Ngày thứ ba sau khi hòa giải với Công tước đại nhân, mấy người bạn thân của cô mới biết chuyện.
Khi ăn cơm trưa, Cung Ngũ hắng giọng nói: “Tớ tuyên bố với các cậu một chuyện.”
Mấy người đang ăn cơm lần lượt ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ, Dung Trần trừng mắt nhìn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cung Ngũ trả lời: “À ừm... tớ với anh Tiểu Bảo làm hòa rồi.”
“Phụt...” Dung Trần phun hết cơm ra, vẻ mặt điên cuồng: “Này phòng đối diện!”1Anh ta vuốt ngực: “Tôi nói với cô thế nào rồi hả? Sao cô không nhớ gì hết thể hả? Tôi đã bảo anh ta không chịu yên vị đầu. Nhìn đi, đã nhìn thấy mục đích thực sự của anh ta chưa? Tôi đã nói rồi mà, tôi đã nói rồi mà...”
Carlisle nhìn Dung Trần: “Đây là chuyện riêng của Tiểu Ngũ, sao anh phải kích động thể làm gì hả? Có liên quan gì đến anh đâu, chắc chắn Tiểu Ngũ biết mình8phải làm gì.”
Dung Trần: “...”
Cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, anh ta nói: “Này phòng đối diện, vậy cô cũng không thể nào lại làm hòa nhanh như vậy được chứ? Cô nói xem, cô mới về có mấy ngày đầu? Sao đã bị anh ta hạ gục rồi hả? Khí chất của cô dâu hết rồi hả? Sao lại dễ dàng bị chinh phục như vậy hả?” Cung Ngũ bĩu môi, híp mắt lại: “Tôi có thể làm thế nào được2chứ? Ai bảo tôi không tìm được ai đẹp trai hơn, giàu có hơn anh ấy chứ? Chỉ cần có một người thôi thì tôi sẽ ngã nhào vào vòng tay của người khác. Các cậu nói xem, nếu như tớ đối đối tượng khác nhưng lại không bằng được anh Tiểu Bảo thì có phải là chẳng khác nào tự vả mặt mình không?” Cô chỉ vào Dung Trần: “Anh nói anh phải vinh hạnh đến mức nào mới có thể khiến tôi chủ4động làm bạn gái của anh hả? Kết quả thì sao? Thổi tha không biết xấu hổ là gì, còn chưa hết kỳ nghỉ hè đã đá tôi rồi, anh đúng là đồ chuột nhắt nhát gan!”
Dung Trần suýt khóc, “Chuyện đó... tôi cũng không còn cách nào khác mà! Đó chẳng phải là cô dọa tôi đó sao? Tôi không sợ chết thì có khi bây giờ đã chết rồi ấy chứ!” “Anh đã chết bao nhiêu lần như vậy rồi, kết quả anh vẫn ngon lành như thế này đấy thôi” Vẻ mặt Cung Ngũ như thể chỉ hận không rèn sắt thành thép được, “Chính bản thân anh không ra gì mà bây giờ còn dám phê bình tôi à! Anh Tiểu Bảo có gì không tốt hả?”
“Anh ta tốt? Anh ta mà tốt thì sao lại làm tổn thương cô như vậy hả?” Dung Trần đả kích cô.
Cung Ngũ nổi giận: “Tổn thương như vậy chẳng qua là vì anh Tiểu Bảo không muốn tôi buồn. Tuy anh ấy làm vậy là hơi ngốc nghếch, nhưng mà mục đích của anh ấy là tốt, muốn kết thúc nỗi đau sớm hơn thôi mà?” Dung Trần sửng sốt, ngước lên nhìn cô: “Vậy à? Xem ra bệnh của cô không hề nhẹ đâu!”.
Carlisle sửng sốt hỏi: “Ngài Edward bị bệnh à? Chẳng lẽ là vì tin đồn căn bệnh gia tộc đó hả?”
Crovia che miệng: “Tớ tưởng là giả cơ mà.”
Winnie khẽ nói: “Không phải là giả đâu, là vì từ xưa đến nay gia tộc Edward chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài. Trước đây cho dù có vị Công tước nào qua đời cũng nói là mất vì bệnh gì đó, chứ chưa bao giờ thừa nhận là căn bệnh gia tộc, có lẽ là vì sợ làm ảnh hưởng đến lòng người của mọi người trong gia tộc. Là thật hay giả thì chúng ta không biết, nhưng mà các đời Công tước của gia tộc Edward mười người thì có đến tám chín người mất sớm...”
Carlisle gật đầu: “Đúng vậy.” Chiếc thìa trong tay Dung Trần vẫn còn một nửa cơm chữa cho vào miệng, nghe họ nói qua nói lại một lúc, không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu nói như vậy có nghĩa là thực ra ngài Edward cũng sẽ giống như các đời Công tước trước đây, sẽ chết vì bệnh di truyền sao?” “Theo quy luật thì đúng là như vậy.” Carlisle trả lời: “Nhưng chỉ có điều khi nào mới mắc bệnh thì không ai biết được.” Cậu ta liếc nhìn Cung Ngũ, phát hiện ra sắc mặt cô đã hơi tái đi, liền vội nói: “Tiểu Ngũ cậu đừng lo, nói không chừng đây chỉ là truyền thuyết thôi.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Xi, anh Tiểu Bảo vẫn đang khỏe mạnh lắm nhá! Nói cái gì mà truyền thuyết chứ, nếu như anh ấy không khỏe thì các cậu tưởng tớ bằng lòng chọn một người không biết sẽ chết lúc nào làm bạn trai à?”
Nói xong, cô còn tỏ vẻ tức giận: “Nếu như anh ấy dám chết sớm thì sau khi anh ấy chết tớ sẽ cho anh ấy thêm một trận đòn roi ngựa nữa, để anh ấy hối hận vì lúc sắp chết còn kéo tớ làm đệm lưng nữa! Đồ khốn kiếp!”
Winnie lau mồ hôi: “Tiểu Ngũ bây giờ cậu đừng tức giận, ngài Edward vẫn khỏe mạnh bình thường mà, cậu mà mắng ngài ấy thì hơi oan uổng rồi đó.” Mấy người trò chuyện nói cười, rồi nhanh chóng gác chuyện về Công tước Edward sang một bên. Dung Trần ngồi ngoài cùng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cung Ngũ. Khi mấy người họ đang trò chuyện, anh ta huých nhẹ tay Cung Ngũ: “Này phòng đối diện” Cung Ngũ ngước lên nhìn anh ta, vừa ăn vừa hỏi: “Cái gì?” “Phòng đổi diện này.” Dung Trần chép miệng, “Cô quay lại với ngài Edward thật rồi à? Trước đây cô nói là sợ hợp rồi lại tan cơ mà?” Cung Ngũ gật đầu, “Đúng thế, quay lại rồi, bây giờ cũng sợ hợp rồi lại tan.” “Vậy tại sao cô còn tự tìm đường chết làm gì?” Dung Trần trừng mắt. “Cho nên tôi mới yêu cầu anh ấy phải thay đổi!” Cung Ngũ nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng không giống như xưa nữa, là bởi vì tôi đã có mọi người rồi.”
Cô cười khiến đôi mắt xinh đẹp híp lại cong cong, giống như đang nói về chuyện hạnh phúc nhất trên đời này vậy.
Dung Trần nhìn cô một lát, sau đó cũng cười, “Xem ra cô nghĩ thông suốt thật rồi!”
Cung Ngủ gật đầu: “Đúng vậy. Thực ra tôi nghĩ thông suốt rồi. Bên cạnh tôi có thêm anh Tiểu Bảo hay không thì tôi cũng chẳng mất mát gì. Dù sao thì bây giờ bên cạnh tôi cũng có bạn bè, mọi người sẽ không bởi vì tôi thất tình mà bỏ mặc tôi. Dù sao thì khi tôi đã trải qua lần đầu tiên rồi, mọi người đều chủ động ở bên cạnh tôi, nếu tôi phải trải qua lần thứ hai nữa thật, thì chắc chắn là mọi người cũng vẫn sẽ ở bên cạnh tôi!”.
Winnie hét lớn: “Tiểu Ngũ, nếu bọn tớ đã tốt như vậy thì hôm nay cậu phải mời bọn tớ ăn cơm đấy nhé!”
Cung Ngũ vừa nghe vậy, lập tức lên tiếng: “Tớ từ chối!” Sau đó họ lại cười vang lên.
Khi ăn cơm trưa, Cung Ngũ hắng giọng nói: “Tớ tuyên bố với các cậu một chuyện.”
Mấy người đang ăn cơm lần lượt ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ, Dung Trần trừng mắt nhìn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cung Ngũ trả lời: “À ừm... tớ với anh Tiểu Bảo làm hòa rồi.”
“Phụt...” Dung Trần phun hết cơm ra, vẻ mặt điên cuồng: “Này phòng đối diện!”1Anh ta vuốt ngực: “Tôi nói với cô thế nào rồi hả? Sao cô không nhớ gì hết thể hả? Tôi đã bảo anh ta không chịu yên vị đầu. Nhìn đi, đã nhìn thấy mục đích thực sự của anh ta chưa? Tôi đã nói rồi mà, tôi đã nói rồi mà...”
Carlisle nhìn Dung Trần: “Đây là chuyện riêng của Tiểu Ngũ, sao anh phải kích động thể làm gì hả? Có liên quan gì đến anh đâu, chắc chắn Tiểu Ngũ biết mình8phải làm gì.”
Dung Trần: “...”
Cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, anh ta nói: “Này phòng đối diện, vậy cô cũng không thể nào lại làm hòa nhanh như vậy được chứ? Cô nói xem, cô mới về có mấy ngày đầu? Sao đã bị anh ta hạ gục rồi hả? Khí chất của cô dâu hết rồi hả? Sao lại dễ dàng bị chinh phục như vậy hả?” Cung Ngũ bĩu môi, híp mắt lại: “Tôi có thể làm thế nào được2chứ? Ai bảo tôi không tìm được ai đẹp trai hơn, giàu có hơn anh ấy chứ? Chỉ cần có một người thôi thì tôi sẽ ngã nhào vào vòng tay của người khác. Các cậu nói xem, nếu như tớ đối đối tượng khác nhưng lại không bằng được anh Tiểu Bảo thì có phải là chẳng khác nào tự vả mặt mình không?” Cô chỉ vào Dung Trần: “Anh nói anh phải vinh hạnh đến mức nào mới có thể khiến tôi chủ4động làm bạn gái của anh hả? Kết quả thì sao? Thổi tha không biết xấu hổ là gì, còn chưa hết kỳ nghỉ hè đã đá tôi rồi, anh đúng là đồ chuột nhắt nhát gan!”
Dung Trần suýt khóc, “Chuyện đó... tôi cũng không còn cách nào khác mà! Đó chẳng phải là cô dọa tôi đó sao? Tôi không sợ chết thì có khi bây giờ đã chết rồi ấy chứ!” “Anh đã chết bao nhiêu lần như vậy rồi, kết quả anh vẫn ngon lành như thế này đấy thôi” Vẻ mặt Cung Ngũ như thể chỉ hận không rèn sắt thành thép được, “Chính bản thân anh không ra gì mà bây giờ còn dám phê bình tôi à! Anh Tiểu Bảo có gì không tốt hả?”
“Anh ta tốt? Anh ta mà tốt thì sao lại làm tổn thương cô như vậy hả?” Dung Trần đả kích cô.
Cung Ngũ nổi giận: “Tổn thương như vậy chẳng qua là vì anh Tiểu Bảo không muốn tôi buồn. Tuy anh ấy làm vậy là hơi ngốc nghếch, nhưng mà mục đích của anh ấy là tốt, muốn kết thúc nỗi đau sớm hơn thôi mà?” Dung Trần sửng sốt, ngước lên nhìn cô: “Vậy à? Xem ra bệnh của cô không hề nhẹ đâu!”.
Carlisle sửng sốt hỏi: “Ngài Edward bị bệnh à? Chẳng lẽ là vì tin đồn căn bệnh gia tộc đó hả?”
Crovia che miệng: “Tớ tưởng là giả cơ mà.”
Winnie khẽ nói: “Không phải là giả đâu, là vì từ xưa đến nay gia tộc Edward chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài. Trước đây cho dù có vị Công tước nào qua đời cũng nói là mất vì bệnh gì đó, chứ chưa bao giờ thừa nhận là căn bệnh gia tộc, có lẽ là vì sợ làm ảnh hưởng đến lòng người của mọi người trong gia tộc. Là thật hay giả thì chúng ta không biết, nhưng mà các đời Công tước của gia tộc Edward mười người thì có đến tám chín người mất sớm...”
Carlisle gật đầu: “Đúng vậy.” Chiếc thìa trong tay Dung Trần vẫn còn một nửa cơm chữa cho vào miệng, nghe họ nói qua nói lại một lúc, không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu nói như vậy có nghĩa là thực ra ngài Edward cũng sẽ giống như các đời Công tước trước đây, sẽ chết vì bệnh di truyền sao?” “Theo quy luật thì đúng là như vậy.” Carlisle trả lời: “Nhưng chỉ có điều khi nào mới mắc bệnh thì không ai biết được.” Cậu ta liếc nhìn Cung Ngũ, phát hiện ra sắc mặt cô đã hơi tái đi, liền vội nói: “Tiểu Ngũ cậu đừng lo, nói không chừng đây chỉ là truyền thuyết thôi.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Xi, anh Tiểu Bảo vẫn đang khỏe mạnh lắm nhá! Nói cái gì mà truyền thuyết chứ, nếu như anh ấy không khỏe thì các cậu tưởng tớ bằng lòng chọn một người không biết sẽ chết lúc nào làm bạn trai à?”
Nói xong, cô còn tỏ vẻ tức giận: “Nếu như anh ấy dám chết sớm thì sau khi anh ấy chết tớ sẽ cho anh ấy thêm một trận đòn roi ngựa nữa, để anh ấy hối hận vì lúc sắp chết còn kéo tớ làm đệm lưng nữa! Đồ khốn kiếp!”
Winnie lau mồ hôi: “Tiểu Ngũ bây giờ cậu đừng tức giận, ngài Edward vẫn khỏe mạnh bình thường mà, cậu mà mắng ngài ấy thì hơi oan uổng rồi đó.” Mấy người trò chuyện nói cười, rồi nhanh chóng gác chuyện về Công tước Edward sang một bên. Dung Trần ngồi ngoài cùng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cung Ngũ. Khi mấy người họ đang trò chuyện, anh ta huých nhẹ tay Cung Ngũ: “Này phòng đối diện” Cung Ngũ ngước lên nhìn anh ta, vừa ăn vừa hỏi: “Cái gì?” “Phòng đổi diện này.” Dung Trần chép miệng, “Cô quay lại với ngài Edward thật rồi à? Trước đây cô nói là sợ hợp rồi lại tan cơ mà?” Cung Ngũ gật đầu, “Đúng thế, quay lại rồi, bây giờ cũng sợ hợp rồi lại tan.” “Vậy tại sao cô còn tự tìm đường chết làm gì?” Dung Trần trừng mắt. “Cho nên tôi mới yêu cầu anh ấy phải thay đổi!” Cung Ngũ nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng không giống như xưa nữa, là bởi vì tôi đã có mọi người rồi.”
Cô cười khiến đôi mắt xinh đẹp híp lại cong cong, giống như đang nói về chuyện hạnh phúc nhất trên đời này vậy.
Dung Trần nhìn cô một lát, sau đó cũng cười, “Xem ra cô nghĩ thông suốt thật rồi!”
Cung Ngủ gật đầu: “Đúng vậy. Thực ra tôi nghĩ thông suốt rồi. Bên cạnh tôi có thêm anh Tiểu Bảo hay không thì tôi cũng chẳng mất mát gì. Dù sao thì bây giờ bên cạnh tôi cũng có bạn bè, mọi người sẽ không bởi vì tôi thất tình mà bỏ mặc tôi. Dù sao thì khi tôi đã trải qua lần đầu tiên rồi, mọi người đều chủ động ở bên cạnh tôi, nếu tôi phải trải qua lần thứ hai nữa thật, thì chắc chắn là mọi người cũng vẫn sẽ ở bên cạnh tôi!”.
Winnie hét lớn: “Tiểu Ngũ, nếu bọn tớ đã tốt như vậy thì hôm nay cậu phải mời bọn tớ ăn cơm đấy nhé!”
Cung Ngũ vừa nghe vậy, lập tức lên tiếng: “Tớ từ chối!” Sau đó họ lại cười vang lên.
/939
|