Buổi tối hôm đó, cô đã trả một nửa tiền thuê nhà cho Công tước đại nhân. Công tước đại nhân còn cho luật sư làm một bản hợp đồng thuê nhà bình thường cho cô, thời hạn thuê là một năm, cho đến khi Cung Ngũ tốt nghiệp, một lần) thanh toán hết, đồng thời còn trả một nghìn tiền đặt cọc.
Cung Ngũ cầm bản hợp đồng chính thức và giấy biên nhận đặt cọc1ngây người một lúc, không biết tại sao nhưng cô cứ có cảm giác vừa đào hố tự chôn mình.
Công tước đại nhân đã trở thành chủ nhà của Cung Ngũ.
Sáng thứ bảy, Cung Ngũ dậy rất sớm, cô nhét chút đồ ăn vặt vào trong ba lô, đội mũ lên, đeo kính râm và ba lô lên vai, ra khỏi nhà từ sáng sớm. Cổng tước đại nhân ở phòng khách, nhìn thấy cô liền ngạc8nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ muốn ra ngoài à?” Cung Ngũ gật đầu, Tôi hẹn bạn học hôm nay ra ngoại thành chơi.”
Winnie, Crovia, Carlisle và Dung Trần hẹn gặp nhau ở cổng trường, sau đó mọi người đều mang theo một đống đồ ăn đi ra ngoại thành chơi.
Cung Ngũ chỉ mang theo đống đồ ăn vặt cô đem đến Gaddles. Công tước đại nhân đã đứng dậy, “Đi chơi ở ngoại thành? Tiểu Ngũ phải chuẩn2bị đồ ăn gì? Để anh cho người chuẩn bị...” “Cảm ơn anh Tiểu Bảo, tôi mang đi rồi.” Cung Ngũ khoác ba lô, đi ra cổng, miệng còn nói, “Trong ba lô của tôi có đồ ăn rồi, mọi người cũng mang theo mà. Tạm biệt anh Tiểu Bảo!”
Nói xong, cô đi ra ngoài cửa. Bởi vì khi bàn chuyện thuê phòng đã nói sẽ cung cấp xe cho cô dùng, cho nên sau khi cô4ra khỏi cổng đã có xe đứng đợi sẵn, cô lên xe rồi đi. Công tước đại nhân đứng ở cổng.
Lý Tư Không có vẻ hả hê, sờ đầu: “Ái chà, thế này thì phải làm sao đây? Đổ keo kiệt đó hình như rất biết cách chỉnh đốn lại lập trường của bản thân, không ở chung một mình với chủ nhà trọ. Thứ bảy chủ nhật đi ra ngoài hoạt động, ai đó lại không biết lấy cớ gì để ngăn cản.”
Công tước đại nhân chỉ lạnh lẽo liếc nhìn anh ta, không nói gì, xoay người đi vào thư phòng.
Ngày hôm nay, bầu không khí trong phủ công ty đều có vẻ rất khó chịu.
Cung Ngũ đi ra ngoài chơi một ngày, cho đến sau giờ cơm tối mới về. Tuy ở bên ngoài một ngày nhưng xem ra trạng thái tinh thần rất tốt, khi về nhà liền về phòng ngay, tắm rửa rồi chui vào ổ, nhân tiện mở sách ra xem, nhưng buồn ngủ quá nên ngủ quên luôn.
Sáng sớm ngày hôm sau Cung Ngũ lại dậy sớm, cô gặp Công tước đại nhân ở phòng khách, anh hỏi: “Tiểu Ngũ lại ra ngoài nữa à?”
Cung Ngủ không đeo ba lô, ăn vạn thoải mái, tóc búi cao đằng sau, cô nói: “Vâng, tôi muốn ra ngoài đi bộ.”
Nếu đã xác định ở lại đây một năm thì cô sẽ đi xung quanh làm quen, nhân tiện đi thăm hai anh em Matthew xem sao.
Công tước đại nhân rời đi nói: “Đúng lúc anh cũng muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta cùng đi được không?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân cười: “Nếu không tiện thì thôi vậy.”
“Ô, không có mà.” Cung Ngũ nói, “Tôi chỉ đi loanh quanh thôi...”
“Anh cũng vậy.” Công tước đại nhân nói.
Thế là hai người cùng ra khỏi nhà, Cung Ngũ chậm rãi đi về phía thảm cỏ, Công tước đại nhân thì chậm rãi đi theo sau cô, “Tiểu Ngũ có thấy quen không?” Cung Ngũ gật đầu: “Cũng tạm. Anh Tiểu Bảo là một chủ nhà rất tốt.” Công tước đại nhân cười, “Anh rất vui vì Tiểu Ngũ nói thế” Anh liếc nhìn hướng Cung Ngũ đi, hỏi, “Tiểu Ngũ muốn đi đâu?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi muốn đi gặp hai anh em Matthew.”
Công tước đại nhân hơi híp mắt lại, không nói gì nhưng lại yên lặng đi theo cô.
Khi Cung Ngủ đi đến nơi hai anh em Matthew ở, cổng đã bị khóa lại. Cô gãi đầu, gầy gẩy chiếc khóa cổng. Trong sân cỏ mọc um tùm, những loài thảo dược vốn được trồng trước kia giờ cũng chỉ còn vài cây sống sót, cảnh tượng như thể đã rất lâu rồi không có người ở đây nữa.
Cung Ngũ hơi ngây người, cô quay đầu lại nhìn Công tước đại nhân, “Hình như họ không có nhà... Ừm, thực ra thì hình như là đã rất lâu rồi không có người ở đây rồi.” Tâm trạng cô có vẻ sa sút: “Chẳng phải họ đã mấy đời liền trồng hoa cỏ làm vườn cho gia tộc Edward cơ mà? Họ chuyển đi rồi à?”
Công tước đại nhân nhìn cô nói: “Chuyện này anh không hỏi đến, có thể về phủ anh sẽ đi hỏi Eunguen xem sao.”
Cung Ngũ chu môi, đứng ở cổng, chọc chọc ngón chân nhìn vào bên trong. “Tiểu Ngũ muốn vào trong đó xem à?” Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ trả lời: “Chủ nhân không có nhà, sao lại vào trong đó được chứ?” Công tước đại nhân kéo tay Cung Ngũ Cung Ngũ, sau đó cất bước, đá cánh cổng đổ uỳnh xuống đất. Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh, anh Tiểu Bảo... chúng ta làm thế này là không đúng, đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp? Có khi nào sẽ bị bắt không?” Công tước đại nhân cười: “Đây là tài sản của gia tộc Edward, anh đá thì cũng là đá cổng nhà mình, cho nên không sao hết cả.”
Cung Ngũ: “...”
Đợi bụi không bay lên nữa, Công tước đại nhân nắm tay Cung Ngũ, kéo cô vào bên trong. Trong sân vẫn được bố trí như trước đây Cung Ngũ đã từng thấy, nhưng rất nhiều thứ đều đã bị phủ bụi. Cung Ngũ đi vào xem một vòng, cuối cùng đi về phía phòng thí nghiệm của Matthew.
Cô đi đến cửa phòng thì đứng lại. Cửa phòng thí nghiệm đang mở, nhưng toàn bộ hoa cỏ bên trong đã biến mất, bao nhiêu loài sinh vật kỳ bí thần kỳ lúc trước đều không còn nữa, chỉ có một đống chai lọ chất trong góc phòng, cũng dính đầy bụi bẩn.
Cung Ngũ há miệng, “Xem ra, đúng là họ chuyển nhà thật rồi!” Công tước đại nhân đứng đó không nói gì. Cô đứng cách anh một bước, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập sự thất vọng và ngạc nhiên, dường như có chút không thể chấp nhận được những thứ đang ở trước mắt.
Anh giơ đầu ngón tay lên, chạm lên mái tóc cô, “Tiểu Ngũ...” Cung Ngũ phồng mà nói: “Hình như là họ chuyển nhà thật rồi. Tôi tưởng là người làm thuê của gia tộc Edward không thể tự tiện rời đi cơ mà? Họ đi đâu rồi?”
Bàn tay Công tước đại nhân khẽ vuốt tóc cô, anh nói: “Nếu như Tiểu Ngũ muốn biết thì sau khi trở về anh sẽ cho người điều tra rõ ràng chuyện này được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, được ạ!” Cô thở dài, “Chuyển nhà đi thật rồi...”
“Quan hệ giữa Tiểu Ngũ với họ tốt lắm à?” Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, có chút mơ màng: “Cũng không được coi là tốt lắm.”
Chỉ là lúc ấy vào cái đêm cô vô cùng đau lòng đó, chính hai anh em Matthew đã đưa cô về nhà, còn cố gắng khuyên nhủ cô. Nếu nói rằng quan hệ giữa họ rất tốt, chi bằng nói rằng ở thời điểm cô buồn bã nhất, có hai anh em đã an ủi vỗ về trái tim bị tổn thương của cô, đó là tình cảm đáng để cô hồi tưởng nhớ nhung.
Không tìm được người, Cung Ngũ đành phải quay về. Cô nhìn cánh cổng bị Công tước đại nhân đạp đổ “Anh Tiểu Bảo, còn cánh cổng này thì phải làm thế nào?” Công tước đại nhân cười nói: “Sau này anh sẽ cho người đến sửa, Tiểu Ngũ không cần để ý đến.”
Hai người cùng quay về, khi về bầu không khí có vẻ buồn bã, Cung Ngũ cảm thấy không mấy vui vẻ, không còn cách nào khác, hai anh em Matthew đã dọn đi rồi, mà cô lại không hề hay biết gì.
Cô còn muốn đi xem những loài hoa có kỳ bí đó của hai anh em họ.
Mấy loài hoa cỏ mà Cung Ngũ đang nhớ nhung đó thực ra đang ở một phòng nghiên cứu dưới lòng đất ở trong tòa lâu đài. Hòa Húc, Layla và mấy nhà thực vật học gần như đang ngày ngày nghiên cứu, không ngừng chiết xuất ra được dịch độc từ trong đám hoa cỏ đó, để tìm kiếm ra thứ có thể khắc chế được những dịch độc đó.
Bọn họ nỗ lực tìm ra cách ngăn chặn độc tính đang dần lan rộng ra, phá hủy các cơ năng trong cơ thể Công tước đại nhân trong thời gian sớm nhất, khi sự ác hóa được khống chế, sau đó chính là nghĩ ra biện pháp rõ ràng. Điều duy nhất khiến họ cảm thấy may mắn đó là Công tước đại nhân vừa trẻ trung lại mạnh khỏe, nên đã trở thành đối tượng thí nghiệm sống vô cùng tốt cho Hòa Húc, dường như anh có thể chịu đựng được hết lần này đến lần khác những phản ứng của biện pháp trị liệu mới mà ông ta đưa ra. Tuy có một lần bất thường suýt nữa thì khiến Công tước đại nhân mất mạng, nhưng anh cầm cự được đã là điều rất hiếm thấy rồi.
Mà tất cả những điều này đều nhờ công lao của đám sinh vật kỳ bí đã sớm hóa thạch đó. Loài cỏ độc từ ba trăm năm trước, sau khi trải qua quá trình tiến hóa dài ba trăm năm đã không còn như trước kia nữa, còn thực vật ở thể sống từ ba trăm năm trước mà họ tìm được chính là nhân tố khiến cho thí nghiệm của Hòa Húc và Layla có bước tiến triển đột phá.
Ít nhất thì họ cũng có thể chắc chắn được rằng Công tước đại nhân có thể sống tiếp là chuyện chắc chắn không có gì phải nghi ngờ. Vấn đề còn lại chỉ là làm rõ độc tính đến mức độ nào thì phải xem thành quả nghiên cứu sau này thế nào rồi.
Nhưng Cung Ngữ không biết, cô chỉ cảm thấy thất vọng, sao họ lại chuyển nhà đi chứ, thực sự quá đáng tiếc! Về phủ Công tước, Cung Ngũ có cảm giác khó tả, có chút buồn phiền, còn có cả chút hoang mang, sau khi về cô ngồi im bất động trên sofa. Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ thấy thất vọng lắm à?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tôi không thất vọng, tôi chỉ cảm thấy ở Gaddles lại ít đi hai người bạn rồi.” Sau khi chắc chắn sẽ ở lại phủ Công tước, bình thường Cung Ngũ vẫn ổn, nhưng chỉ có thứ bảy chủ nhật thường xuyên hẹn bạn bè ra ngoài chơi, điều đó vô hình trung chặn Công tước đại nhân ở bên ngoài phạm vi bạn bè của cô. Điều này khiến Công tước đại nhân thấy hơi buồn phiền, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Dù sao thì với tư cách là một người chủ nhà, anh không thể nhiều lời can thiệp vào chuyện của khách thuê phòng được đúng không?
Cung Ngũ cầm bản hợp đồng chính thức và giấy biên nhận đặt cọc1ngây người một lúc, không biết tại sao nhưng cô cứ có cảm giác vừa đào hố tự chôn mình.
Công tước đại nhân đã trở thành chủ nhà của Cung Ngũ.
Sáng thứ bảy, Cung Ngũ dậy rất sớm, cô nhét chút đồ ăn vặt vào trong ba lô, đội mũ lên, đeo kính râm và ba lô lên vai, ra khỏi nhà từ sáng sớm. Cổng tước đại nhân ở phòng khách, nhìn thấy cô liền ngạc8nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ muốn ra ngoài à?” Cung Ngũ gật đầu, Tôi hẹn bạn học hôm nay ra ngoại thành chơi.”
Winnie, Crovia, Carlisle và Dung Trần hẹn gặp nhau ở cổng trường, sau đó mọi người đều mang theo một đống đồ ăn đi ra ngoại thành chơi.
Cung Ngũ chỉ mang theo đống đồ ăn vặt cô đem đến Gaddles. Công tước đại nhân đã đứng dậy, “Đi chơi ở ngoại thành? Tiểu Ngũ phải chuẩn2bị đồ ăn gì? Để anh cho người chuẩn bị...” “Cảm ơn anh Tiểu Bảo, tôi mang đi rồi.” Cung Ngũ khoác ba lô, đi ra cổng, miệng còn nói, “Trong ba lô của tôi có đồ ăn rồi, mọi người cũng mang theo mà. Tạm biệt anh Tiểu Bảo!”
Nói xong, cô đi ra ngoài cửa. Bởi vì khi bàn chuyện thuê phòng đã nói sẽ cung cấp xe cho cô dùng, cho nên sau khi cô4ra khỏi cổng đã có xe đứng đợi sẵn, cô lên xe rồi đi. Công tước đại nhân đứng ở cổng.
Lý Tư Không có vẻ hả hê, sờ đầu: “Ái chà, thế này thì phải làm sao đây? Đổ keo kiệt đó hình như rất biết cách chỉnh đốn lại lập trường của bản thân, không ở chung một mình với chủ nhà trọ. Thứ bảy chủ nhật đi ra ngoài hoạt động, ai đó lại không biết lấy cớ gì để ngăn cản.”
Công tước đại nhân chỉ lạnh lẽo liếc nhìn anh ta, không nói gì, xoay người đi vào thư phòng.
Ngày hôm nay, bầu không khí trong phủ công ty đều có vẻ rất khó chịu.
Cung Ngũ đi ra ngoài chơi một ngày, cho đến sau giờ cơm tối mới về. Tuy ở bên ngoài một ngày nhưng xem ra trạng thái tinh thần rất tốt, khi về nhà liền về phòng ngay, tắm rửa rồi chui vào ổ, nhân tiện mở sách ra xem, nhưng buồn ngủ quá nên ngủ quên luôn.
Sáng sớm ngày hôm sau Cung Ngũ lại dậy sớm, cô gặp Công tước đại nhân ở phòng khách, anh hỏi: “Tiểu Ngũ lại ra ngoài nữa à?”
Cung Ngủ không đeo ba lô, ăn vạn thoải mái, tóc búi cao đằng sau, cô nói: “Vâng, tôi muốn ra ngoài đi bộ.”
Nếu đã xác định ở lại đây một năm thì cô sẽ đi xung quanh làm quen, nhân tiện đi thăm hai anh em Matthew xem sao.
Công tước đại nhân rời đi nói: “Đúng lúc anh cũng muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta cùng đi được không?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân cười: “Nếu không tiện thì thôi vậy.”
“Ô, không có mà.” Cung Ngũ nói, “Tôi chỉ đi loanh quanh thôi...”
“Anh cũng vậy.” Công tước đại nhân nói.
Thế là hai người cùng ra khỏi nhà, Cung Ngũ chậm rãi đi về phía thảm cỏ, Công tước đại nhân thì chậm rãi đi theo sau cô, “Tiểu Ngũ có thấy quen không?” Cung Ngũ gật đầu: “Cũng tạm. Anh Tiểu Bảo là một chủ nhà rất tốt.” Công tước đại nhân cười, “Anh rất vui vì Tiểu Ngũ nói thế” Anh liếc nhìn hướng Cung Ngũ đi, hỏi, “Tiểu Ngũ muốn đi đâu?”
Cung Ngũ trả lời: “Tôi muốn đi gặp hai anh em Matthew.”
Công tước đại nhân hơi híp mắt lại, không nói gì nhưng lại yên lặng đi theo cô.
Khi Cung Ngủ đi đến nơi hai anh em Matthew ở, cổng đã bị khóa lại. Cô gãi đầu, gầy gẩy chiếc khóa cổng. Trong sân cỏ mọc um tùm, những loài thảo dược vốn được trồng trước kia giờ cũng chỉ còn vài cây sống sót, cảnh tượng như thể đã rất lâu rồi không có người ở đây nữa.
Cung Ngũ hơi ngây người, cô quay đầu lại nhìn Công tước đại nhân, “Hình như họ không có nhà... Ừm, thực ra thì hình như là đã rất lâu rồi không có người ở đây rồi.” Tâm trạng cô có vẻ sa sút: “Chẳng phải họ đã mấy đời liền trồng hoa cỏ làm vườn cho gia tộc Edward cơ mà? Họ chuyển đi rồi à?”
Công tước đại nhân nhìn cô nói: “Chuyện này anh không hỏi đến, có thể về phủ anh sẽ đi hỏi Eunguen xem sao.”
Cung Ngũ chu môi, đứng ở cổng, chọc chọc ngón chân nhìn vào bên trong. “Tiểu Ngũ muốn vào trong đó xem à?” Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ trả lời: “Chủ nhân không có nhà, sao lại vào trong đó được chứ?” Công tước đại nhân kéo tay Cung Ngũ Cung Ngũ, sau đó cất bước, đá cánh cổng đổ uỳnh xuống đất. Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh, anh Tiểu Bảo... chúng ta làm thế này là không đúng, đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp? Có khi nào sẽ bị bắt không?” Công tước đại nhân cười: “Đây là tài sản của gia tộc Edward, anh đá thì cũng là đá cổng nhà mình, cho nên không sao hết cả.”
Cung Ngũ: “...”
Đợi bụi không bay lên nữa, Công tước đại nhân nắm tay Cung Ngũ, kéo cô vào bên trong. Trong sân vẫn được bố trí như trước đây Cung Ngũ đã từng thấy, nhưng rất nhiều thứ đều đã bị phủ bụi. Cung Ngũ đi vào xem một vòng, cuối cùng đi về phía phòng thí nghiệm của Matthew.
Cô đi đến cửa phòng thì đứng lại. Cửa phòng thí nghiệm đang mở, nhưng toàn bộ hoa cỏ bên trong đã biến mất, bao nhiêu loài sinh vật kỳ bí thần kỳ lúc trước đều không còn nữa, chỉ có một đống chai lọ chất trong góc phòng, cũng dính đầy bụi bẩn.
Cung Ngũ há miệng, “Xem ra, đúng là họ chuyển nhà thật rồi!” Công tước đại nhân đứng đó không nói gì. Cô đứng cách anh một bước, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập sự thất vọng và ngạc nhiên, dường như có chút không thể chấp nhận được những thứ đang ở trước mắt.
Anh giơ đầu ngón tay lên, chạm lên mái tóc cô, “Tiểu Ngũ...” Cung Ngũ phồng mà nói: “Hình như là họ chuyển nhà thật rồi. Tôi tưởng là người làm thuê của gia tộc Edward không thể tự tiện rời đi cơ mà? Họ đi đâu rồi?”
Bàn tay Công tước đại nhân khẽ vuốt tóc cô, anh nói: “Nếu như Tiểu Ngũ muốn biết thì sau khi trở về anh sẽ cho người điều tra rõ ràng chuyện này được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, được ạ!” Cô thở dài, “Chuyển nhà đi thật rồi...”
“Quan hệ giữa Tiểu Ngũ với họ tốt lắm à?” Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, có chút mơ màng: “Cũng không được coi là tốt lắm.”
Chỉ là lúc ấy vào cái đêm cô vô cùng đau lòng đó, chính hai anh em Matthew đã đưa cô về nhà, còn cố gắng khuyên nhủ cô. Nếu nói rằng quan hệ giữa họ rất tốt, chi bằng nói rằng ở thời điểm cô buồn bã nhất, có hai anh em đã an ủi vỗ về trái tim bị tổn thương của cô, đó là tình cảm đáng để cô hồi tưởng nhớ nhung.
Không tìm được người, Cung Ngũ đành phải quay về. Cô nhìn cánh cổng bị Công tước đại nhân đạp đổ “Anh Tiểu Bảo, còn cánh cổng này thì phải làm thế nào?” Công tước đại nhân cười nói: “Sau này anh sẽ cho người đến sửa, Tiểu Ngũ không cần để ý đến.”
Hai người cùng quay về, khi về bầu không khí có vẻ buồn bã, Cung Ngũ cảm thấy không mấy vui vẻ, không còn cách nào khác, hai anh em Matthew đã dọn đi rồi, mà cô lại không hề hay biết gì.
Cô còn muốn đi xem những loài hoa có kỳ bí đó của hai anh em họ.
Mấy loài hoa cỏ mà Cung Ngũ đang nhớ nhung đó thực ra đang ở một phòng nghiên cứu dưới lòng đất ở trong tòa lâu đài. Hòa Húc, Layla và mấy nhà thực vật học gần như đang ngày ngày nghiên cứu, không ngừng chiết xuất ra được dịch độc từ trong đám hoa cỏ đó, để tìm kiếm ra thứ có thể khắc chế được những dịch độc đó.
Bọn họ nỗ lực tìm ra cách ngăn chặn độc tính đang dần lan rộng ra, phá hủy các cơ năng trong cơ thể Công tước đại nhân trong thời gian sớm nhất, khi sự ác hóa được khống chế, sau đó chính là nghĩ ra biện pháp rõ ràng. Điều duy nhất khiến họ cảm thấy may mắn đó là Công tước đại nhân vừa trẻ trung lại mạnh khỏe, nên đã trở thành đối tượng thí nghiệm sống vô cùng tốt cho Hòa Húc, dường như anh có thể chịu đựng được hết lần này đến lần khác những phản ứng của biện pháp trị liệu mới mà ông ta đưa ra. Tuy có một lần bất thường suýt nữa thì khiến Công tước đại nhân mất mạng, nhưng anh cầm cự được đã là điều rất hiếm thấy rồi.
Mà tất cả những điều này đều nhờ công lao của đám sinh vật kỳ bí đã sớm hóa thạch đó. Loài cỏ độc từ ba trăm năm trước, sau khi trải qua quá trình tiến hóa dài ba trăm năm đã không còn như trước kia nữa, còn thực vật ở thể sống từ ba trăm năm trước mà họ tìm được chính là nhân tố khiến cho thí nghiệm của Hòa Húc và Layla có bước tiến triển đột phá.
Ít nhất thì họ cũng có thể chắc chắn được rằng Công tước đại nhân có thể sống tiếp là chuyện chắc chắn không có gì phải nghi ngờ. Vấn đề còn lại chỉ là làm rõ độc tính đến mức độ nào thì phải xem thành quả nghiên cứu sau này thế nào rồi.
Nhưng Cung Ngữ không biết, cô chỉ cảm thấy thất vọng, sao họ lại chuyển nhà đi chứ, thực sự quá đáng tiếc! Về phủ Công tước, Cung Ngũ có cảm giác khó tả, có chút buồn phiền, còn có cả chút hoang mang, sau khi về cô ngồi im bất động trên sofa. Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ thấy thất vọng lắm à?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tôi không thất vọng, tôi chỉ cảm thấy ở Gaddles lại ít đi hai người bạn rồi.” Sau khi chắc chắn sẽ ở lại phủ Công tước, bình thường Cung Ngũ vẫn ổn, nhưng chỉ có thứ bảy chủ nhật thường xuyên hẹn bạn bè ra ngoài chơi, điều đó vô hình trung chặn Công tước đại nhân ở bên ngoài phạm vi bạn bè của cô. Điều này khiến Công tước đại nhân thấy hơi buồn phiền, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Dù sao thì với tư cách là một người chủ nhà, anh không thể nhiều lời can thiệp vào chuyện của khách thuê phòng được đúng không?
/939
|