Không bao lâu sau, có mấy người trong phòng rời đi, còn bên ngoài lại có mấy người khác đi vào.
Một người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh xông thẳng vào, giơ tay giáng cho Cung Ngũ một bạt tai thật mạnh. Cô ta còn định đá thêm một cái nữa, nhưng đã bị người khác kéo ra, Cung Ngũ nghe thấy người phụ1nữ đó gầm lên với cô: “Con đĩ này, mày giết chúng nó rồi...”
Sau khi bị tát, tại Cung Ngũ cứ thấy ong ong mãi, cô ngồi xuống đất, cố gắng muốn bình phục lại, nhưng không thể bình phục lại được. Một gã đàn ông ngồi xuống, Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hắn là người cao lớn nhất ở đây,8xem ra là người uy vọng nhất.
Người lãnh đạo luôn có điểm khác biệt với người thường, có khi là khí thế, có khi là ánh mắt. Vừa rồi Cung Ngữ không hề nhìn ra được người lãnh đạo trong đám đông khi nãy, nhưng sau khi người này xuất hiện cô lập tức cảm nhận được người này chắc chắn là thủ lĩnh2của họ. Cô dịch chuyển vị trí về phía sau, mặc kệ mũi đang chảy máu ròng ròng, nhìn hắn ta nói: “Súng của tôi không phải là súng giết người. Người của anh chưa chết, đương nhiên, nếu như các anh chồn họ rồi thì có lẽ họ chết thật rồi.” Người đàn ông thủ lĩnh cầm súng của cô ra, giơ lên4nhắm chuẩn vào Cung Ngũ, “Có phải là nếu tôi bắn cô một phát thì cô sẽ không chết không?”
Cung Ngũ liếc nhìn khẩu súng trong tay hắn, nói: “Nếu anh dùng khẩu súng này thì chắc chắn tôi sẽ không chết.” “Nhắm chuẩn vào gương mặt xinh đẹp của cô thì sao?” Hắn hỏi.
Cung Ngũ lắc đầu: “Vậy thì tôi cũng vẫn không chết.”
“Vậy sao?” Ngón tay hắn đặt lên cò súng, dáng vẻ như sắp nổ súng.
Cung Ngủ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Khẩu súng đó là do Công tước đại nhân thiết kế cho cô, cò súng cũng cần có vân tay của cô mới hoạt động được, người đó không thể nổ súng được, cô thực sự không hề sợ hãi gì cả. Người đó nhìn ánh mắt cô, mỉm cười, đặt khẩu súng xuống, “Bây giờ cô còn chưa chết được, chúng tôi cần giữ cô lại để kiếm một khoản tiền lớn. Nhưng mà trong thời gian này, cô có được lành lặn như thế này hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng các anh em của tôi. Chúng tôi không thể bảo đảm sự an toàn về con người của con tin, chỉ bảo đảm giữ lại tính mạng cho cô.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết. Lấy tiền giải quyết rắc rối cho người khác, đó nhất định là đạo đức nghề nghiệp của các anh.”
Tên thủ lĩnh đó lại cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt khiến hắn ta khi cười càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn ta nói: “Với tư cách là một con tin thì cô cũng được coi là đủ tiêu chuẩn đấy, tôi ghét đám đàn bà cứ gào khóc ầm ĩ”
“Tôi đã trải qua những chuyện thế này nhiều lần rồi, biết là cho dù tôi có khóc lóc gào thét thì cũng vô dụng thôi. So với phản kháng vô tác dụng, thà rằng chờ đợi. Bắt cóc tôi chắc chắn là các anh có lý do riêng, cũng chắc chắn là tôi có giá trị, nhưng chỉ cần là chuyện tiền bạc có thể giải quyết được thì sẽ có cách giải quyết được thôi.”
Tên thủ lĩnh lại cười, hắn ta nhìn Cung Ngũ: “Vị hôn thê của ngài Edward? Đúng vậy, đúng là cô có giá trị của mình, nếu không chúng tôi đã không tốn bao công sức để chờ đợi lúc này.” Có được sự tin tưởng của cô rồi dẫn dụ cô không hề nghi ngờ gì rời khỏi vòng khống chế của Công tước Edward, đó là chuyện cực kỳ khó khăn, may mà họ làm được, nay xem ra không hề uổng phí,
Điều duy nhất khó chịu chính là họ nhất thời sơ ý làm tổn thất hai người trong một buổi tối.
“Cô nói là họ chưa chết?” Tên thủ lĩnh nói, “Đạn đã găm trong cơ thể sao còn chưa chết?”
Cung Ngũ lắc đầu, “Không chết, đạn của khẩu súng này là đạn gây tê và có độc, thuốc giải ở chỗ vị hôn phu của tôi, dược tính sẽ phát tác sau hai mươi tư giờ. Tôi nói thật đấy, hai mươi tư giờ sau các anh sẽ phát hiện ra thôi.”
“Hai mươi tư giờ?”
“Đúng, hai mươi tư giờ.”
Một người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh xông thẳng vào, giơ tay giáng cho Cung Ngũ một bạt tai thật mạnh. Cô ta còn định đá thêm một cái nữa, nhưng đã bị người khác kéo ra, Cung Ngũ nghe thấy người phụ1nữ đó gầm lên với cô: “Con đĩ này, mày giết chúng nó rồi...”
Sau khi bị tát, tại Cung Ngũ cứ thấy ong ong mãi, cô ngồi xuống đất, cố gắng muốn bình phục lại, nhưng không thể bình phục lại được. Một gã đàn ông ngồi xuống, Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hắn là người cao lớn nhất ở đây,8xem ra là người uy vọng nhất.
Người lãnh đạo luôn có điểm khác biệt với người thường, có khi là khí thế, có khi là ánh mắt. Vừa rồi Cung Ngữ không hề nhìn ra được người lãnh đạo trong đám đông khi nãy, nhưng sau khi người này xuất hiện cô lập tức cảm nhận được người này chắc chắn là thủ lĩnh2của họ. Cô dịch chuyển vị trí về phía sau, mặc kệ mũi đang chảy máu ròng ròng, nhìn hắn ta nói: “Súng của tôi không phải là súng giết người. Người của anh chưa chết, đương nhiên, nếu như các anh chồn họ rồi thì có lẽ họ chết thật rồi.” Người đàn ông thủ lĩnh cầm súng của cô ra, giơ lên4nhắm chuẩn vào Cung Ngũ, “Có phải là nếu tôi bắn cô một phát thì cô sẽ không chết không?”
Cung Ngũ liếc nhìn khẩu súng trong tay hắn, nói: “Nếu anh dùng khẩu súng này thì chắc chắn tôi sẽ không chết.” “Nhắm chuẩn vào gương mặt xinh đẹp của cô thì sao?” Hắn hỏi.
Cung Ngũ lắc đầu: “Vậy thì tôi cũng vẫn không chết.”
“Vậy sao?” Ngón tay hắn đặt lên cò súng, dáng vẻ như sắp nổ súng.
Cung Ngủ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Khẩu súng đó là do Công tước đại nhân thiết kế cho cô, cò súng cũng cần có vân tay của cô mới hoạt động được, người đó không thể nổ súng được, cô thực sự không hề sợ hãi gì cả. Người đó nhìn ánh mắt cô, mỉm cười, đặt khẩu súng xuống, “Bây giờ cô còn chưa chết được, chúng tôi cần giữ cô lại để kiếm một khoản tiền lớn. Nhưng mà trong thời gian này, cô có được lành lặn như thế này hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng các anh em của tôi. Chúng tôi không thể bảo đảm sự an toàn về con người của con tin, chỉ bảo đảm giữ lại tính mạng cho cô.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết. Lấy tiền giải quyết rắc rối cho người khác, đó nhất định là đạo đức nghề nghiệp của các anh.”
Tên thủ lĩnh đó lại cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt khiến hắn ta khi cười càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn ta nói: “Với tư cách là một con tin thì cô cũng được coi là đủ tiêu chuẩn đấy, tôi ghét đám đàn bà cứ gào khóc ầm ĩ”
“Tôi đã trải qua những chuyện thế này nhiều lần rồi, biết là cho dù tôi có khóc lóc gào thét thì cũng vô dụng thôi. So với phản kháng vô tác dụng, thà rằng chờ đợi. Bắt cóc tôi chắc chắn là các anh có lý do riêng, cũng chắc chắn là tôi có giá trị, nhưng chỉ cần là chuyện tiền bạc có thể giải quyết được thì sẽ có cách giải quyết được thôi.”
Tên thủ lĩnh lại cười, hắn ta nhìn Cung Ngũ: “Vị hôn thê của ngài Edward? Đúng vậy, đúng là cô có giá trị của mình, nếu không chúng tôi đã không tốn bao công sức để chờ đợi lúc này.” Có được sự tin tưởng của cô rồi dẫn dụ cô không hề nghi ngờ gì rời khỏi vòng khống chế của Công tước Edward, đó là chuyện cực kỳ khó khăn, may mà họ làm được, nay xem ra không hề uổng phí,
Điều duy nhất khó chịu chính là họ nhất thời sơ ý làm tổn thất hai người trong một buổi tối.
“Cô nói là họ chưa chết?” Tên thủ lĩnh nói, “Đạn đã găm trong cơ thể sao còn chưa chết?”
Cung Ngũ lắc đầu, “Không chết, đạn của khẩu súng này là đạn gây tê và có độc, thuốc giải ở chỗ vị hôn phu của tôi, dược tính sẽ phát tác sau hai mươi tư giờ. Tôi nói thật đấy, hai mươi tư giờ sau các anh sẽ phát hiện ra thôi.”
“Hai mươi tư giờ?”
“Đúng, hai mươi tư giờ.”
/939
|