Khi Lý Tư Không quay lại đã nhìn thấy một chú vịt vàng ngồi hưởng thụ vô cùng thoải mái giữa một bầy hạc. Anh ta gãi đầu: “Chuyện gì thế này? Thế này là thế nào? Đồ kẹt sỉ này, cô...”1Quay đầu lại nhìn Công tước đại nhân và ông Majholi, “Ôi, đây là... sắp thi đấu à?!”
Cung Ngũ hít mũi, liếc nhìn anh ta, nói: “Ừ, nói là muốn thi đấu đấy.”
“Chuyện gì xảy ra thế? Đang yên đang lành sao8lại muốn thi đấu” Lý Tự Không buồn bực, ghé mông ngồi lên bàn, cầm đồ ăn vặt lên ăn, “Ăn no rửng mỡ rồi à? Ông Majholi già đét rồi còn chạy được nữa không? Thế này rõ ràng là tạo2cơ hội cho cậu ta được dịp thể hiện à?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư Không, hỏi: “Ông Majholi có phải là thầy dạy của anh không?” “Đúng vậy, nhưng mà già rồi mà, bây giờ chắc chắn là không4bằng tôi được nữa rồi.” Lý Tư Không ném đồ ăn vặt vào trong miệng, nói nhẹ như không, “Nếu mà ông ta muốn thi đấu với Bảo thì chắc chắn là thua không còn mảnh giáp luôn, già lõi rồi còn gì.”
Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo nói rồi, đã rất lâu rồi anh ấy không tập luyện, chưa biết kết quả thế nào đâu.”
Đồng hồ đếm ngược đã được chuyển đến, chạy ba vòng quanh trường đua, ai hết ít thời gian hơn thì người đó giành chiến thắng. Lý Tư Không nhìn xem động tĩnh trên trường đua ngựa, “Thế mỗi sáng cậu ta chơi à? Chẳng qua chỉ không tập chạy nhanh thôi. Haizz, sao lại gặp phải ông Majholi chứ?” Cung Ngũ trợn mắt, “Chắc là trùng hợp thôi chứ. Tôi thấy anh cưỡi ngựa cũng giỏi lắm, còn giỏi hơn cả tôi, lợi hại!”
Lý Tư Không đắc ý: “Đương nhiên. Phải xem xem tôi là ai chứ.”
“Vậy nếu mà so với anh Tiểu Bảo thì ai giỏi hơn?” Cung Ngũ tò mò.
Lý Tư Không liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn Công tước đại nhân đang ở trên trường đua, bỗng nhiên hỏi: “Có phải cô cũng hỏi Bảo như vậy không?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không đầu, chẳng qua tôi chỉ thấy anh cưỡi ngựa giỏi thôi!” Lý Tư Không lại hỏi: “Vậy cô nói với cậu ta là thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi cũng giỏi đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, anh đừng tưởng là tôi khen anh nhé, tôi chỉ nói vu vơ thôi. Anh đừng có đắc ý đến phổng mũi lên đấy!”
“Cô tưởng tôi là trẻ con ba tuổi à?” Lý Tư Không vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa tức giận lẩm bẩm: “... Khốn nạn, không cho người khác khen tôi à, cứ bắt cô ấy phải nhìn thấy bản lĩnh của cậu à? Có thấy ấu trĩ không? Ba tuổi! Cậu đổi tên thành Celt Ba Tuổi đi, không được thì thành Phí Ba Tuổi cũng được đấy...”
“Này cậu hai Lý, anh đang lẩu bầu một mình cái gì đấy?” Cung Ngũ ngẩng lên nhìn anh ta.
Lý Tư Không xua tay: “Không có gì, vui vì có kịch hay xem thôi.”
Nói xong lại nhét vào miệng một nhân hạt dưa, thơm quá. Bên kia hai tuyển thủ đã vào vị trí, tiếng còi hiệu lệnh vang lên, hai con ngựa điên cuồng lao đi.
Thực ra Cung Ngũ xem cũng không hiểu lắm, chẳng qua cô chỉ chờ xem ai đến nơi trước là được. Ba vòng, trường đua ngựa cũng chỉ rộng bằng sân vận động một trường học, cho nên dù có ở vị trí xa nhất cũng đều xem được.
Cung Ngũ vốn dĩ đang ngồi, đợi qua hai vòng rồi cô đã đứng dậy một bên cùng những người khác, ra sức gào hét với đám đông trong trường đua ngựa: “Anh Tiểu Bảo cổ lên! Cố lên!”
Lý Tư Không vẫn đang ngồi trên bàn, ung dung lắc lư đôi chân, nhìn về phía Công tước đại nhân, rồi lại nhìn Cung Ngủ, không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ta cho hết nắm đồ ăn vặt trên tay vào miệng rồi nhảy xuống, đi đến bên cạnh Cung Ngũ, cũng nhoài người bám vào hàng rào, nhìn chằm chằm theo bóng người Công tước đại nhân. Đến khi Công tước đại nhân chạy gần đến đó, Lý Tư Không đặt tay lên miệng hét về phía anh: “Nếu cậu mà thua thì sẽ mất mặt lắm! Đồ keo kiệt đang ở đây xem này!” Một tay Cung Ngũ bám vào hàng rào, một tay giơ lên, nhảy nhót tại chỗ, hòa vào dòng người xung quanh hò hét cổ vũ: “Cố lên! Anh Tiểu Bảo cố lên! Cố lên! Anh Tiểu Bảo!”
Đám đông xung quanh hò hét vang dội. Tuy ông Majholi tuổi tác đã cao nhưng vẫn không hề yếu thể hơn, thậm chí còn có một đoạn vượt qua Công tước đại nhân nửa người ngựa. Đến nửa vòng cuối cùng Công tước đại nhân mới dốc sức chạy nước rút, vượt qua khoảng cách với ông cụ và dẫn đầu về đích.
Những người xung quanh xông về phía Công tước đại nhân vỗ tay hoan hô. Cung Ngũ cách rất xa vẫy tay với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo lợi hại quá!” Rồi lại quay sang hỏi Lý Tư Không: “Cậu hai Lý, anh nhìn vậy có thấy như vậy mất mặt không hả? Nhưng mà bầu không khí quá sôi động, nếu mà tôi không hò hét theo thì hơi bị lạc đàn ấy.” Lý Tư Không liếc nhìn cô, thấy có chút không biết nói gì. Anh ta thể hiện cho cô xem, mục đích chính là để cô khen ngợi, nếu mà cô không khen ngợi thì anh ta hà tất phải mệt mỏi như vậy làm gì chứ?
Lý Tư Không chép chép miệng: “Có gì mất mặt đâu chứ? Không nhìn thấy mọi người đều đang hò hét à?” Giơ tay ra chỉ về một hướng, “Nhìn thấy chưa? Mấy cô gái đó cứ nhìn chằm chằm vào Bảo, hét đến khản cả cổ họng luôn, cô thấy họ có mất mặt không hả?” Cung Ngũ nhìn qua đó, bĩu môi: “Có ai để ý đến đâu.” “Vậy thì ai thèm để ý đến cô chứ?” Lý Tư Không trợn mắt lườm, “Đồ ngốc.”
Cung Ngũ: “...”
Công tước đại nhân đang đợi ông Majholi đến, cùng đi về phía này. Tuy vừa mới kết thúc thi đấu nhưng hai người vẫn vừa nói vừa cười, không hề có khoảng cách gì vì kết quả trận đấu. Cung Ngũ và Lý Tư Không đợi ở bên này, Công tước đại nhân chào hỏi hàng người đang chúc mừng hai bên. Nói là chúc mừng, nhưng chẳng qua chỉ là kiếm cớ nói chuyện với Công tước đại nhân mà thôi, đương nhiên Công tước đại nhân sẽ hưởng ứng theo. “Tiểu Ngũ, để em đợi lâu rồi.” Công tước đại nhân đi đến, nhìn Lý Tư Không, “Đang nói gì vậy?” Lý Tư Không thấm trợn mắt lườm, nói: “Đang nói gì à, đang nói đến kỹ thuật cưỡi ngựa lợi hại của cậu, còn đánh bại cả thầy giáo của mình nữa.”
Cung Ngũ gật đầu: “Em cũng thấy là anh Tiểu Bảo rất lợi hại.” Cô vội vàng nhìn ông cụ, “Ông Majholi, tôi thấy ông cũng rất lợi hại!”
Dù sao tuổi tác cũng đã cao, thể lực không thể bằng được thanh niên trai tráng, bắt ông ta phải thi đấu với thanh niên vốn dĩ đã là bất công, nhưng ông ta vẫn có thể giữ được khoảng cách không xa không gần với Công tước đại nhân, thực ra đã rất lợi hại rồi.
Ông Majholi xua tay: “Ngũ tiểu thư, không giấu gì cô, tôi đúng là không so được với cánh thanh niên nữa rồi. Nếu như ngài Edward không nhường thì chỉ sợ hôm nay đã thua thảm rồi. Già rồi già rồi, không thể so được với thanh niên nữa rồi, phải chấp nhận tuổi già, phải chấp nhận sự thật thôi.”
Rồi hài lòng nhìn Công tước đại nhân: “Tuy ngài Edward đã lâu không tập luyện những kỹ thuật cưỡi ngựa vẫn không hề kém đi, có thể duy trì được phong độ như vậy, rất tốt! Tôi thực sự thấy rất giỏi!”
Rồi lại cốc trán Lý Tư Không, “Cậu ấy à, chắc chắn là lười biếng rồi. Phải học hỏi ngài Edward them.”
Lý Tư Không: “...”
Khen cậu ta thì cứ khen đi, sao còn phải tranh thủ cơ hội nói anh ta chứ? Trước đây đã thể, bây giờ cũng vậy, vì ba anh ta không ở Gaddles nên bắt nạt anh ta đúng không?
Cung Ngũ cố nén cười, xem ra làm học sinh cũng không mấy ngoan ngoãn, chắc chắn là cũng có nhiều khi khiến cho thầy giáo phải tức điên lên rồi.
Từ trường đua ngựa trở về, Cung Ngủ không nhịn được hỏi Lý Tư Không một câu: “Khi còn nhỏ anh cũng học ở Gaddles à?”
Cậu hai Lý trợn mắt lườm: “Mơ à? Ba mẹ tôi không cho tôi ra nước ngoài. Lúc đầu chị tôi cũng muốn đi, họ cũng không đồng ý, đặc biệt là ba tôi. Họ coi chị tôi như bảo bối trong lòng, dù có nói gì cũng không để cho chị tôi ra ngoài. Chị tôi làm loạn cỡ nào cũng không được, tôi lăn lộn dưới đất ba ngày liền ba tôi cũng không đồng ý, còn ra nước ngoài...”
“Vậy tại sao ông Majholi lại trở thành thầy của anh được?” Cung Ngũ tò mò. Lý Tư Không nói: “Hàng năm cứ đến kỳ nghỉ lễ, ba tôi đều đưa tôi đến Gaddles, nên có cơ hội học với ông già kia, anh tôi cũng từng được ông ta dạy.” Anh ta buồn phiền ngẩng đầu lên nhìn trời, “Nếu ông đây từ nhỏ đã được ông ta dạy, có khi bây giờ còn lợi hại hơn cả Bảo ấy chứ.”
Công tước đại nhân chỉ ung dung bước đến, liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu đừng nói những điều không thực tế đó thì tốt hơn đấy.” Lý Tư Không nổi giận: “Thế nào là không thực tế: Tôi vừa nói những điều không thực tế à? Những điều cậu nói đều là thật hết à?”
Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn Lý Tư Không nổi giận, gầm gào lên với Công tước đại nhân. Tuy nhiên, anh ta càng hung dữ, Công tước đại nhân càng không nói gì. Hai người này ở cạnh nhau lại tạo nên cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ. Một người như cây pháo nổ đùng đoàng, một người không nói lời nào như cây pháo xịt, có đốt thế nào cũng không lên được.
Cung Ngũ ở một bên mím môi xem trò.
Bên kia Lý Tư Không đang ầm ĩ lên, bỗng nhiên Công tước đại nhân nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, sáng nay anh gọi điện cho trường học rồi, phòng của em trong ký túc xá chắc là không sửa xong ngay trong thời gian ngắn được đâu. Phía trường học sẽ đánh giá lại phòng ốc sau trận hỏa hoạn, tòa nhà ký túc xá đó phải được xây sửa lại. Nếu vậy thì chỉ sợ là trong thời gian ngắn em không về đó ở được, mấy ngày tới trường học sẽ gửi thông báo cho sinh viên để mọi người chuẩn bị tâm lý.”
Cung Ngũ ngây người: “Trận hỏa hoạn nghiêm trọng vậy à? Vậy còn phòng dự bị thì sao? Không ở được nữa à? Vậy sinh viên ở trong ký túc xá quá thảm rồi ư?”
Công tước đại nhân mím môi, “Cụ thể thể nào phải đợi trường học sắp xếp, hoặc sẽ sắp xếp cho sinh viên ở tạm khách sạn bên ngoài, hoặc là trả lại tiền ký túc xá học kỳ này, để học sinh tự lo vấn đề chỗ ở. Nói tóm lại sẽ đưa ra phương án phù hợp nhất với đa số sinh viên, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Cung Ngủ gật đầu, “Cũng chỉ có thể làm vậy được thôi.” Cô nói với vẻ mặt buồn phiền: “Cũng không biết đã tìm ra được nguyên nhân vụ hỏa hoạn chưa nữa. Lúc đó khi tôi nhìn thấy là lửa lan ra từ bên kia, cứ tưởng là sẽ không thiếu đến bên này, trong phòng tôi còn nhiều thứ chưa mang đi lắm, không biết bao giờ tôi mới được về phòng lây đổ nữa.”
Công tước đại nhân nói: “Đồ trong phòng ký túc xá chắc là không dùng được nữa rồi, ngay cả sách trường học cũng định phát mới lại rồi. Bởi vì cả tòa nhà ký túc xá nồng nặc mùi khói, đồ trong phòng dù có tẩy rửa thế nào cũng không sạch được, cho nên, ngoài những giấy tờ cần thiết ra nếu như giữ lại có thể xin cấp lại ra, những thứ khác đều không lấy được nữa.”
Vẻ mặt Cung Ngũ kinh hãi, một lúc lâu sau cô mới ậm ừ nói: “Vậy... vậy thì đồ trong phòng tôi, ngoài mấy món đồ tôi lấy ra được, những thứ còn lại đều không lấy lại được nữa đúng không?” Quần áo thì sao? Quần áo của cô cũng không lấy được nữa sao? Chăn ga gối đệm thì sao? Cô mới chỉ dùng được có hai ngày, không đến mức mới dùng có hai ngày đã phải vứt đi rồi đấy chứ? Còn là đồ mới nữa chứ, nếu như lấy lại có thể bán lại cho người khác được không?
Thật quá lãng phí!
Lý Tư Không ở bên cạnh không chịu đựng được nữa nói: “Vứt thì vứt thôi, nồng nặc mùi khói rồi, cô có chịu đựng được cái mùi âm u như của người chết không hả?” Một lúc sau, Cung Ngũ mới lầm bầm: “Thì tôi chỉ thấy lãng phí thôi mà...”
“Đúng là đồ keo kiệt.” Lý Tư Không cười nhạo cô.
Cung Ngũ tức đến mức nhăn mũi lại: “Tôi khinh bỉ anh.”
Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ quay sang mách Công tước đại nhân, nhưng bây giờ cô chỉ tức giận trừng mắt lườm Lý Tư Không rồi đi tiếp. Lý Tư Không đắc ý: “Khinh bỉ thì có tác dụng quái gì hả? Cắn tôi đi, cô cắn tôi đi! Có bản lĩnh thì cắn tôi đi này!” Cung Ngũ nổi giận: “Cắn anh tôi còn chê hôi đấy! Không thèm!”
Lý Tư Không còn định nói tiếp nhưng Công tước đại nhân đã lạnh lùng liếc nhìn anh ta. Trời đang nắng nóng nhưng suýt nữa anh ta đã bị Công tước đại nhân nhìn đến mức run lẩy bẩy. Cung Ngủ không để ý đến, còn tưởng là mình thắng rồi, lại quay lại hung tợn lườm anh ta một cái nữa.
Lý Tư Không không nói gì.
Trên địa bàn của người ta, đúng thời điểm quan trọng người ta đang khổ sở theo đuổi lại cô vợ chưa cưới nhỏ, anh ta không nên để lửa cháy vào mình thì hơn.
Trong khi Lý Tư Không không dám nói chuyện với Cung Ngũ thì Công tước đại nhân đang dịu dàng nói với cô: “Trước khi trường học chưa đưa ra phương án giải quyết, Tiểu Ngũ chỉ có thể tạm thời chịu thiệt ở lại phủ Công tước rồi, đợi sau khi trường học thông báo rồi anh sẽ trưng cầu ý kiến của Tiểu Ngũ và cô Nhạc, cho nên Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng.”
“Ờ, tôi không lo lắng.” Cung Ngũ trả lời, “Tôi đang sợ ở lại đây sẽ gây thêm rắc rối cho anh Tiểu Bảo thôi.” “Không đâu.” Anh cười nói: “Anh đang cầu còn không được, sao lại thấy Tiểu Ngũ gây rắc rối cho anh chứ?”
Lý Tư Không trợn mắt lườm, nói: “Dù sao thì phủ Công tước cũng to như vậy, có thêm một người thì cũng thêm náo nhiệt. Người nào đó đã đáng thương ở phủ Công tước bao năm rồi, khó khăn lắm đổ keo kiệt cô mới quay lại ở, chắc là cậu ta ngủ mơ cũng cười, sáng dậy cũng được nhìn thấy gương mặt mới ngoài đám người làm rồi.”
Sau đó anh ta thở dài đầy phô trương, “Ôi, có một người nào đó quả thực là quá thảm, bao năm rồi cũng vẫn chỉ có một mình, khó khăn lắm mới gặp được một người thì lại bị người ta cướp đi mất, cậu có còn là người không hả?”
Công tước đại nhân chỉ nhìn về phía trước, không nói gì.
Cung Ngũ chậm rãi đi theo anh, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Lý Tư Không: Anh nói linh tinh cái gì đấy? Đáng lẽ ra chẳng có gì cả, nhìn cái vẻ mặt ưu thương của anh đi, anh là cái đồ bạn heo gì đấy? Anh là phường ác ôn nào chuyên dùng dao khoét sâu vào tim người khác thế:
Lý Tư Không xua tay, nháy mắt: Tôi nói thật mà. Trước đây năm nào cậu ta cũng trông chờ đến kỳ nghỉ, bởi vì chỉ khi đến kỳ nghỉ bọn tôi mới đến chơi với cậu ta.
Cung Ngũ chun mũi lại, quay đầu sang, chủ động nói: “Anh Tiểu Bảo, anh không cần phải để ý đến tôi. Dù sao thì anh cũng hiểu con người tôi rồi, tôi không thích nhất là gây rắc rối cho người khác. Hàng ngày anh Tiểu Bảo đều rất bận rộn, nếu như tôi ở đây mấy ngày, anh Tiểu Bảo thấy không rắc rối, cũng không gây thêm gánh nặng gì cho anh Tiểu Bảo, thì tôi cũng rất vui khi được ở lại chỗ anh Tiểu Bảo mấy ngày. Nhưng sau khi trường học giải quyết xong, tôi vẫn sẽ quay về đó.” Hơi ngưng lại một chút, cô nói tiếp, “Tôi chúc anh Tiểu Bảo mọi việc đều ổn.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Anh biết, Tiểu Ngũ cũng biết con người anh rồi đấy. Anh luôn bận rộn suốt ngày. Mấy ngày Tiểu Ngũ ở lại đây, có lẽ anh cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho em được, Tiểu Ngũ đừng cảm thấy bị tiếp đón không được chu đáo là được, có chuyện gì thì cứ dặn dò quản gia, quản gia sẽ giải quyết giúp em.”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”
Lý Tư Không ở bên cạnh buồn phiền ngửa đầu lên nhìn trời. Anh ta cũng muốn tìm một người phụ nữ để được như vậy, cảm thấy như vậy rất thú vị, nhưng đừng có gây nhau quá lâu, anh ta sợ nếu gây nhau quá lâu anh ta sẽ một cước đá bay người phụ nữ đó đến nơi nào đó không tìm lại được nữa.
Cung Ngũ hít mũi, liếc nhìn anh ta, nói: “Ừ, nói là muốn thi đấu đấy.”
“Chuyện gì xảy ra thế? Đang yên đang lành sao8lại muốn thi đấu” Lý Tự Không buồn bực, ghé mông ngồi lên bàn, cầm đồ ăn vặt lên ăn, “Ăn no rửng mỡ rồi à? Ông Majholi già đét rồi còn chạy được nữa không? Thế này rõ ràng là tạo2cơ hội cho cậu ta được dịp thể hiện à?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư Không, hỏi: “Ông Majholi có phải là thầy dạy của anh không?” “Đúng vậy, nhưng mà già rồi mà, bây giờ chắc chắn là không4bằng tôi được nữa rồi.” Lý Tư Không ném đồ ăn vặt vào trong miệng, nói nhẹ như không, “Nếu mà ông ta muốn thi đấu với Bảo thì chắc chắn là thua không còn mảnh giáp luôn, già lõi rồi còn gì.”
Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo nói rồi, đã rất lâu rồi anh ấy không tập luyện, chưa biết kết quả thế nào đâu.”
Đồng hồ đếm ngược đã được chuyển đến, chạy ba vòng quanh trường đua, ai hết ít thời gian hơn thì người đó giành chiến thắng. Lý Tư Không nhìn xem động tĩnh trên trường đua ngựa, “Thế mỗi sáng cậu ta chơi à? Chẳng qua chỉ không tập chạy nhanh thôi. Haizz, sao lại gặp phải ông Majholi chứ?” Cung Ngũ trợn mắt, “Chắc là trùng hợp thôi chứ. Tôi thấy anh cưỡi ngựa cũng giỏi lắm, còn giỏi hơn cả tôi, lợi hại!”
Lý Tư Không đắc ý: “Đương nhiên. Phải xem xem tôi là ai chứ.”
“Vậy nếu mà so với anh Tiểu Bảo thì ai giỏi hơn?” Cung Ngũ tò mò.
Lý Tư Không liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn Công tước đại nhân đang ở trên trường đua, bỗng nhiên hỏi: “Có phải cô cũng hỏi Bảo như vậy không?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không đầu, chẳng qua tôi chỉ thấy anh cưỡi ngựa giỏi thôi!” Lý Tư Không lại hỏi: “Vậy cô nói với cậu ta là thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi cũng giỏi đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, anh đừng tưởng là tôi khen anh nhé, tôi chỉ nói vu vơ thôi. Anh đừng có đắc ý đến phổng mũi lên đấy!”
“Cô tưởng tôi là trẻ con ba tuổi à?” Lý Tư Không vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa tức giận lẩm bẩm: “... Khốn nạn, không cho người khác khen tôi à, cứ bắt cô ấy phải nhìn thấy bản lĩnh của cậu à? Có thấy ấu trĩ không? Ba tuổi! Cậu đổi tên thành Celt Ba Tuổi đi, không được thì thành Phí Ba Tuổi cũng được đấy...”
“Này cậu hai Lý, anh đang lẩu bầu một mình cái gì đấy?” Cung Ngũ ngẩng lên nhìn anh ta.
Lý Tư Không xua tay: “Không có gì, vui vì có kịch hay xem thôi.”
Nói xong lại nhét vào miệng một nhân hạt dưa, thơm quá. Bên kia hai tuyển thủ đã vào vị trí, tiếng còi hiệu lệnh vang lên, hai con ngựa điên cuồng lao đi.
Thực ra Cung Ngũ xem cũng không hiểu lắm, chẳng qua cô chỉ chờ xem ai đến nơi trước là được. Ba vòng, trường đua ngựa cũng chỉ rộng bằng sân vận động một trường học, cho nên dù có ở vị trí xa nhất cũng đều xem được.
Cung Ngũ vốn dĩ đang ngồi, đợi qua hai vòng rồi cô đã đứng dậy một bên cùng những người khác, ra sức gào hét với đám đông trong trường đua ngựa: “Anh Tiểu Bảo cổ lên! Cố lên!”
Lý Tư Không vẫn đang ngồi trên bàn, ung dung lắc lư đôi chân, nhìn về phía Công tước đại nhân, rồi lại nhìn Cung Ngủ, không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ta cho hết nắm đồ ăn vặt trên tay vào miệng rồi nhảy xuống, đi đến bên cạnh Cung Ngũ, cũng nhoài người bám vào hàng rào, nhìn chằm chằm theo bóng người Công tước đại nhân. Đến khi Công tước đại nhân chạy gần đến đó, Lý Tư Không đặt tay lên miệng hét về phía anh: “Nếu cậu mà thua thì sẽ mất mặt lắm! Đồ keo kiệt đang ở đây xem này!” Một tay Cung Ngũ bám vào hàng rào, một tay giơ lên, nhảy nhót tại chỗ, hòa vào dòng người xung quanh hò hét cổ vũ: “Cố lên! Anh Tiểu Bảo cố lên! Cố lên! Anh Tiểu Bảo!”
Đám đông xung quanh hò hét vang dội. Tuy ông Majholi tuổi tác đã cao nhưng vẫn không hề yếu thể hơn, thậm chí còn có một đoạn vượt qua Công tước đại nhân nửa người ngựa. Đến nửa vòng cuối cùng Công tước đại nhân mới dốc sức chạy nước rút, vượt qua khoảng cách với ông cụ và dẫn đầu về đích.
Những người xung quanh xông về phía Công tước đại nhân vỗ tay hoan hô. Cung Ngũ cách rất xa vẫy tay với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo lợi hại quá!” Rồi lại quay sang hỏi Lý Tư Không: “Cậu hai Lý, anh nhìn vậy có thấy như vậy mất mặt không hả? Nhưng mà bầu không khí quá sôi động, nếu mà tôi không hò hét theo thì hơi bị lạc đàn ấy.” Lý Tư Không liếc nhìn cô, thấy có chút không biết nói gì. Anh ta thể hiện cho cô xem, mục đích chính là để cô khen ngợi, nếu mà cô không khen ngợi thì anh ta hà tất phải mệt mỏi như vậy làm gì chứ?
Lý Tư Không chép chép miệng: “Có gì mất mặt đâu chứ? Không nhìn thấy mọi người đều đang hò hét à?” Giơ tay ra chỉ về một hướng, “Nhìn thấy chưa? Mấy cô gái đó cứ nhìn chằm chằm vào Bảo, hét đến khản cả cổ họng luôn, cô thấy họ có mất mặt không hả?” Cung Ngũ nhìn qua đó, bĩu môi: “Có ai để ý đến đâu.” “Vậy thì ai thèm để ý đến cô chứ?” Lý Tư Không trợn mắt lườm, “Đồ ngốc.”
Cung Ngũ: “...”
Công tước đại nhân đang đợi ông Majholi đến, cùng đi về phía này. Tuy vừa mới kết thúc thi đấu nhưng hai người vẫn vừa nói vừa cười, không hề có khoảng cách gì vì kết quả trận đấu. Cung Ngũ và Lý Tư Không đợi ở bên này, Công tước đại nhân chào hỏi hàng người đang chúc mừng hai bên. Nói là chúc mừng, nhưng chẳng qua chỉ là kiếm cớ nói chuyện với Công tước đại nhân mà thôi, đương nhiên Công tước đại nhân sẽ hưởng ứng theo. “Tiểu Ngũ, để em đợi lâu rồi.” Công tước đại nhân đi đến, nhìn Lý Tư Không, “Đang nói gì vậy?” Lý Tư Không thấm trợn mắt lườm, nói: “Đang nói gì à, đang nói đến kỹ thuật cưỡi ngựa lợi hại của cậu, còn đánh bại cả thầy giáo của mình nữa.”
Cung Ngũ gật đầu: “Em cũng thấy là anh Tiểu Bảo rất lợi hại.” Cô vội vàng nhìn ông cụ, “Ông Majholi, tôi thấy ông cũng rất lợi hại!”
Dù sao tuổi tác cũng đã cao, thể lực không thể bằng được thanh niên trai tráng, bắt ông ta phải thi đấu với thanh niên vốn dĩ đã là bất công, nhưng ông ta vẫn có thể giữ được khoảng cách không xa không gần với Công tước đại nhân, thực ra đã rất lợi hại rồi.
Ông Majholi xua tay: “Ngũ tiểu thư, không giấu gì cô, tôi đúng là không so được với cánh thanh niên nữa rồi. Nếu như ngài Edward không nhường thì chỉ sợ hôm nay đã thua thảm rồi. Già rồi già rồi, không thể so được với thanh niên nữa rồi, phải chấp nhận tuổi già, phải chấp nhận sự thật thôi.”
Rồi hài lòng nhìn Công tước đại nhân: “Tuy ngài Edward đã lâu không tập luyện những kỹ thuật cưỡi ngựa vẫn không hề kém đi, có thể duy trì được phong độ như vậy, rất tốt! Tôi thực sự thấy rất giỏi!”
Rồi lại cốc trán Lý Tư Không, “Cậu ấy à, chắc chắn là lười biếng rồi. Phải học hỏi ngài Edward them.”
Lý Tư Không: “...”
Khen cậu ta thì cứ khen đi, sao còn phải tranh thủ cơ hội nói anh ta chứ? Trước đây đã thể, bây giờ cũng vậy, vì ba anh ta không ở Gaddles nên bắt nạt anh ta đúng không?
Cung Ngũ cố nén cười, xem ra làm học sinh cũng không mấy ngoan ngoãn, chắc chắn là cũng có nhiều khi khiến cho thầy giáo phải tức điên lên rồi.
Từ trường đua ngựa trở về, Cung Ngủ không nhịn được hỏi Lý Tư Không một câu: “Khi còn nhỏ anh cũng học ở Gaddles à?”
Cậu hai Lý trợn mắt lườm: “Mơ à? Ba mẹ tôi không cho tôi ra nước ngoài. Lúc đầu chị tôi cũng muốn đi, họ cũng không đồng ý, đặc biệt là ba tôi. Họ coi chị tôi như bảo bối trong lòng, dù có nói gì cũng không để cho chị tôi ra ngoài. Chị tôi làm loạn cỡ nào cũng không được, tôi lăn lộn dưới đất ba ngày liền ba tôi cũng không đồng ý, còn ra nước ngoài...”
“Vậy tại sao ông Majholi lại trở thành thầy của anh được?” Cung Ngũ tò mò. Lý Tư Không nói: “Hàng năm cứ đến kỳ nghỉ lễ, ba tôi đều đưa tôi đến Gaddles, nên có cơ hội học với ông già kia, anh tôi cũng từng được ông ta dạy.” Anh ta buồn phiền ngẩng đầu lên nhìn trời, “Nếu ông đây từ nhỏ đã được ông ta dạy, có khi bây giờ còn lợi hại hơn cả Bảo ấy chứ.”
Công tước đại nhân chỉ ung dung bước đến, liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu đừng nói những điều không thực tế đó thì tốt hơn đấy.” Lý Tư Không nổi giận: “Thế nào là không thực tế: Tôi vừa nói những điều không thực tế à? Những điều cậu nói đều là thật hết à?”
Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn Lý Tư Không nổi giận, gầm gào lên với Công tước đại nhân. Tuy nhiên, anh ta càng hung dữ, Công tước đại nhân càng không nói gì. Hai người này ở cạnh nhau lại tạo nên cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ. Một người như cây pháo nổ đùng đoàng, một người không nói lời nào như cây pháo xịt, có đốt thế nào cũng không lên được.
Cung Ngũ ở một bên mím môi xem trò.
Bên kia Lý Tư Không đang ầm ĩ lên, bỗng nhiên Công tước đại nhân nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, sáng nay anh gọi điện cho trường học rồi, phòng của em trong ký túc xá chắc là không sửa xong ngay trong thời gian ngắn được đâu. Phía trường học sẽ đánh giá lại phòng ốc sau trận hỏa hoạn, tòa nhà ký túc xá đó phải được xây sửa lại. Nếu vậy thì chỉ sợ là trong thời gian ngắn em không về đó ở được, mấy ngày tới trường học sẽ gửi thông báo cho sinh viên để mọi người chuẩn bị tâm lý.”
Cung Ngũ ngây người: “Trận hỏa hoạn nghiêm trọng vậy à? Vậy còn phòng dự bị thì sao? Không ở được nữa à? Vậy sinh viên ở trong ký túc xá quá thảm rồi ư?”
Công tước đại nhân mím môi, “Cụ thể thể nào phải đợi trường học sắp xếp, hoặc sẽ sắp xếp cho sinh viên ở tạm khách sạn bên ngoài, hoặc là trả lại tiền ký túc xá học kỳ này, để học sinh tự lo vấn đề chỗ ở. Nói tóm lại sẽ đưa ra phương án phù hợp nhất với đa số sinh viên, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Cung Ngủ gật đầu, “Cũng chỉ có thể làm vậy được thôi.” Cô nói với vẻ mặt buồn phiền: “Cũng không biết đã tìm ra được nguyên nhân vụ hỏa hoạn chưa nữa. Lúc đó khi tôi nhìn thấy là lửa lan ra từ bên kia, cứ tưởng là sẽ không thiếu đến bên này, trong phòng tôi còn nhiều thứ chưa mang đi lắm, không biết bao giờ tôi mới được về phòng lây đổ nữa.”
Công tước đại nhân nói: “Đồ trong phòng ký túc xá chắc là không dùng được nữa rồi, ngay cả sách trường học cũng định phát mới lại rồi. Bởi vì cả tòa nhà ký túc xá nồng nặc mùi khói, đồ trong phòng dù có tẩy rửa thế nào cũng không sạch được, cho nên, ngoài những giấy tờ cần thiết ra nếu như giữ lại có thể xin cấp lại ra, những thứ khác đều không lấy được nữa.”
Vẻ mặt Cung Ngũ kinh hãi, một lúc lâu sau cô mới ậm ừ nói: “Vậy... vậy thì đồ trong phòng tôi, ngoài mấy món đồ tôi lấy ra được, những thứ còn lại đều không lấy lại được nữa đúng không?” Quần áo thì sao? Quần áo của cô cũng không lấy được nữa sao? Chăn ga gối đệm thì sao? Cô mới chỉ dùng được có hai ngày, không đến mức mới dùng có hai ngày đã phải vứt đi rồi đấy chứ? Còn là đồ mới nữa chứ, nếu như lấy lại có thể bán lại cho người khác được không?
Thật quá lãng phí!
Lý Tư Không ở bên cạnh không chịu đựng được nữa nói: “Vứt thì vứt thôi, nồng nặc mùi khói rồi, cô có chịu đựng được cái mùi âm u như của người chết không hả?” Một lúc sau, Cung Ngũ mới lầm bầm: “Thì tôi chỉ thấy lãng phí thôi mà...”
“Đúng là đồ keo kiệt.” Lý Tư Không cười nhạo cô.
Cung Ngũ tức đến mức nhăn mũi lại: “Tôi khinh bỉ anh.”
Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ quay sang mách Công tước đại nhân, nhưng bây giờ cô chỉ tức giận trừng mắt lườm Lý Tư Không rồi đi tiếp. Lý Tư Không đắc ý: “Khinh bỉ thì có tác dụng quái gì hả? Cắn tôi đi, cô cắn tôi đi! Có bản lĩnh thì cắn tôi đi này!” Cung Ngũ nổi giận: “Cắn anh tôi còn chê hôi đấy! Không thèm!”
Lý Tư Không còn định nói tiếp nhưng Công tước đại nhân đã lạnh lùng liếc nhìn anh ta. Trời đang nắng nóng nhưng suýt nữa anh ta đã bị Công tước đại nhân nhìn đến mức run lẩy bẩy. Cung Ngủ không để ý đến, còn tưởng là mình thắng rồi, lại quay lại hung tợn lườm anh ta một cái nữa.
Lý Tư Không không nói gì.
Trên địa bàn của người ta, đúng thời điểm quan trọng người ta đang khổ sở theo đuổi lại cô vợ chưa cưới nhỏ, anh ta không nên để lửa cháy vào mình thì hơn.
Trong khi Lý Tư Không không dám nói chuyện với Cung Ngũ thì Công tước đại nhân đang dịu dàng nói với cô: “Trước khi trường học chưa đưa ra phương án giải quyết, Tiểu Ngũ chỉ có thể tạm thời chịu thiệt ở lại phủ Công tước rồi, đợi sau khi trường học thông báo rồi anh sẽ trưng cầu ý kiến của Tiểu Ngũ và cô Nhạc, cho nên Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng.”
“Ờ, tôi không lo lắng.” Cung Ngũ trả lời, “Tôi đang sợ ở lại đây sẽ gây thêm rắc rối cho anh Tiểu Bảo thôi.” “Không đâu.” Anh cười nói: “Anh đang cầu còn không được, sao lại thấy Tiểu Ngũ gây rắc rối cho anh chứ?”
Lý Tư Không trợn mắt lườm, nói: “Dù sao thì phủ Công tước cũng to như vậy, có thêm một người thì cũng thêm náo nhiệt. Người nào đó đã đáng thương ở phủ Công tước bao năm rồi, khó khăn lắm đổ keo kiệt cô mới quay lại ở, chắc là cậu ta ngủ mơ cũng cười, sáng dậy cũng được nhìn thấy gương mặt mới ngoài đám người làm rồi.”
Sau đó anh ta thở dài đầy phô trương, “Ôi, có một người nào đó quả thực là quá thảm, bao năm rồi cũng vẫn chỉ có một mình, khó khăn lắm mới gặp được một người thì lại bị người ta cướp đi mất, cậu có còn là người không hả?”
Công tước đại nhân chỉ nhìn về phía trước, không nói gì.
Cung Ngũ chậm rãi đi theo anh, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Lý Tư Không: Anh nói linh tinh cái gì đấy? Đáng lẽ ra chẳng có gì cả, nhìn cái vẻ mặt ưu thương của anh đi, anh là cái đồ bạn heo gì đấy? Anh là phường ác ôn nào chuyên dùng dao khoét sâu vào tim người khác thế:
Lý Tư Không xua tay, nháy mắt: Tôi nói thật mà. Trước đây năm nào cậu ta cũng trông chờ đến kỳ nghỉ, bởi vì chỉ khi đến kỳ nghỉ bọn tôi mới đến chơi với cậu ta.
Cung Ngũ chun mũi lại, quay đầu sang, chủ động nói: “Anh Tiểu Bảo, anh không cần phải để ý đến tôi. Dù sao thì anh cũng hiểu con người tôi rồi, tôi không thích nhất là gây rắc rối cho người khác. Hàng ngày anh Tiểu Bảo đều rất bận rộn, nếu như tôi ở đây mấy ngày, anh Tiểu Bảo thấy không rắc rối, cũng không gây thêm gánh nặng gì cho anh Tiểu Bảo, thì tôi cũng rất vui khi được ở lại chỗ anh Tiểu Bảo mấy ngày. Nhưng sau khi trường học giải quyết xong, tôi vẫn sẽ quay về đó.” Hơi ngưng lại một chút, cô nói tiếp, “Tôi chúc anh Tiểu Bảo mọi việc đều ổn.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Anh biết, Tiểu Ngũ cũng biết con người anh rồi đấy. Anh luôn bận rộn suốt ngày. Mấy ngày Tiểu Ngũ ở lại đây, có lẽ anh cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho em được, Tiểu Ngũ đừng cảm thấy bị tiếp đón không được chu đáo là được, có chuyện gì thì cứ dặn dò quản gia, quản gia sẽ giải quyết giúp em.”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”
Lý Tư Không ở bên cạnh buồn phiền ngửa đầu lên nhìn trời. Anh ta cũng muốn tìm một người phụ nữ để được như vậy, cảm thấy như vậy rất thú vị, nhưng đừng có gây nhau quá lâu, anh ta sợ nếu gây nhau quá lâu anh ta sẽ một cước đá bay người phụ nữ đó đến nơi nào đó không tìm lại được nữa.
/939
|