“Không hiếu kỳ.” Cô vẫn cúi đầu, giọng nói đẩy thỏa mãn sau khi được lấp đầy dạ dày, hồi phục thể lực.
“Hả?” Sand mỉm cười: “Tại sao cô không hiểu kỳ? Hay là vì cô còn rất hận, nên mới cố ý nói vậy?”
Cung Ngũ xoay đầu nhìn hắn ta một cái, trả lời: “Nếu anh là Dung Trần, tôi đương nhiên sẽ hận anh, dù sao thì anh cũng lừa dối tôi mà. Nhưng anh không phải là1Dung Trần, tôi không có lý do để hận anh. Tóm lại, tôi đang đứng trên lập trường của anh, chẳng qua anh đang làm chuyện có lợi cho phi vụ bắt cóc của các anh thôi. Nếu xét ra thì là do tôi khá ngốc, thường xuyên bị lừa gạt nhưng vẫn dễ tin người.”
Sand gật đầu: “Cô nói cũng đúng.”
Hắn ta chậm rãi lắc lư chân, không nói thêm câu nào.
Cung Ngũ cũng thở ra một hơi thật8dài, dựa vào tường ngồi yên bất động.
So với lúc bị trói, tình trạng của cô bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, tuy không thể so với lúc ở nhà, nhưng con người không thể quá tham lam.
Hai người cùng nhau ngồi ở một góc tường, không ai nói gì thêm.
Không biết bao lâu sau, cửa bị người ta mở ra, “Sand, đến lượt anh ăn rồi.”
Dù sao Cung Ngũ cũng là con tin, bọn họ đương nhiên phải2chia nhau ăn cơm để còn canh chừng cô. Sand ngẩng đầu nhìn ra cửa một cái, “Tôi không đói, một lát nữa sẽ ăn.” Nói xong, hắn ta gật đầu với người đàn ông da đen đang đứng ở cửa, rồi nghiêng đầu nói với Cung Ngũ: “Đây là người biến thái nhất trong nhóm, phụ nữ vào tay hắn ta chỉ sau một đêm sẽ thân tàn ma dại.”
Cung Ngũ nhìn người đứng ngoài của một cái, rồi4nhanh chóng thu lại tầm mắt, nói: “Ừ. Đại ca của các người đã hứa trong vòng hai mươi bốn tiếng sẽ không cho ai làm hại tôi.” Sand mỉm cười: “Hắn ta đồng ý, không có nghĩa là hắn ta có thể quản được người của mình. Tên đó dù có chơi cô xong rồi giết cô thì đại ca cũng chẳng làm gì hắn ta, cùng lắm là vụ làm ăn lần này không làm nữa thôi.” Cung Ngũ mím môi không nói gì, qua một hồi sau cô mới mở miệng nói: “Nếu là như vậy... cũng chỉ có thể để mặc cho số phận thôi.”
Còn không thì sao chứ? Cô chỉ là một con mồi bị rơi vào bẫy của người khác. “Này, cô nói xem vị hôn phu của cô có đáng tin không?” Sand đột nhiên hỏi.
Cung Ngũ mặt không biểu cảm trả lời: “Nếu tôi biết thì tốt rồi. Nhưng mà, tôi cảm thấy có lẽ là không đáng tin, nếu anh ấy đáng tin thì tôi cũng đâu đến nỗi bị đám người của các anh bắt đến chỗ này. Trước kia tôi sợ anh ấy liên lụy tôi, người ta không dám làm gì anh ấy, nên sẽ chọn người ở bên cạnh anh ấy mà ra tay. Người bạn gái vừa nhậm chức như tôi chưa được hai ngày thì đã thảm thế này!”
Cô mỉm cười tự mỉa mai, nói: “Lần này nếu có thể sống sót trở về, tôi sẽ nói thẳng với mẹ tôi là tôi muốn về nước, kiên quyết không ở Gaddles nữa. Tôi mà tiếp tục ở lại, chắc sẽ không còn mạng nữa.”
Sand liếc nhìn cô rồi chậm rãi xoay đầu đi lại tiếp tục trầm ngâm. Sau đó khi Cung Ngũ nhắm mắt dựa vào tường thì cô lại nghe thấy Sand mở miệng nói: “Phòng đối diện.”
Cô mở miệng trả lời theo thói quen: “Hả?”
Sand lập tức mỉm cười, “Phòng đối diện này, tôi có một chuyện luôn muốn nói với cô, lần trước lúc ký túc xá bị cháy, tôi nhìn thấy có người phóng hỏa.”
Cung Ngũ trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Nhưng mà lửa khá nhỏ nên tôi liền đổ thêm một ít dầu.” Hắn ta nói: “Hình như đổ quá nhiều, nên lửa cháy hơi to.”
Cung Ngũ lại trả lời một tiếng: “Vậy sao? Chả trách lúc tôi thò đầu ra xem thì lửa còn rất nhỏ, sau khi thu dọn đồ đạc xong đi ra xem thì lửa đã trở nên rất lớn.” Sand buồn chán, lắc lư chân: “Muốn biết tại sao không?” Cung Ngũ chưa kịp trả lời thì Sand đã nói tiếp: “Vì tôi nghĩ, nếu ký túc xá cháy rồi thì không cần phải ở trong ký túc xá nữa.”
Cũng không biết lời hắn ta nói là có ý gì, Cung Ngũ vẫn không nói gì. “Cô phải nói với tôi một tiếng chứ! Cứ im lặng như vậy, không buồn chán à? “ Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tôi dọn đi rồi.”
Sand hài lòng: “Đúng, dọn đi rồi.”
“Tôi dọn đi rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh cho lắm.” Cung Ngũ nói: “À không, liên quan nhiều chứ nhỉ? Tôi dọn đi thì thời gian sống chung với anh Tiểu Bảo sẽ nhiều hơn, cũng tái hợp sớm hơn, như vậy thì nhiệm vụ của anh cũng có thể xong sớm hơn.” Cô gật đầu, khâm phục nói: “Bây giờ tôi phát hiện, dù có làm chuyện không tốt thì cũng phải động não suy nghĩ.”
Sand mỉm cười: “Đúng, không hề sai.”
Cung Ngũ buồn bã thở dài nói: “Nếu tính ra thì tôi thật sự rất là ngốc.”
Nụ cười trên môi Sand nhạt dần, sau một hồi trầm ngâm, hắn ta lại mở miệng nói, “Nên chậm một chút mới đúng, dù sao thì khó khăn lắm mới có cơ hội vào trường học...”
Cung Ngủ không trả lời, chỉ dựa đầu vào tường, lại tiếp tục im lặng. Một hồi sau, hắn ta đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài. Trước đó, Cung Ngũ không có cảm giác gì, nhưng giờ nhìn lại thì cái người vừa rời đi trước mắt cô không phải là Dung Trần trong trường học mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Mặc quần áo quân phục màu xanh thuận lợi cho việc ẩn nấp trong rừng sâu hẻm núi, trên đầu quấn một chiếc khăn xanh đen, mặt không còn sạch sẽ như ở trong trường, găng tay hở ngón chống trượt và vũ khí trên eo khiến hắn ta trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Đây mới đúng là bộ mặt thật của hắn ta.
Ra khỏi phòng, Sand liền đi ăn cơm.
Trong nhóm có hai người phụ nữ, một trong số đó là thành viên tổ hành động, không chỉ có thân thủ lợi hại mà còn là cao thủ phá giải các mật mã tủ bảo hiểm chương trình bảo mật của máy tính. Người còn lại thì phụ trách việc sinh hoạt của mọi người, cung cấp các vật dụng thường ngày của mọi người, quan trọng nhất là có thể giải quyết được nhu cầu sinh lý của đàn ông trong binh đoàn.
Sand đi ăn cơm, người phụ nữ đó thì đang ở một chỗ cách đó không xa, kéo một tấm màn, đang điên cuồng với một thành viên khác. Sand vẫn bình tĩnh ăn trong tiếng kêu la của người phụ nữ kia và tiếng gào thét của người đàn ông đó, ăn xong thì uống nước, tiện tay châm một điếu thuốc, kéo màn ra, dựa vào một bên nhìn một hồi.
Người phụ nữ đó kéo hắn ta, hắn ta mỉm cười lùi về sau một bước, tiếp tục dựa vào tường nhìn, sau đó thì điện thoại trên người reo lên.
Hắn ta lấy ra lướt nhẹ một cái, phát hiện màn hình điện thoại của Cung Ngũ sáng lên, không biết từ lúc nào mà tự động mở máy. Sang nhìn cặp nam nữ đỏ, xoay người đi ra ngoài, tìm một góc không có người, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chuyên tâm nghiên cứu điện thoại của Cung Ngũ. Hắn ta đột nhiên nhớ lại Cung Ngũ từng nói, điện thoại này cần có dấu vân tay, nhưng lúc nãy hắn ta không dùng dấu vân tay mà đã ấn vào được. Sand lướt một cái, phát hiện điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Hắn ta ấn mở, bên trong là một tấm ảnh trông rất cũ, trong ảnh là ba đứa trẻ xếp thành hàng nằm trên một chiếc giường gỗ đã cũ. Sand lập tức đứng thẳng lưng, hắn ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại dựa vào góc tường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó rất lâu.
Có hai đứa trẻ trong hình trông giống hệt nhau, những thứ khác không nói, nhìn vào gương mặt hắn ta có thể nhận ra một trong số đó chính là mình.
Hắn ta nhìn vào tên người gửi là một số lạ không lưu tên, lại nhìn vào nhật ký nói chuyện bên trên, Sand nhận ra đó là số điện thoại của vị Công tước Edward kia.
Sand định trả lời một câu nhưng rồi lại để tay xuống, sau khi do dự vài giây, hắn ta chỉnh điện thoại thành im lặng, sau đó trả lời tin nhắn: [Là ý gì?]
Công tước đại nhân trả lời nhanh: [Chúc mừng cậu Sand, ngoại trừ cậu, vẫn còn hai người anh em sinh ba của cậu sống ở một ngóc ngách nào đó trên đời này.]
Trong đầu Sand lập tức hiện ra hình ảnh khoảng thời gian hắn ta đi theo Dung Trần để quan sát nhất cử nhất động của anh ta. Hắn ta thậm chí quay cả video lại để quan sát nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn.
Hắn ta giơ ngón tay đang run run của mình, sau đó nhíu mày, nhanh chóng trả lời: [Đừng có giở trò, Tiểu Ngũ vẫn còn nằm trong tay chúng tôi, đừng nghĩ rằng tôi không biết mục đích của anh.]
Công tước đại nhân trả lời: [Tôi có tài liệu hoàn chỉnh về thân thế của cậu, nếu cậu đã không để tâm, vậy tôi sẽ thiêu hủy nó, làm phiền rồi.]
Sand đứng phắt dậy, rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, nhìn tin nhắn đó rồi do dự rất lâu. Khi nhìn thấy người đàn ông da đen vừa ngủ với người phụ nữ kia bước vào, hắn ta ngồi xuống trở lại, nhanh chóng xóa đi tin nhắn trong điện thoại.
“Sand, làm gì mà lén la lén lút vậy?”
Sand lười biếng nhìn hắn ta một cái, “Trò chơi của phụ nữ.” Nói rồi lấy ra cho hắn ta nhìn một cái, “Trò chơi phụ nữ dùng để giết thời gian cũng rất thú vị.”
Người đàn ông đó đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, cùng dựa vào tường như hắn ta, “Cô gái người châu Á đó à?”
“Ừ.” Sand cúi đầu nghiêm túc chơi game.
Người đàn ông da đen dựa vào người hắn ta, hỏi: “Haiz, anh ngủ với cô ta chưa? Mùi vị thế nào? Ngày nào cũng ngủ với hai người phụ nữ kia, tôi đã sớm chán rồi, muốn đổi khẩu vị. Anh ở cùng cô ta lâu như vậy, có phải đã ngủ chán rồi không? Tôi cũng muốn thử mùi vị mới.”
Sand dùng khóe mắt nhìn hắn ta một cái, “Đi đi, không cản anh đâu. Chỉ cần anh không sợ đại ca nổi điên” Người đàn ông da đen ngại ngùng ngồi thẳng người lên: “Cơ hội tốt như vậy, lại còn là phụ nữ châu Á, tôi chưa từng ngủ với phụ nữ châu Á..”
Sand vẫn liên tục chơi game, “Haha. Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
“Tôi cảm thấy cô gái đó rất đẹp.” Người đàn ông da đen giơ vuốt cằm, nhìn xung quanh: “Sand, anh nói xem thường ngày tôi đối với anh thế nào?”
“Chẳng thể nào cả.” Sand trả lời: “Cướp phụ nữ, cướp thức ăn, cướp công lao, anh muốn tôi nói thế nào mới có thể miêu tả sự thật? Ừ, tôi đã không thể nghĩ ra được sự căm ghét của tôi dành cho anh ra sao nữa rồi.” Người đàn ông da đen lại dựa vào người hắn ta, “Đại ca đã ra ngoài lúc sáng rồi, anh giúp tôi canh chừng, tôi chỉ làm một cái thôi, một cái là được, bảo đảm sẽ khiến cô ta chết mê chết mệt...”
Sand ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: “Không sợ đại ca cảm thấy anh phá quy định, một phát bắn chết anh à? Tôi thì không thành vấn đề, bây giờ anh muốn đi thì có thể đi, nhưng mà, tôi không canh chừng đâu, bằng không tôi sẽ chết chung với anh. Tôi chấp nhận thấy mà không báo, anh cứ làm đi.”
Người đàn ông da đen vừa nghe, liền đùng đùng đứng dậy: “Bản thân mày chơi qua rồi nhưng lại không giúp anh em một tay. Mày là loại cẩu tạp chủng chiếm sạch tiện nghi, rõ ràng chỉ là một con gà yếu ớt, nếu không phải đại ca thấy mày có chút đầu óc thì mày đã là đồng phế liệu bị người ra vứt ngoài ruộng rồi...”
Sand đưa điếu thuốc điện tử chỉ vào hắn ta, cảnh báo mà hét lên một tiếng: “Này!”
Người đàn ông da đen bị Sand chiếm ưu thế, liền giơ hai tay lên.
Đến khi người phụ nữ kia nghe thấy động tĩnh bên này, vừa nhìn thấy liền vội vàng đi qua kéo người đàn ông da đen kia ra.
Vẻ mặt Sand lạnh lùng, nhét súng vào lại trong người, ngồi xuống trở lại, mở tin nhắn ra xem, trả lời trên tin nhắn ban đầu: Nói điều kiện của anh đi.]
“Hả?” Sand mỉm cười: “Tại sao cô không hiểu kỳ? Hay là vì cô còn rất hận, nên mới cố ý nói vậy?”
Cung Ngũ xoay đầu nhìn hắn ta một cái, trả lời: “Nếu anh là Dung Trần, tôi đương nhiên sẽ hận anh, dù sao thì anh cũng lừa dối tôi mà. Nhưng anh không phải là1Dung Trần, tôi không có lý do để hận anh. Tóm lại, tôi đang đứng trên lập trường của anh, chẳng qua anh đang làm chuyện có lợi cho phi vụ bắt cóc của các anh thôi. Nếu xét ra thì là do tôi khá ngốc, thường xuyên bị lừa gạt nhưng vẫn dễ tin người.”
Sand gật đầu: “Cô nói cũng đúng.”
Hắn ta chậm rãi lắc lư chân, không nói thêm câu nào.
Cung Ngũ cũng thở ra một hơi thật8dài, dựa vào tường ngồi yên bất động.
So với lúc bị trói, tình trạng của cô bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, tuy không thể so với lúc ở nhà, nhưng con người không thể quá tham lam.
Hai người cùng nhau ngồi ở một góc tường, không ai nói gì thêm.
Không biết bao lâu sau, cửa bị người ta mở ra, “Sand, đến lượt anh ăn rồi.”
Dù sao Cung Ngũ cũng là con tin, bọn họ đương nhiên phải2chia nhau ăn cơm để còn canh chừng cô. Sand ngẩng đầu nhìn ra cửa một cái, “Tôi không đói, một lát nữa sẽ ăn.” Nói xong, hắn ta gật đầu với người đàn ông da đen đang đứng ở cửa, rồi nghiêng đầu nói với Cung Ngũ: “Đây là người biến thái nhất trong nhóm, phụ nữ vào tay hắn ta chỉ sau một đêm sẽ thân tàn ma dại.”
Cung Ngũ nhìn người đứng ngoài của một cái, rồi4nhanh chóng thu lại tầm mắt, nói: “Ừ. Đại ca của các người đã hứa trong vòng hai mươi bốn tiếng sẽ không cho ai làm hại tôi.” Sand mỉm cười: “Hắn ta đồng ý, không có nghĩa là hắn ta có thể quản được người của mình. Tên đó dù có chơi cô xong rồi giết cô thì đại ca cũng chẳng làm gì hắn ta, cùng lắm là vụ làm ăn lần này không làm nữa thôi.” Cung Ngũ mím môi không nói gì, qua một hồi sau cô mới mở miệng nói: “Nếu là như vậy... cũng chỉ có thể để mặc cho số phận thôi.”
Còn không thì sao chứ? Cô chỉ là một con mồi bị rơi vào bẫy của người khác. “Này, cô nói xem vị hôn phu của cô có đáng tin không?” Sand đột nhiên hỏi.
Cung Ngũ mặt không biểu cảm trả lời: “Nếu tôi biết thì tốt rồi. Nhưng mà, tôi cảm thấy có lẽ là không đáng tin, nếu anh ấy đáng tin thì tôi cũng đâu đến nỗi bị đám người của các anh bắt đến chỗ này. Trước kia tôi sợ anh ấy liên lụy tôi, người ta không dám làm gì anh ấy, nên sẽ chọn người ở bên cạnh anh ấy mà ra tay. Người bạn gái vừa nhậm chức như tôi chưa được hai ngày thì đã thảm thế này!”
Cô mỉm cười tự mỉa mai, nói: “Lần này nếu có thể sống sót trở về, tôi sẽ nói thẳng với mẹ tôi là tôi muốn về nước, kiên quyết không ở Gaddles nữa. Tôi mà tiếp tục ở lại, chắc sẽ không còn mạng nữa.”
Sand liếc nhìn cô rồi chậm rãi xoay đầu đi lại tiếp tục trầm ngâm. Sau đó khi Cung Ngũ nhắm mắt dựa vào tường thì cô lại nghe thấy Sand mở miệng nói: “Phòng đối diện.”
Cô mở miệng trả lời theo thói quen: “Hả?”
Sand lập tức mỉm cười, “Phòng đối diện này, tôi có một chuyện luôn muốn nói với cô, lần trước lúc ký túc xá bị cháy, tôi nhìn thấy có người phóng hỏa.”
Cung Ngũ trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Nhưng mà lửa khá nhỏ nên tôi liền đổ thêm một ít dầu.” Hắn ta nói: “Hình như đổ quá nhiều, nên lửa cháy hơi to.”
Cung Ngũ lại trả lời một tiếng: “Vậy sao? Chả trách lúc tôi thò đầu ra xem thì lửa còn rất nhỏ, sau khi thu dọn đồ đạc xong đi ra xem thì lửa đã trở nên rất lớn.” Sand buồn chán, lắc lư chân: “Muốn biết tại sao không?” Cung Ngũ chưa kịp trả lời thì Sand đã nói tiếp: “Vì tôi nghĩ, nếu ký túc xá cháy rồi thì không cần phải ở trong ký túc xá nữa.”
Cũng không biết lời hắn ta nói là có ý gì, Cung Ngũ vẫn không nói gì. “Cô phải nói với tôi một tiếng chứ! Cứ im lặng như vậy, không buồn chán à? “ Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tôi dọn đi rồi.”
Sand hài lòng: “Đúng, dọn đi rồi.”
“Tôi dọn đi rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh cho lắm.” Cung Ngũ nói: “À không, liên quan nhiều chứ nhỉ? Tôi dọn đi thì thời gian sống chung với anh Tiểu Bảo sẽ nhiều hơn, cũng tái hợp sớm hơn, như vậy thì nhiệm vụ của anh cũng có thể xong sớm hơn.” Cô gật đầu, khâm phục nói: “Bây giờ tôi phát hiện, dù có làm chuyện không tốt thì cũng phải động não suy nghĩ.”
Sand mỉm cười: “Đúng, không hề sai.”
Cung Ngũ buồn bã thở dài nói: “Nếu tính ra thì tôi thật sự rất là ngốc.”
Nụ cười trên môi Sand nhạt dần, sau một hồi trầm ngâm, hắn ta lại mở miệng nói, “Nên chậm một chút mới đúng, dù sao thì khó khăn lắm mới có cơ hội vào trường học...”
Cung Ngủ không trả lời, chỉ dựa đầu vào tường, lại tiếp tục im lặng. Một hồi sau, hắn ta đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài. Trước đó, Cung Ngũ không có cảm giác gì, nhưng giờ nhìn lại thì cái người vừa rời đi trước mắt cô không phải là Dung Trần trong trường học mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Mặc quần áo quân phục màu xanh thuận lợi cho việc ẩn nấp trong rừng sâu hẻm núi, trên đầu quấn một chiếc khăn xanh đen, mặt không còn sạch sẽ như ở trong trường, găng tay hở ngón chống trượt và vũ khí trên eo khiến hắn ta trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Đây mới đúng là bộ mặt thật của hắn ta.
Ra khỏi phòng, Sand liền đi ăn cơm.
Trong nhóm có hai người phụ nữ, một trong số đó là thành viên tổ hành động, không chỉ có thân thủ lợi hại mà còn là cao thủ phá giải các mật mã tủ bảo hiểm chương trình bảo mật của máy tính. Người còn lại thì phụ trách việc sinh hoạt của mọi người, cung cấp các vật dụng thường ngày của mọi người, quan trọng nhất là có thể giải quyết được nhu cầu sinh lý của đàn ông trong binh đoàn.
Sand đi ăn cơm, người phụ nữ đó thì đang ở một chỗ cách đó không xa, kéo một tấm màn, đang điên cuồng với một thành viên khác. Sand vẫn bình tĩnh ăn trong tiếng kêu la của người phụ nữ kia và tiếng gào thét của người đàn ông đó, ăn xong thì uống nước, tiện tay châm một điếu thuốc, kéo màn ra, dựa vào một bên nhìn một hồi.
Người phụ nữ đó kéo hắn ta, hắn ta mỉm cười lùi về sau một bước, tiếp tục dựa vào tường nhìn, sau đó thì điện thoại trên người reo lên.
Hắn ta lấy ra lướt nhẹ một cái, phát hiện màn hình điện thoại của Cung Ngũ sáng lên, không biết từ lúc nào mà tự động mở máy. Sang nhìn cặp nam nữ đỏ, xoay người đi ra ngoài, tìm một góc không có người, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chuyên tâm nghiên cứu điện thoại của Cung Ngũ. Hắn ta đột nhiên nhớ lại Cung Ngũ từng nói, điện thoại này cần có dấu vân tay, nhưng lúc nãy hắn ta không dùng dấu vân tay mà đã ấn vào được. Sand lướt một cái, phát hiện điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Hắn ta ấn mở, bên trong là một tấm ảnh trông rất cũ, trong ảnh là ba đứa trẻ xếp thành hàng nằm trên một chiếc giường gỗ đã cũ. Sand lập tức đứng thẳng lưng, hắn ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại dựa vào góc tường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó rất lâu.
Có hai đứa trẻ trong hình trông giống hệt nhau, những thứ khác không nói, nhìn vào gương mặt hắn ta có thể nhận ra một trong số đó chính là mình.
Hắn ta nhìn vào tên người gửi là một số lạ không lưu tên, lại nhìn vào nhật ký nói chuyện bên trên, Sand nhận ra đó là số điện thoại của vị Công tước Edward kia.
Sand định trả lời một câu nhưng rồi lại để tay xuống, sau khi do dự vài giây, hắn ta chỉnh điện thoại thành im lặng, sau đó trả lời tin nhắn: [Là ý gì?]
Công tước đại nhân trả lời nhanh: [Chúc mừng cậu Sand, ngoại trừ cậu, vẫn còn hai người anh em sinh ba của cậu sống ở một ngóc ngách nào đó trên đời này.]
Trong đầu Sand lập tức hiện ra hình ảnh khoảng thời gian hắn ta đi theo Dung Trần để quan sát nhất cử nhất động của anh ta. Hắn ta thậm chí quay cả video lại để quan sát nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn.
Hắn ta giơ ngón tay đang run run của mình, sau đó nhíu mày, nhanh chóng trả lời: [Đừng có giở trò, Tiểu Ngũ vẫn còn nằm trong tay chúng tôi, đừng nghĩ rằng tôi không biết mục đích của anh.]
Công tước đại nhân trả lời: [Tôi có tài liệu hoàn chỉnh về thân thế của cậu, nếu cậu đã không để tâm, vậy tôi sẽ thiêu hủy nó, làm phiền rồi.]
Sand đứng phắt dậy, rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, nhìn tin nhắn đó rồi do dự rất lâu. Khi nhìn thấy người đàn ông da đen vừa ngủ với người phụ nữ kia bước vào, hắn ta ngồi xuống trở lại, nhanh chóng xóa đi tin nhắn trong điện thoại.
“Sand, làm gì mà lén la lén lút vậy?”
Sand lười biếng nhìn hắn ta một cái, “Trò chơi của phụ nữ.” Nói rồi lấy ra cho hắn ta nhìn một cái, “Trò chơi phụ nữ dùng để giết thời gian cũng rất thú vị.”
Người đàn ông đó đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, cùng dựa vào tường như hắn ta, “Cô gái người châu Á đó à?”
“Ừ.” Sand cúi đầu nghiêm túc chơi game.
Người đàn ông da đen dựa vào người hắn ta, hỏi: “Haiz, anh ngủ với cô ta chưa? Mùi vị thế nào? Ngày nào cũng ngủ với hai người phụ nữ kia, tôi đã sớm chán rồi, muốn đổi khẩu vị. Anh ở cùng cô ta lâu như vậy, có phải đã ngủ chán rồi không? Tôi cũng muốn thử mùi vị mới.”
Sand dùng khóe mắt nhìn hắn ta một cái, “Đi đi, không cản anh đâu. Chỉ cần anh không sợ đại ca nổi điên” Người đàn ông da đen ngại ngùng ngồi thẳng người lên: “Cơ hội tốt như vậy, lại còn là phụ nữ châu Á, tôi chưa từng ngủ với phụ nữ châu Á..”
Sand vẫn liên tục chơi game, “Haha. Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
“Tôi cảm thấy cô gái đó rất đẹp.” Người đàn ông da đen giơ vuốt cằm, nhìn xung quanh: “Sand, anh nói xem thường ngày tôi đối với anh thế nào?”
“Chẳng thể nào cả.” Sand trả lời: “Cướp phụ nữ, cướp thức ăn, cướp công lao, anh muốn tôi nói thế nào mới có thể miêu tả sự thật? Ừ, tôi đã không thể nghĩ ra được sự căm ghét của tôi dành cho anh ra sao nữa rồi.” Người đàn ông da đen lại dựa vào người hắn ta, “Đại ca đã ra ngoài lúc sáng rồi, anh giúp tôi canh chừng, tôi chỉ làm một cái thôi, một cái là được, bảo đảm sẽ khiến cô ta chết mê chết mệt...”
Sand ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: “Không sợ đại ca cảm thấy anh phá quy định, một phát bắn chết anh à? Tôi thì không thành vấn đề, bây giờ anh muốn đi thì có thể đi, nhưng mà, tôi không canh chừng đâu, bằng không tôi sẽ chết chung với anh. Tôi chấp nhận thấy mà không báo, anh cứ làm đi.”
Người đàn ông da đen vừa nghe, liền đùng đùng đứng dậy: “Bản thân mày chơi qua rồi nhưng lại không giúp anh em một tay. Mày là loại cẩu tạp chủng chiếm sạch tiện nghi, rõ ràng chỉ là một con gà yếu ớt, nếu không phải đại ca thấy mày có chút đầu óc thì mày đã là đồng phế liệu bị người ra vứt ngoài ruộng rồi...”
Sand đưa điếu thuốc điện tử chỉ vào hắn ta, cảnh báo mà hét lên một tiếng: “Này!”
Người đàn ông da đen bị Sand chiếm ưu thế, liền giơ hai tay lên.
Đến khi người phụ nữ kia nghe thấy động tĩnh bên này, vừa nhìn thấy liền vội vàng đi qua kéo người đàn ông da đen kia ra.
Vẻ mặt Sand lạnh lùng, nhét súng vào lại trong người, ngồi xuống trở lại, mở tin nhắn ra xem, trả lời trên tin nhắn ban đầu: Nói điều kiện của anh đi.]
/939
|