Hang Mắt Quỷ ở bãi đất dưới chân núi núi Quỷ, vừa nhìn qua đã biết là đã có vô số người đến đây, cỏ ở khu vực xung quanh đã bị đạp bằng. Khi Cung Ngũ đi đến nơi còn nhảy nhót mấy cái, miệng lẩm bẩm, “Con đường này chắc chắn thật
đấy!” Carlisle liếc nhìn: “Chắc chắn rồi, đây là địa điểm thám hiểm nổi tiếng đấy.”
Crovia đã1sắp khóc đến nơi: “Tớ không xuống đó có được không? Tớ không muốn xuống đó! Làm thế nào bây giờ!”
Cung Ngũ híp mắt: “Cậu không đi thì ở lại đây trông xe đi, nhưng mà tớ thấy hình như một mình cậu ở lại đây càng sợ hơn thì phải. Cậu muốn ở lại đây thật không?”
Carlisle quay đầu lại, “Đi cùng mọi người đi, nếu không một mình8cậu ở lại đây càng không được hơn, chỉ một con chó hoang mèo hoang cũng làm cậu sợ phát khóc được, đúng không?” Dung Trần đứng một bên, lạnh lùng nhìn sang, có chút mất kiên nhẫn, “Này, các cậu còn định lần mần đến bao giờ nữa? Đi thôi, nếu còn không đi là không kịp tối về đâu.” Winnie cũng có biểu hiện không muốn đi, nhưng2cô có vẻ vẫn ổn hơn Crovia một chút, dù sao thì tính cách hoạt bát của cô cũng góp phần đè nén nỗi sợ hãi lại.
Cung Ngũ xốc lại tinh thần, ba lô trên lưng cũng lắc lư theo động tác của cô, Dung Trần bất lực, “Này phòng đối diện, cô đứng yên một lát có được không?” “Không được!” Cung Ngũ coi thường anh ta, “Có tôi4đảm nhận vai trò tăng năng lượng cho mọi người, mọi người phải thấy may mắn mới đúng chứ.” Cô hỏi: “Tóm lại là đã xong chưa hả? Crovia cậu có muốn đi cùng bọn tớ không đây?”
Cuối cùng Crovia lựa chọn đi cùng với họ, dù sao thì một mình cô ở lại đây cũng rất đáng sợ. Sắp xếp lại một chút, lấy ra những dụng cụ cần thiết, Cung Ngũ móc chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra, đội chiếc mũ thám hiểm lên, trên mũ cũng có đèn trông rất ra dáng. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng nói với Carlisle, “Tớ muốn chụp ảnh, tớ muốn chụp ảnh, đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của tớ!”
Nói xong, cô đứng ở cửa hang Mắt Quỷ, sau lưng có luồng gió lạnh truyền đến, cô thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên, đứng ở đây cứ kỳ quái thế nào ấy.” Carlisle vội vàng an ủi Crovia, Winnie cầm điện thoại của mình, cau mày nhăn mặt nói: “Điện thoại này độ phân giải kém quá! Chụp mờ tịt!” Cung Ngũ coi thường, “Dùng điện thoại của tớ đây này!” Nói xong liền móc điện thoại trên người ra, vừa đưa sang đã nhìn thấy Dung Trần híp mắt lại, đứng cạnh: “Đứng im nào!”
Rồi tách một cái, anh ta cúi đầu nhìn, “Đúng là đã đẹp trai lại còn chụp ảnh đẹp quên sầu luôn.” Cung Ngũ vội vàng đi tới, “Tôi xem nào, tôi xem nào.” Thấy cũng ổn, cô gật đầu hài lòng: “Vậy bao giờ về anh nhớ gửi cho tôi xem đấy.” Bên kia Carlisle và Crovia đã chuẩn bị xong, gọi to: “Có thể xuất phát được rồi!”
Dung Trần liếc nhìn Cung Ngũ: “Ừm. Đi thôi!” Hai người con trai đi trước, Crovia và Winnie đi ở giữa, Cung Ngũ đi sau cùng. Vốn dĩ cô có đèn pin trong tay, kết quả vì cô đi sau cùng nên đèn pin đã bị Dung Trần cẩm mất, Cung Ngũ nhắc nhở: “Sau này nhớ trả lại tôi đấy nhé.”
Dung Trần không chịu được cằn nhằn: “Tôi có ăn được nó đâu, giữ lại làm gì chứ!” Cung Ngũ trợn mắt lườm.
Hang sâu hun hút, nhìn vào trong tối đen như mực, trong hang có nước chảy, hòn đá họ giẫm chân lên đã bị rất nhiều người đến thám hiểm giẫm trơn bóng, phía dưới là dòng nước chảy tí tách, đến nỗi còn thấm ướt cả phiến đá, khiến người ta có cảm giác như đá thường xuyên được mài mòn. Mới đi được một lát, Winnie đã giảm một chân vào nước, một bên giày và nửa ống quần đểu ướt cả.
Cung Ngũ dắt theo cô giẫm chân sang bên kia, dặn dò: “Cẩn thận chút đừng có cuống, thám hiểm mà, cứ từ từ xem có niềm vui gì bất ngờ không thì mới thú vị!” Winnie mím môi, tỏ vẻ ấm ức: “Tớ không ngờ lại trơn như vậy. Tiểu Ngũ cậu dìu tớ đi cùng được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ.”
Hai người họ dìu nhau nên đi khá chậm, người phía trước đi hơi nhanh. Cung Ngũ ở phía sau gọi: “Dung Trần, Carlisle, hai người đi chậm thôi!”
Dung Trần tỏ vẻ coi thường: “Con gái đúng là phiền phức.”
Cung Ngũ nổi giận: “Phiền phức chỗ nào hả? Anh đi tìm đứa con gái nào không phiền đi! Đáng đời anh không có bạn gái!”
Dung Trần híp mắt lại: “Bao nhiêu con gái vồ lấy ấy chứ...” Cung Ngũ đả kích anh ta: “Vậy sao? Tôi thấy gần đây không có một cô gái nào vây lấy anh cả thì phải. Ka ka ka, bản lĩnh trêu chọc người của anh mất toi rồi à? Ka ka ka...”
Carlisle lau mồ hôi, còn dắt tay Crovia, nói: “Được rồi, được rồi, hai người cứ ở cạnh nhau là cãi nhau. Đi thôi, đi thôi, Dung Trần mở đường, xuất phát!”
Mọi người chầm chậm đi vào bên trong, mới đầu còn có nhiều dấu vết có người đi qua, càng đi vào bên trong càng có ít dấu tích con người. Cung Ngũ vừa vào hang đã cảm thấy hang động này rất âm u. Ấn tượng đầu tiên của cô về hang Mắt Quỷ đã không mấy tốt đẹp, nhưng đã đến đây rồi, cũng có không thể bỏ về giữa chừng, cộng thêm không muốn làm mọi người mất hứng, cho nên cô mới cùng vào sâu bên trong. Trong hang vẫn có gió thổi ra, cũng tức là chắc chắn hang có đường ra, những lối ra chính xác nằm ở vị trí nào thì chắc chắn là chỉ có người có kinh nghiệm mới phán đoán ra được mà thôi.
Crovia cũng giẫm vào nước, hai chiếc giày đều bị ướt cả, cô oán thán nói: “Nếu biết trước thế này thì tớ đã ở bên ngoài không vào đây rồi”
Carlisle thở dài: “Để cậu ở bên ngoài một mình cũng không an toàn, cũng may là cậu theo vào đây rồi. Không sao, cứ đi từ từ, ở trong đây cũng mát, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi một lát.” Cung Ngũ lại đi rất vững vàng, cho dù phải dìu thêm Winnie đi cùng nữa cũng không lo lắng. Dung Trần đi trước một lúc thì lại quay lại đợi rồi tranh thủ chê bai tốc độ của họ: “Chậm như rùa!”
Cung Ngũ trợn mắt lườm: “Anh không nhìn xem tôi và Carlisle còn có thêm người đi cùng à? Anh có một mình, đương nhiên là đi nhanh hơn rồi.”
Sau đó, cô híp mắt lại nói: “Nhưng mà, theo như tôi biết đàn ông nhanh cũng không có gì hay cả, ka ka ka...”
Còn dám nói đến cả chuyện bản lĩnh đàn ông, Dung Trần đã tức đến xám ngoét cả mặt, “Cô có muốn thử không?” Cung Ngũ xua tay: “Anh Tiểu Bảo mà đồng ý thì tôi không có ý kiến gì?” Dung Trần tức giận đùng đùng nói: “Cô nói nhiều thể, đi đi nhanh lên!” Mấy người vừa nói vừa cười, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Càng đi sâu vào bên trong, gió càng lạnh hơn. Crovia rụt cổ lại run rẩy, nhìn xung quanh nói: “Tớ không muốn đi vào trong nữa, chúng ta quay về đi!”
Winnie khom lưng chống đầu gối, nói: “Bây giờ về à? Vẫn còn sớm quá, chúng ta mới vào đây hơn bốn mươi phút, nếu về như vậy thì còn gì thú vị nữa.”
Cung Ngũ gật đầu: “Cũng đúng, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng mà tớ thế nào cũng được, quay về hay là đi tiếp, tớ theo số đông.” Carlisle nhìn Dung Trần, rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Hay là tớ dìu Crovia quay lại, ba người các cậu đi tiếp đi, nhớ là đi chậm thôi đấy, lát nữa tớ sẽ quay lại tìm các cậu. Được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ. Giày và tất của Crovia ướt hết rồi, chắc chắn là đang khó chịu lắm, vậy cậu đưa cậu ấy vào trong xe đi, bọn tớ đi tiếp.”
Carlisle gật đầu: “Được, lát nữa gọi điện liên lạc nhé.”
Dung Trần nhìn họ, hỏi Cung Ngũ: “Này phòng đối diện, còn cô thì sao? Cô muốn quay lại hay đi tiếp?” Cung Ngũ vỗ ngực: “Anh thấy trong tôi giống kẻ bỏ cuộc giữa chừng à? Xuất phát!” Dung Trần cười, nói: “Đúng thật là...”
Winnie vỗ mông đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước với Cung Ngũ, Carlisle dìu Crovia quay lại điểm xuất phát. Không có Carlisle và Crovia, Dung Trần lại để tâm chăm sóc cho hai cô gái, quay lại dìu Winnie và Cung Ngũ cùng đi, vừa đi còn vừa trò chuyện, “Này phòng đối diện, hôm nay cô đi, vị đó nhà cô đồng ý à?”
Cung Ngũ đắc ý: “Tôi đã nói trước với anh ấy rồi, tôi cũng cần có bạn bè của riêng mình, không thể vì có bạn trai mà không cần bạn bè được.”
Winnie gật đầu: “Đúng đấy, nếu không thì nếu một ngày nào đó anh ta lại đá cậu thì cậu lại đau lòng buồn bã một mình, cậu đừng có mà không chơi với bọn tớ nữa đấy nhé!”
Bên trên có nước nhỏ giọt xuống, rơi vào trong cổ Cung Ngũ, cô lập tức rụt cổ lại, nói: “Lạnh quá!”
Winnie từ từ vừa đi vừa nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi, miệng còn lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy ở đây âm u thế nào ấy, làm thế nào bây giờ? Tớ bắt đầu thấy hơi sợ rồi, Tiểu Ngũ cậu có sợ không?”
Cung Ngũ bĩu môi, đáp: “Sợ thì không sợ, nhưng mà tớ không thích cái hang này, có lẽ là vì nó có tên là hang Mắt Quỷ, nên cứ cảm thấy cái hang này không mấy may mắn.” “Tiểu Ngũ, sao cậu lại không sợ chứ?” Winnie không thể hiểu nổi, không ngừng xoa cánh tay, nói: “Tớ nổi hết cả da gà lên rồi đây này.”
Cung Ngũ nhe răng: “Tớ không tin trên đời này có ma, tớ sợ người hơn sợ ma.”
Dung Trần cười: “Người đáng sợ hơn ma à? Ai nói với cô thế?”
Cung Ngũ đáp: “Đúng vậy, thực sự tôi thấy con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều. Tôi đã gặp rất nhiều người, tôi cảm thấy dục vọng và chấp niệm khiến họ trở nên vô cùng đáng sợ. Tôi thì chưa gặp ma quỷ cho nên không biết thế nào là sợ, nhưng những người đáng sợ như vậy thì tôi gặp nhiều rồi.”
Winnie quay sang nhìn cô: “Cậu đã từng gặp cái gì? Cậu kể cho bọn tớ nghe đi.” Cô xoa tay lên những nốt da gà trên cánh tay, nói: “Giúp tớ thu hút sự chú ý sang chuyện khác đi!”
Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Tớ từng gặp một cô gái, cũng không được coi là xinh đẹp, cũng không hề xuất chúng, nhìn có vẻ rất thật thà, rất thân thiện, thậm chí còn giúp tớ sắp xếp xong xuôi rất nhiều chuyện. Nhưng mà sau khi tớ cân nhắc lại thì đã từ chối sự giúp đỡ của cô ấy. Hai người đoán xem cô ta đã làm gì?”
Winnie hỏi: “Cô ta làm gì?”. Dung Trần trả lời: “Bởi vì cô không nghe lời cho nên giết chết cô.”
Cung Ngũ búng tay một cái, đáp: “Chuẩn không cần chỉnh! Đúng là cô ta định giết chết tôi, hơn nữa còn hành động thực tế rồi. Nhưng nguyên nhân cô ta muốn giết tôi thực sự là vì cô ta thích một người đàn ông, cô ta cảm thấy người đàn ông đó rất chú ý đến tôi. Hơn nữa, lúc đó tôi còn không thể không chủ động tiếp xúc với anh ta, điều đó khiến cô ta vô cùng ghen tị. Cho nên cô ta đã giăng một cái bẫy rất sâu cho tôi lao vào, còn bôi sẵn mật ong trơn bóng nhẵn mịn quanh hồ để tôi không leo lên được và đậy nắp ngụy trang rồi mới rời đi.”
Cung Ngũ thở dài, “Khi tôi ở trong cái bẫy đó thì không hề sợ hãi, bởi vì lúc đó khát vọng muốn trèo ra khỏi cái bẫy đó đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với nỗi sợ hãi.” Cô hỏi Winnie, “Ma quỷ mà cậu sợ sẽ chỉ dọa cậu, cậu sợ hãi là vì nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng còn một khi con người đã ra tay muốn hại cậu, cậu đã bị hãm hại rồi thì phần lớn là vì không đề phòng. Dù sao thì tớ cũng không thể ngờ được cô ta lại muốn hại chết tớ thật.”
Dung Trần đi chậm lại, quay sang liếc nhìn cô, rồi nhìn về phía trước, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ấy à?” Cung Ngũ nói nhẹ như không: “Tôi trèo ra khỏi đó thôi!” Cô giơ tay ra lắc lư trước mặt Dung Trần, nói: “Chỉ có điều móng tay tôi bị đau rất lâu!”
đấy!” Carlisle liếc nhìn: “Chắc chắn rồi, đây là địa điểm thám hiểm nổi tiếng đấy.”
Crovia đã1sắp khóc đến nơi: “Tớ không xuống đó có được không? Tớ không muốn xuống đó! Làm thế nào bây giờ!”
Cung Ngũ híp mắt: “Cậu không đi thì ở lại đây trông xe đi, nhưng mà tớ thấy hình như một mình cậu ở lại đây càng sợ hơn thì phải. Cậu muốn ở lại đây thật không?”
Carlisle quay đầu lại, “Đi cùng mọi người đi, nếu không một mình8cậu ở lại đây càng không được hơn, chỉ một con chó hoang mèo hoang cũng làm cậu sợ phát khóc được, đúng không?” Dung Trần đứng một bên, lạnh lùng nhìn sang, có chút mất kiên nhẫn, “Này, các cậu còn định lần mần đến bao giờ nữa? Đi thôi, nếu còn không đi là không kịp tối về đâu.” Winnie cũng có biểu hiện không muốn đi, nhưng2cô có vẻ vẫn ổn hơn Crovia một chút, dù sao thì tính cách hoạt bát của cô cũng góp phần đè nén nỗi sợ hãi lại.
Cung Ngũ xốc lại tinh thần, ba lô trên lưng cũng lắc lư theo động tác của cô, Dung Trần bất lực, “Này phòng đối diện, cô đứng yên một lát có được không?” “Không được!” Cung Ngũ coi thường anh ta, “Có tôi4đảm nhận vai trò tăng năng lượng cho mọi người, mọi người phải thấy may mắn mới đúng chứ.” Cô hỏi: “Tóm lại là đã xong chưa hả? Crovia cậu có muốn đi cùng bọn tớ không đây?”
Cuối cùng Crovia lựa chọn đi cùng với họ, dù sao thì một mình cô ở lại đây cũng rất đáng sợ. Sắp xếp lại một chút, lấy ra những dụng cụ cần thiết, Cung Ngũ móc chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra, đội chiếc mũ thám hiểm lên, trên mũ cũng có đèn trông rất ra dáng. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng nói với Carlisle, “Tớ muốn chụp ảnh, tớ muốn chụp ảnh, đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của tớ!”
Nói xong, cô đứng ở cửa hang Mắt Quỷ, sau lưng có luồng gió lạnh truyền đến, cô thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên, đứng ở đây cứ kỳ quái thế nào ấy.” Carlisle vội vàng an ủi Crovia, Winnie cầm điện thoại của mình, cau mày nhăn mặt nói: “Điện thoại này độ phân giải kém quá! Chụp mờ tịt!” Cung Ngũ coi thường, “Dùng điện thoại của tớ đây này!” Nói xong liền móc điện thoại trên người ra, vừa đưa sang đã nhìn thấy Dung Trần híp mắt lại, đứng cạnh: “Đứng im nào!”
Rồi tách một cái, anh ta cúi đầu nhìn, “Đúng là đã đẹp trai lại còn chụp ảnh đẹp quên sầu luôn.” Cung Ngũ vội vàng đi tới, “Tôi xem nào, tôi xem nào.” Thấy cũng ổn, cô gật đầu hài lòng: “Vậy bao giờ về anh nhớ gửi cho tôi xem đấy.” Bên kia Carlisle và Crovia đã chuẩn bị xong, gọi to: “Có thể xuất phát được rồi!”
Dung Trần liếc nhìn Cung Ngũ: “Ừm. Đi thôi!” Hai người con trai đi trước, Crovia và Winnie đi ở giữa, Cung Ngũ đi sau cùng. Vốn dĩ cô có đèn pin trong tay, kết quả vì cô đi sau cùng nên đèn pin đã bị Dung Trần cẩm mất, Cung Ngũ nhắc nhở: “Sau này nhớ trả lại tôi đấy nhé.”
Dung Trần không chịu được cằn nhằn: “Tôi có ăn được nó đâu, giữ lại làm gì chứ!” Cung Ngũ trợn mắt lườm.
Hang sâu hun hút, nhìn vào trong tối đen như mực, trong hang có nước chảy, hòn đá họ giẫm chân lên đã bị rất nhiều người đến thám hiểm giẫm trơn bóng, phía dưới là dòng nước chảy tí tách, đến nỗi còn thấm ướt cả phiến đá, khiến người ta có cảm giác như đá thường xuyên được mài mòn. Mới đi được một lát, Winnie đã giảm một chân vào nước, một bên giày và nửa ống quần đểu ướt cả.
Cung Ngũ dắt theo cô giẫm chân sang bên kia, dặn dò: “Cẩn thận chút đừng có cuống, thám hiểm mà, cứ từ từ xem có niềm vui gì bất ngờ không thì mới thú vị!” Winnie mím môi, tỏ vẻ ấm ức: “Tớ không ngờ lại trơn như vậy. Tiểu Ngũ cậu dìu tớ đi cùng được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ.”
Hai người họ dìu nhau nên đi khá chậm, người phía trước đi hơi nhanh. Cung Ngũ ở phía sau gọi: “Dung Trần, Carlisle, hai người đi chậm thôi!”
Dung Trần tỏ vẻ coi thường: “Con gái đúng là phiền phức.”
Cung Ngũ nổi giận: “Phiền phức chỗ nào hả? Anh đi tìm đứa con gái nào không phiền đi! Đáng đời anh không có bạn gái!”
Dung Trần híp mắt lại: “Bao nhiêu con gái vồ lấy ấy chứ...” Cung Ngũ đả kích anh ta: “Vậy sao? Tôi thấy gần đây không có một cô gái nào vây lấy anh cả thì phải. Ka ka ka, bản lĩnh trêu chọc người của anh mất toi rồi à? Ka ka ka...”
Carlisle lau mồ hôi, còn dắt tay Crovia, nói: “Được rồi, được rồi, hai người cứ ở cạnh nhau là cãi nhau. Đi thôi, đi thôi, Dung Trần mở đường, xuất phát!”
Mọi người chầm chậm đi vào bên trong, mới đầu còn có nhiều dấu vết có người đi qua, càng đi vào bên trong càng có ít dấu tích con người. Cung Ngũ vừa vào hang đã cảm thấy hang động này rất âm u. Ấn tượng đầu tiên của cô về hang Mắt Quỷ đã không mấy tốt đẹp, nhưng đã đến đây rồi, cũng có không thể bỏ về giữa chừng, cộng thêm không muốn làm mọi người mất hứng, cho nên cô mới cùng vào sâu bên trong. Trong hang vẫn có gió thổi ra, cũng tức là chắc chắn hang có đường ra, những lối ra chính xác nằm ở vị trí nào thì chắc chắn là chỉ có người có kinh nghiệm mới phán đoán ra được mà thôi.
Crovia cũng giẫm vào nước, hai chiếc giày đều bị ướt cả, cô oán thán nói: “Nếu biết trước thế này thì tớ đã ở bên ngoài không vào đây rồi”
Carlisle thở dài: “Để cậu ở bên ngoài một mình cũng không an toàn, cũng may là cậu theo vào đây rồi. Không sao, cứ đi từ từ, ở trong đây cũng mát, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi một lát.” Cung Ngũ lại đi rất vững vàng, cho dù phải dìu thêm Winnie đi cùng nữa cũng không lo lắng. Dung Trần đi trước một lúc thì lại quay lại đợi rồi tranh thủ chê bai tốc độ của họ: “Chậm như rùa!”
Cung Ngũ trợn mắt lườm: “Anh không nhìn xem tôi và Carlisle còn có thêm người đi cùng à? Anh có một mình, đương nhiên là đi nhanh hơn rồi.”
Sau đó, cô híp mắt lại nói: “Nhưng mà, theo như tôi biết đàn ông nhanh cũng không có gì hay cả, ka ka ka...”
Còn dám nói đến cả chuyện bản lĩnh đàn ông, Dung Trần đã tức đến xám ngoét cả mặt, “Cô có muốn thử không?” Cung Ngũ xua tay: “Anh Tiểu Bảo mà đồng ý thì tôi không có ý kiến gì?” Dung Trần tức giận đùng đùng nói: “Cô nói nhiều thể, đi đi nhanh lên!” Mấy người vừa nói vừa cười, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Càng đi sâu vào bên trong, gió càng lạnh hơn. Crovia rụt cổ lại run rẩy, nhìn xung quanh nói: “Tớ không muốn đi vào trong nữa, chúng ta quay về đi!”
Winnie khom lưng chống đầu gối, nói: “Bây giờ về à? Vẫn còn sớm quá, chúng ta mới vào đây hơn bốn mươi phút, nếu về như vậy thì còn gì thú vị nữa.”
Cung Ngũ gật đầu: “Cũng đúng, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng mà tớ thế nào cũng được, quay về hay là đi tiếp, tớ theo số đông.” Carlisle nhìn Dung Trần, rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Hay là tớ dìu Crovia quay lại, ba người các cậu đi tiếp đi, nhớ là đi chậm thôi đấy, lát nữa tớ sẽ quay lại tìm các cậu. Được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ. Giày và tất của Crovia ướt hết rồi, chắc chắn là đang khó chịu lắm, vậy cậu đưa cậu ấy vào trong xe đi, bọn tớ đi tiếp.”
Carlisle gật đầu: “Được, lát nữa gọi điện liên lạc nhé.”
Dung Trần nhìn họ, hỏi Cung Ngũ: “Này phòng đối diện, còn cô thì sao? Cô muốn quay lại hay đi tiếp?” Cung Ngũ vỗ ngực: “Anh thấy trong tôi giống kẻ bỏ cuộc giữa chừng à? Xuất phát!” Dung Trần cười, nói: “Đúng thật là...”
Winnie vỗ mông đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước với Cung Ngũ, Carlisle dìu Crovia quay lại điểm xuất phát. Không có Carlisle và Crovia, Dung Trần lại để tâm chăm sóc cho hai cô gái, quay lại dìu Winnie và Cung Ngũ cùng đi, vừa đi còn vừa trò chuyện, “Này phòng đối diện, hôm nay cô đi, vị đó nhà cô đồng ý à?”
Cung Ngũ đắc ý: “Tôi đã nói trước với anh ấy rồi, tôi cũng cần có bạn bè của riêng mình, không thể vì có bạn trai mà không cần bạn bè được.”
Winnie gật đầu: “Đúng đấy, nếu không thì nếu một ngày nào đó anh ta lại đá cậu thì cậu lại đau lòng buồn bã một mình, cậu đừng có mà không chơi với bọn tớ nữa đấy nhé!”
Bên trên có nước nhỏ giọt xuống, rơi vào trong cổ Cung Ngũ, cô lập tức rụt cổ lại, nói: “Lạnh quá!”
Winnie từ từ vừa đi vừa nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi, miệng còn lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy ở đây âm u thế nào ấy, làm thế nào bây giờ? Tớ bắt đầu thấy hơi sợ rồi, Tiểu Ngũ cậu có sợ không?”
Cung Ngũ bĩu môi, đáp: “Sợ thì không sợ, nhưng mà tớ không thích cái hang này, có lẽ là vì nó có tên là hang Mắt Quỷ, nên cứ cảm thấy cái hang này không mấy may mắn.” “Tiểu Ngũ, sao cậu lại không sợ chứ?” Winnie không thể hiểu nổi, không ngừng xoa cánh tay, nói: “Tớ nổi hết cả da gà lên rồi đây này.”
Cung Ngũ nhe răng: “Tớ không tin trên đời này có ma, tớ sợ người hơn sợ ma.”
Dung Trần cười: “Người đáng sợ hơn ma à? Ai nói với cô thế?”
Cung Ngũ đáp: “Đúng vậy, thực sự tôi thấy con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều. Tôi đã gặp rất nhiều người, tôi cảm thấy dục vọng và chấp niệm khiến họ trở nên vô cùng đáng sợ. Tôi thì chưa gặp ma quỷ cho nên không biết thế nào là sợ, nhưng những người đáng sợ như vậy thì tôi gặp nhiều rồi.”
Winnie quay sang nhìn cô: “Cậu đã từng gặp cái gì? Cậu kể cho bọn tớ nghe đi.” Cô xoa tay lên những nốt da gà trên cánh tay, nói: “Giúp tớ thu hút sự chú ý sang chuyện khác đi!”
Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Tớ từng gặp một cô gái, cũng không được coi là xinh đẹp, cũng không hề xuất chúng, nhìn có vẻ rất thật thà, rất thân thiện, thậm chí còn giúp tớ sắp xếp xong xuôi rất nhiều chuyện. Nhưng mà sau khi tớ cân nhắc lại thì đã từ chối sự giúp đỡ của cô ấy. Hai người đoán xem cô ta đã làm gì?”
Winnie hỏi: “Cô ta làm gì?”. Dung Trần trả lời: “Bởi vì cô không nghe lời cho nên giết chết cô.”
Cung Ngũ búng tay một cái, đáp: “Chuẩn không cần chỉnh! Đúng là cô ta định giết chết tôi, hơn nữa còn hành động thực tế rồi. Nhưng nguyên nhân cô ta muốn giết tôi thực sự là vì cô ta thích một người đàn ông, cô ta cảm thấy người đàn ông đó rất chú ý đến tôi. Hơn nữa, lúc đó tôi còn không thể không chủ động tiếp xúc với anh ta, điều đó khiến cô ta vô cùng ghen tị. Cho nên cô ta đã giăng một cái bẫy rất sâu cho tôi lao vào, còn bôi sẵn mật ong trơn bóng nhẵn mịn quanh hồ để tôi không leo lên được và đậy nắp ngụy trang rồi mới rời đi.”
Cung Ngũ thở dài, “Khi tôi ở trong cái bẫy đó thì không hề sợ hãi, bởi vì lúc đó khát vọng muốn trèo ra khỏi cái bẫy đó đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với nỗi sợ hãi.” Cô hỏi Winnie, “Ma quỷ mà cậu sợ sẽ chỉ dọa cậu, cậu sợ hãi là vì nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng còn một khi con người đã ra tay muốn hại cậu, cậu đã bị hãm hại rồi thì phần lớn là vì không đề phòng. Dù sao thì tớ cũng không thể ngờ được cô ta lại muốn hại chết tớ thật.”
Dung Trần đi chậm lại, quay sang liếc nhìn cô, rồi nhìn về phía trước, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ấy à?” Cung Ngũ nói nhẹ như không: “Tôi trèo ra khỏi đó thôi!” Cô giơ tay ra lắc lư trước mặt Dung Trần, nói: “Chỉ có điều móng tay tôi bị đau rất lâu!”
/939
|