Buổi sáng đi thám hiểm, Cung Ngũ đặt sẵn đồng hồ báo thức, vừa đến giờ là bò dậy, còn không kịp ăn sáng, chỉ cần một lát bánh mì rồi chạy đi.
Công1tước đại nhân đuổi theo phía sau: “Tiểu Ngũ! Bữa sáng phải ăn nhiều!” “Không kịp nữa rồi!” Cung Ngũ cắn lát bánh mì trong miệng, vừa đeo ba lô lên vừa xách8túi đồ đã được chuẩn bị sẵn, “Không kịp rồi, không kịp rồi... em mà đến muộn thì chắc chắn họ sẽ coi thường em mất!”
Công tước đại nhân quay đầu lại, đã2có người mang đến một cái túi đựng đầy đồ ăn, “Đi trên đường ăn, trước khi thám hiểm ăn cũng được, nếu thấy nhiều quá thì Tiểu Ngũ chia cho các bạn4cùng ăn, dù sao thì họ cũng đều là bạn của Tiểu Ngũ mà, có đúng không em?”
Cung Ngũ cũng không để ý đến nữa, còn tưởng là căn đủ thời gian rồi, không ngờ nhoáng một cái đã sắp đến giờ, vội vàng cầm lấy, đặt đồ lên xe rồi ngồi vào bên trong. Cô vẫy tay với Công tước đại nhân: “Bye bye anh Tiểu Bảo!” Cô đóng cửa xe lại, giục lái xe: “Đi thôi!” Công tước đại nhân đứng ở cổng, nhìn theo, thở một hơi thật dài, rồi tự an ủi mình rằng không sao cả, cô gái của anh rồi sẽ quay trở về thôi!
Dung Trần và mọi người đang đợi ở nơi tập trung. Cung Ngũ ngồi trong xe thấy mọi người đều đã đến đông đủ, thẩm thấy chột dạ, vừa xuống xe đã xin lỗi: “Ôi, tớ tính sai thời gian nên đến muộn, xin lỗi nhé, tớ đảm bảo lần sau sẽ sửa lỗi.” Dung Trần và Carlisle vừa nhìn qua đã biết là người sành sỏi thám hiểm, có thể nói là toàn thân trang bị đầy đủ, rồi lại nhìn sang Winnie và Crovia... Cung Ngũ mím môi, Crovia lại còn đeo một chiếc vòng đẹp và đi đôi boot da màu hồng, ăn mặc giống như đi tham gia tiệc rượu, chứ không hề giống như đi thám hiểm.
Tuy Cung Ngữ không trang bị đầy đủ như hai người chàng trai kia nhưng ít nhất cũng đi giày thể thao đế bằng và mặc quần dài. Đi thám hiểm chắc chắn là sẽ ra vùng ngoại ô, mùa hè nhiều muỗi, để lộ nhiều chân thì chắc chắn sẽ chỉ làm mồi cho muỗi mà thôi.
Cung Ngũ mím môi, không nhịn được nói: “Crovia, sự tồn tại của cậu là để cứu vớt bọn tớ.”
Crovia tỏ vẻ khó hiểu: “Là sao?”
Winnie cũng mặc quần dài áo cộc tay đi giày đế bằng, thám hiểm ấy mà, dù sao chỉ cần thuận tiện để vận động là được. Carlisle không nhịn được vội nói: “Đi thôi, không sao, không phải là còn có chúng tớ nữa sao? Xuất phát!” Xuất phát đến hang Mắt Quỷ, Carlisle lấy kim chỉ nam ra.
Cung Ngu khâm phục: “Carlisle, cậu giỏi quá!”
Carlisle vừa lái xe vừa nói, “Đây là kiến thức thông thường thôi. Trước đây tớ và anh họ tớ cùng đi, anh ấy có kinh nghiệm, tớ học của anh ấy hết đó.”
Dung Trần ngồi ở vị trí ghế phụ xe, trên đường đi anh ta đều không nói gì, ba cô gái phía sau nói luyên thuyên không ngừng. Carlisle cười nhìn hỏi anh ta, “Đã bao lâu rồi mà anh vẫn chưa quen cơ à? Đừng nhìn họ như vậy, thực ra họ cũng không quá nhõng nhẽo đâu, đợi đến lúc, có khi họ cũng trở nên dũng cảm. Cho nên anh đừng có lo, ba chúng ta chăm sóc cho hai cô gái được mà.”
Dung Trần cạn lời, “Rõ ràng là hai người đàn ông chăm sóc cho ba cô gái.” Carlisle giải thích, “Tiểu Ngũ thì không cần chăm sóc, lần nào cậu ấy cũng đảm nhận vai trò giống như tôi, cho nên thực sự là không cần phải lo lắng đâu.”
Dung Trần: “...”
Bỗng nhiên Cung Ngũ ngồi ở hàng ghế phía sau thò đầu ra, hỏi: “Các cậu đã tìm hiểu chưa đấy? Cái hang Mắt Quỷ đó liệu có ma quỷ thật không?”
Cung Ngũ nhe răng, vẻ mặt hưng phấn, “Thực ra tớ không tin là có ma quỷ, nhưng tớ thích lần này có thể khiến tớ tin rằng trên thế giới này có ma thật, ka ka ka!” Dung Trần quay sang nhìn cô, “Này phòng đổi diện, cô như vậy thực sự khiến người khác... không thể nào coi cô là con gái được, cô phải tỏ ra giống con gái một tí chứ.”
“Tôi sợ quá ấy chứ!” Cung Ngũ hưng phấn nói, “Đương nhiên là tôi sợ rồi, nhưng dù có sợ tôi cũng phải đi đến đó xem sao.”
Phía sau Crovia đã trắng bệch mặt, “Cái đó... trong hang có ma à? Lúc trước có nghe thấy các cậu nói đến đâu! Sao bây giờ các cậu mới nói hả?” Cung Ngũ cười: “Lúc trước có nói đến rồi đấy, chúng ta đi đến hang Mắt Quỷ, mọi người đã cùng đồng ý rồi mà.”
Winnie trừng mắt, “Trước đây bọn tớ không biết là đi đến nơi nào, chỉ nghe nói là thám hiểm, ai ngờ là đi đến hang Mắt Quỷ. Nghe nói nơi đó đáng sợ lắm...”
Người sợ nhất là Crovia, suýt khóc: “Các cậu... vậy còn tớ thì phải làm sao?”
Cung Ngũ quay lại nhìn cô ấy nói: “Đi cùng luôn đi. Cậu cứ yên tâm, chúng ta có nhiều người như vậy cơ mà. Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ.” Cô vỗ vai Carlisle và Dung Trần, nói: “Hơn nữa, chúng ta còn có hai nhà thám hiểm nam vừa dũng cảm chuyên nghiệp lại trung thành ở đây nữa mà!” Carlisle cười nói: “Tiểu Ngũ, tớ đang lái xe đấy. Cậu cẩn thận chút.” Dung Trần đập nhẹ vào tay Cung Ngũ, “Này phòng đối diện, cô đừng có trông chờ gì vào tôi, tôi còn đang mong cô bảo vệ tối đây này. Tôi là tiểu công trúa mong manh yếu đuối đó.”
“Sắc!” Cung Ngũ đáp: “Đừng tưởng tôi không biết, ngày nào anh cũng đánh nhau với Tư Đồ, trên mặt Tư Đồ cũng có vết thương, ít nhất thì anh biết đánh nhau, cái này thì đừng hòng lừa được tôi. Hơn nữa, có ca sĩ nào lại không tập gym đâu? Ngôi sao thần tượng bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng phải giữ hình tượng hoàn hảo.” Hình tượng ngôi sao thần tượng của Dung Trần trong mắt mọi người đã sớm bị phá hoại. Winnie thì càng cần khỏi phải nói nữa, cô ấy là người phát hiện ra sớm nhất, Crovia bị ảnh hưởng bởi Winnie. Sau đó Dung Trần lại gia nhập vào nhóm bọn họ, mọi người phát hiện ra anh ta chính là một tên thần kinh đích thực.
Nay Dung Trần đã hoàn toàn không còn hình tượng nào để nhắc đến nữa rồi.
Dung Trần thầm thổ huyết: “Tập gym chứ không phải là đánh nhau, hơn nữa, các cô mong chờ tôi sẽ bảo vệ thế nào chứ? Đây là đi thám hiểm chứ không phải đánh nhau, càng không phải là đuổi ma bắt quỷ, tôi thực sự phục các cô sát đất rồi. Con gái đúng là chúa rắc rối...” Còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã nhảy dựng lên nhào tới, “Anh nói cái gì thế hả? Thế nào là con gái rắc rối?” Dung Trần quay lại nhìn Cung Ngủ với ánh mắt coi thường, rồi dứt khoát nhìn về phía trước không để tâm đến cô nữa. Cung Ngũ sờ mũi, ngồi nghiêm chỉnh, đợi đến hang Mắt Quỷ.
Chiếc xe đi suốt hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại tại một bãi đất trống gần hang Mắt Quỷ. Bọn họ xuống xe, đeo túi lớn túi nhỏ, cùng nhau tiến quân vào hang Mắt Quỷ.
Người gay go nhất lúc này là Crovia đi giày da, còn có cả côn trùng và muỗi đang nhăm nhe vào cô. Carlisle cởi áo khoác ngoài ra mặc cho cô nhưng không che được chân, không bao lâu sau đã bị châm một nốt.
Đi được nửa giờ, cuối cùng cũng đến hang Mắt Quỷ trong truyền thuyết. Hang Mắt Quỷ ở dưới chân ngọn núi không cao lắm này, miệng hang hình dáng dữ tợn và luồng hơi thở ma mị phát ra từ trong hang vẫn tạo ra cảm giác rùng rợn đáng sợ.
Không biết tại sao, bỗng nhiên trong đầu Cung Ngũ xuất hiện một câu độc thoại. Thực ra câu độc thoại này cô chỉ nghe mơ màng qua có một lần, lúc đó còn hoàn toàn không hề ghi nhớ, nhưng khi nhìn thấy cái hang này, bỗng nhiên câu nói đó lại bật ra.
“... Rừng sâu đen tối tỏa ra hơi thở âm u đáng sợ, Mier đứng trước cánh rừng, không biết nên tiến lên hay lùi bước, bóng tối kéo dài vô tận giống như ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi cực độ.”
Trong tòa lâu đài màu đen, Công tước đại nhân ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, nhìn một bản tài liệu được đưa đến trước mặt, hỏi: “Đây là tài liệu do anh Lý gửi đến?”
“Vâng thưa ngài Edward, bản tài liệu này được gửi từ Thanh Thành đến, ngài Lý Nhất Địch dặn bắt buộc phải giao đến tận tay ngài.” Công tước đại nhân gật đầu, cho người lui xuống, sau đó mở tài liệu đó ra, vừa nhìn lướt qua, bỗng anh đứng bật dậy, giơ tay ấn chuông, “Bây giờ Tiểu Ngũ đang ở đâu?”
Công1tước đại nhân đuổi theo phía sau: “Tiểu Ngũ! Bữa sáng phải ăn nhiều!” “Không kịp nữa rồi!” Cung Ngũ cắn lát bánh mì trong miệng, vừa đeo ba lô lên vừa xách8túi đồ đã được chuẩn bị sẵn, “Không kịp rồi, không kịp rồi... em mà đến muộn thì chắc chắn họ sẽ coi thường em mất!”
Công tước đại nhân quay đầu lại, đã2có người mang đến một cái túi đựng đầy đồ ăn, “Đi trên đường ăn, trước khi thám hiểm ăn cũng được, nếu thấy nhiều quá thì Tiểu Ngũ chia cho các bạn4cùng ăn, dù sao thì họ cũng đều là bạn của Tiểu Ngũ mà, có đúng không em?”
Cung Ngũ cũng không để ý đến nữa, còn tưởng là căn đủ thời gian rồi, không ngờ nhoáng một cái đã sắp đến giờ, vội vàng cầm lấy, đặt đồ lên xe rồi ngồi vào bên trong. Cô vẫy tay với Công tước đại nhân: “Bye bye anh Tiểu Bảo!” Cô đóng cửa xe lại, giục lái xe: “Đi thôi!” Công tước đại nhân đứng ở cổng, nhìn theo, thở một hơi thật dài, rồi tự an ủi mình rằng không sao cả, cô gái của anh rồi sẽ quay trở về thôi!
Dung Trần và mọi người đang đợi ở nơi tập trung. Cung Ngũ ngồi trong xe thấy mọi người đều đã đến đông đủ, thẩm thấy chột dạ, vừa xuống xe đã xin lỗi: “Ôi, tớ tính sai thời gian nên đến muộn, xin lỗi nhé, tớ đảm bảo lần sau sẽ sửa lỗi.” Dung Trần và Carlisle vừa nhìn qua đã biết là người sành sỏi thám hiểm, có thể nói là toàn thân trang bị đầy đủ, rồi lại nhìn sang Winnie và Crovia... Cung Ngũ mím môi, Crovia lại còn đeo một chiếc vòng đẹp và đi đôi boot da màu hồng, ăn mặc giống như đi tham gia tiệc rượu, chứ không hề giống như đi thám hiểm.
Tuy Cung Ngữ không trang bị đầy đủ như hai người chàng trai kia nhưng ít nhất cũng đi giày thể thao đế bằng và mặc quần dài. Đi thám hiểm chắc chắn là sẽ ra vùng ngoại ô, mùa hè nhiều muỗi, để lộ nhiều chân thì chắc chắn sẽ chỉ làm mồi cho muỗi mà thôi.
Cung Ngũ mím môi, không nhịn được nói: “Crovia, sự tồn tại của cậu là để cứu vớt bọn tớ.”
Crovia tỏ vẻ khó hiểu: “Là sao?”
Winnie cũng mặc quần dài áo cộc tay đi giày đế bằng, thám hiểm ấy mà, dù sao chỉ cần thuận tiện để vận động là được. Carlisle không nhịn được vội nói: “Đi thôi, không sao, không phải là còn có chúng tớ nữa sao? Xuất phát!” Xuất phát đến hang Mắt Quỷ, Carlisle lấy kim chỉ nam ra.
Cung Ngu khâm phục: “Carlisle, cậu giỏi quá!”
Carlisle vừa lái xe vừa nói, “Đây là kiến thức thông thường thôi. Trước đây tớ và anh họ tớ cùng đi, anh ấy có kinh nghiệm, tớ học của anh ấy hết đó.”
Dung Trần ngồi ở vị trí ghế phụ xe, trên đường đi anh ta đều không nói gì, ba cô gái phía sau nói luyên thuyên không ngừng. Carlisle cười nhìn hỏi anh ta, “Đã bao lâu rồi mà anh vẫn chưa quen cơ à? Đừng nhìn họ như vậy, thực ra họ cũng không quá nhõng nhẽo đâu, đợi đến lúc, có khi họ cũng trở nên dũng cảm. Cho nên anh đừng có lo, ba chúng ta chăm sóc cho hai cô gái được mà.”
Dung Trần cạn lời, “Rõ ràng là hai người đàn ông chăm sóc cho ba cô gái.” Carlisle giải thích, “Tiểu Ngũ thì không cần chăm sóc, lần nào cậu ấy cũng đảm nhận vai trò giống như tôi, cho nên thực sự là không cần phải lo lắng đâu.”
Dung Trần: “...”
Bỗng nhiên Cung Ngũ ngồi ở hàng ghế phía sau thò đầu ra, hỏi: “Các cậu đã tìm hiểu chưa đấy? Cái hang Mắt Quỷ đó liệu có ma quỷ thật không?”
Cung Ngũ nhe răng, vẻ mặt hưng phấn, “Thực ra tớ không tin là có ma quỷ, nhưng tớ thích lần này có thể khiến tớ tin rằng trên thế giới này có ma thật, ka ka ka!” Dung Trần quay sang nhìn cô, “Này phòng đổi diện, cô như vậy thực sự khiến người khác... không thể nào coi cô là con gái được, cô phải tỏ ra giống con gái một tí chứ.”
“Tôi sợ quá ấy chứ!” Cung Ngũ hưng phấn nói, “Đương nhiên là tôi sợ rồi, nhưng dù có sợ tôi cũng phải đi đến đó xem sao.”
Phía sau Crovia đã trắng bệch mặt, “Cái đó... trong hang có ma à? Lúc trước có nghe thấy các cậu nói đến đâu! Sao bây giờ các cậu mới nói hả?” Cung Ngũ cười: “Lúc trước có nói đến rồi đấy, chúng ta đi đến hang Mắt Quỷ, mọi người đã cùng đồng ý rồi mà.”
Winnie trừng mắt, “Trước đây bọn tớ không biết là đi đến nơi nào, chỉ nghe nói là thám hiểm, ai ngờ là đi đến hang Mắt Quỷ. Nghe nói nơi đó đáng sợ lắm...”
Người sợ nhất là Crovia, suýt khóc: “Các cậu... vậy còn tớ thì phải làm sao?”
Cung Ngũ quay lại nhìn cô ấy nói: “Đi cùng luôn đi. Cậu cứ yên tâm, chúng ta có nhiều người như vậy cơ mà. Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ.” Cô vỗ vai Carlisle và Dung Trần, nói: “Hơn nữa, chúng ta còn có hai nhà thám hiểm nam vừa dũng cảm chuyên nghiệp lại trung thành ở đây nữa mà!” Carlisle cười nói: “Tiểu Ngũ, tớ đang lái xe đấy. Cậu cẩn thận chút.” Dung Trần đập nhẹ vào tay Cung Ngũ, “Này phòng đối diện, cô đừng có trông chờ gì vào tôi, tôi còn đang mong cô bảo vệ tối đây này. Tôi là tiểu công trúa mong manh yếu đuối đó.”
“Sắc!” Cung Ngũ đáp: “Đừng tưởng tôi không biết, ngày nào anh cũng đánh nhau với Tư Đồ, trên mặt Tư Đồ cũng có vết thương, ít nhất thì anh biết đánh nhau, cái này thì đừng hòng lừa được tôi. Hơn nữa, có ca sĩ nào lại không tập gym đâu? Ngôi sao thần tượng bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng phải giữ hình tượng hoàn hảo.” Hình tượng ngôi sao thần tượng của Dung Trần trong mắt mọi người đã sớm bị phá hoại. Winnie thì càng cần khỏi phải nói nữa, cô ấy là người phát hiện ra sớm nhất, Crovia bị ảnh hưởng bởi Winnie. Sau đó Dung Trần lại gia nhập vào nhóm bọn họ, mọi người phát hiện ra anh ta chính là một tên thần kinh đích thực.
Nay Dung Trần đã hoàn toàn không còn hình tượng nào để nhắc đến nữa rồi.
Dung Trần thầm thổ huyết: “Tập gym chứ không phải là đánh nhau, hơn nữa, các cô mong chờ tôi sẽ bảo vệ thế nào chứ? Đây là đi thám hiểm chứ không phải đánh nhau, càng không phải là đuổi ma bắt quỷ, tôi thực sự phục các cô sát đất rồi. Con gái đúng là chúa rắc rối...” Còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã nhảy dựng lên nhào tới, “Anh nói cái gì thế hả? Thế nào là con gái rắc rối?” Dung Trần quay lại nhìn Cung Ngủ với ánh mắt coi thường, rồi dứt khoát nhìn về phía trước không để tâm đến cô nữa. Cung Ngũ sờ mũi, ngồi nghiêm chỉnh, đợi đến hang Mắt Quỷ.
Chiếc xe đi suốt hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại tại một bãi đất trống gần hang Mắt Quỷ. Bọn họ xuống xe, đeo túi lớn túi nhỏ, cùng nhau tiến quân vào hang Mắt Quỷ.
Người gay go nhất lúc này là Crovia đi giày da, còn có cả côn trùng và muỗi đang nhăm nhe vào cô. Carlisle cởi áo khoác ngoài ra mặc cho cô nhưng không che được chân, không bao lâu sau đã bị châm một nốt.
Đi được nửa giờ, cuối cùng cũng đến hang Mắt Quỷ trong truyền thuyết. Hang Mắt Quỷ ở dưới chân ngọn núi không cao lắm này, miệng hang hình dáng dữ tợn và luồng hơi thở ma mị phát ra từ trong hang vẫn tạo ra cảm giác rùng rợn đáng sợ.
Không biết tại sao, bỗng nhiên trong đầu Cung Ngũ xuất hiện một câu độc thoại. Thực ra câu độc thoại này cô chỉ nghe mơ màng qua có một lần, lúc đó còn hoàn toàn không hề ghi nhớ, nhưng khi nhìn thấy cái hang này, bỗng nhiên câu nói đó lại bật ra.
“... Rừng sâu đen tối tỏa ra hơi thở âm u đáng sợ, Mier đứng trước cánh rừng, không biết nên tiến lên hay lùi bước, bóng tối kéo dài vô tận giống như ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi cực độ.”
Trong tòa lâu đài màu đen, Công tước đại nhân ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, nhìn một bản tài liệu được đưa đến trước mặt, hỏi: “Đây là tài liệu do anh Lý gửi đến?”
“Vâng thưa ngài Edward, bản tài liệu này được gửi từ Thanh Thành đến, ngài Lý Nhất Địch dặn bắt buộc phải giao đến tận tay ngài.” Công tước đại nhân gật đầu, cho người lui xuống, sau đó mở tài liệu đó ra, vừa nhìn lướt qua, bỗng anh đứng bật dậy, giơ tay ấn chuông, “Bây giờ Tiểu Ngũ đang ở đâu?”
/939
|