Cả bọn của Mặt Sẹo đểu biết Sand đã trang bị đầy đủ vũ khí. Bên nào lộ mặt thì bên đó nhất định sẽ chết, nên hai bên đều không dám hành động khinh suất. Còn người bao vây vì sợ làm bị thương con tin nên cũng không dám hành động liều lĩnh.
Ở nơi hoang dã này, sương1mù dày đặc, muỗi bay qua bay lại kêu vo ve. Cung Ngũ bị muỗi đốt tịt cả cánh tay và chân, ngứa không chịu được. Cô muốn lén gãi chân thì bị Sandra tay chặn lại, “Muốn làm gì? Không được cử động!” Cung Ngũ mím môi cố gắng chịu đựng sự khó chịu, phải làm sao đây? Bọn8họ phải nằm như thế này trong bao lâu? Sand nhỏ tiếng nói: “Bọn họ đang đợi thời cơ, thời cơ giết chúng ta!”
Cung Ngũ cũng nhỏ tiếng hỏi: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta đợi cái gì?” Sand trầm ngâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau một hồi ngập ngừng mới trả lời: “Thứ2chúng ta đợi là cơ hội sống sót...” Người Cung Ngũ phát ra từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh. Trong một giây phút nào đó trong đầu Cung Ngũ xuất hiện ý nghĩ cái chết đang cận kề, nhưng ý nghĩ đó đã nhanh chóng bị không khí căng thẳng lúc này chiếm lĩnh. Cô trừng to mắt, nỗ4lực dựa trên độ cao của mình quan sát xung quanh, xem tình hình hoàn cảnh xung quanh.
Hai người nằm nhoài như vậy dưới đất khoảng nửa tiếng đồng hồ, còn tên da đen cũng ẩn nấp như vậy. Sự nhẫn nại của những tay bắn tỉa thường tốt hơn người bình thường. Tuy thường ngày tính tình của tên da đen như vậy, nhưng đến lúc then chốt, hắn ta có thể ẩn nấp năm sáu tiếng đồng hồ không cử động. Tổ chất tâm lý mạnh mẽ như thế không phải người bình thường nào cũng có. Sand hiểu rõ nhất, nên nếu bọn họ muốn sống, nhất định phải nhẫn nại hơn cả hắn ta. Cung Ngữ không kìm được mà hỏi: “Thật sự chỉ có đợi mới sống sót được?” Sang nhìn cô một cái, “Hoặc là, có một kẻ bắn tỉa có khả năng bắn súng chuẩn hơn cả hắn ta giết chết hắn ta, như vậy thì khả năng sống sót của chúng ta sẽ cao hơn.” Cung Ngũ sững sờ, sau đó cô ngoan ngoãn nằm yên trên bãi cỏ, mím môi không nói tiếng nào. Cô đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, lại còn ra vẻ có đánh chết cũng không chịu nói chuyện, lại khiến cho Sand không kìm được mà nhìn cô một cái: “Sao thế? Cảm thấy bản thân chết chắc rồi à?” Cung Ngũ nhỏ tiếng nói: “Có một người rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy có lẽ sẽ không đến.” Sand mỉm cười: “Tôi chưa từng gặp tay súng bắn tỉa nào giỏi hơn hắn ta.”
Cung Ngũ muốn mở miệng phản bác một câu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, vội vàng nhỏ tiếng nói: “Anh Tiểu Bảo rất lợi hại, nhưng mà...” Cô nhìn khung cảnh xung quanh, nói: “Anh ấy có thể cho người đến thì tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.” Thật sự cô vẫn không dám hi vọng. Sand cũng không biết nên nói gì, chỉ chậm rãi nằm nhoài dưới đất chờ đợi cơ hội.
Máy bay không người lái bay qua hai lần, trong số đó còn bị người của Mặt Sẹo bắn rơi xuống hai chiếc, lại có thêm một chiếc máy bay không người lái bay qua trên đầu Cung Ngũ. Cung Ngũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó cô nỗ lực chậm rãi kéo chiếc áo thun màu trắng trên tay ra bên ngoài, để lộ ra bên dưới máy bay không người lái, sau đó di chuyển lắc lư tới lui.
Cùng lúc này, hình ảnh máy bay không người lái chụp được lập tức chuyển đến trước mắt Công tước đại nhân. Nhân viên kỹ thuật trong thời gian ngắn nhất nhiều lần xác định lại vị trí, sau cùng đã tìm được tọa độ và hướng. Tuy vẫn chưa chụp được phương hướng của cả bọn Mặt Seo, nhưng dựa vào tầm bắn của ba chiếc máy bay không người lái bị tiêu diệt mà phán đoán thì vị trí của bọn chúng và nơi Cung Ngũ ẩn náu không cách xa cho lắm.
Công tước đại nhân nhìn vào hình ảnh, anh cởi áo khoác ngoài xuống, đổi thành quần áo thuận tiện cho việc ẩn nấp, đeo tai nghe vào, “Tiếp tục phái máy bay không người lái đi, xác định vị trí của tất cả những tay đánh lén của đối phương. Nghĩ cách thông báo cho Tiểu Ngũ biết, chúng ta đã biết vị trí của cô ấy!”
Anh cầm lấy súng, bước xuống xe chống đạn.
“Ngài Edward! Ngài không thể đi!”
Công tước đại nhân xoay đầu lại, “Cô ấy nhất định đang rất sợ rất thất vọng rất bất lực, tôi chỉ muốn đón cô ấy về nhà.” Một tiểu đội nhanh chóng hành động, ở phía trước mở đường, bảo vệ Công tước đại nhân tìm vị trí có lợi nhất để lựa chọn điểm đánh lén.
Cung Ngũ nằm nhoài dưới đất, chờ đợi đến mức toàn thân cứng đờ không dám cử động, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nếu cô chết đi, có lẽ một lời trăn trối cũng không có, tất cả tiền của cô có lẽ sẽ cho mẹ cô. Còn về cả bọn của Yến Đại Bảo, buổi tối cô về báo mộng cũng được. Anh Tiểu Bảo... anh Tiểu Bảo khốn khiếp kia, sau khi cô chết đi, cô nguyền rủa anh ngày ngày cũng mơ thấy ác mộng!
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, bên ngoài ra sao cô cũng chẳng chú ý, Sand đột nhiên giơ ngón tay ra cho cô một cái, “Tiểu Ngũ, cô nhìn chiếc máy bay không người lái đó kìa...”
Cung Ngũ cẩn thận nhìn, phát hiện có một chiếc máy bay không người lái buộc một sợi dây màu trắng, bay đi bay lại ba vòng ở phía trước bọn họ, sau đó lại bay đến chỗ khác, rõ ràng là sự thu hút sự chú ý của cả bọn Mặt Sẹo. Sau khi Cung Ngủ ngẩn ra một hồi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người của anh Tiểu Bảo có phải đã phát hiện ra bọn họ rồi không? Bằng không, tại sao những chiếc máy bay không người lái khác đều không buộc dây trắng, mà chỉ có chiếc bay ba vòng ở đây có? Hơn nữa, lại còn là màu trắng, giống hệt như màu của chiếc áo thun trên tay cô. Tâm trạng gần như tuyệt vọng sau thời gian dài chờ đợi trong giờ phút này đột nhiên lại có hi vọng, có phải anh Tiểu Bảo đang nói với cô, anh đã nhìn thấy bọn họ rồi, là như vậy phải không?
Anh Tiểu Bảo thật sự đã phát hiện ra bọn họ, anh thật sự đến rồi, hơn nữa còn định cứu bọn họ, có phải không?
Ở nơi hoang dã này, sương1mù dày đặc, muỗi bay qua bay lại kêu vo ve. Cung Ngũ bị muỗi đốt tịt cả cánh tay và chân, ngứa không chịu được. Cô muốn lén gãi chân thì bị Sandra tay chặn lại, “Muốn làm gì? Không được cử động!” Cung Ngũ mím môi cố gắng chịu đựng sự khó chịu, phải làm sao đây? Bọn8họ phải nằm như thế này trong bao lâu? Sand nhỏ tiếng nói: “Bọn họ đang đợi thời cơ, thời cơ giết chúng ta!”
Cung Ngũ cũng nhỏ tiếng hỏi: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta đợi cái gì?” Sand trầm ngâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau một hồi ngập ngừng mới trả lời: “Thứ2chúng ta đợi là cơ hội sống sót...” Người Cung Ngũ phát ra từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh. Trong một giây phút nào đó trong đầu Cung Ngũ xuất hiện ý nghĩ cái chết đang cận kề, nhưng ý nghĩ đó đã nhanh chóng bị không khí căng thẳng lúc này chiếm lĩnh. Cô trừng to mắt, nỗ4lực dựa trên độ cao của mình quan sát xung quanh, xem tình hình hoàn cảnh xung quanh.
Hai người nằm nhoài như vậy dưới đất khoảng nửa tiếng đồng hồ, còn tên da đen cũng ẩn nấp như vậy. Sự nhẫn nại của những tay bắn tỉa thường tốt hơn người bình thường. Tuy thường ngày tính tình của tên da đen như vậy, nhưng đến lúc then chốt, hắn ta có thể ẩn nấp năm sáu tiếng đồng hồ không cử động. Tổ chất tâm lý mạnh mẽ như thế không phải người bình thường nào cũng có. Sand hiểu rõ nhất, nên nếu bọn họ muốn sống, nhất định phải nhẫn nại hơn cả hắn ta. Cung Ngữ không kìm được mà hỏi: “Thật sự chỉ có đợi mới sống sót được?” Sang nhìn cô một cái, “Hoặc là, có một kẻ bắn tỉa có khả năng bắn súng chuẩn hơn cả hắn ta giết chết hắn ta, như vậy thì khả năng sống sót của chúng ta sẽ cao hơn.” Cung Ngũ sững sờ, sau đó cô ngoan ngoãn nằm yên trên bãi cỏ, mím môi không nói tiếng nào. Cô đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, lại còn ra vẻ có đánh chết cũng không chịu nói chuyện, lại khiến cho Sand không kìm được mà nhìn cô một cái: “Sao thế? Cảm thấy bản thân chết chắc rồi à?” Cung Ngũ nhỏ tiếng nói: “Có một người rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy có lẽ sẽ không đến.” Sand mỉm cười: “Tôi chưa từng gặp tay súng bắn tỉa nào giỏi hơn hắn ta.”
Cung Ngũ muốn mở miệng phản bác một câu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, vội vàng nhỏ tiếng nói: “Anh Tiểu Bảo rất lợi hại, nhưng mà...” Cô nhìn khung cảnh xung quanh, nói: “Anh ấy có thể cho người đến thì tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.” Thật sự cô vẫn không dám hi vọng. Sand cũng không biết nên nói gì, chỉ chậm rãi nằm nhoài dưới đất chờ đợi cơ hội.
Máy bay không người lái bay qua hai lần, trong số đó còn bị người của Mặt Sẹo bắn rơi xuống hai chiếc, lại có thêm một chiếc máy bay không người lái bay qua trên đầu Cung Ngũ. Cung Ngũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó cô nỗ lực chậm rãi kéo chiếc áo thun màu trắng trên tay ra bên ngoài, để lộ ra bên dưới máy bay không người lái, sau đó di chuyển lắc lư tới lui.
Cùng lúc này, hình ảnh máy bay không người lái chụp được lập tức chuyển đến trước mắt Công tước đại nhân. Nhân viên kỹ thuật trong thời gian ngắn nhất nhiều lần xác định lại vị trí, sau cùng đã tìm được tọa độ và hướng. Tuy vẫn chưa chụp được phương hướng của cả bọn Mặt Seo, nhưng dựa vào tầm bắn của ba chiếc máy bay không người lái bị tiêu diệt mà phán đoán thì vị trí của bọn chúng và nơi Cung Ngũ ẩn náu không cách xa cho lắm.
Công tước đại nhân nhìn vào hình ảnh, anh cởi áo khoác ngoài xuống, đổi thành quần áo thuận tiện cho việc ẩn nấp, đeo tai nghe vào, “Tiếp tục phái máy bay không người lái đi, xác định vị trí của tất cả những tay đánh lén của đối phương. Nghĩ cách thông báo cho Tiểu Ngũ biết, chúng ta đã biết vị trí của cô ấy!”
Anh cầm lấy súng, bước xuống xe chống đạn.
“Ngài Edward! Ngài không thể đi!”
Công tước đại nhân xoay đầu lại, “Cô ấy nhất định đang rất sợ rất thất vọng rất bất lực, tôi chỉ muốn đón cô ấy về nhà.” Một tiểu đội nhanh chóng hành động, ở phía trước mở đường, bảo vệ Công tước đại nhân tìm vị trí có lợi nhất để lựa chọn điểm đánh lén.
Cung Ngũ nằm nhoài dưới đất, chờ đợi đến mức toàn thân cứng đờ không dám cử động, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nếu cô chết đi, có lẽ một lời trăn trối cũng không có, tất cả tiền của cô có lẽ sẽ cho mẹ cô. Còn về cả bọn của Yến Đại Bảo, buổi tối cô về báo mộng cũng được. Anh Tiểu Bảo... anh Tiểu Bảo khốn khiếp kia, sau khi cô chết đi, cô nguyền rủa anh ngày ngày cũng mơ thấy ác mộng!
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, bên ngoài ra sao cô cũng chẳng chú ý, Sand đột nhiên giơ ngón tay ra cho cô một cái, “Tiểu Ngũ, cô nhìn chiếc máy bay không người lái đó kìa...”
Cung Ngũ cẩn thận nhìn, phát hiện có một chiếc máy bay không người lái buộc một sợi dây màu trắng, bay đi bay lại ba vòng ở phía trước bọn họ, sau đó lại bay đến chỗ khác, rõ ràng là sự thu hút sự chú ý của cả bọn Mặt Sẹo. Sau khi Cung Ngủ ngẩn ra một hồi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người của anh Tiểu Bảo có phải đã phát hiện ra bọn họ rồi không? Bằng không, tại sao những chiếc máy bay không người lái khác đều không buộc dây trắng, mà chỉ có chiếc bay ba vòng ở đây có? Hơn nữa, lại còn là màu trắng, giống hệt như màu của chiếc áo thun trên tay cô. Tâm trạng gần như tuyệt vọng sau thời gian dài chờ đợi trong giờ phút này đột nhiên lại có hi vọng, có phải anh Tiểu Bảo đang nói với cô, anh đã nhìn thấy bọn họ rồi, là như vậy phải không?
Anh Tiểu Bảo thật sự đã phát hiện ra bọn họ, anh thật sự đến rồi, hơn nữa còn định cứu bọn họ, có phải không?
/939
|