Mối quan hệ giữa hai người bỗng trở nên hòa hợp trước giờ chưa từng có.
Đặc biệt là trong tình huống Công tước đại nhân suy yếu thế này, Cung Ngũ liền ngoan ngoãn dịu dàng với anh.
Một tuần sau, vết thương của Công tước đại nhân cuối cùng cũng không còn nguy cơ bị viêm nhiễm, anh cũng được đưa ra khỏi phòng bệnh đặc biệt, những đường dây và ống lung tung lộn xộn trên người cũng được tháo1xuống hết.
Anh đã có thể bước xuống giường đi ra ngoài tản bộ phơi nắng.
Đương nhiên, người anh vẫn còn rất yếu. Bây giờ, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân như một vật dễ vỡ. Anh ngồi dậy định lấy sách trên giường, Cung Ngũ liền xông qua giúp anh, sợ anh vừa cử động lắc lư sẽ ngã xuống. “Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ vừa đi từ ngoài cửa vào, nhìn thấy Công tước đại nhân trên tay8đang cầm cốc, hình như đang định rót nước uống, cô liền xông qua, vội vàng cầm lấy cốc từ tay anh: “Anh Tiểu Bảo anh đừng cử động, em giúp anh là được rồi!”
Cổ rót nước đưa đến trước mặt anh, “Anh Tiểu Bảo uống nước đi!”
Công tước đại nhân nhìn cô một cái, giơ tay cầm lấy, “Cảm ơn Tiểu Ngũ, anh cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi...”
“Không được! Anh Tiểu Bảo nhất định phải chú ý mới được!”2Cung Ngũ nắm lấy tay anh giơ lên, đưa đến trước mặt anh: “Anh xem anh này, mu bàn tay anh thành ra sao rồi? Chú Hòa đã nói, nhất định phải chăm sóc anh thật tốt, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vết thương của anh vẫn chưa lành, hiện giờ dù ra ngoài, cũng phải đi thật chậm, nhích từng bước như ốc sên, đừng làm ẩu. Anh Tiểu Bảo anh phải biết, điều dưỡng4cơ thể phải từ từ, đặc biệt là nghe theo lời bác sĩ dặn dò, có biết không?”
Công tước đại nhân một tay cầm cốc, cười híp mắt nhìn cô, “Ừ, anh nghe lời Tiểu Ngũ.” “Phải nghe lời em, cũng phải nghe lời bác sĩ Hòa!” Cung Ngũ trừng mắt, cảm thấy bản thân thật sự lo nghĩ vì anh rất nhiều.
Người ta càng trưởng thành càng hiểu chuyện, sao cô cứ cảm thấy anh Tiểu Bảo thì ngược lại, chẳng chịu nghe lời chút nào. Công tước đại nhân bị cô ép buộc phải nằm lên giường. Cô sợ anh buồn chán nên ngồi bên cạnh đọc truyện cho anh nghe. Cô đọc rất nghiêm túc, còn Công tước đại nhân lại nghe chẳng nghiêm túc tí nào. Cô nhìn vào quyển sách, còn anh thì nhìn cô.
Vào ngày thứ bảy, Winnie, Crovia và Carlisle đến thăm Cung Ngũ Cung Ngũ tạm thời bỏ mặc Công tước đại nhân, cùng ba người bọn họ tụ tập. Đợi khi cô hết bận rộn tiễn bọn họ trở về xong, trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang vô cùng buồn bã ngước một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời.
Cung Ngũ: “...” Cô lập tức cảm thấy rất áy náy, vì thể lại ân cần ở bên anh cả tối, đến khuya lúc đi ngủ cũng cùng Công tước đại nhân nằm lên giường.
Đọc xong câu chuyện trước khi ngủ, Cung Ngũ gấp sách lại, lén nhìn Công tước đại nhân một cái, rón ra rón rén đi ra ngoài, về phòng ngủ.
Đặc biệt là trong tình huống Công tước đại nhân suy yếu thế này, Cung Ngũ liền ngoan ngoãn dịu dàng với anh.
Một tuần sau, vết thương của Công tước đại nhân cuối cùng cũng không còn nguy cơ bị viêm nhiễm, anh cũng được đưa ra khỏi phòng bệnh đặc biệt, những đường dây và ống lung tung lộn xộn trên người cũng được tháo1xuống hết.
Anh đã có thể bước xuống giường đi ra ngoài tản bộ phơi nắng.
Đương nhiên, người anh vẫn còn rất yếu. Bây giờ, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân như một vật dễ vỡ. Anh ngồi dậy định lấy sách trên giường, Cung Ngũ liền xông qua giúp anh, sợ anh vừa cử động lắc lư sẽ ngã xuống. “Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ vừa đi từ ngoài cửa vào, nhìn thấy Công tước đại nhân trên tay8đang cầm cốc, hình như đang định rót nước uống, cô liền xông qua, vội vàng cầm lấy cốc từ tay anh: “Anh Tiểu Bảo anh đừng cử động, em giúp anh là được rồi!”
Cổ rót nước đưa đến trước mặt anh, “Anh Tiểu Bảo uống nước đi!”
Công tước đại nhân nhìn cô một cái, giơ tay cầm lấy, “Cảm ơn Tiểu Ngũ, anh cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi...”
“Không được! Anh Tiểu Bảo nhất định phải chú ý mới được!”2Cung Ngũ nắm lấy tay anh giơ lên, đưa đến trước mặt anh: “Anh xem anh này, mu bàn tay anh thành ra sao rồi? Chú Hòa đã nói, nhất định phải chăm sóc anh thật tốt, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vết thương của anh vẫn chưa lành, hiện giờ dù ra ngoài, cũng phải đi thật chậm, nhích từng bước như ốc sên, đừng làm ẩu. Anh Tiểu Bảo anh phải biết, điều dưỡng4cơ thể phải từ từ, đặc biệt là nghe theo lời bác sĩ dặn dò, có biết không?”
Công tước đại nhân một tay cầm cốc, cười híp mắt nhìn cô, “Ừ, anh nghe lời Tiểu Ngũ.” “Phải nghe lời em, cũng phải nghe lời bác sĩ Hòa!” Cung Ngũ trừng mắt, cảm thấy bản thân thật sự lo nghĩ vì anh rất nhiều.
Người ta càng trưởng thành càng hiểu chuyện, sao cô cứ cảm thấy anh Tiểu Bảo thì ngược lại, chẳng chịu nghe lời chút nào. Công tước đại nhân bị cô ép buộc phải nằm lên giường. Cô sợ anh buồn chán nên ngồi bên cạnh đọc truyện cho anh nghe. Cô đọc rất nghiêm túc, còn Công tước đại nhân lại nghe chẳng nghiêm túc tí nào. Cô nhìn vào quyển sách, còn anh thì nhìn cô.
Vào ngày thứ bảy, Winnie, Crovia và Carlisle đến thăm Cung Ngũ Cung Ngũ tạm thời bỏ mặc Công tước đại nhân, cùng ba người bọn họ tụ tập. Đợi khi cô hết bận rộn tiễn bọn họ trở về xong, trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang vô cùng buồn bã ngước một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời.
Cung Ngũ: “...” Cô lập tức cảm thấy rất áy náy, vì thể lại ân cần ở bên anh cả tối, đến khuya lúc đi ngủ cũng cùng Công tước đại nhân nằm lên giường.
Đọc xong câu chuyện trước khi ngủ, Cung Ngũ gấp sách lại, lén nhìn Công tước đại nhân một cái, rón ra rón rén đi ra ngoài, về phòng ngủ.
/939
|