Bát à, em đi vào sớm thì mới có thể về nhà sớm. Em xem em lôi lôi kéo kéo như vậy, có thể không kịp ăn cơm tối đâu, mọi người ăn xong hết rồi, làm thế nào đây?”
“Tiểu Bát không muốn một mình...” Bộ Tiểu Bát khóc lóc nức nở.
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Chị đi học cũng là một mình mà!” Vừa nói, cô vừa nhận lúc Bộ Tiểu Bát phân tâm kéo cậu. Cô giáo nhắm đúng cơ hội, vòng qua cánh tay Bộ Tiểu Bát bế vào nhà trẻ.
Một cô giáo kinh nghiệm phong phú vội vàng nói với Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ: “Hai người mau đi đi, đợi lát nữa cháu nó nhìn thấy lại ầm ĩ tiếp, không nhìn thấy hai người thì sẽ không sao...”
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ nghe thấy thế thì vội vàng đi đến một chỗ khuất, còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy Bộ Tiểu Bát bay ra như một viên đạn, vừa chạy, vừa khóc: “Không muốn!”
Cô giáo ở phía sau không đuổi kịp.
Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo sắp điên rồi, “Bộ Tiểu Bát!” Bộ Tiểu Bát tủi thân cho cái miệng nhỏ ra, ôm lấy chân Nhạc Mỹ Giảo không buông tay: “Yêu mẹ.”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Cung Ngũ trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi cô đi đến kéo tay Bộ Tiểu Bát, “Nào, chị nói chuyện với em mấy câu.”
Bộ Tiểu Bát từ chối: “Không muốn, muốn mẹ.”
“Một câu thôi.”
Bộ Tiểu Bát nửa tin nửa ngờ. Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát sang bên cạnh. Một lát sau, Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết Cung Ngũ nói với Bộ Tiểu Bát cái gì, chỉ thấy nhóc con tự nhấc chân đi về phía nhà trẻ, vừa đi còn vừa quay đầu nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ vẫy tay với cậu, nói: “Tiểu Bát cố lên!”
Đợi Bộ Tiểu Bát được cô giáo dẫn đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo mới hỏi: “Tiểu Ngũ con nói gì với nó thế? Sao lại đột nhiên đồng ý đi nhà trẻ vậy?” Cung Ngũ nói: “Con nói với Tiểu Bát trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái và em gái xinh đẹp, nó liền nói nó đi xem thử xem.”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Trường mẫu giáo này là trường quốc tế tư nhân. Bộ Sinh nhờ quan hệ với Lý Nhất Địch gửi Bộ Tiểu Bát vào đó, học phí một năm không rẻ, nhưng đối với đại đa số người có tiền mà nói thì coi như đáng giá.
Hai mẹ con vừa về đến nhà, Bộ Sinh nhìn thấy bọn họ liền hỏi luôn: “Đưa đi rồi à? Nó có ầm ĩ không?” Nhạc Mỹ Giảo liếc anh ta một cái: “Sao cậu không tự đưa nó đi? Không biết xấu hổ còn hỏi, con trai cậu tính thế nào cậu còn không biết à? Cậu nói xem nó có ầm ĩ không?”
Bộ Sinh cười theo: “Vậy sau này anh sẽ đưa.”
Nhạc Mỹ Giảo hừ một tiếng, đi luôn. Bộ Sinh nhướng mày, cũng không tức giận, đợi Nhạc Mỹ Giảo đi rồi lại hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, Tiểu Bát có ầm ĩ không?”
Cung Ngũ nhún vai: “Khóc lóc còn nghiêm trọng hơn giết nó.”
Bộ Sinh lại hỏi: “Sao nó lại đồng ý đi vào?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, “Nói với nó trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái và em gái xinh đẹp, nên nó đi thôi.” Bộ Sinh: “...” Học được rồi, ngày mai cũng dùng chiêu này đối phó với con trai mình. Trong nhà thiếu đi Bộ Tiểu Bát, lập tức yên ắng hẳn. Cung Ngũ thở dài, Tiểu Bát đáng thương, cuối cùng đã lớn phải đi học rồi. Thời gian rất dài tiếp theo đều phải đi học, thật là quá bi thảm.
Đương nhiên Cung Ngũ cũng không có cách nào đắc ý được lâu, bởi vì cô cũng sắp đi học rồi. Mấy ngày nay cô đang thu dọn đồ đạc để nhập học, còn chuẩn bị mấy phần quà, định mang cho bọn người Winnie và Crovia. Còn Dung Trần, không giết chết anh ta đã là tốt lắm rồi, còn quà cáp gì nữa, hừ! Lúc cô thu dọn đồ đạc, Nhạc Mỹ Giảo xuất hiện ở cửa, yên lặng nhìn cô sắp xếp va li, lúc Cung Ngũ ngẩng đầu lên mới phát hiện ra: “Mẹ, sao mẹ lại đứng đó? Mẹ ngồi đi.” Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống, nhìn cô nói: “Ừ, thu dọn xong cả rồi hả? Có cần mẹ giúp con không?” “Không ạ. Có chút đồ thôi con có thể tự thu xếp được, không cần mẹ giúp. Hơn nữa, con đã lớn như vậy rồi, còn cần mẹ giúp con, vậy thì tay con vô dụng quá.” Nhạc Mỹ Giảo cười: “Mẹ nghe Tiểu Ngũ nói như vậy, mẹ rất vui. Chuyện này chứng minh con gái mẹ trưởng thành thật rồi. Trước kia mẹ muốn truyền đạt cho Tiểu Ngũ rất nhiều thứ, mẹ đều chưa nói, Tiểu Ngũ đã dần dần biết hết cả.”
“Tiểu Bát cũng đi học rồi, nếu như con còn không trưởng thành, đời này của con còn có hi vọng nữa sao?” Cung Ngũ cười.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn ra bên ngoài, phiền muộn nói: “Lúc Ngôn Đình còn nhỏ, mẹ chỉ nuôi nó có mấy tháng. Lúc con còn nhỏ, mẹ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội bầu bạn với con. Bây giờ đến Tiểu Bát, mẹ hy vọng mẹ có thể bầu bạn với nó đến lúc nó lớn như Tiểu Ngũ.” Bà nghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, cười nói: “Không phải là cố ý thiên vị Tiểu Bát, mà là mẹ muốn cảm nhận việc bầu bạn với một đứa bé đến lúc trưởng thành rốt cuộc là như thế nào, không muốn mình phải tiếc nuối.”
Cung Ngũ ngồi xếp bằng dưới đất, cười híp mắt nhìn bà, nói: “Mẹ, nghe thấy mẹ nói như vậy, con rất vui. Thật đấy! Con đã lớn thế này rồi, không cảm thấy tiếc nuối một chút nào. Cảm ơn mẹ, sau khi con lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn cảm thấy mình nợ con và anh Tư rất nhiều. Thật ra mẹ không cần phải áy náy với bọn con, cho dù là anh Tư hay là con, trước giờ chúng con đều không có cảm giác như vậy. Ngược lại, chúng con cảm thấy rất áy náy với mẹ. Anh Tự hối hận mình biết muộn như vậy, hối hận mình có thể độc lập muộn như vậy, nếu không nhất định anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, không để mẹ cảm thấy áy náy với anh ấy, rõ ràng là anh ấy nợ mẹ nhiều hơn. Còn con, con thật sự là một đứa đáng lo, nếu như con hiếu chuyện sớm một chút, có lẽ mẹ thân yêu xinh đẹp của con sẽ bớt lo hơn rất nhiều.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên cười với Nhạc Mỹ Giảo, động tác này và vẻ mặt này giống y như Bộ Tiểu Bát. Nhạc Mỹ Giảo cười nhìn cô, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Nếu như Tiểu Ngũ thích cậu con trai nào, cảm thấy nhân phẩm không tệ lắm thì dẫn về cho mẹ xem mặt. Nếu như chưa có, vậy sau khi con về Thanh Thành, mẹ sẽ bảo Bộ Sinh chọn mấy cậu con trai tốt giới thiệu cho con. Bây giờ cho dù không có nhà họ Cung, không có nhà họ Bộ, mẹ cũng có năng lực để sau này Tiểu Ngũ không bị người khác ức hiếp.”
Cung Ngũ cúi đầu, tiếp tục sắp xếp đồ của mình, cuối cùng đóng gói xong rồi, chỉ còn đợi ngày trở về Gaddles thôi.
Còn Công tước đại nhân trước đó luôn muốn cùng cô trở về Gaddles mấy ngày nay cũng không xuất hiện, Cung Ngũ đoán có lẽ anh đã về rồi, dù sao anh cũng đã nói trước với cô là anh đi về trước.
Cung Ngũ rất thả lỏng. Sau một tuần liên tục khóc lóc đòi không đi học nhưng vẫn bị lôi, biết mình không chạy thoát được số phận đi nhà trẻ, cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng cam chịu số phận rồi. Cung Ngũ nhắn tin cho Yến Đại Bảo, Lam Anh và Tần Tiểu Ngư trước khi cô lên đường. Lúc chuẩn bị trở về Gaddles, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh lên máy bay tìm được chỗ ngồi, cô còn chưa ngồi xuống đã thấy Công tước đại nhân ở bên cạnh đang nhìn mình.
Cung Ngũ kinh ngạc: “Không phải anh Tiểu Bảo nói là sẽ về sớm sao?” Công tước đại nhân: “Mẹ anh nói đã về nhiều ngày như vậy, cũng không ngại ở thêm mấy ngày nữa. Ừm, hưởng thụ hết một kỳ nghỉ hoàn chỉnh giống như Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ: “...”
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ mỗi người dắt một tay Bộ Tiểu Bát,1nhóc mập hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng được cô giáo đón dắt tay đi vào trong.
Bộ Tiểu Bát đã đi vào rồi lại dừng lại, mở to hai mắt nhìn cô giáo, lại nhìn Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ, đột nhiên hỏi: “Mẹ, chị, hai người không vào à?” Cung Ngũ mím8môi, nín cười, nói: “Người đi nhà trẻ là Tiểu Bát, dĩ nhiên chỉ có một mình Tiểu Bát đi thôi!” Bộ Tiểu Bát ngẩn ra, đột nhiên rụt cái tay nhỏ lại, khóc hu hu, lao ra ngoài giống như một tia chớp, “Tiểu Bát không muốn đi một mình!” Cuối cùng Cung Ngũ cũng2hài lòng. Đây mới là dáng vẻ của trẻ con bình thường. Trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, đi nhà trẻ khóc lóc mới là trẻ con ngoan.
Nhạc Mỹ Giảo đen mặt lại: “Không phải đã nói là tự đi rồi sao? Sao lại đột nhiên không muốn nữa? Con nhìn những4bạn khác đều tự mình đi kìa, con không đi còn ra cái gì chứ?”
Cảm giác thành tựu của Cung Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện, cô chớp mắt: “Tiểu Bát cố lên!” “Không muốn!” Bộ Tiểu Bát khóc hu hu, cuối cùng gia nhập vào dàn đồng ca lớn giữa trưa.
“Oa oa oa...”
“A a a...”
“Hu hu hu...”
Đủ loại tiếng khóc tập trung lại với nhau, Cung Ngũ bịt tai lại. Nhạc Mỹ Giảo vừa dỗ vừa quát, Bộ Tiểu Bát ôm bắp đùi bà không buông tay, cô giáo ở bên cạnh kéo cũng không ra. Sức của nhóc mập hình như lớn hơn những đứa bé khác, ôm không buông kéo thế nào cũng không ra, lại không thể liều mạng cưỡng ép kéo, ngộ nhỡ đứa bé bị thương thì cũng không được. Cục diện nhất thời bế tắc, Cung Ngũ ở bên cạnh bịt tai cười. Nhạc Mỹ Giảo thở hổn hển: “Con cười cái gì? Tiểu Bát như vậy con không nói, còn cười ngây ngô cái gì? Con đúng là chị gái tốt!” Cung Ngũ chỉ đành ngồi xổm xuống: “Tiểu Bát à, em đi vào sớm thì mới có thể về nhà sớm. Em xem em lôi lôi kéo kéo như vậy, có thể không kịp ăn cơm tối đâu, mọi người ăn xong hết rồi, làm thế nào đây?”
“Tiểu Bát không muốn một mình...” Bộ Tiểu Bát khóc lóc nức nở.
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Chị đi học cũng là một mình mà!” Vừa nói, cô vừa nhận lúc Bộ Tiểu Bát phân tâm kéo cậu. Cô giáo nhắm đúng cơ hội, vòng qua cánh tay Bộ Tiểu Bát bế vào nhà trẻ.
Một cô giáo kinh nghiệm phong phú vội vàng nói với Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ: “Hai người mau đi đi, đợi lát nữa cháu nó nhìn thấy lại ầm ĩ tiếp, không nhìn thấy hai người thì sẽ không sao...”
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ nghe thấy thế thì vội vàng đi đến một chỗ khuất, còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy Bộ Tiểu Bát bay ra như một viên đạn, vừa chạy, vừa khóc: “Không muốn!”
Cô giáo ở phía sau không đuổi kịp.
Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo sắp điên rồi, “Bộ Tiểu Bát!” Bộ Tiểu Bát tủi thân cho cái miệng nhỏ ra, ôm lấy chân Nhạc Mỹ Giảo không buông tay: “Yêu mẹ.”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Cung Ngũ trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi cô đi đến kéo tay Bộ Tiểu Bát, “Nào, chị nói chuyện với em mấy câu.”
Bộ Tiểu Bát từ chối: “Không muốn, muốn mẹ.”
“Một câu thôi.”
Bộ Tiểu Bát nửa tin nửa ngờ. Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát sang bên cạnh. Một lát sau, Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết Cung Ngũ nói với Bộ Tiểu Bát cái gì, chỉ thấy nhóc con tự nhấc chân đi về phía nhà trẻ, vừa đi còn vừa quay đầu nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ vẫy tay với cậu, nói: “Tiểu Bát cố lên!”
Đợi Bộ Tiểu Bát được cô giáo dẫn đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo mới hỏi: “Tiểu Ngũ con nói gì với nó thế? Sao lại đột nhiên đồng ý đi nhà trẻ vậy?” Cung Ngũ nói: “Con nói với Tiểu Bát trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái và em gái xinh đẹp, nó liền nói nó đi xem thử xem.”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Trường mẫu giáo này là trường quốc tế tư nhân. Bộ Sinh nhờ quan hệ với Lý Nhất Địch gửi Bộ Tiểu Bát vào đó, học phí một năm không rẻ, nhưng đối với đại đa số người có tiền mà nói thì coi như đáng giá.
Hai mẹ con vừa về đến nhà, Bộ Sinh nhìn thấy bọn họ liền hỏi luôn: “Đưa đi rồi à? Nó có ầm ĩ không?” Nhạc Mỹ Giảo liếc anh ta một cái: “Sao cậu không tự đưa nó đi? Không biết xấu hổ còn hỏi, con trai cậu tính thế nào cậu còn không biết à? Cậu nói xem nó có ầm ĩ không?”
Bộ Sinh cười theo: “Vậy sau này anh sẽ đưa.”
Nhạc Mỹ Giảo hừ một tiếng, đi luôn. Bộ Sinh nhướng mày, cũng không tức giận, đợi Nhạc Mỹ Giảo đi rồi lại hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, Tiểu Bát có ầm ĩ không?”
Cung Ngũ nhún vai: “Khóc lóc còn nghiêm trọng hơn giết nó.”
Bộ Sinh lại hỏi: “Sao nó lại đồng ý đi vào?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, “Nói với nó trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái và em gái xinh đẹp, nên nó đi thôi.” Bộ Sinh: “...” Học được rồi, ngày mai cũng dùng chiêu này đối phó với con trai mình. Trong nhà thiếu đi Bộ Tiểu Bát, lập tức yên ắng hẳn. Cung Ngũ thở dài, Tiểu Bát đáng thương, cuối cùng đã lớn phải đi học rồi. Thời gian rất dài tiếp theo đều phải đi học, thật là quá bi thảm.
Đương nhiên Cung Ngũ cũng không có cách nào đắc ý được lâu, bởi vì cô cũng sắp đi học rồi. Mấy ngày nay cô đang thu dọn đồ đạc để nhập học, còn chuẩn bị mấy phần quà, định mang cho bọn người Winnie và Crovia. Còn Dung Trần, không giết chết anh ta đã là tốt lắm rồi, còn quà cáp gì nữa, hừ! Lúc cô thu dọn đồ đạc, Nhạc Mỹ Giảo xuất hiện ở cửa, yên lặng nhìn cô sắp xếp va li, lúc Cung Ngũ ngẩng đầu lên mới phát hiện ra: “Mẹ, sao mẹ lại đứng đó? Mẹ ngồi đi.” Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống, nhìn cô nói: “Ừ, thu dọn xong cả rồi hả? Có cần mẹ giúp con không?” “Không ạ. Có chút đồ thôi con có thể tự thu xếp được, không cần mẹ giúp. Hơn nữa, con đã lớn như vậy rồi, còn cần mẹ giúp con, vậy thì tay con vô dụng quá.” Nhạc Mỹ Giảo cười: “Mẹ nghe Tiểu Ngũ nói như vậy, mẹ rất vui. Chuyện này chứng minh con gái mẹ trưởng thành thật rồi. Trước kia mẹ muốn truyền đạt cho Tiểu Ngũ rất nhiều thứ, mẹ đều chưa nói, Tiểu Ngũ đã dần dần biết hết cả.”
“Tiểu Bát cũng đi học rồi, nếu như con còn không trưởng thành, đời này của con còn có hi vọng nữa sao?” Cung Ngũ cười.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn ra bên ngoài, phiền muộn nói: “Lúc Ngôn Đình còn nhỏ, mẹ chỉ nuôi nó có mấy tháng. Lúc con còn nhỏ, mẹ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội bầu bạn với con. Bây giờ đến Tiểu Bát, mẹ hy vọng mẹ có thể bầu bạn với nó đến lúc nó lớn như Tiểu Ngũ.” Bà nghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, cười nói: “Không phải là cố ý thiên vị Tiểu Bát, mà là mẹ muốn cảm nhận việc bầu bạn với một đứa bé đến lúc trưởng thành rốt cuộc là như thế nào, không muốn mình phải tiếc nuối.”
Cung Ngũ ngồi xếp bằng dưới đất, cười híp mắt nhìn bà, nói: “Mẹ, nghe thấy mẹ nói như vậy, con rất vui. Thật đấy! Con đã lớn thế này rồi, không cảm thấy tiếc nuối một chút nào. Cảm ơn mẹ, sau khi con lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn cảm thấy mình nợ con và anh Tư rất nhiều. Thật ra mẹ không cần phải áy náy với bọn con, cho dù là anh Tư hay là con, trước giờ chúng con đều không có cảm giác như vậy. Ngược lại, chúng con cảm thấy rất áy náy với mẹ. Anh Tự hối hận mình biết muộn như vậy, hối hận mình có thể độc lập muộn như vậy, nếu không nhất định anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, không để mẹ cảm thấy áy náy với anh ấy, rõ ràng là anh ấy nợ mẹ nhiều hơn. Còn con, con thật sự là một đứa đáng lo, nếu như con hiếu chuyện sớm một chút, có lẽ mẹ thân yêu xinh đẹp của con sẽ bớt lo hơn rất nhiều.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên cười với Nhạc Mỹ Giảo, động tác này và vẻ mặt này giống y như Bộ Tiểu Bát. Nhạc Mỹ Giảo cười nhìn cô, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Nếu như Tiểu Ngũ thích cậu con trai nào, cảm thấy nhân phẩm không tệ lắm thì dẫn về cho mẹ xem mặt. Nếu như chưa có, vậy sau khi con về Thanh Thành, mẹ sẽ bảo Bộ Sinh chọn mấy cậu con trai tốt giới thiệu cho con. Bây giờ cho dù không có nhà họ Cung, không có nhà họ Bộ, mẹ cũng có năng lực để sau này Tiểu Ngũ không bị người khác ức hiếp.”
Cung Ngũ cúi đầu, tiếp tục sắp xếp đồ của mình, cuối cùng đóng gói xong rồi, chỉ còn đợi ngày trở về Gaddles thôi.
Còn Công tước đại nhân trước đó luôn muốn cùng cô trở về Gaddles mấy ngày nay cũng không xuất hiện, Cung Ngũ đoán có lẽ anh đã về rồi, dù sao anh cũng đã nói trước với cô là anh đi về trước.
Cung Ngũ rất thả lỏng. Sau một tuần liên tục khóc lóc đòi không đi học nhưng vẫn bị lôi, biết mình không chạy thoát được số phận đi nhà trẻ, cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng cam chịu số phận rồi. Cung Ngũ nhắn tin cho Yến Đại Bảo, Lam Anh và Tần Tiểu Ngư trước khi cô lên đường. Lúc chuẩn bị trở về Gaddles, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh lên máy bay tìm được chỗ ngồi, cô còn chưa ngồi xuống đã thấy Công tước đại nhân ở bên cạnh đang nhìn mình.
Cung Ngũ kinh ngạc: “Không phải anh Tiểu Bảo nói là sẽ về sớm sao?” Công tước đại nhân: “Mẹ anh nói đã về nhiều ngày như vậy, cũng không ngại ở thêm mấy ngày nữa. Ừm, hưởng thụ hết một kỳ nghỉ hoàn chỉnh giống như Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ: “...”
/939
|