Hai ngày hôm nay tâm trạng Công tước đại nhân rất không tốt, bởi vì Dung Trần vẫn chưa về.
Đáng lẽ ra hôm đó đã nói là ăn cơm xong sẽ về, nhưng Sand đã có chỗ ở, bảo ba anh em cùng chen chúc trong căn phòng chật hẹp đó. Dung Trần kiên quyết từ chối nhưng không chống lại được Sand và Tư Đồ Lệ mỗi người một bên lôi đi, có không muốn ở lại cũng khó.
Mục đích1của Sand là tranh thủ thời gian bồi đắp thêm tình cảm anh em, mà Dung Trần hoàn toàn không phải là người nhiệt tình, cho nên Sang quyết định hành động để giao lưu tình cảm. Trước tiên để Dung Trần trông coi căn nhà nhỏ, rồi ngày hôm sau để hai người giúp anh ta cùng cắt cỏ sửa cây cối.
Khi Cung Ngũ đi dạo cùng Công tước đại nhân lúc sáng sớm đã nhìn thấy trên thảm cỏ8đó, ba anh em sinh ba mặc chiếc tạp dề mang số một hai ba làm việc. Sand đang cầm kéo cắt “phẩm nhập” những cành cây cao quá. Dung Trần mặt đen sì lại, cái cào trên tay rơi xuống đất tạo thành một khoảng lõm xuống.
Tư Đồ Lệ đẩy máy cắt cỏ chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại hưng phấn kêu lên.
Cung Ngũ: “...”
Cô quay sang nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, giao miếng đất này cho2họ anh có thấy yên tâm thật không?”
Công tước đại nhân nắm tay Cung Ngũ, cười nói: “Yên tâm, có gì không yên tâm chứ? Nếu họ phá hỏng thì bắt họ đền tiền là được, dù sao thì mấy người này cũng không ai thiếu tiền cả, không lo chuyện đó.” Cung Ngũ: “...” Mới đầu Dung Trần xin nghỉ ba ngày, kết quả sau khi bị Sand và Tư Đồ Lệ nhốt lại ở đây đành phải gọi điện4cho người quản lý, nói là hộ chiếu bị mất, đang nhờ người tìm giúp, nên sẽ quay về muộn hơn dự định. Lý do hộ chiếu bị mất là bất khả kháng, người quản lý dù có sốt sắng thế nào cũng vô ích, chỉ lo nếu quá lâu sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Dung Trần lại không lo lắng chuyện đó, người có quyền lực nhất Gaddles đang ở ngay bên cạnh họ, anh ta còn đang làm việc cho người đó đây. Cung Ngũ vừa nhìn thấy Dung Trần đã không nhịn được nhìn trộm, còn móc điện thoại ra nhân lúc Công tước đại nhân không nhìn thấy chụp trộm vài tấm.
Công tước đại nhân nhìn thấy rồi nhưng anh lại giả vờ như không nhìn thấy, vừa tái mặt đi lại vừa thấy chua loét trong lòng, anh có chỗ nào không bằng được tên ẻo lả ấy sao?
Còn chụp ảnh nữa à? Cúi đầu nhìn lại mình, anh thấy có lẽ là vì anh ăn mặc quá già dặn, đúng là ăn mặc như đám thanh niên vẫn dễ thu hút các cô gái trẻ hơn.
Anh nghĩ lại trước đây khi ở Thanh Thành, hình như anh ăn mặc trẻ trung hơn, thời trang hơn một chút thì Tiểu Ngũ còn hay nhìn ngắm anh hơn thì phải.
Anh thấy có lẽ là vì cô nhìn thấy mặt anh nhiều rồi nên không có cảm giác mới mẻ bằng Dung Trần, xem ra phải thay đổi tạo hình mới được. Đám ngôi sao thần tượng đó chẳng phải là cứ thay đổi hình tượng xoành xoạch đấy thôi? Anh cũng làm được! Lại nhìn sang Cung Ngũ, cô vẫn tưởng rằng anh không nhìn thấy, vẫn đang chụp ảnh Dung Trần.
Thật đau lòng! Công tước đại nhân hít sâu, đi tới bên cạnh cô, mỉm cười: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ lập tức di chuyển điện thoại sang hướng khác, mỉm cười nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay phong cảnh đẹp quá, bầu trời trong xanh, anh nhìn mây trời đi kìa, đẹp quá! Trông giống như ba quả vải khổng lồ ấy nhỉ? He he he...”
Công tước đại nhân hít sâu, mỉm cười: “Ừ, trông giống như ba quả vải biến hình vậy, đáng yêu quá!” Cung Ngũ lén lè lưỡi, ôm cánh tay anh: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi, đi thăm Nini nào!”
Đợi hai người họ đi rồi, bên kia Tư Đồ Lệ đẩy xe cắt cỏ chạy đến bên cạnh Sang nói: “Anh, chúng ta phải ở đây mấy ngày nữa mới được đi? Anh có biết mỗi lần em nhìn thấy ngài Edward là tim em lại như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực không? Em thấy ánh mắt anh ta nhìn em vô cùng quái quỷ!”
Sand híp mắt lại: “Hả? Chẳng lẽ anh ta yêu cậu rồi?” “Không phải đâu!” Tư Đồ Lệ nói: “Em thấy, ánh mắt anh ta nhìn em rõ ràng như là mong em sẽ chết trên đường đưa thư về, không có lần sau nữa ấy!”
Sand móc lỗ tai, hỏi: “Ông chủ đó của cậu...” “Không phải là ông chủ, là anh Chiêm! Là đại ca của em đấy!” Tư Đồ Lệ chỉnh lại.
“À, vậy cái người đại ca gì đó của cậu, nghe nói là rắc rối lắm cơ mà? Cậu có chắc chắn là muốn quay về đó không?” Sand hỏi.
Tư Đồ Lệ nghiêm mặt lại: “Về! Phải về đó chứ! Không về không được, bây giờ hành động của đại ca bị hạn chế, có rất nhiều chuyện phải là em đi làm.”
Sand hỏi: “Vậy con đường cuối cùng thì sao?” Con đường cuối cùng? Tư Đồ Lệ ngây người đi, thực sự anh ta chưa bao giờ nghĩ đến. Trong môi trường như vậy, làm gì có cơ hội để anh ta nghĩ đến những chuyện tương lai? Có thể sống hưởng thụ đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi, sao có thể nghĩ nhiều đến thế được chứ? Sang nhìn Dung Trần đang quét dọn ở cách đó không xa, nói một câu như cảm khái, “Sau này đừng gặp Dung Trần nữa.” Tư Đồ Lệ sửng sốt, sau đó đáp: “Ừm.” Nguyên nhân không cần nói cũng biết, gặp gỡ có tác dụng gì chứ? Sẽ chỉ gây ra rắc rối vô cùng vô tận cho Dung Trần thôi, huống hồ, loại người như họ sao có thể trở về cuộc sống bình thường được chứ? Sang như vậy, Tư Đồ Lệ cũng vậy. Chỉ có Dung Trần là người có khả năng rời khỏi bóng tối vĩnh viễn.
Từ nhỏ Sand đã được binh đoàn lính đánh thuế kia nuôi lớn, dường như toàn bộ thế giới ngầm đều biết giá trị tồn tại của hắn ta trong binh đoàn lính đánh thuế kia. Binh đoàn lính đánh thuế Anh Em bị tiêu diệt không có nghĩa là hắn ta có thể bình an vô sự, sau này hắn ta sẽ chết thế nào còn chưa nói trước được.
Sand biết điều này, Tư Đồ Lệ cũng biết điều này.
Sự khác biệt giữa Tư Đồ Lệ và Sand chính là Tư Đồ có một người đại ca đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Vầng hào quang của Chiêm Húc đã che khuất người đàn em là anh ta, hơn nữa khi Tư Đồ Lệ làm việc cho Chiêm Húc, xưa nay vẫn luôn hành sự rất kín tiếng. Thực ra ngay lúc đầu Tư Đồ Lệ cũng có ý oán trách, nhưng sau này anh ta dần phát hiện những người được coi là tâm phúc bên cạnh Chiêm Húc đều lần lượt bị ám sát. Dung Trần khác bọn họ. Anh ta có thể tự do tự tại sống trên thế giới này, không cần phải lo lắng bị ai đó để ý bị ám sát. Anh ta chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện không ai hay biết của thế giới ngầm. Như vậy thật tốt!
Quả thực Sand thấy hơi hối hận vì để Dung Trần đến Gaddles. Bởi vì Dung Trần đến đây thì rất có thể tên Mặt Sẹo cũng sẽ phát hiện ra sự bất thường. Chắc chắn Mặt Sẹo sẽ phát hiện ra được nguyên nhân Sand đột nhiên phản bội, điều đó lại làm bại lộ nhược điểm của Sand.
Đó cũng là nguyên nhân Sand muốn tạm thời giữ Dung Trần ở lại. Dung Trần rời khỏi phạm vi bảo vệ của Công tước đại nhân, rất có khả năng sẽ bị tên Mặt Sẹo trả thù bất cứ lúc nào, cho nên Dung Trần ở lại đây là an toàn nhất. Còn bản thân Sand thì muốn lộ mặt ra để tên Mặt Sẹo lại chuyển mục tiểu lên hắn ta.
Tuy rằng tên Mặt Sẹo sẽ trả thù Dung Trần, nhưng so sánh Dung Trần với Tư Đồ Lệ, có lẽ người tên Mặt Sẹo hận nhất là Sand. Cho nên, Sand bại lộ thân phận, thu hút sự chú ý của tên Mặt Sẹo, như vậy khi Dung Trần và Tư Đồ Lệ rời khỏi đây, tên Mặt Sẹo sẽ có mục tiêu rõ ràng, biết đi đâu để tìm hắn ta.
Công tước đại nhân nhận được tin tức tên Mặt Sẹo đã cố gắng liên lạc với mấy binh đoàn lính đánh thuê khác nhưng đều thất bại. Một mình hắn ta ra tay là quá mạo hiểm, cho nên tên hắn mới dự định xây dựng một binh đoàn mới, tìm kiếm tử sĩ để tái lập một binh đoàn khác.
Sand không thể để Mặt Sẹo thành công được, nếu như hắn ta thành công thì ba anh em họ sẽ rơi vào đường cùng.
Đáng lẽ ra hôm đó đã nói là ăn cơm xong sẽ về, nhưng Sand đã có chỗ ở, bảo ba anh em cùng chen chúc trong căn phòng chật hẹp đó. Dung Trần kiên quyết từ chối nhưng không chống lại được Sand và Tư Đồ Lệ mỗi người một bên lôi đi, có không muốn ở lại cũng khó.
Mục đích1của Sand là tranh thủ thời gian bồi đắp thêm tình cảm anh em, mà Dung Trần hoàn toàn không phải là người nhiệt tình, cho nên Sang quyết định hành động để giao lưu tình cảm. Trước tiên để Dung Trần trông coi căn nhà nhỏ, rồi ngày hôm sau để hai người giúp anh ta cùng cắt cỏ sửa cây cối.
Khi Cung Ngũ đi dạo cùng Công tước đại nhân lúc sáng sớm đã nhìn thấy trên thảm cỏ8đó, ba anh em sinh ba mặc chiếc tạp dề mang số một hai ba làm việc. Sand đang cầm kéo cắt “phẩm nhập” những cành cây cao quá. Dung Trần mặt đen sì lại, cái cào trên tay rơi xuống đất tạo thành một khoảng lõm xuống.
Tư Đồ Lệ đẩy máy cắt cỏ chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại hưng phấn kêu lên.
Cung Ngũ: “...”
Cô quay sang nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, giao miếng đất này cho2họ anh có thấy yên tâm thật không?”
Công tước đại nhân nắm tay Cung Ngũ, cười nói: “Yên tâm, có gì không yên tâm chứ? Nếu họ phá hỏng thì bắt họ đền tiền là được, dù sao thì mấy người này cũng không ai thiếu tiền cả, không lo chuyện đó.” Cung Ngũ: “...” Mới đầu Dung Trần xin nghỉ ba ngày, kết quả sau khi bị Sand và Tư Đồ Lệ nhốt lại ở đây đành phải gọi điện4cho người quản lý, nói là hộ chiếu bị mất, đang nhờ người tìm giúp, nên sẽ quay về muộn hơn dự định. Lý do hộ chiếu bị mất là bất khả kháng, người quản lý dù có sốt sắng thế nào cũng vô ích, chỉ lo nếu quá lâu sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Dung Trần lại không lo lắng chuyện đó, người có quyền lực nhất Gaddles đang ở ngay bên cạnh họ, anh ta còn đang làm việc cho người đó đây. Cung Ngũ vừa nhìn thấy Dung Trần đã không nhịn được nhìn trộm, còn móc điện thoại ra nhân lúc Công tước đại nhân không nhìn thấy chụp trộm vài tấm.
Công tước đại nhân nhìn thấy rồi nhưng anh lại giả vờ như không nhìn thấy, vừa tái mặt đi lại vừa thấy chua loét trong lòng, anh có chỗ nào không bằng được tên ẻo lả ấy sao?
Còn chụp ảnh nữa à? Cúi đầu nhìn lại mình, anh thấy có lẽ là vì anh ăn mặc quá già dặn, đúng là ăn mặc như đám thanh niên vẫn dễ thu hút các cô gái trẻ hơn.
Anh nghĩ lại trước đây khi ở Thanh Thành, hình như anh ăn mặc trẻ trung hơn, thời trang hơn một chút thì Tiểu Ngũ còn hay nhìn ngắm anh hơn thì phải.
Anh thấy có lẽ là vì cô nhìn thấy mặt anh nhiều rồi nên không có cảm giác mới mẻ bằng Dung Trần, xem ra phải thay đổi tạo hình mới được. Đám ngôi sao thần tượng đó chẳng phải là cứ thay đổi hình tượng xoành xoạch đấy thôi? Anh cũng làm được! Lại nhìn sang Cung Ngũ, cô vẫn tưởng rằng anh không nhìn thấy, vẫn đang chụp ảnh Dung Trần.
Thật đau lòng! Công tước đại nhân hít sâu, đi tới bên cạnh cô, mỉm cười: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ lập tức di chuyển điện thoại sang hướng khác, mỉm cười nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay phong cảnh đẹp quá, bầu trời trong xanh, anh nhìn mây trời đi kìa, đẹp quá! Trông giống như ba quả vải khổng lồ ấy nhỉ? He he he...”
Công tước đại nhân hít sâu, mỉm cười: “Ừ, trông giống như ba quả vải biến hình vậy, đáng yêu quá!” Cung Ngũ lén lè lưỡi, ôm cánh tay anh: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi, đi thăm Nini nào!”
Đợi hai người họ đi rồi, bên kia Tư Đồ Lệ đẩy xe cắt cỏ chạy đến bên cạnh Sang nói: “Anh, chúng ta phải ở đây mấy ngày nữa mới được đi? Anh có biết mỗi lần em nhìn thấy ngài Edward là tim em lại như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực không? Em thấy ánh mắt anh ta nhìn em vô cùng quái quỷ!”
Sand híp mắt lại: “Hả? Chẳng lẽ anh ta yêu cậu rồi?” “Không phải đâu!” Tư Đồ Lệ nói: “Em thấy, ánh mắt anh ta nhìn em rõ ràng như là mong em sẽ chết trên đường đưa thư về, không có lần sau nữa ấy!”
Sand móc lỗ tai, hỏi: “Ông chủ đó của cậu...” “Không phải là ông chủ, là anh Chiêm! Là đại ca của em đấy!” Tư Đồ Lệ chỉnh lại.
“À, vậy cái người đại ca gì đó của cậu, nghe nói là rắc rối lắm cơ mà? Cậu có chắc chắn là muốn quay về đó không?” Sand hỏi.
Tư Đồ Lệ nghiêm mặt lại: “Về! Phải về đó chứ! Không về không được, bây giờ hành động của đại ca bị hạn chế, có rất nhiều chuyện phải là em đi làm.”
Sand hỏi: “Vậy con đường cuối cùng thì sao?” Con đường cuối cùng? Tư Đồ Lệ ngây người đi, thực sự anh ta chưa bao giờ nghĩ đến. Trong môi trường như vậy, làm gì có cơ hội để anh ta nghĩ đến những chuyện tương lai? Có thể sống hưởng thụ đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi, sao có thể nghĩ nhiều đến thế được chứ? Sang nhìn Dung Trần đang quét dọn ở cách đó không xa, nói một câu như cảm khái, “Sau này đừng gặp Dung Trần nữa.” Tư Đồ Lệ sửng sốt, sau đó đáp: “Ừm.” Nguyên nhân không cần nói cũng biết, gặp gỡ có tác dụng gì chứ? Sẽ chỉ gây ra rắc rối vô cùng vô tận cho Dung Trần thôi, huống hồ, loại người như họ sao có thể trở về cuộc sống bình thường được chứ? Sang như vậy, Tư Đồ Lệ cũng vậy. Chỉ có Dung Trần là người có khả năng rời khỏi bóng tối vĩnh viễn.
Từ nhỏ Sand đã được binh đoàn lính đánh thuế kia nuôi lớn, dường như toàn bộ thế giới ngầm đều biết giá trị tồn tại của hắn ta trong binh đoàn lính đánh thuế kia. Binh đoàn lính đánh thuế Anh Em bị tiêu diệt không có nghĩa là hắn ta có thể bình an vô sự, sau này hắn ta sẽ chết thế nào còn chưa nói trước được.
Sand biết điều này, Tư Đồ Lệ cũng biết điều này.
Sự khác biệt giữa Tư Đồ Lệ và Sand chính là Tư Đồ có một người đại ca đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Vầng hào quang của Chiêm Húc đã che khuất người đàn em là anh ta, hơn nữa khi Tư Đồ Lệ làm việc cho Chiêm Húc, xưa nay vẫn luôn hành sự rất kín tiếng. Thực ra ngay lúc đầu Tư Đồ Lệ cũng có ý oán trách, nhưng sau này anh ta dần phát hiện những người được coi là tâm phúc bên cạnh Chiêm Húc đều lần lượt bị ám sát. Dung Trần khác bọn họ. Anh ta có thể tự do tự tại sống trên thế giới này, không cần phải lo lắng bị ai đó để ý bị ám sát. Anh ta chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện không ai hay biết của thế giới ngầm. Như vậy thật tốt!
Quả thực Sand thấy hơi hối hận vì để Dung Trần đến Gaddles. Bởi vì Dung Trần đến đây thì rất có thể tên Mặt Sẹo cũng sẽ phát hiện ra sự bất thường. Chắc chắn Mặt Sẹo sẽ phát hiện ra được nguyên nhân Sand đột nhiên phản bội, điều đó lại làm bại lộ nhược điểm của Sand.
Đó cũng là nguyên nhân Sand muốn tạm thời giữ Dung Trần ở lại. Dung Trần rời khỏi phạm vi bảo vệ của Công tước đại nhân, rất có khả năng sẽ bị tên Mặt Sẹo trả thù bất cứ lúc nào, cho nên Dung Trần ở lại đây là an toàn nhất. Còn bản thân Sand thì muốn lộ mặt ra để tên Mặt Sẹo lại chuyển mục tiểu lên hắn ta.
Tuy rằng tên Mặt Sẹo sẽ trả thù Dung Trần, nhưng so sánh Dung Trần với Tư Đồ Lệ, có lẽ người tên Mặt Sẹo hận nhất là Sand. Cho nên, Sand bại lộ thân phận, thu hút sự chú ý của tên Mặt Sẹo, như vậy khi Dung Trần và Tư Đồ Lệ rời khỏi đây, tên Mặt Sẹo sẽ có mục tiêu rõ ràng, biết đi đâu để tìm hắn ta.
Công tước đại nhân nhận được tin tức tên Mặt Sẹo đã cố gắng liên lạc với mấy binh đoàn lính đánh thuê khác nhưng đều thất bại. Một mình hắn ta ra tay là quá mạo hiểm, cho nên tên hắn mới dự định xây dựng một binh đoàn mới, tìm kiếm tử sĩ để tái lập một binh đoàn khác.
Sand không thể để Mặt Sẹo thành công được, nếu như hắn ta thành công thì ba anh em họ sẽ rơi vào đường cùng.
/939
|