Tối hôm đó, Công tước đại nhân và Cung Ngũ cùng Lý Tư Không thay đổi vị trí. Hai người họ đến lâu đài, Lý Tư Không lại bị đuổi về phủ Công tước. Lý Tư Không đứng trước cửa, nhìn hai người họ lên xe rời đi cũng không thèm quay đầu 1 nhìn lại một lần, anh ta tức giận đá chân, “Khốn khiếp! Xem ông đây đây là gì chứ? Ông đây đến đây giúp cậu, cậu lại đối xử với ông đây như vậy?! Bây giờ ông đây sẽ đi mách dì Triển1cho xem!”
Nói xong, Lý Tư Không lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triển Tiểu Liên. Khi điện thoại được bắt máy, anh ta suýt khóc thành tiếng: “Dì Triển, cháu cảm thấy rất buồn!”
Triển Tiểu Liên nghe thấy giọng của Lý Tư Không, mặt không chút biểu cảm, chỉ hỏi: “Sao thế? Chuyện gì khiến cháu đau lòng như vậy?”
“Dì Triển, Bảo thật là vô lương tâm, dẫn theo đổ keo kiệt đến lâu đài, rồi ném cháu ở lại đây một mình. Dì nói xem cậu ấy làm vậy có được không?”8Lý Tư Không khóc ngất: “Cháu đến giúp cậu ấy, kết quả cậu ấy thì sao? Thật là vô lương tâm. Lúc thì đuổi cháu đến lâu đài, đến khi cậu ấy muốn qua đó thì lại đuổi cháu về phủ Công tước, một mình cậu ấy dẫn đổ keo kiệt đi tự do tự tại. Dì Triển nói xem như vậy mà được sao?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe trong mắt vừa lộ ra ý cười, “Là vậy à! Như vậy thì Tiểu Bảo thật sự không đúng rồi. Một lát nữa dì sẽ gọi điện thoại2mắng nỏ, được không? Tiểu Màn Thầu ở bên đó ngoan một chút, ai bảo cháu là anh em tốt của nó, chỉ có giao cho cháu nó mới an tâm.”
Lý Tư Không đắc ý: “Chứ gì nữa? Cháu là người rất lương thiện, đơn thuần, đáng tin cậy, nếu cậu ấy không tin tưởng cháu thì cậu ấy còn tin vào ai được chứ?”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đúng vậy. Đợi Tiểu Màn Thầu trở về, dì Triển sẽ cho cháu bao lì xì to, Tiểu Màn Thầu của chúng ta ở bên đó đã4vất vả rồi.”
Lý Tư Không tiếp tục đắc ý: “Vâng, dì Triển phải nhớ đấy. Lúc cháu về phải cho cháu bao lì xì to.” “Ừ, dì Triển hứa với cháu.” Trên mặt Triển Tiểu Liên vẫn đượm ý cười.
Đến khi cúp máy, ý cười trong mắt bà vẫn chưa tan, bà cầm điện thoại thật lâu vẫn không buông tay.
Tiểu Bảo dẫn Tiểu Ngũ đến lâu đài rồi, bất luận là làm gì thì hai đứa ở bên cạnh nhau vẫn khiến người ta cảm thấy vui hơn là ở một mình. Tiểu Màn Thầu xem như đã mang đến một tin tức tốt.
Triển Tiểu Liên cầm điện thoại không buông tay, Yển Hồi nghển cổ nhìn bà chằm chằm: “Bà tám, cái điện thoại nát kia có gì hay hơn ông đây? Sao bà cầm nó mà không nỡ ném đi à? Nói, có phải bà lén ông đây đi tìm mấy thằng trai bao không! Cầm qua đây, ông đây kiểm tra xem!”
Triển Tiểu Liên đứng dậy, lườm ông ta: “Ông đến tuổi mãn kinh hay bị chứng đãng trí của người già rồi?”
Yển Hồi phớt lờ lời bà nói, giật lấy điện thoại, mặt u ám lướt màn hình thật nhanh để kiểm tra nhưng chẳng tìm được dấu vết của tên trai bao nào cả. Dù vậy, ông ta vẫn không từ bỏ, lại cho người đến công ty viễn thông kiểm tra, đến khi xác định không có vấn đề mới dừng lại.
Triển Tiểu Liên trực tiếp đem những việc ông ta làm liệt vào danh sách biểu hiện của bệnh đãng trí tuổi già, hoàn toàn không để tâm đến Yến Đại Bảo tan học trở về, nhìn thấy Yến Hồi đang ngồi xếp bằng trên sofa, vẻ mặt như thể “trái đất này thiếu nợ ông đây ba vạn tệ”, cô ném cặp sách xuống, hỏi: “Ba, ba làm gì thế?”
Nói xong thì nhảy nhót chạy về phòng của mình, chẳng bao lâu sau đã thay một chiếc váy ngắn xinh xắn bước ra, “Ba, con đi đây!”
Yển Hồi tức giận, hỏi: “Yến Đại Bảo, con đi đâu thế?” “Con đi hẹn hò!” Yến Đại Bảo trả lời, “Con và anh Bánh Bao đã hẹn rồi, tối nay con sẽ đi ăn với anh ấy!”
Yến Hồi nghe xong, vội vàng đứng dậy, “Ông đây chết đi cho rồi...” Ông ta vừa nói vừa lấy một sợi dây thừng bên dưới ghế sofa ra, chạy thẳng đến phòng của Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo vội vàng chạy lại, kéo ống ta: “Ba làm cái gì thế? Dây thừng lấy ở đâu ra thế: Thật là đáng ghét mà, con đã đốt không biết bao nhiêu cuộn rồi, sao ba còn tìm được.”
“Ông đây không muốn sống nữa!”
Yến Đại Bảo kéo ông ta lại không chịu buông tay: “Được rồi, được rồi, ba đừng giận nữa, tối nay con không đi ăn với anh Bánh Bao nữa, được chưa nào?” Nói xong cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Nhất Địch, thông báo không đi ăn nữa.
Yến Hồi lúc này mới chịu dừng lại.
Triển Tiểu Liên cơ bản chẳng quan tâm hai cha con họ làm trò gì, bà đang lật xem tài liệu mà Yến Hồi mang về. Công tước đại nhân không nói cho bà biết sự thật, bà chỉ có thể lấy tin tức từ phía Lý Nhất Địch. Yến Hồi thích gây phiền phức cho Lý Nhất Địch nên nhiệm vụ này lần nào cũng là do ông ta tranh giành hoàn thành, nhân tiện gài bẫy Lý Nhất Địch và ba anh ta, bằng không sẽ đến Tuyệt Địa gài một quả bom vào cửa cho nổ tung rồi bỏ chạy.
Nói xong, Lý Tư Không lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triển Tiểu Liên. Khi điện thoại được bắt máy, anh ta suýt khóc thành tiếng: “Dì Triển, cháu cảm thấy rất buồn!”
Triển Tiểu Liên nghe thấy giọng của Lý Tư Không, mặt không chút biểu cảm, chỉ hỏi: “Sao thế? Chuyện gì khiến cháu đau lòng như vậy?”
“Dì Triển, Bảo thật là vô lương tâm, dẫn theo đổ keo kiệt đến lâu đài, rồi ném cháu ở lại đây một mình. Dì nói xem cậu ấy làm vậy có được không?”8Lý Tư Không khóc ngất: “Cháu đến giúp cậu ấy, kết quả cậu ấy thì sao? Thật là vô lương tâm. Lúc thì đuổi cháu đến lâu đài, đến khi cậu ấy muốn qua đó thì lại đuổi cháu về phủ Công tước, một mình cậu ấy dẫn đổ keo kiệt đi tự do tự tại. Dì Triển nói xem như vậy mà được sao?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe trong mắt vừa lộ ra ý cười, “Là vậy à! Như vậy thì Tiểu Bảo thật sự không đúng rồi. Một lát nữa dì sẽ gọi điện thoại2mắng nỏ, được không? Tiểu Màn Thầu ở bên đó ngoan một chút, ai bảo cháu là anh em tốt của nó, chỉ có giao cho cháu nó mới an tâm.”
Lý Tư Không đắc ý: “Chứ gì nữa? Cháu là người rất lương thiện, đơn thuần, đáng tin cậy, nếu cậu ấy không tin tưởng cháu thì cậu ấy còn tin vào ai được chứ?”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đúng vậy. Đợi Tiểu Màn Thầu trở về, dì Triển sẽ cho cháu bao lì xì to, Tiểu Màn Thầu của chúng ta ở bên đó đã4vất vả rồi.”
Lý Tư Không tiếp tục đắc ý: “Vâng, dì Triển phải nhớ đấy. Lúc cháu về phải cho cháu bao lì xì to.” “Ừ, dì Triển hứa với cháu.” Trên mặt Triển Tiểu Liên vẫn đượm ý cười.
Đến khi cúp máy, ý cười trong mắt bà vẫn chưa tan, bà cầm điện thoại thật lâu vẫn không buông tay.
Tiểu Bảo dẫn Tiểu Ngũ đến lâu đài rồi, bất luận là làm gì thì hai đứa ở bên cạnh nhau vẫn khiến người ta cảm thấy vui hơn là ở một mình. Tiểu Màn Thầu xem như đã mang đến một tin tức tốt.
Triển Tiểu Liên cầm điện thoại không buông tay, Yển Hồi nghển cổ nhìn bà chằm chằm: “Bà tám, cái điện thoại nát kia có gì hay hơn ông đây? Sao bà cầm nó mà không nỡ ném đi à? Nói, có phải bà lén ông đây đi tìm mấy thằng trai bao không! Cầm qua đây, ông đây kiểm tra xem!”
Triển Tiểu Liên đứng dậy, lườm ông ta: “Ông đến tuổi mãn kinh hay bị chứng đãng trí của người già rồi?”
Yển Hồi phớt lờ lời bà nói, giật lấy điện thoại, mặt u ám lướt màn hình thật nhanh để kiểm tra nhưng chẳng tìm được dấu vết của tên trai bao nào cả. Dù vậy, ông ta vẫn không từ bỏ, lại cho người đến công ty viễn thông kiểm tra, đến khi xác định không có vấn đề mới dừng lại.
Triển Tiểu Liên trực tiếp đem những việc ông ta làm liệt vào danh sách biểu hiện của bệnh đãng trí tuổi già, hoàn toàn không để tâm đến Yến Đại Bảo tan học trở về, nhìn thấy Yến Hồi đang ngồi xếp bằng trên sofa, vẻ mặt như thể “trái đất này thiếu nợ ông đây ba vạn tệ”, cô ném cặp sách xuống, hỏi: “Ba, ba làm gì thế?”
Nói xong thì nhảy nhót chạy về phòng của mình, chẳng bao lâu sau đã thay một chiếc váy ngắn xinh xắn bước ra, “Ba, con đi đây!”
Yển Hồi tức giận, hỏi: “Yến Đại Bảo, con đi đâu thế?” “Con đi hẹn hò!” Yến Đại Bảo trả lời, “Con và anh Bánh Bao đã hẹn rồi, tối nay con sẽ đi ăn với anh ấy!”
Yến Hồi nghe xong, vội vàng đứng dậy, “Ông đây chết đi cho rồi...” Ông ta vừa nói vừa lấy một sợi dây thừng bên dưới ghế sofa ra, chạy thẳng đến phòng của Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo vội vàng chạy lại, kéo ống ta: “Ba làm cái gì thế? Dây thừng lấy ở đâu ra thế: Thật là đáng ghét mà, con đã đốt không biết bao nhiêu cuộn rồi, sao ba còn tìm được.”
“Ông đây không muốn sống nữa!”
Yến Đại Bảo kéo ông ta lại không chịu buông tay: “Được rồi, được rồi, ba đừng giận nữa, tối nay con không đi ăn với anh Bánh Bao nữa, được chưa nào?” Nói xong cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Nhất Địch, thông báo không đi ăn nữa.
Yến Hồi lúc này mới chịu dừng lại.
Triển Tiểu Liên cơ bản chẳng quan tâm hai cha con họ làm trò gì, bà đang lật xem tài liệu mà Yến Hồi mang về. Công tước đại nhân không nói cho bà biết sự thật, bà chỉ có thể lấy tin tức từ phía Lý Nhất Địch. Yến Hồi thích gây phiền phức cho Lý Nhất Địch nên nhiệm vụ này lần nào cũng là do ông ta tranh giành hoàn thành, nhân tiện gài bẫy Lý Nhất Địch và ba anh ta, bằng không sẽ đến Tuyệt Địa gài một quả bom vào cửa cho nổ tung rồi bỏ chạy.
/939
|